Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du lúng túng trả lời: “Chị Từ à, chị biết mà, em không thiếu chút tiền này.”
Nếu như khả năng kinh doanh của anh tốt, thì có làm thêm cũng chẳng thành vấn đề gì. Chủ yếu là anh mới học chưa tới nửa tháng, đến cả lá bùa phải vẽ để giải quyết chuyện Hàn Bắc Đình ly hồn cũng mới học, nếu đi giải quyết những vấn đề khác thì Lục Hoài Du thật sự sẽ không tự tin.
Chị Từ nhanh chóng trả lời: “Chị biết em không thiếu tiền, nhưng người bạn này của chị đã liên tục bị quấy nhiễu suốt nửa năm qua, lại không tìm được người vừa có khả năng vừa tin tưởng được. Anh ấy sắp suy sụp rồi nên chị mới muốn nhờ em giúp.”
Bản thân Lục Hoài Du cũng từng trải qua giai đoạn suýt nữa thì suy sụp, nghe vậy trong lòng có chút dao động, cầm điện thoại hồi lâu, cuối cùng đáp: “Trước hết chị hãy hỏi tình hình của bạn chị là gì, nói cẩn thận chút, sau đó em sẽ xem xem có biện pháp nào không.”
Đây là một cách rất hay, đối phương thông qua chị Từ kể ra chuyện mình gặp phải. Nếu Lục Hoài Du không nắm chắc mình có thể giải quyết được gì, cũng không biết đối phương là ai thì họ cũng chẳng cần lo sẽ để lộ việc riêng.
Chị Từ cũng hiểu cách này khả thi, bèn nói: “Vậy chị đi hỏi thử, tối nay sẽ trả lời em.”
Lục Hoài Du buông điện thoại rồi kể chuyện này với người tí hon, che mặt nói: “Tao đây phải đi trên con đường của thần côn[1] ư?”
[1] Thần côn [神棍]: Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc có khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
“Thần côn là nghĩa xấu, chúng ta đang làm nghề nên không thể nói như vậy.” Chung Minh Cẩn nghiêm túc sửa: “Hơn nữa, anh chỉ mới học sơ sài vài thứ nên không thể nói mình đi trên con đường này.”
“Ò.” Lục Hoài Du máy móc bưng ngực, thầm nghĩ mình đang bị người tí hon ghét bỏ đấy ư? Chung Minh Cẩn nghi hoặc nhìn anh một cái rồi trầm mặc giây lát, mím môi nói: “Nhưng nếu anh chăm chỉ học tập thì rất nhanh sẽ có thể đi trên con đường này, còn càng chạy càng xa.”
Đây là đang an ủi sao? Nhưng sao nghe lại thấy kì kì, vả lại tại sao anh phải càng chạy càng xa trên con đường đó chứ?
Giờ đã không còn bị mấy hồn ma kia quấy nhiễu lúc đóng phim nữa, mục tiêu của anh là càng chạy càng xa trên con đường đóng phim rồi dùng giải thưởng diễn xuất để rửa nhục cũ được không?
Thấy nãy giờ Lục Hoài Du chẳng nói gì, người tí hon ngẫm nghĩ rồi bổ sung một câu: “Tôi sẽ không giấu làm của riêng đâu.”
Lục Hoài Du:…
Tao cảm ơn mày luôn!
Bạn của chị Từ hẳn đã rất sốt ruột nên nhanh chóng gửi tin nhắn đến cho Lục Hoài Du.
Một đoạn khá dài, tổng kết lại thì là sự kiện của nhân vật chính bắt đầu từ nửa năm trước. Người nọ cảm giác trong nhà có thứ gì đó đang theo dõi nhất cử nhất động của mình nên đã lắp camera ngay tại nhà, nhưng chẳng những không cảm thấy gì mà cảm giác này còn trở nên mãnh liệt hơn. Ngay cả khi ra ngoài cũng có cảm giác ấy. Chỉ khi ở Đạo quán hoặc trong miếu thờ mới an tâm đôi chút, nhưng lại chẳng thể ở đó mãi nên càng ngày càng suy sụp.
Sau khi Lục Hoài Du xem xong thì mắt sáng lên, loại cảm giác này anh rất quen thuộc, chẳng phải là cảm giác bị ma nhìn chằm chằm đó ư?
Anh dùng ánh mắt hỏi dò về phía người tí hon cũng đã đọc xong tin nhắn.
Chung Minh Cẩn gật đầu nói: “Nếu cảm giác của anh đúng, thì xác suất giống như anh nghĩ rất cao.”
“Vậy chuyện này có dễ giải quyết không?” Lục Hoài Du hỏi. Trong tư liệu mà anh đã xem, tình huống này khác với kiểu mà anh đã gặp. Nhưng nếu chỉ bị một con ma nhìn chằm chằm thì giải quyết xong sẽ không quá mệt.
Chung Minh Cẩn lại nói: “Vậy phải xem tình huống tạo ra là gì, tình huống khác nhau thì độ khó giải quyết cũng sẽ khác nhau.”
“…Cho nên vẫn phải gặp trước rồi mới có thể biết được?” Lục Hoài Du hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Chung Minh Cẩn nói: “Không tận mắt nhìn thấy thì anh không thể nhận định bên cạnh cô ta là ma quỷ nếu chỉ dựa vào suy đoán.”
Lục Hoài Du nghe vậy có chút rối rắm, rốt cuộc có nên nhận công việc này không.
Chung Minh Cẩn nhìn ra sự do dự của anh nên nói ra quan điểm của mình đối với chuyện này: “Chuyện này dù có phiền toái nhưng cũng không đến nỗi phức tạp. Tôi cảm thấy anh có thể dùng nó để luyện tập, không thì xem thêm nhiều tư liệu, đó cũng chỉ là kiến thức về lý thuyết, không có kinh nghiệm thực tế thì kết quả đều là phí công.”
Nghe có vẻ rất có đạo lý, hơn nữa còn rất có tính khiêu chiến. Lục Hoài Du chỉ chần chừ phút chốc rồi gửi tin nhắn cho chị Từ: “Bên phía em đã đoán sơ được cảm giác của người đó nhưng chưa dám xác định, người bạn kia của chị như thế nào ạ? Nếu có thể thì hẹn thời gian rồi ra ngoài gặp thử, để em xem có thể tìm ra nguyên nhân hay không.”
Thời điểm gửi cái tin này, dựa theo suy nghĩ ban đầu của Lục Hoài Du thì phải nói ‘chúng tôi’ đã có suy đoán sơ bộ đối với chuyện này. Anh và nhóc dễ thương ở chung một nhà, câu trả lời tốt nhất đó là ngại thân phận không thể cho người khác biết của nó, mà lúc này cũng chẳng thể dùng con mèo để thay thế nên chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng phán đoán lần này rõ ràng là người tí hon góp ý nhiều hơn, hơn nữa đoạn sau cũng là người tí hon dạy anh cách làm. Lục Hoài Du không muốn chiếm công của người tí hon nên không đáp lại bằng mỗi từ “Em” mà dùng là “Bên phía em”. Chị Từ không biết nên dĩ nhiên chỉ nghĩ là suy nghĩ của anh, nhưng nếu thấy người tí hon ở bên cạnh thì đương nhiên sẽ hiểu đây là suy đoán chung của hai người.
Lục Hoài Du có chút hả hê, cảm thấy mấy từ mình dùng này quả là hoàn mỹ.
Chẳng qua sau khi người tí hon nhìn một cái thì dời mắt đi, cũng chẳng biết có lĩnh hội được ý nghĩ sâu xa của anh hay không.
Chị Từ nhanh chóng nhắn lại: “Bạn của chị thì em yên tâm, anh ấy là người hiền lành nổi tiếng trong giới nên nếu em chịu gặp thì anh ấy chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”
Lục Hoài Du: “Chị vẫn nên hỏi anh ta trước đi ạ.”
Chuyện có thể hình thấy ma quỷ như anh đây, đừng nói là người xa lạ, đến cả bạn bè bên cạnh anh cũng chưa từng nói ra. Nếu không vì lần Hàn Bắc Đình ly hồn thì hai chị em này cũng sẽ không biết. Thế nên…
Chưa chắc đối phương có kiêng dè gì không.
Thế nhưng suy nghĩ mỗi người đều khác nhau, hoặc có thể do người nọ thật sự bị làm ồn đến suy sụp. Gần như chỉ trong chớp mắt, chị Từ đã nhắn lại: “Anh ấy đã đồng ý gặp mặt, thời gian và địa điểm thì em quyết định nha, nhưng anh ấy hy vọng càng sớm càng tốt.”
Lục Hoài Du: “Vậy thì tối mai nha, địa điểm thì chọn đại một nhà hàng có tính riêng tư gần đây là được rồi ạ.”
Chị Từ: “Thời gian thì không thành vấn đề, còn địa điểm thì em thấy ở nhà chị có ổn không, tuyệt đối đảm bảo có tính riêng tư.”
Lục Hoài Du: ‘Em thì không thành vấn đề, nhưng chị không cần gạt Hàn Bắc Đình ư?”
Chị Từ: “Chị ngả bài với nó rồi. Nó đã kiên quyết tin rằng những thứ kia tồn tại thì chi bằng nói cho nó biết kỳ thực chúng ta cũng tin, đồng thời vĩnh viễn là hậu thuẫn an toàn nhất của nó.”
Lục Hoài Du:…
“Vậy cứ sắp xếp vậy đi ạ.” Lục Hoài Du gõ xong mấy chữ rồi nhấn gửi đi, trong lòng lại hơi tò mò rằng tâm trạng của Hàn Bắc Đình lúc này như thế nào, người nhà của người vốn cho rằng sẽ kiên định với chủ nghĩa duy vật thật ra còn mê tín hơn cả mình, đồng thời còn luôn rất mê tín.
Ha ha ha, phòng chừng là sẽ hoài nghi về nhân sinh cho mà coi.
Sau khi bàn xong xuôi, Lục Hoài Du nói lại với người tí hon: “Bàn xong với bên kia rồi, tối mai cùng nhau đến nhà Hàn Bắc Đình để xem thử tình huống là gì, mày thấy thế nào?”
Chung Minh Cẩn gật đầu một cái: “Đến lúc đó tôi và anh cùng đi.”
“Không vấn đề gì chứ?” Lục Hoài Du hoài nghi hỏi. Không phải anh đang lo cho sự an toàn của nó, đến nhà bạn thôi mà, chẳng ai động vào đồ anh đâu, chẳng qua: “Có mày ở đó thì ma quỷ căn bản không dám đến gần.”
Chung Minh Cẩn: “Nếu quả thật như anh nói, nếu có thứ gì đó nhìn chằm chằm người đó suốt nửa năm thì khẳng định trên người người đó sẽ có dấu hiệu rõ ràng. Anh có thể nhìn ra được.”
“Vậy thì đi cùng đi.” Lục Hoài Du gật đầu đáp. Đây vẫn là lần đầu tiên anh đối phó với những thứ không sạch sẽ ấy, nếu gặp phải con nào lợi hại thì anh cũng không chắc có đối phó được không, có người tí hon ở đây sẽ chẳng cần lo lắng nhiều nữa.
Do đó sau khi dừng lại, anh lại nói: “Lúc đó tiền mà chúng ta kiếm được sẽ chia mỗi người một nửa.”
“Không cần.” Chung Minh Cẩn đáp.
“Không cần thì tao giữ cho mày.” Lục Hoài Du nói: “Đến khi muốn xài thì nói tao.”
Chung Minh Cẩn:…
Chung Minh Cẩn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn không phản bác, thầm nghĩ nếu Lục Hoài Du đã muốn hiểu như vậy thì nó sẽ thuận theo anh, dù sao chỉ cần nó không lấy thì số tiền còn lại vẫn sẽ ở chỗ Lục Hoài Du thôi.
Chạng vạng ngày hôm sau sau khi Lục Hoài Du diễn xong, anh liền chạy đến nhà Hàn Bắc Đình theo đúng hẹn.
Khi anh đến nơi, bạn của chị Từ đã đợi sẵn rồi, một nam một nữ đang ngồi trên sofa phòng khách.
Lục Hoài Du quen biết người nam, đó là một thần tượng rất hot của vài năm trước. Tuy bây giờ xem ra đã bị sóng vỗ chết tại bờ cát, nhưng vẫn bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn cũng chỉ hơi rầu rĩ chứ bản thân cũng chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng.
Mà người phụ nữ bên cạnh hắn ta thì dưới mắt thâm quần, hai má hõm vào, tiều tụy đến mức như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Lục Hoài Du dạo quanh hai người một vòng, hỏi: “Là vị nào gặp vấn đề ạ?”
Người đàn ông cười với anh một cách câu nệ, nhỏ giọng đáp: “Là bà xã tôi.”
Lục Hoài Du nhíu mày không nói gì.
… Anh không hề cảm nhận được bất kỳ hơi quỷ nào trên người của hai người này.
Lục Hoài Du lúng túng trả lời: “Chị Từ à, chị biết mà, em không thiếu chút tiền này.”
Nếu như khả năng kinh doanh của anh tốt, thì có làm thêm cũng chẳng thành vấn đề gì. Chủ yếu là anh mới học chưa tới nửa tháng, đến cả lá bùa phải vẽ để giải quyết chuyện Hàn Bắc Đình ly hồn cũng mới học, nếu đi giải quyết những vấn đề khác thì Lục Hoài Du thật sự sẽ không tự tin.
Chị Từ nhanh chóng trả lời: “Chị biết em không thiếu tiền, nhưng người bạn này của chị đã liên tục bị quấy nhiễu suốt nửa năm qua, lại không tìm được người vừa có khả năng vừa tin tưởng được. Anh ấy sắp suy sụp rồi nên chị mới muốn nhờ em giúp.”
Bản thân Lục Hoài Du cũng từng trải qua giai đoạn suýt nữa thì suy sụp, nghe vậy trong lòng có chút dao động, cầm điện thoại hồi lâu, cuối cùng đáp: “Trước hết chị hãy hỏi tình hình của bạn chị là gì, nói cẩn thận chút, sau đó em sẽ xem xem có biện pháp nào không.”
Đây là một cách rất hay, đối phương thông qua chị Từ kể ra chuyện mình gặp phải. Nếu Lục Hoài Du không nắm chắc mình có thể giải quyết được gì, cũng không biết đối phương là ai thì họ cũng chẳng cần lo sẽ để lộ việc riêng.
Chị Từ cũng hiểu cách này khả thi, bèn nói: “Vậy chị đi hỏi thử, tối nay sẽ trả lời em.”
Lục Hoài Du buông điện thoại rồi kể chuyện này với người tí hon, che mặt nói: “Tao đây phải đi trên con đường của thần côn[1] ư?”
[1] Thần côn [神棍]: Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc có khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
“Thần côn là nghĩa xấu, chúng ta đang làm nghề nên không thể nói như vậy.” Chung Minh Cẩn nghiêm túc sửa: “Hơn nữa, anh chỉ mới học sơ sài vài thứ nên không thể nói mình đi trên con đường này.”
“Ò.” Lục Hoài Du máy móc bưng ngực, thầm nghĩ mình đang bị người tí hon ghét bỏ đấy ư? Chung Minh Cẩn nghi hoặc nhìn anh một cái rồi trầm mặc giây lát, mím môi nói: “Nhưng nếu anh chăm chỉ học tập thì rất nhanh sẽ có thể đi trên con đường này, còn càng chạy càng xa.”
Đây là đang an ủi sao? Nhưng sao nghe lại thấy kì kì, vả lại tại sao anh phải càng chạy càng xa trên con đường đó chứ?
Giờ đã không còn bị mấy hồn ma kia quấy nhiễu lúc đóng phim nữa, mục tiêu của anh là càng chạy càng xa trên con đường đóng phim rồi dùng giải thưởng diễn xuất để rửa nhục cũ được không?
Thấy nãy giờ Lục Hoài Du chẳng nói gì, người tí hon ngẫm nghĩ rồi bổ sung một câu: “Tôi sẽ không giấu làm của riêng đâu.”
Lục Hoài Du:…
Tao cảm ơn mày luôn!
Bạn của chị Từ hẳn đã rất sốt ruột nên nhanh chóng gửi tin nhắn đến cho Lục Hoài Du.
Một đoạn khá dài, tổng kết lại thì là sự kiện của nhân vật chính bắt đầu từ nửa năm trước. Người nọ cảm giác trong nhà có thứ gì đó đang theo dõi nhất cử nhất động của mình nên đã lắp camera ngay tại nhà, nhưng chẳng những không cảm thấy gì mà cảm giác này còn trở nên mãnh liệt hơn. Ngay cả khi ra ngoài cũng có cảm giác ấy. Chỉ khi ở Đạo quán hoặc trong miếu thờ mới an tâm đôi chút, nhưng lại chẳng thể ở đó mãi nên càng ngày càng suy sụp.
Sau khi Lục Hoài Du xem xong thì mắt sáng lên, loại cảm giác này anh rất quen thuộc, chẳng phải là cảm giác bị ma nhìn chằm chằm đó ư?
Anh dùng ánh mắt hỏi dò về phía người tí hon cũng đã đọc xong tin nhắn.
Chung Minh Cẩn gật đầu nói: “Nếu cảm giác của anh đúng, thì xác suất giống như anh nghĩ rất cao.”
“Vậy chuyện này có dễ giải quyết không?” Lục Hoài Du hỏi. Trong tư liệu mà anh đã xem, tình huống này khác với kiểu mà anh đã gặp. Nhưng nếu chỉ bị một con ma nhìn chằm chằm thì giải quyết xong sẽ không quá mệt.
Chung Minh Cẩn lại nói: “Vậy phải xem tình huống tạo ra là gì, tình huống khác nhau thì độ khó giải quyết cũng sẽ khác nhau.”
“…Cho nên vẫn phải gặp trước rồi mới có thể biết được?” Lục Hoài Du hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Chung Minh Cẩn nói: “Không tận mắt nhìn thấy thì anh không thể nhận định bên cạnh cô ta là ma quỷ nếu chỉ dựa vào suy đoán.”
Lục Hoài Du nghe vậy có chút rối rắm, rốt cuộc có nên nhận công việc này không.
Chung Minh Cẩn nhìn ra sự do dự của anh nên nói ra quan điểm của mình đối với chuyện này: “Chuyện này dù có phiền toái nhưng cũng không đến nỗi phức tạp. Tôi cảm thấy anh có thể dùng nó để luyện tập, không thì xem thêm nhiều tư liệu, đó cũng chỉ là kiến thức về lý thuyết, không có kinh nghiệm thực tế thì kết quả đều là phí công.”
Nghe có vẻ rất có đạo lý, hơn nữa còn rất có tính khiêu chiến. Lục Hoài Du chỉ chần chừ phút chốc rồi gửi tin nhắn cho chị Từ: “Bên phía em đã đoán sơ được cảm giác của người đó nhưng chưa dám xác định, người bạn kia của chị như thế nào ạ? Nếu có thể thì hẹn thời gian rồi ra ngoài gặp thử, để em xem có thể tìm ra nguyên nhân hay không.”
Thời điểm gửi cái tin này, dựa theo suy nghĩ ban đầu của Lục Hoài Du thì phải nói ‘chúng tôi’ đã có suy đoán sơ bộ đối với chuyện này. Anh và nhóc dễ thương ở chung một nhà, câu trả lời tốt nhất đó là ngại thân phận không thể cho người khác biết của nó, mà lúc này cũng chẳng thể dùng con mèo để thay thế nên chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng phán đoán lần này rõ ràng là người tí hon góp ý nhiều hơn, hơn nữa đoạn sau cũng là người tí hon dạy anh cách làm. Lục Hoài Du không muốn chiếm công của người tí hon nên không đáp lại bằng mỗi từ “Em” mà dùng là “Bên phía em”. Chị Từ không biết nên dĩ nhiên chỉ nghĩ là suy nghĩ của anh, nhưng nếu thấy người tí hon ở bên cạnh thì đương nhiên sẽ hiểu đây là suy đoán chung của hai người.
Lục Hoài Du có chút hả hê, cảm thấy mấy từ mình dùng này quả là hoàn mỹ.
Chẳng qua sau khi người tí hon nhìn một cái thì dời mắt đi, cũng chẳng biết có lĩnh hội được ý nghĩ sâu xa của anh hay không.
Chị Từ nhanh chóng nhắn lại: “Bạn của chị thì em yên tâm, anh ấy là người hiền lành nổi tiếng trong giới nên nếu em chịu gặp thì anh ấy chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”
Lục Hoài Du: “Chị vẫn nên hỏi anh ta trước đi ạ.”
Chuyện có thể hình thấy ma quỷ như anh đây, đừng nói là người xa lạ, đến cả bạn bè bên cạnh anh cũng chưa từng nói ra. Nếu không vì lần Hàn Bắc Đình ly hồn thì hai chị em này cũng sẽ không biết. Thế nên…
Chưa chắc đối phương có kiêng dè gì không.
Thế nhưng suy nghĩ mỗi người đều khác nhau, hoặc có thể do người nọ thật sự bị làm ồn đến suy sụp. Gần như chỉ trong chớp mắt, chị Từ đã nhắn lại: “Anh ấy đã đồng ý gặp mặt, thời gian và địa điểm thì em quyết định nha, nhưng anh ấy hy vọng càng sớm càng tốt.”
Lục Hoài Du: “Vậy thì tối mai nha, địa điểm thì chọn đại một nhà hàng có tính riêng tư gần đây là được rồi ạ.”
Chị Từ: “Thời gian thì không thành vấn đề, còn địa điểm thì em thấy ở nhà chị có ổn không, tuyệt đối đảm bảo có tính riêng tư.”
Lục Hoài Du: ‘Em thì không thành vấn đề, nhưng chị không cần gạt Hàn Bắc Đình ư?”
Chị Từ: “Chị ngả bài với nó rồi. Nó đã kiên quyết tin rằng những thứ kia tồn tại thì chi bằng nói cho nó biết kỳ thực chúng ta cũng tin, đồng thời vĩnh viễn là hậu thuẫn an toàn nhất của nó.”
Lục Hoài Du:…
“Vậy cứ sắp xếp vậy đi ạ.” Lục Hoài Du gõ xong mấy chữ rồi nhấn gửi đi, trong lòng lại hơi tò mò rằng tâm trạng của Hàn Bắc Đình lúc này như thế nào, người nhà của người vốn cho rằng sẽ kiên định với chủ nghĩa duy vật thật ra còn mê tín hơn cả mình, đồng thời còn luôn rất mê tín.
Ha ha ha, phòng chừng là sẽ hoài nghi về nhân sinh cho mà coi.
Sau khi bàn xong xuôi, Lục Hoài Du nói lại với người tí hon: “Bàn xong với bên kia rồi, tối mai cùng nhau đến nhà Hàn Bắc Đình để xem thử tình huống là gì, mày thấy thế nào?”
Chung Minh Cẩn gật đầu một cái: “Đến lúc đó tôi và anh cùng đi.”
“Không vấn đề gì chứ?” Lục Hoài Du hoài nghi hỏi. Không phải anh đang lo cho sự an toàn của nó, đến nhà bạn thôi mà, chẳng ai động vào đồ anh đâu, chẳng qua: “Có mày ở đó thì ma quỷ căn bản không dám đến gần.”
Chung Minh Cẩn: “Nếu quả thật như anh nói, nếu có thứ gì đó nhìn chằm chằm người đó suốt nửa năm thì khẳng định trên người người đó sẽ có dấu hiệu rõ ràng. Anh có thể nhìn ra được.”
“Vậy thì đi cùng đi.” Lục Hoài Du gật đầu đáp. Đây vẫn là lần đầu tiên anh đối phó với những thứ không sạch sẽ ấy, nếu gặp phải con nào lợi hại thì anh cũng không chắc có đối phó được không, có người tí hon ở đây sẽ chẳng cần lo lắng nhiều nữa.
Do đó sau khi dừng lại, anh lại nói: “Lúc đó tiền mà chúng ta kiếm được sẽ chia mỗi người một nửa.”
“Không cần.” Chung Minh Cẩn đáp.
“Không cần thì tao giữ cho mày.” Lục Hoài Du nói: “Đến khi muốn xài thì nói tao.”
Chung Minh Cẩn:…
Chung Minh Cẩn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn không phản bác, thầm nghĩ nếu Lục Hoài Du đã muốn hiểu như vậy thì nó sẽ thuận theo anh, dù sao chỉ cần nó không lấy thì số tiền còn lại vẫn sẽ ở chỗ Lục Hoài Du thôi.
Chạng vạng ngày hôm sau sau khi Lục Hoài Du diễn xong, anh liền chạy đến nhà Hàn Bắc Đình theo đúng hẹn.
Khi anh đến nơi, bạn của chị Từ đã đợi sẵn rồi, một nam một nữ đang ngồi trên sofa phòng khách.
Lục Hoài Du quen biết người nam, đó là một thần tượng rất hot của vài năm trước. Tuy bây giờ xem ra đã bị sóng vỗ chết tại bờ cát, nhưng vẫn bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn cũng chỉ hơi rầu rĩ chứ bản thân cũng chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng.
Mà người phụ nữ bên cạnh hắn ta thì dưới mắt thâm quần, hai má hõm vào, tiều tụy đến mức như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Lục Hoài Du dạo quanh hai người một vòng, hỏi: “Là vị nào gặp vấn đề ạ?”
Người đàn ông cười với anh một cách câu nệ, nhỏ giọng đáp: “Là bà xã tôi.”
Lục Hoài Du nhíu mày không nói gì.
… Anh không hề cảm nhận được bất kỳ hơi quỷ nào trên người của hai người này.
Danh sách chương