Editor: Hướng Nhật Quỳ

“Sao không lấy ra cùng?” Lục Hoài Du hỏi.

Chung Minh Cẩn trầm mặc mở thùng khác ra, chẳng nói gì.

Lục Hoài Du không ghẹo nó nữa, sợ ghẹo nữa thì nhóc dễ thương sẽ thật sự lơ anh luôn, anh cười rồi mở bưu kiện rồi lấy hai chiếc váy nhỏ được tặng ra.

Một cái là váy ngắn kẻ sọc, phối với áo sơ mi ren, một cái khác là áo đầm màu tím khói.

Bởi vì trước đó anh làm bộ như không biết chủ tiệm tặng gì nên Lục Hoài Du vẫn kinh ngạc hô lên: “Ôi trời, sao lại tặng váy nhỏ thế, tao đã nói người ta là mua cho nam sinh mặc mà.”

Người tí hon nghe vậy thì lỗ tai giật giật, chậm rãi quay đầu nhìn Lục Hoài Du nói: “Không thì… chúng ta trả nó lại cho chủ tiệm?”

Lục Hoài Du đương nhiên không đồng ý. Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt như có phần khó xử bảo: “Cái này không tốt lắm đâu. Dù gì đây là quà người ta tặng mà chúng ta lại trả về thì không lễ phép cho lắm, vả lại gửi về cũng phải trả phí chuyển phát nhanh mà.”

Chung Minh Cẩn trầm mặc một lúc lâu, dường như đang nghĩ tới chủ ý hay nào đó, sáng mắt lên nói: “Vậy có thể tặng lại…”

Lục Hoài Du nhìn biểu tình kia của nó thì biết chủ ý mà nó nghĩ đến chẳng phải điều mình thích, vội vàng ngắt lời: “Không thì mày thử xem có mặc được không? Người ta cũng tặng rồi.”

“Không!” Chung Minh Cẩn đáp không chút nghĩ ngợi. Trong đống quần áo vẫn còn kha khá thứ kì quái đã thấy trước đó. Nhưng dù sao đống đồ đó cũng là của nam sinh, hơn nữa còn là tấm lòng thành của Lục Hoài Du, nó mặc cũng được.

Nhưng nếu một chàng trai như nó mà mặc váy, thì thật là còn ra thể thống gì! Lục Hoài Du thấy mỗi một tế bào khắp người nó đều viết đầy chữ từ chối thì biết chuyện này hết hi vọng rồi. Chí ít chuyện này cũng không cần nóng vội nên thầm thở dài, ngồi trên thảm trải sàn tội nghiệp hỏi: “Thử chút cũng không được sao?”

Chung Minh Cẩn quả quyết lắc đầu.

Quên đi, không chịu thì không chịu thôi. Lục Hoài Du nghĩ, dù sao cũng vì hai chiếc váy này mà anh đã nhận đủ sự vui sướng từ chỗ của nhóc dễ thương rồi. Hơn nữa, chỉ cần chiếc váy còn ở nhà thì nói không chừng sau này người tí hon sẽ đột nhiên nghĩ thông suốt rồi sẵn sàng mặc.

Vì thế anh thở dài: “Thế thì không mặc, chúng ta cứ nhận trước mấy món quần áo này đã. Tối nay tao tìm một chỗ ở phòng để đồ cho mày cất đồ ha.”

“Được.” Chung Minh Cẩn đáp xong thì không nhúc nhích nữa, nhìn chằm chằm Lục Hoài Du gấp váy rồi bỏ vào phần trong cùng của thùng carton, sau đó mới gấp kĩ quần áo trong tay mình rồi bỏ vào, còn vỗ vỗ ở biên độ nhỏ cho xẹp xuống nữa cơ.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt vô cảm kia, nhưng Lục Hoài Du vẫn nhìn ra được chút hối hả trong động tác cất quần áo của nó. Sau khi Chung Minh Cẩn gấp cái cuối cùng xong thì thở phào một hơi.

Anh không nhịn được bật cười, sau đó lục trong đống quần áo một hồi, chọn ra hai bộ có hoa văn dâu tây trên cổ và tay áo rồi đưa cho người tí hon: “Ngày mai mày mặc bộ này được không?”

Người tí hon nhìn hoa văn dâu tây trên cổ áo, vừa nhìn thoáng qua đã gật đầu một cách gian nan: “… Được.”

“Vậy bây giờ đi thử xem có vừa người không đi.” Lục Hoài Du nói: “Bộ còn lại thì để tao gấp lại.”

Chung Minh Cẩn do dự một hồi, không cầm lấy ngay.

Lục Hoài Du trừng mắt bảo: “Cái váy mày không muốn mặc thì thôi, cả bộ đồ này cũng không muốn mặc hả? Tao cố ý mua cho mày đó.” Câu nói cuối cùng anh còn cố ý hạ thấp giọng, nghe cứ như bị phụ lòng nên cảm thấy thương tâm vậy.

Người tí hon quả nhiên mắc mưu, nó cụp mắt cầm lấy bộ đồ rồi lạch bạch bước ra đằng sau sofa, bắt đầu thay quần áo.

Lục Hoài Du cười hả hê trong lòng, nhanh chóng cất tất cả đống quần áo còn lại trên thảm trải sàn vào thùng carton, sau đó ngồi im chờ người tí hon thay quần áo đi ra.

Tốc độ thay quần áo của nó rất nhanh, một lát sau đã xong. Chẳng qua hình như nó có phần không quen mấy kiểu quần áo này, hai tay nắm chặt góc áo làm nhăn thì thôi đi, cả mặt cũng quạu. Nhưng mà không thể không thừa nhận dân gian nói đúng, quả thật lớn lên đẹp mắt thì dù mặt có quạu cũng đẹp như thường.

Lục Hoài Du mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người tí hon, cảm thấy cả đời này sẽ chẳng thể gặp được người nào… hoặc yêu tinh nào phù hợp với từ ‘Phấn điêu ngọc trác’[1] hơn người tí hon này.

[1] Phấn điêu ngọc trác [粉雕玉琢]: gương mặt đẹp như điêu khắc, da mịn màng như ngọc đã được mài dũa

Chung Minh Cẩn bị anh nhìn nên hơi xấu hổ: “Tôi đi thay quần áo lại.”

“Đi đi.” Nếu Chung Minh Cẩn đã đồng ý ngày mai mặc bộ quần áo này thì Lục Hoài Du cũng chẳng miễn cưỡng nó sẽ mặc bây giờ. Anh vươn tay vuốt cọng tóc ngố khi người tí hon thay quần áo: “Thay xong tao có chuyện muốn thỉnh giáo mày.”

Nói thỉnh giáo thì đương nhiên là chuyện đứng đắn. Chung Minh Cẩn đã thay lại bộ quần áo ban đầu, vẻ mặt cũng thoải mái hơn, chủ động hỏi: “Chuyện gì?”

Lục Hoài Du nghiêm túc nói: “Chẳng phải trong dân gian kể lại rằng đốt vàng mã và quần áo linh tinh cho người đã khuất thì họ đều có thể nhận được ư? Tại sao tao đốt cho San San mà em ấy lại không nhận được?”

Chung Minh Cẩn ngẩn ra, hỏi: “Thứ anh đốt là cái gì?”

“Giấy tiền vàng bạc mua trên mạng đó.” Lục Hoài Du đáp: “Tao còn cố tình chọn mệnh giá lớn nhất nữa cơ.”

Chung Minh Cẩn: “… Những thứ ấy không nhận được.”

Lục Hoài Du thầm nghĩ, tình cảm mà anh hết lòng đặt vào để mua trên mạng là hàng giả? Anh có chút không cam lòng, bèn hỏi: “Vậy phải làm sao mới có thể nhận được nhỉ?”

“Phải dùng tiền giấy vàng đặc biệt.” Chung Minh Cẩn giải thích: “Và khi đốt thì tốt nhất nên vừa đốt vừa niệm tên cô ấy.”

Lục Hoài Du khá buồn rầu. Khi còn bé anh từng thấy người ta đốt tiền giấy vàng cho người đã khuất ở nhà bà ngoại, chẳng qua bây giờ anh tôn trọng khoa học nên đừng nói là thành phố lớn, ngay cả nhiều nông thôn trấn nhỏ cũng khó mà mua được.

Chung Minh Cẩn nhìn ra vẻ khó xử của anh, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Có một trang web có thể mua được.”

Lục Hoài Du vui vẻ trong lòng, lập tức cầm điện thoại qua đưa cho người tí hon: “Mau nói ở đâu mua được đi.” Vậy mà trên mạng cũng có thể mua được, thế thì dễ làm hơn nhiều rồi.

Chung Minh Cẩn không cầm điện thoại mà là nói cho Lục Hoài Du biết một địa chỉ mạng.

Lúc sau Lục Hoài Du mở ra thì có một khung đăng nhập: “Phải cần tài khoản và mật khẩu mới vào được.”

“Tài khoản thì điền tên của tôi.” Chung Minh Cẩn nói: “Mật khẩu 13579.”

Lục Hoài Du nhanh chóng nhập tài khoản và mật khẩu vào, lại nói: “Mật khẩu của mày đơn giản thế này, không sợ bị hack à?”

Chung Minh Cẩn: “Tại sao phải hack?”

Lục Hoài Du ngơ ngác, hack mà còn có tại sao hả? Đương nhiên là vì giá trị tài khoản của mày rồi còn gì nữa!

Chung Minh Cẩn cũng phản ứng lại: “Tài khoản này trừ đăng nhập vào trang web trên thì chẳng có tác dụng gì khác, mua đồ vẫn phải tự mình trả tiền.”

“Thế thì được.”

Lúc hai người nói chuyện, trang web đã mở ra, trên trang xuất hiện đủ loại thứ tạp nham. Lục Hoài Du rất hứng thú nên xem từng món một, chu sa, bùa chú, kiếm gỗ đào, cái gì cần có đều có.

Chẳng qua đến khi nhìn thấy giấy tiền vàng bạc thì anh không thể nén được mà trợn to hai mắt, giơ điện thoại đến trước mặt người tí hon hỏi: “Cái giá này không phải bug ra chứ?”

Chung Minh Cẩn nhìn thoáng qua rồi nói: “Hai năm gần đây vẫn là cái gì này, không hề thay đổi mà.”

“Cái này thật sự không có vấn đề gì sao?” Lục Hoài Du vẫn chẳng dám tin. Một xấp tiền giấy thoạt nhìn không dày nhưng phải tới một ngàn đồng cơ.

“Đó là quy củ xưa giờ.” Chung Minh Cẩn giải thích: “Nếu như quá rẻ thì số lượng lớn người được bên này sẽ được đốt xuống, sẽ bị lạm phát, không dễ kiểm soát được.”

Tình cảm thì tình cảm, nhưng vì vậy mà để bên kia lạm phát thì không hay lắm, nên mới kiểm soát từ đầu nguồn. Lục Hoài Du nghĩ, Chu San San cũng có nhiều bạn bè nên cắn răng chọn mười xấp, lại hỏi người tí hon: “Còn kha khá những thứ khác, mày có cần không?”

“Không cần.” Chung Minh Cẩn đáp: “Những thứ đó tôi không dùng được.”

Lục Hoài Du nhìn nó, lại nhìn kĩ mô tả kích thước của những vật phẩm trong hàng hóa. Được rồi, mấy thứ này quả thật không hợp với người tí hon cho lắm.

Chung Minh Cẩn thấy anh nhìn mình, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu anh thích thì có thể mua cho mình dùng.”

Lục Hoài Du buông tay: “Tao cũng đâu biết dùng.”

Chung Minh Cẩn: “Tôi có thể dạy anh.”

Lục Hoài Du:!!!

Anh ngơ ngác nhìn người tí hon hồi lâu, rồi lẩm bẩm nói: “Cái này có thể tùy tiện dạy cho người khác sao?”

Bởi vì từ nhỏ anh đã có thể thấy được nhứng thứ đó. Thời cấp 2 anh cũng từng muốn hỏi xin thần tiên, nhưng đều gặp phải kẻ lừa đảo, một hai người có bản lĩnh thật sự như thế cũng chẳng sẵn sàng dạy anh.

“Tôi cũng đâu phải tùy tiện dạy anh đâu.” Chung Minh Cẩn nói: “Trước tiên phải truyền độ[3], vả lại sau này anh tốt nhất đừng ăn thịt bò nữa.”

[3] Truyền độ [传度]: danh từ chỉ nghi thức Đạo giáo, đề cấp đến nghi thức của người xin chính thức nhập Đạo. (Baidu Baike)

Dừng một lúc, nó lại bổ sung: “Nếu như anh sẵn sàng học.”

Bản thân Lục Hoài Du cũng chẳng mấy thích thịt bò, nếu cứ không ăn thì sẽ không nghĩ đến. Nhưng mà truyền độ là tương tự với nhập Đạo sao? Anh dùng vẻ mặt quái lạ hỏi: “Thế sau này tao phải gọi mày là sư phụ hả?”

Chung Minh Cẩn: “…Không cần.”

Không cần là OK rồi. Lục Hoài Du nhẹ nhàng thở ra, chẳng thể tưởng tượng ra cảnh mình sẽ gọi người tí hon là sư phụ.

Đến khi anh khôi phục tinh thần mới ý thức được mình sắp sửa mở ra một cánh cổng nhân sinh mới, Lục Hoài Du kích động đến nỗi tay cũng phát run, biểu hiện cụ thể là nhanh chóng gia tăng bùa chú chu sa thậm chí còn có kiếm gỗ đào vào trong giỏ hàng.

Sau khi lựa xong, anh để người tí hon xem lại một lần, xác nhận không sót thứ gì xong Lục Hoài Du mới thanh toán.

Số tiền những năm chữ số anh đều thanh toán một cách không chớp mắt. Dẫu sao công dục thiện kì sự tất tiên lợi kì khí[4], có được những thứ này, anh mới có thể học tập tốt hơn từ người tí hon.

[4] Công dục thiện kì sự, tất tiên lợi kì khí [工欲善其事, 必先利其器]: thợ muốn giỏi việc, trước tiên phải làm công cụ sắc bén. Chỉ: muốn làm tốt một việc, cần phải có sự chuẩn bị tốt.

Chung Minh Cẩn cũng chẳng kịp ngăn cản, trầm mặc hồi lâu mới nhớ ra mà hỏi: “Anh điền người nhận là ai thế?”

“Nhóc dễ thương á.” Lục Hoài Du đáp.

Chung Minh Cẩn:….

Có lẽ nó có thể đoán ra được vẻ mặt kinh hãi muốn rớt cả tròng mắt của người đằng sau trang web khi thấy đơn đặt hàng này. Vả lại chưa tới mấy ngày, chuyện này phỏng chừng tất cả mọi người sẽ biết được thân phận của nó.

Lục Hoài Du nhìn vẻ mặt cứng ngắc của nó, muốn hỏi chẳng lẽ điền ‘Nhóc dễ thương’ sẽ ảnh hưởng đến việc giao hàng hay sao? Chỉ là lời chưa kịp thốt khỏi miệng, mấy người Chu San San đã trở lại.

Anh bảo họ vào phòng tập thể hình như cũ. Vừa vào, Chu San San đã vội vã nói ra kết qua nghe được từ chỗ hai kẻ kia: “Ngư Ngư, bọn họ đều là người của SB Entertainment, gọi phân biệt là Vưu Điển Sa và Bặc Sùng Minh. Trên đường trở về công ti họ còn nói, hôm nay không chụp được thì ngày mai lại đến ngồi thủ sẵn bên ngoài trường quay.”

Nếu biết tên và công ti thì dễ xử lí rồi, Lục Hoài Du cầm điện thoại định nhắn tin cho Lâm Nguyên, muốn để anh ta xử lí. Nhưng sau khi anh mở Weibo thì suy nghĩ chợt xoay chuyển, tìm một ghi chú có tên là ‘Nhị sư huynh’ rồi gửi tin nhắn nói: Nhị sư huynh, có hai kẻ ở SB Entertainment chuồn vào ngồi xổm trước tiểu khu của đệ, huynh giúp đệ điều tra đi.

Bên kia nhanh chóng nhắn lại: Không thành vấn đề, Sa sư đệ.

Chu San San ở gần đấy nghía vào, hiếu kì hỏi: “Ngư Ngư, Bát Giới là ai thế?”

“Bạn cùng phòng thời đại học của anh.” Lục Hoài Du đáp, dùng một lúc lại bổ sung: “Em trai của sếp Dung.”

Chu San San chỉ thiếu chưa nhảy dựng lên, kinh hô: “Là sếp Dung mà em biết kia sao?”

“Đúng, chính là người nắm quyền thực tế của công ty mà hiện tại anh thuộc sở hữu.” Lục Hoài Du nói: “Đại thiếu gia của tập đoàn Xán Hồng, Dung Cẩm.”

Chu San San mặt như đưa đám nói: “Hóa ra anh trai thật sự không chỉ có chúng ta…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện