Editor: Hướng Nhật Quỳ
Người tí hon thích yên tĩnh, sau khi xác nhận đây là nơi ẩn náy tốt nhất, nó bèn thu xếp chiếc cặp nhỏ mà mình mang theo vào bên trong. Nó vốn định ngồi dưới đất, nhưng Lục Hoài Du lại thấy mình mang người tí hon đến làm bùa hộ mệnh mà còn bạc đãi nó như thế, trong lòng khó chịu nên tìm một hộp giấy để vào trong cho nó làm ghế.
Chung Minh Cẩn ngồi thử trên giấy rút dưới cái nhìn chằm chằm của Lục Hoài Du, sau khi cảm thấy vừa khít thì lấy mấy lá bùa đã vẽ xong tối qua trong cặp để bên cạnh ra làm trận pháp.
Trong nháy mắt lá bùa cuối cùng rơi xuống đất, Lục Hoài Du như nghe được tiếng thì thầm, sau đó cả thới giới cũng im lặng hơn nhiều.
Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn.
“Có trận bùa này gia trì, từ nơi này đến nơi trước đó chúng ta xuống xe sẽ không có ma quỷ nào dám tới gần.” Chung Minh Cẩn giải thích: “Vậy thì anh có thể yên tâm làm việc rồi.”
“Cảm ơn.” Lục Hoài Du mở to cặp mắt, tiếng nói cảm ơn có phần tối nghĩa.
Chung Minh Cẩn thoáng sửng sốt, không rõ vì sao mà nhìn anh, cuối cùng mím môi nói: “Anh đi làm chuyện khác đi, tư thế này… hơi bất nhã.”
Lục Hoài Du chầm chậm cúi đầu kiểm tra tư thế của mình. Anh đang quỳ một gối xuống đất, một tay chống tường duỗi cổ ra, mông khẽ vểnh.
Được rồi, tư thế này không thanh lịch cho lắm.
Nhưng mà chẳng biết vì để nói chuyện với ai đó mà anh bày ra tư thế này nữa, Lục Hoài Du bĩu môi rồi đứng lên bảo: “Vậy mày nhớ có chuyện gì hoặc muốn thứ gì, thì dùng điện thoại nhắn tin cho tao đó.”
“Được.” Chung Minh Cẩn gật đầu.
Nghe nó đáp lại xong, Lục Hoài Du mới ngồi xuống ghế dựa bên cạnh mãi đến khi Lâm Tuyền mua bữa sáng về. Sau khi chuyên gia trang điểm đến tạo hình cho anh, hai người cũng chưa từng trao đổi lại.
Có điều vì biết người tí hon đang ở trong phòng trang điểm nên Lục Hoài Du cảm thấy được sự an tâm mà trước đây chưa từng có, ngay cả khi sắp bắt đầu quay phim cũng tràn đầy tự tin.
Sự thật chứng minh Lục Hoài Du tự tin cũng đâu phải mù quáng.
Trí nhớ của anh vốn rất tốt, năng lực học tập đương nhiên sẽ không kém. Tuy không phải xuất thân chính qui, nhưng mấy năm qua công ti cũng mời vài thầy dạy diễn cho anh, từ đầu tới cuối cũng học được khá nhiều thứ.
Chỉ là hồi trước chịu ảnh hưởng của nhiều ma quỷ xung quanh nên chẳng phát huy được. Bây giờ dù là lúc quay phim hay nghỉ ngơi thì bốn phía đều yên tĩnh nên đương nhiên có thể phát huy kĩ năng diễn xuất tốt nhất rồi.
Sau khi qua liên tục mấy cảnh, đến cả đạo diễn Ngụy chẳng nhịn được mà khen ngợi: “Tiểu Lục hôm nay biểu hiện không tồi ha.”
Nói ra xong, không ít người đều nghĩ tới diễn xuất đến không dám nhìn thẳng của Lục Hoài Du ngày hôm qua, biểu hiện kém cỏi của anh giống hệt Lương Vũ Hành. Đợi đến khi tạm nghỉ, trường quay lập tức vang lên tiếng líu ríu nhỏ giọng tám chuyện.
Đến cả nam chính Bách An cũng mờ ám hỏi Lục Hoài Du: “Hôm qua cậu bị làm sao vậy?”
“Không có gì đâu ạ, chỉ có hơi chưa vào trạng thái thôi.” Lục Hoài Du nói mà có chút xấu hổ. Chuyện tự cho là nhỏ giọng nhiều chuyện này thật ra anh đã nghe khá nhiều, suy đoán về ân oán giữa anh và Lương Vũ Hành cũng đa dạng phong phú. Thế nhưng hôm qua khi Lương Vũ Hành té ngã, anh vừa hay đang ở cạnh bên đợi lên diễn, nhiều người nhìn thấy thế kia thì dù thế nào cũng chẳng có chứng cứ để đổ lên đầu anh. Anh lại không có công năng đặc thù gì, còn có thể đẩy ngã Lương Vũ Hành ở phòng nghỉ trong khi người thì đang ở hiện trường quay phim sao? Bách An cũng chỉ tò mò đôi chút chứ không thật sự muốn hỏi nguyên nhân. Thấy Lục Hoài Du chẳng muốn nói tỉ mỉ bèn cười qua chuyện này, lấy kịch bản ra bắt đầu đối diễn với Lục Hoài Du.
Diễn xuất của anh ta được công nhận là tốt. Anh ta chủ động tìm Lục Hoài Du đối diễn nên anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Lấy địa vị của hai người họ ở đoàn phim, lúc chuyên tâm đối diễn đương nhiên mọi người không dám đi qua quấy rầy, mãi đến khi nhân viên công tác đến gọi họ đi qua chuẩn bị quay phim mới thôi.
Buổi sáng hôm nay là lần đầu tiên Lục Hoài Du phát huy nhất từ khi vào nghề, cũng thể hiện kĩ năng diễn xuất tốt nhất. Mãi đến khi đạo diễn Nguỵ tuyên bố đã quay xong phân cảnh buổi sáng của anh thì cảm giác vẫn chưa hết thòm thèm, hận không thể quay thêm mấy cảnh.
Cho đến bây giờ, anh mới cảm nhận được quay phim mang đến cảm giác thành tựu và sung sướng đến vậy.
Tâm trạng khá tốt, Lục Hoài Du vung tay nói với những người của đoàn phim rằng lát nữa mời mọi người uống trà chiều.
Ban đầu anh định gọi Takeaway để đặt cơm trưa cho mọi người, nhưng đã quá giờ trưa nên trực tiếp đổi thành trà chiều luôn.
Lâm Tuyền vừa dùng điện thoại đặt món, vừa đi theo sau Lục Hoài Du, đến khi cửa sau phòng trang điểm vừa đóng thì nhỏ giọng hoan hô: “Anh Lục, biểu hiện hồi sáng của anh quá tuyệt vời! Vừa rồi có vài người lén hỏi em là công ty tìm cho anh thầy dạy diễn nào á.”
Tuy bản thân Lục Hoài Du cũng thấy được biểu hiện hồi sáng rất không tệ, nhưng được khen như thế vẫn có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi hỏi: “Em nói cho họ biết chưa?”
“Đương nhiên chưa. Thầy xuất sắc như thế thì chắc chắn phải giữ lại cho mình công ti của chúng ta rồi.” Lâm Tuyền nói một cách đương nhiên: “Em chỉ kể lại với anh Lâm Nguyên về tình hình ở đây thôi. Anh ấy cũng sắp xếp lớp học diễn xuất của thầy Tôn cho các diễn viên khác rồi.”
Lục Hoài Du: “… Mấy người vui vẻ là được rồi.”
“Hì hì hì.” Lâm Tuyền còn muốn nói thêm gì nữa, kết quả điện thoại vang lên nên chỉ có thể tiếp điện thoại.
Chờ cậu ta nghe điện thoại xong thì đã chẳng còn vẻ hăng hái vừa rồi nữa, mếu máo nói: “Anh Lục ơi, tiệm bánh ngọt của quán trà chiều khi nãy nói chúng ta đặt đơn quá trễ, shipper cũng không có ở quán nên đoán phừng phải muộn lắm mới giao đến được. Em bảo với họ là em tự đến lấy, anh thấy được không?”
“Đi đi.” Lục Hoài Du khoát tay nói, buổi chiều anh cũng phải diễn khá muộn nên chẳng có việc gì cần Lâm Tuyền làm. Vả lại, nếu Lâm Tuyền đi vắng thì buổi trưa anh cũng có thể ăn cơm cùng người tí hon nữa.
Lâm Tuyền đáp: “Vậy lát nữa em đem cơm sang đây cho anh rồi đi.”
Chờ sau khi Lâm Tuyền vội vã ăn xong phần cơm của mình rồi đi, Lục Hoài Du mới khóa cửa lại, sau đó mở phần cơm của mình ra rồi gọi người tí hon ra ăn cơm.
Người tí hon ăn rất ít, Lục Hoài Du phải duy trì vóc người nên cũng chẳng thể ăn nhiều, vì thế một phần cơm hai người chia nhau ăn vẫn còn thừa.
Lục Hoài Du chia đều phần thức ăn làm hai phần lớn nhỏ, thuận miệng hỏi người tí hon: “Một mình mày ngồi đợi trong này có nhàm chán không?”
“Không có.” Chung Minh Cẩn nói không chút nghĩ ngợi, dùng một lúc bèn giải thích: “Tôi có sách để đọc.”
Lục Hoài Du dừng tay đang lùa cơm lại. Trước đó anh có thấy trong cặp của nó có hai quyển sách nhưng không biết là sách gì, cũng nhỏ xíu xìu xiu, dù sao anh cũng nhìn không rõ chữ, chẳng ngờ nó vậy mà đọc thật.
Chỉ có hai quyển sách, muốn đọc xong cũng chả tốn bao nhiêu thời gian, chỗ anh quay phim cũng đâu phải ngày một ngay hai là có thể hoàn thành. Bởi vậy Lục Hoài Du bèn đề nghị: “Trong điện thoại của mày có cài game, nếu nhàm chán thì có thể chơi hoặc nói chuyện phiếm với tao cũng được. Lúc quay phim mà rảnh rỗi tao vẫn có thể trả lời mày.”
Chung Minh Cẩn nhìn Lục Hoài Du một thoáng: “… Được.”
Sau đó hai người chia nhau ăn cơm như khi ở nhà, thi thoảng cũng sẽ nói mấy câu. Có điều phần lớn thời gian đều do Lục Hoài Du nói, Chung Minh Cẩn chỉ gật đầu hoặc đáp lại một hai chữ.
Đến khi ăn cơm xong, Lục Hoài Du mới đứng lên gom rác, người tí hon thì núp trở về ngăn tủ.
Lục Hoài Du nằm trên ghế dựa đưa cho nó trái nho, cách tủ nói: “Sao không ở bên ngoài một lúc đi?”
“Ở đây cũng rất ổn.” Chung Minh Cẩn đáp: “Có người đến cũng không cần luống cuống trốn vào.”
Lục Hoài Du: “Vậy lát nữa mày ngủ trưa đi, tối qua mày có ngủ được có bao nhiêu tiếng đâu.”
Hai người cách một ngăn tủ, nhìn không thấy biểu tình của nhau. Chờ một lúc lâu sau, Lục Hoài Du mới nghe được một chữ ‘Ừm’ thản nhiên.
Dù sao cũng người tí hon không cự tuyệt cũng tốt. Bản thân anh vì công việc, bình thường cũng đã quen ngày đêm đảo lộn hoặc là ngủ không đủ giấc. Người tí hon là tiểu yêu tinh nên hẳn là không khác gì trẻ em, giấc ngủ cần phải đầy đủ thì mới được.
Lục Hoài Du nói với nó mấy chuyện thú vị gặp được trong lúc quay phim một hồi rồi mới từng người đi ngủ trưa.
Kết quả ngủ một giấc này tới gần 2 tiếng đồng hồ, vẫn là lúc Lâm Tuyền trở về gây tiếng động khá lớn nên Lục Hoài Du mới thức dậy. Vì thế anh cho rằng người tí hon chắc chắn là loại ngọc thành tinh nào đó có hiệu quả yên giấc, nếu không thì sao anh lại có thể ngủ sâu trong phòng nghỉ của trường quay như thế!
Lâm Tuyền thấy vẻ mặt còn ngái ngủ của anh, mặt mày kinh ngạc: “Anh Lục, anh đang ngủ ạ?”
Đồng thời sau lưng cậu ta lòi ra một người, có chút câu nệ hỏi: “Có phải em đã quấy rầy rồi không?”
Lục Hoài Du giương mắt, là Hàn Bắc Đình cùng công ti. Anh không khỏi khó hiểu vì sao cậu lại ở đây, nhưng vẫn cầm cốc nước nhấp một hơi thấm giọng rồi nói: “Không sao đâu, ngủ nữa thì sợ buổi chiều không dậy nổi mất. Cậu vào đây ngồi đi.” Lúc tiện tay đặt cốc lên tủ, nghĩ tới người tí hon đang ở trong tủ thì vẻ mặt anh trông có phần kì lạ.
“Sư huynh.” Hàn Bắc Đình cầm ghế ngồi ngay bên cạnh Lục Hoài Du, nói ra mục đích mình đến đây: “Em nhận vai Dư Triều này rồi.”
Lục Hoài Du khẽ nhíu mày: “Sao chị Từ lại cho em nhận vai này?” Trong phim Dư Triều là em trai của nữ chính, vốn là do Lương Vũ Hành đóng vai. Nhưng bây giờ Lương Vũ Hành xảy ra chuyện nên đương nhiên phải tìm người khác đến diễn.
Tuy hai năm trước Hàn Bắc Đình từng cạnh tranh vai diễn với Lương Vũ Hành, còn bị thương nên bị vuột mất cơ hội để gã chiếm đoạt. Nhưng hai năm qua cậu còn phát triển hơn cả gã, bây giờ hoàn toàn chẳng cần phải nhận loại vai có tính chất vai phụ này.
“Là tự em muốn nhận.” Hàn Bắc Đình ăn ngay nói thẳng: “Sự kiện hai năm trước em cứ cho rằng mình không thể thoát khỏi dính líu với Lương Vũ Hành, đến giờ nghĩ lại vẫn có hơi không thoải mái. Lần này gặp phải anh ta bị thương, đạo diễn Ngụy vội tìm diễn viên thích hợp, biết em đang nghỉ phép nên đến hỏi em. Bộ phim đầu tiên khi em ra mắt là hợp tác với chú ấy nên đồng ý luôn.”
Bộ phim ra mắt đầu tiên đã hợp tác với đạo diễn Ngụy, nếu sau này bị người khác hỏi thì có thể nói là vì báo đáp ơn tri ngộ của đạo diễn năm đó nên mới nhận vai diễn này. Kế hoạch quả thật không tồi.
Chỉ là Lục Hoài Du khá ngạc nhiên, thằng nhóc này đến cả cảm giác không thoải mái cũng dám nói với mình thì chắc chắn không xem mình là người ngoài. Anh không nhịn được mà trừng mắt hỏi: “Em không sợ anh truyền mấy lời này của em ra hả?”
“Sư huynh chắc chắn sẽ không nói.” Hàn Bắc Đình cười ngại ngùng, thấp giọng hỏi: “Với lại anh thật sự không cảm thấy con người anh ta rất ma quái[1] sao?”
[1] Gốc là Tà hồ [邪乎]: ý chỉ dáng vẻ ly kì cổ quái. Ly kì cổ quái nghĩa là vô cùng kì lạ hiếm thấy.
Ba cái chuyện ma quái này đương nhiên anh sẽ không nói, nhưng Lục Hoài Du còn chưa quen thuộc tới mức có thể chia sẻ bí mật này cùng cậu. Vì thế anh nói: “Chàng trai à, em có thể đừng mê tín như thế không?”
“Thật sự không phải em mê tín mà. Em đã tổng kết lại những người từng cạnh tranh với anh ta, sau cùng những trường hợp của mấy người này đều thất bại…” Hàn Bắc Đình còn chưa dứt lời đã thấy Lục Hoài Du đang nhìn mình bằng vẻ mặt trìu mến, mếu miệng lầm bầm: “Đúng là mấy người cũng không tin.”
Sau khi im lặng thở dài, lần thứ hai cậu quyết định thay đổi đề tài để có thể mang lại cảm giác gần gũi hơn: “Sư huynh nè, mấy hôm trước anh thật sự nhặt được bé mèo rất xinh hả? Bé mèo là giống gì thế, triệt sản chưa?”
Chuông báo động vang lên điên cuồng trong lòng Lục Hoài Du. Chuyện anh nói người tí hon là con mèo ở trên Weibo nó còn chưa biết, nhưng lỡ sau khi nghe được những lời Hàn Bắc Đình nói, muốn không để người tí hon liên tưởng đến cảnh đó là rất khó, đến khi đó anh phải giải thích thế nào đây? Với lại triệt sản là sao thế hả???
Kẻ đầu sỏ còn đang ở đây dùng vẻ mặt em muốn xem thử, Lục Hoài Du nhìn mà không nhịn được sinh ra cảm giác muốn trả thù, quyết định dọa cậu một phen: “Em vừa nói thế anh cũng cảm thấy con mèo nhà anh cũng rất ma quái. Hôm đó Lương Vũ Hành chạy đến phòng trang điểm của anh, sau khi hỏi thăm con mèo thì về ngã gãy xương ngay.”
Hàn Bắc Đình:!!!
Người tí hon thích yên tĩnh, sau khi xác nhận đây là nơi ẩn náy tốt nhất, nó bèn thu xếp chiếc cặp nhỏ mà mình mang theo vào bên trong. Nó vốn định ngồi dưới đất, nhưng Lục Hoài Du lại thấy mình mang người tí hon đến làm bùa hộ mệnh mà còn bạc đãi nó như thế, trong lòng khó chịu nên tìm một hộp giấy để vào trong cho nó làm ghế.
Chung Minh Cẩn ngồi thử trên giấy rút dưới cái nhìn chằm chằm của Lục Hoài Du, sau khi cảm thấy vừa khít thì lấy mấy lá bùa đã vẽ xong tối qua trong cặp để bên cạnh ra làm trận pháp.
Trong nháy mắt lá bùa cuối cùng rơi xuống đất, Lục Hoài Du như nghe được tiếng thì thầm, sau đó cả thới giới cũng im lặng hơn nhiều.
Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn.
“Có trận bùa này gia trì, từ nơi này đến nơi trước đó chúng ta xuống xe sẽ không có ma quỷ nào dám tới gần.” Chung Minh Cẩn giải thích: “Vậy thì anh có thể yên tâm làm việc rồi.”
“Cảm ơn.” Lục Hoài Du mở to cặp mắt, tiếng nói cảm ơn có phần tối nghĩa.
Chung Minh Cẩn thoáng sửng sốt, không rõ vì sao mà nhìn anh, cuối cùng mím môi nói: “Anh đi làm chuyện khác đi, tư thế này… hơi bất nhã.”
Lục Hoài Du chầm chậm cúi đầu kiểm tra tư thế của mình. Anh đang quỳ một gối xuống đất, một tay chống tường duỗi cổ ra, mông khẽ vểnh.
Được rồi, tư thế này không thanh lịch cho lắm.
Nhưng mà chẳng biết vì để nói chuyện với ai đó mà anh bày ra tư thế này nữa, Lục Hoài Du bĩu môi rồi đứng lên bảo: “Vậy mày nhớ có chuyện gì hoặc muốn thứ gì, thì dùng điện thoại nhắn tin cho tao đó.”
“Được.” Chung Minh Cẩn gật đầu.
Nghe nó đáp lại xong, Lục Hoài Du mới ngồi xuống ghế dựa bên cạnh mãi đến khi Lâm Tuyền mua bữa sáng về. Sau khi chuyên gia trang điểm đến tạo hình cho anh, hai người cũng chưa từng trao đổi lại.
Có điều vì biết người tí hon đang ở trong phòng trang điểm nên Lục Hoài Du cảm thấy được sự an tâm mà trước đây chưa từng có, ngay cả khi sắp bắt đầu quay phim cũng tràn đầy tự tin.
Sự thật chứng minh Lục Hoài Du tự tin cũng đâu phải mù quáng.
Trí nhớ của anh vốn rất tốt, năng lực học tập đương nhiên sẽ không kém. Tuy không phải xuất thân chính qui, nhưng mấy năm qua công ti cũng mời vài thầy dạy diễn cho anh, từ đầu tới cuối cũng học được khá nhiều thứ.
Chỉ là hồi trước chịu ảnh hưởng của nhiều ma quỷ xung quanh nên chẳng phát huy được. Bây giờ dù là lúc quay phim hay nghỉ ngơi thì bốn phía đều yên tĩnh nên đương nhiên có thể phát huy kĩ năng diễn xuất tốt nhất rồi.
Sau khi qua liên tục mấy cảnh, đến cả đạo diễn Ngụy chẳng nhịn được mà khen ngợi: “Tiểu Lục hôm nay biểu hiện không tồi ha.”
Nói ra xong, không ít người đều nghĩ tới diễn xuất đến không dám nhìn thẳng của Lục Hoài Du ngày hôm qua, biểu hiện kém cỏi của anh giống hệt Lương Vũ Hành. Đợi đến khi tạm nghỉ, trường quay lập tức vang lên tiếng líu ríu nhỏ giọng tám chuyện.
Đến cả nam chính Bách An cũng mờ ám hỏi Lục Hoài Du: “Hôm qua cậu bị làm sao vậy?”
“Không có gì đâu ạ, chỉ có hơi chưa vào trạng thái thôi.” Lục Hoài Du nói mà có chút xấu hổ. Chuyện tự cho là nhỏ giọng nhiều chuyện này thật ra anh đã nghe khá nhiều, suy đoán về ân oán giữa anh và Lương Vũ Hành cũng đa dạng phong phú. Thế nhưng hôm qua khi Lương Vũ Hành té ngã, anh vừa hay đang ở cạnh bên đợi lên diễn, nhiều người nhìn thấy thế kia thì dù thế nào cũng chẳng có chứng cứ để đổ lên đầu anh. Anh lại không có công năng đặc thù gì, còn có thể đẩy ngã Lương Vũ Hành ở phòng nghỉ trong khi người thì đang ở hiện trường quay phim sao? Bách An cũng chỉ tò mò đôi chút chứ không thật sự muốn hỏi nguyên nhân. Thấy Lục Hoài Du chẳng muốn nói tỉ mỉ bèn cười qua chuyện này, lấy kịch bản ra bắt đầu đối diễn với Lục Hoài Du.
Diễn xuất của anh ta được công nhận là tốt. Anh ta chủ động tìm Lục Hoài Du đối diễn nên anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Lấy địa vị của hai người họ ở đoàn phim, lúc chuyên tâm đối diễn đương nhiên mọi người không dám đi qua quấy rầy, mãi đến khi nhân viên công tác đến gọi họ đi qua chuẩn bị quay phim mới thôi.
Buổi sáng hôm nay là lần đầu tiên Lục Hoài Du phát huy nhất từ khi vào nghề, cũng thể hiện kĩ năng diễn xuất tốt nhất. Mãi đến khi đạo diễn Nguỵ tuyên bố đã quay xong phân cảnh buổi sáng của anh thì cảm giác vẫn chưa hết thòm thèm, hận không thể quay thêm mấy cảnh.
Cho đến bây giờ, anh mới cảm nhận được quay phim mang đến cảm giác thành tựu và sung sướng đến vậy.
Tâm trạng khá tốt, Lục Hoài Du vung tay nói với những người của đoàn phim rằng lát nữa mời mọi người uống trà chiều.
Ban đầu anh định gọi Takeaway để đặt cơm trưa cho mọi người, nhưng đã quá giờ trưa nên trực tiếp đổi thành trà chiều luôn.
Lâm Tuyền vừa dùng điện thoại đặt món, vừa đi theo sau Lục Hoài Du, đến khi cửa sau phòng trang điểm vừa đóng thì nhỏ giọng hoan hô: “Anh Lục, biểu hiện hồi sáng của anh quá tuyệt vời! Vừa rồi có vài người lén hỏi em là công ty tìm cho anh thầy dạy diễn nào á.”
Tuy bản thân Lục Hoài Du cũng thấy được biểu hiện hồi sáng rất không tệ, nhưng được khen như thế vẫn có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi hỏi: “Em nói cho họ biết chưa?”
“Đương nhiên chưa. Thầy xuất sắc như thế thì chắc chắn phải giữ lại cho mình công ti của chúng ta rồi.” Lâm Tuyền nói một cách đương nhiên: “Em chỉ kể lại với anh Lâm Nguyên về tình hình ở đây thôi. Anh ấy cũng sắp xếp lớp học diễn xuất của thầy Tôn cho các diễn viên khác rồi.”
Lục Hoài Du: “… Mấy người vui vẻ là được rồi.”
“Hì hì hì.” Lâm Tuyền còn muốn nói thêm gì nữa, kết quả điện thoại vang lên nên chỉ có thể tiếp điện thoại.
Chờ cậu ta nghe điện thoại xong thì đã chẳng còn vẻ hăng hái vừa rồi nữa, mếu máo nói: “Anh Lục ơi, tiệm bánh ngọt của quán trà chiều khi nãy nói chúng ta đặt đơn quá trễ, shipper cũng không có ở quán nên đoán phừng phải muộn lắm mới giao đến được. Em bảo với họ là em tự đến lấy, anh thấy được không?”
“Đi đi.” Lục Hoài Du khoát tay nói, buổi chiều anh cũng phải diễn khá muộn nên chẳng có việc gì cần Lâm Tuyền làm. Vả lại, nếu Lâm Tuyền đi vắng thì buổi trưa anh cũng có thể ăn cơm cùng người tí hon nữa.
Lâm Tuyền đáp: “Vậy lát nữa em đem cơm sang đây cho anh rồi đi.”
Chờ sau khi Lâm Tuyền vội vã ăn xong phần cơm của mình rồi đi, Lục Hoài Du mới khóa cửa lại, sau đó mở phần cơm của mình ra rồi gọi người tí hon ra ăn cơm.
Người tí hon ăn rất ít, Lục Hoài Du phải duy trì vóc người nên cũng chẳng thể ăn nhiều, vì thế một phần cơm hai người chia nhau ăn vẫn còn thừa.
Lục Hoài Du chia đều phần thức ăn làm hai phần lớn nhỏ, thuận miệng hỏi người tí hon: “Một mình mày ngồi đợi trong này có nhàm chán không?”
“Không có.” Chung Minh Cẩn nói không chút nghĩ ngợi, dùng một lúc bèn giải thích: “Tôi có sách để đọc.”
Lục Hoài Du dừng tay đang lùa cơm lại. Trước đó anh có thấy trong cặp của nó có hai quyển sách nhưng không biết là sách gì, cũng nhỏ xíu xìu xiu, dù sao anh cũng nhìn không rõ chữ, chẳng ngờ nó vậy mà đọc thật.
Chỉ có hai quyển sách, muốn đọc xong cũng chả tốn bao nhiêu thời gian, chỗ anh quay phim cũng đâu phải ngày một ngay hai là có thể hoàn thành. Bởi vậy Lục Hoài Du bèn đề nghị: “Trong điện thoại của mày có cài game, nếu nhàm chán thì có thể chơi hoặc nói chuyện phiếm với tao cũng được. Lúc quay phim mà rảnh rỗi tao vẫn có thể trả lời mày.”
Chung Minh Cẩn nhìn Lục Hoài Du một thoáng: “… Được.”
Sau đó hai người chia nhau ăn cơm như khi ở nhà, thi thoảng cũng sẽ nói mấy câu. Có điều phần lớn thời gian đều do Lục Hoài Du nói, Chung Minh Cẩn chỉ gật đầu hoặc đáp lại một hai chữ.
Đến khi ăn cơm xong, Lục Hoài Du mới đứng lên gom rác, người tí hon thì núp trở về ngăn tủ.
Lục Hoài Du nằm trên ghế dựa đưa cho nó trái nho, cách tủ nói: “Sao không ở bên ngoài một lúc đi?”
“Ở đây cũng rất ổn.” Chung Minh Cẩn đáp: “Có người đến cũng không cần luống cuống trốn vào.”
Lục Hoài Du: “Vậy lát nữa mày ngủ trưa đi, tối qua mày có ngủ được có bao nhiêu tiếng đâu.”
Hai người cách một ngăn tủ, nhìn không thấy biểu tình của nhau. Chờ một lúc lâu sau, Lục Hoài Du mới nghe được một chữ ‘Ừm’ thản nhiên.
Dù sao cũng người tí hon không cự tuyệt cũng tốt. Bản thân anh vì công việc, bình thường cũng đã quen ngày đêm đảo lộn hoặc là ngủ không đủ giấc. Người tí hon là tiểu yêu tinh nên hẳn là không khác gì trẻ em, giấc ngủ cần phải đầy đủ thì mới được.
Lục Hoài Du nói với nó mấy chuyện thú vị gặp được trong lúc quay phim một hồi rồi mới từng người đi ngủ trưa.
Kết quả ngủ một giấc này tới gần 2 tiếng đồng hồ, vẫn là lúc Lâm Tuyền trở về gây tiếng động khá lớn nên Lục Hoài Du mới thức dậy. Vì thế anh cho rằng người tí hon chắc chắn là loại ngọc thành tinh nào đó có hiệu quả yên giấc, nếu không thì sao anh lại có thể ngủ sâu trong phòng nghỉ của trường quay như thế!
Lâm Tuyền thấy vẻ mặt còn ngái ngủ của anh, mặt mày kinh ngạc: “Anh Lục, anh đang ngủ ạ?”
Đồng thời sau lưng cậu ta lòi ra một người, có chút câu nệ hỏi: “Có phải em đã quấy rầy rồi không?”
Lục Hoài Du giương mắt, là Hàn Bắc Đình cùng công ti. Anh không khỏi khó hiểu vì sao cậu lại ở đây, nhưng vẫn cầm cốc nước nhấp một hơi thấm giọng rồi nói: “Không sao đâu, ngủ nữa thì sợ buổi chiều không dậy nổi mất. Cậu vào đây ngồi đi.” Lúc tiện tay đặt cốc lên tủ, nghĩ tới người tí hon đang ở trong tủ thì vẻ mặt anh trông có phần kì lạ.
“Sư huynh.” Hàn Bắc Đình cầm ghế ngồi ngay bên cạnh Lục Hoài Du, nói ra mục đích mình đến đây: “Em nhận vai Dư Triều này rồi.”
Lục Hoài Du khẽ nhíu mày: “Sao chị Từ lại cho em nhận vai này?” Trong phim Dư Triều là em trai của nữ chính, vốn là do Lương Vũ Hành đóng vai. Nhưng bây giờ Lương Vũ Hành xảy ra chuyện nên đương nhiên phải tìm người khác đến diễn.
Tuy hai năm trước Hàn Bắc Đình từng cạnh tranh vai diễn với Lương Vũ Hành, còn bị thương nên bị vuột mất cơ hội để gã chiếm đoạt. Nhưng hai năm qua cậu còn phát triển hơn cả gã, bây giờ hoàn toàn chẳng cần phải nhận loại vai có tính chất vai phụ này.
“Là tự em muốn nhận.” Hàn Bắc Đình ăn ngay nói thẳng: “Sự kiện hai năm trước em cứ cho rằng mình không thể thoát khỏi dính líu với Lương Vũ Hành, đến giờ nghĩ lại vẫn có hơi không thoải mái. Lần này gặp phải anh ta bị thương, đạo diễn Ngụy vội tìm diễn viên thích hợp, biết em đang nghỉ phép nên đến hỏi em. Bộ phim đầu tiên khi em ra mắt là hợp tác với chú ấy nên đồng ý luôn.”
Bộ phim ra mắt đầu tiên đã hợp tác với đạo diễn Ngụy, nếu sau này bị người khác hỏi thì có thể nói là vì báo đáp ơn tri ngộ của đạo diễn năm đó nên mới nhận vai diễn này. Kế hoạch quả thật không tồi.
Chỉ là Lục Hoài Du khá ngạc nhiên, thằng nhóc này đến cả cảm giác không thoải mái cũng dám nói với mình thì chắc chắn không xem mình là người ngoài. Anh không nhịn được mà trừng mắt hỏi: “Em không sợ anh truyền mấy lời này của em ra hả?”
“Sư huynh chắc chắn sẽ không nói.” Hàn Bắc Đình cười ngại ngùng, thấp giọng hỏi: “Với lại anh thật sự không cảm thấy con người anh ta rất ma quái[1] sao?”
[1] Gốc là Tà hồ [邪乎]: ý chỉ dáng vẻ ly kì cổ quái. Ly kì cổ quái nghĩa là vô cùng kì lạ hiếm thấy.
Ba cái chuyện ma quái này đương nhiên anh sẽ không nói, nhưng Lục Hoài Du còn chưa quen thuộc tới mức có thể chia sẻ bí mật này cùng cậu. Vì thế anh nói: “Chàng trai à, em có thể đừng mê tín như thế không?”
“Thật sự không phải em mê tín mà. Em đã tổng kết lại những người từng cạnh tranh với anh ta, sau cùng những trường hợp của mấy người này đều thất bại…” Hàn Bắc Đình còn chưa dứt lời đã thấy Lục Hoài Du đang nhìn mình bằng vẻ mặt trìu mến, mếu miệng lầm bầm: “Đúng là mấy người cũng không tin.”
Sau khi im lặng thở dài, lần thứ hai cậu quyết định thay đổi đề tài để có thể mang lại cảm giác gần gũi hơn: “Sư huynh nè, mấy hôm trước anh thật sự nhặt được bé mèo rất xinh hả? Bé mèo là giống gì thế, triệt sản chưa?”
Chuông báo động vang lên điên cuồng trong lòng Lục Hoài Du. Chuyện anh nói người tí hon là con mèo ở trên Weibo nó còn chưa biết, nhưng lỡ sau khi nghe được những lời Hàn Bắc Đình nói, muốn không để người tí hon liên tưởng đến cảnh đó là rất khó, đến khi đó anh phải giải thích thế nào đây? Với lại triệt sản là sao thế hả???
Kẻ đầu sỏ còn đang ở đây dùng vẻ mặt em muốn xem thử, Lục Hoài Du nhìn mà không nhịn được sinh ra cảm giác muốn trả thù, quyết định dọa cậu một phen: “Em vừa nói thế anh cũng cảm thấy con mèo nhà anh cũng rất ma quái. Hôm đó Lương Vũ Hành chạy đến phòng trang điểm của anh, sau khi hỏi thăm con mèo thì về ngã gãy xương ngay.”
Hàn Bắc Đình:!!!
Danh sách chương