Edit: Mộc Tử Đằng

"Gì, cậu và anh ấy yêu nhau như thế sao?" Đàm Đinh Đan mặt đầy kinh ngạc nói.

"Ừ."

"Trời ạ, có qua loa quá không?"

Hứa Kiều dùng tay chống cằm, "Qua loa? Không thấy vậy, dù sao tớ cũng không thiệt thòi gì, vốn dĩ muốn ở bên cạnh anh ấy, đây không phải chính là cơ hội sao?"

Đàm Đinh Đan bất đắc dĩ lắc đầu.

"Cậu thật sự thích huấn luyện viên Thẩm?"

"Nói nhảm, nếu không thì cậu nghĩ tớ rảnh rỗi làm gì?" Hứa Kiều nhàn nhạt nói.

"Đúng rồi, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Nói đi." Hứa Kiều ngồi thẳng người dậy, cầm ly nước lên uống một ngụm.

"Tớ và... Tống Lâm yêu nhau"

"Khụ khụ... Khụ khụ..." Trong miệng Hứa Kiều vẫn còn ngụm nước chưa kịp nuốt xuống, nghe xong lời này liền bị sặc.

Đàm Đinh Đan nhanh tay đưa khăn giấy cho cô.

Hứa Kiều nhận lấy khăn giấy rồi chùi vệt nước trên khóe miệng.

"Cậu? Cậu và Tống Lâm? Các cậu có gian tình từ khi nào?"

"Gian tình cái gì chứ, rõ ràng chính là tình yêu." Đàm Đinh Đan liếc cô một cái.

Đàm Đinh Đan và Tống Lâm? Bọn họ ở bên nhau, điều này trước nay cô chưa từng nghĩ đến, bởi vì cô không hề thấy hai người này qua lại gì với nhau, sao lại đột ngột như vậy, hơn nữa Đàm Đinh Đan cũng chưa từng nói gì với cô mà.

"Thật ra, cách đây không lâu Tống Lâm tỏ tình với tớ." Đàm Đinh Đan nhớ đến buổi tối hôm đó Tống Lâm tỏ tình với mình, không khỏi cảm thấy buồn cười, bởi vì một người ngày thường nhìn rất lạnh lùng, ít khi nói cười với người khác, vậy mà khi tỏ tình với con gái lại nói năng lộn xộn còn đỏ mặt nữa, lúc đó anh dễ thương không chịu được, nếu không phải vừa vặn cô cũng thích anh, đổi lại là cô gái khác sẽ không thèm đáp ứng lại đâu.

"Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy hả?" Hứa Kiều gọi Đàm Đinh Đan cả nửa ngày cũng không phản ứng lại, duỗi tay chọc chọc người cô.

Đàm Đinh Đan chợt phản ứng lại, cười cười, "Không có gì."

Hứa Kiều khinh thường nhìn cô ấy một cái.

Còn nói dối, nhìn cái gương mặt đang tràn đầy ý xuân của cô ấy đi, còn tranh cãi với cô, đúng là con gái.

"Trên đời này có rất nhiều việc trùng hợp, cậu biết Tống Lam đúng không, người mà lần trước tớ kể đó, chuyên viên trang điểm tớ mới nhận, cô ấy là em gái của Tống Lâm, em gái ruột."

"Ôi thần linh, cái này đúng là quá trùng hợp mà." Lúc này đến phiên Hứa Kiều giật mình.

"Đúng vậy, tớ cũng thấy thế, lúc ấy cũng không dám tin tưởng."

Thật ra thì cô và Tống Lâm có thể ở bên nhau, may mắn là nhờ có Tống Lam, vì cô thường xuyên đi chụp ảnh, mỗi lần kết thúc công việc đều là buổi tối, mẹ Tống lo lắng Tống Lam, nên mỗi lần đều sẽ bảo Tống Lâm đi đón cô bé.

Vì vậy mỗi ngày căn bản bọn họ đều gặp mặt, giữa hai người, thì Đàm Đinh Đan thích Tống Lâm trước, nhưng lại là Tống Lâm tỏ tình trước, theo như lời Tống Lâm nói, một khi anh đã xác định thích cô, sẽ không chút do dự triển khai tấn công, bọn họ là quân nhân nên làm việc phải chú ý nhanh, chuẩn và tàn nhẫn, cho dù là việc gì, kể cả tình yêu cũng giống vậy.

"Chị Đàm, đến lúc lên sân khấu rồi." Lúc này, nhân viên công tác gọi cô ấy.

"Được rồi, tôi biết rồi, đến ngay đây." Đàm Đinh Đan nói với nhân viên.

Hứa Kiều nhìn qua đồng hồ, hiện tại khoảng 5 giờ nhiều, Thẩm Lạc Dương lúc này chắc tan làm rồi.

"Cậu bận việc thì tớ đi trước đây, Thẩm Lạc Dương đang đi đón tớ."

"Tạm biệt, lần sau cùng nhau ăn cơm."

"Được."

Nhân viên công tác lại tới thúc giục một lần nữa, Đàm Đinh Đan mới đứng dậy rời đi.

Sau khi Đàm Đinh Đan đi, Hứa Kiều cũng rời đi.

Mới vừa đi ra ngoài, điện thoại liền vang lên.

Tên gọi đến.

Ông chú già.

Khóe miệng Hứa Kiều lộ ra một nụ cười xinh đẹp.

"Alo!"

"Anh đến rồi, em ở đâu?"

"Em đang đợi thang máy." Hứa Kiều vui sướng hài lòng nói.

"Được, anh ở bên ngoài chờ em."

"OK OK."

Tắt điện thoại, tâm tình Hứa Kiều vô cùng sung sướng, bước chân nhẹ nhàng đi đến chỗ thang máy, cô vừa đến thì thang máy cũng đúng lúc mở cửa, cô thuận tiện đi vào trong.

Cô nhìn con số ngày càng nhỏ trên thang máy.

"Đinh."

Cửa thang máy mở ra, cô bước nhanh ra ngoài.

Đi đến đại sảnh, cô liền nhìn thấy xe của Thẩm Lạc Dương dừng bên ngoài, cô bước nhanh đi ra, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong.

"Đến sớm hơn so với dự đoán." Cô một bên nói, một bên cúi đầu cài dây an toàn.

Nhưng cả nửa ngày cô cũng không cài được dây an toàn.

Thẩm Lạc Dương nhìn cô đang kéo dây lung tùng liền vươn tay qua.

Hứa Kiều nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay mình.

Khô ráo ấm áp.

Thẩm Lạc Dương hơi dời tay cô sang chỗ khác, sau đó bàn tay rộng lớn của anh nắm lấy dây an toàn, nhẹ nhàng kéo qua, lại nhẹ nhàng cài lại, dây an toàn được cài chặt.

"Lợi hại." Hứa Kiều dựng ngón cái với anh.

Kết quả nhận được chính là cái liếc mắt của Thẩm Lạc Dương.

"Ngốc."

Hứa Kiều bĩu môi, không để ý tới anh.

Thẩm Lạc Dương thấy vẻ mặt kiêu ngạo của cô, không nhịn được vươn tay vò loạn tóc cô lên.

"Một chút nữa chúng ta đi siêu thị, em muốn ăn gì?"

Vừa nói đến ăn, Hứa Kiều liền không rảnh kiêu ngạo nữa.

Cô phát hiện, yêu nhau với Thẩm Lạc Dương sẽ không bao giờ lo lắng về vấn đề ăn uống, bởi vì bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào, không cần dùng lý do lý trấu gì để xin ăn ké cơm nữa, bây giờ cô đã hoàn toàn nói tạm biệt với đồ ăn ngoài, hơn nữa Thẩm Lạc Dương còn xóa toàn bộ những ứng dụng gọi thức ăn nhanh trong điện thoại của cô.

Anh nói, không được ăn thực phẩm rác rưỡi bên ngoài.

Mẹ nó, lúc nói những lời này vô cùng man luôn!

"Rất nhiều rất nhiều, chúng ta đi siêu thị trước đi, đến đó mua gì tính sau." Hứa Kiều vui vẻ nói.

"Được." Thẩm Lạc Dương vừa lái xe, vừa nói, nhưng giờ phút này trong đầu anh đã nhanh chóng lên một danh sách.

Hứa Kiều trời sinh chính là người không thích lên kế hoạch trước, mà Thẩm Lạc Dương vừa hay lại trái ngược với cô.

Ví dụ khi hai người đi siêu thị.

Hứa Kiều mỗi lần đều là nhất thời hứng khởi, hoàn toàn không biết chính mình muốn mua gì, trên cơ bản nhìn thấy mới mua.

Còn Thẩm Lạc Dương, hoàn toàn có mục đích từ trước, trước khi đi, anh sẽ liệt kê một lần những thứ cần mua, bởi vì cần anh mới đi.

Cách sinh hoạt của hai người không giống nhau chút nào, một người quá tùy ý, một người quá nghiêm cẩn.

Xe nhanh chóng được lái đến siêu thị.

Thẩm Lạc Dương nắm tay Hứa Kiều, hai người sóng vai đi vào trong siêu thị, từ khi ở bên nhau, cô phát hiện ra một điều, Thẩm Lạc Dương hình như đặc biệt thích tay cô, bởi vì anh luôn nắm tay cô khi đi đâu đó.

Mới vừa vào trong siêu thị, Thẩm Lạc Dương lấy xe đẩy, Hứa Kiều giống như một con ngựa hoang, đi đến giá hàng nào cũng sẽ lấy một ít.

Chocolate trà xanh?

Mua!

Cánh gà ngâm ớt?

Mua!

Khoai tây chiên?

Mua!

Hứa Kiều nhìn thấy món gì liền trực tiếp lấy rồi ném vào trong xe đẩy mà Thẩm Lạc Dương đang đẩy.

Thẩm Lạc Dương cảm thấy không biết phải làm sao, lần trước nói nhiều với cô như vậy, cô đều nghe vào tai này ra tai kia, một chút giữ lại cũng không có.

Hứa Kiều ở phía trước ném đồ ăn vặt vào, Thẩm Lạc Dương ở phía sau sẽ lựa chọn kỹ càng rồi bỏ lại những cái không tốt.

"Nhìn đi, thịt bò này!" Trong tay Hứa Kiều cầm phần thịt bò mới, mặt đầy tươi cười nói với anh.

"Muốn ăn?"

"Ừ ừ." Hứa Kiều dùng sức gật đầu, cô muốn ăn thịt nướng, nghĩ lại thịt bò nướng trên lửa vàng ươm, mềm mềm, sau đó rải lên một ít tiêu xay, bột thì là, cuối cùng dùng rau xà lách cuốn lại, mùi vị đó hấp dẫn bao nhiêu.

"Buổi tối chúng ta ăn thịt nướng nhé?"

"Được được được."

Nhìn Hứa Kiều nhắc đến thịt liền vui vẻ, hai mắt phát sáng, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hai người cùng nhau mua thịt, rau và trái cây, sau đó lại mua một thùng nước khoáng và nước trái cây, cùng với một ít đồ ăn vặt mà Thẩm Lạc Dương đã lựa chọn kỹ càng.

Lúc tính tiền, Hứa Kiều mới phát hiện đồ ăn vặt lúc trước mình bỏ vào đã bị Thẩm Lạc Dương bỏ lại gần hết, cô không khỏi cho Thẩm Lạc Dương một ánh mắt tức giận.

Thẩm Lạc Dương cười cười với cô, sau đó tiếp tục bình tĩnh tiền trả.

Sau khi tính tiền xong, anh một tay cầm thùng nước khoáng, một tay xách túi đồ ăn.

Còn Hứa Kiều tay không đi phía sau.

Thẩm Lạc Dương đặt nước uống vào trong cốp xe, mới vừa ngồi lên xe, liền nhìn thấy Hứa Kiều lạnh mặt ngồi bên ghế lái phụ, một câu cũng không nói.

Anh biết, khẳng định là do anh để lại gần hết đồ ăn vặt của cô nên cô mới cáu kỉnh thế này đây.

Anh không khỏi cong khóe miệng.

Thật đáng yêu.

Cài dây an toàn vào,rồi đạp ga.

"Còn tức giận à?" Mắt anh vẫn luôn nhìn đường ở phía trước, đầu cũng không nghiêng hỏi cô.

Hứa Kiều yên lặng cho anh một biểu cảm xem thường, sau đó cũng không trả lời lại, tiếp tục lướt Weibo.

Thẩm Lạc Dương thấy cô không để ý tới mình, lúc này mới nhìn cô một cái.

Vừa hay là đèn đỏ.

Anh dừng xe lại, sau đó đưa tay ra phía sau, mò cả nửa ngày mới được một gói đồ ăn vặt.

"Cho em này, cái này vẫn còn mà?"

Hứa Kiều nhìn đồ ăn vặt anh đưa đến trước mặt mình, bình thản xem xét rồi liếc mắt nhìn anh.

Chocolate trà xanh, xem như anh còn có lương tâm, không trả lại món cô thích nhất, nếu không anh xác định là không xong rồi!

"Không ăn."

"Thật?" Thẩm Lạc Dương hỏi.

"Nói nhảm, em nói không ăn chính là không ăn, dẹp đi." Cô tập trung lướt Weibo, một bên trả lời anh.

Thẩm Lạc Dương hiểu rõ gật đầu.

Sau đó thu tay lại, đột nhiên xé gói Chocolate tà xanh ra.

Hứa Kiều không khỏi nhìn anh một cái.

Anh muốn làm gì?

Thẩm Lạc Dương xé ra, sau đó bẻ nửa thanh chocolate bỏ vào trong miệng.

Thật ngọt, vừa ngọt vừa ngấy, thật không hiểu vì sao con gái luôn thích ăn cái này.

Tuy chán ghét nhưng anh vẫn tỏ ra vô cùng hưởng thụ.

"Anh..." Hứa Kiều cảm thấy tức muốn nổ phổi!

Cô cứ tưởng... Cứ tưởng anh xé ra rồi đút cô ăn nhưng lại không nghĩ đến, anh vậy mà...

Cô nhất định gặp một người bạn trai giả rồi!

Thẩm Lạc Dương dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt không tốt của Hứa Kiều, anh nghiêng đầu nhìn cô, dùng ánh mắt dò hỏi.

Muốn ăn?

Hứa Kiều nhìn anh một cái, lại nhìn thanh chocolate trên tay anh.

"Em không ăn, anh đã ăn rồi."

Thẩm Lạc Dương đột nhiên cười.

"Cái này cho em."

Gì?

Hứa Kiều còn chưa kịp phản ứng lại.

Giây tiếp theo, Thẩm Lạc Dương đã nhét nửa thanh chocolate còn lại vào tay cô, sau đó cởi dây an toàn ra, cả người nghiêng về phía cô.

Bàn tay to lớn của anh giữ chặt gáy cô lại rồi áp môi mình lên môi cô.

Anh dễ dàng cạy mở hàm răng cô ra, Hứa Kiều chưa phản ứng lại thì trong miệng đã lan tràn ra hương vị thanh thuần của chocolate trà xanh.

Thì ra anh đút cho cô miếng chocolate trong miệng mình.

Đầu lưỡi của anh mút lấy đầu lưỡi cô, chocolate từ lưỡi anh được đưa sang lưỡi cô, hương thơm và vị ngọt tràn ra, bởi vì trong miệng quá nhiều chocolate, cô liền nhịn không được "Ực" một cái nuốt xuống hết.

"Tin tin, tin tin".

Ở phía sau truyền đến một trận tiếng còi xe chói tai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện