Edit: Mộc Tử Đằng
Hứa Kiều đột nhiên dùng sức ghì đầu anh xuống, sau đó dùng sức cắn lên.
Khi hai người chạm vào nhau giống như que diêm bắt được lửa, mọi thứ đều bùng cháy lên.
Hứa Kiều làm như vậy với Thẩm Lạc Dương căn bản không gọi hôn, hoàn toàn chính là gặm cắn.
Thẩm Lạc Dương cảm thấy môi mình bị cô cắn đến tê dại không còn cảm giác gì, nhưng trong thân thể không tự chủ được nảy sinh ra khoái cảm.
Môi cô mềm mại cực kỳ, Thẩm Lạc Dương đột nhiên nhớ đến giấc mơ mấy ngày trước của mình, môi cô hiện tại giống y như đúc với giấc mơ đó, mang theo mùi hương nhàn nhạt và mùi rượu quẩn quanh.
Hai tay anh đặt bên người, cả người cô đều ghé vào trong ngực anh, một tay ôm cổ anh, một tay kéo tóc anh, hai khối mềm mại trước ngực gắt gao áp sát vào người, ngay lập tức một cổ khí khô nóng nổi lên, con ngươi anh càng thêm thâm trầm.
Trong bóng đêm mơ hồ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong hành lang tối ôm, anh thấy rõ Hứa Kiều đang ngẩng đầu, mắt nhắm chặt, lông mi run nhè nhẹ, cánh môi của cô cũng run lên, rõ ràng không thuần thục chút nào.
Anh hơi híp mắt lại, sau đó vươn tay đẩy cô ra xa một chút.
Hai giây sau, Hứa Kiều liền mở to mắt nhìn anh, môi cô khẽ mở, hô hấp hơi rối loạn, ngực cũng phập phồng theo, hơi thở cô thở ra mang theo chút ấm áp và hương thơm thanh mát.
Anh nhìn vào đôi mắc mị hoặc câu dẫn của cô, bất giác nhắm mắt lại.
"Bình tĩnh một chút."
Hứa Kiều nhìn anh, đột nhiên cong môi, sau đó lại lần nữa ôm lấy cổ anh, không buông tha tiếp tục hôn lên.
"Hứa... Kiều..." Thẩm Lạc Dương một tay dùng sức muốn đẩy Hứa Kiều ra, nhưng Hứa Kiều như một con bạch tuộc bám chặt vào người anh, chỉ cần dùng thêm lực ở tay thì có thể đẩy cô ra nhưng làm vậy cô nhất định sẽ bị thương, mà anh không muốn điều đó xảy ra.
Thẩm Lạc Dương nỗ lực khắc chế chính mình, bởi vì anh biết, Hứa Kiều hiện tại đang say rượu, còn anh rất tỉnh táo, không thể mặc kệ cô được, anh sợ ngày mai cô tỉnh dậy sẽ hận anh.
"Hứa Kiều......"
"Tôi biết tên tôi dễ nghe, anh không cần phải gọi mãi như vậy." Hứa Kiều một bên nói, một bên gắt gao dây dưa với anh, môi cô áp vào môi anh, khi nói chuyện đều mang theo ma sát nhè nhẹ.
"Cô đang say. Chờ cô tỉnh sẽ hối hận......"
"Hối hận? Trong từ điển của Hứa Kiều tôi từ trước đến nay không có từ hối hận."
"Hứa Kiều!"
Cuối cùng anh cũng nổi giận.
Hứa Kiều đột nhiên tách khỏi môi anh, dùng sức kéo tóc của anh.
"Thẩm Lạc Dương, anh con mẹ nó còn chưa đủ hả! Tôi nói cho anh biết anh bây giờ tôi rất tỉnh táo, hiện tại không cần biết anh có nguyện ý hay không, bà đây muốn làm anh!"
Nói xong, hoàn toàn không cho Thẩm Lạc Dương một chút cơ hội đáp trả nào, kéo lấy tóc anh một lần nữa áp môi đến.
Lúc môi hai người chạm vào nhau lần nữa, hai tay đang đặt bên người của Thẩm Lạc Dương đột nhiên cử động.
Bàn tay rộng lớn của anh ôm lấy eo cô, sau đó liền áp người đến gần, cái tay khác giữ chặt gáy cô.
Đây con mẹ nó là tự cô tìm lấy! Cô đã nói vậy thì đừng trách anh không khách khí!
Đầu lưỡi của anh đột nhiên dùng sức cạy mở hàm răng cô ra, đầu lưỡi mang hơi lạnh trong nháy mắt tìm được lưỡi cô.
Dùng sức cuốn lấy lưỡi cô, tham lam cướp mọi hơi thở thuộc về cô, hơi thở nồng đậm quấn quýt giữa môi lưỡi ma sát nhau.
Đàn ông đối với chuyện này không học cũng thành tài.
Hứa Kiều cảm thấy hiện tại toàn thân mình đều trở nên khô nóng, cô thích anh hôn mình, cô nhón mũi chân lên, hai tay dùng sức ôm cổ anh, môi hai người ma sát lẫn nhau, trằn trọc, tinh tế va chạm nhau.
Trong miệng cô không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ động tình.
Nghe vậy, con ngươi Thẩm Lạc Dương tối sầm lại.
Tay anh nắm chặt eo cô, đột nhiên dùng chút sức ôm cô lên, Hứa Kiều cũng tự giác vòng chân mình qua kẹp chặt eo anh.
Thẩm Lạc Dương đưa tay nâng mông cô lên, tay cô vẫn ôm cổ anh, anh hơi rời khỏi môi cô sau đó đi nhanh lên lầu.
Anh bước đi vững vàng, Hứa Kiều không hề lo lắng mình bị rơi xuống, Thẩm Lạc Dương cường tráng như vậy nên cô không sợ gì.
Thẩm Lạc Dương đi vài bước đã đến tầng năm, anh nâng người cô lên sau đó mở cửa, nhưng anh không ôm cô vào nhà mà dừng lại ngay cửa.
Đôi mắt không hề chớp lấy một cái nhìn chằm chằm cô.
"Hứa Kiều, cô nghĩ kỹ chưa, vào cửa nhà tôi thì không có cơ hội đi ra nữa đâu."
"Mẹ nó đừng nói lời vô nghĩa." Cô đột nhiên đến gần tai anh rồi nói, môi cô chạm vào vành tai của anh, nhẹ nhàng thổi một hơi, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lạc Dương thay đổi cô mới nở nụ cười.
Thật con mẹ nó là một yêu tinh mà!
Thẩm Lạc Dương đột nhiên dùng một chân đá cửa ra, sau đó đi vào, rồi dùng chân đóng cửa lại.
Anh không bật đèn, ôm cô trực tiếp đi qua phòng khách, sau đó đi vào phòng ngủ.
Mới vừa vào phòng ngủ, Thẩm Lạc Dương xoay người một cái, đè người cô lên cánh cửa, Hứa Kiều cười cười với anh, sau đó đưa môi mình qua.
Cô mới vừa đưa môi qua liền bị Thẩm Lạc Dương không khách khí gì đảo khách thành chủ, anh hung hăng cắn lên môi cô, ngậm lấy cái môi nho nhỏ đó của cô.
Tay Hứa Kiều chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi của anh, sau đó từ từ dò xét vào bên trong, bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên dừng lại trước hạt đậu đỏ.
Thẩm Lạc Dương không kiềm chế được rên lên một tiếng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Ngón tay cô dừng lại ở đó rồi bắt đầu xoa nhẹ.
Yêu tinh!
Thiếu trừng phạt mà!
Thẩm Lạc Dương liền ôm cô đi đến cạnh giường rồi ném xuống.
Anh dùng sức cởi áo sơ mi ra, rất nhanh đã cởi xong.
Hứa Kiều nhìn làn da màu đồng của anh, cơ ngực rắn chắc, còn có cả cơ bụng, không khỏi hài lòng cười cười, ánh mắt cô nhìn anh như một tú bà.
Anh thấy cô cười cười, sau đó đè lên người cô.
"Hài lòng không?"
Hứa Kiều duỗi tay nhéo nhéo bắp tay của anh, vô cùng rắn chắc.
"Có chút." Cô nói.
Khóe miệng Thẩm Lạc Dương đột nhiên cong lên một nụ cười mỉm, sau đó kéo áo thun cô lên.
Hứa Kiều tự nhiên cũng thuận theo động tác của anh mà nâng người lên để thuận tiện cho anh cởi áo.
Thật ra khi chuyện xảy ra đến bước này, Hứa Kiều đã sớm tỉnh rượu, vừa rồi lúc ở dưới lầu, cô cũng đã tỉnh rượu rồi, cô nhìn Thẩm Lạc Dương, tuy cô biết rằng Thẩm Lạc Dương không thích mình, nhưng dù sao cô cũng đã theo đuổi lâu vậy rồi, nên phải có chút phúc lợi chứ, nếu không chiếm được trái tim anh thì chiếm lấy thân thể anh cũng không tồi, dù sao cô cũng đã thèm thuồng thân thể anh lâu rồi.
Hai khối tuyết trắng đầy đặn của cô được áo lót bao lấy chặt chẽ, da trắng như lông cừu, Hứa Kiều trông bên ngoài có vẻ gầy, nhưng nơi nào cần thịt đều có đầy đủ.
Một bàn tay của anh chống bên cạnh người cô, một tay giữ lấy vai cô, khom người xuống, nhẹ nhàng hôn lên cái cổ trắng nõn thon dài, một chút lại một chút để lại từng dấu hôn đỏ chót trên da thịt trắng ngần.
Tay anh chậm rãi duỗi ra sau lưng cô muốn cởi áo lót, nhưng tay quen cầm dao và tập võ đánh nhau sao có thể dễ dàng cởi bỏ nút áo ngực, anh vụng về cởi cả nửa ngày cũng không ra.
Hứa Kiều có chút không kiên nhẫn, cô đưa tay ra sau nhẹ nhàng cởi móc nối, cái móc nối làm Thẩm Lạc Dương phải bó tay đã được cô cởi ra một cách nhanh chóng.
Thẩm Lạc Dương kéo áo lót của cô ra sau đó tùy tiền ném xuống đất.
Hứa Kiều đặt tay lên vai Thẩm Lạc Dương, dùng sức kéo người anh xuống, trong nháy mắt, cơ ngực rắn chắc tiếp xúc trực tiếp với hai khối mềm mại, trong đầu hai người chợt trống rỗng.
Thẩm Lạc Dương dùng sức hôn lên nơi mềm mại của cô, từ dưới lên trên, từng chút từng chút một, cuối cùng hôn đến môi cô.
Bàn tay to của anh cởi nút quần cô ra rồi kéo xuống, kéo đến mắt cá chân của cô, Hứa Kiều thuận thế lắc chân một cái làm quần rớt xuống đất.
Anh ở phía trên cô, dục vọng đang chống lên người cô, mồ hôi thấm ướt mái tóc đen của anh, hô hấp có chút dồn dập.
"Hứa Kiều, cô nghĩ..."
"Anh mẹ nó nhiều lời mà!"
Nói xong, Hứa Kiều bỗng nhiên nâng cơ thể lên, sau đó chủ động ôm lấy Thẩm Lạc Dương, áp cả người vào người anh, mà đỉnh dục vọng cũng thuận thế đi vào trong.
"A..." Hứa Kiều gắt gao nhíu mày lại, một tiếng đau từ trong miệng phát ra.
Đau!
Hứa Kiều hiện tại đau đến nói không thành lời.
Lúc Thẩm Lạc Dương đi vào rõ ràng cảm giác được một tầng trở ngại, nhưng không chờ anh phản ứng lại thì đã xuyên qua tầng trở ngại đó.
Anh có chút khiếp sợ nhìn Hứa Kiều đang thống khổ cuộn tròn người lại dưới thân.
"Cô......"
"Cô cái gì mà cô! Tôi làm gì mà anh khiếp sợ như vậy?"
Thẩm Lạc Dương không nói gì, bởi vì anh thật sự không nghĩ đến, Hứa Kiều xinh đẹp như vậy, cả người chói lóa như châu báu quý giá, anh chưa từng nghĩ rằng cô là người không có chút kinh nghiệm nào.
"Anh con mẹ nó động đi!"
Thẩm Lạc Dương dừng lại không tiến cũng không lùi, cơn đau tan đi làm Hứa Kiều có chút không thoải mái, cô không khỏi mở miệng nói.
Thẩm Lạc Dương cúi đầu nhìn Hứa Kiều, con ngươi càng thêm thâm trầm, nóng bỏng.
"Đừng hối hận."
Người đàn ông này nhiều lời quá! Cô đã nói là trong từ điển của cô không có hai từ này rồi mà.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng động thân.
Anh nhìn người con gái dưới thân mình đang run rẩy phát ra tiếng rên rỉ.
Trong nháy mắt, trong phòng ngủ đều là âm thanh rên rỉ đầy xấu hổ.
Hứa Kiều không biết đêm qua Thẩm Lạc Dương đã làm bao nhiêu lần.
Lúc cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ mới ý thức được, đây mà là đàn ông gì, đây chính là cầm thú!
Hứa Kiều tỉnh dậy rất sớm, lúc cô tỉnh lại thì Thẩm Lạc Dương vẫn chưa tỉnh, tay anh đặt trên eo cô, đầu hơi nghiêng về phía cô, ngủ rất an ổn.
Hứa Kiều nhìn anh, không khỏi tán thưởng.
Thật là đẹp mắt, ngay cả ngủ cũng hấp dẫn như vậy, nếu anh là của cô thì thật tốt biết bao, có phải hay không, thật ra đêm hôm qua cô đã lên kế hoạch xong, mỗi tối sau này cô cứ phát sinh quan hệ với Thẩm Lạc Dương, dù sao tâm không chiếm được, thì chiếm lấy thân thể, coi như không thua thiệt, hơn nữa kỹ thuật của anh cũng không kém.
Cô nhẹ nhàng lấy cánh tay của Thẩm Lạc Dương từ trên eo mình đặt xuống, sau đó xốc chăn lên từ trên giường đi xuống.
Chân vừa mới chạm đất, một trận đau nhức ập đến, thiếu chút nữa cô đã không đứng vững được.
Cô nhìn vết máu đọng lại giữa hai chân cùng với dấu hôn khắp người thì biết ngày hôm qua Thẩm Lạc Dương đã rất tận lực, thật là một người đàn ông im lìm, ngày thường còn tỏ ra cao ngạo.
Đàn ông, cởi quần áo đều như nhau, đều là cầm thú!
Cô cũng không kịp lau sạch người, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào.
Lúc mặc áo lót rõ ràng cảm nhận được một trận đau nhói từ trước ngực.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương đang ngủ say trên giường, hận không thể đi lên véo người anh vài cái, thật sự một chút cũng không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc, dù sao cũng là một người đàn ông đã đói khát nhiều năm.
Thật vất vả mới mặc xong quần áo, đang lúc chuẩn bị rời đi, cô chợt nghĩ không thể cứ đi như vậy.
Vì thế cô tùy ý dạo quanh, liền nhìn về phía thư phòng của anh, cô đột nhiên câu môi cười khẽ một chút, trong mắt mang theo tia giảo hoạt.
Tác giả có lời muốn nói: Kiều ca của chúng ta rốt cuộc cũng ăn được Thẩm đại ca, nhưng mà có câu nói ăn nhiều sẽ nôn, không biết chừng mực này có tính là lớn không đây.
Hứa Kiều đột nhiên dùng sức ghì đầu anh xuống, sau đó dùng sức cắn lên.
Khi hai người chạm vào nhau giống như que diêm bắt được lửa, mọi thứ đều bùng cháy lên.
Hứa Kiều làm như vậy với Thẩm Lạc Dương căn bản không gọi hôn, hoàn toàn chính là gặm cắn.
Thẩm Lạc Dương cảm thấy môi mình bị cô cắn đến tê dại không còn cảm giác gì, nhưng trong thân thể không tự chủ được nảy sinh ra khoái cảm.
Môi cô mềm mại cực kỳ, Thẩm Lạc Dương đột nhiên nhớ đến giấc mơ mấy ngày trước của mình, môi cô hiện tại giống y như đúc với giấc mơ đó, mang theo mùi hương nhàn nhạt và mùi rượu quẩn quanh.
Hai tay anh đặt bên người, cả người cô đều ghé vào trong ngực anh, một tay ôm cổ anh, một tay kéo tóc anh, hai khối mềm mại trước ngực gắt gao áp sát vào người, ngay lập tức một cổ khí khô nóng nổi lên, con ngươi anh càng thêm thâm trầm.
Trong bóng đêm mơ hồ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong hành lang tối ôm, anh thấy rõ Hứa Kiều đang ngẩng đầu, mắt nhắm chặt, lông mi run nhè nhẹ, cánh môi của cô cũng run lên, rõ ràng không thuần thục chút nào.
Anh hơi híp mắt lại, sau đó vươn tay đẩy cô ra xa một chút.
Hai giây sau, Hứa Kiều liền mở to mắt nhìn anh, môi cô khẽ mở, hô hấp hơi rối loạn, ngực cũng phập phồng theo, hơi thở cô thở ra mang theo chút ấm áp và hương thơm thanh mát.
Anh nhìn vào đôi mắc mị hoặc câu dẫn của cô, bất giác nhắm mắt lại.
"Bình tĩnh một chút."
Hứa Kiều nhìn anh, đột nhiên cong môi, sau đó lại lần nữa ôm lấy cổ anh, không buông tha tiếp tục hôn lên.
"Hứa... Kiều..." Thẩm Lạc Dương một tay dùng sức muốn đẩy Hứa Kiều ra, nhưng Hứa Kiều như một con bạch tuộc bám chặt vào người anh, chỉ cần dùng thêm lực ở tay thì có thể đẩy cô ra nhưng làm vậy cô nhất định sẽ bị thương, mà anh không muốn điều đó xảy ra.
Thẩm Lạc Dương nỗ lực khắc chế chính mình, bởi vì anh biết, Hứa Kiều hiện tại đang say rượu, còn anh rất tỉnh táo, không thể mặc kệ cô được, anh sợ ngày mai cô tỉnh dậy sẽ hận anh.
"Hứa Kiều......"
"Tôi biết tên tôi dễ nghe, anh không cần phải gọi mãi như vậy." Hứa Kiều một bên nói, một bên gắt gao dây dưa với anh, môi cô áp vào môi anh, khi nói chuyện đều mang theo ma sát nhè nhẹ.
"Cô đang say. Chờ cô tỉnh sẽ hối hận......"
"Hối hận? Trong từ điển của Hứa Kiều tôi từ trước đến nay không có từ hối hận."
"Hứa Kiều!"
Cuối cùng anh cũng nổi giận.
Hứa Kiều đột nhiên tách khỏi môi anh, dùng sức kéo tóc của anh.
"Thẩm Lạc Dương, anh con mẹ nó còn chưa đủ hả! Tôi nói cho anh biết anh bây giờ tôi rất tỉnh táo, hiện tại không cần biết anh có nguyện ý hay không, bà đây muốn làm anh!"
Nói xong, hoàn toàn không cho Thẩm Lạc Dương một chút cơ hội đáp trả nào, kéo lấy tóc anh một lần nữa áp môi đến.
Lúc môi hai người chạm vào nhau lần nữa, hai tay đang đặt bên người của Thẩm Lạc Dương đột nhiên cử động.
Bàn tay rộng lớn của anh ôm lấy eo cô, sau đó liền áp người đến gần, cái tay khác giữ chặt gáy cô.
Đây con mẹ nó là tự cô tìm lấy! Cô đã nói vậy thì đừng trách anh không khách khí!
Đầu lưỡi của anh đột nhiên dùng sức cạy mở hàm răng cô ra, đầu lưỡi mang hơi lạnh trong nháy mắt tìm được lưỡi cô.
Dùng sức cuốn lấy lưỡi cô, tham lam cướp mọi hơi thở thuộc về cô, hơi thở nồng đậm quấn quýt giữa môi lưỡi ma sát nhau.
Đàn ông đối với chuyện này không học cũng thành tài.
Hứa Kiều cảm thấy hiện tại toàn thân mình đều trở nên khô nóng, cô thích anh hôn mình, cô nhón mũi chân lên, hai tay dùng sức ôm cổ anh, môi hai người ma sát lẫn nhau, trằn trọc, tinh tế va chạm nhau.
Trong miệng cô không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ động tình.
Nghe vậy, con ngươi Thẩm Lạc Dương tối sầm lại.
Tay anh nắm chặt eo cô, đột nhiên dùng chút sức ôm cô lên, Hứa Kiều cũng tự giác vòng chân mình qua kẹp chặt eo anh.
Thẩm Lạc Dương đưa tay nâng mông cô lên, tay cô vẫn ôm cổ anh, anh hơi rời khỏi môi cô sau đó đi nhanh lên lầu.
Anh bước đi vững vàng, Hứa Kiều không hề lo lắng mình bị rơi xuống, Thẩm Lạc Dương cường tráng như vậy nên cô không sợ gì.
Thẩm Lạc Dương đi vài bước đã đến tầng năm, anh nâng người cô lên sau đó mở cửa, nhưng anh không ôm cô vào nhà mà dừng lại ngay cửa.
Đôi mắt không hề chớp lấy một cái nhìn chằm chằm cô.
"Hứa Kiều, cô nghĩ kỹ chưa, vào cửa nhà tôi thì không có cơ hội đi ra nữa đâu."
"Mẹ nó đừng nói lời vô nghĩa." Cô đột nhiên đến gần tai anh rồi nói, môi cô chạm vào vành tai của anh, nhẹ nhàng thổi một hơi, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lạc Dương thay đổi cô mới nở nụ cười.
Thật con mẹ nó là một yêu tinh mà!
Thẩm Lạc Dương đột nhiên dùng một chân đá cửa ra, sau đó đi vào, rồi dùng chân đóng cửa lại.
Anh không bật đèn, ôm cô trực tiếp đi qua phòng khách, sau đó đi vào phòng ngủ.
Mới vừa vào phòng ngủ, Thẩm Lạc Dương xoay người một cái, đè người cô lên cánh cửa, Hứa Kiều cười cười với anh, sau đó đưa môi mình qua.
Cô mới vừa đưa môi qua liền bị Thẩm Lạc Dương không khách khí gì đảo khách thành chủ, anh hung hăng cắn lên môi cô, ngậm lấy cái môi nho nhỏ đó của cô.
Tay Hứa Kiều chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi của anh, sau đó từ từ dò xét vào bên trong, bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên dừng lại trước hạt đậu đỏ.
Thẩm Lạc Dương không kiềm chế được rên lên một tiếng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Ngón tay cô dừng lại ở đó rồi bắt đầu xoa nhẹ.
Yêu tinh!
Thiếu trừng phạt mà!
Thẩm Lạc Dương liền ôm cô đi đến cạnh giường rồi ném xuống.
Anh dùng sức cởi áo sơ mi ra, rất nhanh đã cởi xong.
Hứa Kiều nhìn làn da màu đồng của anh, cơ ngực rắn chắc, còn có cả cơ bụng, không khỏi hài lòng cười cười, ánh mắt cô nhìn anh như một tú bà.
Anh thấy cô cười cười, sau đó đè lên người cô.
"Hài lòng không?"
Hứa Kiều duỗi tay nhéo nhéo bắp tay của anh, vô cùng rắn chắc.
"Có chút." Cô nói.
Khóe miệng Thẩm Lạc Dương đột nhiên cong lên một nụ cười mỉm, sau đó kéo áo thun cô lên.
Hứa Kiều tự nhiên cũng thuận theo động tác của anh mà nâng người lên để thuận tiện cho anh cởi áo.
Thật ra khi chuyện xảy ra đến bước này, Hứa Kiều đã sớm tỉnh rượu, vừa rồi lúc ở dưới lầu, cô cũng đã tỉnh rượu rồi, cô nhìn Thẩm Lạc Dương, tuy cô biết rằng Thẩm Lạc Dương không thích mình, nhưng dù sao cô cũng đã theo đuổi lâu vậy rồi, nên phải có chút phúc lợi chứ, nếu không chiếm được trái tim anh thì chiếm lấy thân thể anh cũng không tồi, dù sao cô cũng đã thèm thuồng thân thể anh lâu rồi.
Hai khối tuyết trắng đầy đặn của cô được áo lót bao lấy chặt chẽ, da trắng như lông cừu, Hứa Kiều trông bên ngoài có vẻ gầy, nhưng nơi nào cần thịt đều có đầy đủ.
Một bàn tay của anh chống bên cạnh người cô, một tay giữ lấy vai cô, khom người xuống, nhẹ nhàng hôn lên cái cổ trắng nõn thon dài, một chút lại một chút để lại từng dấu hôn đỏ chót trên da thịt trắng ngần.
Tay anh chậm rãi duỗi ra sau lưng cô muốn cởi áo lót, nhưng tay quen cầm dao và tập võ đánh nhau sao có thể dễ dàng cởi bỏ nút áo ngực, anh vụng về cởi cả nửa ngày cũng không ra.
Hứa Kiều có chút không kiên nhẫn, cô đưa tay ra sau nhẹ nhàng cởi móc nối, cái móc nối làm Thẩm Lạc Dương phải bó tay đã được cô cởi ra một cách nhanh chóng.
Thẩm Lạc Dương kéo áo lót của cô ra sau đó tùy tiền ném xuống đất.
Hứa Kiều đặt tay lên vai Thẩm Lạc Dương, dùng sức kéo người anh xuống, trong nháy mắt, cơ ngực rắn chắc tiếp xúc trực tiếp với hai khối mềm mại, trong đầu hai người chợt trống rỗng.
Thẩm Lạc Dương dùng sức hôn lên nơi mềm mại của cô, từ dưới lên trên, từng chút từng chút một, cuối cùng hôn đến môi cô.
Bàn tay to của anh cởi nút quần cô ra rồi kéo xuống, kéo đến mắt cá chân của cô, Hứa Kiều thuận thế lắc chân một cái làm quần rớt xuống đất.
Anh ở phía trên cô, dục vọng đang chống lên người cô, mồ hôi thấm ướt mái tóc đen của anh, hô hấp có chút dồn dập.
"Hứa Kiều, cô nghĩ..."
"Anh mẹ nó nhiều lời mà!"
Nói xong, Hứa Kiều bỗng nhiên nâng cơ thể lên, sau đó chủ động ôm lấy Thẩm Lạc Dương, áp cả người vào người anh, mà đỉnh dục vọng cũng thuận thế đi vào trong.
"A..." Hứa Kiều gắt gao nhíu mày lại, một tiếng đau từ trong miệng phát ra.
Đau!
Hứa Kiều hiện tại đau đến nói không thành lời.
Lúc Thẩm Lạc Dương đi vào rõ ràng cảm giác được một tầng trở ngại, nhưng không chờ anh phản ứng lại thì đã xuyên qua tầng trở ngại đó.
Anh có chút khiếp sợ nhìn Hứa Kiều đang thống khổ cuộn tròn người lại dưới thân.
"Cô......"
"Cô cái gì mà cô! Tôi làm gì mà anh khiếp sợ như vậy?"
Thẩm Lạc Dương không nói gì, bởi vì anh thật sự không nghĩ đến, Hứa Kiều xinh đẹp như vậy, cả người chói lóa như châu báu quý giá, anh chưa từng nghĩ rằng cô là người không có chút kinh nghiệm nào.
"Anh con mẹ nó động đi!"
Thẩm Lạc Dương dừng lại không tiến cũng không lùi, cơn đau tan đi làm Hứa Kiều có chút không thoải mái, cô không khỏi mở miệng nói.
Thẩm Lạc Dương cúi đầu nhìn Hứa Kiều, con ngươi càng thêm thâm trầm, nóng bỏng.
"Đừng hối hận."
Người đàn ông này nhiều lời quá! Cô đã nói là trong từ điển của cô không có hai từ này rồi mà.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng động thân.
Anh nhìn người con gái dưới thân mình đang run rẩy phát ra tiếng rên rỉ.
Trong nháy mắt, trong phòng ngủ đều là âm thanh rên rỉ đầy xấu hổ.
Hứa Kiều không biết đêm qua Thẩm Lạc Dương đã làm bao nhiêu lần.
Lúc cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ mới ý thức được, đây mà là đàn ông gì, đây chính là cầm thú!
Hứa Kiều tỉnh dậy rất sớm, lúc cô tỉnh lại thì Thẩm Lạc Dương vẫn chưa tỉnh, tay anh đặt trên eo cô, đầu hơi nghiêng về phía cô, ngủ rất an ổn.
Hứa Kiều nhìn anh, không khỏi tán thưởng.
Thật là đẹp mắt, ngay cả ngủ cũng hấp dẫn như vậy, nếu anh là của cô thì thật tốt biết bao, có phải hay không, thật ra đêm hôm qua cô đã lên kế hoạch xong, mỗi tối sau này cô cứ phát sinh quan hệ với Thẩm Lạc Dương, dù sao tâm không chiếm được, thì chiếm lấy thân thể, coi như không thua thiệt, hơn nữa kỹ thuật của anh cũng không kém.
Cô nhẹ nhàng lấy cánh tay của Thẩm Lạc Dương từ trên eo mình đặt xuống, sau đó xốc chăn lên từ trên giường đi xuống.
Chân vừa mới chạm đất, một trận đau nhức ập đến, thiếu chút nữa cô đã không đứng vững được.
Cô nhìn vết máu đọng lại giữa hai chân cùng với dấu hôn khắp người thì biết ngày hôm qua Thẩm Lạc Dương đã rất tận lực, thật là một người đàn ông im lìm, ngày thường còn tỏ ra cao ngạo.
Đàn ông, cởi quần áo đều như nhau, đều là cầm thú!
Cô cũng không kịp lau sạch người, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào.
Lúc mặc áo lót rõ ràng cảm nhận được một trận đau nhói từ trước ngực.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương đang ngủ say trên giường, hận không thể đi lên véo người anh vài cái, thật sự một chút cũng không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc, dù sao cũng là một người đàn ông đã đói khát nhiều năm.
Thật vất vả mới mặc xong quần áo, đang lúc chuẩn bị rời đi, cô chợt nghĩ không thể cứ đi như vậy.
Vì thế cô tùy ý dạo quanh, liền nhìn về phía thư phòng của anh, cô đột nhiên câu môi cười khẽ một chút, trong mắt mang theo tia giảo hoạt.
Tác giả có lời muốn nói: Kiều ca của chúng ta rốt cuộc cũng ăn được Thẩm đại ca, nhưng mà có câu nói ăn nhiều sẽ nôn, không biết chừng mực này có tính là lớn không đây.
Danh sách chương