Edit: Mộc Tử Đằng
Nghe được có người gọi tên mình, Thẩm Lạc Dương không khỏi xoay người lại.
Khi anh quay người lại liền nhìn thấy Hứa Kiều đứng cách đó hơn 10 mét.
Thấy Thẩm Lạc Dương quay đầu lại, Hứa Kiều dùng sức vẫy tay với anh, trên mặt mang theo nụ cười tươi, sải bước đi nhanh đến.
Nhưng cô đi được một nữa thì bỗng đứng khựng lại.
Kỳ thật Hứa Kiều không phải là không muốn đi nữa mà là hiện tại cô căn bản không thể nào đi được vì gót giày không cẩn thận đã kẹt vào khe nắp cống......
"Ôi mẹ nó sẽ không xui như vậy chứ?" Hứa Kiều thầm nói, hôm nay khó có được ngày cô mang giày cao gót thế mà lại bị kẹt!
Cô dùng sức ở chân kéo kéo chiếc giày ra, giày đã có chút hơi lỏng ra, chỉ bằng cái nắp cống này mà đã muốn ngăn cản bước chân của bổn tiểu thư à? Lúc cô đang chuẩn bị nhấc chân lên thì đột nhiên lại dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương đứng cách đó không xa.
Sau đó cũng không mang theo nửa phần do dự đem giày sắp được lấy ra đẩy lại, vẻ mặt đáng thương cười cười nhìn Thẩm Lạc Dương.
"Huấn luyện viên Thẩm, giày tôi bị kẹt rồi......"
Thẩm Lạc Dương bất đắc dĩ đi qua, vì sao mỗi lần gặp cô cũng có cả một đống chuyện phiền toái thế này?
Anh đi đến bên cạnh cô rồi cúi đầu nhìn gót giày bị kẹt vào trong khe hẹp của nắp cống.
Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương. Hôm nay Thẩm Lạc Dương mặc một cái áo thun đơn giản màu xám kết hợp với quần thể thao màu đen, chân mang giày thể thao Michelin.
Cô nhìn gương mặt đẹp trai của anh, đôi môi mỏng lúc này hơi mím lại, trên mặt không có bất kỳ một tia cảm xúc gì, anh nhìn nhìn một lát liền ngồi xổm xuống bên chân cô.
"Anh tức giận sao?" Cô cúi đầu nhìn anh hỏi.
Thẩm Lạc Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái nhưng cũng không trả lời lại vấn đề cô vừa hỏi, chỉ nhàn nhạt nói.
"Đừng nhúc nhích."
Hứa Kiều bĩu môi, nghe ngữ khí này của anh liền biết anh đang không có kiên nhẫn.
"Được rồi, tôi không nhúc nhích nữa."
Thẩm Lạc Dương cẩn thận nhìn khoảng cách gót giày cô và khe hở nắp cống, sau đó một bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô.
Hứa Kiều lập tức cảm thấy một trận tê dại từ nơi đó, cô cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo của tay anh khi nắm mắt cá chân mình. Có lẽ nguyên nhân là anh từng đi lính nên bàn tay rất khô ráo mà lại rất thô, có thể cảm nhận được trên bàn tay anh có rất nhiều vết chay.
"Đem chân trước hơi hơi nâng lên một chút."
Nghe vậy, cô nghe lời đem chân trước nâng lên.
Một bàn tay anh nắm mắt cá chân cô, một bàn tay khác duỗi đến gót giày, dùng bàn tay nhẹ nhàng kéo lên, gót giày liền được kéo lên khỏi nắp cống.
"Được rồi."
Thẩm Lạc Dương đứng dậy, Hứa Kiều nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho anh.
Thẩm Lạc Dương lấy qua lau lau tay, sau đó đem tờ khăn giấy vo tròn lại rồi ném vào thùng rác cách đó không xa, khăn giấy vững vàn rơi vào thùng rác.
Hứa Kiều xem có chút ngây người, khăn giấy thì nhẹ, khoảng cách từ đây đến thùng rác cũng không gần mà anh lại có thể ném chính xác được như vậy.
Hai người trong nháy mắt có chút lúng túng, cũng không nói chuyện gì nữa mà cùng đi vào khu nhà.
"Đúng rồi, huấn luyện viên Thẩm, tôi cảm thấy có một việc cần thiết phải nói với anh."
Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái.
"Chuyện gì?"
"Thì là lần tôi uống say đó đã nôn lên người anh, tôi thành thật xin lỗi."
Xin lỗi?
Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái đầy ý vị thâm tường, anh không thể tưởng tượng được lời xin lỗi này lại được nói ra từ miệng cô.
"Ừ."
Hứa Kiều có chút không hiểu, Thẩm Lạc Dương "Ừ" là có ý gì, là tiếp nhận lời xin lỗi của cô hay là không?
"Vậy anh phải nói rõ có tiếp nhận lời xin lỗi này không?" Vẻ mặt cô chờ mong nhìn anh.
"Ừ."
Bản thân anh cũng không để chuyện này ở trong lòng, hơn nữa anh cũng là một người hơn 30 tuổi rồi không thể so đo chuyện này với một cô gái nhỏ.
"Anh chấp nhận lời xin lỗi rồi, tôi cảm thấy anh nên nhìn lại con nguời tôi đi."
Thẩm Lạc Dương thật sự không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì nữa, anh cảm thấy mấy ngày nay cô dường như đã thay đổi, đặc biệt là thái độ đối với anh thay đổi một trời một vực nhưng anh nhìn đến dáng vẻ tươi cười sáng lạn của cô giống như là cô không có ý nghĩ gì khác, chỉ là một cô gái đơn thuần.
"Hả?"
"Kỳ thật anh nhìn thấy tôi ngày thường rất ồn ào là vậy nhưng nội tâm thực ra là một người điềm đạm nho nhã."
Khóe miệng Thẩm Lạc Dương run rẩy một chút, tha thứ cho anh thật sự là có chút nhịn không được.
Cô? Điềm đạm nho nhã?
Cô xác định là cô thật sự điềm đạm nho nhã sao?
Anh cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ nhìn cô nói hươu nói vượn.
Hứa Kiều bị ánh mắt chầm chầm của Thẩm Lạc Dương làm cho có chút chột dạ.
"Thật sự, anh phải tin tưởng tôi, tôi thật sự là một người điềm đạm nho nhã...... Thật ra, tính cách của tôi cũng khá là tốt......" Hứa Kiều nhìn ánh mắt Thẩm Lạc Dương biểu hiện rõ ràng là không tin, liền nói năng lộn xộn muốn tẩy trắng bản thân mình, nhưng cô càng nói lại càng sai, ngay cả cô còn không thể tin nữa mà.
Thẩm Lạc Dương nhìn dáng vẻ lúng túng của Hứa Kiều không khỏi hơi câu môi nở nụ cười.
Từ khi biết Hứa Kiều đến nay cũng đã 8 năm rồi. Tuy rằng hai người thực sự quen biết nhau cũng chưa tới 1 tháng, nhưng mà dù sao anh cũng thấy được tính tình thật của cô rồi.
Điềm đạm nho nhã cái này từ đặt trên người cô không hề hợp bát tự chút nào.
"Cô nghĩ là tôi tin sao?" Thẩm Lạc Dương đột nhiên hỏi.
Hứa Kiều sửng sốt một chút, vốn đang định nói mấy lời biện bạch sau khi nghe anh hỏi thế đành nuốt hết xuống bụng.
"Cô gái điềm đạm nho nhã sẽ đá cửa nhà tôi sao?"
"Cô gái điềm đạm nho nhã sẽ tranh luận với huấn luyện viên sao?"
"Cô gái điềm đạm đạm nho nhã sẽ mang......" Anh cúi đầu nhìn thoáng qua giày cao gót của cô. "Giày cao gót 8cm chạy đi như vậy?"
Hứa Kiều xấu hổ, cái khác cô không nói, nhưng mà Thẩm Lạc Dương làm thế nào chỉ liếc mắt một cái là biết được giày cô cao 8cm chứ?
Có thể tính chuẩn như vậy à?
Hứa Kiều quay đầu đi hít sâu một hơi, nói với bản thân phải bình tĩnh.
Lúc cô quay mặt lại, trên mặt lại mang theo nét cười dịu dàng.
"Huấn luyện viên Thẩm anh cứ thích nói đùa."
Thẩm Lạc Dương đi vào thang máy, đưa tay ấn tầng 5 và 6.
Thang máy của tiểu khu bọn họ hôm trước cũng đã được sửa rồi, cho nên hiện tại cũng không cần phải đi thang lầu.
"Chúng ta còn rất có duyên phận, đúng không nào?" Cô nhìn ngón tay thon dài của anh đang ấn nút hỏi.
Thẩm Lạc Dương không nói gì, duyên phận ư? Muốn nói đến duyên phận anh còn thể nói là nghiệt duyên à?
Hứa Kiều một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nói: "Anh nói xem anh ở dưới nhà tôi, hơn nữa anh còn là huấn luyện dạy võ cho tôi, như vậy không gọi là duyên phận thì là gì chứ?"
"Cô nói là duyên phận thì chính là duyên phận."
"Ting~."
Thang máy mở cửa dừng ở tầng 5.
"Tôi đi trước đây."
"Tạm biệt." Hứa Kiều mỉm cười vẫy tay với anh.
Cho đến khi Thẩm Lạc Dương đi ra ngoài, cửa thang máy đóng lại, tươi cười trên mặt Hứa Kiều mới chậm rãi thả lỏng.
Cô bất giác đưa tay xoa xoa mặt mình.
Mẹ nó, cô cười đến nỗi quai hàm đau luôn rồi.
Sau khi về đến nhà, cô tùy ý cởi giày ra rồi đi vào.
Sau đó cô đi đến sô pha nằm xụi lơ thành hình chữ đại (大).
- ---------------------------------------
Mỗi ngày sau Hứa Kiều đều dậy sớm để cùng chạy bộ với Thẩm Lạc Dương. Chỉ là Thẩm Lạc Dương phát hiện một điều, sau khi lần đó trang điểm để chạy bộ với anh thì sau này cô chỉ để mặt mộc.
Vậy mà anh ngoài ý muốn lại phát hiện Hứa Kiều không trang điểm nhìn cũng không xấu chút nào, chỉ là bây giờ nhìn bớt đi phần lạnh lùng hơn so với khi trang điểm. Bây giờ để mặt mộc nhìn như sinh viên mới ra trường, thoạt nhìn so với thực tế tuổi còn nhỏ hơn một chút.
Lúc chạy bộ, dọc theo đường đi hầu như đều là Hứa Kiều nói chuyện với Thẩm Lạc Dương, mà Thẩm Lạc Dương trên cơ bản đều là không mặn không nhạt đáp lại vài câu.
Nhưng cũng may Hứa Kiều đã quen với cái tính cách này của anh, bằng không, dựa theo tính tình nóng nảy của cô thì khẳng định một giây sau đã nỗi giận rồi. Hơn nữa bây giờ cô muốn xây dựng hình ảnh một cô gái dịu dàng, nhẹ nhàng, điềm đạm và nho nhã, như vậy thì sao có thể ở trước mặt anh à bọc lộ tính tình thực sự chứ?
Hai người chạy xong lúc trên đường trở về, Hứa Kiều đột nhiên nói với Thẩm Lạc Dương: "Một lát anh có đi làm à?"
"Bằng không thì đi đâu?" Thẩm Lạc Dương bày ra dáng vẻ như đang nghe lời vô nghĩa, ngày nào anh không đi làm chứ?
"Hôm nay đến ngày học của tôi đúng không không?"
"Vì vậy?" Âm cuối của Thẩm Lạc Dương hơi hơi cao lên.
"Chính là...... Ngày hôm qua tôi tan làm trở về, xe...... Bị quẹt trầy rồi...... Sau đó đã đưa đến chỗ sửa xe rồi......" Hứa Kiều nhìn anh cẩn thận nói, cuối cùng còn cố ý không nói tiếp nữa, cô nghĩ rằng cô đã nói quá rõ ràng rồi, Thẩm Lạc Dương chắc là hiểu ý của cô mà.
Nhưng mà Hứa Kiều cũng không nói gì sai, ngày hôm qua lúc cô lái xe về lại là bị người khác quẹt trầy, vì thế cô liền trực tiếp đưa đến chỗ sửa luôn rồi.
Thẩm Lạc Dương đợi mãi nhưng cô cũng không nói tiếp nữa đành hỏi:
"Sau đó thì sao?"
"À......" Chẳng lẽ cô nói không đủ rõ ràng sao?
"Cô muốn đi nhờ xe?"
Nhờ xe?
Cái câu hỏi này thì...... Quá mẹ nó đúng rồi! Không sai, cô chính là nói vậy đấy!
"Ừ ừ." Hứa Kiều lập tức nhìn anh dùng sức gật đầu.
Thẩm Lạc Dương thả chậm tốc độ, một lát sau mở miệng nói: "Tùy cô."
Tùy cô?
Nếu anh nói như vậy, khẳng định là đã đồng ý rồi.
Sau khi về đến nhà, Hứa Kiều trực tiếp đi vào phòng tắm để tắm, thay quần áo sạch sẽ xong sau đó trang điểm.
Nghĩ đến một lát nữa sẽ được đi nhờ xe của Thẩm Lạc Dương, cho nên cô trang điểm tinh xảo hơn mọi ngày, phấn nền cô dùng nhiều hơn ngày thường một tí.
Trang điểm xong, cô nhìn thoáng qua di động, vừa đúng 8 giờ, cô biết mỗi ngày Thẩm Lạc Dương sẽ ra cửa vào lúc 8 giờ sáng, vì thế cô nhanh chóng lấy túi xách, đi nhanh ra cửa.
Cô không đi thang máy mà trực tiếp đi thang bộ xuống, dù sao bọn họ cũng ở tầng lầu liền nhau mà, dùng thang máy còn không bằng đi thang bộ xuống.
Cô vừa mới xuống lầu, liền nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đang đóng cửa nhà lại.
Cô bước nhẹ nhàng qua đó.
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều từ lầu trên đi xuống.
Cô mặc áo sơ mi đơn giản kết hợp với quần jean màu lam nhạt lưng cao, áo được sơ vin gọn gàng vào trong quần.
Dưới chân là một đôi giày cao gót 7cm.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô mang giày cao gót đi xuống thang lầu với dảng vẻ như lướt gió, lần trước cô đi giày cao gót bị kẹt vào khe nắp cống mà lần này lại còn dám mang cao như thế?
Hứa Kiều nhìn theo tầm mắt của Thẩm Lạc Dương đang nhìn vào đôi giày cao gót trên chân cô, đột nhiên nhận ra gì đó, cười cười nói: "Lần trước chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Thẩm Lạc Dương cũng không nói gì nữa, khóa kỹ cửa mới quay qua cô nói.
"Đi thôi."
Lúc hai người đi đến bãi đỗ xe của tiểu khu, Thẩm Lạc Dương nói với cô.
"Cô đứng đây chờ tôi chút."
Hứa Kiều gật đầu về phía anh.
"Được."
- ---------------------
Nghe được có người gọi tên mình, Thẩm Lạc Dương không khỏi xoay người lại.
Khi anh quay người lại liền nhìn thấy Hứa Kiều đứng cách đó hơn 10 mét.
Thấy Thẩm Lạc Dương quay đầu lại, Hứa Kiều dùng sức vẫy tay với anh, trên mặt mang theo nụ cười tươi, sải bước đi nhanh đến.
Nhưng cô đi được một nữa thì bỗng đứng khựng lại.
Kỳ thật Hứa Kiều không phải là không muốn đi nữa mà là hiện tại cô căn bản không thể nào đi được vì gót giày không cẩn thận đã kẹt vào khe nắp cống......
"Ôi mẹ nó sẽ không xui như vậy chứ?" Hứa Kiều thầm nói, hôm nay khó có được ngày cô mang giày cao gót thế mà lại bị kẹt!
Cô dùng sức ở chân kéo kéo chiếc giày ra, giày đã có chút hơi lỏng ra, chỉ bằng cái nắp cống này mà đã muốn ngăn cản bước chân của bổn tiểu thư à? Lúc cô đang chuẩn bị nhấc chân lên thì đột nhiên lại dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương đứng cách đó không xa.
Sau đó cũng không mang theo nửa phần do dự đem giày sắp được lấy ra đẩy lại, vẻ mặt đáng thương cười cười nhìn Thẩm Lạc Dương.
"Huấn luyện viên Thẩm, giày tôi bị kẹt rồi......"
Thẩm Lạc Dương bất đắc dĩ đi qua, vì sao mỗi lần gặp cô cũng có cả một đống chuyện phiền toái thế này?
Anh đi đến bên cạnh cô rồi cúi đầu nhìn gót giày bị kẹt vào trong khe hẹp của nắp cống.
Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc Dương. Hôm nay Thẩm Lạc Dương mặc một cái áo thun đơn giản màu xám kết hợp với quần thể thao màu đen, chân mang giày thể thao Michelin.
Cô nhìn gương mặt đẹp trai của anh, đôi môi mỏng lúc này hơi mím lại, trên mặt không có bất kỳ một tia cảm xúc gì, anh nhìn nhìn một lát liền ngồi xổm xuống bên chân cô.
"Anh tức giận sao?" Cô cúi đầu nhìn anh hỏi.
Thẩm Lạc Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái nhưng cũng không trả lời lại vấn đề cô vừa hỏi, chỉ nhàn nhạt nói.
"Đừng nhúc nhích."
Hứa Kiều bĩu môi, nghe ngữ khí này của anh liền biết anh đang không có kiên nhẫn.
"Được rồi, tôi không nhúc nhích nữa."
Thẩm Lạc Dương cẩn thận nhìn khoảng cách gót giày cô và khe hở nắp cống, sau đó một bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô.
Hứa Kiều lập tức cảm thấy một trận tê dại từ nơi đó, cô cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo của tay anh khi nắm mắt cá chân mình. Có lẽ nguyên nhân là anh từng đi lính nên bàn tay rất khô ráo mà lại rất thô, có thể cảm nhận được trên bàn tay anh có rất nhiều vết chay.
"Đem chân trước hơi hơi nâng lên một chút."
Nghe vậy, cô nghe lời đem chân trước nâng lên.
Một bàn tay anh nắm mắt cá chân cô, một bàn tay khác duỗi đến gót giày, dùng bàn tay nhẹ nhàng kéo lên, gót giày liền được kéo lên khỏi nắp cống.
"Được rồi."
Thẩm Lạc Dương đứng dậy, Hứa Kiều nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho anh.
Thẩm Lạc Dương lấy qua lau lau tay, sau đó đem tờ khăn giấy vo tròn lại rồi ném vào thùng rác cách đó không xa, khăn giấy vững vàn rơi vào thùng rác.
Hứa Kiều xem có chút ngây người, khăn giấy thì nhẹ, khoảng cách từ đây đến thùng rác cũng không gần mà anh lại có thể ném chính xác được như vậy.
Hai người trong nháy mắt có chút lúng túng, cũng không nói chuyện gì nữa mà cùng đi vào khu nhà.
"Đúng rồi, huấn luyện viên Thẩm, tôi cảm thấy có một việc cần thiết phải nói với anh."
Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái.
"Chuyện gì?"
"Thì là lần tôi uống say đó đã nôn lên người anh, tôi thành thật xin lỗi."
Xin lỗi?
Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái đầy ý vị thâm tường, anh không thể tưởng tượng được lời xin lỗi này lại được nói ra từ miệng cô.
"Ừ."
Hứa Kiều có chút không hiểu, Thẩm Lạc Dương "Ừ" là có ý gì, là tiếp nhận lời xin lỗi của cô hay là không?
"Vậy anh phải nói rõ có tiếp nhận lời xin lỗi này không?" Vẻ mặt cô chờ mong nhìn anh.
"Ừ."
Bản thân anh cũng không để chuyện này ở trong lòng, hơn nữa anh cũng là một người hơn 30 tuổi rồi không thể so đo chuyện này với một cô gái nhỏ.
"Anh chấp nhận lời xin lỗi rồi, tôi cảm thấy anh nên nhìn lại con nguời tôi đi."
Thẩm Lạc Dương thật sự không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì nữa, anh cảm thấy mấy ngày nay cô dường như đã thay đổi, đặc biệt là thái độ đối với anh thay đổi một trời một vực nhưng anh nhìn đến dáng vẻ tươi cười sáng lạn của cô giống như là cô không có ý nghĩ gì khác, chỉ là một cô gái đơn thuần.
"Hả?"
"Kỳ thật anh nhìn thấy tôi ngày thường rất ồn ào là vậy nhưng nội tâm thực ra là một người điềm đạm nho nhã."
Khóe miệng Thẩm Lạc Dương run rẩy một chút, tha thứ cho anh thật sự là có chút nhịn không được.
Cô? Điềm đạm nho nhã?
Cô xác định là cô thật sự điềm đạm nho nhã sao?
Anh cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ nhìn cô nói hươu nói vượn.
Hứa Kiều bị ánh mắt chầm chầm của Thẩm Lạc Dương làm cho có chút chột dạ.
"Thật sự, anh phải tin tưởng tôi, tôi thật sự là một người điềm đạm nho nhã...... Thật ra, tính cách của tôi cũng khá là tốt......" Hứa Kiều nhìn ánh mắt Thẩm Lạc Dương biểu hiện rõ ràng là không tin, liền nói năng lộn xộn muốn tẩy trắng bản thân mình, nhưng cô càng nói lại càng sai, ngay cả cô còn không thể tin nữa mà.
Thẩm Lạc Dương nhìn dáng vẻ lúng túng của Hứa Kiều không khỏi hơi câu môi nở nụ cười.
Từ khi biết Hứa Kiều đến nay cũng đã 8 năm rồi. Tuy rằng hai người thực sự quen biết nhau cũng chưa tới 1 tháng, nhưng mà dù sao anh cũng thấy được tính tình thật của cô rồi.
Điềm đạm nho nhã cái này từ đặt trên người cô không hề hợp bát tự chút nào.
"Cô nghĩ là tôi tin sao?" Thẩm Lạc Dương đột nhiên hỏi.
Hứa Kiều sửng sốt một chút, vốn đang định nói mấy lời biện bạch sau khi nghe anh hỏi thế đành nuốt hết xuống bụng.
"Cô gái điềm đạm nho nhã sẽ đá cửa nhà tôi sao?"
"Cô gái điềm đạm nho nhã sẽ tranh luận với huấn luyện viên sao?"
"Cô gái điềm đạm đạm nho nhã sẽ mang......" Anh cúi đầu nhìn thoáng qua giày cao gót của cô. "Giày cao gót 8cm chạy đi như vậy?"
Hứa Kiều xấu hổ, cái khác cô không nói, nhưng mà Thẩm Lạc Dương làm thế nào chỉ liếc mắt một cái là biết được giày cô cao 8cm chứ?
Có thể tính chuẩn như vậy à?
Hứa Kiều quay đầu đi hít sâu một hơi, nói với bản thân phải bình tĩnh.
Lúc cô quay mặt lại, trên mặt lại mang theo nét cười dịu dàng.
"Huấn luyện viên Thẩm anh cứ thích nói đùa."
Thẩm Lạc Dương đi vào thang máy, đưa tay ấn tầng 5 và 6.
Thang máy của tiểu khu bọn họ hôm trước cũng đã được sửa rồi, cho nên hiện tại cũng không cần phải đi thang lầu.
"Chúng ta còn rất có duyên phận, đúng không nào?" Cô nhìn ngón tay thon dài của anh đang ấn nút hỏi.
Thẩm Lạc Dương không nói gì, duyên phận ư? Muốn nói đến duyên phận anh còn thể nói là nghiệt duyên à?
Hứa Kiều một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nói: "Anh nói xem anh ở dưới nhà tôi, hơn nữa anh còn là huấn luyện dạy võ cho tôi, như vậy không gọi là duyên phận thì là gì chứ?"
"Cô nói là duyên phận thì chính là duyên phận."
"Ting~."
Thang máy mở cửa dừng ở tầng 5.
"Tôi đi trước đây."
"Tạm biệt." Hứa Kiều mỉm cười vẫy tay với anh.
Cho đến khi Thẩm Lạc Dương đi ra ngoài, cửa thang máy đóng lại, tươi cười trên mặt Hứa Kiều mới chậm rãi thả lỏng.
Cô bất giác đưa tay xoa xoa mặt mình.
Mẹ nó, cô cười đến nỗi quai hàm đau luôn rồi.
Sau khi về đến nhà, cô tùy ý cởi giày ra rồi đi vào.
Sau đó cô đi đến sô pha nằm xụi lơ thành hình chữ đại (大).
- ---------------------------------------
Mỗi ngày sau Hứa Kiều đều dậy sớm để cùng chạy bộ với Thẩm Lạc Dương. Chỉ là Thẩm Lạc Dương phát hiện một điều, sau khi lần đó trang điểm để chạy bộ với anh thì sau này cô chỉ để mặt mộc.
Vậy mà anh ngoài ý muốn lại phát hiện Hứa Kiều không trang điểm nhìn cũng không xấu chút nào, chỉ là bây giờ nhìn bớt đi phần lạnh lùng hơn so với khi trang điểm. Bây giờ để mặt mộc nhìn như sinh viên mới ra trường, thoạt nhìn so với thực tế tuổi còn nhỏ hơn một chút.
Lúc chạy bộ, dọc theo đường đi hầu như đều là Hứa Kiều nói chuyện với Thẩm Lạc Dương, mà Thẩm Lạc Dương trên cơ bản đều là không mặn không nhạt đáp lại vài câu.
Nhưng cũng may Hứa Kiều đã quen với cái tính cách này của anh, bằng không, dựa theo tính tình nóng nảy của cô thì khẳng định một giây sau đã nỗi giận rồi. Hơn nữa bây giờ cô muốn xây dựng hình ảnh một cô gái dịu dàng, nhẹ nhàng, điềm đạm và nho nhã, như vậy thì sao có thể ở trước mặt anh à bọc lộ tính tình thực sự chứ?
Hai người chạy xong lúc trên đường trở về, Hứa Kiều đột nhiên nói với Thẩm Lạc Dương: "Một lát anh có đi làm à?"
"Bằng không thì đi đâu?" Thẩm Lạc Dương bày ra dáng vẻ như đang nghe lời vô nghĩa, ngày nào anh không đi làm chứ?
"Hôm nay đến ngày học của tôi đúng không không?"
"Vì vậy?" Âm cuối của Thẩm Lạc Dương hơi hơi cao lên.
"Chính là...... Ngày hôm qua tôi tan làm trở về, xe...... Bị quẹt trầy rồi...... Sau đó đã đưa đến chỗ sửa xe rồi......" Hứa Kiều nhìn anh cẩn thận nói, cuối cùng còn cố ý không nói tiếp nữa, cô nghĩ rằng cô đã nói quá rõ ràng rồi, Thẩm Lạc Dương chắc là hiểu ý của cô mà.
Nhưng mà Hứa Kiều cũng không nói gì sai, ngày hôm qua lúc cô lái xe về lại là bị người khác quẹt trầy, vì thế cô liền trực tiếp đưa đến chỗ sửa luôn rồi.
Thẩm Lạc Dương đợi mãi nhưng cô cũng không nói tiếp nữa đành hỏi:
"Sau đó thì sao?"
"À......" Chẳng lẽ cô nói không đủ rõ ràng sao?
"Cô muốn đi nhờ xe?"
Nhờ xe?
Cái câu hỏi này thì...... Quá mẹ nó đúng rồi! Không sai, cô chính là nói vậy đấy!
"Ừ ừ." Hứa Kiều lập tức nhìn anh dùng sức gật đầu.
Thẩm Lạc Dương thả chậm tốc độ, một lát sau mở miệng nói: "Tùy cô."
Tùy cô?
Nếu anh nói như vậy, khẳng định là đã đồng ý rồi.
Sau khi về đến nhà, Hứa Kiều trực tiếp đi vào phòng tắm để tắm, thay quần áo sạch sẽ xong sau đó trang điểm.
Nghĩ đến một lát nữa sẽ được đi nhờ xe của Thẩm Lạc Dương, cho nên cô trang điểm tinh xảo hơn mọi ngày, phấn nền cô dùng nhiều hơn ngày thường một tí.
Trang điểm xong, cô nhìn thoáng qua di động, vừa đúng 8 giờ, cô biết mỗi ngày Thẩm Lạc Dương sẽ ra cửa vào lúc 8 giờ sáng, vì thế cô nhanh chóng lấy túi xách, đi nhanh ra cửa.
Cô không đi thang máy mà trực tiếp đi thang bộ xuống, dù sao bọn họ cũng ở tầng lầu liền nhau mà, dùng thang máy còn không bằng đi thang bộ xuống.
Cô vừa mới xuống lầu, liền nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đang đóng cửa nhà lại.
Cô bước nhẹ nhàng qua đó.
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều từ lầu trên đi xuống.
Cô mặc áo sơ mi đơn giản kết hợp với quần jean màu lam nhạt lưng cao, áo được sơ vin gọn gàng vào trong quần.
Dưới chân là một đôi giày cao gót 7cm.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô mang giày cao gót đi xuống thang lầu với dảng vẻ như lướt gió, lần trước cô đi giày cao gót bị kẹt vào khe nắp cống mà lần này lại còn dám mang cao như thế?
Hứa Kiều nhìn theo tầm mắt của Thẩm Lạc Dương đang nhìn vào đôi giày cao gót trên chân cô, đột nhiên nhận ra gì đó, cười cười nói: "Lần trước chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Thẩm Lạc Dương cũng không nói gì nữa, khóa kỹ cửa mới quay qua cô nói.
"Đi thôi."
Lúc hai người đi đến bãi đỗ xe của tiểu khu, Thẩm Lạc Dương nói với cô.
"Cô đứng đây chờ tôi chút."
Hứa Kiều gật đầu về phía anh.
"Được."
- ---------------------
Danh sách chương