Khoé môi của Lục Duy Chân cong lên, lập tức chạy theo sau anh. Từ tiếng bước chân, Trần Huyền Tùng có thể nhận ra sự vui vẻ của cô gái nhỏ. Anh ngẩng lên nhìn vầng trăng khuyết đã treo trên đỉnh đầu, ánh trăng trong vắt, óng ánh.
Phòng ăn nằm ngay ở góc sân, là một căn phòng nhỏ vuông vức, trong ngăn tủ nhỏ xếp gọn gàng dầu ăn mắm muối, còn cả một ít đồ ăn nữa.
Bốn phía là cửa sổ giấy mở rộng, một chiếc bàn gỗ vuông, mấy cái ghế xếp nhỏ, trên bàn là 4 món ăn và một món canh. Tuy đơn giản lại rất ấm áp.
Lúc hai người đi vào, Lâm Tĩnh Biên vừa hay bưng cái bát to ra, trong bát đựng đầy thức ăn, cậu ta cười thân thiết rồi nói với Lục Duy Chân: “Em ra ngoài trông cửa hàng, hai người cứ từ từ ăn nhé.”
Trần Huyền Tùng nhìn cậu ta: “Đóng cửa hàng, sau đó chạy 30 vòng quanh bờ hồ.”
Lâm Tĩnh Biên cứng đờ, vội dọt đi như một cơn gió.
Lục Duy Chân nhìn Trần Huyền Tùng, đây là đang trừng phạt cậu ta sao? Bởi vì cậu ta giữ cô ở lại ăn cơm? Hay là vì cậu ta cố ý tránh mặt, nhường không gian riêng lại cho hai người? Anh đối xử với đồ đệ tàn nhẫn quá đó.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Lâm Tĩnh Biên còn cẩn thận đơm sẵn cơm rồi.
Yên lặng ăn một lát, Lục Duy Chân hỏi: “Vừa rồi tôi nhìn thấy trên lưng anh có mấy vết sẹo, bị thương lúc bắt yêu sao?”
“Đúng.”
“Tôi luôn muốn hỏi —— anh chính là người có… mấy thứ tương tự như siêu năng lực à?” Cô chăm chú nhìn anh.
Trần Huyền Tùng liếc nhìn đôi mắt sáng rực của cô, đáp: “Không, tôi là một người bình thường từ đầu đến chân.”
“Vậy sao anh lại có thể…” Cô trầm ngâm nói: “Do cái túi nhỏ đó sao?” Cô nhìn bên hông trống trơn của anh, hôm nay anh không đeo túi. Xem ra lúc ở nhà anh không đeo nó.
“Ừ.”
“Nhưng mà lúc anh nhảy xuống khỏi cửa sổ nhà tôi, còn cả lúc anh nhảy lên nóc xe yêu quái nữa, cảm giác như là… võ công? Cứ như cao thủ võ lâm.”
“Đó là vì tôi được huấn luyện gian khổ từ nhỏ, không nghỉ một ngày.” Anh đáp.
Lục Duy Chân tròn xoe mắt: “Ai… đã huấn luyện anh?”
“Ba tôi.”
“Ông ấy cũng là người bắt yêu sao?”
“Ừ.”
Quả nhiên là nghề gia truyền.
“Vậy đồ đệ của anh… biết chuyện của anh không?” Lục Duy Chân nhỏ giọng hỏi.
Dáng vẻ dè dặt của cô khiến Trần Huyền Tùng buồn cười, anh trả lời: “Biết, thằng bé là đồ đệ của tôi.”
Lục Duy Chân hiểu rồi, người đồ đệ này không chỉ là đồ đệ học nghề mộc. Chỉ là… à, cuối cùng anh cũng cười rồi.
“Lần trước anh nói, một năm bắt yêu khoảng 1-2 lần, thế… năm nay còn phải làm việc không?” Cô lại hỏi.
Trần Huyền Tùng bình tĩnh nói: “Chưa biết được, tình hình năm nay hơi đặc biệt, tương đối nhiều dị động.”
Lục Duy Chân tò mò: “Dị động gì?”
Nhưng anh không nói nữa mà chỉ tập trung gắp thức ăn.
Lục Duy Chân đã quen với kiểu này của anh rồi, nhưng giờ có thể chính thức vào ăn cơm chùa ở nhà anh nên cô nhịn không được trách anh: “Anh đủ rồi đấy!”
Trần Huyền Tùng cười cười.
Từ không khí căng thẳng lúc ban đầu cho đến hoà hợp như hiện tại, Lục Duy Chân cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vậy nên cô bắt đầu nghĩ đến việc thưởng thức những món rau dưa trước mặt. Không nếm thì không sao, vừa nếm thử thì… dở tệ.
Mấy món ăn nhìn thì ngon lành, nhưng hoá ra Lâm Tĩnh Biên chỉ biết nấu chín món ăn mà thôi. Thảo nào Trần Huyền Tùng lại nói cơm hộp của cô ăn rất ngon.
“Hàng ngày các anh đều tự nấu cơm sao?” Lục Duy Chân hỏi.
“Đồ đệ làm.”
“Khó nuốt quá.”
“Ừ.”
Lục Duy Chân chợt loé lên một ý định, mỉm cười không nói gì.
Ăn cơm xong cô đứng dậy: “Để tôi đi rửa bát.”
Trần Huyền Tùng: “Không cần, Tĩnh Biên chạy bộ xong sẽ về rửa.”
Lục Duy Chân lại bật cười, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 8 giờ tối rồi, cô nói: “Hôm nay cảm ơn anh, tôi về đây.”
“Ừ.”
Lục Duy Chân đi ra ngoài, anh theo sau vài bước.
Hai người ra đến gian ngoài cửa hàng, Lâm Tĩnh Biên thấy vậy thì ngẩng đầu cười hỏi: “Chị Lục phải về à?”
Lục Duy Chân cũng cười đáp: “Hôm nay làm phiền em.”
Lâm Tĩnh Biên: “Khách sáo gì chứ.” Lại liếc nhìn sắc trời bên ngoài, tỏ ra vô cùng lo lắng: “Trời tối quá rồi, khu này vào buổi tối ít người lắm. Hay là thầy lái xe đưa chị Lục về đi?”
Trần Huyền Tùng nhìn cậu, cậu lập tức im bặt, cúi xuống tính toán sổ sách.
Lục Duy Chân vội nói: “Không cần đâu, tôi ngồi xe buýt là sẽ về thẳng đến nhà.” Nói xong thì nhìn Trần Huyền Tùng: “Hẹn gặp lại.”
Nhưng đối phương lại đi ra cửa: “Tôi đưa cô đến trạm xe buýt.”
Lâm Tĩnh Biên cúi đầu cười.
Lục Duy Chân hơi sửng sờ, nhanh chóng theo sau.
Cả đoạn đường yên lặng, không ai nói gì.
Ánh đèn đường yếu ớt, bóng cây như che phủ cả con đường. Hai người đi song song cách nhau khoảng nửa mét. Lục Duy Chân nhìn hai cái bóng dưới đất, bóng anh dài hơn bóng cô một đoạn.
Chẳng mấy chốc đã đến trạm xe buýt, xe đến rất nhanh, trên xe trống rỗng. Lục Duy Chân chạy lên xe, đứng trong cánh cửa vẫy tay với Trần Huyền Tùng.
Anh khẽ gật đầu. Xe chạy đi. Màn đêm bao phủ bốn phía, xe buýt nổ máy rời khỏi.
Trần Huyền Tùng đút hai tay vào túi quần, anh đứng ở trạm xe vắng tanh nhìn theo chiếc xe buýt xa dần, vẻ mặt có chút cô đơn.
Nào ngờ trong ánh đèn mờ ảo, lại thấy có bóng người chạy bộp bộp bộp xuống hàng ghế cuối xe, nhoài về gần cửa kính nhìn anh rồi đột nhiên cười rạng rỡ, sau đó vẫy vẫy tay với anh, dáng vẻ rất năng động, qua khẩu hình có thể thấy rõ cô đang nói: “Trần Huyền Tùng, hẹn gặp lại ——”
Nhìn thấy hành động này của cô, Trần Huyền Tùng không nhúc nhích, cũng không tỏ thái độ gì, mãi cho đến khi xe buýt rẽ vào một khúc quanh, không còn thấy gì nữa. Bấy giờ anh mới một mình chậm rãi đi về cửa hàng. Lâm Tĩnh Biên thấy sư phụ về nhanh như vậy, trông còn có vẻ hơi buồn. Coi bộ sư phụ không giận, cậu đánh liều hỏi: “Sư phụ, thầy muốn đưa chị ấy về tận nhà thì cứ đưa, sao lại bỏ về chứ?”
Trần Huyền Tùng: “Sao vẫn còn chưa chạy?”
Lâm Tĩnh Biên: “…”
Sư phụ ác thế!
Lâm Tĩnh Biên đóng cửa hàng rồi lập tức chạy vòng quanh phố. Rốt cuộc lỗ tai cũng được yên tĩnh, Trần Huyền Tùng vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cơ thể đầy mồ hôi và mùn cưa.
Khi dòng nước lạnh như băng chảy xuống sống lưng, anh cúi nhìn thân thể mình, đủ loại vết sẹo to có nhỏ có, sâu nông đủ cả. Khoé môi của anh bỗng nhếch lên.
Một câu được huấn luyện từ nhỏ nghe qua thì đơn giản, nhưng liệu cô có biết những gì mà anh trải qua là tuổi thơ mà không người bình thường nào có thể tưởng tượng nổi, những việc anh đã gặp, cũng là những việc mà không người nào có thể biết được. Anh tắt vòi nước, cầm khăn tắm lau khô nước trên người, lại trở về phòng, gỡ chiếc túi nhỏ treo trên tường xuống, bắt đầu lau chùi những bảo bối kia như thường lệ.
Lúc đang lau hồ lô, smartphone để ở bên cạnh bỗng rung lên, anh cầm lên nhìn thử, là yêu cầu kết bạn mới gửi tới.
Lục Duy Chân.
Anh nhìn chằm chằm một lúc lâu, ấn đồng ý rồi lại ném smartphone sang một bên. Nghe thấy smartphone lại rung lên lần nữa, Trần Huyền Tùng không để ý, tiếp tục lau chùi. Mãi đến khi lau hồ lô sạch đến không còn một hạt bụi, anh mới cất nó vào túi. Nhưng bàn tay anh lại dừng giữa không trung, không lấy tiếp món bảo bối khác ra lau mà cầm smartphone lên.
Lục Duy Chân: “Tôi về đến nhà rồi.”
Anh yên lặng giây lát mới nhắn lại: “Tốt.”
Cô send một gương mặt cười.
Trần Huyền Tùng bỏ smartphone xuống, anh ngồi dưới đất, không đứng dậy, chỉ dùng hai tay ôm lấy đầu gối, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng đang treo ngoài cửa sổ.