Lục Duy Chân lập tức xoay người bỏ đi. Vừa hay Chu Hạc Lâm cũng gọi điện thoại xong, ông ta cúp máy rồi nói: “Cứ giả bộ hoài, anh có chỗ nào khiến em khó chịu sao? Đừng để anh đây mất kiên nhẫn.”

Lục Duy Chân sắp tức chết rồi, nhưng dù sao đang ở trong văn phòng, không tiện phát tiết nên cô chỉ đành nén giận.

Tổng công ty gọi điện thoại cho giám đốc chi nhánh càng ngày càng nhiều, áp lực trong văn phòng ngày càng giảm, mặt của Chu Hạc Lâm cũng ngày càng đen. Tất cả nhân viên đều tập trung làm việc, tránh bị giận cá chém thớt.

Lục Duy Chân cũng đâu muốn thế, nhưng vẫn có người không chịu buông tha cho cô.

Tối hôm đó về đến nhà, Lục Duy Chân đang định làm thêm thì Chu Doanh gọi điện thoại tới: “Tiểu Lục, giám đốc Chu đang bàn công việc với người ta nhưng thiếu người, em đến bù cho đủ số đi.”

Lục Duy Chân khó xử: “Quản lý, em đã về nhà rồi, còn phải làm nốt phần việc chị giao cho em lúc chiều nữa.”

Chu Doanh cười nói: “Cái đó để mai lại tính, chỗ giám đốc Chu bên kia rất gấp, đối phương có 7-8 người nhưng sếp chỉ mang theo 3 người, không thể uống thắng người ta được. Em là phụ nữ, kiểu gì đến đó người ta cũng sẽ nể mặt, áp lực của sếp liền được giảm bớt. Mau đi đi, giờ chị chỉ có thể trông cậy vào em thôi.”

Chu Doanh gửi cho cô một địa chỉ, vừa nhìn Lục Duy Chân liền thấy đó là một quán bar, cô càng không muốn đi.

Chu Doanh có biết mưu đồ của Chu Hạc Lâm không? Có phải chị ta đang tiếp tay với ông ta không? Lục Duy Chân lười không muốn nghĩ đến mấy vấn đề này.

Kết quả một lát sau Chu Doanh lại gọi điện tới: “Đã đi chưa? Lục Duy Chân, đây cũng là công việc, em đừng có coi thường. Vốn dĩ gần đây Tổng công ty đã không hài lòng với thành tích của bộ phận chúng ta. Nếu hôm nay mà không ký được hợp đồng này thì em đừng mơ nghĩ đến việc nhận tiền thưởng!”

Lục Duy Chân cực kỳ khó chịu, sắp nổi điên rồi.

“Được! Giờ em đi!” Cô cúp máy.

Lục Duy Chân bực dọc đi thay một bộ váy công sở rất kín đáo, lại đeo kính vào. Nếu Chu Hạc Lâm vẫn giở mấy thủ đoạn cũ thì cô cứ lựa tình hình mà nhẫn nhịn, tránh đi là được. Còn nếu anh ta dám làm trò xằng bậy, vậy thì cứ chờ xem, giờ cô đã có người bảo vệ, người đó còn biết ném phi tiêu nữa.

Vừa nghĩ Lục Duy Chân vừa kéo cửa ra, lập tức giật cả mình.

Đứng ngoài cửa là Trần Huyền Tùng đã mấy ngày không gặp. Người này cũng thật là, tự nhiên lại đứng trước mặt của cô, muốn doạ cô chết à.

Trần Huyền Tùng vẫn mặc kiểu cũ, mặc nguyên set đen, nhưng toàn thân lại đầy lạnh lùng, sắc bén. Anh hỏi: “Đã trễ thế này rồi còn đi đâu?”

Không hiểu sao Lục Duy Chân lại có cảm giác như bị phụ huynh quản lý, cô ngẩng đầu nói: “Chu Doanh gọi điện bảo tôi đến quán bar Mộc Hoa, Chu Hạc Lâm đang bàn công việc với người ta ở đó.”

Trần Huyền Tùng khẽ nhíu mày, nói: “Ok, đi thôi.”

Lục Duy Chân sửng sốt, bấy giờ mới kịp phản ứng: “Anh đang nghi ngờ… đây là kế hoạch do nó bày ra?”

Trần Huyền Tùng gật đầu: “Có thể. Tính toán thời gian, thì chắc nó cũng sắp không nhẫn nhịn được nữa rồi.”

Lục Duy Chân lẩm bẩm: “Nó sẽ biến thành Chu Hạc Lâm ư? Tôi đã bảo rồi, sao tự nhiên lại bảo tôi đến quán bar, trước kia chưa làm như vậy bao giờ.” Vừa rồi cô còn nghĩ, chẳng lẽ gần đây áp lực công việc quá lớn nên Chu Hạc Lâm đã mất hết kiên nhẫn rồi sao.

Trần Huyền Tùng nhìn cô. Cô lại đoán đúng, hơn nữa còn nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh.

Thông minh, gan cũng lớn.

“Nó” biết biến hình, cho nên mới có 2 Hướng Nguyệt Hằng hoàn toàn khác nhau. Cho nên vào buổi tối hôm đó, Trần Huyền Tùng mới mất dấu.

“Tôi đi trước đây.” Lục Duy Chân xoay người xuống lầu.

Trần Huyền Tùng vẫn đứng yên tại chỗ, nói: “Nếu nó thật sự dám biến thành Chu Hạc Lâm, sau đó, quấy rối cô…”

Lục Duy Chân quay lại nhìn anh, ồ thì sao, anh sẽ ném phi tiêu hả?

Từ vẻ mặt đến giọng điệu của anh đều rất nhẹ nhàng: “…Tôi sẽ lột da nó.”

Lục Duy Chân: “…”

Thân là mồi nhử, có phải cô nên tỏ ra vui mừng phấn khích không?

Nhưng hiện giờ sao cô lại cảm thấy anh là một người bắt yêu có thủ đoạn rất ác độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện