Chúng ta từ một cửa động hẹp đầy lá cây dây mây chui qua, lúc sắp chui ra ta nghĩ nghĩ, vẫn là nhắc nhở bọn họ: “Cái cửa động này, là chỉ ra không vào…”
“Cái gì?”
Phượng Nghi ngạo mạn một cước liền đạp ra ngoài, sau đó hắn liền giống như một khối đá lớn, bị mạch nước ngầm không tiếng động thoáng cái liền cuốn đi, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.
Tam Thất a một tiếng, ta mới kịp giải thích nửa câu dưới: “Bởi vì lúc đó thiết kế cái cửa động này chính là dùng để chạy thoát thân mà, chỉ có thể từ chỗ đó ra ngoài mà không thể từ nơi này lại đi vào… Mạch nước ngầm bên ngoài vốn là vô cùng siết, bị ta lại làm phép, cho nên… Bất quá đối với Tử Hằng dám chắc không thành vấn đề. Tam Thất ngươi cũng cẩn thận một chút.”
Tam Thất không nói gì, thân thể nhẹ nhàng nhảy ra phía ngoài, trong chớp mắt cũng bị dòng nước tối đen không ánh sáng cuốn đi.
Tử Hằng nói: “Ngươi trước đi, ta đi sau cùng.”
“Được.”
Mạch nước ngầm này ta từng xuống nhiều lần, hiểu rõ phương hướng tốc độ và mấy cơn xoáy làm cho người ta choáng váng đầu bên trong nó vào lúc nào và vị trí nào sẽ xuất hiện, bế khí, đầu dưới chân trên nhảy vào trong mạch nước ngầm.
Thân thể lập tức bị áp lực của dòng nước thật lớn bao lấy, tựa hồ tất cả không khí trong lồng ngực đều bị đẩy ra, ngoại trừ thả lỏng bản thân, bảo trì nội tức, thuận theo lao nhanh của dòng nước xoay tròn cùng với thế hướng xuống phía dưới, không nghĩ tới cái khác.
Chính là bởi vì như vậy, cửa ra này mới không có khả năng từ bên ngoài lại lần nữa tiến vào, chưa nói dòng nước này bản thân đã không có nhiều khả năng ngược dòng thành công, bên trong còn có pháp chú ta làm nữa, đích đích xác xác có thể làm một con đường một chiều.
Trong lỗ tai mặc dù không có nước lọt vào, lại tràn đầy tiếng nước ầm ầm, đó không chỉ là thanh âm trong lỗ tai nghe được, tựa hồ sóng âm kia cùng với sức nước trải rộng trên mỗi một tấc da toàn thân. Khi qua khoảng tầm ba phút, bỗng nhiên thân thể nhẹ hẫng, thân thể bị vọt tới một chỗ nước cạn, dòng nước biến chậm, ta vội vàng dùng cả tay chân, từ trong nước vọt lên nhảy đến tảng đá bên bờ.
Tam Thất cũng đã bắt lấy tảng đá. Ta còn đưa tay kéo nàng một cái. Phượng Nghi ướt đẫm leo lên mặt nước. Kiểu tóc vẫn rất phiêu dật tuyệt vời. Ừm… Đã hoàn toàn không thành hình…
Cái này. Có người nói phượng hoàng nhổ lông không bằng gà. Phượng hoàng vào nước đây nhưng cũng không hơn được chỗ nào đi.
Vẻ mặt hắn xanh xao. Hơi lắc lư đi lên bờ. Sau đó lập tức ngồi bên cạnh rễ cây không đứng dậy.
Mà Tử Hằng…
Người ta là long tộc mà. Dòng chảy xiết nho nhỏ như thế phỏng chừng căn bản không đáng xem. Ta chỉ trông thấy một đạo ánh sáng hình cung xanh biếc từ mặt nước bốc lên. Sau đó thân hình Tử Hằng liền xuất hiện bên cạnh chúng ta. Trên người không thấm nước. Sợi tóc phiêu dật như cũ… So sánh thế này, lộ ra Phượng Nghi càng thêm chật vật ủ rủ.
Tử Hằng nhẹ nhàng ho khan một tiếng dời đi lực chú ý. Ta biết hắn là không muốn để ta nhìn chằm chằm Phượng Nghi để tránh hắn thẹn quá hóa giận. Biết lắng nghe mà dời đầu chỗ khác hỏi Tử Hằng: “Như thế nào? Ngươi có chuyện gì?”
“Vừa rồi lúc trong nước, ta nghĩ đến một chuyện.”
“Cái gì?”
“Có lẽ không chính xác. Phải đợi xác minh xem thử.” Có lẽ Tử Hằng cũng không nghĩ tới chuyện gì, thuần túy là tìm lời để nói.
Ta quay đầu nhìn nhìn sơn thế địa hình, chỉ chỉ hướng bắc: “Thôn xảy ra chuyện, ở bên kia.”
Bốn người chúng ta mở rộng thân pháp, thuật phi hành nhảy lên của ta cũng từng luyện, bất quá không bằng thân pháp của Tam Thất ưu mỹ xinh đẹp, mà Tử Hằng và Phượng Nghi căn bản liền hóa làm một đạo thanh khí, một đạo hồng quang, giống như cầu vồng xa xôi trong nháy mắt xẹt qua chân trời xanh thẳm.
Người trong thôn đều chết sạch, cũng không có người đến đây chôn cất thi thể, thời tiết lúc này mặc dù đã đầu thu nhưng vẫn nắng nóng chưa lui, xa xa đã ngửi thấy một cỗ tanh tưởi.
Ta duỗi ngón tay điểm một cái trên mũi, làm cho mình ngửi không thấy mùi hôi.
Thế nhưng ta lại không thể che cả ánh mắt không nhìn tới thảm trạng nơi đó.
Tử trạng của những người đó vô cùng thê thảm, nét mặt của bọn họ đều phi thường đau đớn, có một nam tử nửa tựa vào rào trúc, con ngươi hắn như sắp trừng khỏi hốc mắt, ta chỉ liếc mắt nhìn liền quay đầu thật nhanh.
Phượng Nghi lúc này cũng không bày dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, tỉ mỉ xem kỹ vết thương của người kia, sau đó hắn và Tử Hằng hai người khẽ nói chuyện cùng một chỗ, ta và Tam Thất đứng xa xa, ta thấy Tam Thất cũng không dám xem kỹ. Vốn chính là, mặc dù là yêu, thế nhưng nữ yêu phương diện này hiển nhiên không có kiên cường của nam.
“Thành thật mà nói… sớm biết ta đã không đi.” Ngoại trừ dẫn đường ta lại không có tác dụng gì khác, hơn nữa cho dù không có dẫn đường, Phượng Nghi và Tử Hằng nhất định ngửi thấy cỗ mùi thối này cũng có thể chính xác không lầm tìm được chỗ này. Sắc mặt Tam Thất vẫn là khó coi, trong trắng lộ xanh, cả người lộ vẻ có chút phờ phạc. Ta cách tay áo đụng nàng một cái, kết quả dường như dọa nàng hết hồn, thật nhanh quay đầu lại. Một bộ biểu tình chấn kinh nhìn ta.
“Ừm…” Ta có chút ngượng ngùng. Đưa cho nàng một cái bình nhỏ: “Cái này, xoa một chút có thể nâng cao tinh thần. Ngươi làm sao vậy? Tối hôm qua không ngủ ngon? Hay là tu luyện gặp phải cái gì khó khăn?”
“Không có.”
Nàng không nhận cái bình ta đưa, ta liền xoa chỗ huyệt thái dương mình một chút, hơi cay, tiếp theo đó là nhẹ nhàng khoan khoái, dầu thuốc này vẫn là ta mua dưới chân núi, dùng rất tốt.
Hai người phía trước nói chuyện xong, Tử Hằng đi hướng phía chúng ta.
“Hai người các ngươi, trước bịt lỗ tai lại.”
Hử? Bịt mũi còn chưa đủ, còn muốn bịt cả lỗ tai? “Phượng Nghi muốn dùng phương pháp bức những thứ đó ra, hai người các ngươi cũng đều xem như là côn trùng…”
“Hiểu, hiểu.”
Ta lập tức nghe lời với ngón tay điểm một cái phía sau đầu, che thính giác của mình. Tam Thất cũng làm theo.
Phượng Nghi đứng trên sân phơi lúa vốn ở phía tây thôn kia, tóc đều bay sau người, chỉ nhìn bóng lưng, còn tưởng rằng là vị tuyệt sắc giai nhân. Tuyệt sắc nhưng thật ra tuyệt sắc, thế nhưng giai nhân lại…
Đột nhiên dường như có cỗ lực lượng hung hăng đẩy ta một phen, chân ta gần như quỳ trên mặt đất, Tử Hằng nhanh tay lẹ mắt một phen đỡ lấy ta. Lại nhìn Tam Thất, nàng đỡ cây. Môi Phượng Nghi hơi mở ra, ta nghe không được thanh âm, thế nhưng lại có thể cảm giác được một cỗ lực lượng giống như thuỷ triều vô hình, từng đợt sóng cuộn trào mãnh liệt mà đến.
Phượng lão đại, ngươi điên rồi.
Ngay cả thế công sóng siêu âm cũng phát ra.
Đối với côn trùng mà nói, nhất là côn trùng có cánh, luôn luôn nhận biết nhạy cảm với sóng âm trong không khí, ngược lại, trước mặt loại thế công sóng âm này cũng là căn bản không có sức chống cự gì.
Phượng Nghi bọn họ ngay từ đầu luôn tìm không được hung thủ móc tim giết người kia, có lẽ… có lẽ chính là đám thất tâm nga này hình thể cực nhỏ động tác lại nhanh. Cho nên bọn họ lần nào cũng không công quay về.
Thế nhưng một chiêu này của Phượng Nghi, thật ác độc.
Nếu như đám thiêu thân kia còn trốn ở chỗ này, vậy nhất định… không chấn chết, thì cũng chấn ra đây
Ống tay áo và tóc của Phượng Nghi đều tung bay, giống bị kình phong lay động, mắt hắn híp lại. Thoạt nhìn có một loại nghiêm nghị hiếm thấy, cao cao tại thượng, làm cho người ta có loại cảm giác nhìn thấy mà sợ.
Chẳng trách, ta vẫn luôn sợ hắn như thế, thế nào cũng không dám thả lỏng trước mặt hắn.
Một tay của hắn là đã có thể ra đòn sát thủ với phi trùng bò sát, chim chóc bình thường đối phó với côn trùng còn chiêu của mỗi con, hắn thân là vua trăm loài chim thần điểu phượng hoàng, muốn uy hiếp đám côn trùng… Vậy quả thực là dễ như trở bàn tay.
Sợ hãi của ta đối với hắn là thiên tính bản năng, khinh miệt của hắn đối với chúng ta sao không phải vậy?
Giờ khắc này ta rõ ràng biết. Tam Thất tuyệt không có hi vọng.
Thầm mến của nàng chỉ có thể biến thành thất tình, Phượng Nghi tuyệt đối sẽ không thích nàng.
Tử Hằng vững vàng đỡ thắt lưng ta, tay kia thì đỡ cổ tay ta. Trên người hắn phát ra vòng sáng màu xanh ấm áp, bao toàn bộ ta lại.
Ta quay đầu nhìn hắn.
Hai nhúm tóc dài bên tóc mai được Hôi Đại Mao nói là đặc biệt có khí chất đặc biệt của hắn cũng bị xao động tung bay, vạt áo làm gió, ngạo nghễ mà đứng.
Ta không dám nhìn nhiều hắn, chuyển mặt qua.
Ta nghe không được cái gì, thế nhưng…
Bản năng cảm giác, ngoại trừ tiếng kêu phát ra trong miệng Phượng Nghi, hẳn là còn có thanh âm gì khác cũng trộn lẫn vào.
Là thanh âm gì ta không biết… Bất quá…
Dư quang khóe mắt đảo qua một cỗ thi thể nông dân nằm sấp cách đó không xa.
Một đạo bóng dáng màu đen bỗng nhiên từ trên thi thể nằm sấp bất động kia xông lên, động tác của ta phản ứng nhanh hơn đầu ta. Một đạo tơ bắn ra, bắn xuyên qua bóng đen đánh tới hướng Phượng Nghi kia!
Bóng đen ấy trong nháy mắt mất đi lực đạo, suy sụp rơi xuống đất.
Thiêu thân.
Cái loại thất tâm nga đó.
Ta không kịp nghĩ nhiều, khoát tay, vô số đạo tơ lóe màu bạc từ trong lòng bàn tay bắn ra, giao trên không trung dệt ra một thiên la địa võng, rất nhiều bóng đen bổ nhào vào võng, lập tức bị dính chặt, vô luận giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi. Rất nhanh trên võng tơ liền dính đầy thiêu thân, một mảnh cánh nát màu đen sì nhảy loạn, trong lòng người xem cực không thoải mái.
Ước chừng công phu một chén trà nóng, đám thiêu thân này không tăng nhiều nữa, có lẽ chung quanh đây ẩn núp chỉ có bấy nhiêu. Phượng Nghi bỗng nhiên khép môi dừng tiếng, vung ống tay áo lên thu công. Thực ra ta không biết hắn là có ý gì, thế nhưng thiêu thân nếu đã sa lưới rồi, giết hay không tất cả nằm trong một niệm của ta, ta hai tay nắm không. Niệm: “Thu!”
Thiên la địa võng buộc chặt vào trong, bao tất cả thiêu thân thành một bọc.
Ô… Đám thiêu thân bị đánh thành bao càng điên cuồng liều mạng giãy giụa, khắp nơi đều là vảy phấn đen trên cánh chúng nó. Ta mặc dù thu võng, lại thật sự không muốn đi bắt đám thiêu thân ấy, gọi Phượng Nghi: “Phượng tiền bối, đám thiêu thân này xử lý như thế nào?”
Mi hắn bất động mắt không nâng, trực tiếp một đạo hỏa diễm ném qua, chưa đầy mấy giây đám thiêu thân này bị thiêu hết sạch, ngay cả một mẩu vụn cũng không lưu lại.
Tử Hằng quay đầu, bỗng nhiên a một tiếng.
Ta cũng quay đầu nhìn, Tử Hằng nhẹ nhàng khép lại ngón tay, một thứ gì đó từ dưới đất chậm rãi dâng lên.
A, đó là con thiêu thân vừa rồi bị tơ nhện của ta bắn thủng, còn chưa có chết, bất quá thoạt nhìn cũng chỉ có chờ tắt thở.
Nó mặc dù là con đầu tiên lao ra chịu chết, nói ra lại chết sau đồng tộc của nó.
“Lại lớn.”
Lời này của Phượng Nghi không đầu không đuôi, trong lòng ta rùng mình.
Phải, con thiêu thân này…
Quả trứng ta và Phượng Nghi tìm thấy, con thiêu thân chui ra kích thước rất lớn, cánh mở ra to như bàn tay.
Thế nhưng thể tích của con thiêu thân này, lại lớn hơn một vòng so với con chúng ta thấy! Thân thể xấu xí, râu sắc bén quái dị, còn có hoa văn trên cánh nát kia cũng thấy rõ ràng!
“Phải.. Là chủng loại bất đồng, hay là…” Loại thiêu thân này đang không ngừng mà tiến hóa?
“Cái gì?”
Phượng Nghi ngạo mạn một cước liền đạp ra ngoài, sau đó hắn liền giống như một khối đá lớn, bị mạch nước ngầm không tiếng động thoáng cái liền cuốn đi, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.
Tam Thất a một tiếng, ta mới kịp giải thích nửa câu dưới: “Bởi vì lúc đó thiết kế cái cửa động này chính là dùng để chạy thoát thân mà, chỉ có thể từ chỗ đó ra ngoài mà không thể từ nơi này lại đi vào… Mạch nước ngầm bên ngoài vốn là vô cùng siết, bị ta lại làm phép, cho nên… Bất quá đối với Tử Hằng dám chắc không thành vấn đề. Tam Thất ngươi cũng cẩn thận một chút.”
Tam Thất không nói gì, thân thể nhẹ nhàng nhảy ra phía ngoài, trong chớp mắt cũng bị dòng nước tối đen không ánh sáng cuốn đi.
Tử Hằng nói: “Ngươi trước đi, ta đi sau cùng.”
“Được.”
Mạch nước ngầm này ta từng xuống nhiều lần, hiểu rõ phương hướng tốc độ và mấy cơn xoáy làm cho người ta choáng váng đầu bên trong nó vào lúc nào và vị trí nào sẽ xuất hiện, bế khí, đầu dưới chân trên nhảy vào trong mạch nước ngầm.
Thân thể lập tức bị áp lực của dòng nước thật lớn bao lấy, tựa hồ tất cả không khí trong lồng ngực đều bị đẩy ra, ngoại trừ thả lỏng bản thân, bảo trì nội tức, thuận theo lao nhanh của dòng nước xoay tròn cùng với thế hướng xuống phía dưới, không nghĩ tới cái khác.
Chính là bởi vì như vậy, cửa ra này mới không có khả năng từ bên ngoài lại lần nữa tiến vào, chưa nói dòng nước này bản thân đã không có nhiều khả năng ngược dòng thành công, bên trong còn có pháp chú ta làm nữa, đích đích xác xác có thể làm một con đường một chiều.
Trong lỗ tai mặc dù không có nước lọt vào, lại tràn đầy tiếng nước ầm ầm, đó không chỉ là thanh âm trong lỗ tai nghe được, tựa hồ sóng âm kia cùng với sức nước trải rộng trên mỗi một tấc da toàn thân. Khi qua khoảng tầm ba phút, bỗng nhiên thân thể nhẹ hẫng, thân thể bị vọt tới một chỗ nước cạn, dòng nước biến chậm, ta vội vàng dùng cả tay chân, từ trong nước vọt lên nhảy đến tảng đá bên bờ.
Tam Thất cũng đã bắt lấy tảng đá. Ta còn đưa tay kéo nàng một cái. Phượng Nghi ướt đẫm leo lên mặt nước. Kiểu tóc vẫn rất phiêu dật tuyệt vời. Ừm… Đã hoàn toàn không thành hình…
Cái này. Có người nói phượng hoàng nhổ lông không bằng gà. Phượng hoàng vào nước đây nhưng cũng không hơn được chỗ nào đi.
Vẻ mặt hắn xanh xao. Hơi lắc lư đi lên bờ. Sau đó lập tức ngồi bên cạnh rễ cây không đứng dậy.
Mà Tử Hằng…
Người ta là long tộc mà. Dòng chảy xiết nho nhỏ như thế phỏng chừng căn bản không đáng xem. Ta chỉ trông thấy một đạo ánh sáng hình cung xanh biếc từ mặt nước bốc lên. Sau đó thân hình Tử Hằng liền xuất hiện bên cạnh chúng ta. Trên người không thấm nước. Sợi tóc phiêu dật như cũ… So sánh thế này, lộ ra Phượng Nghi càng thêm chật vật ủ rủ.
Tử Hằng nhẹ nhàng ho khan một tiếng dời đi lực chú ý. Ta biết hắn là không muốn để ta nhìn chằm chằm Phượng Nghi để tránh hắn thẹn quá hóa giận. Biết lắng nghe mà dời đầu chỗ khác hỏi Tử Hằng: “Như thế nào? Ngươi có chuyện gì?”
“Vừa rồi lúc trong nước, ta nghĩ đến một chuyện.”
“Cái gì?”
“Có lẽ không chính xác. Phải đợi xác minh xem thử.” Có lẽ Tử Hằng cũng không nghĩ tới chuyện gì, thuần túy là tìm lời để nói.
Ta quay đầu nhìn nhìn sơn thế địa hình, chỉ chỉ hướng bắc: “Thôn xảy ra chuyện, ở bên kia.”
Bốn người chúng ta mở rộng thân pháp, thuật phi hành nhảy lên của ta cũng từng luyện, bất quá không bằng thân pháp của Tam Thất ưu mỹ xinh đẹp, mà Tử Hằng và Phượng Nghi căn bản liền hóa làm một đạo thanh khí, một đạo hồng quang, giống như cầu vồng xa xôi trong nháy mắt xẹt qua chân trời xanh thẳm.
Người trong thôn đều chết sạch, cũng không có người đến đây chôn cất thi thể, thời tiết lúc này mặc dù đã đầu thu nhưng vẫn nắng nóng chưa lui, xa xa đã ngửi thấy một cỗ tanh tưởi.
Ta duỗi ngón tay điểm một cái trên mũi, làm cho mình ngửi không thấy mùi hôi.
Thế nhưng ta lại không thể che cả ánh mắt không nhìn tới thảm trạng nơi đó.
Tử trạng của những người đó vô cùng thê thảm, nét mặt của bọn họ đều phi thường đau đớn, có một nam tử nửa tựa vào rào trúc, con ngươi hắn như sắp trừng khỏi hốc mắt, ta chỉ liếc mắt nhìn liền quay đầu thật nhanh.
Phượng Nghi lúc này cũng không bày dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, tỉ mỉ xem kỹ vết thương của người kia, sau đó hắn và Tử Hằng hai người khẽ nói chuyện cùng một chỗ, ta và Tam Thất đứng xa xa, ta thấy Tam Thất cũng không dám xem kỹ. Vốn chính là, mặc dù là yêu, thế nhưng nữ yêu phương diện này hiển nhiên không có kiên cường của nam.
“Thành thật mà nói… sớm biết ta đã không đi.” Ngoại trừ dẫn đường ta lại không có tác dụng gì khác, hơn nữa cho dù không có dẫn đường, Phượng Nghi và Tử Hằng nhất định ngửi thấy cỗ mùi thối này cũng có thể chính xác không lầm tìm được chỗ này. Sắc mặt Tam Thất vẫn là khó coi, trong trắng lộ xanh, cả người lộ vẻ có chút phờ phạc. Ta cách tay áo đụng nàng một cái, kết quả dường như dọa nàng hết hồn, thật nhanh quay đầu lại. Một bộ biểu tình chấn kinh nhìn ta.
“Ừm…” Ta có chút ngượng ngùng. Đưa cho nàng một cái bình nhỏ: “Cái này, xoa một chút có thể nâng cao tinh thần. Ngươi làm sao vậy? Tối hôm qua không ngủ ngon? Hay là tu luyện gặp phải cái gì khó khăn?”
“Không có.”
Nàng không nhận cái bình ta đưa, ta liền xoa chỗ huyệt thái dương mình một chút, hơi cay, tiếp theo đó là nhẹ nhàng khoan khoái, dầu thuốc này vẫn là ta mua dưới chân núi, dùng rất tốt.
Hai người phía trước nói chuyện xong, Tử Hằng đi hướng phía chúng ta.
“Hai người các ngươi, trước bịt lỗ tai lại.”
Hử? Bịt mũi còn chưa đủ, còn muốn bịt cả lỗ tai? “Phượng Nghi muốn dùng phương pháp bức những thứ đó ra, hai người các ngươi cũng đều xem như là côn trùng…”
“Hiểu, hiểu.”
Ta lập tức nghe lời với ngón tay điểm một cái phía sau đầu, che thính giác của mình. Tam Thất cũng làm theo.
Phượng Nghi đứng trên sân phơi lúa vốn ở phía tây thôn kia, tóc đều bay sau người, chỉ nhìn bóng lưng, còn tưởng rằng là vị tuyệt sắc giai nhân. Tuyệt sắc nhưng thật ra tuyệt sắc, thế nhưng giai nhân lại…
Đột nhiên dường như có cỗ lực lượng hung hăng đẩy ta một phen, chân ta gần như quỳ trên mặt đất, Tử Hằng nhanh tay lẹ mắt một phen đỡ lấy ta. Lại nhìn Tam Thất, nàng đỡ cây. Môi Phượng Nghi hơi mở ra, ta nghe không được thanh âm, thế nhưng lại có thể cảm giác được một cỗ lực lượng giống như thuỷ triều vô hình, từng đợt sóng cuộn trào mãnh liệt mà đến.
Phượng lão đại, ngươi điên rồi.
Ngay cả thế công sóng siêu âm cũng phát ra.
Đối với côn trùng mà nói, nhất là côn trùng có cánh, luôn luôn nhận biết nhạy cảm với sóng âm trong không khí, ngược lại, trước mặt loại thế công sóng âm này cũng là căn bản không có sức chống cự gì.
Phượng Nghi bọn họ ngay từ đầu luôn tìm không được hung thủ móc tim giết người kia, có lẽ… có lẽ chính là đám thất tâm nga này hình thể cực nhỏ động tác lại nhanh. Cho nên bọn họ lần nào cũng không công quay về.
Thế nhưng một chiêu này của Phượng Nghi, thật ác độc.
Nếu như đám thiêu thân kia còn trốn ở chỗ này, vậy nhất định… không chấn chết, thì cũng chấn ra đây
Ống tay áo và tóc của Phượng Nghi đều tung bay, giống bị kình phong lay động, mắt hắn híp lại. Thoạt nhìn có một loại nghiêm nghị hiếm thấy, cao cao tại thượng, làm cho người ta có loại cảm giác nhìn thấy mà sợ.
Chẳng trách, ta vẫn luôn sợ hắn như thế, thế nào cũng không dám thả lỏng trước mặt hắn.
Một tay của hắn là đã có thể ra đòn sát thủ với phi trùng bò sát, chim chóc bình thường đối phó với côn trùng còn chiêu của mỗi con, hắn thân là vua trăm loài chim thần điểu phượng hoàng, muốn uy hiếp đám côn trùng… Vậy quả thực là dễ như trở bàn tay.
Sợ hãi của ta đối với hắn là thiên tính bản năng, khinh miệt của hắn đối với chúng ta sao không phải vậy?
Giờ khắc này ta rõ ràng biết. Tam Thất tuyệt không có hi vọng.
Thầm mến của nàng chỉ có thể biến thành thất tình, Phượng Nghi tuyệt đối sẽ không thích nàng.
Tử Hằng vững vàng đỡ thắt lưng ta, tay kia thì đỡ cổ tay ta. Trên người hắn phát ra vòng sáng màu xanh ấm áp, bao toàn bộ ta lại.
Ta quay đầu nhìn hắn.
Hai nhúm tóc dài bên tóc mai được Hôi Đại Mao nói là đặc biệt có khí chất đặc biệt của hắn cũng bị xao động tung bay, vạt áo làm gió, ngạo nghễ mà đứng.
Ta không dám nhìn nhiều hắn, chuyển mặt qua.
Ta nghe không được cái gì, thế nhưng…
Bản năng cảm giác, ngoại trừ tiếng kêu phát ra trong miệng Phượng Nghi, hẳn là còn có thanh âm gì khác cũng trộn lẫn vào.
Là thanh âm gì ta không biết… Bất quá…
Dư quang khóe mắt đảo qua một cỗ thi thể nông dân nằm sấp cách đó không xa.
Một đạo bóng dáng màu đen bỗng nhiên từ trên thi thể nằm sấp bất động kia xông lên, động tác của ta phản ứng nhanh hơn đầu ta. Một đạo tơ bắn ra, bắn xuyên qua bóng đen đánh tới hướng Phượng Nghi kia!
Bóng đen ấy trong nháy mắt mất đi lực đạo, suy sụp rơi xuống đất.
Thiêu thân.
Cái loại thất tâm nga đó.
Ta không kịp nghĩ nhiều, khoát tay, vô số đạo tơ lóe màu bạc từ trong lòng bàn tay bắn ra, giao trên không trung dệt ra một thiên la địa võng, rất nhiều bóng đen bổ nhào vào võng, lập tức bị dính chặt, vô luận giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi. Rất nhanh trên võng tơ liền dính đầy thiêu thân, một mảnh cánh nát màu đen sì nhảy loạn, trong lòng người xem cực không thoải mái.
Ước chừng công phu một chén trà nóng, đám thiêu thân này không tăng nhiều nữa, có lẽ chung quanh đây ẩn núp chỉ có bấy nhiêu. Phượng Nghi bỗng nhiên khép môi dừng tiếng, vung ống tay áo lên thu công. Thực ra ta không biết hắn là có ý gì, thế nhưng thiêu thân nếu đã sa lưới rồi, giết hay không tất cả nằm trong một niệm của ta, ta hai tay nắm không. Niệm: “Thu!”
Thiên la địa võng buộc chặt vào trong, bao tất cả thiêu thân thành một bọc.
Ô… Đám thiêu thân bị đánh thành bao càng điên cuồng liều mạng giãy giụa, khắp nơi đều là vảy phấn đen trên cánh chúng nó. Ta mặc dù thu võng, lại thật sự không muốn đi bắt đám thiêu thân ấy, gọi Phượng Nghi: “Phượng tiền bối, đám thiêu thân này xử lý như thế nào?”
Mi hắn bất động mắt không nâng, trực tiếp một đạo hỏa diễm ném qua, chưa đầy mấy giây đám thiêu thân này bị thiêu hết sạch, ngay cả một mẩu vụn cũng không lưu lại.
Tử Hằng quay đầu, bỗng nhiên a một tiếng.
Ta cũng quay đầu nhìn, Tử Hằng nhẹ nhàng khép lại ngón tay, một thứ gì đó từ dưới đất chậm rãi dâng lên.
A, đó là con thiêu thân vừa rồi bị tơ nhện của ta bắn thủng, còn chưa có chết, bất quá thoạt nhìn cũng chỉ có chờ tắt thở.
Nó mặc dù là con đầu tiên lao ra chịu chết, nói ra lại chết sau đồng tộc của nó.
“Lại lớn.”
Lời này của Phượng Nghi không đầu không đuôi, trong lòng ta rùng mình.
Phải, con thiêu thân này…
Quả trứng ta và Phượng Nghi tìm thấy, con thiêu thân chui ra kích thước rất lớn, cánh mở ra to như bàn tay.
Thế nhưng thể tích của con thiêu thân này, lại lớn hơn một vòng so với con chúng ta thấy! Thân thể xấu xí, râu sắc bén quái dị, còn có hoa văn trên cánh nát kia cũng thấy rõ ràng!
“Phải.. Là chủng loại bất đồng, hay là…” Loại thiêu thân này đang không ngừng mà tiến hóa?
Danh sách chương