Tia chớp hạ xuống, Lý Kha hét lên rồi ngã gục.
Đồng thời bị tia chớp đánh trúng còn có ta.
Giống như món đồ vì hết pin mà cứng đờ bất động không chơi được bỗng nhiên lấy được nguồn điện bổ sung năng lượng mới, ta lập tức liền cảm thấy thân thể này lại là của ta. Cái loại cảm giác kỳ diệu, hạnh phúc này.
Một cỗ ấm áp, giống nước… không, giống điện…
Ợ, ta cũng nói năng lộn xộn mất rồi, dù sao, là tia chớp, chính là ở trong thân thể của ta hóa thành một dạng sức mạnh như nước lưu động không ngớt.
Ta lập tức có khí lực, mạnh mẽ từ dưới đất bò dậy.
Kết quả dưới đất rất trơn rất lầy lội, ta lại bởi vì hưng phấn quá độ động tác quá mãnh liệt, vừa mới bò dậy lại là tõm một cái chụp ếch khuôn mặt hướng xuống dưới nặng nề ngã quỵ trên đất bùn.
Ơ, ta biến thành thân thể của con người rồi? Nương bạch quang tia chớp thoáng hiện, ta nhìn thấy tay, chân, thân thể mình dính đầy nước bùn.
A, Lý Kha!
Ta gấp gáp đi đỡ hắn dậy, thân thể hắn vừa ướt vừa nặng nề, ta lớn tiếng gào thét tên của hắn, thế nhưng tiếng dông tố làm cho bản thân ta cũng nghe không được mình gào những gì.
Như vậy không được!
Vừa rồi lực lôi điện hơn phân nửa bị ta tiêu hóa, hơn nữa nhìn bề ngoài của Lý Kha, hắn hẳn là không có chịu thương quá nặng.
Ờ, nếu như đuôi tóc cuộn tròn, y phục biến thành từng mảnh không tính là thương quá nặng…
Ôi.
Ta nên nói thời gian đạo lôi điện này đến rất đúng hay là rất không đúng đây? Đánh ta sống, thế nhưng đánh Lý Kha bất tỉnh.
Ta dùng hiệu suất cao nhất của mình dò xét một chút.
Lý Kha còn sống, tim đập bình thường, chỉ là hôn mê.
Hô, hoàn hảo.
Chúng ta không không có giống Romeo Juliet, càng không giống Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Ta ôm hắn gắt gao, khuôn mặt dán cùng một chỗ với hắn.
Mặt của ta nóng, mặt của hắn lạnh.
Nước mưa… không kiêng nể gì chảy trên khuôn mặt dán vào nhau của chúng ta.
Có lẽ, ngoại trừ nước mưa, còn có cái khác.
Hắn không có quên ta, hắn bị phạt tự kiểm điểm, vẫn bị nhốt lại, hắn cũng chưa từng quên ta.
Giống như ta tưởng niệm hắn, hắn cũng tưởng niệm ta.
Ta kéo hắn đến dưới tàng cây, trước tiên dùng một cái tiểu pháp thuật dính lá cây trên đỉnh đầu vào nhau, lại làm một cái ly thủy chú cho Lý Kha, để cho thân thể hắn biến khô, sau đó lại lấy ra một viên trân châu mang từ đầm Bích Thủy. Trân châu có một vòng ánh sáng óng ánh nhàn nhạt, đủ để chiếu sáng trong đêm mưa này.
Ánh mắt hắn khép kín, vẫn không nhúc nhích.
Ta đặt hắn nằm ngang dưới đất, nhẹ nhàng phất tóc rối bời trên mặt hắn.
Ngũ quan của Lý Kha, mơ hồ vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của ta.
Mũi rất thẳng, khuôn mặt anh tuấn, chân mày khe khẽ nhăn…
Chỉ là, hắn rất gầy.
Người gầy cũng sắp thoát hình, tóc cũng không có đen bóng mềm mại như trước đây, thoạt nhìn, có chút tiều tụy.
Ta cảm thấy trong lòng chậm rãi siết chặt.
Đỉnh đầu sấm rền vang, ta cảm thấy, tiếng mưa, tiếng sấm này, đều cách ta xa như vậy.
Toàn bộ thế giới chỉ còn lại có một mảnh thiên địa nho nhỏ như thế, dưới tàng cây.
Chỉ có ta, chỉ có hắn.
Mưa to ào ào đánh lên tán cây trên đỉnh đầu, lá cây bị nước mưa đập vang lên bộp bộp.
Muốn ta hình dung, mặc dù hắn bây giờ mặt không còn chút máu, hôn mê bất tỉnh.
Ta còn chưa từng cảm thấy, có người nào, ưa nhìn hơn hắn.
Có khi nào, tâm tình bình an vui sướng hơn hiện tại.
Tay không biết khi nào bị thương, có lẽ là máu bị một kiếm kia Thanh Liên đâm vẫn chảy, lại có lẽ là lệ đỏ chảy ra từ trong đôi mắt hắn kia, dính tới phía dưới mắt trái hắn, nơi đó từng điểm đỏ sẫm.
Ta đưa tay đi chà một cái, không có lau hết.
Ngón tay ta dùng lực, lại lau hai cái.
Hắn bỗng nhiên mở mắt. Ta hoảng sợ lập tức rút tay lại, một bộ chột dạ, tựa như bị bắt gian tại trận.
“Ngươi, tỉnh rồi?”
Lý Kha nhìn ta, ánh mắt kia, tựa hồ là rất mờ mịt.
“Ừm, ta chỉ là muốn lau lau mặt cho ngươi,” cũng không phải muốn phi lễ ngươi, đừng có hiểu lầm: “Ngươi cảm thấy trên người thế nào? Chỗ nào không thoải mái?”
“Tam, Tam Bát?”
Ta cảm thấy khóe miệng mình chắc chắn không bị khống chế giật hai cái.
Như thế, một cái thời khắc như thế, sinh tử gian nan, cửu biệt gặp lại, lưỡng tình… Khụ, loại thời điểm này hắn đột nhiên gọi cái tên ấy của ta, cho dù hắn có gọi tình thâm chân thành, rung động đến tâm can, ta nghe cũng chỉ cảm thấy rất 囧 mà đặc biệt 囧, bi thương này, cảm động này, yêu thương này… Những tâm tình ấy đều giống như bong bóng xà phòng xinh đẹp, bị một câu Tam Bát của hắn, đập bể tan tành.
“Ừ.” Ta gật gật đầu.
Cũng không biết nên nói cái gì.
Tay hắn bỗng nhiên ngược lại nắm lấy cổ tay ta.
Hắn gầy như thế, cảm giác trên tay không một chút thịt, tất cả đều là xương cốt, cộm lên.
Ánh mắt hắn đen láy đen láy, ta nhìn thấy kinh hãi.
“Ơ ngươi… A?”
Thanh âm của ta đột nhiên ngừng lại.
Lý Kha bỗng nhiên cứ như vậy ôm chặt lấy ta.
Ta lập tức lại mất đi khả năng hành động, trong óc trống rỗng, châu bối trên tay cầm không vững rơi dưới đất, quanh người lập tức biến tối tăm không rõ.
Tia chớp lại xoẹt vang lên một tiếng, đồng cỏ chợt sáng, ánh sáng mạnh mẽ kia chiếu mặt hắn giống như kim loại. Mưa to ùn ùn kéo đến, giống như thiên hà mở cửa. Điện quang lại chợt tối, rừng cây lờ mờ, thoạt nhìn bóng mờ trùng điệp, khiến người ta kinh tâm.
Trên đỉnh đầu, tiếng sấm nặng nề lướt qua.
Hắn ôm ta chặt như thế, chặt như thế.
Mặt của ta bị gắt gao ấn vào ngực hắn, chính là… tại vị trí hắn ban nãy đặt thân thể con nhện của ta.
Ta có thể nghe được tiếng tim đập của hắn.
Từng tiếng, từng tiếng, giống như vừa nãy.
Thế nhưng, tim đập vẫn thế, tâm tình lại không giống.
Hắn dùng sức như vậy, thế cho nên cả người đều co quắp run rẩy, nhưng càng là như thế, hắn ôm càng chặt, một người vừa mới hôn mê, lại gầy như thế, cũng không biết hắn lấy khí lực lớn như vậy từ chỗ nào, đôi cánh tay giống cái kìm lớn, ta khẽ động cũng động không được.
“Ta biết, ngươi không phải một yêu tinh vô tình vô nghĩa. Cho dù là trên đường xuống hoàng tuyền, ngươi cũng sẽ chờ ta đoạn đường.”
Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt mở thật to, tựa hồ muốn tại góc lờ mờ này, ghi nhớ thật sâu khuôn mặt của ta, chặt chẽ khắc sâu dưới đáy lòng, vĩnh viễn không quên.
Ta không khống chế được chính mình, giọt nước mắt nóng bỏng từ trong mắt lăn xuống.
“Lý Kha, ta thích ngươi.”
“Ta cũng thích ngươi.”
Thanh âm của hắn rất nhẹ, chen bên trong tiếng mưa cùng tiếng sấm, rõ ràng là sẽ bị chôn vùi đến nhẹ nhàng vô hình, lọt vào trong tai ta, lại rõ ràng từng chữ, giống như… giống như đây mới là một tiếng sét thực sự, đột nhiên vỡ toang văng khắp tại nơi im lặng.
Ta khe khẽ thở dài một hơi, rơi lệ càng ác liệt, chắp tay sít sao, cũng ôm lấy hắn.
Chúng ta bất lực như thế, lại kinh hỉ như thế.
Mưa rền gió dữ cả thiên địa vào giờ khắc này, trái lại giống như trở thành một bức bình phong, một tầng bảo hộ chúng ta.
Cũng là, một nhân chứng.
Đã trải qua ly biệt, đã trải qua sinh tử, chúng ta giống như hai con chim sợ cành cong cuối cùng cũng đoàn tụ, tại giờ khắc này, phải nắm chặt thứ gì có thể nắm được.
Ta nhẹ nhàng vỗ vai và lưng hắn, hi vọng có thể cho hắn một chút trấn an cùng ấm áp.
Hi vọng hắn không còn lạnh như thế, hoảng sợ mê man như thế.
Hắn nâng cằm ta lên, môi nhẹ nhàng dán lên trên môi ta.
Môi hắn rất mỏng, rất khô.
Nhẹ, như thế.
Giống như sợ bừng tỉnh, một giấc mộng.
Đồng thời bị tia chớp đánh trúng còn có ta.
Giống như món đồ vì hết pin mà cứng đờ bất động không chơi được bỗng nhiên lấy được nguồn điện bổ sung năng lượng mới, ta lập tức liền cảm thấy thân thể này lại là của ta. Cái loại cảm giác kỳ diệu, hạnh phúc này.
Một cỗ ấm áp, giống nước… không, giống điện…
Ợ, ta cũng nói năng lộn xộn mất rồi, dù sao, là tia chớp, chính là ở trong thân thể của ta hóa thành một dạng sức mạnh như nước lưu động không ngớt.
Ta lập tức có khí lực, mạnh mẽ từ dưới đất bò dậy.
Kết quả dưới đất rất trơn rất lầy lội, ta lại bởi vì hưng phấn quá độ động tác quá mãnh liệt, vừa mới bò dậy lại là tõm một cái chụp ếch khuôn mặt hướng xuống dưới nặng nề ngã quỵ trên đất bùn.
Ơ, ta biến thành thân thể của con người rồi? Nương bạch quang tia chớp thoáng hiện, ta nhìn thấy tay, chân, thân thể mình dính đầy nước bùn.
A, Lý Kha!
Ta gấp gáp đi đỡ hắn dậy, thân thể hắn vừa ướt vừa nặng nề, ta lớn tiếng gào thét tên của hắn, thế nhưng tiếng dông tố làm cho bản thân ta cũng nghe không được mình gào những gì.
Như vậy không được!
Vừa rồi lực lôi điện hơn phân nửa bị ta tiêu hóa, hơn nữa nhìn bề ngoài của Lý Kha, hắn hẳn là không có chịu thương quá nặng.
Ờ, nếu như đuôi tóc cuộn tròn, y phục biến thành từng mảnh không tính là thương quá nặng…
Ôi.
Ta nên nói thời gian đạo lôi điện này đến rất đúng hay là rất không đúng đây? Đánh ta sống, thế nhưng đánh Lý Kha bất tỉnh.
Ta dùng hiệu suất cao nhất của mình dò xét một chút.
Lý Kha còn sống, tim đập bình thường, chỉ là hôn mê.
Hô, hoàn hảo.
Chúng ta không không có giống Romeo Juliet, càng không giống Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Ta ôm hắn gắt gao, khuôn mặt dán cùng một chỗ với hắn.
Mặt của ta nóng, mặt của hắn lạnh.
Nước mưa… không kiêng nể gì chảy trên khuôn mặt dán vào nhau của chúng ta.
Có lẽ, ngoại trừ nước mưa, còn có cái khác.
Hắn không có quên ta, hắn bị phạt tự kiểm điểm, vẫn bị nhốt lại, hắn cũng chưa từng quên ta.
Giống như ta tưởng niệm hắn, hắn cũng tưởng niệm ta.
Ta kéo hắn đến dưới tàng cây, trước tiên dùng một cái tiểu pháp thuật dính lá cây trên đỉnh đầu vào nhau, lại làm một cái ly thủy chú cho Lý Kha, để cho thân thể hắn biến khô, sau đó lại lấy ra một viên trân châu mang từ đầm Bích Thủy. Trân châu có một vòng ánh sáng óng ánh nhàn nhạt, đủ để chiếu sáng trong đêm mưa này.
Ánh mắt hắn khép kín, vẫn không nhúc nhích.
Ta đặt hắn nằm ngang dưới đất, nhẹ nhàng phất tóc rối bời trên mặt hắn.
Ngũ quan của Lý Kha, mơ hồ vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của ta.
Mũi rất thẳng, khuôn mặt anh tuấn, chân mày khe khẽ nhăn…
Chỉ là, hắn rất gầy.
Người gầy cũng sắp thoát hình, tóc cũng không có đen bóng mềm mại như trước đây, thoạt nhìn, có chút tiều tụy.
Ta cảm thấy trong lòng chậm rãi siết chặt.
Đỉnh đầu sấm rền vang, ta cảm thấy, tiếng mưa, tiếng sấm này, đều cách ta xa như vậy.
Toàn bộ thế giới chỉ còn lại có một mảnh thiên địa nho nhỏ như thế, dưới tàng cây.
Chỉ có ta, chỉ có hắn.
Mưa to ào ào đánh lên tán cây trên đỉnh đầu, lá cây bị nước mưa đập vang lên bộp bộp.
Muốn ta hình dung, mặc dù hắn bây giờ mặt không còn chút máu, hôn mê bất tỉnh.
Ta còn chưa từng cảm thấy, có người nào, ưa nhìn hơn hắn.
Có khi nào, tâm tình bình an vui sướng hơn hiện tại.
Tay không biết khi nào bị thương, có lẽ là máu bị một kiếm kia Thanh Liên đâm vẫn chảy, lại có lẽ là lệ đỏ chảy ra từ trong đôi mắt hắn kia, dính tới phía dưới mắt trái hắn, nơi đó từng điểm đỏ sẫm.
Ta đưa tay đi chà một cái, không có lau hết.
Ngón tay ta dùng lực, lại lau hai cái.
Hắn bỗng nhiên mở mắt. Ta hoảng sợ lập tức rút tay lại, một bộ chột dạ, tựa như bị bắt gian tại trận.
“Ngươi, tỉnh rồi?”
Lý Kha nhìn ta, ánh mắt kia, tựa hồ là rất mờ mịt.
“Ừm, ta chỉ là muốn lau lau mặt cho ngươi,” cũng không phải muốn phi lễ ngươi, đừng có hiểu lầm: “Ngươi cảm thấy trên người thế nào? Chỗ nào không thoải mái?”
“Tam, Tam Bát?”
Ta cảm thấy khóe miệng mình chắc chắn không bị khống chế giật hai cái.
Như thế, một cái thời khắc như thế, sinh tử gian nan, cửu biệt gặp lại, lưỡng tình… Khụ, loại thời điểm này hắn đột nhiên gọi cái tên ấy của ta, cho dù hắn có gọi tình thâm chân thành, rung động đến tâm can, ta nghe cũng chỉ cảm thấy rất 囧 mà đặc biệt 囧, bi thương này, cảm động này, yêu thương này… Những tâm tình ấy đều giống như bong bóng xà phòng xinh đẹp, bị một câu Tam Bát của hắn, đập bể tan tành.
“Ừ.” Ta gật gật đầu.
Cũng không biết nên nói cái gì.
Tay hắn bỗng nhiên ngược lại nắm lấy cổ tay ta.
Hắn gầy như thế, cảm giác trên tay không một chút thịt, tất cả đều là xương cốt, cộm lên.
Ánh mắt hắn đen láy đen láy, ta nhìn thấy kinh hãi.
“Ơ ngươi… A?”
Thanh âm của ta đột nhiên ngừng lại.
Lý Kha bỗng nhiên cứ như vậy ôm chặt lấy ta.
Ta lập tức lại mất đi khả năng hành động, trong óc trống rỗng, châu bối trên tay cầm không vững rơi dưới đất, quanh người lập tức biến tối tăm không rõ.
Tia chớp lại xoẹt vang lên một tiếng, đồng cỏ chợt sáng, ánh sáng mạnh mẽ kia chiếu mặt hắn giống như kim loại. Mưa to ùn ùn kéo đến, giống như thiên hà mở cửa. Điện quang lại chợt tối, rừng cây lờ mờ, thoạt nhìn bóng mờ trùng điệp, khiến người ta kinh tâm.
Trên đỉnh đầu, tiếng sấm nặng nề lướt qua.
Hắn ôm ta chặt như thế, chặt như thế.
Mặt của ta bị gắt gao ấn vào ngực hắn, chính là… tại vị trí hắn ban nãy đặt thân thể con nhện của ta.
Ta có thể nghe được tiếng tim đập của hắn.
Từng tiếng, từng tiếng, giống như vừa nãy.
Thế nhưng, tim đập vẫn thế, tâm tình lại không giống.
Hắn dùng sức như vậy, thế cho nên cả người đều co quắp run rẩy, nhưng càng là như thế, hắn ôm càng chặt, một người vừa mới hôn mê, lại gầy như thế, cũng không biết hắn lấy khí lực lớn như vậy từ chỗ nào, đôi cánh tay giống cái kìm lớn, ta khẽ động cũng động không được.
“Ta biết, ngươi không phải một yêu tinh vô tình vô nghĩa. Cho dù là trên đường xuống hoàng tuyền, ngươi cũng sẽ chờ ta đoạn đường.”
Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt mở thật to, tựa hồ muốn tại góc lờ mờ này, ghi nhớ thật sâu khuôn mặt của ta, chặt chẽ khắc sâu dưới đáy lòng, vĩnh viễn không quên.
Ta không khống chế được chính mình, giọt nước mắt nóng bỏng từ trong mắt lăn xuống.
“Lý Kha, ta thích ngươi.”
“Ta cũng thích ngươi.”
Thanh âm của hắn rất nhẹ, chen bên trong tiếng mưa cùng tiếng sấm, rõ ràng là sẽ bị chôn vùi đến nhẹ nhàng vô hình, lọt vào trong tai ta, lại rõ ràng từng chữ, giống như… giống như đây mới là một tiếng sét thực sự, đột nhiên vỡ toang văng khắp tại nơi im lặng.
Ta khe khẽ thở dài một hơi, rơi lệ càng ác liệt, chắp tay sít sao, cũng ôm lấy hắn.
Chúng ta bất lực như thế, lại kinh hỉ như thế.
Mưa rền gió dữ cả thiên địa vào giờ khắc này, trái lại giống như trở thành một bức bình phong, một tầng bảo hộ chúng ta.
Cũng là, một nhân chứng.
Đã trải qua ly biệt, đã trải qua sinh tử, chúng ta giống như hai con chim sợ cành cong cuối cùng cũng đoàn tụ, tại giờ khắc này, phải nắm chặt thứ gì có thể nắm được.
Ta nhẹ nhàng vỗ vai và lưng hắn, hi vọng có thể cho hắn một chút trấn an cùng ấm áp.
Hi vọng hắn không còn lạnh như thế, hoảng sợ mê man như thế.
Hắn nâng cằm ta lên, môi nhẹ nhàng dán lên trên môi ta.
Môi hắn rất mỏng, rất khô.
Nhẹ, như thế.
Giống như sợ bừng tỉnh, một giấc mộng.
Danh sách chương