Ta có đôi khi cảm thấy, ta người này rất ngốc.

Thế nhưng phần lớn thời gian, người đối xử với ta như đồ ngốc, đều không chiếm được lợi gì từ ta —

Ờ, tỷ như hiện tại.

Tam Lục, hoặc nói, thoạt nhìn là Tam Lục, nét mặt của nàng, giống như một kẻ ngốc.

Bất quá khi nhìn Phượng Nghi, ánh mắt của nàng không đồng dạng như vậy.

Có thương tiếc, có oán hận, có… ừm, đây không phải là ánh mắt của Tam Lục.

Đây là ánh mắt của Tam Thất.

Hoặc nói, là ánh mắt của Điệp Ma.

Ôi, loại xiếc biến thân biến biến biến này, Phượng Nghi giả dạng làm Hôi Đại Mao đã lừa gạt ta một lần, sau đó ta mấy ngày qua đương khi thần kinh quá nhạy cảm, nàng lại biến thành Tam Lục…

Không đúng!

Ta ngẩng đầu, nàng biến thành Tam Lục, ta có thể nhìn không thấu, xem Phượng Nghi tuyệt sẽ không nhìn không ra.

Vì cái gì, Phượng Nghi cũng không có vạch trần nàng? “Điệp Ma đại giá quang lâm Bàn Ti động, thật sự là chậm trễ.” Phượng Nghi chậm rãi nói, cầm cái chén trên tiệc kia lên, lại ngửi ngửi nửa chén rượu mật còn lại trong chén: “Cảm giác rượu này ngửi, nếm, uống vào, đều làm người ta say sưa, trong đó không biết có huyền cơ gì?”

“Cũng không có gì. Trong rượu này trộn một ít tiêu dao tán. Loại thuốc này có vị cay cay, thế nhưng lại dùng phấn hoa của hoa địa ngục pha vào, cũng sẽ không bị người nếm ra. Hơn nữa, ta biết phượng hoàng là bách độc bất xâm, thế nhưng, cho dù là độc vật bình thường hơn nữa, sau khi trộn phấn hoa địa ngục, ngươi cũng khó chống đỡ.” Biểu tình của Tam Thất, khuôn mặt và thanh âm của Tam Lục, loại tổ hợp quỷ dị này khiến người ta cảm thấy phía sau lưng mọc lông.

Ta khiêm tốn thỉnh giáo Phượng Nghi: “Tiêu dao tán là làm cái gì? Nghe qua tên rất phong nhã nha.”

“Độc dược mãn tính hóa tán công lực, làm cho nàng không thể động đậy.” Phượng Nghi đơn giản giải thích thuật ngữ cho ta.

Tam Thất cười lạnh một tiếng: “A. Ngươi thật sự là nghe rộng nhớ nhiều. Có điều, bây giờ biết, đã chậm.”

“Ngươi là dùng thuật đổi hồn phải không, thân thể này đích thực là của Tam Lục, thế nhưng bên trong lại là hồn của ngươi.” Phượng Nghi gật gật đầu. Thanh âm rất thấp, nghe tựa hồ hữu khí vô lực, rất mệt mỏi: “Vì thế ta không nhìn ra ngay từ đầu.”

Ta lại quan tâm chuyện khác.

“Tam Lục đâu? Nàng hiện giờ ở nơi nào?”

“Ngươi còn có rảnh lo lắng nàng ta? Ngươi trước tiên lo cho chính ngươi đi.”

Tam Thất đi về phía ta, ngón tay nàng xẹt qua cằm ta, chậm rãi di lên trên.

Móng tay nàng rất lạnh, ta cảm thấy nơi bị nàng sờ lẫn không sờ, lông tơ đều dựng thẳng, làn da căng lên.

“Phượng Nghi, ta không rõ, nàng ngốc như vậy, diện mạo bình thường, vừa không cầu tiến tới, cũng không hiểu phong tình. Ngươi rốt cuộc… xem được gì ở nàng?”

Ta ít nhất thiện lương hơn ngươi. Ta lặng lẽ oán thầm nàng trong bụng, như Tam Thất, xinh đẹp thì xinh đẹp, thế nhưng nếu ngủ một cái giường với nàng, thật lo ngày mai vừa mới tỉnh giấc có phải phát hiện cơ thể đã bị thiêu thân nàng nuôi ăn sạch hay không.

“Loại chuyện này, có thể nói đạo lý sao?” Ta vẫn là nhịn không được nói: “Ta không xinh đẹp, lại không thông minh biết tính kế bằng ngươi, vậy hắn nhất định phải thích ngươi sao?”

Mặc dù móng tay của nàng thật dài, cũng để trên mí mắt ta, ta vẫn nói ra.

“Ngươi câm miệng!” Ngón tay nàng dùng sức hơn, xem tình thế kia tựa như rất muốn móc mắt ta.

“Thông minh tài trí cũng phải dùng ở chính đạo, mà đẹp xấu bề ngoài trong mắt của ta cũng không quan trọng. Thứ ta nói thẳng, ta nếu như ưa sắc, nhìn chính mình trong gương không phải được rồi sao?”

“Ha ha ợ…” Ta nhịn không được bật cười, bị Tam Thất bóp nghẹt.

Được rồi, ta vẫn là thức thời chút, không nên lại chọc tức nàng thêm một bước.

Kịch trên đài không diễn nữa, mấy con ma men phía dưới đài cũng không ồn ào. Chúng nó ít nhiều cũng phát hiện trong sảnh xảy ra biến cố, thế nhưng, lại nhất thời không dám tới gần.

“Bề ngoài không quan trọng? Vậy ta quẹt trên mặt nàng mấy vết, cũng không cần nhiều, chỉ bốn vết thôi, ngang hai vết, dọc lại hai vết, bôi thêm độc hủ thi cho nàng, vậy nửa đời sau của nàng, cũng chỉ có thể biến thành một quái vật người gặp người sợ. Như thế ngươi còn có thể ở bên nàng? Còn nói không cần diện mạo của nàng sao?”

Nàng vừa nói, đầu móng tay xẹt qua xẹt lại trên mắt ta. Xem ra nàng thật sự muốn móc mắt ta ra ha, ừm, nữ nhân nữ yêu ghen tị ấy là phi thường điên cuồng, nói không chừng nàng chỉ móc mắt ta còn chưa hả giận, móc ra còn muốn ném dưới đất giẫm giẫm đạp đạp mới hết giận.

“Ta thật hối hận, năm đó… gặp được ngươi bên ngoài Đào Hoa quan, căn bản không nên nhất thời thiện tâm, cứu ngươi con nhện độc tinh này!” Tam Thất ngữ khí oán độc, ta thực vô tội trả lời nàng: “Nếu như chỉ có mình ngươi đi qua gặp phải ta, ngươi có lẽ sẽ không cứu ta. Bất quá khi đó không phải còn có Tam Lục ở đó sao, hơn nữa mật hoa cứu ta là nàng cho, không phải ngươi, nghiêm chỉnh mà nói cứu ta chính là Tam Lục mới đúng.”

Bàn tay Tam Thất vung lên, sau đó tát thật mạnh về phía ta.

Ừ, nàng tuy rằng chưa từng luyện cái loại công phu thiết sa chưởng (1), nhưng muốn thay ta hủy dung chính là dư dả.

Có điều, ngay trước lúc bàn tay nàng sắp đánh lên mặt ta… thời khắc nghìn cân treo sợi tóc như thế, tay nàng dừng lại.

Ánh mắt Tam Thất lộ ra nét mặt hoảng sợ, nàng nổi giận quát: “Ngươi giở trò quỷ gì?”

“Này, giở trò quỷ chính là ngươi chứ?” Ta chậm rì rì đứng lên: “Chính ngươi chạy đến động của ta, lại cho chúng ta uống rượu độc, còn muốn hủy dung ta, nói cứ như ta ám toán ngươi ấy.”

“Ngươi sao có thể…” Đầy mặt nàng là khiếp sợ và nghi vấn: “Ngươi rõ ràng uống nhiều rượu như vậy!”

Tình thế lập tức đảo ngược, Tam Thất trừng mắt nhìn ta đứng lên, còn phủi phủi tay áo, nàng vẫn duy trì tư thế vừa nãy, tay vẫn là muốn đánh người, nhưng rốt cuộc đánh không nổi nữa.

Phượng Nghi cũng đứng lên, kéo tay ta qua, xem mạch thay ta, lại buông.

“Các ngươi đều, không có uống?”

“Uống.” Ta gật đầu: “Rượu thơm như vậy, ta ban đầu lại không phát hiện ngươi có vấn đề, cho nên thật sự uống.” Ta hỏi nàng: “Ngươi không thấy lạ ngươi vì sao không thể nhúc nhích sao?”

“Khẳng định là ngươi âm thầm tính kế!” Nàng hiện tại cũng chỉ có thể động động mồm mép.

Ôi, thoạt nhìn rõ ràng là khuôn mặt của Tam Lục, thế nhưng ánh mắt oán độc, ngữ khí âm trầm, thế nào cũng làm cho ta cảm thấy không được tự nhiên.

Tam Lục đâu? Trong lòng ta treo ở không trung, muốn lập tức có được đáp án, thế nhưng lại sợ…

“Nàng không cần lo lắng, loại thuật đổi hồn này chỉ có thể trao đổi sinh hồn, nói cách khác, Tam Lục nhất định còn sống.”

“Thật ra, ta thật sự không muốn tính kế ngươi.” Ta gật đầu với nàng: “Là chính ngươi chạy tới, Bàn Ti động của ta đương nhiên không phải đầm rồng hang hổ, ít nhiều phải có chút thủ đoạn tự bảo vệ mình.”

Đây là tơ quấn.

Cho dù công lực của Tam Thất cao hơn ta, cũng cao không được mấy lần. Hơn nữa…

Nói không phúc hậu, nàng và Tam Lục đều là côn trùng có cánh, ta lại dệt võng, tơ quấn trời sinh là có thể khắc chế các nàng.

“Vậy, Tam Lục…”

Hiện tại không có tung tích của Tam Lục, tuy rằng Phượng Nghi nói nàng còn sống, thế nhưng, còn sống cũng chia rất nhiều loại a, nhảy nhót lung tung cũng là sống, nửa chết nửa sống cũng là sống. Ta mặc dù có bố trí trên người Tam Lục, nhưng thân thể của Tam Lục ngay trước mặt chúng ta, chẳng qua là hồn bên trong không phải là bản tôn.

Tam Thất tuy rằng không thể nhúc nhích, thế nhưng, nàng không lộ ra hoảng loạn một chút nào.

“Tam Lục nha đầu kia hiện tại ở đâu, chỉ có ta biết. Nếu như ta không quay về, nàng cũng nhất định mất mạng.”

Thật đê tiện!

Nàng dùng thuật đổi hồn gì đó kia, đổi chính mình vào trong thân thể Tam Lục, thật sự là một mũi tên hạ hai con chim, một là không đến mức bị nhìn thấu thân phận ngụy trang, hai là, cho dù sự tình bại lộ, nàng cũng không sợ hãi.

Tuy rằng thủ đoạn vô sỉ, thế nhưng hữu dụng. Bây giờ chúng ta ném chuột sợ vỡ bình, kiêng dè an nguy của Tam Lục, không thể làm gì nàng.

“Quên đi, thả nàng ta đi.”

“Hả?” Ta quay đầu nhìn Phượng Nghi.

“Bắt nàng ta đổi chỗ về cho Tam Lục, nàng hẵng giải quấn cho nàng ta, nếu không…” Phượng Nghi lạnh lùng cười: “Người muốn mạng của Điệp Ma, cũng không ít, không nhọc tự chúng ta động thủ.”

Ta quay đầu.

Tuy rằng biết Phượng Nghi nói có lý, thế nhưng, trong lòng ta lại cảm thấy khó chịu.

Người xấu âm mưu bại lộ, sau đó, sau đó… thế nào cũng không dễ dàng buông tha nàng như vậy.

Nhưng Tam Lục nhất định rơi xuống trong tay nàng!

Ta hận nghiến răng, oán hận trừng nàng một cái — cho dù hiện tại muốn đánh nàng vài cái trút giận cũng không được, đây chính là thân thể của Tam Lục mà, đánh mặt mũi bầm dập gãy xương đứt gân, sau khi đổi về chịu tội không phải là Tam Lục sao?

Vẻ mặt của Tam Thất vừa oán độc, lại vừa đắc ý. Thấy vậy cơn giận dữ trong lòng ta cọ cọ bốc lên, đừng nói ba trượng, ba mươi trượng cũng có!

“Nàng đi xem Đại Mao.”

“A, đúng.”

Ta kêu đám nhện bị dọa sợ ngoài sảnh tiến vào, khiêng Đại Mao đến chỗ thoáng khí, vừa rồi ta bị Tam Thất khống chế, các nàng chỉ dám đứng ở cửa sảnh, cũng không dám vọt vào. Đại Mao không có trở ngại lớn, chẳng qua là hôn mê bất tỉnh. Ta dùng tơ nhện rút dược tính ra cho hắn.

Tính mạng không lo, chẳng qua là nhất thời chưa tỉnh.

Trong trà vừa nãy ta rót cho Phượng Nghi thả dược vật giải độc, có điều, ta vẫn không yên tâm lắm.

Tam Thất nói trong thứ chúng ta vừa mới uống trộn phấn hoa của hoa địa ngục… Hoa địa ngục, vừa nghe tên khiến cho người ta cảm thấy không phải thứ thiện lương gì.

Thứ này, ta có ấn tượng mơ hồ. Thật lâu lúc trước, Tam Thất từng hỏi thăm Phượng Nghi.

Còn nữa, ngay không lâu trước, chúng ta từng nhìn thấy trong đình viện tại ma cung, cái loại đóa hoa màu đỏ tươi chói mắt này.

Tam Thất rốt cuộc, bắt đầu tính kế từ bao lâu trước?

Độ sâu xa của mưu tính, độ độc của tâm cơ của nàng… làm cho người ta không rét mà run.

Thật muốn để nàng chạy sao?

Đây không phải là thả hổ về rừng ư?

Ta quay đầu liếc mắt nhìn đại sảnh, Phượng Nghi đỡ tay đứng, hắn đang nói cái gì với Tam Thất, có điều thanh âm không lớn, ta chỉ mơ hồ nghe được mệnh định gì đó, lại là chí bảo gì đó.

Ta có chút mờ mịt, cúi đầu nhìn hai tay mình.

Hôi Đại Mao rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

“Sư, sư phó…” Hắn nháy mắt mấy cái, xem ra thanh tỉnh một chút, sau đó lộ ra biểu tình ngượng ngùng: “Ta cư nhiên uống rượu? Thật dọa người…”

Ta không lên tiếng, con nhện nhỏ bên cạnh bảy miệng tám lưỡi nói với hắn sự tình, thật ra các nàng cũng không hiểu phức tạp của chuyện này và chi tiết đã trải qua, Hôi Đại Mao lại nghe mà sắc mặt trắng bệch, một tay níu tay áo ta: “Sư phó, người không sao chứ?”

“Không sao. Ngươi biết, rượu kia ta uống thì uống, thế nhưng dược tính lại không độc được đến ta.”

Phía dưới đầu lưỡi ta đè một viên tơ, tiêu dao tán của Tam Thất cũng vậy, phấn hoa cũng thế, hết thảy bị nó hấp thu.

Mà trong chén trà ban nãy ta rót cho Phượng Nghi kia, âm thầm thả bảo bối Thải Mai sư cô cho ta, bạch sương thảo lộ, là thánh phẩm giải độc của tiên giới.

Chú thích

(1) thiết sa chưởng: chưởng sắt, tên của một công phu võ thuật do rèn luyện bàn tay mà có
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện