Hơ, nếu như lấy ta so với Tam Lục, đại khái bây giờ dùng một câu nói là có thể khái quát.
Đó chính là, yến tước sao biết biết chí thiên nga…
Nàng thì rất thanh cao đạm bạc, ta thì rất keo kiệt con buôn. Người ta không có việc gì liền đi du lịch, ta không có việc thì nằm trong nhà ngủ. Người ta theo đuổi chân lý, ta theo đuổi an toàn.
Ta dám nói, nếu như làm quyển tiểu thuyết viết ta và Tam Lục vào trong, Tam Lục hoàn toàn xứng đáng làm nữ chính, vừa đẹp, khí chất lại tốt, vừa si tình lại có cá tính, ta ấy à, nhiều lắm là vai phụ bình thường, lời thoại một hai câu, khi cần lôi ra để làm nền cho hình tượng rực rỡ của vai chính, ừ, trình độ như ta vậy, diễn nhân vật phản diện cũng diễn không được, nhân vật phản diện cũng phải có can đảm có kiến thức, phần lớn thời điểm còn phải rất đẹp… giống như Tam Thất.
Mặc dù tuổi ta cũng không nhỏ, nhưng ta lúc nào cũng theo thói quen, phân chia người ở trong lòng thành: người tốt, người xấu.
Ta cũng biết chuyện trên đời nào có đơn giản như vậy, người tốt và người xấu cũng đều có nhiều mặt. Thế nhưng không biết sao, có lẽ ta chính là sinh vật đơn bào như thế.
Ta bóng gió hỏi Tam Lục, chuyện của nàng với Lý Phù Phong định làm như thế nào. Tam Lục liếc mắt nhìn ta, cũng không trả lời câu hỏi của ta.
Ta cảm thấy, giấu giếm nàng, có lẽ không được. Nếu như sau này nàng biết được từ chỗ Lý Phù Phong, nhất định sẽ cảm thấy ta bây giờ có phải đang gạt nàng hay không. Thế những nếu nói với nàng, ta lại sợ phá hủy giao tình của chúng ta, lại không biết nên nên mở miệng như thế nào.
Tam Lục hẹn Tam Thất ba ngày sau, buổi tối chúng ta chen trên một cái giường ngủ, ta nói với nàng sự tình từ chia tay lần trước tới nay, Phượng Nghi cầu thân, ta tránh né, biến cố tại tiên hội Mai sơn, đoạn lữ hành tại ma vực ấy…
Tam Lục nói không nhiều lắm, đều là ta nói.
Bất quá nàng cũng nói lên vài chỗ nàng đã đi qua, người quen biết mặc dù không nhiều, lại đều rất có cá tính giống như nàng. Có người tu đạo, cũng có người thường.
“Tam Lục, thật ra. Ừm…” Ta căng thẳng hơi nói lắp. Ban ngày ta không có dũng khí nói. Bây giờ có lẽ là trong phòng rất tối, ta nhìn không thấy mặt nàng liền không căng thẳng nữa.
Nàng ngủ phía bên ngoài giường, thanh âm hơi khàn khàn: “Có chuyện thì nói.”
“Lý Phù Phong hắn ở tại Bàn Ti động một thời gian, mấy ngày trước vừa mới đi.”
Vừa bắt đầu, câu nói kế tiếp cũng dễ dàng hơn.
“Ừm, sau khi ngươi cho hắn uống canh luân hồi, hắn lại nhớ tới một số sự tình ba trăm năm trước. Khi đó, hắn là một tiểu đạo sĩ của Thục Sơn, ta quen hắn…”
Tam Lục cắt ngang ta: “Ta biết.”
“Hả?” Ta rướn người lên quay đầu, mặc dù thấy không rõ cái gì, thế nhưng, thế nhưng kinh ngạc của ta lại thực thực tại tại. Tam Lục biết? Nàng làm sao mà biết được? Biết từ khi nào chứ? “Trước khi hắn tới Bàn Ti động, đưa phong thư cho ta, ta đã biết.”
Ta ngẩn ra ồ một tiếng, sững một hồi, lại nằm về gối.
Gió khẽ thổi lá cây ngoài cửa sổ vang lên xào xạc, trong phòng rất yên tĩnh.
Ta không biết nên nói cái gì.
Tam Lục cũng không lên tiếng.
Tại sao có thể như vậy chứ…
Ta cảm thấy chúng ta đây giống như một bộ phim tình cảm hạng ba, hơn nữa biên kịch chết giẫm còn viết tới đây liền mắc kẹt.
Ta tìm không ra lời thoại, cũng không có người diễn vai đối thủ với ta.
Ta trợn to mắt, không buồn ngủ chút nào.
“Ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều, ngươi không có làm sai chuyện gì, vì thế không cần cảm thấy có lỗi với ta. Lại nói tiếp, ngươi biết hắn trước.”
“Ừm…” Ta vẫn là không biết nên nói cái gì.
“Đoạn kiếp trước ấy rất tốt đẹp, thế nhưng ta giờ đây đã hiểu, cắt đứt chính là cắt đứt, đã kết thúc, cho dù kiếp này ta có tìm được hắn, hắn đã biến thành một người khác…” Thanh âm của Tam Lục rất thấp, dường như khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào: “Ta từng yêu, từng trả giá, cũng từng nhận được. Vậy là đủ rồi.”
“Tam Lục… Ta, không biết nên nói cái gì.”
“Bộ dáng ngươi ban nãy chột dạ như thế, sợ ta trách ngươi sao?”
“Ta không phải chột dạ, ta là sợ, ừm, tổn thương giao tình của chúng ta, còn sợ ngươi đau lòng.”
“Lòng thì không có gì mà đau.” Tam Lục nói: “Nếu tổn thương, đã sớm tổn thương xong rồi.”
Hợ… Lời này thật sự làm cho người ta rất…
“Ngươi và Phượng tiền bối, như thế nào? Khi nào thì các ngươi làm chuyện vui, ta cũng không cần xưng hắn tiền bối.”
“Vậy ngươi tính gọi hắn là gì?” Ta khiêm tốn thỉnh giáo.
“Ngươi ngang hàng với ta, hắn nếu thành thân với ngươi, ta sao có thể lại gọi hắn tiền bối chứ.”
“Cũng phải…”
Trong lòng ta cuối cùng cũng buông xuống được một hòn đá lớn, Tam Lục thoạt nhìn cũng không còn chấp nhất với đoạn tình duyên kiếp trước ấy nữa.
Đây, đương nhiên… là chuyện tốt đi…
Phải không?
Ta có chút không xác định, cũng có chút bất an.
Ta không biết, dù sao, dường như còn có chỗ nào đó khiến ta chưa an tâm, thế nhưng nhất thời lại nhớ không ra rốt cuộc là chuyện gì.
Chậm rãi buồn ngủ, ta mới nhớ, ta tựa hồ chưa nói cho Tam Lục, Lý Phù Phong muốn xuất gia làm đạo sĩ.
Ừm, chuyện này hẳn là không quan trọng.
Còn nữa, ta phải khuyên Tam Lục, vẫn là không cần đi gặp mặt Tam Thất là tốt nhất.
Ta không cảm thấy Tam Thất hẹn nàng gặp mặt chỉ vì ôn chuyện đơn giản.
Trong đầu Tam Thất nghĩ cái gì, có lẽ cả đời ta cũng không hiểu.
Ta không biết lai lịch của nàng, không biết quá khứ cụ thể của nàng, không biết ái mộ của nàng đối với Phượng Nghi là thật hay giả, cũng không biết nàng về sau rốt cuộc tính toán thế nào.
Ta chỉ muốn cách nàng càng xa càng tốt, cả đời không cần gặp mặt không cần liên hệ.
Thế nhưng Tam Lục người này thực sự rất cố chấp, chuyện nàng quyết định chủ ý, người khác thế nào cũng khuyên không được.
Sáng sớm ngủ dậy ta búi tóc cho nàng, nàng tết đuôi sam cho ta, ta vừa mở hộp nữ trang để nàng chọn dây buộc tóc, vừa không ngừng thuyết phục. Lúc ăn cơm cũng nói, lúc dẫn nàng đi xem Kỳ Thạch lâm ở động sau vẫn còn nói, Tam Lục đã quyết tâm, ta nói như thế nào, nàng cũng không động đậy.
Ta hi vọng Phượng Nghi mau chút trở về, hắn nói chuyện chung quy có tác dụng hơn ta, Tam Lục luôn tôn kính hắn. Nếu như hắn bảo Tam Lục không nên đi, nói không chừng Tam Lục lại chịu nghe hắn.
Hôi Đại Mao khuyên ta: “Sư phó, người đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt. Tam Lục sư thúc nhiều năm như vậy tu luyện cũng rất chịu khó, kiếm pháp cũng không tệ. Nàng dù cho đi, thứ nhất chưa chắc gặp nguy hiểm, thứ hai nếu như lật mặt động thủ, nàng không chắc chắn sẽ thua, sư phó người nghĩ có lý hay không? Nếu như sư phó người thật sự lo lắng, chúng ta có thể hỏi thăm các nàng gặp mặt ở đâu… khụ, bố trí bố trí trước, đến lúc đó tính hay không tính toán người khác, cũng sẽ không để cho người ta tính kế ta chứ, sư phó người nói phải không?”
Thật sự là một lời bừng tỉnh người trong mộng!
“Đại Mao ngươi thật sự là quá thông minh! Được, còn mạnh hơn sư phó ta!”
Hôi Đại Mao một mặt tự đắc một mặt còn khiêm tốn hai câu: “Đâu có, so với sư phó ta là không bằng, thế nhưng đầu heo mấy người bọn hắn, ta vẫn là hơn một chút.”
Đại Mao nói có lý, có điều muốn chạy tới chỗ các nàng gặp mặt bố trí, có lẽ không kịp. Nhưng ta có thể hạ hạ công phu trên người Tam Lục. Ừ, bó lớn tri thức Thải Mai sư cô dạy ta ta còn chưa có thực hành đâu, để cho Tam Lục toàn thân mang độc người khác không thể dính không thể chọc, cũng sẽ không độc đến bản thân Tam Lục, Thải Mai sư cô nói ít nhất cũng có ba loại biện pháp.
Ta đã quyết định chủ ý này, liền không khuyên Tam Lục đừng đến nơi hẹn nữa, ngược lại động tay chân trên y phục trên tóc thậm chí trên cả đồ ăn thức uống của nàng.
Có điều, khi chọn độc, ta không chọn hai loại độc lập tức toi mạng không thể giải.
Có lẽ người quá tốt chính là nói như ta đi… Cho dù Tam Thất bây giờ như người lạ với chúng ta, còn mơ hồ thành thế đối địch, ta lại ngay từ đầu đã không muốn đưa nàng vào chỗ chết. Lại nói, Tam Lục nếu như trên đường gặp phải người khác, hoặc là có biến cố gì ngoài ý muốn, độc này một khi phát ra, thì bất kể là bạn hay địch thì cứ hạ độc rồi hãy nói. Cho nên dùng độc có thể giải, cũng để tránh đúc thành sai lầm lớn. Ta còn muốn cùng đi với Tam Lục, có điều nghĩ cũng biết nàng tuyệt đối không thể nào đồng ý. Quả nhiên ta vừa nói liền bị nàng gạt bỏ. Ta còn cứng rắn kéo Tam Lục so kiếm pháp một lần với ta. Đương nhiên, nàng dùng kiếm, ta dùng dải băng và võng nhện cùng tiến lên. Kiếm pháp của Tam Lục thực sự rất sắc bén, cũng linh động phi thường, ta không xuất toàn lực, nhìn ra được nàng cũng là tay nghề điêu luyện.
Có điều, về chiêu thức ta có lẽ kém hơn nàng một chút, thế nhưng nếu như hợp công lực đấu pháp, nàng nhất định không bằng ta.
Đến buổi sáng hôm nàng phải đi, ta vẫn tiễn nàng tiễn thật xa, Tam Lục cười với ta: “Được rồi, quay về đi.”
“Ngươi nhất định phải cẩn thận! Tín hiệu ta đưa cho ngươi ngươi nhớ chưa? Nếu có gì không ổn phải mau cho ta biết.”
“Biết rồi.”
“Ừ, lòng phòng người không thể không có, ngươi, nhất định phải trở về êm đẹp cho ta.”
“Được rồi, đừng lề mề, ta cũng không phải lần đầu xuất môn.”
Ta nhìn thân hình Tam Lục bồng bềnh đi xa, trong lòng chung quy vẫn có chút không nỡ. Rầu rĩ quay lại Bàn Ti động, ta đây vừa mới tiến vào, Phượng Nghi cũng đã trở lại!
Ta xa xa thấy được hắn vào cửa, dáng người tao nhã cao ngất, mang theo một phần ý vị đặc biệt thong dong.
Lúc ta đứng lên va vào giá thêu lệch một chút, cũng không kịp đỡ, ba bước hai bước đuổi tới cửa, há mồm chính là câu nói ngốc:
“Đã về rồi?”
Lời này thật khờ, hắn đương nhiên là đã về.
Kết quả Phượng Nghi khẽ mỉm đứng lại trước người ta, cũng trả lời một câu nói ngốc không có ý nghĩa.
“Đã về.”
Hắn thực tự nhiên dắt tay ta đi vào trong phòng, ta quan sát hắn từ trên xuống dưới, thoạt nhìn không tính là vất vả tiều tụy, thoạt nhìn lần này xuất hành còn thuận lợi.
“Bên kia đều thu xếp ổn thỏa?”
“Đúng vậy, ta lập cấm chế ba tầng, còn có hai trận pháp phòng hộ, bọn họ không thể tùy ý đi ra, người bên ngoài cũng rất khó có thể đi vào.”
“Ừ…”
“Nhớ ta không?”
Ta vốn buột miệng nói ra liền muốn nói một câu: “Không nhớ.” Thế nhưng những lời này vừa tới bên miệng, ngoặt sang, lại rụt về, hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng, đã không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Ngón tay Phượng Nghi nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, ta ngẩn ra nâng mắt.
Môi hắn nhẹ nhàng chạm vào môi ta, nhẹ nhàng có loại hơi hơi tê dại.
“Nàng mấy ngày nay ở nhà làm những gì?”
Ta nâng tay lên đặt trên môi, nơi đó, sao lại ngứa như vậy chứ… Ngẩn một lúc mới đáp lời hắn: “Đúng rồi, ta mới vừa tiễn bước Tam Lục, Tam Thất hẹn nàng gặp mặt, ta khuyên nàng đừng đi, nàng không nghe ta.”
Chân mày Phượng Nghi hơi nhíu lại: “Thật không? Hẹn ở đâu? Gặp khi nào?”
“Chính là hôm nay, Tam Lục không chịu cho ta đi cùng nàng… Bất quá ta đã làm chút động tác trên người nàng.” Lại nói tiếp ta còn có chút đắc ý, một năm một mười nói bố trí của mình với Phượng Nghi, giọng điệu tranh công, cuối cùng vẫn là không yên tâm lắm: “Chàng nói, ừm, nàng không có việc gì chứ?”
Phượng Nghi sờ sờ đầu ta, động tác cực dịu dàng: “Tam Lục cũng rất khôn khéo, nàng không cần quá lo lắng.”
Đó chính là, yến tước sao biết biết chí thiên nga…
Nàng thì rất thanh cao đạm bạc, ta thì rất keo kiệt con buôn. Người ta không có việc gì liền đi du lịch, ta không có việc thì nằm trong nhà ngủ. Người ta theo đuổi chân lý, ta theo đuổi an toàn.
Ta dám nói, nếu như làm quyển tiểu thuyết viết ta và Tam Lục vào trong, Tam Lục hoàn toàn xứng đáng làm nữ chính, vừa đẹp, khí chất lại tốt, vừa si tình lại có cá tính, ta ấy à, nhiều lắm là vai phụ bình thường, lời thoại một hai câu, khi cần lôi ra để làm nền cho hình tượng rực rỡ của vai chính, ừ, trình độ như ta vậy, diễn nhân vật phản diện cũng diễn không được, nhân vật phản diện cũng phải có can đảm có kiến thức, phần lớn thời điểm còn phải rất đẹp… giống như Tam Thất.
Mặc dù tuổi ta cũng không nhỏ, nhưng ta lúc nào cũng theo thói quen, phân chia người ở trong lòng thành: người tốt, người xấu.
Ta cũng biết chuyện trên đời nào có đơn giản như vậy, người tốt và người xấu cũng đều có nhiều mặt. Thế nhưng không biết sao, có lẽ ta chính là sinh vật đơn bào như thế.
Ta bóng gió hỏi Tam Lục, chuyện của nàng với Lý Phù Phong định làm như thế nào. Tam Lục liếc mắt nhìn ta, cũng không trả lời câu hỏi của ta.
Ta cảm thấy, giấu giếm nàng, có lẽ không được. Nếu như sau này nàng biết được từ chỗ Lý Phù Phong, nhất định sẽ cảm thấy ta bây giờ có phải đang gạt nàng hay không. Thế những nếu nói với nàng, ta lại sợ phá hủy giao tình của chúng ta, lại không biết nên nên mở miệng như thế nào.
Tam Lục hẹn Tam Thất ba ngày sau, buổi tối chúng ta chen trên một cái giường ngủ, ta nói với nàng sự tình từ chia tay lần trước tới nay, Phượng Nghi cầu thân, ta tránh né, biến cố tại tiên hội Mai sơn, đoạn lữ hành tại ma vực ấy…
Tam Lục nói không nhiều lắm, đều là ta nói.
Bất quá nàng cũng nói lên vài chỗ nàng đã đi qua, người quen biết mặc dù không nhiều, lại đều rất có cá tính giống như nàng. Có người tu đạo, cũng có người thường.
“Tam Lục, thật ra. Ừm…” Ta căng thẳng hơi nói lắp. Ban ngày ta không có dũng khí nói. Bây giờ có lẽ là trong phòng rất tối, ta nhìn không thấy mặt nàng liền không căng thẳng nữa.
Nàng ngủ phía bên ngoài giường, thanh âm hơi khàn khàn: “Có chuyện thì nói.”
“Lý Phù Phong hắn ở tại Bàn Ti động một thời gian, mấy ngày trước vừa mới đi.”
Vừa bắt đầu, câu nói kế tiếp cũng dễ dàng hơn.
“Ừm, sau khi ngươi cho hắn uống canh luân hồi, hắn lại nhớ tới một số sự tình ba trăm năm trước. Khi đó, hắn là một tiểu đạo sĩ của Thục Sơn, ta quen hắn…”
Tam Lục cắt ngang ta: “Ta biết.”
“Hả?” Ta rướn người lên quay đầu, mặc dù thấy không rõ cái gì, thế nhưng, thế nhưng kinh ngạc của ta lại thực thực tại tại. Tam Lục biết? Nàng làm sao mà biết được? Biết từ khi nào chứ? “Trước khi hắn tới Bàn Ti động, đưa phong thư cho ta, ta đã biết.”
Ta ngẩn ra ồ một tiếng, sững một hồi, lại nằm về gối.
Gió khẽ thổi lá cây ngoài cửa sổ vang lên xào xạc, trong phòng rất yên tĩnh.
Ta không biết nên nói cái gì.
Tam Lục cũng không lên tiếng.
Tại sao có thể như vậy chứ…
Ta cảm thấy chúng ta đây giống như một bộ phim tình cảm hạng ba, hơn nữa biên kịch chết giẫm còn viết tới đây liền mắc kẹt.
Ta tìm không ra lời thoại, cũng không có người diễn vai đối thủ với ta.
Ta trợn to mắt, không buồn ngủ chút nào.
“Ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều, ngươi không có làm sai chuyện gì, vì thế không cần cảm thấy có lỗi với ta. Lại nói tiếp, ngươi biết hắn trước.”
“Ừm…” Ta vẫn là không biết nên nói cái gì.
“Đoạn kiếp trước ấy rất tốt đẹp, thế nhưng ta giờ đây đã hiểu, cắt đứt chính là cắt đứt, đã kết thúc, cho dù kiếp này ta có tìm được hắn, hắn đã biến thành một người khác…” Thanh âm của Tam Lục rất thấp, dường như khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào: “Ta từng yêu, từng trả giá, cũng từng nhận được. Vậy là đủ rồi.”
“Tam Lục… Ta, không biết nên nói cái gì.”
“Bộ dáng ngươi ban nãy chột dạ như thế, sợ ta trách ngươi sao?”
“Ta không phải chột dạ, ta là sợ, ừm, tổn thương giao tình của chúng ta, còn sợ ngươi đau lòng.”
“Lòng thì không có gì mà đau.” Tam Lục nói: “Nếu tổn thương, đã sớm tổn thương xong rồi.”
Hợ… Lời này thật sự làm cho người ta rất…
“Ngươi và Phượng tiền bối, như thế nào? Khi nào thì các ngươi làm chuyện vui, ta cũng không cần xưng hắn tiền bối.”
“Vậy ngươi tính gọi hắn là gì?” Ta khiêm tốn thỉnh giáo.
“Ngươi ngang hàng với ta, hắn nếu thành thân với ngươi, ta sao có thể lại gọi hắn tiền bối chứ.”
“Cũng phải…”
Trong lòng ta cuối cùng cũng buông xuống được một hòn đá lớn, Tam Lục thoạt nhìn cũng không còn chấp nhất với đoạn tình duyên kiếp trước ấy nữa.
Đây, đương nhiên… là chuyện tốt đi…
Phải không?
Ta có chút không xác định, cũng có chút bất an.
Ta không biết, dù sao, dường như còn có chỗ nào đó khiến ta chưa an tâm, thế nhưng nhất thời lại nhớ không ra rốt cuộc là chuyện gì.
Chậm rãi buồn ngủ, ta mới nhớ, ta tựa hồ chưa nói cho Tam Lục, Lý Phù Phong muốn xuất gia làm đạo sĩ.
Ừm, chuyện này hẳn là không quan trọng.
Còn nữa, ta phải khuyên Tam Lục, vẫn là không cần đi gặp mặt Tam Thất là tốt nhất.
Ta không cảm thấy Tam Thất hẹn nàng gặp mặt chỉ vì ôn chuyện đơn giản.
Trong đầu Tam Thất nghĩ cái gì, có lẽ cả đời ta cũng không hiểu.
Ta không biết lai lịch của nàng, không biết quá khứ cụ thể của nàng, không biết ái mộ của nàng đối với Phượng Nghi là thật hay giả, cũng không biết nàng về sau rốt cuộc tính toán thế nào.
Ta chỉ muốn cách nàng càng xa càng tốt, cả đời không cần gặp mặt không cần liên hệ.
Thế nhưng Tam Lục người này thực sự rất cố chấp, chuyện nàng quyết định chủ ý, người khác thế nào cũng khuyên không được.
Sáng sớm ngủ dậy ta búi tóc cho nàng, nàng tết đuôi sam cho ta, ta vừa mở hộp nữ trang để nàng chọn dây buộc tóc, vừa không ngừng thuyết phục. Lúc ăn cơm cũng nói, lúc dẫn nàng đi xem Kỳ Thạch lâm ở động sau vẫn còn nói, Tam Lục đã quyết tâm, ta nói như thế nào, nàng cũng không động đậy.
Ta hi vọng Phượng Nghi mau chút trở về, hắn nói chuyện chung quy có tác dụng hơn ta, Tam Lục luôn tôn kính hắn. Nếu như hắn bảo Tam Lục không nên đi, nói không chừng Tam Lục lại chịu nghe hắn.
Hôi Đại Mao khuyên ta: “Sư phó, người đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt. Tam Lục sư thúc nhiều năm như vậy tu luyện cũng rất chịu khó, kiếm pháp cũng không tệ. Nàng dù cho đi, thứ nhất chưa chắc gặp nguy hiểm, thứ hai nếu như lật mặt động thủ, nàng không chắc chắn sẽ thua, sư phó người nghĩ có lý hay không? Nếu như sư phó người thật sự lo lắng, chúng ta có thể hỏi thăm các nàng gặp mặt ở đâu… khụ, bố trí bố trí trước, đến lúc đó tính hay không tính toán người khác, cũng sẽ không để cho người ta tính kế ta chứ, sư phó người nói phải không?”
Thật sự là một lời bừng tỉnh người trong mộng!
“Đại Mao ngươi thật sự là quá thông minh! Được, còn mạnh hơn sư phó ta!”
Hôi Đại Mao một mặt tự đắc một mặt còn khiêm tốn hai câu: “Đâu có, so với sư phó ta là không bằng, thế nhưng đầu heo mấy người bọn hắn, ta vẫn là hơn một chút.”
Đại Mao nói có lý, có điều muốn chạy tới chỗ các nàng gặp mặt bố trí, có lẽ không kịp. Nhưng ta có thể hạ hạ công phu trên người Tam Lục. Ừ, bó lớn tri thức Thải Mai sư cô dạy ta ta còn chưa có thực hành đâu, để cho Tam Lục toàn thân mang độc người khác không thể dính không thể chọc, cũng sẽ không độc đến bản thân Tam Lục, Thải Mai sư cô nói ít nhất cũng có ba loại biện pháp.
Ta đã quyết định chủ ý này, liền không khuyên Tam Lục đừng đến nơi hẹn nữa, ngược lại động tay chân trên y phục trên tóc thậm chí trên cả đồ ăn thức uống của nàng.
Có điều, khi chọn độc, ta không chọn hai loại độc lập tức toi mạng không thể giải.
Có lẽ người quá tốt chính là nói như ta đi… Cho dù Tam Thất bây giờ như người lạ với chúng ta, còn mơ hồ thành thế đối địch, ta lại ngay từ đầu đã không muốn đưa nàng vào chỗ chết. Lại nói, Tam Lục nếu như trên đường gặp phải người khác, hoặc là có biến cố gì ngoài ý muốn, độc này một khi phát ra, thì bất kể là bạn hay địch thì cứ hạ độc rồi hãy nói. Cho nên dùng độc có thể giải, cũng để tránh đúc thành sai lầm lớn. Ta còn muốn cùng đi với Tam Lục, có điều nghĩ cũng biết nàng tuyệt đối không thể nào đồng ý. Quả nhiên ta vừa nói liền bị nàng gạt bỏ. Ta còn cứng rắn kéo Tam Lục so kiếm pháp một lần với ta. Đương nhiên, nàng dùng kiếm, ta dùng dải băng và võng nhện cùng tiến lên. Kiếm pháp của Tam Lục thực sự rất sắc bén, cũng linh động phi thường, ta không xuất toàn lực, nhìn ra được nàng cũng là tay nghề điêu luyện.
Có điều, về chiêu thức ta có lẽ kém hơn nàng một chút, thế nhưng nếu như hợp công lực đấu pháp, nàng nhất định không bằng ta.
Đến buổi sáng hôm nàng phải đi, ta vẫn tiễn nàng tiễn thật xa, Tam Lục cười với ta: “Được rồi, quay về đi.”
“Ngươi nhất định phải cẩn thận! Tín hiệu ta đưa cho ngươi ngươi nhớ chưa? Nếu có gì không ổn phải mau cho ta biết.”
“Biết rồi.”
“Ừ, lòng phòng người không thể không có, ngươi, nhất định phải trở về êm đẹp cho ta.”
“Được rồi, đừng lề mề, ta cũng không phải lần đầu xuất môn.”
Ta nhìn thân hình Tam Lục bồng bềnh đi xa, trong lòng chung quy vẫn có chút không nỡ. Rầu rĩ quay lại Bàn Ti động, ta đây vừa mới tiến vào, Phượng Nghi cũng đã trở lại!
Ta xa xa thấy được hắn vào cửa, dáng người tao nhã cao ngất, mang theo một phần ý vị đặc biệt thong dong.
Lúc ta đứng lên va vào giá thêu lệch một chút, cũng không kịp đỡ, ba bước hai bước đuổi tới cửa, há mồm chính là câu nói ngốc:
“Đã về rồi?”
Lời này thật khờ, hắn đương nhiên là đã về.
Kết quả Phượng Nghi khẽ mỉm đứng lại trước người ta, cũng trả lời một câu nói ngốc không có ý nghĩa.
“Đã về.”
Hắn thực tự nhiên dắt tay ta đi vào trong phòng, ta quan sát hắn từ trên xuống dưới, thoạt nhìn không tính là vất vả tiều tụy, thoạt nhìn lần này xuất hành còn thuận lợi.
“Bên kia đều thu xếp ổn thỏa?”
“Đúng vậy, ta lập cấm chế ba tầng, còn có hai trận pháp phòng hộ, bọn họ không thể tùy ý đi ra, người bên ngoài cũng rất khó có thể đi vào.”
“Ừ…”
“Nhớ ta không?”
Ta vốn buột miệng nói ra liền muốn nói một câu: “Không nhớ.” Thế nhưng những lời này vừa tới bên miệng, ngoặt sang, lại rụt về, hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng, đã không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Ngón tay Phượng Nghi nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, ta ngẩn ra nâng mắt.
Môi hắn nhẹ nhàng chạm vào môi ta, nhẹ nhàng có loại hơi hơi tê dại.
“Nàng mấy ngày nay ở nhà làm những gì?”
Ta nâng tay lên đặt trên môi, nơi đó, sao lại ngứa như vậy chứ… Ngẩn một lúc mới đáp lời hắn: “Đúng rồi, ta mới vừa tiễn bước Tam Lục, Tam Thất hẹn nàng gặp mặt, ta khuyên nàng đừng đi, nàng không nghe ta.”
Chân mày Phượng Nghi hơi nhíu lại: “Thật không? Hẹn ở đâu? Gặp khi nào?”
“Chính là hôm nay, Tam Lục không chịu cho ta đi cùng nàng… Bất quá ta đã làm chút động tác trên người nàng.” Lại nói tiếp ta còn có chút đắc ý, một năm một mười nói bố trí của mình với Phượng Nghi, giọng điệu tranh công, cuối cùng vẫn là không yên tâm lắm: “Chàng nói, ừm, nàng không có việc gì chứ?”
Phượng Nghi sờ sờ đầu ta, động tác cực dịu dàng: “Tam Lục cũng rất khôn khéo, nàng không cần quá lo lắng.”
Danh sách chương