Tôi bước đến. Hừ lạnh.

Ả vẫn đứng đó mặt kênh kiệu lắm.

Nở nụ cười đểu nhất có thể. Tôi nói

- Tôi mà có được vinh dự làm bạn với Trang Ly sao? Ôi thật hạnh phúc. Nhưng Trang Ly này, Tớ dù có làm trâu làm bò hay làm một công việc bận thỉu nào đó để trả học phí thì cũng không ảnh hưởng đến ví tiền của cậu. Cậu quan tâm đến hạng thấp kém từ bao giờ vậy? Tớ nghĩ cậu đừng quan tâm đến hạng như tớ kẻo làm bẩn não.

- Kìa. Sao cậu nói vậy? Tớ có khinh người nghèo bao giờ đâu.

Tôi cười khẩy.

- cậu nói người nghèo kìa! Tự ai có khinh hay không thì người đó biết thôi. Tớ nói vậy. Nhột ai. Tớ xin lỗi. Còn giờ tớ chỉ mong “ ai đó” đừng để tâm đến cuộc sống riêng của người mình từng ruồng bỏ. Ok nhé! _ tôi nháy mắt.

Và dĩ nhiên. Ả đang đóng vai cô nàng hoàn hảo thì làm sao mà cãi tay đôi với tôi được. Đành ngậm bồ hòn mà im lặng giữ thể diện.

Có những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên. Tôi biết nói xấu tôi và bênh ả đó. Nào là tôi ăn hiếp ả, tôi là người xấu, tôi chảnh cún, ả tội nghiệp, bla...bla... Nhưng tôi là ai chứ? Tôi là Lâm Hạ Vy là Lâm Hạ Vy đó. Tôi đếch cần quan tâm. Quay mặt nguẫy mong bỏ đi. Đễ lại ả đứng đó mà mặt đỏ phừng phừng. Tự nhiên tôi thấy trong lòng tôi vui. vui. Vui cực luôn í.

Vừa đi vừa hát líu lo thì tôi gặp thầy. Thầy kĩ năng.

Tôi gãi đầu nhìn thầy.

Thầy nhìn tôi cười hiền.

Tôi bối rối.

Thầy lên tiếng hỏi.

- Em rảnh không? Tôi có chút ngạc nhiên khi nghe thầy hỏi vậy nên cũng hỏi ngươc lại.

- Chi ạ thầy.

Thầy tính đi nhà sách. Thầy vừa thấy thông báo trường cho nghĩ ba tiết đầu nên...

Không cần suy nghĩ, tôi gật đầu cái rụp. Đi theo thầy ra cara lấy xe đến nhà sách Trần Hưng Đạo.

Chúng tôi đến nhà sách, tôi thì xem thôi, còn thầy mua vài cuốn kĩ năng. Xong ghé qua Mard ăn dằn bụng trước khi về.

Tôi xoay xoay ống hút trong ly chanh dây hỏi thầy điều tôi luôn thắt mắc.

- Thầy nè. Cho em hỏi xíu được không?

Thầy đang lướt điện thoại nghe tôi hỏi thì ngẩng đầu lên.

- Chuyện gì? Em hỏi đi.

- Sao thầy mới 20 tuổi mà đi dạy rồi ạ. Chẳng phải học sư phạm mất bốn năm sao?

Thầy mỉm cười.

- khi thầy 16 tuổi đã có bằng đại học rồi.

- Hơ sao hay vậy à.

- Hihi. Có nói em cũng hiểu không sâu. Với lại thầy dạy học cho vui thôi. Thật ra thầy làm CEO Deflop. Chắc em nghe tập đoàn này rồi.

- CEO thì tôi hiểu đôi chút. Nhưng cái tập đoàn thì đần thối mặt ra, quả thật tôi không biết nên đâm ra ngượng. Tôi gật đầu rồi nói sang chuyện khác.

Thầy cũng biết ý nên kể chuyện kĩ năng tôi nghe.

Tự nhiên thầy hỏi tôi.

- Vy?

- Dạ?

- Em không phải cô chiêu đúng không?

- Tôi có hơi đỏ mặt vì bị hỏi trúng vấn đề này. Cuối mặt. Giọng lí nhí.

- Dạ vâng.

- Thế. Ai là người xin cho em vào lớp đặc biệt thế kia. Thật ra nhiều Có máu mặt lắm,mà không xin được đấy.

Tôi hơi chần chừ một lúc rồi nói.

- Ơ... là ông Vũ Liêm ạ.

Thầy giáo có hơi ngạc nhiên.

- Em quen ông ấy à.

Tôi không muốn khai thật nên chỉ nói ông tôi là bạn thân ông Vũ Liêm nêm tôi được ông xem như cháu gái mà xin cho vào trường học. Thầy cũng gật đầu tin.

Chúng tôi ăn xong thì về trường.

Vừa bước xuống xe đã gặp ngay hắn. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Thấy hắn mặt mày hầm hầm nên tôi không nói gì cứ lầm lũi bước đi. Nhưng khi đi ngang qua hắn thì tay tôi bị hắn nắm chặt lôi đi xềnh xệch. Thầy giáo thì vẫn í ới mà gọi theo, mặt mày méo xệch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện