Đại sảnh tiểu viện của Thần Võ binh đoàn đang lúc náo nhiệt thì có người vào báo, lão bản nương của Bách Hoa Viện cầu kiến Trần Hiểu My cô nương.

Giao lại mọi chuyện ở đây cho Trường An và Lữ Tuấn. Hiểu My đi theo người báo tin về hướng phòng khách nhỏ.

Vừa đến nơi, đã thấy một nữ tử mặc hồng y mỏng, đang ngồi vắt chân trên ghế, bộ dáng lẳng lơ nhưng không quá phản cảm với người nhìn.

Nghe tiếng bước chân, nàng ta quay đầu nhìn, nhận ra người vừa xuất hiện thì lập tức sửa lại tư thế, niềm nở tiến lên.

- Trần cô nương, nghe nói cô trở lại, ta đến đây quấy rầy một hồi.

Hiểu My đi thẳng tới, yên vị trên ghế giữa. Khách sáo mở lời:

- Chuyến đi Ma Lâm sơn mạch lần này, ta quả thật đã tìm được trứng của yêu thú phi hành. Đang định tìm lão bản nương hoàn thành giao dịch. Chưa kịp đi thì người đã tới rồi. Cũng là do ta chậm trễ.

- Không, không. Là ta nôn nóng. Ta biết Trần cô nương thân bận trăm công nghìn việc nên đâu dám để cô phải đến tìm. Xin hỏi cô nương, có thể mang trứng yêu thú cho ta nhìn thử.

Hiểu My mang trứng Phong Ưng Vương ra, đặt lên bàn, giọng nói hơi trịnh thượng: Đây là Phong Ưng Vương, vô cùng quý hiếm. Tuy nhiên, nếu muốn dưỡng dục nó thì sẽ tốn kém rất nhiều thời gian cùng tinh hạch. Mọi người suy nghĩ kỹ chưa? Bách hoa viện lão bản kích động bước tới, dùng cả hai tay ôm quả trứng vào lòng, giọng nói cũng trở nên nghèn nghẹn:

- Trần cô nương chắc không biết, đám nữ nhân Bách Hoa Viện chúng tôi mặc dù là thân ở chốn phong trần, nhưng trước đó, cũng là người có phụ mẫu sinh dưỡng, yêu thương hết mực.

Chỉ là cuộc đời trớ trêu, người thì bị bắt bán, kẻ bị lừa gạt, thậm chí có người còn bất hạnh trở thành nhân sủng của thú nhân, nhận đủ mọi chà đạp của nhân thế.

Nuôi dưỡng được một yêu thú phi hành, đó không chỉ là suy nghĩ nhất thời mà là toàn bộ hi vọng của nữ nhân Bách Hoa Viên. Chúng tôi muốn rời khỏi nơi đây. Tìm kiếm khắp bờ nam Huyền Hải một nơi non xanh nước biết, không người qua lại để bắt đầu một lần nữa, cuộc sống của một người bình thường.

Trần cô nương, cô khinh thường chúng tôi lắm phải không?

Lão bản nương ngước lên nhìn Hiểu My, cặp mắt ẩn ẩn đau thương, không thể nào giấu được.

Hiểu My im lặng lắng nghe. Đến khi nghe câu hỏi cuối của đối phương thì thoáng chút giật mình, lắc tay, nhỏ nhẹ:

- Ta không. Mà tỷ nói có người trước đây từng là nhân sủng, nhưng ta nghe nói đa phần thú nhân đều sống tại bờ Bắc huyền hải. Làm sao họ lại xuất hiện tại chốn này?

- Hư không thành. Có không ít thú nhân tìm đến đó. Đa phần là thần thú phi hành có thể hoá hình. Họ vượt qua Huyền Hải và được thành chủ Hư Không Thành cho phép định cư lại. Mua nhân sủng, kinh doanh vũ khí, đan dược, tinh hạch yêu thú … Họ là cầu nối giữa hai bờ Nam bắc của Huyền Thiên đại lục này.

Lão bản Bách Hoa viện trao đổi một hồi với Hiểu My, sau, quan sát trời, thấy canh giờ đã trễ liền đứng dậy, ôm theo quả trứng xanh, cáo từ rời đi.

Hiểu My ngẩn ngơ suy nghĩ mãi về vấn đề thú nhân tại thành Hư Không, âm thầm hạ quyết tâm phải tìm Đông Phương Nhược và đến thành trì đó quan sát một hồi.

Mãi mê suy nghĩ thì bất chợt nghe được âm thanh gõ cửa. Bào Thúc ở bên ngoài, báo cáo là cơm nước đã dọn, mời Hiểu My đến dùng chung với huynh đệ binh đoàn.

Đến đại sảnh, chỉ thấy bày ra một bàn tròn lớn. Xung quanh có 6 cái ghế, vừa đủ cho ba đệ tử Vô Cực Kiếm Phái, Đại Uy, Phi Tiếu cùng Bào Thúc. Xem ra, đây là bàn ăn của cán bộ cấp cao rồi.

Hiểu My cười cười rồi ngồi xuống. Mọi người nối tiếp ngồi theo. Thức ăn dọn lên, rượu rót ra từng bát lớn.

Trần Đại Uy đứng dậy, hai tay bưng chén rượu đầy, lóng lánh tràn ra ngoài không ít:

- Đời ta lăn lộn giang hồ không ít. Gặp qua vô số người, thậm chí có những kẻ còn được thế nhân ca tụng hai chữ anh hùng, nhưng chỉ có lão đại mới thật sự làm ta kính phục. Lão đại, ta kính người.



Cốc.

Hai bát rượu chạm nhau vang lên âm thanh vang dội. Hiểu My sảng khoái ngửa đầu uống. Ha ha. Cảm giác thật …… cay quá!

Mỗ nữ ham hư vinh, học làm đại hiệp, cuối cùng, sặc sụa ho.

Lữ Tuấn cùng Trường An xoắn xuýt cả lên, trong khi Bào Thúc thì vui vẻ mỉm cười.

Tuổi trẻ thật tốt a!

……………………………………………………………

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, Hiểu My tỉnh lại trong phòng của mình ở Tiểu Viện của Binh Đoàn thần võ. Đầu váng, mắt hoa, cảm giác vẫn lâng lâng như hai chân không chạm trên mặt đất.

Nghe tiếng động, Trường An vội đẩy cửa bước vô, tay bưng bát canh giải rượu, miệng lẩm ba lẩm bẩm:

- Đã bảo tỷ uống ít thôi. Vậy mà không nghe. Mau uống canh đi, một lát còn phải gặp những đứa trẻ mà Phi Tiếu ca mang về nữa.

Hiểu My xoa trán, ngồi xuống ghế rồi nâng chén canh lên uống cạn. Làm lão đại thật khổ a. Phải luyện cho bao tử quen với nồng Etanol ngày càng cao. Nếu không, mai mốt giao thiệp với mọi người, lấy đâu phong độ áp quần hùng.

(Etanol, còn được biết đến như là rượu etylic, ancol etylic, rượu ngũ cốc hay cồn, là một hợp chất hữu cơ).

Cũng may, Trường An không nghe được tiếng lòng của tỷ mình. Nếu không, có lẽ người choáng váng không phải Hiểu My mà là chính hắn. Haiz…

- Trường An, nhị sư huynh đâu?

- Đang nói chuyện cùng những nhân thủ mà Thần Võ Binh đoàn mới chiêu mộ được.

Ờ, vậy đệ nói bào thúc dọn mấy cái bàn ngoài vườn rồi dẫn mấy đứa nhỏ đến. Ta sửa soạn một chút sẽ ra gặp bọn chúng.

Trường An gật đầu, bưng bát rỗng lui xuống. Hiểu My nhanh chóng thu dọn bản thân mình, đến khi soi gương tự thấy hài lòng mới vui vẻ ra cửa.

- Đi gặp đám con nít thôi, có cần sửa soạn đến vậy không?

Giọng của Tiểu Bạch Vang lên.

Hiểu My không thèm chấp nhất với nó. Với kinh nghiệm hai kiếp làm người của cô thì việc xây dựng được ấn tượng ban đầu tốt đẹp sẽ dễ dàng mang lại thành công hơn. Đặc biệt, trong mối quan hệ giữa người với người, nếu có thể xây dựng được hình ảnh tốt đẹp, sẽ càng làm đối phương tin tưởng.

Và thực tế là Hiểu My đã đúng.

Lúc cô xuất hiện tại vườn hoa, hơn 20 đứa trẻ đều ngẩn ngơ, quên cả chào hỏi.

Trước mắt bọn chúng là một nữ nhân rất đẹp, mái tóc dài búi lên thành kiểu Thuỳ hoàn phân tiếu kế, trang điểm trâm bạch ngọc hình hoa lan tao nhã bên trên. Đuôi tóc suôn mềm, rủ xuống một bên vai càng làm khuôn mặt xinh đẹp trở nên dịu dàng và dáng người thêm thướt tha, uyển chuyển.

Váy áo xanh nhạt phiêu diêu, bay bổng. Mỗi bước chân sinh ra vô hạn gió xuân, thổi mát cả lòng người.

Tất cả đều không ngờ, lão đại của Thần Võ Binh Đoàn lại là tiên nữ tuyệt trần như thế.

Đến khi Bào thúc giơ tay lên miệng ho khan, cốc đầu vài đứa thì chúng mới tỉnh lại.

Hiểu My cười hì hì, ra hiệu cho Bào Thúc lui xuống.

Một hồi sau.

- Lão đại. Đệ nghe mọi người nói tỷ có sức mạnh siêu phàm, có thật không?

Hiểu My không trả lời, chỉ là dùng một tay, nhấc cái bàn đá to đùng lên cao khỏi đầu người rồi bỏ xuống.

Bọn nhỏ trố mắt ngạc nhiên, rồi vỗ tay hoan hô ầm ầm.

- Lão đại. Muội nghe nói tỷ có khả năng khinh công rất giỏi. Thật không?

Hiểu My gật đầu, vận khí, bay lên cao, chộp lấy một con chim sẽ vô tình bay ngang qua bầu trời không đúng lúc.

Tiếp tục một tràn vỗ tay như pháo nổ.

- Lão đại. Nghe nói tỷ côn phát siêu quần, tỷ đánh vài chiêu cho mọi người học hỏi đi.

Hiểu My mỉm cười, triệu hồi như ý côn, thi triển một chiêu Thiên Long Ngạo Vân làm bọn trẻ hoàn toàn ngơ ngác, quên cả thở.

Cuối cùng, cuộc tụ hội cũng kết thúc. Hiểu My thành công để lại “Thần ấn” trong lòng đám trẻ.

Trước khi cho bọn chúng giải tán, cô còn không quên động viên, khích lệ tụi nhỏ một phen.

Đợi đến khi thân ảnh các cô cậu nhóc hoàn toàn biến mất. Lữ Tuấn mới xuất hiện, chầm chậm đến bên cạnh cô. Giọng nói ấm áp đầy tình cảm:

- Không ngờ muội lại có tài dỗ trẻ con đến vậy.

Hiểu My không biết nói sao, chỉ ha ha cười. Thật ra, lâu lâu chơi với bọn trẻ một hồi thì không sao. Chứ bắt cô ngày nào cũng ở cùng cả đám gà trống choai như thế. Cô thành thật đầu hàng.

- Nhị sư huynh, phía bên huynh, mọi chuyện thế nào?

- Tạm ổn. Ta cũng giao không gian giới chỉ cũ của muội cho Hồ Phi Tiếu. Nhìn thấy số đan dược và mấy núi tinh hạch trong đó, hắn kích động đến rơi nước mắt. Định cùng ta đến gặp muội để cảm ơn. Nửa đường thì bị Bào thúc lôi đi rồi.

- Muội đã biết, đa tạ huynh.

Hiểu My cong khoé môi, giọng nói ngọt ngào khiến trái tim Lữ Tuấn vội vàng trật đi mấy nhịp. Không muốn cô nhìn thấy vẻ bối rối của mình, anh lập tức đổi đề tài:

- Giao lưu hội tối nay, muội định mang ai theo?

- Hồ Phi Tiếu cùng Trần Đại Uy. Hai người này đại diện cho Thần Võ Binh đoàn, nên cũng phải tăng cường giao thiệp. Nhất là muội coi trọng sự khôn lanh, nhanh nhẹn của Phi tiếu. Đây là nhân tài, có thể trọng dụng.

- Muội nhận xét rất khá. Có thể tìm được một minh chủ như muội, âu cũng là phúc phần của họ.

Hiểu My cười cười. Hai người song song đứng cùng nhau ngắm những nụ hoa khoe mình dưới nắng, gió hây hây lay động những sợi tóc nam nữ đan xen. Một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng nhưng ngọt ngào, thơ mộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện