Hiểu My cảm thấy vận khí hôm nay thật không tệ.
Sau khi càn quét sạch sẽ những thứ có giá trị trong hang động của Phong Ưng Vương, cô nàng đắc ý, vênh váo phủi mông bay đi.
Hơn một canh giờ sau, Hiểu My đã về tới nơi dừng chân của liên quân Vô Cực Kiếm Phái.
Vừa thấy sư tỷ, Trường An hối hả chạy đến cạnh bên, giận hờn mở miệng:
- Đệ còn tưởng tỷ không biết đường về chứ. Mọi người rất lo lắng cho tỷ đó.
- Ai, ta hỏi này sư muội. Có phải cô nương nào mỗi khi xấu hổ cũng trốn chạy không biết đông tây như muội không vậy? Muội khổ luyện khinh công suốt 7 năm thật phát huy hết hiệu quả trong trường hợp này à nha.
- Hắc hắc, muội không biết mới vô ý một chút mà đã đi xa vậy rồi. Mai mốt sẽ không vậy nữa. Yên tâm, yên tâm.
Mỗ nữ nhân trước sự oán trách của đệ đệ và sư huynh, bất đắc dĩ, cười trừ. Sau đó, ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho hai người sát lại, thấp giọng rù rì.
- Đến lều của muội. Cho hai người xem thứ này.
Nói rồi, cả ba huynh muội kéo nhau đến lều của Hiểu My. Thật may vì mỗi thí sinh tham gia giao lưu hội đều được tặng 1 cái không gian giới chỉ, Mấy thứ như bàn ghế, lều trại, chăn gối… bình thường luôn cồng kềnh, chiếm nhiều diện tích, nhưng so với không gian rộng lớn bên trong cái nhẫn cũng chả đáng bao nhiêu. Vì vậy mà mỗi lúc dừng chân, họ luôn có không gian riêng để nghỉ ngơi, tụ hội.
Bên trong cái lều màu hồng mang phong cách công chúa, Hiểu My lôi kéo Trường An cùng Tiểu Phong tử ngồi xuống những cái ghế quay quanh một bàn tròn nhỏ.
Sau đó, cô mang những thứ đã càn quét được tại hang động đại điêu bày hết lên mặt bàn. Nhìn tinh hạch chất thành từng đống nhỏ trước mặt, Thường Phong kinh ngạc muốn rớt cả cằm.
- Wow. Hiểu My, muội vừa đánh cướp cả sơn mạch này à? Hiểu My nguýt dài sư huynh của mình: Có huynh mới cướp, đây là chiến lợi phẩm của muội. Khi nãy muội vừa đập chết một con yêu thú cấp 9. Hắc hắc. Không tệ phải không?
- Tỷ, tỷ nói là tỷ vừa đánh nhau với yêu thú cấp 9? Vậy tỷ có bị thương ở đâu không? Tỷ làm chuyện nguy hiểm như vậy mà không gọi mọi người. Lỡ tỷ có chuyện gì, đệ biết nói thế nào với Nhị thúc. Tỷ…
- Trường An. Đệ yên tâm đi. Tỷ sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà tỷ không tin chắc. Đây đây, có vài loài linh dược, có lẽ rất quý. Tỷ không nhận ra. Cho đệ hết. Xem có giúp ích cho đệ không?
Thấy đệ đệ định tiếp tục lải nhải như bà thím, Hiểu My lập tức lên tiếng cắt ngang, sau đó mang đống linh dược được cất giấu của Phong Ưng Vương ra, thu hút sự chú ý của ngốc đệ. Dĩ nhiên hiệu quả a.
Trường An mở to mắt nhìn mớ dược liệu Hiểu My mang về, nâng niu hết loại này đến loại khác, hết ngửi cái này lại ngửi cái khác. Sau đó, nó đứng bật dậy: - Tỷ, đệ sẽ mang hết chúng đi. Đệ muốn nghiên cứu thuốc giải cho Thiếu Nam sư huynh.
Hiểu My lôi nó lại: - Từ từ. lát nữa hãy về nghiên cứu. Còn chuyện này hấp dẫn hơn nè.
Sau đó, trước cặp mắt tò mò của hai nam tử, cô nàng hô biến một phát, trên bàn xuất hiện 2 quả trứng to. Một quả có hoa văn màu xanh lượn lờ trên vỏ trắng. Một quả lại có hoa văn màu trắng uốn quanh trên vỏ hồng.
- Cái này là…. Hai mắt tiểu phong tử sáng lên, lòng khấp khởi dự đoán.
- Trứng phi hành thú. Cái màu xanh là trứng của Phong ưng vương. Cái màu hồng là trứng của Hoả Lôi Điểu.
Phong ưng vương trưởng thành sẽ có thuộc tính phong. Hoả Lôi điểu trưởng thành thì có thuộc tính hoả. Hai người tự chọn đi.
- Hiểu My, ở đâu nhặt được bảo bối thế này. Huynh cũng muốn đi nhặt a.
Võ Thường Phong quá là phấn khích. Hắn ôm lấy cái trứng màu hồng, cười hắc hắc như lên cơn điên dại.
- Tỷ à, Tỷ để lại cho mình đi. Đệ có tinh hạch thuỷ thuộc tính tỷ cho là được rồi. Với lại, dưỡng thứ này vừa tốn thời gian, vừa tốn tinh hạch. Đệ không hứng thú.
Trường An chối từ. Hắn biết, để có được những thứ này, Hiểu My phải mạo hiểm không ít. Hắn không muốn chỉ mãi đón nhận như vậy.
Vỗ vai tiểu đệ, Hiểu My nhè nhẹ mỉm cười. Cất những thứ còn lại vào không gian giới chỉ. Quả thật, tiểu đệ của cô không có thời gian để ấp nở rồi nuôi nấng phi hành điểu. Có cơ hội cô sẽ bắt cho đệ ấy một con ấu thú siêu cấp hẳn hoi.
Tiểu Phong Tử quay qua nhìn cô, nghi hoặc hỏi:
- Muội không có gì cho nhị sư huynh à?
- Sao lại nhắc đến huynh ấy. Muội nghĩ huynh ấy là người thừa kế Lữ Gia, có lẽ không thiếu những thứ này. Hiểu My ngước lên, lời nói khẳng định như một lẽ hiển nhiên.
Tiểu Phong Tử trợn trừng cặp mắt, suýt nữa lồi cả ra ngoài.
- Ai không biết nhị sư huynh từ nhỏ đã rất tự lập, không muốn ỷ lại tài nguyên của gia đình. Muội không để ý, Thanh Phong Kiếm trên tay huynh ấy không có thuộc tính à?
- Ách, muội thấy kiếm nghệ huynh ấy siêu quần. Cứ tưởng đã có chứ.
- Haiz, tiếc cho một tấm chân tình của nhị sư huynh. Muội đúng là vô tình, chẳng quan tâm gì người ta cả.
- À, nhắc tới huynh ấy mới nhớ, sao từ lúc muội về, chẳng thấy bóng dáng đâu?
Tiểu Phong Tử không trả lời, sắc mặt biển đổi rất khả nghi. Hiểu My bèn quay sang nhìn Trường An, thấy nó cười cười, không đáp.
- Thần thần bí bí tất có điều mờ ám. Hai người không nói, ta tự đi tìm.
Bỏ lại một câu như vậy, mỗ nữ lắc mông, lướt ra ngoài. Không kịp nghe câu nói đầy trào phúng của Trường An đối với Tiểu Phong Tử sau lưng:
- Kiếm cớ hành hung nhị sư huynh, tỷ tỷ biết được thì đệ cũng không giúp được huynh đâu.
- Ai bảo hắn phi lễ với Hiểu My sư muội. Ta thay mặt sư phụ giáo huấn một chút. Lúc đó đệ đứng một bên nhìn, bộ dạng rất hả hê còn gì?
Võ Thường Phong cảm thấy thật sự oan uổng. Lúc đánh nhau với nhị sư huynh thì cái tên tóc trắng này không những không can ngăn, còn có ý cổ suýt. Giờ thì mang trách nhiệm đổ hết lên người hắn. Thiên lý ở đâu a?
…………………………………………………………………….
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Cuối cùng, đoàn người của Hiểu My cũng ra khỏi Ma Lâm sơn mạch.
Vừa đến cổng thành, đã thấy tứ đại chưởng môn cùng Đông Phương Nhược hồng y như lửa đứng trên đài cao, nhìn mọi người trở lại.
- Bái kiến các vị chưởng môn cùng Hư Không thành chủ.
Đỗ Minh cùng các đệ tử khác vội vàng hành lễ.
Vô Cực Tử nhìn các đệ tử của mình, gật gật đầu rồi cùng với những vị lãnh đạo khác lắc người biến mất.
- Ơ, hình như họ rảnh rỗi quá thì phải.
Hiểu My nhìn sang tiểu Phong Tử và Trường An kè hai bên trái phải của mình, lầm bầm mấy tiếng. Chỉ là cô không biết, dàn lãnh đạo này luôn xuất hiện như vậy mỗi lần có nhóm người nào đó từ Ma Lâm sơn mạch đi ra, nó đại diện cho sự tôn trọng đối với những đấu sĩ tham gia Giao Lưu Hội.
Một canh giờ sau.
Hiểu My cùng Lữ Tuấn bí mật tìm đến phòng của chưởng môn Vô Cực Tử.
Lần này, họ đến gặp chưởng môn để chứng minh lời nói của Ngân Nguyệt Xà, đồng thời, tìm hiểu tin tức có được từ huynh đệ Quách gia.
Kết quả không ngoài dự đoán.
Vô Cực Tử đúng thật là đệ tử của Hoan Hỉ thần luân hồi. Ngoài ra, còn có đám người Vô Tâm, Hà Nguyên và Đông Phương Nhược. Vì Giao hẹn 2 vạn năm trước của Hoan Hỉ thần đã tới. Kiếp này họ tề tựu, cùng nhau thực hiện nhiệm vụ duy trì sự phát triển của Huyền Thiên đại lục, chờ đợi sư phụ trở về.
Nay, mặc dù xác định được Hiểu My là kiếp sau của sư phụ. Nhưng cô hoàn toàn không có trí nhớ cùng năng lực của thần Hoan Hỉ. Trước mắt, kẻ thù lại trà trộn vào bờ Nam huyền hải. Vì vậy, họ quyết định, tạm thời vẫn sẽ giữ kín bí mật thân thế của Hiểu My. Tranh thủ thời gian cho cô trưởng thành và tập trung đủ 12 vị phu thần, chờ ngày khôi phục.
Qua lời nói của chưởng môn Vô Cực Tử, Hiểu My cùng Lữ Tuấn cũng biết được một số thông tin về tổ chức Hắc nha lang.
Mười mấy năm trước, nhân mã bọn người này mấy lần tìm đến Vô cực tử đều là một đi không trở lại.
Cho nên, huynh đệ Quách gia được phân công đầu nhập vào Vô cực kiếm phái làm nội gián. Chờ ngày phát hiện Hoan hỉ thần thì bắt lấy không tha.
Mặc dù hành trình vào Ma Lâm sơn mạch lần này, thông qua việc tìm kiếm Huyết Liên Hoa mà thân phận Hiểu My bị họ nắm được. Tuy nhiên, vì tránh bị nghi ngờ mà họ chưa có cơ hội truyền đi. Cuối cùng thì toàn bộ nhân thủ đều bị bắt giữ.
Cho nên, người của Yêu Thần ở những nơi khác trên Huyền Thiên đại lục vẫn chưa nhận được tin tức gì, vẫn còn không ngừng chia nhau tìm kiếm khắp nơi.
Tạm thời, Hiểu My tương đối an toàn.
Đáng tiếc nhất là, trong suốt cả quá trình tra khảo, dù phải dùng tới đan dược mê hoặc, khống chế thần trí của Vô Tâm đại sư, nhưng huynh đệ Khải Du, Khải Kỳ vẫn lắc đầu, không biết bất cứ tung tích gì của cha mẹ Hiểu My. Thậm chí, họ cũng không biết cứ điểm của tay chân Yêu thần tại những nơi khác.
Cái họ biết được là người đứng đầu Hắc Nha Lang, trực tiếp hạ lệnh cho từng thành viên trong tổ chức là một nữ nhân thần bí, mang khăn che mặt. Theo cách mô tả của họ, đây là một nhân vật cự kỳ lợi hại, lại độc ác, gian ngoa, khinh rẻ mạng người.
Sau khi trò chuyện, Lữ Tuấn giao nộp lại Huyết Liên Hoa, thể xác có chứa tinh hạch của Bách Mục Ma Chu cho chưởng môn Vô Cực Tử rồi cùng Hiểu My ra về. Lữ Tuấn cầm tay cô, dịu dàng lên tiếng:
- Hiểu My, con đường tương lai dù khó khăn, nguy hiểm thế nào, huynh cũng sẽ luôn ở bên muội.
Hiểu My gật đầu cười. Đôi khi, không thử sẽ không thể nào biết được kết quả. Xem như cho chính mình và huynh ấy một cơ hội. Vạn sự tuỳ duyên.
- Nhị sư huynh, cùng muội đi gặp Hà Nguyên đại sư một chút.
- Muốn nhờ Hà Nguyên đại sư chế tạo vũ khí à? Lữ Tuấn vui mừng dò hỏi.
- Bí mật. Đi rồi biết.
Nói rồi. Hiểu My lăng xăng đi trước mở đường.
Sau khi càn quét sạch sẽ những thứ có giá trị trong hang động của Phong Ưng Vương, cô nàng đắc ý, vênh váo phủi mông bay đi.
Hơn một canh giờ sau, Hiểu My đã về tới nơi dừng chân của liên quân Vô Cực Kiếm Phái.
Vừa thấy sư tỷ, Trường An hối hả chạy đến cạnh bên, giận hờn mở miệng:
- Đệ còn tưởng tỷ không biết đường về chứ. Mọi người rất lo lắng cho tỷ đó.
- Ai, ta hỏi này sư muội. Có phải cô nương nào mỗi khi xấu hổ cũng trốn chạy không biết đông tây như muội không vậy? Muội khổ luyện khinh công suốt 7 năm thật phát huy hết hiệu quả trong trường hợp này à nha.
- Hắc hắc, muội không biết mới vô ý một chút mà đã đi xa vậy rồi. Mai mốt sẽ không vậy nữa. Yên tâm, yên tâm.
Mỗ nữ nhân trước sự oán trách của đệ đệ và sư huynh, bất đắc dĩ, cười trừ. Sau đó, ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho hai người sát lại, thấp giọng rù rì.
- Đến lều của muội. Cho hai người xem thứ này.
Nói rồi, cả ba huynh muội kéo nhau đến lều của Hiểu My. Thật may vì mỗi thí sinh tham gia giao lưu hội đều được tặng 1 cái không gian giới chỉ, Mấy thứ như bàn ghế, lều trại, chăn gối… bình thường luôn cồng kềnh, chiếm nhiều diện tích, nhưng so với không gian rộng lớn bên trong cái nhẫn cũng chả đáng bao nhiêu. Vì vậy mà mỗi lúc dừng chân, họ luôn có không gian riêng để nghỉ ngơi, tụ hội.
Bên trong cái lều màu hồng mang phong cách công chúa, Hiểu My lôi kéo Trường An cùng Tiểu Phong tử ngồi xuống những cái ghế quay quanh một bàn tròn nhỏ.
Sau đó, cô mang những thứ đã càn quét được tại hang động đại điêu bày hết lên mặt bàn. Nhìn tinh hạch chất thành từng đống nhỏ trước mặt, Thường Phong kinh ngạc muốn rớt cả cằm.
- Wow. Hiểu My, muội vừa đánh cướp cả sơn mạch này à? Hiểu My nguýt dài sư huynh của mình: Có huynh mới cướp, đây là chiến lợi phẩm của muội. Khi nãy muội vừa đập chết một con yêu thú cấp 9. Hắc hắc. Không tệ phải không?
- Tỷ, tỷ nói là tỷ vừa đánh nhau với yêu thú cấp 9? Vậy tỷ có bị thương ở đâu không? Tỷ làm chuyện nguy hiểm như vậy mà không gọi mọi người. Lỡ tỷ có chuyện gì, đệ biết nói thế nào với Nhị thúc. Tỷ…
- Trường An. Đệ yên tâm đi. Tỷ sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà tỷ không tin chắc. Đây đây, có vài loài linh dược, có lẽ rất quý. Tỷ không nhận ra. Cho đệ hết. Xem có giúp ích cho đệ không?
Thấy đệ đệ định tiếp tục lải nhải như bà thím, Hiểu My lập tức lên tiếng cắt ngang, sau đó mang đống linh dược được cất giấu của Phong Ưng Vương ra, thu hút sự chú ý của ngốc đệ. Dĩ nhiên hiệu quả a.
Trường An mở to mắt nhìn mớ dược liệu Hiểu My mang về, nâng niu hết loại này đến loại khác, hết ngửi cái này lại ngửi cái khác. Sau đó, nó đứng bật dậy: - Tỷ, đệ sẽ mang hết chúng đi. Đệ muốn nghiên cứu thuốc giải cho Thiếu Nam sư huynh.
Hiểu My lôi nó lại: - Từ từ. lát nữa hãy về nghiên cứu. Còn chuyện này hấp dẫn hơn nè.
Sau đó, trước cặp mắt tò mò của hai nam tử, cô nàng hô biến một phát, trên bàn xuất hiện 2 quả trứng to. Một quả có hoa văn màu xanh lượn lờ trên vỏ trắng. Một quả lại có hoa văn màu trắng uốn quanh trên vỏ hồng.
- Cái này là…. Hai mắt tiểu phong tử sáng lên, lòng khấp khởi dự đoán.
- Trứng phi hành thú. Cái màu xanh là trứng của Phong ưng vương. Cái màu hồng là trứng của Hoả Lôi Điểu.
Phong ưng vương trưởng thành sẽ có thuộc tính phong. Hoả Lôi điểu trưởng thành thì có thuộc tính hoả. Hai người tự chọn đi.
- Hiểu My, ở đâu nhặt được bảo bối thế này. Huynh cũng muốn đi nhặt a.
Võ Thường Phong quá là phấn khích. Hắn ôm lấy cái trứng màu hồng, cười hắc hắc như lên cơn điên dại.
- Tỷ à, Tỷ để lại cho mình đi. Đệ có tinh hạch thuỷ thuộc tính tỷ cho là được rồi. Với lại, dưỡng thứ này vừa tốn thời gian, vừa tốn tinh hạch. Đệ không hứng thú.
Trường An chối từ. Hắn biết, để có được những thứ này, Hiểu My phải mạo hiểm không ít. Hắn không muốn chỉ mãi đón nhận như vậy.
Vỗ vai tiểu đệ, Hiểu My nhè nhẹ mỉm cười. Cất những thứ còn lại vào không gian giới chỉ. Quả thật, tiểu đệ của cô không có thời gian để ấp nở rồi nuôi nấng phi hành điểu. Có cơ hội cô sẽ bắt cho đệ ấy một con ấu thú siêu cấp hẳn hoi.
Tiểu Phong Tử quay qua nhìn cô, nghi hoặc hỏi:
- Muội không có gì cho nhị sư huynh à?
- Sao lại nhắc đến huynh ấy. Muội nghĩ huynh ấy là người thừa kế Lữ Gia, có lẽ không thiếu những thứ này. Hiểu My ngước lên, lời nói khẳng định như một lẽ hiển nhiên.
Tiểu Phong Tử trợn trừng cặp mắt, suýt nữa lồi cả ra ngoài.
- Ai không biết nhị sư huynh từ nhỏ đã rất tự lập, không muốn ỷ lại tài nguyên của gia đình. Muội không để ý, Thanh Phong Kiếm trên tay huynh ấy không có thuộc tính à?
- Ách, muội thấy kiếm nghệ huynh ấy siêu quần. Cứ tưởng đã có chứ.
- Haiz, tiếc cho một tấm chân tình của nhị sư huynh. Muội đúng là vô tình, chẳng quan tâm gì người ta cả.
- À, nhắc tới huynh ấy mới nhớ, sao từ lúc muội về, chẳng thấy bóng dáng đâu?
Tiểu Phong Tử không trả lời, sắc mặt biển đổi rất khả nghi. Hiểu My bèn quay sang nhìn Trường An, thấy nó cười cười, không đáp.
- Thần thần bí bí tất có điều mờ ám. Hai người không nói, ta tự đi tìm.
Bỏ lại một câu như vậy, mỗ nữ lắc mông, lướt ra ngoài. Không kịp nghe câu nói đầy trào phúng của Trường An đối với Tiểu Phong Tử sau lưng:
- Kiếm cớ hành hung nhị sư huynh, tỷ tỷ biết được thì đệ cũng không giúp được huynh đâu.
- Ai bảo hắn phi lễ với Hiểu My sư muội. Ta thay mặt sư phụ giáo huấn một chút. Lúc đó đệ đứng một bên nhìn, bộ dạng rất hả hê còn gì?
Võ Thường Phong cảm thấy thật sự oan uổng. Lúc đánh nhau với nhị sư huynh thì cái tên tóc trắng này không những không can ngăn, còn có ý cổ suýt. Giờ thì mang trách nhiệm đổ hết lên người hắn. Thiên lý ở đâu a?
…………………………………………………………………….
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Cuối cùng, đoàn người của Hiểu My cũng ra khỏi Ma Lâm sơn mạch.
Vừa đến cổng thành, đã thấy tứ đại chưởng môn cùng Đông Phương Nhược hồng y như lửa đứng trên đài cao, nhìn mọi người trở lại.
- Bái kiến các vị chưởng môn cùng Hư Không thành chủ.
Đỗ Minh cùng các đệ tử khác vội vàng hành lễ.
Vô Cực Tử nhìn các đệ tử của mình, gật gật đầu rồi cùng với những vị lãnh đạo khác lắc người biến mất.
- Ơ, hình như họ rảnh rỗi quá thì phải.
Hiểu My nhìn sang tiểu Phong Tử và Trường An kè hai bên trái phải của mình, lầm bầm mấy tiếng. Chỉ là cô không biết, dàn lãnh đạo này luôn xuất hiện như vậy mỗi lần có nhóm người nào đó từ Ma Lâm sơn mạch đi ra, nó đại diện cho sự tôn trọng đối với những đấu sĩ tham gia Giao Lưu Hội.
Một canh giờ sau.
Hiểu My cùng Lữ Tuấn bí mật tìm đến phòng của chưởng môn Vô Cực Tử.
Lần này, họ đến gặp chưởng môn để chứng minh lời nói của Ngân Nguyệt Xà, đồng thời, tìm hiểu tin tức có được từ huynh đệ Quách gia.
Kết quả không ngoài dự đoán.
Vô Cực Tử đúng thật là đệ tử của Hoan Hỉ thần luân hồi. Ngoài ra, còn có đám người Vô Tâm, Hà Nguyên và Đông Phương Nhược. Vì Giao hẹn 2 vạn năm trước của Hoan Hỉ thần đã tới. Kiếp này họ tề tựu, cùng nhau thực hiện nhiệm vụ duy trì sự phát triển của Huyền Thiên đại lục, chờ đợi sư phụ trở về.
Nay, mặc dù xác định được Hiểu My là kiếp sau của sư phụ. Nhưng cô hoàn toàn không có trí nhớ cùng năng lực của thần Hoan Hỉ. Trước mắt, kẻ thù lại trà trộn vào bờ Nam huyền hải. Vì vậy, họ quyết định, tạm thời vẫn sẽ giữ kín bí mật thân thế của Hiểu My. Tranh thủ thời gian cho cô trưởng thành và tập trung đủ 12 vị phu thần, chờ ngày khôi phục.
Qua lời nói của chưởng môn Vô Cực Tử, Hiểu My cùng Lữ Tuấn cũng biết được một số thông tin về tổ chức Hắc nha lang.
Mười mấy năm trước, nhân mã bọn người này mấy lần tìm đến Vô cực tử đều là một đi không trở lại.
Cho nên, huynh đệ Quách gia được phân công đầu nhập vào Vô cực kiếm phái làm nội gián. Chờ ngày phát hiện Hoan hỉ thần thì bắt lấy không tha.
Mặc dù hành trình vào Ma Lâm sơn mạch lần này, thông qua việc tìm kiếm Huyết Liên Hoa mà thân phận Hiểu My bị họ nắm được. Tuy nhiên, vì tránh bị nghi ngờ mà họ chưa có cơ hội truyền đi. Cuối cùng thì toàn bộ nhân thủ đều bị bắt giữ.
Cho nên, người của Yêu Thần ở những nơi khác trên Huyền Thiên đại lục vẫn chưa nhận được tin tức gì, vẫn còn không ngừng chia nhau tìm kiếm khắp nơi.
Tạm thời, Hiểu My tương đối an toàn.
Đáng tiếc nhất là, trong suốt cả quá trình tra khảo, dù phải dùng tới đan dược mê hoặc, khống chế thần trí của Vô Tâm đại sư, nhưng huynh đệ Khải Du, Khải Kỳ vẫn lắc đầu, không biết bất cứ tung tích gì của cha mẹ Hiểu My. Thậm chí, họ cũng không biết cứ điểm của tay chân Yêu thần tại những nơi khác.
Cái họ biết được là người đứng đầu Hắc Nha Lang, trực tiếp hạ lệnh cho từng thành viên trong tổ chức là một nữ nhân thần bí, mang khăn che mặt. Theo cách mô tả của họ, đây là một nhân vật cự kỳ lợi hại, lại độc ác, gian ngoa, khinh rẻ mạng người.
Sau khi trò chuyện, Lữ Tuấn giao nộp lại Huyết Liên Hoa, thể xác có chứa tinh hạch của Bách Mục Ma Chu cho chưởng môn Vô Cực Tử rồi cùng Hiểu My ra về. Lữ Tuấn cầm tay cô, dịu dàng lên tiếng:
- Hiểu My, con đường tương lai dù khó khăn, nguy hiểm thế nào, huynh cũng sẽ luôn ở bên muội.
Hiểu My gật đầu cười. Đôi khi, không thử sẽ không thể nào biết được kết quả. Xem như cho chính mình và huynh ấy một cơ hội. Vạn sự tuỳ duyên.
- Nhị sư huynh, cùng muội đi gặp Hà Nguyên đại sư một chút.
- Muốn nhờ Hà Nguyên đại sư chế tạo vũ khí à? Lữ Tuấn vui mừng dò hỏi.
- Bí mật. Đi rồi biết.
Nói rồi. Hiểu My lăng xăng đi trước mở đường.
Danh sách chương