Hai tên sát thủ bị điểm huyệt, đứng chết trân. Bốn con mắt mở to, nhìn Hàn Tử Liệt nhanh chóng phi thân vào thông đạo.
- Xong rồi, xong rồi! Coi như kiếp này đến đây. Căn cứ ẩn sát bao năm tại Mẫu Đơn Thành sau hôm nay coi như sụp đổ. – Hai tên sát thủ đều mặc niệm trong lòng.
Hàn Tử Liệt xâm nhập mật thất, vô cùng bất ngờ vì nơi này đúng thật là vườn không, nhà trống… Ngoại trừ hai bộ đồ thái giám được vứt tại một góc phòng, mấy thứ còn lại cũng chỉ là hai chiếc giường nhỏ, một bộ bàn ghế đơn sơ. Trên mặt bàn là trà nguội cùng một ít điểm tâm đang ăn dở.
Xem ra, trước khi ám sát Chiêu Nhạc, bọn chúng đã chuẩn bị đường lui rất kỹ càng.
Hàn Tử Liệt thu lấy chứng cứ rồi quay ngược trở lên. Hắn gọi Lâm Tiểu Hổ đang canh giữ ở phía sau. Cả hai đang chuẩn bị khảo tra ba tên nghi phạm vừa bắt được thì nhận được thông báo của Tiểu Tùng. Từ đại môn của Thủy Minh Đường, một đám quan binh cầm gươm giáo vội vã chạy vào.
Tiểu Hổ và Hàn Tử Liệt chỉ còn cách xách theo chưởng quầy của Thủy Minh Đường rút trước. Những sát thủ còn lại trong phòng ngủ cứ để lại cho Cấm Vệ Quân xử lý. Hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng thu được tin tức hữu ích. Ẩn Sát này không phải dễ đối phó đâu a.
Lúc hai người Hàn Tử Liệt bí mật mang theo nữ sát thủ của Ẩn sát quay lại Ngân Diệp Khách điếm, Hiểu My vẫn chưa về.
Lúc này, mỗ nữ vẫn đang ở trong Thu Thiên Điện chữa bệnh cho Chiêu Nhạc.
Thời gian dài duy trì linh lực bao bọc Thanh Liên Thần Hỏa đuổi theo tiêu diệt những luồng khí màu xám tràn đầy hơi thở hắc ám, Hiểu My cả người như muốn hư thoát nhưng vẫn cố gắng tập trung cao độ. Hai bên thái dương, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, từng giọt. Tiểu Huyễn kề bên chủ nhân hỗ trợ, chốc chốc lại lấy đan dược, thả vào mồm của chủ nhân.
Tiểu Nhĩ có nhiệm vụ chăm sóc cho Chiêu Nhạc. Nó đứng trên long sàn, thân hình nhỏ xíu kề sát đầu của mỹ nam. Hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào đôi môi khêu gợi của Chiêu Nhạc không thèm chớp.
Không phải Tiểu Nhĩ mê trai đâu nhé! Chẳng qua vì Chiêu Nhạc đang ngậm trong miệng sợi tóc thứ ba của nó. Tên tiểu tử này đau lòng, xót của nên luyến tiếc nhìn hoài.
Hiểu My kiên trì dùng thần hỏa để thiêu đốt mấy luồng khí xám trong cơ thể của Chiêu Nhạc. Hơn một ngày một đêm, cuối cùng, sự việc cũng sắp sửa hoàn thành. Thanh Liên Thần hỏa đang trói lấy luồng khí xám cuối cùng trong cơ thể của vị hoàng đế Liên Hoa Quốc. Nó vẫy vùng tựa như một sinh mạng thực sự. Phải một khắc đồng hồ sau, quá trình thanh tẩy này mới kết thúc. Luồng khí xám ngoan cố chống cự thất bại, bị thần hỏa đốt thành hư vô.
Hiểu My cẩn thận kiểm tra bên trong cơ thể của Chiêu Nhạc một lần. Cô kinh ngạc phát hiện ra, tại đan điền của hắn có một con rồng nhỏ màu vàng. Đây có lẽ chính là long khí của bậc đế vương mà nhân gian vẫn lưu truyền từ xưa. Có điều, vì Chiêu đế đang hôn mê nên con Kim Long này cũng ngủ say không tỉnh.
May mắn a, nếu Kim Long thức tỉnh, quá trình cứu chữa này vô pháp thực hiện rồi.
Hiểu My chầm chậm thu lại tia linh lực đưa vào cơ thể của Chiêu Nhạc. Khoảng vài phút sau, mỹ nam trên long sàn thân hình khẽ động. Đôi mắt đẹp từ từ mở ra.
- Là nàng cứu ta. Ta rất hạnh phúc a!
Hiểu My trợn mắt. Tên này vừa dạo một vòng tử môn quan, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là thả thính rồi. Lẻo mép thế này, làm sao mà hắn có thể giữ gìn trinh tiết mấy mươi năm trong đời cho được nhỉ? Chiêu Nhạc nhìn thấy mỗ nữ trợn trừng nhìn hắn, biết là đã chọc nàng mất hứng, vội vã lảng tránh, nói sang chuyện khác.
- Ta làm sao thế này?
- Huynh trúng độc. Hàn Tử Liệt đã cho huynh uống Giải độc đan. Độc đã được giải nhưng ta lại phát hiện trong cơ thể huynh có những luồng khí xám kỳ lạ đang vây lấy trái tim. Ta giúp huynh diệt trừ hết rồi.
- Thì ra là vậy. Hèn gì, thỉnh thoảng ta thấy ngực vô cùng đau nhức, nhưng ngự y cũng chẳng phát hiện được nguyên nhân.
- Có muốn tra rõ hay không?
Hiểu My nhìn hắn thật sâu rồi lên tiếng. Ý của cô là muốn hỏi thử xem Chiêu Nhạc có muốn điều tra kẻ đã ám toán hắn trước khi rời khỏi Bắc Đẩu đại lục này không. Chiêu Nhạc dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng hắn chỉ cười cười. Con đường đi lên long ỷ xây dựng bằng chính máu xương của huynh đệ và những người bên cạnh. Hắn cũng không ngoại lệ.
Chiêu Nhạc lắc đầu, cười khổ cất tiếng:
- Không cần. Dù gì thì đối với nơi này, chúng ta chỉ là khách qua đường. Ân oán gì gì đó, coi như mây khói. Nhưng kể ra, lần ám sát này của bọn chúng đã giúp ta dễ dàng thực hiện kế kim thiền thoát xác, thuận lợi rút lui. Ngược lại, phải cảm ơn nữa a.
Thái độ của Chiêu Nhạc hết sức nhẹ nhàng. Hiểu My tôn trọng quyết định của hắn, khẽ gật đầu.
…………………………………………………………………………
Lúc Hiểu My quay trở lại Ngân Diệp khách điếm. Hai người Lâm Tiểu Hổ và Hàn Tử Liệt đã trở lại. Mỗ nữ hoảng hồn nhìn nữ chưởng quầy của Thủy Minh Phường bị điểm huyệt, vứt lăn lóc trên mặt đất trong phòng ngủ của mình. Trên người là dây thừng xiết chặt, bị trói như thể trói heo.
- Ai đây?
- Người của Ẩn Sát!
Hàn Tử Liệt ngắn gọn đáp lời. Sau đó, hắn vắn tắt kể lại chuyện điều tra hành tung của tổ chức sát thủ này mấy ngày nay. Tiểu Tùng nhảy ra từ ngực áo của Lâm Tiểu Hổ, ào ào tranh công, đòi khen thưởng.
Đối với việc tra khảo tù binh, Hiểu My cảm thấy vô cùng đơn giản, quăng cho Tiểu Huyễn là xong. Vì thế, mỗ nữ để cho Lâm Tiểu Hổ xách ả sát thủ, dẫn theo mấy tên nhóc thụ yêu rời đi. Bản thân cô thì nhàn nhã nhấp chung trà rồi mang chuyện giải độc cho Chiêu Nhạc từ từ kể lại.
Hàn Tử Liệt nghe xong, thái độ bình tĩnh, chẳng chút dao động. Hắn rất hiểu và cũng tán đồng suy nghĩ của vị đồng đội vừa nhận mặt này. Nhưng mà, tổ chức Ẩn Sát này đúng là phải diệt. Không phải vì trả thù cho Chiêu Nhạc, hay là đảm bảo cho Liên Hoa Quốc cùng đại lục Bắc Đẩu tránh được một nỗi lo tiềm tàng. Truy quét đám sát thủ này, Hàn Tử Liệt còn muốn đánh đấm với Bá Lăng một hồi. Thử xem Độc cô cửu kiếm của Hắn (BL) có lợi hại bằng Âm dương kiếm hay không?
Hai người Hiểu My và Hàn Tử Liệt trao đổi với nhau non nửa canh giờ. Lúc này, Tiểu Hổ đã quay lại. Mang theo tin tức khẩn yếu báo lên trên.
- Sư phụ. Hỏi được rồi. Là một đảo nhỏ không có tên nằm cách Thược Dược đảo về phía Nam khoảng 50 hải lý. Bình thường, phần hải vực xung quanh hòn đảo này tồn tại rất nhiều xoáy nước nên chẳng có thuyền bè nào dám tiếp cận nơi đây.
- Đã thế, làm sao chúng đến và đi?
Hiểu My tò mò hỏi. Lâm Tiểu Hổ liền đem tất cả thông tin mà hắn thu hoạch được khi tra khảo nữ sát thủ đem về.
Đầu tiên, Tiểu Hổ bổ một cú nặng nề vào đầu của ả, khiến cho ả hôn mê. Sau đó, vận khinh công, mang theo “nghi phạm” chạy vào nhà kho chứa củi của Ngân Diệp Khách điếm. Ả sát thủ bị quăng vào phòng tối chứa đầy hương thơm của Huyễn Thụ Hoa. Tinh thần từ từ chìm vào mộng ảo. Mọi tâm tư, suy nghĩ được giấu kín trong lòng cứ thế hiện tra trong huyễn cảnh. Tấm màn bí mật về căn cứ của Ẩn sát tại Liên Hoa quốc bị phơi bày trần trụi trước mắt mọi người.
………………………………………………………………………..
Hai ngày sau, từ Mẫu Đơn Thành, một tin tức chấn động cả đại lục Bắc Đẩu được truyền ra ngoài.
Hoàng đế cá biệt nhất đại lục này là Chiêu Ngữ Kính bị ám sát, trúng độc, bỏ mình.
Trước khi băng hà, Chiêu Ngữ Kính truyền ngôi lại cho Chiêu Thế Nhân, hoàng đệ không cùng mẹ của mình. Nhưng mà, một nửa binh quyền của quốc gia này lại nằm trong tay công chúa Chiêu Ngọc Khuê. Cả hai trong ứng ngoại hợp, giữ vững Liên Hoa quốc trước những âm mưu thống nhất ngũ quốc của các nước còn lại.
Long thể của Chiêu Ngữ Kính được Thủy Táng, tuân theo tục lệ của quốc gia này.
Ngày mà ngọc quan của Chiêu Ngữ Kính được đưa ra khơi, bầu trời Đông Hải tự dưng xuất hiện mưa to, mặt biển trắng tung, sôi sục. Tiếng khóc của người đưa tang hòa trong thanh âm mưa gió làm cho không khí thêm buồn bã, tan nát cả hồn người.
Trên một con thuyền nhỏ đi ở phía cuối đoàn đưa tang này, Hiểu My đứng tựa vào lan can của căn phòng nhỏ cuối thuyền. Nước mưa nhỏ xuống, bị linh lực trong cơ thể hóa thành một tấm màn phòng hộ cản lại. Hóa thành vệt dài, chưa kịp lăn xuống đụng mặt sàn đã biến mất vô tung.
Nhìn một màu trắng tang thương xa xa phía trước, mỗ nữ lắc đầu, than thở với nam tử mặc áo bào màu trắng, hông đeo Tử Kim hồ lô bên cạnh.
- Nhìn thấy đám tang của chính mình vừa hoành tráng, vừa bi thương như thế mà huynh vẫn bình tĩnh thế này. Đúng là bội phục, bội phục a!
- Thú vị. Muội cũng nghĩ vậy mà. Đúng không?
Chiêu Nhạc cười cười. Giọng nói cà lơ phất phơ nhưng hàm chứa một phần sủng nịnh.
- A….
Hiểu My phát ra một thanh âm đơn tiết rồi im lặng. Đoàn người của bọn họ bây giờ đang tiến tới căn cứ bí mật của Ẩn Sát. Đi sau đoàn đưa tang chỉ là tiện đường mà thôi!
- Không biết cấm vệ quân và tay chân của huynh ở Mẫu Đơn Thành có thể tra ra hòn đảo bí mật của ẩn sát hay không? Chúng ta xuất phát đã lâu mà chẳng có tin tức gì cả. Xem ra, kho tàng tại căn cứ đó muội đành phải nhận lấy rồi. Ha ha….
Hàn Tử Liệt: “…”
Lâm Tiểu Hổ: “…”
Chiêu Nhạc: “…”
Sự vui vẻ của Hiểu My làm cho ba nam tử già trẻ đi cùng có chút cạn lời. Cô nàng này tự tin quá thì phải. Nhưng mà tự tin như thế cũng rất tốt. Vì người tự tin thì luôn có khả năng làm chủ cuộc sống của mình, không bị trở ngại tâm lý trước khó khăn, thử thách nhấp nhô.
Căn cứ sát thủ … đảo nhỏ huyền bí …. Chúng ta đến đây a!
…………………………………………………………………..
Lời tác giả:
Hôm nay, nhà ta có đám tang. Bà nội ta qua đời sau một quãng thời gian dài ốm đau, bệnh tật.
Ta cố gắng lại cơn mệt mỏi ào ào kéo tới để ngồi viết những chương này khi đồng hồ đã chỉ hơn 0 giờ. Câu văn có lẽ không hay lắm, nhưng ta cũng đã cố hết sức. Mong đọc giả cảm thông a!
- Xong rồi, xong rồi! Coi như kiếp này đến đây. Căn cứ ẩn sát bao năm tại Mẫu Đơn Thành sau hôm nay coi như sụp đổ. – Hai tên sát thủ đều mặc niệm trong lòng.
Hàn Tử Liệt xâm nhập mật thất, vô cùng bất ngờ vì nơi này đúng thật là vườn không, nhà trống… Ngoại trừ hai bộ đồ thái giám được vứt tại một góc phòng, mấy thứ còn lại cũng chỉ là hai chiếc giường nhỏ, một bộ bàn ghế đơn sơ. Trên mặt bàn là trà nguội cùng một ít điểm tâm đang ăn dở.
Xem ra, trước khi ám sát Chiêu Nhạc, bọn chúng đã chuẩn bị đường lui rất kỹ càng.
Hàn Tử Liệt thu lấy chứng cứ rồi quay ngược trở lên. Hắn gọi Lâm Tiểu Hổ đang canh giữ ở phía sau. Cả hai đang chuẩn bị khảo tra ba tên nghi phạm vừa bắt được thì nhận được thông báo của Tiểu Tùng. Từ đại môn của Thủy Minh Đường, một đám quan binh cầm gươm giáo vội vã chạy vào.
Tiểu Hổ và Hàn Tử Liệt chỉ còn cách xách theo chưởng quầy của Thủy Minh Đường rút trước. Những sát thủ còn lại trong phòng ngủ cứ để lại cho Cấm Vệ Quân xử lý. Hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng thu được tin tức hữu ích. Ẩn Sát này không phải dễ đối phó đâu a.
Lúc hai người Hàn Tử Liệt bí mật mang theo nữ sát thủ của Ẩn sát quay lại Ngân Diệp Khách điếm, Hiểu My vẫn chưa về.
Lúc này, mỗ nữ vẫn đang ở trong Thu Thiên Điện chữa bệnh cho Chiêu Nhạc.
Thời gian dài duy trì linh lực bao bọc Thanh Liên Thần Hỏa đuổi theo tiêu diệt những luồng khí màu xám tràn đầy hơi thở hắc ám, Hiểu My cả người như muốn hư thoát nhưng vẫn cố gắng tập trung cao độ. Hai bên thái dương, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, từng giọt. Tiểu Huyễn kề bên chủ nhân hỗ trợ, chốc chốc lại lấy đan dược, thả vào mồm của chủ nhân.
Tiểu Nhĩ có nhiệm vụ chăm sóc cho Chiêu Nhạc. Nó đứng trên long sàn, thân hình nhỏ xíu kề sát đầu của mỹ nam. Hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào đôi môi khêu gợi của Chiêu Nhạc không thèm chớp.
Không phải Tiểu Nhĩ mê trai đâu nhé! Chẳng qua vì Chiêu Nhạc đang ngậm trong miệng sợi tóc thứ ba của nó. Tên tiểu tử này đau lòng, xót của nên luyến tiếc nhìn hoài.
Hiểu My kiên trì dùng thần hỏa để thiêu đốt mấy luồng khí xám trong cơ thể của Chiêu Nhạc. Hơn một ngày một đêm, cuối cùng, sự việc cũng sắp sửa hoàn thành. Thanh Liên Thần hỏa đang trói lấy luồng khí xám cuối cùng trong cơ thể của vị hoàng đế Liên Hoa Quốc. Nó vẫy vùng tựa như một sinh mạng thực sự. Phải một khắc đồng hồ sau, quá trình thanh tẩy này mới kết thúc. Luồng khí xám ngoan cố chống cự thất bại, bị thần hỏa đốt thành hư vô.
Hiểu My cẩn thận kiểm tra bên trong cơ thể của Chiêu Nhạc một lần. Cô kinh ngạc phát hiện ra, tại đan điền của hắn có một con rồng nhỏ màu vàng. Đây có lẽ chính là long khí của bậc đế vương mà nhân gian vẫn lưu truyền từ xưa. Có điều, vì Chiêu đế đang hôn mê nên con Kim Long này cũng ngủ say không tỉnh.
May mắn a, nếu Kim Long thức tỉnh, quá trình cứu chữa này vô pháp thực hiện rồi.
Hiểu My chầm chậm thu lại tia linh lực đưa vào cơ thể của Chiêu Nhạc. Khoảng vài phút sau, mỹ nam trên long sàn thân hình khẽ động. Đôi mắt đẹp từ từ mở ra.
- Là nàng cứu ta. Ta rất hạnh phúc a!
Hiểu My trợn mắt. Tên này vừa dạo một vòng tử môn quan, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là thả thính rồi. Lẻo mép thế này, làm sao mà hắn có thể giữ gìn trinh tiết mấy mươi năm trong đời cho được nhỉ? Chiêu Nhạc nhìn thấy mỗ nữ trợn trừng nhìn hắn, biết là đã chọc nàng mất hứng, vội vã lảng tránh, nói sang chuyện khác.
- Ta làm sao thế này?
- Huynh trúng độc. Hàn Tử Liệt đã cho huynh uống Giải độc đan. Độc đã được giải nhưng ta lại phát hiện trong cơ thể huynh có những luồng khí xám kỳ lạ đang vây lấy trái tim. Ta giúp huynh diệt trừ hết rồi.
- Thì ra là vậy. Hèn gì, thỉnh thoảng ta thấy ngực vô cùng đau nhức, nhưng ngự y cũng chẳng phát hiện được nguyên nhân.
- Có muốn tra rõ hay không?
Hiểu My nhìn hắn thật sâu rồi lên tiếng. Ý của cô là muốn hỏi thử xem Chiêu Nhạc có muốn điều tra kẻ đã ám toán hắn trước khi rời khỏi Bắc Đẩu đại lục này không. Chiêu Nhạc dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng hắn chỉ cười cười. Con đường đi lên long ỷ xây dựng bằng chính máu xương của huynh đệ và những người bên cạnh. Hắn cũng không ngoại lệ.
Chiêu Nhạc lắc đầu, cười khổ cất tiếng:
- Không cần. Dù gì thì đối với nơi này, chúng ta chỉ là khách qua đường. Ân oán gì gì đó, coi như mây khói. Nhưng kể ra, lần ám sát này của bọn chúng đã giúp ta dễ dàng thực hiện kế kim thiền thoát xác, thuận lợi rút lui. Ngược lại, phải cảm ơn nữa a.
Thái độ của Chiêu Nhạc hết sức nhẹ nhàng. Hiểu My tôn trọng quyết định của hắn, khẽ gật đầu.
…………………………………………………………………………
Lúc Hiểu My quay trở lại Ngân Diệp khách điếm. Hai người Lâm Tiểu Hổ và Hàn Tử Liệt đã trở lại. Mỗ nữ hoảng hồn nhìn nữ chưởng quầy của Thủy Minh Phường bị điểm huyệt, vứt lăn lóc trên mặt đất trong phòng ngủ của mình. Trên người là dây thừng xiết chặt, bị trói như thể trói heo.
- Ai đây?
- Người của Ẩn Sát!
Hàn Tử Liệt ngắn gọn đáp lời. Sau đó, hắn vắn tắt kể lại chuyện điều tra hành tung của tổ chức sát thủ này mấy ngày nay. Tiểu Tùng nhảy ra từ ngực áo của Lâm Tiểu Hổ, ào ào tranh công, đòi khen thưởng.
Đối với việc tra khảo tù binh, Hiểu My cảm thấy vô cùng đơn giản, quăng cho Tiểu Huyễn là xong. Vì thế, mỗ nữ để cho Lâm Tiểu Hổ xách ả sát thủ, dẫn theo mấy tên nhóc thụ yêu rời đi. Bản thân cô thì nhàn nhã nhấp chung trà rồi mang chuyện giải độc cho Chiêu Nhạc từ từ kể lại.
Hàn Tử Liệt nghe xong, thái độ bình tĩnh, chẳng chút dao động. Hắn rất hiểu và cũng tán đồng suy nghĩ của vị đồng đội vừa nhận mặt này. Nhưng mà, tổ chức Ẩn Sát này đúng là phải diệt. Không phải vì trả thù cho Chiêu Nhạc, hay là đảm bảo cho Liên Hoa Quốc cùng đại lục Bắc Đẩu tránh được một nỗi lo tiềm tàng. Truy quét đám sát thủ này, Hàn Tử Liệt còn muốn đánh đấm với Bá Lăng một hồi. Thử xem Độc cô cửu kiếm của Hắn (BL) có lợi hại bằng Âm dương kiếm hay không?
Hai người Hiểu My và Hàn Tử Liệt trao đổi với nhau non nửa canh giờ. Lúc này, Tiểu Hổ đã quay lại. Mang theo tin tức khẩn yếu báo lên trên.
- Sư phụ. Hỏi được rồi. Là một đảo nhỏ không có tên nằm cách Thược Dược đảo về phía Nam khoảng 50 hải lý. Bình thường, phần hải vực xung quanh hòn đảo này tồn tại rất nhiều xoáy nước nên chẳng có thuyền bè nào dám tiếp cận nơi đây.
- Đã thế, làm sao chúng đến và đi?
Hiểu My tò mò hỏi. Lâm Tiểu Hổ liền đem tất cả thông tin mà hắn thu hoạch được khi tra khảo nữ sát thủ đem về.
Đầu tiên, Tiểu Hổ bổ một cú nặng nề vào đầu của ả, khiến cho ả hôn mê. Sau đó, vận khinh công, mang theo “nghi phạm” chạy vào nhà kho chứa củi của Ngân Diệp Khách điếm. Ả sát thủ bị quăng vào phòng tối chứa đầy hương thơm của Huyễn Thụ Hoa. Tinh thần từ từ chìm vào mộng ảo. Mọi tâm tư, suy nghĩ được giấu kín trong lòng cứ thế hiện tra trong huyễn cảnh. Tấm màn bí mật về căn cứ của Ẩn sát tại Liên Hoa quốc bị phơi bày trần trụi trước mắt mọi người.
………………………………………………………………………..
Hai ngày sau, từ Mẫu Đơn Thành, một tin tức chấn động cả đại lục Bắc Đẩu được truyền ra ngoài.
Hoàng đế cá biệt nhất đại lục này là Chiêu Ngữ Kính bị ám sát, trúng độc, bỏ mình.
Trước khi băng hà, Chiêu Ngữ Kính truyền ngôi lại cho Chiêu Thế Nhân, hoàng đệ không cùng mẹ của mình. Nhưng mà, một nửa binh quyền của quốc gia này lại nằm trong tay công chúa Chiêu Ngọc Khuê. Cả hai trong ứng ngoại hợp, giữ vững Liên Hoa quốc trước những âm mưu thống nhất ngũ quốc của các nước còn lại.
Long thể của Chiêu Ngữ Kính được Thủy Táng, tuân theo tục lệ của quốc gia này.
Ngày mà ngọc quan của Chiêu Ngữ Kính được đưa ra khơi, bầu trời Đông Hải tự dưng xuất hiện mưa to, mặt biển trắng tung, sôi sục. Tiếng khóc của người đưa tang hòa trong thanh âm mưa gió làm cho không khí thêm buồn bã, tan nát cả hồn người.
Trên một con thuyền nhỏ đi ở phía cuối đoàn đưa tang này, Hiểu My đứng tựa vào lan can của căn phòng nhỏ cuối thuyền. Nước mưa nhỏ xuống, bị linh lực trong cơ thể hóa thành một tấm màn phòng hộ cản lại. Hóa thành vệt dài, chưa kịp lăn xuống đụng mặt sàn đã biến mất vô tung.
Nhìn một màu trắng tang thương xa xa phía trước, mỗ nữ lắc đầu, than thở với nam tử mặc áo bào màu trắng, hông đeo Tử Kim hồ lô bên cạnh.
- Nhìn thấy đám tang của chính mình vừa hoành tráng, vừa bi thương như thế mà huynh vẫn bình tĩnh thế này. Đúng là bội phục, bội phục a!
- Thú vị. Muội cũng nghĩ vậy mà. Đúng không?
Chiêu Nhạc cười cười. Giọng nói cà lơ phất phơ nhưng hàm chứa một phần sủng nịnh.
- A….
Hiểu My phát ra một thanh âm đơn tiết rồi im lặng. Đoàn người của bọn họ bây giờ đang tiến tới căn cứ bí mật của Ẩn Sát. Đi sau đoàn đưa tang chỉ là tiện đường mà thôi!
- Không biết cấm vệ quân và tay chân của huynh ở Mẫu Đơn Thành có thể tra ra hòn đảo bí mật của ẩn sát hay không? Chúng ta xuất phát đã lâu mà chẳng có tin tức gì cả. Xem ra, kho tàng tại căn cứ đó muội đành phải nhận lấy rồi. Ha ha….
Hàn Tử Liệt: “…”
Lâm Tiểu Hổ: “…”
Chiêu Nhạc: “…”
Sự vui vẻ của Hiểu My làm cho ba nam tử già trẻ đi cùng có chút cạn lời. Cô nàng này tự tin quá thì phải. Nhưng mà tự tin như thế cũng rất tốt. Vì người tự tin thì luôn có khả năng làm chủ cuộc sống của mình, không bị trở ngại tâm lý trước khó khăn, thử thách nhấp nhô.
Căn cứ sát thủ … đảo nhỏ huyền bí …. Chúng ta đến đây a!
…………………………………………………………………..
Lời tác giả:
Hôm nay, nhà ta có đám tang. Bà nội ta qua đời sau một quãng thời gian dài ốm đau, bệnh tật.
Ta cố gắng lại cơn mệt mỏi ào ào kéo tới để ngồi viết những chương này khi đồng hồ đã chỉ hơn 0 giờ. Câu văn có lẽ không hay lắm, nhưng ta cũng đã cố hết sức. Mong đọc giả cảm thông a!
Danh sách chương