Hai nam tử ôm lấy nhau, tay bắt mặt mừng. Hiểu My nghệch mặt ra, tưởng tượng tới một câu chuyện đam mỹ cực kỳ lãng mạn.
Lâm Tiểu Hổ và Thạch Sa, Lê Minh Khôi dừng tay nhìn cuộc hội ngộ giữa hai người này.
Sau một màn chào hỏi thắm thiết, thâm tình. Hai vị siêu cấp mỹ nam cuối cùng cũng buông nhau ra.
Hàn Tử Liệt khoát vai Chiêu tướng quân, hướng Hiểu My giới thiệu.
- Hiểu My, đây là Chiêu Nhạc. Là một trong thập nhị chiến tướng của chúng ta.
- Kiếp này ta gọi Chiêu Ngữ Kính.
Chiêu Nhạc cười tươi, báo ra tên họ hiện tại của mình. Khiến cho toàn trường im lặng.
Thạch Sa và Lê Minh Khôi là người của Liên Hoa Quốc, nghe Chiêu Nhạc báo danh, vội vã quỳ xuống, dập đầu.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Các ngươi đứng lên. Đêm nay ở đây không có hoàng đế, chỉ có Chiêu Nhạc, bằng hữu lâu ngày gặp lại của Hiểu My muội muội và Hàn huynh đệ. Hai người cứ tùy ý làm việc của mình.
Chiêu Nhạc nói với hai người vẫn đang quỳ trên bờ cát.
- Tuân mệnh!
Hai nam tử đáp lời rồi vội vàng đứng dậy. Nhìn vị hoàng đế nổi danh nhất đại lục Bắc Đẩu đang cùng Trần Hiểu My và Hàn Tử Liệt trở gót, quay lại mỏm đá ở phía xa.
Nhìn Chiêu Nhạc trở tay, bày một kết giới nho nhỏ xung quanh, Hiểu My lắc lắc đầu, tặc lưỡi nói:
- Thì ra, huynh chính là vị hoàng đế cá biệt của Bắc Đẩu đại lục.
Chiêu Nhạc phì cười:
- Ta gìn giữ trinh tiết của mình như thế, nàng không vui sao? Hiểu My: “…”
Hàn Tử Liệt nghe thế thì xanh mặt. Chỉ tay vào Chiêu Nhạc, run giọng nói.
- Cái tên Chiêu Nhạc chết tiệt này. Cái đức hạnh này của ngươi sau hai vạn năm vẫn không đổi là sao vậy hả?
- Không phải ngươi cũng thế sao?
Chiêu Nhạc một bộ dáng ngông nghênh, thách thức.
Hiểu My run rẩy khóe môi, bất đắc dĩ mở lời.
- Nè, nè, hai người có thể tập trung vào chính sự được không hả? Hàn Tử Liệt, huynh bớt nói lại cho ta. Còn huynh nữa, Chiêu Nhạc, Chiêu Ngữ Kính. Huynh đã tự xuất đầu lộ diện rồi, tiếp theo muốn làm sao đây?
- Ta tất nhiên theo muội. – Chiêu Nhạc vuốt vuốt mấy cọng tóc bị gió biển thổi tung, điềm nhiên nói: Trước mắt hai người đừng vội rời khỏi đây. Cho ta ít ngày để thu xếp cục diện này. Sau đó, chúng ta cùng đi.
- Cần ta hỗ trợ sao? Hàn Tử Liệt tò mò hỏi. Gì chứ, chuyện giả chết để bỏ trốn, hắn kinh nghiệm đầy mình.
Chiêu Nhược cười cười. Có nhân công tự mình đưa đến cửa, ngu gì không sử dụng a. Ha ha…
…………………………………………………………………..
Đại hội thi đấu sau khi kết thúc ba ngày, đến ngày thứ tư, vào lúc sáng sớm, những tuyển thủ đứng đầu đã áo quần chỉnh tề, chải chuốt cẩn thận vào triều diện thánh.
Lâm Tiểu Hổ không đến. Lê Minh Khôi nhờ liều mạng mà có mặt trong top năm người vòng khảo hạch thủy chiến nên cũng được nở mày nở mặt một phen.
Chiêu Nhạc ngồi trên ngai vàng, bộ long bào vàng rực thêu hình phi long thăng thiên. Đai lưng tinh xảo kết bằng ngọc thạch màu đỏ rực. Bên eo đeo ngọc bội đế vương. Mũ Rồng của hắn kết ngọc trai thành một cái rèm nhỏ rũ che trước trán. Mày kiếm xếch cao, mắt hẹp dài nghiêm nghị.
Chiêu Nhạc hôm nay nào còn cái vẻ tùy ý, phong lưu như cái đêm trước biển tám chuyện với Hiểu My. Hắn bây giờ là một đế vương cao cao tại thượng, uy quyền tuyệt đối.
Chiêu Nhạc đặt ra vài câu hỏi, khảo hạch đám tuyển thủ. Vũ Quang trả lời tốt nhất, hắn được tấn thăng làm Thủy đô úy, trực thuộc Hải Quân. Kiều Phong thì được phong làm Phiêu Kỵ Đô Úy, trấn giữ Mẫu Đơn Đảo.
Lê Minh Khôi ngây ngô, chính trực một chút, nhưng mà hắn là Tiêu Sư của Tiêu Cục Kim Nguyên, không có tham vọng quan tước, chỉ xin một cây thương thật tốt đã đủ mãn nguyện rồi
Chiêu Nhạc nể tình có quen biết, liền đáp ứng.
Trên đại điện, Phong quan tấn chức vẫn lần lượt được tiến hành…
Tối hôm đó, khi trăng bắt đầu lên, gió biển ngoài khơi mang theo một chút hương vị mặn mòi không thể nào lấn át được mùi của hoa tươi và nến thơm khắp nơi trong ngự hoa viên. Không gian thêm phần lung linh, sáng rực.
Chiêu Nhạc đêm nay bày tiệc mừng công, tỏ chút thành ý và sủng ái với những quan viên đã chủ trì toàn bộ đại hội thi đấu. Đồng thời cũng muốn chúc mừng những vị tân nhân vừa nhậm chức.
Đàn ca sướng hát, nhạc công tích cực, vũ công nhiệt tình…
Mọi chuyện diễn ra bình yên… mãi cho đến khi tiệc sắp tàn, hoàng đế Chiêu Ngữ Kính đã ngà ngà say, đứng dậy rời đi. Chúng quan viên khom người tiễn đưa.
Ngờ đâu, một vật bén nhọn phát ra ánh sáng màu xanh, xé rách không gian bay đến. Mà mục tiêu của vật thể lạ này, chính là hoàng đế Chiêu Ngữ Kính – cụ thể hơn là trái tim của Chiêu Ngữ Kính.
Chiêu Nhạc cảm nhận được nguy hiểm, lập tức xoay người. Mũi tên chệch khỏi mục tiêu ban đầu, không đâm trúng tim nhưng lại găm vào bả vai. Máu đỏ lập tức thấm ra, ướt đẫm hoàng bào, tạo ra màu sắc tương phản vô cùng nổi bật.
Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, máu đã chuyển sang thâm đen.
Chiêu Ngữ Kính lảo đảo ngã xuống trong thanh âm hốt hoảng của viên thái giám bên cạnh. Trước khi lâm vào bóng tối, hắn còn âm thầm nguyền rủa tên Hàn Tử Liệt chết tiệt, ra tay tàn nhẫn quá rồi!
Ngự Hoa Viên lập tức loạn thành một đống.
Thừa tướng lệnh cho Kiều Phong, Vũ Quang, Lê Minh Khôi được lệnh hỗ trợ ngự lâm quân lùng bắt thích khách. Những quan viên còn lại đều bị áp giải đến Vọng Nguyệt Lầu, cẩn trọng canh giữ. Trước khi điều tra rõ ràng, tuyệt không cho cho ai rời khỏi.
Muội muội của Chiêu Ngữ Kính – công chúa Chiêu Ngọc Khuê nhập cung, chăm sóc hoàng đế. Mẫu Đơn Đảo lập tức giới nghiêm.
Phía bên này, Hàn Tử Liệt một thân hắc y, hắn ẩn náu tại ngự hoa viên này từ sớm, nhìn chằm chằm vào Chiêu Nhạc. Chỉ cần Chiêu Nhạc ra ám hiệu, hắn lập tức bắn tên.
Nào ngờ, ngay khi Chiêu Nhạc đứng lên thì có mấy tên Thái Giám xuất hiện chắn ngang tầm nhìn của hắn. Chỉ vài giây mà phía bên Hoàng Đế lập tức xảy ra chuyện. Thân hình Hàn Tử Liệt lóe lên. Mấy tên thái giám lập tức hôn mê.
Hàn Tử Liệt nhanh chóng đuổi theo đoàn người hộ tống Chiêu Nhạc đã hôn mê về Thu Thiên Điện. Hắn dựa vào một thân khinh công tuyệt thế, thân ảnh linh hoạt lẫn vào bóng đêm, nhanh chóng tiếp cận Thu Thiên điện, áp tai vào tường, nghe ngóng mọi diễn biến bên trong.
Trên long sàn, Chiêu Nhạc hai mắt nhắm nghiền, môi thâm đen, hơi thở mong manh như sợi chỉ.
Hai vị ngự y cao tuổi nhất của Thái Y Viện đang thay nhau trích máu, bắt mạch. Đôi mày bạc trắng cau lại, Trần Ngự Y quay sang Chiêu Ngọc Khuê đang lo lắng bên cạnh, run rẩy nói.
- Bẩm công chúa, hoàng thượng là trúng phải Thi độc. Loại độc này hoàn toàn không có giải dược. Chúng thần vô dụng, chỉ có thể áp chế để Hoàng đế không bị đau đớn hành hạ chứ không thể giải trừ.
- Thi độc … thi độc…
Chiêu Ngọc Khuê lập lại một cách vô thức… sao nàng lại không biết loại độc nổi tiếng được mệnh danh là “giang hồ kì độc” này chứ. Thi độc không giết người tức khắc mà sẽ khiến cho người trúng độc thân thể thối rửa từng chút, từng chút một… tra tấn đến chết mới là mục tiêu sau cùng của loại “giang hồ kỳ độc” này.
Sau một thoáng thẫn thờ, Chiêu Ngọc Khuê nhanh chóng lấy lại tinh thần, khẩn trương hạ lệnh cho Ngự Y tìm mọi cách để áp chế kỳ độc và kéo dài sinh mệnh cho hoàng huynh. Chuyện truy tìm thích khách giao lại cho thừa tướng, có manh mối, lập tức bẩm báo. Bản thân Chiêu Ngọc Khuê sẽ ở lại Thu Thiên điện, tự chăm sóc cho Chiêu đế.
Một loạt mệnh lệnh được ban ra. Không khí trong hoàng cung lúc này chỉ có thể hình dung bằng bốn từ “nước sôi lửa bỏng”.
Đợi mọi người chầm chậm giải tán thì đã là chuyện của một canh giờ sau.
Trong hậu điện của Thu Thiên điện lúc này chỉ còn lại Trần Ngự Y, Chiêu Ngọc Khuê cùng vài tên thái giám, cung nữ túc trực. Ngự Lâm Quân đều canh gác chặt chẽ ở bên ngoài.
Hàn Tử Liệt điểm huyệt ngủ của đám người đang canh giữ cạnh bên Chiêu đế. Hắn tranh thủ thời gian, nhét cho Chiêu Nhạc hai viên Giải độc đan. Sau đó, cẩn thận kiểm tra lại mạch đập của hắn rồi mới rời khỏi.
Lúc Hàn Tử Liệt quay lại Ngân Diệp khách điếm, Hiểu My và Tiểu Hổ vẫn còn ngồi đợi.
Hàn Tử Liệt báo lại tình hình của Chiêu Nhạc và phán đoán của bản thân. Hiểu My nghe xong, nhíu mày lên tiếng:
- Ý của huynh, chuyện này có liên quan đến Bá Lăng – tiên hoàng đế của Nam Triêu Quốc?
- Phải. Thi độc này là thủ đoạn mà Ẩn sát dùng để đối phó với kẻ thù. Ta nghi ngờ, Bá Lăng là hung thủ sau màn cũng không có gì lạ.
Bá Lăng này giỏi ẩn nhẫn, thủ đoạn lại bạo tàn. Hắn chắc cố ý trả thù chuyện Chiêu đế trước đây không tương trợ khi hắn xin cưới công chúa Chiêu Ngọc Khuê. Chuyện này phức tạp rồi đây. Độc Cô Cửu kiếm của Bá Lăng vô cùng lợi hại. Nếu là đích thân hắn ra tay, chưa chắc quân đội của Mẫu Đơn Thành có thể bắt được.
- Hàn Tử Liệt, huynh dẫn theo Tiểu Hổ đi bắt thích khách, điều tra rõ chuyện này. Chỗ của Chiêu Nhạc, muội sẽ xử lý.
Hiểu My dứt khoát nói.
Sau đó, cả ba người vội vã ly khai.
Hiểu My không cần sử dụng áo choàng tàng hình. Cô nàng gọi Tiểu Huyễn, làm một ít thuật pháp che mắt thế nhân. Sau đó, ngang nhiên từ cửa chính bước vào Thu Thiên điện.
Tiểu Huyễn đưa toàn bộ đám người Chiêu Ngọc Khuê, Trần Ngự Y cùng thái giám, cung nữ vào huyễn cảnh. Phút chốc, toàn bộ Thiên Thu điện lúc này đã là địa bàn của Hiểu My.
Cô chầm chậm đi tới bên cạnh Chiêu Nhạc – vị phu thần vừa xuất hiện. Gương mặt tuấn mỹ lúc này mặc dù không còn tím tái, nhưng vẻ nhợt nhạt vẫn rất rõ ràng. Xem ra, Giải độc đan mà Hàn Tử Liệt cho hắn phục dụng không phát huy hết công dụng, hoặc là, có nguyên nhân khác, nếu tình trạng này không phải hoàn toàn do Thi độc thì sao?
Hiểu My bị suy nghĩ của mình dọa sợ. Cô vội vã tập trung tinh thần, đưa linh lực của bản thân xâm nhập vào kinh mạch của Chiêu Nhạc.
Lâm Tiểu Hổ và Thạch Sa, Lê Minh Khôi dừng tay nhìn cuộc hội ngộ giữa hai người này.
Sau một màn chào hỏi thắm thiết, thâm tình. Hai vị siêu cấp mỹ nam cuối cùng cũng buông nhau ra.
Hàn Tử Liệt khoát vai Chiêu tướng quân, hướng Hiểu My giới thiệu.
- Hiểu My, đây là Chiêu Nhạc. Là một trong thập nhị chiến tướng của chúng ta.
- Kiếp này ta gọi Chiêu Ngữ Kính.
Chiêu Nhạc cười tươi, báo ra tên họ hiện tại của mình. Khiến cho toàn trường im lặng.
Thạch Sa và Lê Minh Khôi là người của Liên Hoa Quốc, nghe Chiêu Nhạc báo danh, vội vã quỳ xuống, dập đầu.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Các ngươi đứng lên. Đêm nay ở đây không có hoàng đế, chỉ có Chiêu Nhạc, bằng hữu lâu ngày gặp lại của Hiểu My muội muội và Hàn huynh đệ. Hai người cứ tùy ý làm việc của mình.
Chiêu Nhạc nói với hai người vẫn đang quỳ trên bờ cát.
- Tuân mệnh!
Hai nam tử đáp lời rồi vội vàng đứng dậy. Nhìn vị hoàng đế nổi danh nhất đại lục Bắc Đẩu đang cùng Trần Hiểu My và Hàn Tử Liệt trở gót, quay lại mỏm đá ở phía xa.
Nhìn Chiêu Nhạc trở tay, bày một kết giới nho nhỏ xung quanh, Hiểu My lắc lắc đầu, tặc lưỡi nói:
- Thì ra, huynh chính là vị hoàng đế cá biệt của Bắc Đẩu đại lục.
Chiêu Nhạc phì cười:
- Ta gìn giữ trinh tiết của mình như thế, nàng không vui sao? Hiểu My: “…”
Hàn Tử Liệt nghe thế thì xanh mặt. Chỉ tay vào Chiêu Nhạc, run giọng nói.
- Cái tên Chiêu Nhạc chết tiệt này. Cái đức hạnh này của ngươi sau hai vạn năm vẫn không đổi là sao vậy hả?
- Không phải ngươi cũng thế sao?
Chiêu Nhạc một bộ dáng ngông nghênh, thách thức.
Hiểu My run rẩy khóe môi, bất đắc dĩ mở lời.
- Nè, nè, hai người có thể tập trung vào chính sự được không hả? Hàn Tử Liệt, huynh bớt nói lại cho ta. Còn huynh nữa, Chiêu Nhạc, Chiêu Ngữ Kính. Huynh đã tự xuất đầu lộ diện rồi, tiếp theo muốn làm sao đây?
- Ta tất nhiên theo muội. – Chiêu Nhạc vuốt vuốt mấy cọng tóc bị gió biển thổi tung, điềm nhiên nói: Trước mắt hai người đừng vội rời khỏi đây. Cho ta ít ngày để thu xếp cục diện này. Sau đó, chúng ta cùng đi.
- Cần ta hỗ trợ sao? Hàn Tử Liệt tò mò hỏi. Gì chứ, chuyện giả chết để bỏ trốn, hắn kinh nghiệm đầy mình.
Chiêu Nhược cười cười. Có nhân công tự mình đưa đến cửa, ngu gì không sử dụng a. Ha ha…
…………………………………………………………………..
Đại hội thi đấu sau khi kết thúc ba ngày, đến ngày thứ tư, vào lúc sáng sớm, những tuyển thủ đứng đầu đã áo quần chỉnh tề, chải chuốt cẩn thận vào triều diện thánh.
Lâm Tiểu Hổ không đến. Lê Minh Khôi nhờ liều mạng mà có mặt trong top năm người vòng khảo hạch thủy chiến nên cũng được nở mày nở mặt một phen.
Chiêu Nhạc ngồi trên ngai vàng, bộ long bào vàng rực thêu hình phi long thăng thiên. Đai lưng tinh xảo kết bằng ngọc thạch màu đỏ rực. Bên eo đeo ngọc bội đế vương. Mũ Rồng của hắn kết ngọc trai thành một cái rèm nhỏ rũ che trước trán. Mày kiếm xếch cao, mắt hẹp dài nghiêm nghị.
Chiêu Nhạc hôm nay nào còn cái vẻ tùy ý, phong lưu như cái đêm trước biển tám chuyện với Hiểu My. Hắn bây giờ là một đế vương cao cao tại thượng, uy quyền tuyệt đối.
Chiêu Nhạc đặt ra vài câu hỏi, khảo hạch đám tuyển thủ. Vũ Quang trả lời tốt nhất, hắn được tấn thăng làm Thủy đô úy, trực thuộc Hải Quân. Kiều Phong thì được phong làm Phiêu Kỵ Đô Úy, trấn giữ Mẫu Đơn Đảo.
Lê Minh Khôi ngây ngô, chính trực một chút, nhưng mà hắn là Tiêu Sư của Tiêu Cục Kim Nguyên, không có tham vọng quan tước, chỉ xin một cây thương thật tốt đã đủ mãn nguyện rồi
Chiêu Nhạc nể tình có quen biết, liền đáp ứng.
Trên đại điện, Phong quan tấn chức vẫn lần lượt được tiến hành…
Tối hôm đó, khi trăng bắt đầu lên, gió biển ngoài khơi mang theo một chút hương vị mặn mòi không thể nào lấn át được mùi của hoa tươi và nến thơm khắp nơi trong ngự hoa viên. Không gian thêm phần lung linh, sáng rực.
Chiêu Nhạc đêm nay bày tiệc mừng công, tỏ chút thành ý và sủng ái với những quan viên đã chủ trì toàn bộ đại hội thi đấu. Đồng thời cũng muốn chúc mừng những vị tân nhân vừa nhậm chức.
Đàn ca sướng hát, nhạc công tích cực, vũ công nhiệt tình…
Mọi chuyện diễn ra bình yên… mãi cho đến khi tiệc sắp tàn, hoàng đế Chiêu Ngữ Kính đã ngà ngà say, đứng dậy rời đi. Chúng quan viên khom người tiễn đưa.
Ngờ đâu, một vật bén nhọn phát ra ánh sáng màu xanh, xé rách không gian bay đến. Mà mục tiêu của vật thể lạ này, chính là hoàng đế Chiêu Ngữ Kính – cụ thể hơn là trái tim của Chiêu Ngữ Kính.
Chiêu Nhạc cảm nhận được nguy hiểm, lập tức xoay người. Mũi tên chệch khỏi mục tiêu ban đầu, không đâm trúng tim nhưng lại găm vào bả vai. Máu đỏ lập tức thấm ra, ướt đẫm hoàng bào, tạo ra màu sắc tương phản vô cùng nổi bật.
Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, máu đã chuyển sang thâm đen.
Chiêu Ngữ Kính lảo đảo ngã xuống trong thanh âm hốt hoảng của viên thái giám bên cạnh. Trước khi lâm vào bóng tối, hắn còn âm thầm nguyền rủa tên Hàn Tử Liệt chết tiệt, ra tay tàn nhẫn quá rồi!
Ngự Hoa Viên lập tức loạn thành một đống.
Thừa tướng lệnh cho Kiều Phong, Vũ Quang, Lê Minh Khôi được lệnh hỗ trợ ngự lâm quân lùng bắt thích khách. Những quan viên còn lại đều bị áp giải đến Vọng Nguyệt Lầu, cẩn trọng canh giữ. Trước khi điều tra rõ ràng, tuyệt không cho cho ai rời khỏi.
Muội muội của Chiêu Ngữ Kính – công chúa Chiêu Ngọc Khuê nhập cung, chăm sóc hoàng đế. Mẫu Đơn Đảo lập tức giới nghiêm.
Phía bên này, Hàn Tử Liệt một thân hắc y, hắn ẩn náu tại ngự hoa viên này từ sớm, nhìn chằm chằm vào Chiêu Nhạc. Chỉ cần Chiêu Nhạc ra ám hiệu, hắn lập tức bắn tên.
Nào ngờ, ngay khi Chiêu Nhạc đứng lên thì có mấy tên Thái Giám xuất hiện chắn ngang tầm nhìn của hắn. Chỉ vài giây mà phía bên Hoàng Đế lập tức xảy ra chuyện. Thân hình Hàn Tử Liệt lóe lên. Mấy tên thái giám lập tức hôn mê.
Hàn Tử Liệt nhanh chóng đuổi theo đoàn người hộ tống Chiêu Nhạc đã hôn mê về Thu Thiên Điện. Hắn dựa vào một thân khinh công tuyệt thế, thân ảnh linh hoạt lẫn vào bóng đêm, nhanh chóng tiếp cận Thu Thiên điện, áp tai vào tường, nghe ngóng mọi diễn biến bên trong.
Trên long sàn, Chiêu Nhạc hai mắt nhắm nghiền, môi thâm đen, hơi thở mong manh như sợi chỉ.
Hai vị ngự y cao tuổi nhất của Thái Y Viện đang thay nhau trích máu, bắt mạch. Đôi mày bạc trắng cau lại, Trần Ngự Y quay sang Chiêu Ngọc Khuê đang lo lắng bên cạnh, run rẩy nói.
- Bẩm công chúa, hoàng thượng là trúng phải Thi độc. Loại độc này hoàn toàn không có giải dược. Chúng thần vô dụng, chỉ có thể áp chế để Hoàng đế không bị đau đớn hành hạ chứ không thể giải trừ.
- Thi độc … thi độc…
Chiêu Ngọc Khuê lập lại một cách vô thức… sao nàng lại không biết loại độc nổi tiếng được mệnh danh là “giang hồ kì độc” này chứ. Thi độc không giết người tức khắc mà sẽ khiến cho người trúng độc thân thể thối rửa từng chút, từng chút một… tra tấn đến chết mới là mục tiêu sau cùng của loại “giang hồ kỳ độc” này.
Sau một thoáng thẫn thờ, Chiêu Ngọc Khuê nhanh chóng lấy lại tinh thần, khẩn trương hạ lệnh cho Ngự Y tìm mọi cách để áp chế kỳ độc và kéo dài sinh mệnh cho hoàng huynh. Chuyện truy tìm thích khách giao lại cho thừa tướng, có manh mối, lập tức bẩm báo. Bản thân Chiêu Ngọc Khuê sẽ ở lại Thu Thiên điện, tự chăm sóc cho Chiêu đế.
Một loạt mệnh lệnh được ban ra. Không khí trong hoàng cung lúc này chỉ có thể hình dung bằng bốn từ “nước sôi lửa bỏng”.
Đợi mọi người chầm chậm giải tán thì đã là chuyện của một canh giờ sau.
Trong hậu điện của Thu Thiên điện lúc này chỉ còn lại Trần Ngự Y, Chiêu Ngọc Khuê cùng vài tên thái giám, cung nữ túc trực. Ngự Lâm Quân đều canh gác chặt chẽ ở bên ngoài.
Hàn Tử Liệt điểm huyệt ngủ của đám người đang canh giữ cạnh bên Chiêu đế. Hắn tranh thủ thời gian, nhét cho Chiêu Nhạc hai viên Giải độc đan. Sau đó, cẩn thận kiểm tra lại mạch đập của hắn rồi mới rời khỏi.
Lúc Hàn Tử Liệt quay lại Ngân Diệp khách điếm, Hiểu My và Tiểu Hổ vẫn còn ngồi đợi.
Hàn Tử Liệt báo lại tình hình của Chiêu Nhạc và phán đoán của bản thân. Hiểu My nghe xong, nhíu mày lên tiếng:
- Ý của huynh, chuyện này có liên quan đến Bá Lăng – tiên hoàng đế của Nam Triêu Quốc?
- Phải. Thi độc này là thủ đoạn mà Ẩn sát dùng để đối phó với kẻ thù. Ta nghi ngờ, Bá Lăng là hung thủ sau màn cũng không có gì lạ.
Bá Lăng này giỏi ẩn nhẫn, thủ đoạn lại bạo tàn. Hắn chắc cố ý trả thù chuyện Chiêu đế trước đây không tương trợ khi hắn xin cưới công chúa Chiêu Ngọc Khuê. Chuyện này phức tạp rồi đây. Độc Cô Cửu kiếm của Bá Lăng vô cùng lợi hại. Nếu là đích thân hắn ra tay, chưa chắc quân đội của Mẫu Đơn Thành có thể bắt được.
- Hàn Tử Liệt, huynh dẫn theo Tiểu Hổ đi bắt thích khách, điều tra rõ chuyện này. Chỗ của Chiêu Nhạc, muội sẽ xử lý.
Hiểu My dứt khoát nói.
Sau đó, cả ba người vội vã ly khai.
Hiểu My không cần sử dụng áo choàng tàng hình. Cô nàng gọi Tiểu Huyễn, làm một ít thuật pháp che mắt thế nhân. Sau đó, ngang nhiên từ cửa chính bước vào Thu Thiên điện.
Tiểu Huyễn đưa toàn bộ đám người Chiêu Ngọc Khuê, Trần Ngự Y cùng thái giám, cung nữ vào huyễn cảnh. Phút chốc, toàn bộ Thiên Thu điện lúc này đã là địa bàn của Hiểu My.
Cô chầm chậm đi tới bên cạnh Chiêu Nhạc – vị phu thần vừa xuất hiện. Gương mặt tuấn mỹ lúc này mặc dù không còn tím tái, nhưng vẻ nhợt nhạt vẫn rất rõ ràng. Xem ra, Giải độc đan mà Hàn Tử Liệt cho hắn phục dụng không phát huy hết công dụng, hoặc là, có nguyên nhân khác, nếu tình trạng này không phải hoàn toàn do Thi độc thì sao?
Hiểu My bị suy nghĩ của mình dọa sợ. Cô vội vã tập trung tinh thần, đưa linh lực của bản thân xâm nhập vào kinh mạch của Chiêu Nhạc.
Danh sách chương