Thuồng luồng tinh đuối sức. Nó sợ hãi, bỏ trốn xuống khe sâu. Phía sau nó là Tiểu Bạch to lớn kiên quyết đuổi theo. Hiểu My cũng nối gót theo đồng bọn của mình xem náo nhiệt.
Khe vực này có độ sâu trên năm nghìn thước và chiều dài khoảng một nghìn ba trăm dặm. Nước biển lạnh giá và áp suất kinh khủng đã làm cho quả cầu không khí của Hiểu My bị biến dạng, tứ bề lồi lõm chứ không tròn trịa, trơn láng như bình thường.
Hai bên vách đá của vực sâu đeo bám đầy những loài giáp xác có thể phát ra thứ ánh sáng huyền ảo, thần kỳ. Nếu để ý quan sát cẩn thận còn thấy cả một loài sứa tựa như Sứa Benthocodon. À, thêm cả Giun Zoombie nữa chứ. Những loài sinh vật này Hiểu My chỉ từng thấy nó khi lướt web ở xã hội hiện đại.
Hiểu My điều khiển quả cầu không khí của mình đuổi theo phía sau Tiểu Bạch. Thân hình to lớn của nó rẽ nước phía trước mở đường. Bản thân cô thì nhàn nhã rong ruổi phía sau. Trong đầu không ngừng liên tưởng đến rãnh Mariana ở Thái Bình Dương.
Bỗng nhiên, nước biển bốn phía xung quanh sủi bọt trắng phau. Tiểu Bạch và Thuồng Luồng tinh phía trước lại quấn vào nhau, quyết một trận sống còn tiếp tục.
Ngân Nguyệt Xà dùng cơ thể “đao thương bất nhập” của mình để đối phó với bốn bàn chân đầy móng vuốt của đối thủ. Nó ỷ vào lợi thế của thân thể sau khi được cải tạo dưới Huyết Trì mà “cứng đối cứng” với thuồng luồng tinh. Cái đầu tam giác với dấu ấn trăng non cực kỳ linh động, liên tục di chuyển, tập kích vào những yếu điểm của đối phương. Mỗi một cú mổ ra, mặc dù không thể lập tức làm thuồng luồng trọng thương, nhưng mà Ngân Nguyệt Xà rất thông minh, nó không tấn công lung tung mà chỉ tập trung vào vài vị trí cố định.
Thuồng luồng tinh sau vài lần ăn đau, nó nhanh chóng phát hiện ra kế hoạch “chặt cây” của Tiểu Bạch. Lần nữa bỏ trốn.
Hiểu My bay nhanh tới, đáp xuống đầu của Tiểu Bạch, khẽ thầm thì vào tai vị hộ vệ của mình:
- Con thủy quái này quá chết nhát. Nếu cứ dây dưa hoài với nó thế này cũng không phải cách. Lần tới, lúc ngươi đối phó với nó, ta dùng Như Ý côn đánh lén thử xem sao.
Tiểu Bạch không trả lời. Nó cũng ghét cay ghét đắng con thủy quái này. Đường đường là cơn ác mộng tại Đông Hải mà lâm trận bỏ trốn, không dám đường đường chính chính đánh với nó. Quá sỉ nhục họ nhà rắn đi a.
Nửa canh giờ sau, thuồng luồng tinh bị bắt kịp lần thứ hai. Lần này, nó đã đút kết được kinh nghiệm cho bản thân, không để cho Tiểu Bạch cuốn lấy như đòn bánh tét mà luôn cố gắng duy trì một khoảng cách an toàn, điều khiển sóng nước cuồn cuộn tiến về phía Tiểu Bạch, hòng che đậy tầm nhìn của đối thủ.
Nước biển phả ào ào vào mặt như muốn cuốn mọi thứ trôi ngược ra sau. Hiểu My phải cố gắng dữ lắm mới trụ vững trên đầu của đồng bọn, chờ đợi thời cơ.
Cuối cùng, trời không phụ lòng người.
Thuồng Luồng tinh sợ hãi trước chiến lực và sự bền bỉ của Ngân Nguyệt xà nên chỉ còn cách hiến tế nội đan. Một quả châu to tựa đầu người xuất hiện, xoay tròn, tạo ra vòng xoáy vĩ đại cuốn về thân ảnh màu trắng đối diện với nó.
Lợi dụng lúc này, Hiểu My sử dụng Như Ý Côn, đánh ra chiêu lợi hại nhất trong Thiên Long Thập Nhất Thức.
- Thiên Long Vô Ảnh! Đi!
Như Ý côn bay ra khỏi tay của Hiểu My, chớp lên một cái rồi biến mất.
Chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi. Thuồng Luồng tinh cảm thấy có một sức mạnh to lớn áp xuống đỉnh đầu. Xương cốt nứt vỡ. Hộp sọ lõm sâu. Cơn đau khủng khiếp làm cho nó rống lên. Âm thanh không thể phát ra, chỉ có nước biển xung quanh cuộn trào, sôi sục.
Như Ý côn liên tục nện vào đầu của con thủy quái làm cho nó choáng váng. Nội đan mất đi sự điều khiển của chủ nhân. Nháy mắt đã bị Tiểu Bạch nuốt trọn.
Tiếp theo đó, Tiểu Bạch ào tới. Thân rắn màu trắng cuốn chặt lấy thuồng luồng tinh. Miệng nó há to ra, cắn phập vào vị trí bị tổn thương sau nhiều lần công kích của thủy quái rồi ra sức hút máu của nó.
Thuồng luồng tinh điên cuồng giãy giụa. Nhưng mà nhận lấy hai đầu công kích của Hiểu My và Tiểu Bạch, nó chẳng được mấy chốc duy trì. Chưa đến nửa canh giờ. Thân mình to lớn của thuồng luồng tinh đã hoàn toàn xụi lơ. Thể xác mất đi sinh cơ, bị Tiểu Bạch tùy nghi hấp thụ.
………………………………………………………………………..
Lúc Hiểu My trở lại thuyền nhỏ, hai người Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ đang ngồi uống trà, câu cá thư giãn. Bộ dáng nhàn nhã đến đáng ăn đòn.
Hiểu My nhảy lên thuyền, thu lại Định thủy châu rồi liếc liếc vào chậu sứ đầy ắp cá mực, khẽ cười.
- Sư phụ, người xuống biển đã mấy ngày, cuối cùng có thu hoạch được gì không a? - Ta trông có vẻ giống người kém năng lực vậy sao? Một lần xuống biển lần này, dư dả cho con cưới vợ.
Hiểu My tùy ý đáp. Sau đó, cô nàng lấy trong không gian giới chỉ ra cả một đống lớn trân châu thượng hạng. Viên nào viên nấy to bằng quả trứng chim. Màu sắc óng ánh, rực rỡ.
Sau khi đánh nhau với thuồng luồng, trong thời gian chờ đợi Tiểu Bạch hấp thu hết máu huyết trong cơ thể to lớn của thủy quái thì Hiểu My bắt đầu mang mấy con trai khổng lồ ra cạy ngọc.
Đáng tiếc, dưới đáy vực này, ngoại trừ mấy loại giáp xác và sinh vật kỳ dị thì cũng chẳng có kho báu gì cho cam.
Đang lúc chán nản thì tại hang ổ của Thuồng Luồng tinh, lúc Hiểu My tới đó càn quét, có nhặt được một quả cầu tròn màu xanh lam phát ra dồi dào năng lượng thủy thuộc tính và một số lượng lớn tinh thạch cũng trong suốt, cũng một màu đồng dạng. Tảng nào tảng nấy đều rất to. Nếu có thể mang về điêu khắc cũng có thể tạo ra những công trình kiến trúc đặc biệt hoặc làm thành trang trí phẩm tuyệt vời.
Hàn Tử Liệt cầm lên một bụi san hô màu tím, thú vị nói:
- Cái loại Tử Ngọc San Hô này là báu vật mà tất cả các quốc gia cùng khát cầu. Không ngờ muội đi dạo một vòng lại tìm được một đống lớn như vậy.
Hiểu My nghe nói vậy thì mừng rỡ. Cô chỉ là thấy nó đẹp nên nhặt lấy. Dè đâu là bảo vật. Số hên a.
- Ngân hộ vệ đâu?
- Đang hấp thu nội đan của Thuồng luồng tinh. Xem ra sẽ tiếp tục ngủ say nữa rồi.
Hiểu My đáp lời của Hàn Tử Liệt. Sau đó, cô thu lại hết đống của cải trên sàn thuyền rồi gọi Tiểu Huyễn giải khai huyễn cảnh cho Thạch Sa.
Thạch Sa cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất lâu. Trong mơ, hắn thấy bản thân trở thành lão bản của một quầy hàng bán buôn thủy hải sản lớn nhất tại Hạ Liên Quốc. Vợ con hắn cũng được ở trong một ngôi nhà lớn, có kẻ hầu người hạ, tận hưởng cuộc sống ấm no.
Lúc Thạch Sa bước ra khỏi phòng nghỉ, trước mắt hắn là biển cả mênh mông, bầu trời và mặt biển đều đồng nhất một màu xanh khiến cho lòng người trở nên thanh lãnh mà cũng nhỏ nhoi đến lạ.
Mấy người Hiểu My đang nướng cá ở đầu thuyền, vẫy vẫy tay với hắn.
Thạch Sa ngượng ngùng bước tới, thật thà nói:
- Ta ngủ quên, làm ảnh hưởng đến tốc độ của các vị. Bản thân áy náy vô cùng.
- Không có gì. Mau đến ăn chút gì rồi chúng ta lại tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Hàn Tử Liệt khoát tay với hắn. Sau đó, cả bốn người quay quần lại, thưởng thức bữa tiệc hải sản BBQ siêu ngon.
Ăn uống no nê, Thạch Sa lại mở tấm bản đồ cũ kĩ của mình ra, chỉ vào một vòng tròn màu đỏ trên đó, nói với mấy người Hiểu My đang chụm đầu lại xem ké.
- Nơi này từng xuất hiện một con Bạch Tuột khổng lồ, nó nằm giữa hải phận của Mai Chi Đảo và Hạ Liên Đảo. Mọi người thấy thế nào?
Lâm Tiểu Hổ nghe nói tới Bạch Tuột khổng lồ, ánh mắt kín đáo quan sát biểu hiện trên gương mặt sư phụ của mình. Nhưng mà hắn thất vọng rồi. Hiểu My da mặt siêu dày, đâu dễ nhìn ra những biểu hiện rối rắm hay ngượng ngùng, huống chi chỉ là một vấn đề nhỏ xíu như bạch tuột tinh.
Mỗ nữ lắc đầu với Thạch Sa. Sau đó, dùng tay chỉ vào một chấm đỏ trên bản đồ, nêu ra nghi vấn trong lòng.
Tại sao mấy nơi khác đều là đánh dấu x hoặc khoanh tròn, riêng nơi này chỉ là một chấm thế này?
Thạch Sa nhìn vào chấm đỏ dưới ngón tay của Hiểu My. Hắn tự nhiên đáp:
- Chấm đỏ này biểu thị cho một hòn đảo. Nhưng hòn đảo này kích thước rất nhỏ. Trên đó lại xuất hiện rất nhiều loại thực vật khác lạ. Nghe nói mấy loại cây đó có khả năng ăn thịt người. Thuyền lớn thuyền nhỏ đều chỉ dám quan sát từ xa.
- Ra vậy. - Hiểu My âm thầm suy tính trong lòng. Sau đó cô nhìn sang Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ với ý định thăm dò. Thấy hai người này chẳng nói gì, một bộ dáng tùy cô làm chủ, thì liền nói với Thạch Sa.
- Chúng ta đến đó. Huynh dẫn đường đi!
……………………………………………………………………………….
Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Điểm sâu nhất có tọa độ 11°21" Bắc và 142°12" Đông. Rãnh Mariana kéo dài tới gần Nhật Bản. Rãnh này là ranh giới nơi hai mảng kiến tạo gặp nhau, là khu vực lún xuống ở đó mảng Thái Bình Dương bị lún xuống dưới mảng Philippines. Rãnh có chiều dài khoảng 2.550 km (1.580 dặm) nhưng chiều rộng trung bình chỉ vào khoảng 69 km (43 dặm). Phần đáy của rãnh này thấp dưới mực nước biển một khoảng cách lớn hơn nhiều khi so với đỉnh Everest ở trên mực nước biển.
Giun zoombie
Là sinh vật có từ 100 triệu năm trước, giun Zoombie, loài giun này có sở thích ăn uống khá kỳ lạ, chúng chỉ thích thức ăn từ xác cá voi.
Như những Zoombie khát máu, chúng sẽ ăn đến tận xương tủy của xác cá voi.
Sứa Benthocodon
Sứa Benthocodon sống ở độ sâu 762m và có kích thước khá nhỏ nhưng có lượng xúc tu dày đặc lên tới 1.500 chiếc giúp chúng bơi di chuyển trong môi trường áp suất lớn một cách dễ dàng.
Khe vực này có độ sâu trên năm nghìn thước và chiều dài khoảng một nghìn ba trăm dặm. Nước biển lạnh giá và áp suất kinh khủng đã làm cho quả cầu không khí của Hiểu My bị biến dạng, tứ bề lồi lõm chứ không tròn trịa, trơn láng như bình thường.
Hai bên vách đá của vực sâu đeo bám đầy những loài giáp xác có thể phát ra thứ ánh sáng huyền ảo, thần kỳ. Nếu để ý quan sát cẩn thận còn thấy cả một loài sứa tựa như Sứa Benthocodon. À, thêm cả Giun Zoombie nữa chứ. Những loài sinh vật này Hiểu My chỉ từng thấy nó khi lướt web ở xã hội hiện đại.
Hiểu My điều khiển quả cầu không khí của mình đuổi theo phía sau Tiểu Bạch. Thân hình to lớn của nó rẽ nước phía trước mở đường. Bản thân cô thì nhàn nhã rong ruổi phía sau. Trong đầu không ngừng liên tưởng đến rãnh Mariana ở Thái Bình Dương.
Bỗng nhiên, nước biển bốn phía xung quanh sủi bọt trắng phau. Tiểu Bạch và Thuồng Luồng tinh phía trước lại quấn vào nhau, quyết một trận sống còn tiếp tục.
Ngân Nguyệt Xà dùng cơ thể “đao thương bất nhập” của mình để đối phó với bốn bàn chân đầy móng vuốt của đối thủ. Nó ỷ vào lợi thế của thân thể sau khi được cải tạo dưới Huyết Trì mà “cứng đối cứng” với thuồng luồng tinh. Cái đầu tam giác với dấu ấn trăng non cực kỳ linh động, liên tục di chuyển, tập kích vào những yếu điểm của đối phương. Mỗi một cú mổ ra, mặc dù không thể lập tức làm thuồng luồng trọng thương, nhưng mà Ngân Nguyệt Xà rất thông minh, nó không tấn công lung tung mà chỉ tập trung vào vài vị trí cố định.
Thuồng luồng tinh sau vài lần ăn đau, nó nhanh chóng phát hiện ra kế hoạch “chặt cây” của Tiểu Bạch. Lần nữa bỏ trốn.
Hiểu My bay nhanh tới, đáp xuống đầu của Tiểu Bạch, khẽ thầm thì vào tai vị hộ vệ của mình:
- Con thủy quái này quá chết nhát. Nếu cứ dây dưa hoài với nó thế này cũng không phải cách. Lần tới, lúc ngươi đối phó với nó, ta dùng Như Ý côn đánh lén thử xem sao.
Tiểu Bạch không trả lời. Nó cũng ghét cay ghét đắng con thủy quái này. Đường đường là cơn ác mộng tại Đông Hải mà lâm trận bỏ trốn, không dám đường đường chính chính đánh với nó. Quá sỉ nhục họ nhà rắn đi a.
Nửa canh giờ sau, thuồng luồng tinh bị bắt kịp lần thứ hai. Lần này, nó đã đút kết được kinh nghiệm cho bản thân, không để cho Tiểu Bạch cuốn lấy như đòn bánh tét mà luôn cố gắng duy trì một khoảng cách an toàn, điều khiển sóng nước cuồn cuộn tiến về phía Tiểu Bạch, hòng che đậy tầm nhìn của đối thủ.
Nước biển phả ào ào vào mặt như muốn cuốn mọi thứ trôi ngược ra sau. Hiểu My phải cố gắng dữ lắm mới trụ vững trên đầu của đồng bọn, chờ đợi thời cơ.
Cuối cùng, trời không phụ lòng người.
Thuồng Luồng tinh sợ hãi trước chiến lực và sự bền bỉ của Ngân Nguyệt xà nên chỉ còn cách hiến tế nội đan. Một quả châu to tựa đầu người xuất hiện, xoay tròn, tạo ra vòng xoáy vĩ đại cuốn về thân ảnh màu trắng đối diện với nó.
Lợi dụng lúc này, Hiểu My sử dụng Như Ý Côn, đánh ra chiêu lợi hại nhất trong Thiên Long Thập Nhất Thức.
- Thiên Long Vô Ảnh! Đi!
Như Ý côn bay ra khỏi tay của Hiểu My, chớp lên một cái rồi biến mất.
Chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi. Thuồng Luồng tinh cảm thấy có một sức mạnh to lớn áp xuống đỉnh đầu. Xương cốt nứt vỡ. Hộp sọ lõm sâu. Cơn đau khủng khiếp làm cho nó rống lên. Âm thanh không thể phát ra, chỉ có nước biển xung quanh cuộn trào, sôi sục.
Như Ý côn liên tục nện vào đầu của con thủy quái làm cho nó choáng váng. Nội đan mất đi sự điều khiển của chủ nhân. Nháy mắt đã bị Tiểu Bạch nuốt trọn.
Tiếp theo đó, Tiểu Bạch ào tới. Thân rắn màu trắng cuốn chặt lấy thuồng luồng tinh. Miệng nó há to ra, cắn phập vào vị trí bị tổn thương sau nhiều lần công kích của thủy quái rồi ra sức hút máu của nó.
Thuồng luồng tinh điên cuồng giãy giụa. Nhưng mà nhận lấy hai đầu công kích của Hiểu My và Tiểu Bạch, nó chẳng được mấy chốc duy trì. Chưa đến nửa canh giờ. Thân mình to lớn của thuồng luồng tinh đã hoàn toàn xụi lơ. Thể xác mất đi sinh cơ, bị Tiểu Bạch tùy nghi hấp thụ.
………………………………………………………………………..
Lúc Hiểu My trở lại thuyền nhỏ, hai người Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ đang ngồi uống trà, câu cá thư giãn. Bộ dáng nhàn nhã đến đáng ăn đòn.
Hiểu My nhảy lên thuyền, thu lại Định thủy châu rồi liếc liếc vào chậu sứ đầy ắp cá mực, khẽ cười.
- Sư phụ, người xuống biển đã mấy ngày, cuối cùng có thu hoạch được gì không a? - Ta trông có vẻ giống người kém năng lực vậy sao? Một lần xuống biển lần này, dư dả cho con cưới vợ.
Hiểu My tùy ý đáp. Sau đó, cô nàng lấy trong không gian giới chỉ ra cả một đống lớn trân châu thượng hạng. Viên nào viên nấy to bằng quả trứng chim. Màu sắc óng ánh, rực rỡ.
Sau khi đánh nhau với thuồng luồng, trong thời gian chờ đợi Tiểu Bạch hấp thu hết máu huyết trong cơ thể to lớn của thủy quái thì Hiểu My bắt đầu mang mấy con trai khổng lồ ra cạy ngọc.
Đáng tiếc, dưới đáy vực này, ngoại trừ mấy loại giáp xác và sinh vật kỳ dị thì cũng chẳng có kho báu gì cho cam.
Đang lúc chán nản thì tại hang ổ của Thuồng Luồng tinh, lúc Hiểu My tới đó càn quét, có nhặt được một quả cầu tròn màu xanh lam phát ra dồi dào năng lượng thủy thuộc tính và một số lượng lớn tinh thạch cũng trong suốt, cũng một màu đồng dạng. Tảng nào tảng nấy đều rất to. Nếu có thể mang về điêu khắc cũng có thể tạo ra những công trình kiến trúc đặc biệt hoặc làm thành trang trí phẩm tuyệt vời.
Hàn Tử Liệt cầm lên một bụi san hô màu tím, thú vị nói:
- Cái loại Tử Ngọc San Hô này là báu vật mà tất cả các quốc gia cùng khát cầu. Không ngờ muội đi dạo một vòng lại tìm được một đống lớn như vậy.
Hiểu My nghe nói vậy thì mừng rỡ. Cô chỉ là thấy nó đẹp nên nhặt lấy. Dè đâu là bảo vật. Số hên a.
- Ngân hộ vệ đâu?
- Đang hấp thu nội đan của Thuồng luồng tinh. Xem ra sẽ tiếp tục ngủ say nữa rồi.
Hiểu My đáp lời của Hàn Tử Liệt. Sau đó, cô thu lại hết đống của cải trên sàn thuyền rồi gọi Tiểu Huyễn giải khai huyễn cảnh cho Thạch Sa.
Thạch Sa cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất lâu. Trong mơ, hắn thấy bản thân trở thành lão bản của một quầy hàng bán buôn thủy hải sản lớn nhất tại Hạ Liên Quốc. Vợ con hắn cũng được ở trong một ngôi nhà lớn, có kẻ hầu người hạ, tận hưởng cuộc sống ấm no.
Lúc Thạch Sa bước ra khỏi phòng nghỉ, trước mắt hắn là biển cả mênh mông, bầu trời và mặt biển đều đồng nhất một màu xanh khiến cho lòng người trở nên thanh lãnh mà cũng nhỏ nhoi đến lạ.
Mấy người Hiểu My đang nướng cá ở đầu thuyền, vẫy vẫy tay với hắn.
Thạch Sa ngượng ngùng bước tới, thật thà nói:
- Ta ngủ quên, làm ảnh hưởng đến tốc độ của các vị. Bản thân áy náy vô cùng.
- Không có gì. Mau đến ăn chút gì rồi chúng ta lại tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Hàn Tử Liệt khoát tay với hắn. Sau đó, cả bốn người quay quần lại, thưởng thức bữa tiệc hải sản BBQ siêu ngon.
Ăn uống no nê, Thạch Sa lại mở tấm bản đồ cũ kĩ của mình ra, chỉ vào một vòng tròn màu đỏ trên đó, nói với mấy người Hiểu My đang chụm đầu lại xem ké.
- Nơi này từng xuất hiện một con Bạch Tuột khổng lồ, nó nằm giữa hải phận của Mai Chi Đảo và Hạ Liên Đảo. Mọi người thấy thế nào?
Lâm Tiểu Hổ nghe nói tới Bạch Tuột khổng lồ, ánh mắt kín đáo quan sát biểu hiện trên gương mặt sư phụ của mình. Nhưng mà hắn thất vọng rồi. Hiểu My da mặt siêu dày, đâu dễ nhìn ra những biểu hiện rối rắm hay ngượng ngùng, huống chi chỉ là một vấn đề nhỏ xíu như bạch tuột tinh.
Mỗ nữ lắc đầu với Thạch Sa. Sau đó, dùng tay chỉ vào một chấm đỏ trên bản đồ, nêu ra nghi vấn trong lòng.
Tại sao mấy nơi khác đều là đánh dấu x hoặc khoanh tròn, riêng nơi này chỉ là một chấm thế này?
Thạch Sa nhìn vào chấm đỏ dưới ngón tay của Hiểu My. Hắn tự nhiên đáp:
- Chấm đỏ này biểu thị cho một hòn đảo. Nhưng hòn đảo này kích thước rất nhỏ. Trên đó lại xuất hiện rất nhiều loại thực vật khác lạ. Nghe nói mấy loại cây đó có khả năng ăn thịt người. Thuyền lớn thuyền nhỏ đều chỉ dám quan sát từ xa.
- Ra vậy. - Hiểu My âm thầm suy tính trong lòng. Sau đó cô nhìn sang Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ với ý định thăm dò. Thấy hai người này chẳng nói gì, một bộ dáng tùy cô làm chủ, thì liền nói với Thạch Sa.
- Chúng ta đến đó. Huynh dẫn đường đi!
……………………………………………………………………………….
Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Điểm sâu nhất có tọa độ 11°21" Bắc và 142°12" Đông. Rãnh Mariana kéo dài tới gần Nhật Bản. Rãnh này là ranh giới nơi hai mảng kiến tạo gặp nhau, là khu vực lún xuống ở đó mảng Thái Bình Dương bị lún xuống dưới mảng Philippines. Rãnh có chiều dài khoảng 2.550 km (1.580 dặm) nhưng chiều rộng trung bình chỉ vào khoảng 69 km (43 dặm). Phần đáy của rãnh này thấp dưới mực nước biển một khoảng cách lớn hơn nhiều khi so với đỉnh Everest ở trên mực nước biển.
Giun zoombie
Là sinh vật có từ 100 triệu năm trước, giun Zoombie, loài giun này có sở thích ăn uống khá kỳ lạ, chúng chỉ thích thức ăn từ xác cá voi.
Như những Zoombie khát máu, chúng sẽ ăn đến tận xương tủy của xác cá voi.
Sứa Benthocodon
Sứa Benthocodon sống ở độ sâu 762m và có kích thước khá nhỏ nhưng có lượng xúc tu dày đặc lên tới 1.500 chiếc giúp chúng bơi di chuyển trong môi trường áp suất lớn một cách dễ dàng.
Danh sách chương