Liên Hoa Quốc là quốc đảo, tương tự như Nhật Bản của xã hội hiện đại mà Hiểu My từng sống. Có điều, diện tích lớn hơn, đảo cũng nhiều hơn.
Các hòn đảo nhỏ rải rác, xoay tròn xung quanh đảo chính. Nhìn từ trên cao xuống, có hình dạng như một đóa hoa to.
Mỗi hòn đảo của vương quốc này đều có một cái tên riêng. Tên của chúng đều gắn liền với một loài hoa. Chính đảo gọi là Mẫu Đơn đảo – là nơi mà hoàng thất Chiêu thị đặt kinh đô. Những đảo con còn lại nào là Bách Nhật đảo, Trà Hoa đảo, Lan Chi đảo, Hồng Hoa đảo, Mộc Lan đảo, Kim Ngân đảo, Ngọc Linh đảo….
Ba người Hiểu My muốn đến Liên Hoa Quốc thì phải đi bằng đường thủy. Họ thuê một con thuyền lớn chuyên vận chuyển hàng hóa, lương thực qua lại giữa Liên Hoa Quốc và các quốc gia lục địa khác.
Chủ thuyền thấy ba nam nữ thanh niên này đều thanh tú, hành vi cử chỉ đoan chính nên cũng yên tâm.
Trên thuyền, có vài căn phòng nhỏ cho thủy thủy và gia nhân nghỉ ngơi. Giờ có khách nên họ phải dồn lại với nhau. Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ một phòng. Một mình Hiểu My một phòng. Ngân Nguyệt Xà cuộn mình trên cổ tay cô nàng. Tiểu Huyễn hóa thành đóa hoa màu phấn hồng cài trên mái tóc, phối hợp với một thân trang phục màu trắng điểm hoa đào trên vạt áo của Hiểu My. Tiểu Thụ và Tiểu Nhĩ thì trốn vào giới chỉ không gian để chơi trò bịt mắt bắt dê. Sẵn tiện đó còn có thể ăn vụng củ sen khi bụng đói.
Trên thuyền mặc dù cũng có chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, nhưng mà Hiểu My từ chối. Cô nàng không thích ăn lương khô hay thực phẩm kém tươi.
Vì vậy, trong lúc thuyền lớn chầm chậm hướng ra Đông Hải, thủy thủ trên thuyền thường xuyên bắt gặp hình ảnh ba vị khách nhân đứng ở mép thuyền chơi trò phóng phi đao. Người thanh niên tuấn tú vác thanh trường côn màu xanh sau lưng có nhiệm vụ săn cá, nam tử mang theo song kiếm thì làm nhiệm vụ móc ruột, cạo vẩy. Nữ nhân còn lại thì dùng một bếp lò vô cùng đặc biệt để nấu, nướng. Mùi cá thơm bay lượn khắp cả con thuyền.
Đặc biệt, cả ba người này vô cùng thích ngắm cảnh. Dù là ngày hay đêm thì họ thường xuyên đứng trên mũi thuyền. Rất ít khi nào vào phòng nhỏ nghỉ ngơi. Chủ thuyền vài lần quan tâm, khéo léo nhắc nhở nhưng đổi lại là lời cảm ơn từ phía mỹ nhân. Sau đó đâu lại hoàn đấy. Thậm chí, có người còn tự hỏi, phải chăng mặt biển mênh mông này có gì hấp dẫn mà bọn họ tới lui vô số lần vẫn không thể nhận thấy? Thật ra, mấy người Hiểu My đây là đang tìm kiếm con quái thú trong tin đồn của Liên Hoa Quốc. Có điều, con thuyền mà họ đang thuê đã “xin đường” trước đó, đi theo lộ trình quen thuộc nên cả chặng đường đều bình bình an an. Không gặp phải bất cứ sự cố gì.
Trạm dừng chân đầu tiên mà thuyền buôn này dừng lại là một đảo nhỏ có tên là Mai Chi đảo.
Hòn đảo này là trạm trung chuyển, thuộc quyền quản lý của thủy quân Liên Hoa Quốc. Tất cả tàu thuyền tiến vào lãnh địa của quốc gia này đều phải ghé lại báo danh.
Mấy người Hiểu My bàn bạc với nhau. Họ mua hẳn một con thuyền nhỏ rồi ba người tự mình ra biển. Cứ chọn đại một phương hướng tùy ý rồi hai người Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ thay nhau chèo thuyền.
Mấy kẻ tài đại khí thô này chủ yếu là làm màu cho người khác xem mà thôi. Lúc không có người ngoài, bọn họ đều dùng thuật pháp để điều khiển thuyền nhỏ lướt sóng lao đi. Ngay cả bọn tiểu Tùng, Tiểu Huyễn cũng bị mỗ nữ nào đó vừa dụ dỗ, vừa ép buộc cống hiến sức lao động.
Trên biển cả mênh mông, từng cơn sóng nhấp nhô đuổi theo nhau, thỉnh thoảng lại có vài cánh hải âu chao nghiêng, bóng dáng một con thuyền nhỏ vùn vụt lao nhanh, vẫn hiện ra một nét gì đó đìu hiu và cô đơn đến lạ.
Thuyền nhỏ có duy nhất một phòng ở giữa, hai nam nhân nơi này dành cho Hiểu My. Phụ nữ rất cần không gian riêng. Bọn họ đều là nam nhân, màn trời chiếu đất đã quen, không gặp phải khó khăn trong sinh hoạt. (hơ hơ)
Hai ngày sau, thuyền nhỏ của họ lọt vào một vùng xoáy nước kỳ lạ. Con thuyền khó khăn lắm mới tránh được vòng xoáy thì bất chợt lại bị rơi vào bên dưới của một ngọn sóng cao hơn hai mươi thước.
Bên trong ngọn sóng là thấp thoáng một cái vòi thật lớn, đang ẩn theo sức nước đánh xuống thuyền nhỏ của Hiểu My.
- Chết tiệt, là bạch tuột khổng lồ. Mọi người cẩn thận xung quanh.
Vừa nhìn thấy bộ dáng chiếc vòi đang lao xuống, Hiểu My đã lập tức hét toáng lên rồi huơ tay, thu hết ba tên tiểu tử yêu sâm, yêu thụ vào trong không gian giới chỉ.
Chiếc vòi ầm ầm lao xuống. Con thuyền nhỏ được điều khiển né thoát trong gang tấc, nương theo ngọn sóng mà đẩy ra khỏi vòng công kích của cái vòi lớn này.
Kế tiếp, bốn cái vòi khác xuất hiện, chia ra bốn hướng đánh về phía con thuyền.
Giao lại thuyền nhỏ cho hai kẻ Tiểu Tùng, Tiểu Huyễn điều khiển. Ba người Hiểu My đều rút vũ khí lao lên chống trả.
Hiểu My khởi động Ngư long chiến giáp, vỗ cánh bay lên không trung. Như Ý côn xuất hiện trong tay, dưới ánh mặt trời phát ra ánh vàng rực rỡ. Hai đầu của Như Ý côn đỏ rực như lửa, liên tục xoay tròn, tạo ra từng vòng lửa xoáy đánh về phía đám vòi đang nhô ra khỏi mặt biển của Bạch tuột ma.
- Thiên Long Cửu Khúc!
Từng vòng xoáy lửa dưới sự điều khiển của Như Ý côn tựa như có sinh mệnh và ý thức riêng. Xoáy lửa xoay chuyển mỗi lúc mỗi nhanh, mang theo sức nóng như đốt như thiêu mà tấn công vào vòi bạch tuột.
Bạch Tuột khổng lồ giấu mình dưới mặt biển. Mặc dù cảm nhận được sức nóng của lửa, nhưng nó cho rằng khi tiếp xúc với nước thì lửa nào cũng tắt. Không hề sợ chi!
Tuy nhiên, nó đã nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình khi mấy cái xúc tu đầu tiên bốc cháy.
Dưới mặt biển, Bạch tuột khổng lồ nhìn hai cái vòi đang bùng lửa dữ dội. Nó nhịn đau đớn, quyết định tự đoạn. Lửa do Như Ý côn phát ra trong nháy mắt đã thiêu trụi phần vòi nó cắt ra. Một nhúm bụi tro tan vào dòng nước rồi biến mất vô tung. Chỉ còn lại sự giận dữ vút cao.
Bạch Tuột khổng lồ trôi dưới mặt nước. Nó tiến lại chỗ thuyền nhỏ. Dùng sáu cái vòi còn lại đâm vào đáy thuyền. Đám xúc tu trắng trên vòi tựa nam châm, dính chặt vào gỗ. Nó kéo mạnh.
Thuyền nhỏ giật lên một cái rồi chìm vào nước.
Hiểu My thấy vậy. Vội vã lao theo. Mỗ nữ nhếch môi cười, trong không gian vang lên một câu nói đầy ngạo mạn.
- Muốn so sức mạnh với ta à? Xem thử!
Hiểu My tóm lấy con thuyền rồi theo đà, vỗ cánh bay lên. Bình thường, bản thân cô đã có sức mạnh phi thường. Sau lại có cơ duyên thoát thai hoán cốt trong huyết trì. Thần lực đã có thể đuổi kịp mấy con thần thú thượng cổ.
Bạch tuột khổng lồ bất ngờ, không kịp thu vòi lại nên cứ thế bị kéo lên không trung.
Thân hình to như quả đồi của nó hiện ra. Nó vẫy vùng muốn đào thoát. Cái đầu tròn ngửa ra, phun một vòi mực thật lớn bao lấy Hiểu My.
Mỗ nữ bất ngờ bị một thứ chất lỏng đặc quánh bao quanh thì vô cùng khó chịu. Theo phản xạ, buông thuyền nhỏ ra để dùng hai tay lao mặt.
Thuyền nhỏ lần nữa rơi xuống.
Bạch tuột khổng lồ thoát chết nên mừng rỡ. Nó thò vòi ra, định cuốn cả con thuyền. Nhưng ngay lúc mấy cái vòi này vừa chạm tới mép thuyền đã bị âm dương kiếm của Hàn tử Liệt cắt đứt, bị Lam Tiêu côn của Lâm Tiểu Hổ đập nát.
Con quái vật này đau đớn, từ bỏ ý định. Nó bây giờ chỉ muốn giữ mình nên quyết đoán chạy trốn thật nhanh.
Thuyền nhỏ mất đi sự khống chế của bạch tuột nên chầm chậm nổi lên. Lúc hai người Hàn Tử Liệt thần định khí thô đứng trên con thuyền bị hư hỏng đến chẳng nhận ra thì Hiểu My đã chẳng thấy đâu. Hai người dáo dát nhìn quanh.
Vài giây sau, một tiếng “ào” thật lớn vang lên. Thân ảnh của Hiểu My từ dưới nước vọt lên không trung. Bộ Ngư Long Chiến giáp đã được tẩy rửa sạch sẽ, lại phát ra bạch quang chói mắt dưới mặt trời.
Hiểu My đáp xuống sàn thuyền. Cố gắng "lơ" đi ý cười trong đáy mắt của Hàn Tử Liệt và khóe môi run rẩy của tiểu đồ đệ. Mỗ nữ bước hai bước đã tới cạnh bên một phần vòi bạch tuột thật lớn bị Âm dương kiếm chém rơi ra, hầm hừ lên tiếng:
- Không ngờ lại lật thuyền trong mương. Chủ quan quá mức nên bị chủ quan hại. Thù này không báo không là quân tử. Từ nay, lúc nào còn ở trên biển thì chúng ta sẽ săn bạch tuột để nướng ăn.
Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ: “…”
Bởi vì thuyền nhỏ đã bị hỏng. Cho nên nhóm người của Hiểu My phải tìm đến một đảo nhỏ gần đó mà cập bến.
Lần này, người dân sống trên Hạ Liên Đảo vô cùng ngạc nhiên. Họ đều dùng ánh mắt tò mò xen lẫn lạ kỳ quan sát ba vị tuấn nam mỹ nữ vừa xuất hiện, trong đầu không ngừng lập lại câu hỏi: Vì sao họ có thể dùng con thuyền tả tơi như thế mà có thể cập bến an toàn?
Mấy người Hiểu My lần này không vội vã khởi hành mà ở lại Hạ Liên đảo chơi mấy ngày. Nhớ tới thất bại lần trước là do chưa tìm hiểu tình hình mà dẫn đến phán đoán sai lầm. Hiểu My tự nhắc nhở bản thân phải luôn nhớ kỹ bài học lần này để không tái phạm.
Hạ Liên đảo không lớn. Diện tích của nó cũng chỉ vài ngàn kí lô mét vuông. Nơi này, ngoại trừ quân đội của Liên Hoa quốc thì còn tập trung không ít dân cư. Họ chủ yếu lấy nghề nuôi trồng thủy hải sản làm kế sinh nhai. Rất ít người ra khơi đánh bắt cá tôm. Ai cũng biết, vùng biển ngoài xa rất không an toàn, nhất là đối với những phàm nhân không có một thân công lực.
Sau hai ngày dạo quanh toàn bộ Hạ Liên Đảo. Ba người Hiểu My tìm được một ngư dân thành thạo về hải vực xung quanh, dùng một số tiền vô cùng lớn để mời hắn ra khơi.
Người ngư dân này nghe nói phải đi đánh quái vật thì vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Nhưng những khách nhân này đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho lão, đồng thời, tiền công nhận được đủ cho gia đình ngư dân trung bình có thể sống mấy chục năm thì lý do từ chối đã chẳng còn.
Các hòn đảo nhỏ rải rác, xoay tròn xung quanh đảo chính. Nhìn từ trên cao xuống, có hình dạng như một đóa hoa to.
Mỗi hòn đảo của vương quốc này đều có một cái tên riêng. Tên của chúng đều gắn liền với một loài hoa. Chính đảo gọi là Mẫu Đơn đảo – là nơi mà hoàng thất Chiêu thị đặt kinh đô. Những đảo con còn lại nào là Bách Nhật đảo, Trà Hoa đảo, Lan Chi đảo, Hồng Hoa đảo, Mộc Lan đảo, Kim Ngân đảo, Ngọc Linh đảo….
Ba người Hiểu My muốn đến Liên Hoa Quốc thì phải đi bằng đường thủy. Họ thuê một con thuyền lớn chuyên vận chuyển hàng hóa, lương thực qua lại giữa Liên Hoa Quốc và các quốc gia lục địa khác.
Chủ thuyền thấy ba nam nữ thanh niên này đều thanh tú, hành vi cử chỉ đoan chính nên cũng yên tâm.
Trên thuyền, có vài căn phòng nhỏ cho thủy thủy và gia nhân nghỉ ngơi. Giờ có khách nên họ phải dồn lại với nhau. Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ một phòng. Một mình Hiểu My một phòng. Ngân Nguyệt Xà cuộn mình trên cổ tay cô nàng. Tiểu Huyễn hóa thành đóa hoa màu phấn hồng cài trên mái tóc, phối hợp với một thân trang phục màu trắng điểm hoa đào trên vạt áo của Hiểu My. Tiểu Thụ và Tiểu Nhĩ thì trốn vào giới chỉ không gian để chơi trò bịt mắt bắt dê. Sẵn tiện đó còn có thể ăn vụng củ sen khi bụng đói.
Trên thuyền mặc dù cũng có chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, nhưng mà Hiểu My từ chối. Cô nàng không thích ăn lương khô hay thực phẩm kém tươi.
Vì vậy, trong lúc thuyền lớn chầm chậm hướng ra Đông Hải, thủy thủ trên thuyền thường xuyên bắt gặp hình ảnh ba vị khách nhân đứng ở mép thuyền chơi trò phóng phi đao. Người thanh niên tuấn tú vác thanh trường côn màu xanh sau lưng có nhiệm vụ săn cá, nam tử mang theo song kiếm thì làm nhiệm vụ móc ruột, cạo vẩy. Nữ nhân còn lại thì dùng một bếp lò vô cùng đặc biệt để nấu, nướng. Mùi cá thơm bay lượn khắp cả con thuyền.
Đặc biệt, cả ba người này vô cùng thích ngắm cảnh. Dù là ngày hay đêm thì họ thường xuyên đứng trên mũi thuyền. Rất ít khi nào vào phòng nhỏ nghỉ ngơi. Chủ thuyền vài lần quan tâm, khéo léo nhắc nhở nhưng đổi lại là lời cảm ơn từ phía mỹ nhân. Sau đó đâu lại hoàn đấy. Thậm chí, có người còn tự hỏi, phải chăng mặt biển mênh mông này có gì hấp dẫn mà bọn họ tới lui vô số lần vẫn không thể nhận thấy? Thật ra, mấy người Hiểu My đây là đang tìm kiếm con quái thú trong tin đồn của Liên Hoa Quốc. Có điều, con thuyền mà họ đang thuê đã “xin đường” trước đó, đi theo lộ trình quen thuộc nên cả chặng đường đều bình bình an an. Không gặp phải bất cứ sự cố gì.
Trạm dừng chân đầu tiên mà thuyền buôn này dừng lại là một đảo nhỏ có tên là Mai Chi đảo.
Hòn đảo này là trạm trung chuyển, thuộc quyền quản lý của thủy quân Liên Hoa Quốc. Tất cả tàu thuyền tiến vào lãnh địa của quốc gia này đều phải ghé lại báo danh.
Mấy người Hiểu My bàn bạc với nhau. Họ mua hẳn một con thuyền nhỏ rồi ba người tự mình ra biển. Cứ chọn đại một phương hướng tùy ý rồi hai người Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ thay nhau chèo thuyền.
Mấy kẻ tài đại khí thô này chủ yếu là làm màu cho người khác xem mà thôi. Lúc không có người ngoài, bọn họ đều dùng thuật pháp để điều khiển thuyền nhỏ lướt sóng lao đi. Ngay cả bọn tiểu Tùng, Tiểu Huyễn cũng bị mỗ nữ nào đó vừa dụ dỗ, vừa ép buộc cống hiến sức lao động.
Trên biển cả mênh mông, từng cơn sóng nhấp nhô đuổi theo nhau, thỉnh thoảng lại có vài cánh hải âu chao nghiêng, bóng dáng một con thuyền nhỏ vùn vụt lao nhanh, vẫn hiện ra một nét gì đó đìu hiu và cô đơn đến lạ.
Thuyền nhỏ có duy nhất một phòng ở giữa, hai nam nhân nơi này dành cho Hiểu My. Phụ nữ rất cần không gian riêng. Bọn họ đều là nam nhân, màn trời chiếu đất đã quen, không gặp phải khó khăn trong sinh hoạt. (hơ hơ)
Hai ngày sau, thuyền nhỏ của họ lọt vào một vùng xoáy nước kỳ lạ. Con thuyền khó khăn lắm mới tránh được vòng xoáy thì bất chợt lại bị rơi vào bên dưới của một ngọn sóng cao hơn hai mươi thước.
Bên trong ngọn sóng là thấp thoáng một cái vòi thật lớn, đang ẩn theo sức nước đánh xuống thuyền nhỏ của Hiểu My.
- Chết tiệt, là bạch tuột khổng lồ. Mọi người cẩn thận xung quanh.
Vừa nhìn thấy bộ dáng chiếc vòi đang lao xuống, Hiểu My đã lập tức hét toáng lên rồi huơ tay, thu hết ba tên tiểu tử yêu sâm, yêu thụ vào trong không gian giới chỉ.
Chiếc vòi ầm ầm lao xuống. Con thuyền nhỏ được điều khiển né thoát trong gang tấc, nương theo ngọn sóng mà đẩy ra khỏi vòng công kích của cái vòi lớn này.
Kế tiếp, bốn cái vòi khác xuất hiện, chia ra bốn hướng đánh về phía con thuyền.
Giao lại thuyền nhỏ cho hai kẻ Tiểu Tùng, Tiểu Huyễn điều khiển. Ba người Hiểu My đều rút vũ khí lao lên chống trả.
Hiểu My khởi động Ngư long chiến giáp, vỗ cánh bay lên không trung. Như Ý côn xuất hiện trong tay, dưới ánh mặt trời phát ra ánh vàng rực rỡ. Hai đầu của Như Ý côn đỏ rực như lửa, liên tục xoay tròn, tạo ra từng vòng lửa xoáy đánh về phía đám vòi đang nhô ra khỏi mặt biển của Bạch tuột ma.
- Thiên Long Cửu Khúc!
Từng vòng xoáy lửa dưới sự điều khiển của Như Ý côn tựa như có sinh mệnh và ý thức riêng. Xoáy lửa xoay chuyển mỗi lúc mỗi nhanh, mang theo sức nóng như đốt như thiêu mà tấn công vào vòi bạch tuột.
Bạch Tuột khổng lồ giấu mình dưới mặt biển. Mặc dù cảm nhận được sức nóng của lửa, nhưng nó cho rằng khi tiếp xúc với nước thì lửa nào cũng tắt. Không hề sợ chi!
Tuy nhiên, nó đã nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình khi mấy cái xúc tu đầu tiên bốc cháy.
Dưới mặt biển, Bạch tuột khổng lồ nhìn hai cái vòi đang bùng lửa dữ dội. Nó nhịn đau đớn, quyết định tự đoạn. Lửa do Như Ý côn phát ra trong nháy mắt đã thiêu trụi phần vòi nó cắt ra. Một nhúm bụi tro tan vào dòng nước rồi biến mất vô tung. Chỉ còn lại sự giận dữ vút cao.
Bạch Tuột khổng lồ trôi dưới mặt nước. Nó tiến lại chỗ thuyền nhỏ. Dùng sáu cái vòi còn lại đâm vào đáy thuyền. Đám xúc tu trắng trên vòi tựa nam châm, dính chặt vào gỗ. Nó kéo mạnh.
Thuyền nhỏ giật lên một cái rồi chìm vào nước.
Hiểu My thấy vậy. Vội vã lao theo. Mỗ nữ nhếch môi cười, trong không gian vang lên một câu nói đầy ngạo mạn.
- Muốn so sức mạnh với ta à? Xem thử!
Hiểu My tóm lấy con thuyền rồi theo đà, vỗ cánh bay lên. Bình thường, bản thân cô đã có sức mạnh phi thường. Sau lại có cơ duyên thoát thai hoán cốt trong huyết trì. Thần lực đã có thể đuổi kịp mấy con thần thú thượng cổ.
Bạch tuột khổng lồ bất ngờ, không kịp thu vòi lại nên cứ thế bị kéo lên không trung.
Thân hình to như quả đồi của nó hiện ra. Nó vẫy vùng muốn đào thoát. Cái đầu tròn ngửa ra, phun một vòi mực thật lớn bao lấy Hiểu My.
Mỗ nữ bất ngờ bị một thứ chất lỏng đặc quánh bao quanh thì vô cùng khó chịu. Theo phản xạ, buông thuyền nhỏ ra để dùng hai tay lao mặt.
Thuyền nhỏ lần nữa rơi xuống.
Bạch tuột khổng lồ thoát chết nên mừng rỡ. Nó thò vòi ra, định cuốn cả con thuyền. Nhưng ngay lúc mấy cái vòi này vừa chạm tới mép thuyền đã bị âm dương kiếm của Hàn tử Liệt cắt đứt, bị Lam Tiêu côn của Lâm Tiểu Hổ đập nát.
Con quái vật này đau đớn, từ bỏ ý định. Nó bây giờ chỉ muốn giữ mình nên quyết đoán chạy trốn thật nhanh.
Thuyền nhỏ mất đi sự khống chế của bạch tuột nên chầm chậm nổi lên. Lúc hai người Hàn Tử Liệt thần định khí thô đứng trên con thuyền bị hư hỏng đến chẳng nhận ra thì Hiểu My đã chẳng thấy đâu. Hai người dáo dát nhìn quanh.
Vài giây sau, một tiếng “ào” thật lớn vang lên. Thân ảnh của Hiểu My từ dưới nước vọt lên không trung. Bộ Ngư Long Chiến giáp đã được tẩy rửa sạch sẽ, lại phát ra bạch quang chói mắt dưới mặt trời.
Hiểu My đáp xuống sàn thuyền. Cố gắng "lơ" đi ý cười trong đáy mắt của Hàn Tử Liệt và khóe môi run rẩy của tiểu đồ đệ. Mỗ nữ bước hai bước đã tới cạnh bên một phần vòi bạch tuột thật lớn bị Âm dương kiếm chém rơi ra, hầm hừ lên tiếng:
- Không ngờ lại lật thuyền trong mương. Chủ quan quá mức nên bị chủ quan hại. Thù này không báo không là quân tử. Từ nay, lúc nào còn ở trên biển thì chúng ta sẽ săn bạch tuột để nướng ăn.
Hàn Tử Liệt và Lâm Tiểu Hổ: “…”
Bởi vì thuyền nhỏ đã bị hỏng. Cho nên nhóm người của Hiểu My phải tìm đến một đảo nhỏ gần đó mà cập bến.
Lần này, người dân sống trên Hạ Liên Đảo vô cùng ngạc nhiên. Họ đều dùng ánh mắt tò mò xen lẫn lạ kỳ quan sát ba vị tuấn nam mỹ nữ vừa xuất hiện, trong đầu không ngừng lập lại câu hỏi: Vì sao họ có thể dùng con thuyền tả tơi như thế mà có thể cập bến an toàn?
Mấy người Hiểu My lần này không vội vã khởi hành mà ở lại Hạ Liên đảo chơi mấy ngày. Nhớ tới thất bại lần trước là do chưa tìm hiểu tình hình mà dẫn đến phán đoán sai lầm. Hiểu My tự nhắc nhở bản thân phải luôn nhớ kỹ bài học lần này để không tái phạm.
Hạ Liên đảo không lớn. Diện tích của nó cũng chỉ vài ngàn kí lô mét vuông. Nơi này, ngoại trừ quân đội của Liên Hoa quốc thì còn tập trung không ít dân cư. Họ chủ yếu lấy nghề nuôi trồng thủy hải sản làm kế sinh nhai. Rất ít người ra khơi đánh bắt cá tôm. Ai cũng biết, vùng biển ngoài xa rất không an toàn, nhất là đối với những phàm nhân không có một thân công lực.
Sau hai ngày dạo quanh toàn bộ Hạ Liên Đảo. Ba người Hiểu My tìm được một ngư dân thành thạo về hải vực xung quanh, dùng một số tiền vô cùng lớn để mời hắn ra khơi.
Người ngư dân này nghe nói phải đi đánh quái vật thì vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Nhưng những khách nhân này đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho lão, đồng thời, tiền công nhận được đủ cho gia đình ngư dân trung bình có thể sống mấy chục năm thì lý do từ chối đã chẳng còn.
Danh sách chương