Tại khu vực dành riêng cho đệ tử ngoại môn, Nghị sự phòng được xây dựng vô cùng bề thế, nguy nga. Bốn phía vách tường được dựng lên bằng loại tinh thạch màu vàng, ẩn ẩn những đường hoa văn tím. Trần cao hơn 5 trượng, xanh thẳm tựa màu trời. Cột đá trắng điêu khắc những đoá tường vân thất thải, ẩn hiện một vài đầu thần thú cổ xưa. Quả thật, vừa thần thánh, vừa trang nghiêm, chả khác thiên đình nơi thượng giới.
Trên đại sảnh lúc này, có vài nam tử trung niên, vừa thưởng thức trà, vừa đàm luận. Không khí ẩn ẩn mùi thơm vô cùng tao nhã.
Khi đám người Đỗ Minh tiến vào, tiếng thầm thì trao đổi đột nhiên im bặt. Nét thoải mái, thư giãn trên gương mặt những nam nhân lập tức thay thế bằng vẻ nghiêm nghị, cao ngạo hơn người.
- Chúng đồ nhi tham kiến sư phụ, sư thúc cùng nhị vị trưởng lão.
Lữ Tuấn cùng Phương Tình cung kính chấp tay, cúi đầu đồng bộ.
- Lần này xuống núi, ba huynh muội các ngươi đúng là kỳ ngộ không ít. Thương thế đã tốt hơn chưa?
Người vừa lên tiếng là nam nhân trung niên ngồi trên ghế thái sư bạch ngọc, tựa lưng vào vách tường chính giữa. Cũng là Kiếm Trung Quân Phương Chiến, lãnh tụ tinh thần của toàn bộ Nhị Thần Sơn.
- Đa tạ sư phụ quan tâm. Đã hoàn toàn bình phục. Đồ nhi bất hiếu, khiến sư phụ lo lắng rồi.
- Vậy thì tốt. Phương Chiến gật đầu, sau mới quay sang Phương Tình, ôn hoà bảo: - Nhanh chóng đến gặp mẫu thân ngươi đi thôi. Nàng nhớ mong ngươi sắp không chịu nỗi nữa rồi.
- Dạ. Giọng Phương Tình khe khẽ vang lên. Nàng thi lễ với mọi người rồi chạy ra cửa, vận nội lực, thi triển khinh công bay về hướng đỉnh núi.
- Tiểu Minh tử, nghe sư phụ ngươi nói, các ngươi dẫn về một muội muội khả ái có sức mạnh phi thường? Vậy người đâu, sao chỉ có ba người các ngươi ở đây? Ngạo Thiên Quân sư thúc bất chợt lên tiếng. Giọng âm vang như tiếng chuông chùa, trầm trầm mà cực kỳ hữu lực.
Đỗ Minh vô cùng bất đắc dĩ trước cái tên gọi “Tiểu Minh tử”, tuy nhiên, trước mặt các vị tổ tông này, cũng chỉ có thể gượng cười, thành thành, thật thật trả lời.
- Dạ! Tỷ đệ Trần Sư muội đang ở bên ngoài đợi lệnh.
- Còn không mau gọi người vào. Phương Chiến lão huynh, nếu lần này tìm được một hạt giống tốt, hi vọng lão huynh nhường cho đệ a. Một thân tuyệt học của đệ đây còn chưa tìm được người thừa kế thích hợp nè.
Trong lúc Ngạo Thiên Quân cố gắng tranh thủ sự đồng tình của mấy lão hồ ly đang có mặt, Lữ Tuấn đã dẫn hai người Hiểu My vào trong.
Vầng mặt trời phía sau lưng quá chói chang, nên bóng dáng hai người có chút mờ mờ, ảo ảo. Đến khi cả đám nam nhân thấy rõ diện mạo của họ, đều kinh ngạc, nhưng biểu hiện lại hoàn toàn khác nhau.
Hai vị trưởng lão thì chỉ nhìn qua người thiếu nữ phía trước giây lát, sau đó, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên vị bạch y thiếu niên có chút sợ hãi kế bên. Á nhân?
Riêng Ngạo Thiên Quân lại chưa từng rời khỏi gương mặt Hiểu My, bởi lẽ gương mặt này, quá quen thuộc. Mười mấy năm qua chưa bao giờ biến mất trong trí nhớ của ông. Có thể, rất có thể đây là người mà ông không ngừng tìm kiếm, chờ đợi.
- Tiểu nhân nhi? Con tên gì?
Hơi thở dồn dập vì kích động, Ngạo Thiên quân bất ngờ lao đến, làm Hiểu My có chút hoảng hốt, giật mình. Đến lúc cô định thần nhìn lại thì thấy một đại thúc cao gần hai trượng, thân hình to lớn, tóc xoăn, râu xồm đang chăm chú quan sát cô. Oh my God. Đây đúng là bác Hagird phiên bản cổ đại. Nhân sinh quả diệu kỳ a.
(Hagird – một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của nữ nhà văn Anh Quốc J. K. Rowling)
- Dạ, tiểu nữ tên là Trần Hiểu My – cô vội trả lời, giọng có chút khẩn trương, vô tội.
- Trần Hiểu My, Trần Hiểu My, quả thật đúng rồi. Đúng là con rồi. Tiểu chất nữ của ta, con có biết ta tìm kiếm con lâu lắm rồi không. Ô hu hu hu ….
Nhìn “Bác Hagird” nước mắt như mưa, Hiểu My khó mà chấp nhận được. Huỷ hoại hình tượng quá mà! Nhưng khi nghe người này gọi cô là tiểu chất nữ, bản thân cô cũng có chút hy vọng, khấp khởi trong lòng. Tuy vậy, để tránh hiểu lầm, cô vẫn thật thà nói rõ:
- Đại thúc, có thể thúc nhận lầm người rồi. Con từng bị mất trí nhớ, hơn ba năm trước, khi tỉnh lại thì ngoài cái tên này, cũng chả thể nhớ được gì a.
- Không, con đích xác là chất nữ của ta, chất nữ duy nhất của ta. Tên còn có thể trùng nhưng gương mặt con giống đại tẩu của ta như đúc. Đây là thiên chân vạn xác. Tiểu chất nữ đáng thương của thúc, oh oh….
Chưa mấy câu, lại tiếp tục nước mắt giọt ngắn giọt dài.
Để tránh ngập lụt phòng Nghị sự, Phương Chiến đành hắng giọng chen vào?
- Trần Tùng lão đệ, cô nương này thật sự là nữ nhi của Trần Chí đại ca sao?
Thì ra, “bác Hagird” lên là Trần Tùng. Nếu đúng như lời ông ấy nói, Trần Chí chính là lão cha của thân thể này rồi. Cuối cùng cũng có thân nhân a… Hiểu My nhìn mọi người, ánh mắt mông lung, chờ đợi.
- Đúng vậy, cô nương này là nữ nhi của đại ca, đại tẩu ta. Một lần nữa, Ngạo Thiên Quân Trần Tùng gật đầu xác định.
- Chúc mừng lão đệ / chúc mừng sư thúc gia đình đoạn tụ.
Mọi người đồng loạt chấp tay, vui thay cho vị thủ lĩnh ngọn Tứ Thần Sơn. Cuối cùng, trời không phụ lòng người rồi. Quả là đi mòn gót chân tìm không thấy. Lơ đãng quay đầu lại hiện ra a.
Trần Tùng sảng khoái, ha ha cười. Hướng Phương Chiến mở lời, giọng có chút đắc ý: Phương Chiến lão huynh. Giờ đệ dẫn cháu gái, à, cả cháu trai của đệ nữa, về nhà. Huynh có thể nào …..
Không đợi lão nói hết, Phương Chiến ngoắc ngoắc tay, dứt khoát: Thôi, dù gì cũng chưa bái sư, nếu đã là người nhà, đệ cứ dẫn người đi trước. Mọi chuyện còn lại sẽ giải quyết sau.
- Đa tạ! Đa tạ.
Dứt lời, Bác Hagird vận nội công, tay trái xách Trường An, tay phải xách Hiểu My, đề khí bay về nhà.
- Đại… sư…... huynh……, nhị…..sư ……huynh.
Tiếng nữ nhân nào đó thét gào vọng lại.
Hiểu My khóc không ra nước mắt mà. Cô mới là nhân vật chính được không? Sao không ai hỏi cô nguyện vọng thế nào đều đã tự mình định đoạt.
Tuy nhiên so với cảm giác mất mát do bị mất nhân quyền, thì lúc này, điều tồi tệ đến ….. không thể tồi tệ hơn kéo. Hiển My trợn mắt, kinh hoàng, ra sức vùng vẫy nhằm giảm tốc độ của vĩ nhân đang đạp gió, cưỡi mây, miệng cười rền vang không ngớt.
- Thúc Thúc, thúc thúc đáng kính, làm ơn thấp chút, chậm chút. a….
(PS: Lời trên mặt chữ, mọi người chớ hiểu nhầm)
Trên đại sảnh lúc này, có vài nam tử trung niên, vừa thưởng thức trà, vừa đàm luận. Không khí ẩn ẩn mùi thơm vô cùng tao nhã.
Khi đám người Đỗ Minh tiến vào, tiếng thầm thì trao đổi đột nhiên im bặt. Nét thoải mái, thư giãn trên gương mặt những nam nhân lập tức thay thế bằng vẻ nghiêm nghị, cao ngạo hơn người.
- Chúng đồ nhi tham kiến sư phụ, sư thúc cùng nhị vị trưởng lão.
Lữ Tuấn cùng Phương Tình cung kính chấp tay, cúi đầu đồng bộ.
- Lần này xuống núi, ba huynh muội các ngươi đúng là kỳ ngộ không ít. Thương thế đã tốt hơn chưa?
Người vừa lên tiếng là nam nhân trung niên ngồi trên ghế thái sư bạch ngọc, tựa lưng vào vách tường chính giữa. Cũng là Kiếm Trung Quân Phương Chiến, lãnh tụ tinh thần của toàn bộ Nhị Thần Sơn.
- Đa tạ sư phụ quan tâm. Đã hoàn toàn bình phục. Đồ nhi bất hiếu, khiến sư phụ lo lắng rồi.
- Vậy thì tốt. Phương Chiến gật đầu, sau mới quay sang Phương Tình, ôn hoà bảo: - Nhanh chóng đến gặp mẫu thân ngươi đi thôi. Nàng nhớ mong ngươi sắp không chịu nỗi nữa rồi.
- Dạ. Giọng Phương Tình khe khẽ vang lên. Nàng thi lễ với mọi người rồi chạy ra cửa, vận nội lực, thi triển khinh công bay về hướng đỉnh núi.
- Tiểu Minh tử, nghe sư phụ ngươi nói, các ngươi dẫn về một muội muội khả ái có sức mạnh phi thường? Vậy người đâu, sao chỉ có ba người các ngươi ở đây? Ngạo Thiên Quân sư thúc bất chợt lên tiếng. Giọng âm vang như tiếng chuông chùa, trầm trầm mà cực kỳ hữu lực.
Đỗ Minh vô cùng bất đắc dĩ trước cái tên gọi “Tiểu Minh tử”, tuy nhiên, trước mặt các vị tổ tông này, cũng chỉ có thể gượng cười, thành thành, thật thật trả lời.
- Dạ! Tỷ đệ Trần Sư muội đang ở bên ngoài đợi lệnh.
- Còn không mau gọi người vào. Phương Chiến lão huynh, nếu lần này tìm được một hạt giống tốt, hi vọng lão huynh nhường cho đệ a. Một thân tuyệt học của đệ đây còn chưa tìm được người thừa kế thích hợp nè.
Trong lúc Ngạo Thiên Quân cố gắng tranh thủ sự đồng tình của mấy lão hồ ly đang có mặt, Lữ Tuấn đã dẫn hai người Hiểu My vào trong.
Vầng mặt trời phía sau lưng quá chói chang, nên bóng dáng hai người có chút mờ mờ, ảo ảo. Đến khi cả đám nam nhân thấy rõ diện mạo của họ, đều kinh ngạc, nhưng biểu hiện lại hoàn toàn khác nhau.
Hai vị trưởng lão thì chỉ nhìn qua người thiếu nữ phía trước giây lát, sau đó, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên vị bạch y thiếu niên có chút sợ hãi kế bên. Á nhân?
Riêng Ngạo Thiên Quân lại chưa từng rời khỏi gương mặt Hiểu My, bởi lẽ gương mặt này, quá quen thuộc. Mười mấy năm qua chưa bao giờ biến mất trong trí nhớ của ông. Có thể, rất có thể đây là người mà ông không ngừng tìm kiếm, chờ đợi.
- Tiểu nhân nhi? Con tên gì?
Hơi thở dồn dập vì kích động, Ngạo Thiên quân bất ngờ lao đến, làm Hiểu My có chút hoảng hốt, giật mình. Đến lúc cô định thần nhìn lại thì thấy một đại thúc cao gần hai trượng, thân hình to lớn, tóc xoăn, râu xồm đang chăm chú quan sát cô. Oh my God. Đây đúng là bác Hagird phiên bản cổ đại. Nhân sinh quả diệu kỳ a.
(Hagird – một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của nữ nhà văn Anh Quốc J. K. Rowling)
- Dạ, tiểu nữ tên là Trần Hiểu My – cô vội trả lời, giọng có chút khẩn trương, vô tội.
- Trần Hiểu My, Trần Hiểu My, quả thật đúng rồi. Đúng là con rồi. Tiểu chất nữ của ta, con có biết ta tìm kiếm con lâu lắm rồi không. Ô hu hu hu ….
Nhìn “Bác Hagird” nước mắt như mưa, Hiểu My khó mà chấp nhận được. Huỷ hoại hình tượng quá mà! Nhưng khi nghe người này gọi cô là tiểu chất nữ, bản thân cô cũng có chút hy vọng, khấp khởi trong lòng. Tuy vậy, để tránh hiểu lầm, cô vẫn thật thà nói rõ:
- Đại thúc, có thể thúc nhận lầm người rồi. Con từng bị mất trí nhớ, hơn ba năm trước, khi tỉnh lại thì ngoài cái tên này, cũng chả thể nhớ được gì a.
- Không, con đích xác là chất nữ của ta, chất nữ duy nhất của ta. Tên còn có thể trùng nhưng gương mặt con giống đại tẩu của ta như đúc. Đây là thiên chân vạn xác. Tiểu chất nữ đáng thương của thúc, oh oh….
Chưa mấy câu, lại tiếp tục nước mắt giọt ngắn giọt dài.
Để tránh ngập lụt phòng Nghị sự, Phương Chiến đành hắng giọng chen vào?
- Trần Tùng lão đệ, cô nương này thật sự là nữ nhi của Trần Chí đại ca sao?
Thì ra, “bác Hagird” lên là Trần Tùng. Nếu đúng như lời ông ấy nói, Trần Chí chính là lão cha của thân thể này rồi. Cuối cùng cũng có thân nhân a… Hiểu My nhìn mọi người, ánh mắt mông lung, chờ đợi.
- Đúng vậy, cô nương này là nữ nhi của đại ca, đại tẩu ta. Một lần nữa, Ngạo Thiên Quân Trần Tùng gật đầu xác định.
- Chúc mừng lão đệ / chúc mừng sư thúc gia đình đoạn tụ.
Mọi người đồng loạt chấp tay, vui thay cho vị thủ lĩnh ngọn Tứ Thần Sơn. Cuối cùng, trời không phụ lòng người rồi. Quả là đi mòn gót chân tìm không thấy. Lơ đãng quay đầu lại hiện ra a.
Trần Tùng sảng khoái, ha ha cười. Hướng Phương Chiến mở lời, giọng có chút đắc ý: Phương Chiến lão huynh. Giờ đệ dẫn cháu gái, à, cả cháu trai của đệ nữa, về nhà. Huynh có thể nào …..
Không đợi lão nói hết, Phương Chiến ngoắc ngoắc tay, dứt khoát: Thôi, dù gì cũng chưa bái sư, nếu đã là người nhà, đệ cứ dẫn người đi trước. Mọi chuyện còn lại sẽ giải quyết sau.
- Đa tạ! Đa tạ.
Dứt lời, Bác Hagird vận nội công, tay trái xách Trường An, tay phải xách Hiểu My, đề khí bay về nhà.
- Đại… sư…... huynh……, nhị…..sư ……huynh.
Tiếng nữ nhân nào đó thét gào vọng lại.
Hiểu My khóc không ra nước mắt mà. Cô mới là nhân vật chính được không? Sao không ai hỏi cô nguyện vọng thế nào đều đã tự mình định đoạt.
Tuy nhiên so với cảm giác mất mát do bị mất nhân quyền, thì lúc này, điều tồi tệ đến ….. không thể tồi tệ hơn kéo. Hiển My trợn mắt, kinh hoàng, ra sức vùng vẫy nhằm giảm tốc độ của vĩ nhân đang đạp gió, cưỡi mây, miệng cười rền vang không ngớt.
- Thúc Thúc, thúc thúc đáng kính, làm ơn thấp chút, chậm chút. a….
(PS: Lời trên mặt chữ, mọi người chớ hiểu nhầm)
Danh sách chương