Đoàn người của Thần Dược Cư đi hơn vài canh giờ thì bắt gặp một cảnh tượng kinh điển không thể nào tưởng tượng được.

Trên bãi cỏ non xanh, một nhóm bảy người trang phục màu xanh lam đang quay quần bên bếp lửa. Một con nai bị xẻ thịt, xuyên qua đặt trên chạc cây bắt ngang, mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa ra bốn phía. Một lão già và một nam tử tướng mạo xấu xí đang ngồi canh chừng. Chuyện trò câu được câu mất. Chốc chốc, lại vang lên ha hả tiếng cười. 

Dưới bóng cây râm mát. Một thiếu nữ nghiêng người tựa vào thân cây, đôi mắt lim dim, vẻ mặt thư giãn. Rèm mi cong vút thi thoảng lại run run. Làm cho nam tử cạnh bên đang cầm một tán lá cọ quạt mát, gương mặt đen sì có chút hồng hồng, ửng đỏ. Mà đối diện với họ, lại là hai nam tử khác, mặt mày trắng trẻo, ngũ quan tuấn tú lại đang đứng trung bình tấn. Hai tay giơ cao trên đầu, mang theo một tảng đá to. Mồ hôi chảy dài hai bên sườn mặt, rơi xuống chân, từng giọt, từng giọt. 

Hồ Phượng Nhi ngồi trên một mảnh vải bạt, hai tay nâng niu từng góc, từng góc Thuận Phong Thảo to bằng cùm tay, cành lá xanh um, phảng phất ánh nắng mặt trời toát lên một vẻ đẹp lung linh như bảo ngọc.

Hồ Phượng Nhi kích động vô cùng. Nhờ có nhóm người Trần Hiểu My với thuật khinh công tuyệt hảo. Dược Phong Cư của cô không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể sưu tập hơn mười gốc Thuận Phong Thảo. Không những vượt mức chỉ tiêu quy định mà còn có thể tự trang bị cho chính kho thuốc của gia tộc mình.

Hơn nữa, một đường từ lúc vào Ngải Lâm đến giờ, bản thân ba người tỷ đệ Hồ Phượng Nhi và Ngọc Tam Lang cũng thu thập được rất nhiều loại dược liệu khác. Nhìn mấy sọt trúc đầy ấp kế bên, cô cảm thấy sung sướng ngập tràn.

Hiểu My đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên đôi mắt đẹp mở rất to. Nhóm người Bàn Ngâm, A Thủy và Đại Kim cũng đồng dạng quay sang, nhìn về phương hướng xa xa. Nơi đó, một nhóm bảy người áo choàng xanh đen với mũ trùm đầu, trông như những vị thần chết hay u linh về đoạt mạng.

Hồ Phượng Nhi cũng nhìn theo họ. Ngay lập tức gương mặt đang hớn hở ngưng trọng lại. Cô cảnh giác cất hết đám Thuận Phong Thảo. Gọi thêm đệ đệ và Ngọc Tam Lang chạy lại bên cạnh, bảo vệ đám thảo dược quý giá, đề phòng biến cố phát sinh.

- Ha ha ha. Ai nói chỉ có mũi chó mới thính. Thịt nướng chưa xong mà đã thu hút được một đám ruồi nhặng kéo tới nơi này.

Bàn Ngâm nhếch mép, giọng nói đầy mỉa mai vang vọng.

Trương Cao Nghĩa nghe rõ ràng rạch mạch từng chữ, từng lời. Thế nhưng, hắn chẳng tỏ vẻ tức giận gì. Ngược lại, Trương Cao Thắng bên cạnh giống như khói bốc trên đỉnh đầu, vừa muốn xông lên, đã bị đường đệ hắn cản ngăn. 

Trương Cao Nghĩa dẫn theo sáu vị thần chết hùng hổ xuất hiện ngay trước mắt nhóm ba người Hồ Phượng Nhi. Hắn đưa mắt nhìn những nhành Thuận Phong Thảo được bảo quản cẩn thận, vênh mặt, hất cầm, giọng như sai khiến:

- Ta sẽ dùng vài thảo dược trân quý tại Thần Dược Cư để đổi lấy năm gốc Thuận Phong Thảo trên tay cô.

- Ta không muốn.

Hồ Phượng Nhi kinh ngạc nhìn hắn, sau lại dứt khoác trả lời. Sở dĩ cô có biểu hiện kinh ngạc là bởi vì không ngờ tới bọn họ cũng rút thăm trúng nhiệm vụ như mình. Sau lại dứt khoác chối từ. Cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với đám thần chết này. Huống chi, Thuận Phong Thảo này do bốn người Trần Hiểu My bay lượn trên không cả nửa ngày mới sưu tập được.

- Ra giá đi. Đây là cơ hội cho Dược Phong Cư của các người. Cơ hội chỉ có một lần. Đừng dại dột bỏ qua mà hối hận.

Trương Cao Nghĩa nói những lời này vừa xong. Năm tên hộ vệ sau lưng hắn tỏa ra sát khí lạnh lùng, tàn nhẫn. Bộ dáng này chính là không cho phép nói “Không”. Ha ha ha. Đúng là phong cách làm việc độc đoán, thẳng thắng vô cùng.

Hồ Hoài An ngoáy ngoáy lỗ tai, hai mắt mịt mờ, nhìn sang tỷ của mình, vờ hỏi.

- Tỷ tỷ. Hình như đệ nghe lầm. Giọng điệu này rõ ràng là cướp giữa ban ngày. Chúng ta có nên báo quan không nhỉ? Hồ Phượng Nhi lườm hắn. Tên tiểu tử này, không chỉ kiên quyết muốn bái Trần Hiểu My làm sư phụ để học khinh công. Trần cô nương chưa nhận lời, chỉ mới đồng ý cho hắn cơ hội khảo sát. Thế nhưng, gan của hắn đã lớn hơn rất nhiều. Giọng điệu, ngôn ngữ lại bắt chước y hệt Đại Kim. Có cảm giác như cô đã lạc mất đứa em trai ngoan ngoãn, luôn biết vâng lời rồi a.

Trương Cao Thắng thì không kiên nhẫn để đàm luận cùng bọn họ. Trong đội vừa có lão nhân, vừa có lão già, lại có phụ nữ và oắt con, tiểu bạch kiểm… haiz. Với đội hình đặc biệt thế này, giá trị vũ lực khi đã cố gắng đến tận cùng, cũng chẳng thể sánh bằng một cái búng tay của Thần Dược cư bọn hắn.

- Trương Cao Nghĩa. Ta nói lại lần cuối cùng. Cho dù ngươi mang tất cả tài sản của Thần Dược Cư ra đổi, ta cũng sẽ không đổi Thuận Phong Thảo cho ngươi. Chớ nhiều lời vô ích. Đây là địa bàn mà chúng ta đã chọn trước, mời ngươi dẫn theo người của mình, nhanh chóng ly khai.

Hồ Phượng Nhi lần nữa khẳng định lập trường của mình. Gương mặt nữ nhân với những nét dịu dàng giờ trở nên nghiêm nghị. Đôi mày liễu cau lại, ánh mắt sắc lạnh, nhìn thẳng vào đám tử thần phía trước, không một chút e dè.

Trần Hiểu My lúc này mới nhàn nhã đứng thẳng dậy, lắc lắc cái cổ mỏi nhừ, từng bước, từng bước đi lại chỗ này. Giọng nói nhừa nhựa vô cùng quyến rũ vang lên ba tiếng kinh thiên động địa:

- Ta đói bụng. 

Ặc. 

Trương Cao Nghĩa và Trương Cao Thắng bất ngờ, quay đầu lại nhìn. Đây là lần đầu tiên hắn chăm chú nhìn thật kỹ người nữ nhân này. Lần trước, tại vòng thi đấu đầu tiên, hắn chỉ tập trung vào đối thủ chính là Hồ Phượng Nhi. Coi cô chỉ là hộ vệ, tay chân gì gì đó của tỷ đệ Hồ Gia. Hoàn toàn không đặt người ta vào mắt.

Không ngờ, nhìn kỹ thì ngoài vẻ mong manh, nhan sắc tuyệt trần, mỗi cái nhíu mi, nhăn mày đều lay động lòng người. Nhất là cái giọng biếng nhác này lại có sức xuyên thấu thẳng vào đại não. Nếu như là thanh âm rên rỉ lúc trên giường… có lẽ còn hấp dẫn hơn nữa. Hắc hắc.

Hiểu My tuy không hiểu suy nghĩ đê hèn trong đầu bọn hắn. Nhưng mà chỉ cần nhìn vẻ mặt đê tiện và nụ cười gian xảo trên môi, cô cũng có thể đoán được đám này lại bị chứng t*ng trùng lên não rồi. Haiz… Tội nghiệp a. Trông thì trẻ như vậy mà lại bị chứng bệnh nan y thế này. Chỉ có phế đi hoàn toàn thì mới chữa khỏi mà thôi.

A Thủy đi phía sau Hiểu My. Ánh mắt quét qua bọn người Thần Dược Cư xuất hiện, hắn rất muốn một phát đập chết đám người này. Chỉ là Hiểu My đã căn dặn rất rõ ràng. Cần phải khiêm tốn, không nên gây chú ý quá nhiều a…

Đại Kim vô cùng biết điều. Vừa nghe chủ nhân than đói. Hắn đã nhanh chóng bê nguyên con nai nướng lại đây. Nhưng mà hành động tiếp theo của hắn đã làm cả bảy nam tử của Thần Dược Cư ngỡ ngàng.

Nhìn lại, chỉ thấy Đại Kim một tay xách chạc cây xuyên qua thân mình con nai đã chin vàng, mỡ tuông từng giọt, thơm nức mũi những người xung quanh. Tay còn lại, hắn chặt ngang một gốc cây thon dài, nhẵn nhụi. Lại thêm mấy phát tạt qua tạt lại. Cái thân cây to đùng đó đã trở thành những khúc gỗ đều bằng nhau. Một khúc bị quăng đến trước mặt Hiểu My, thành ghế ngồi. Một khúc dựng đứng trên mặt đất, thành cái bàn cao cao, kê lên con nai đúng vừa tầm với.

Bọn người Trương Cao Nghĩa nhìn thấy cảnh này thì há hốc mồm. Bọn hắn tự cho mình tài giỏi hơn người, thể lực phi phàm. Nhưng mà bọn hắn tự hỏi lòng, hỏi người bên cạnh, ai có thể một tay làm được điều như tên nam tử xấu xí này đã làm. Câu trả lời chắc chắn là “Không thể”.

Tiếp theo, nhìn lại nữ nhân xinh đẹp đang ung dung xé thịt nai đối diện, thoắt cái, hình tượng nữ thần hoàn toàn sụp đổ. Bởi lẻ, cô gái đó mỗi tay cầm một cái đùi nai, miệng nhai ngồm ngoàm, phát ra âm thanh chọp chẹp. 

Một cái xương nhỏ bị phun ra, nhưng mà mỗ nữ nhân tuy động tác phun rất lưu loát, nhẹ nhàng, nhưng cái xương đó lại cấm phập vào mặt đất, sau đó…. À sau đó, cái xương chìm sâu dưới lòng đất ẩm.

Ha ha ha. Hóa đá. Cảm giác hóa đá tập thể.

Thế nhưng chưa dừng lại ở đó. Mỗ nữ nhân tuy luôn bảo mọi người phải khiêm tốn. Khiêm tốn nhiều vào. Nhưng mà nàng ta lại theo kiểu, không làm thì thôi, phải làm thì làm cho đến cùng. Nếu không, cuộc đời sẽ hối tiếc thật nhiều.

Trần Hiểu My không nói không rằng, bỏ cái đùi nai xuống, ưu nhã đứng lên. Từng bước từng bước đi lại gần cái cây to nhất xung quanh đây. Nàng ta vỗ vỗ thân cây to, sau đó, dùng hai tay chụp vào thân cây, nhấc lên nhẹ nhàng.

Mặt đất rung lên bần bật. Rễ cây như những con rắn to dài ngoằn nghèo dần dần xuất hiện.

Hiểu My quăng cái cây xấu số xuống. Sau đó, nàng ta với tay hái mấy trái chín vàng, mộng nước lơ lửng đầu cành. Quay lại nhìn đám người đã biến thành những bức tượng điêu khắc vô cùng sinh động.

- Ăn không?

Mỗ nữ vô tư xòe tay ra. Vài quả còn sót lại nổi bật trên bàn tay trắng hồng, xinh đẹp.

- Không, không thể nào. Chuyện này không phải thật.

Trương Cao Thắng lấp bấp. Sao phút chốc mà tình thế lại xoay chuyển ngược chiều. Nam tử xấu xí vừa nãy, rồi nữ nhân biến thái này… Không thể có chuyện như vậy được.

- Trên đời này không gì là không thể. 

Bàn Ngâm vuốt râu, cười sảng khoái. Thật ra, chính lão cũng rất kinh ngạc về sức mạnh phi phàm của Trần Hiểu My và Đại Kim. Nhưng mà dù sao cũng là người cùng phe. Tự hào nhiều hơn là hoảng sợ.

- Thế nào? Còn có ý định cướp lấy Thuận Phong Thảo hay không?

Hồ Phượng Nhi nhìn Trương Cao Nghĩa, khinh thường hỏi.

Trương Cao Nghĩa thấy ngọn gió đã đổi chiều, không cần tiếp tục ở tại nơi này để tự ngược đãi chính bản thân mình. Vẻ mặt hắn âm trầm, quay lại phía sau hạ lệnh:

- Rút!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện