Nhìn thấy Hồng Cát cuống quýt ngồi dậy rồi dẫn theo thủ hạ chạy đi như chó cụt đuôi. Liên Vũ trong lòng có chút hả hê. Hắn quay sang nhóm người của Lãnh Nguyệt, chấp tay, thi lễ thật sâu.
- Đa tạ ơn cứu mạng của các vị ân công. Tại hạ Liên Vũ của Liên Gia, không biết quý tánh đại danh của các vị ân công để tiện bề xưng hô, còn hồi báo cho gia tộc tri ân đồ báo.
Lãnh Nguyệt nghe vậy khoát tay đầy sảng khoái.
- Chuyện nhỏ, không cần báo đáp làm gì. Ta chỉ là ngứa mắt bọn chúng vô sỉ. Không liên quan gì đến ngươi.
- Phải. Đây là chuyện nhỏ. Vốn dĩ cùng lưu lạc tại nơi này, giúp đỡ nhau một ít thì có sá chi. – Lạc đại ca nhìn Liên Vũ, giới thiệu. – Huynh ấy là Lãnh Nguyệt. Ta gọi Lạc Vô Trần, còn vị đệ đệ bên cạnh huynh đệ là Trần Trường An.
- Lãnh huynh, Lạc huynh, Trần huynh. Hân hạnh, hân hạnh.
Liên Vũ bây giờ mới xem như chính thức chào hỏi từng người. Đám hộ vệ của hắn thì khỏi nói rồi. Rối rít gập người. Đây chính là những anh hùng đã cứu cái mạng nhỏ hôm nay của bọn họ.
- Liên huynh đệ, bọn người khi nãy sao lại vây công mọi người ở đây? Ta nhìn thấy dường như hai gia tộc kết oán rất sâu à nha.
Lãnh Nguyệt đương nhiên biết rõ nguyên do, chỉ là hắn cố tình hỏi lại, để xem Liên Vũ có phải người thành thật, đáng để bọn họ kết giao.
Liên Vũ phản ứng quả nhiên không làm hắn thất vọng. Mang chuyện mình đoạt được bảo vật tại đấu giá hội trong Bảo Mệnh thành nói ra, còn trịnh trọng hai tay dâng lên, ý muốn nhường lại, báo ân ba vị ân công đã ta tay tương trợ.
Trường An chưa từng nghĩ sẽ cướp đoạt đồ vật yêu thích của người ta. Nhưng không có nghĩa là hắn không tò mò về công dụng của Huyết Mộc Linh. Nhất lại là thứ khiến mọi người tranh giành quyết liệt.
- Liên huynh đệ. Bình Huyết Mộc Linh này trân quý vậy, chúng ta sẽ không đoạt của mọi người. Huynh chỉ cần nói cho ta biết công dụng của nó là được rồi.
Liên Vũ nghe vậy thì cười khổ trong lòng. Người sống tại Địa ngục Thâm Uyên này, mấy ai biết được công dụng của Huyết Mộc Linh mà không nổi lòng tham. Dù trước mắt ba người Lãnh Nguyệt đều nói sẽ không lấy đi. Nhưng nếu đã hiểu rõ trước sau. Hắn chắc chắn sẽ không giữ được Huyết Mộc Linh mang về cho gia tộc.
Thật ra, Liên Vũ không phải tiếc của, cũng sẽ không oán than nếu Trường An đánh chủ ý lên bảo vật này. Vì họ có ơn cứu mạng với hắn, vì đồ là do hắn tình nguyện hai tay dâng lên.
Tuy nhiên, chỉ vì nghĩ đến gia gia đang khẩn cấp chờ đợi Huyết Mộc Linh nên nội tâm Liên Vũ có chút mâu thuẫn.
Sau khi cân nhắc một hồi, Liên Vũ cũng mang hết sự hiểu biết của mình về Huyết Mộc Linh, chia sẽ với ba người Trường An.
- Nhìn ba vị nhân huynh phong lưu tiêu sái, chắc chắn không phải cư dân của Địa Ngục Thâm Uyên. Chả trách các vị không biết tác dụng của Huyết Mộc Linh.
Tại mảnh thiên địa này, cũng có rất nhiều võ giả, thậm chí cả tu luyện giả. Họ cùng nhau tranh đấu, sinh hoạt, tạo thành một giang hồ riêng biệt, thậm chí còn huyết tanh, bạo liệt hơn thế giới bên ngoài.
Mỗi sinh mệnh ở đây, không chỉ chiến đấu với kẻ thù là nhân loại, yêu thú mà còn phải chiến đấu với chướng khí và tâm ma trong lòng mỗi người.
Tu vi càng cao, nội công càng thâm hậu thì tâm ma càng lợi hại. Đa phần cao thủ của các môn phái, gia tộc đều không tránh khỏi bị tâm ma dằn vặt. Nhẹ thì điên điên loạn loạn, nặng thì tự huỷ tu vi, thân xác để giải thoát cho nhanh.
Người nào có được Huyết Mộc Linh thì có thể loại bỏ tâm ma, võ công đạt tới độ cao vượt bậc. Tuy nhiên, Huyết Mộc Linh rất hiếm khi xuất hiện. Chính vì vậy mà nó trở thành bảo vật, ngàn kim vạn bạc cũng khó cầu.
- Hửm, thế cuối cùng thì Huyết Mộc Linh là cái thứ gì? Sao có thể lợi hại đến vậy? Trường An khá tò mò với loại bảo vật có thể loại bỏ tâm ma này.
- Huyết Mộc Linh là thần dược do Vô Danh tiền bối điều chế từ ngàn loại linh dược khác nhau, gửi đấu giá tại Bảo Mệnh thành. Chỉ có điều, số lượng vô cùng ít ỏi. Mỗi năm chỉ có một hoặc hai bình. Nhiều hơn thì ta chưa từng nghe nói tới.
Liên Vũ thành thật trả lời.
Địa Ngục Thâm Uyên bầu trời màu đỏ, mặt đất màu đen. Nơi này không có tinh tú nhật nguyệt, chỉ có hai mùa nóng - lạnh giao nhau. Bởi vì thời điểm nhóm người Trần Trường An đến đây, lúc này là đã cuối mùa nóng, nên khí hậu mới tương đối dễ chịu. Bằng không, thì ngay cả hô hấp cũng khó khăn, mọi người hầu như không thể đứng giữa đất trời mà chuyện trò như thế.
Mùa nóng, toàn bộ mặt đất có thể bốc cả khói trắng. Không khí nồng nặc một mùi hắc, gỉ sét như thể nham thạch từ sâu trong lòng đất chuẩn bị trào lên. Đến mùa lạnh thì thảm hơn. Bầu trời chuyển hết sang một màu trắng mênh mông. Gió tuyết không ngừng, rét căm rét cả.
Chính vì lẽ đó, mà cư dân tại địa ngục Thâm Uyên, da ai cũng tái xanh như lá hoặc vàng như nghệ. Họ phải dựa vào ngoại lực mới có thể đảm bảo duy trì sinh mệnh của chính bản thân mình.
Vô Danh tiền bối xuất hiện cách đây mấy chục năm. Thuật pháp cao siêu, võ công thâm hậu. Đặc biệt, khả năng luyện dược của người đúng là kinh hãi thế tục, mang lại hi vọng cho tất cả nhân loại và yêu thú tại Địa Ngục Thâm Uyên.
Thế nhưng Vô Danh tiền bối lại là một người kín tiếng, thích ẩn cư. Ngài ấy sống ở đâu, gia cảnh thế nào… đây đều là một bí ẩn, chưa ai có thể giải trừ.
Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần im lặng nghe Liên Vũ đôi nét giới thiệu về vị tiền bối này, bản thân cân nhắc thật nhiều. Sau mới đưa mắt nhìn nhau, đều thấy đối phương với nhân vật này có muôn nghìn nghi vấn. Bằng mọi giá, họ phải tìm được người này.
- Liên huynh đệ, chúng ta muốn tìm người. Huynh biết nơi nào có thể đăng tin tìm người nhanh nhất được hay không?
Trường An nhìn Liên Vũ hỏi dò.
- Mỗi một thành trì tại Địa Ngục Thâm Uyên đền có một tổ chức chuyên mua bán tin tức gọi là Thiên Ngôn Điện. Thậm chí, các binh đoàn ở đây cũng nhận nhiệm vụ tương tự. Các huynh có thể trực tiếp liên hệ bọn họ xem sao. Đi thêm gần trăm dặm theo hướng này, mọi người sẽ thấy Bảo Mệnh Thành. Còn tiếp tục xuất hành theo hướng Đông, khoảng bốn trăm dặm nữa là Huyền Thành. Liên Gia chúng ta ngụ tại nơi đó. Rất hoan nghênh chư vị nhân huynh ghé thăm.
- Đa tạ. Vậy ta không khách sáo. Sau khi đến Bảo Mệnh Thành tìm hiểu tin tức, chúng ta nhất định sẽ đến Huyền Thành. Lúc đó lại phiền Liên Huynh dẫn dắt một phen.
Lạc Vô Trần thay mặt các đồng đội mở lời. Liên Vũ cố ý đưa Huyết Mộc Linh cho họ lần nữa, nhưng Trường An vẫn nhất định chối từ.
Sau đó, hai bên hẹn ước đôi lời rồi nhanh chóng ly khai. Liên Vũ dẫn theo các hộ vệ tiếp tục theo hướng đông. Ba người Lạc Vô Trần thì tiến thẳng mục tiêu. Họ muốn đến Bảo Mệnh thành tìm Thiên Ngôn Điện. Biết đâu sẽ nhanh chóng có được tin tức của phụ thân của Trường An.
…………………………………………………………………
Nửa canh giờ sau.
Sau khi nộp ba ngàn lượng bạc phí vào cổng, ba người Trường An trên tay cầm theo một trang Quy định cho khách dừng chân, đã có mặt tại Bảo Mệnh Thành. Khi đặt chân vào nơi này, họ mới thấy sự khác biệt đáng kể và cũng mới hiểu vì sao phí vào cổng của mỗi người đã tốn tới ngàn lượng bạc.
Bảo Mệnh Thành cấm tất cả việc tranh đấu, đánh đấm, chém giết trong thành. Chính vì vậy, đường phố luôn có lính gác đi tuần. Các tửu điếm, nhà trọ đều có cao thủ toạ trấn. Uy áp mà họ thỉnh thoảng phát ra có thể bao trùm từng khu vực của toà thành. Đó là chưa kể, thỉnh thoảng, nhóm người Trường An phát hiện lại có một luồng thần niệm dừng lại trên người mình.
Cũng may, đối phương không ác ý. Bằng không, kẻ bá đạo như Lãnh Đại Gia đã không để yên. Dù sao cũng là nhập gia tuỳ tục a.
Cả ba kéo vào một tửu lâu khá đông khách. Chọn một bàn khuất trong góc, gọi tiểu nhị mang ra bình trà nóng và một ít thức ăn. Vừa nhấm nháp điểm tâm, vừa vểnh tai nghe thiên hạ luận bàn những chuyện xảy ra. Không ngờ tin tức nghe được đầu tiên lại là về Liên gia.
Người qua đường Ất: - Nghe nói hội đấu giá lần này, Liên Vũ đã dốc hết túi ra giành lấy bình Huyết Mộc Linh duy nhất. Xem ra tin tức lão gia chủ của Liên gia bị tâm ma thôn phệ là thật rồi.
Người qua đường Giáp: - Hồng gia đối địch với họ lâu rồi, chưa chắc Liên Vũ có thể an toàn mang bảo vật về được tới nhà. Hoài bích có tội a.
Người qua đường Bính: Lão tử còn nghe nói, Tiêu Mộng Nhi, đại tiểu thư Tiêu Gia của Ngọc Thành lại chuẩn bị thành hôn. Ha ha. Không ngờ nữ nhân dạng này cũng có thể tìm được phu quân. Lão tử càng sống càng thấy nhiều việc ngoài tưởng tượng a.
Người qua đường Ất: Ha ha. Tiêu Mộng Nhi này đúng là ngưu nhân a. Nghe nói đối tượng lần này của nàng ta là tiểu nhi tử của Lộc gia. Không biết xui rủi thế nào mà đụng phải kiệu của ả ta lúc ra ngoài mua sắm.
Lộc gia chỉ là một gia tộc tội đồ không nhấc nổi sóng lớn gì tại Ngọc Thành. Xem ra vị tiểu công tử này đúng là lành ít, dữ nhiều rồi.
Thực khách vô tâm, hồ hởi luận bàn. Đâu biết được từng chữ, từng lời của bọn họ đều rơi vào tai bọn người Trường An không sót chữ nào.
Lãnh Nguyệt càng lúc mặt càng đen lại, cách một tầng mặt nạ vẫn làm người đối diện cảm thấy lạnh lẽo toàn thân. Lạc Vô Trần có chút thắc mắc nhìn sang. Hắn lắc lắc đầu. Ra hiệu mọi người nhanh chóng giải quyết mọi thứ đã dọn lên trên bàn rồi ly khai.
Trường An và Lạc Vô Trần thấy hắn không muốn nói gì, cũng đành làm theo. Ăn qua quýt vài thứ rồi gọi tiểu nhị thanh toán. Tới lúc móc túi trả tiền, mới thấy hối hận không thôi.
Một bình trà nóng, một đĩa điểm tâm thêm vài món đơn giản mà mất hai trăm lượng bạc. Hèn chi, thực khách xung quanh đa phần đều uống trà, cắn hạt dưa. Chi phí này đúng là đắc đỏ mà.
Sau khi thanh toán, đám người lập tức hỏi vị trí của Thiên Ngôn Điện từ tiểu nhị rồi hướng thẳng đến đó. Đâu biết sự hào phóng của họ đã lọt vào tầm ngắm của một số kẻ đa tâm có mặt trong tửu điếm hôm nay.
- Đa tạ ơn cứu mạng của các vị ân công. Tại hạ Liên Vũ của Liên Gia, không biết quý tánh đại danh của các vị ân công để tiện bề xưng hô, còn hồi báo cho gia tộc tri ân đồ báo.
Lãnh Nguyệt nghe vậy khoát tay đầy sảng khoái.
- Chuyện nhỏ, không cần báo đáp làm gì. Ta chỉ là ngứa mắt bọn chúng vô sỉ. Không liên quan gì đến ngươi.
- Phải. Đây là chuyện nhỏ. Vốn dĩ cùng lưu lạc tại nơi này, giúp đỡ nhau một ít thì có sá chi. – Lạc đại ca nhìn Liên Vũ, giới thiệu. – Huynh ấy là Lãnh Nguyệt. Ta gọi Lạc Vô Trần, còn vị đệ đệ bên cạnh huynh đệ là Trần Trường An.
- Lãnh huynh, Lạc huynh, Trần huynh. Hân hạnh, hân hạnh.
Liên Vũ bây giờ mới xem như chính thức chào hỏi từng người. Đám hộ vệ của hắn thì khỏi nói rồi. Rối rít gập người. Đây chính là những anh hùng đã cứu cái mạng nhỏ hôm nay của bọn họ.
- Liên huynh đệ, bọn người khi nãy sao lại vây công mọi người ở đây? Ta nhìn thấy dường như hai gia tộc kết oán rất sâu à nha.
Lãnh Nguyệt đương nhiên biết rõ nguyên do, chỉ là hắn cố tình hỏi lại, để xem Liên Vũ có phải người thành thật, đáng để bọn họ kết giao.
Liên Vũ phản ứng quả nhiên không làm hắn thất vọng. Mang chuyện mình đoạt được bảo vật tại đấu giá hội trong Bảo Mệnh thành nói ra, còn trịnh trọng hai tay dâng lên, ý muốn nhường lại, báo ân ba vị ân công đã ta tay tương trợ.
Trường An chưa từng nghĩ sẽ cướp đoạt đồ vật yêu thích của người ta. Nhưng không có nghĩa là hắn không tò mò về công dụng của Huyết Mộc Linh. Nhất lại là thứ khiến mọi người tranh giành quyết liệt.
- Liên huynh đệ. Bình Huyết Mộc Linh này trân quý vậy, chúng ta sẽ không đoạt của mọi người. Huynh chỉ cần nói cho ta biết công dụng của nó là được rồi.
Liên Vũ nghe vậy thì cười khổ trong lòng. Người sống tại Địa ngục Thâm Uyên này, mấy ai biết được công dụng của Huyết Mộc Linh mà không nổi lòng tham. Dù trước mắt ba người Lãnh Nguyệt đều nói sẽ không lấy đi. Nhưng nếu đã hiểu rõ trước sau. Hắn chắc chắn sẽ không giữ được Huyết Mộc Linh mang về cho gia tộc.
Thật ra, Liên Vũ không phải tiếc của, cũng sẽ không oán than nếu Trường An đánh chủ ý lên bảo vật này. Vì họ có ơn cứu mạng với hắn, vì đồ là do hắn tình nguyện hai tay dâng lên.
Tuy nhiên, chỉ vì nghĩ đến gia gia đang khẩn cấp chờ đợi Huyết Mộc Linh nên nội tâm Liên Vũ có chút mâu thuẫn.
Sau khi cân nhắc một hồi, Liên Vũ cũng mang hết sự hiểu biết của mình về Huyết Mộc Linh, chia sẽ với ba người Trường An.
- Nhìn ba vị nhân huynh phong lưu tiêu sái, chắc chắn không phải cư dân của Địa Ngục Thâm Uyên. Chả trách các vị không biết tác dụng của Huyết Mộc Linh.
Tại mảnh thiên địa này, cũng có rất nhiều võ giả, thậm chí cả tu luyện giả. Họ cùng nhau tranh đấu, sinh hoạt, tạo thành một giang hồ riêng biệt, thậm chí còn huyết tanh, bạo liệt hơn thế giới bên ngoài.
Mỗi sinh mệnh ở đây, không chỉ chiến đấu với kẻ thù là nhân loại, yêu thú mà còn phải chiến đấu với chướng khí và tâm ma trong lòng mỗi người.
Tu vi càng cao, nội công càng thâm hậu thì tâm ma càng lợi hại. Đa phần cao thủ của các môn phái, gia tộc đều không tránh khỏi bị tâm ma dằn vặt. Nhẹ thì điên điên loạn loạn, nặng thì tự huỷ tu vi, thân xác để giải thoát cho nhanh.
Người nào có được Huyết Mộc Linh thì có thể loại bỏ tâm ma, võ công đạt tới độ cao vượt bậc. Tuy nhiên, Huyết Mộc Linh rất hiếm khi xuất hiện. Chính vì vậy mà nó trở thành bảo vật, ngàn kim vạn bạc cũng khó cầu.
- Hửm, thế cuối cùng thì Huyết Mộc Linh là cái thứ gì? Sao có thể lợi hại đến vậy? Trường An khá tò mò với loại bảo vật có thể loại bỏ tâm ma này.
- Huyết Mộc Linh là thần dược do Vô Danh tiền bối điều chế từ ngàn loại linh dược khác nhau, gửi đấu giá tại Bảo Mệnh thành. Chỉ có điều, số lượng vô cùng ít ỏi. Mỗi năm chỉ có một hoặc hai bình. Nhiều hơn thì ta chưa từng nghe nói tới.
Liên Vũ thành thật trả lời.
Địa Ngục Thâm Uyên bầu trời màu đỏ, mặt đất màu đen. Nơi này không có tinh tú nhật nguyệt, chỉ có hai mùa nóng - lạnh giao nhau. Bởi vì thời điểm nhóm người Trần Trường An đến đây, lúc này là đã cuối mùa nóng, nên khí hậu mới tương đối dễ chịu. Bằng không, thì ngay cả hô hấp cũng khó khăn, mọi người hầu như không thể đứng giữa đất trời mà chuyện trò như thế.
Mùa nóng, toàn bộ mặt đất có thể bốc cả khói trắng. Không khí nồng nặc một mùi hắc, gỉ sét như thể nham thạch từ sâu trong lòng đất chuẩn bị trào lên. Đến mùa lạnh thì thảm hơn. Bầu trời chuyển hết sang một màu trắng mênh mông. Gió tuyết không ngừng, rét căm rét cả.
Chính vì lẽ đó, mà cư dân tại địa ngục Thâm Uyên, da ai cũng tái xanh như lá hoặc vàng như nghệ. Họ phải dựa vào ngoại lực mới có thể đảm bảo duy trì sinh mệnh của chính bản thân mình.
Vô Danh tiền bối xuất hiện cách đây mấy chục năm. Thuật pháp cao siêu, võ công thâm hậu. Đặc biệt, khả năng luyện dược của người đúng là kinh hãi thế tục, mang lại hi vọng cho tất cả nhân loại và yêu thú tại Địa Ngục Thâm Uyên.
Thế nhưng Vô Danh tiền bối lại là một người kín tiếng, thích ẩn cư. Ngài ấy sống ở đâu, gia cảnh thế nào… đây đều là một bí ẩn, chưa ai có thể giải trừ.
Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần im lặng nghe Liên Vũ đôi nét giới thiệu về vị tiền bối này, bản thân cân nhắc thật nhiều. Sau mới đưa mắt nhìn nhau, đều thấy đối phương với nhân vật này có muôn nghìn nghi vấn. Bằng mọi giá, họ phải tìm được người này.
- Liên huynh đệ, chúng ta muốn tìm người. Huynh biết nơi nào có thể đăng tin tìm người nhanh nhất được hay không?
Trường An nhìn Liên Vũ hỏi dò.
- Mỗi một thành trì tại Địa Ngục Thâm Uyên đền có một tổ chức chuyên mua bán tin tức gọi là Thiên Ngôn Điện. Thậm chí, các binh đoàn ở đây cũng nhận nhiệm vụ tương tự. Các huynh có thể trực tiếp liên hệ bọn họ xem sao. Đi thêm gần trăm dặm theo hướng này, mọi người sẽ thấy Bảo Mệnh Thành. Còn tiếp tục xuất hành theo hướng Đông, khoảng bốn trăm dặm nữa là Huyền Thành. Liên Gia chúng ta ngụ tại nơi đó. Rất hoan nghênh chư vị nhân huynh ghé thăm.
- Đa tạ. Vậy ta không khách sáo. Sau khi đến Bảo Mệnh Thành tìm hiểu tin tức, chúng ta nhất định sẽ đến Huyền Thành. Lúc đó lại phiền Liên Huynh dẫn dắt một phen.
Lạc Vô Trần thay mặt các đồng đội mở lời. Liên Vũ cố ý đưa Huyết Mộc Linh cho họ lần nữa, nhưng Trường An vẫn nhất định chối từ.
Sau đó, hai bên hẹn ước đôi lời rồi nhanh chóng ly khai. Liên Vũ dẫn theo các hộ vệ tiếp tục theo hướng đông. Ba người Lạc Vô Trần thì tiến thẳng mục tiêu. Họ muốn đến Bảo Mệnh thành tìm Thiên Ngôn Điện. Biết đâu sẽ nhanh chóng có được tin tức của phụ thân của Trường An.
…………………………………………………………………
Nửa canh giờ sau.
Sau khi nộp ba ngàn lượng bạc phí vào cổng, ba người Trường An trên tay cầm theo một trang Quy định cho khách dừng chân, đã có mặt tại Bảo Mệnh Thành. Khi đặt chân vào nơi này, họ mới thấy sự khác biệt đáng kể và cũng mới hiểu vì sao phí vào cổng của mỗi người đã tốn tới ngàn lượng bạc.
Bảo Mệnh Thành cấm tất cả việc tranh đấu, đánh đấm, chém giết trong thành. Chính vì vậy, đường phố luôn có lính gác đi tuần. Các tửu điếm, nhà trọ đều có cao thủ toạ trấn. Uy áp mà họ thỉnh thoảng phát ra có thể bao trùm từng khu vực của toà thành. Đó là chưa kể, thỉnh thoảng, nhóm người Trường An phát hiện lại có một luồng thần niệm dừng lại trên người mình.
Cũng may, đối phương không ác ý. Bằng không, kẻ bá đạo như Lãnh Đại Gia đã không để yên. Dù sao cũng là nhập gia tuỳ tục a.
Cả ba kéo vào một tửu lâu khá đông khách. Chọn một bàn khuất trong góc, gọi tiểu nhị mang ra bình trà nóng và một ít thức ăn. Vừa nhấm nháp điểm tâm, vừa vểnh tai nghe thiên hạ luận bàn những chuyện xảy ra. Không ngờ tin tức nghe được đầu tiên lại là về Liên gia.
Người qua đường Ất: - Nghe nói hội đấu giá lần này, Liên Vũ đã dốc hết túi ra giành lấy bình Huyết Mộc Linh duy nhất. Xem ra tin tức lão gia chủ của Liên gia bị tâm ma thôn phệ là thật rồi.
Người qua đường Giáp: - Hồng gia đối địch với họ lâu rồi, chưa chắc Liên Vũ có thể an toàn mang bảo vật về được tới nhà. Hoài bích có tội a.
Người qua đường Bính: Lão tử còn nghe nói, Tiêu Mộng Nhi, đại tiểu thư Tiêu Gia của Ngọc Thành lại chuẩn bị thành hôn. Ha ha. Không ngờ nữ nhân dạng này cũng có thể tìm được phu quân. Lão tử càng sống càng thấy nhiều việc ngoài tưởng tượng a.
Người qua đường Ất: Ha ha. Tiêu Mộng Nhi này đúng là ngưu nhân a. Nghe nói đối tượng lần này của nàng ta là tiểu nhi tử của Lộc gia. Không biết xui rủi thế nào mà đụng phải kiệu của ả ta lúc ra ngoài mua sắm.
Lộc gia chỉ là một gia tộc tội đồ không nhấc nổi sóng lớn gì tại Ngọc Thành. Xem ra vị tiểu công tử này đúng là lành ít, dữ nhiều rồi.
Thực khách vô tâm, hồ hởi luận bàn. Đâu biết được từng chữ, từng lời của bọn họ đều rơi vào tai bọn người Trường An không sót chữ nào.
Lãnh Nguyệt càng lúc mặt càng đen lại, cách một tầng mặt nạ vẫn làm người đối diện cảm thấy lạnh lẽo toàn thân. Lạc Vô Trần có chút thắc mắc nhìn sang. Hắn lắc lắc đầu. Ra hiệu mọi người nhanh chóng giải quyết mọi thứ đã dọn lên trên bàn rồi ly khai.
Trường An và Lạc Vô Trần thấy hắn không muốn nói gì, cũng đành làm theo. Ăn qua quýt vài thứ rồi gọi tiểu nhị thanh toán. Tới lúc móc túi trả tiền, mới thấy hối hận không thôi.
Một bình trà nóng, một đĩa điểm tâm thêm vài món đơn giản mà mất hai trăm lượng bạc. Hèn chi, thực khách xung quanh đa phần đều uống trà, cắn hạt dưa. Chi phí này đúng là đắc đỏ mà.
Sau khi thanh toán, đám người lập tức hỏi vị trí của Thiên Ngôn Điện từ tiểu nhị rồi hướng thẳng đến đó. Đâu biết sự hào phóng của họ đã lọt vào tầm ngắm của một số kẻ đa tâm có mặt trong tửu điếm hôm nay.
Danh sách chương