Sau khi một mình đứng trên đỉnh núi một hồi lâu, Trình Mộc Phong thấy dưới chân núi có rất nhiều người đang ồn ào đi lên núi.
Cũng không biết chuyện này đến khi nào thì mới có thể kết thúc. Trình Mộc Phong thở dài, không biết tiểu hài tử gần đây có khỏe không, có không chịu ngoan ngoãn đi ngủ hay không.
Hắt xì! Phương Hử nhăn mặt, mũi hắt xì một cái.
“Cảm lạnh?” Tây Đằng Ly hỏi y.
“Không có.” Phương Hử bỏ quả táo gặm một nửa trong tay xuống, rầu rĩ lắc đầu.
“Lại nghĩ tới Tiểu Phong?” Tây Đằng Ly đau lòng vì nhi tử, mấy ngày này tiểu hài tử gầy đi đến cằm cũng nhọn ra rất nhiều.
“Cảm thấy sợ.” Phương Hử đứng lên: “Phụ thân, con ra ngoài một chút.”
“Đi đi.” Tây Đằng Ly gật đầu đáp ứng, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chu Tử.
“Ngươi làm sao vậy?” Tây Đằng vẫy vẫy tay ở trước mặt hắn.
“Linh cảm thật là nhạy.” Chu Tử cảm khái: “Mấy ngày hôm trước nhận bồ câu đưa tin của Thục Sơn, nói mọi người trong bạch đạo sẽ vây diệt Tiểu Phong vào hôm nay.”
“Chắc là không có chuyện gì chứ?” Tây Đằng Ly có chút lo lắng.
“Chắc không đâu.” Chu Tử lắc đầu, sau đó lại cười xấu xa, đến trước mặt Tây Đằng Ly, cọ vào cánh tay của y: “Lúc ta bị mã tặc (bọn cướp ngựa) vây công ở sa mạc, ngươi có linh cảm không?”
“Không có.” Tây Đằng Ly thẳng thắn lắc đầu.
“Gạt người!” Chu Tử cực kỳ vui vẻ mà bế phu nhân nhà mình đi vào phòng: “Ngoan, chúng ta vận động chút đi.”
“Tiểu Phong đang bị nhiều người vây công.” Tây Đằng Ly nhéo mũi hắn: “Ngươi còn có tâm tình mà làm sao? Không được!”
“Hắn sẽ không sao.” Chu Tử cúi đầu, chăm chú hôn.
“Ưm… Chờ…” Đôi má Tây Đằng Ly đỏ lên, ngăn cái tay đang không ngừng tác quái.
“Chuyện gì nữa?” Mắt Chu Tử nheo nheo trêu.
Hắn cố ý! Tây Đằng Đằng trừng hắn, võ công hắn giỏi như vậy, y không tin hắn không biết nhi tử đang ở bên ngoài!
“Ngươi đừng kêu là được.” Chu Tử đè y, khóe mắt đều là ý cười.
Tây Đằng Ly bực mình đẩy hắn ra, ai ngờ người hắn như bạch tuộc, đẩy thế nào cũng không được, vì thế đành phải bực dọc đầu hàng, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Trách sao tiểu hài tử không thân với y, một chút nghiêm túc cũng không có.
“Không được cắn môi!” Chu Tử đưa tay nâng cằm của y, cúi đầu cắn cánh môi mềm mại của y: “Con cháu đều có phúc của con cháu, ta không cho ngươi lo lắng vớ vẩn!”
Sao lại là lo lắng vớ vẩn? Tây Đằng Ly muốn phản bác hắn nhưng khi mở miệng nhưng là một chuỗi rên rỉ nhỏ.
Phương Hử úp tai vào tường, nghe đến mặt đỏ bừng. Phụ thân đang làm cái gì vậy?! Đúng là… Đúng là… Vào lúc này rồi mà phụ thân vẫn có tâm tình như vậy. Vậy…. Mộc Phong chắc không có chuyện gì đâu? Vì thế tiểu hài tử cảm thấy an tâm một chút, xoay người từ từ trở về phòng.
Ăn cơm buổi tối, Tây Đằng Ly ngồi trên ghế dài với sắc mặt xanh mét… Trong đầu không ngừng nhớ tới buổi sáng hôm nay… Đó là cái tư thế kỳ quái gì vậy?!!!!
Chu Tử cười làm lành, gắp rau vào chén y.
Phương Hử nhìn băng ghế được lót ba, bốn cái nệm lớn của Tây Đằng Ly, cực kỳ biết ý mà không mở miệng.
Sau khi cơm nước xong, Tây Đằng Ly muốn ngủ với nhi tử, kết quả bị Chu Tử cưỡng chế bế đi.
Hạ nhân trong phủ đồng loạt nhìn trời rồi nhìn đất, Trương thúc đang quét rác tiện tay kéo một đầu bếp qua, thâm tình chăm chú nhìn.
Phương Hử ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, cười đến không đứng lên được.
Tây Đằng Ly vốn rất tức giận, nhưng khi thấy tiểu hài tử nở nụ cười… Thôi, không tức giận nữa…
“Ngươi còn tức giận?” Chu Tử bế y về phòng ôm trước ngực: “Cho ngươi đánh hai cái để trút giận.”
Tây Đằng Ly vùi đầu, cắn một cái không nặng không nhẹ lên cổ hắn, sau đó lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm dấu răng nhợt nhạt kia.
“Ta đã giấu lá thư của Thục Sơn nhưng vẫn bị tiểu hài tử tìm thấy.” Chu Tử ghé vào tai y thấp giọng giải thích: “Dù nói sao thì nó vẫn không tin, cho nên ta mới….”
“Ngươi dùng cách quái quỷ gì vậy?” Tây Đằng Đằng trừng hắn.
“Tại vì ta không nghĩ ra cách gì khác mà, dù sao thì nhi tử cũng lớn rồi.” Chu Tử cười cực kỳ đê tiện: “Hay là đêm nay chúng ta đổi tư thế?”
…..
“Phịch” một tiếng, trong phòng có người bị đạp xuống giường.
Vì thế đêm đó, Đại Đương Gia của Chu phủ phải ngủ trong thư phòng một đêm, cực kỳ thê thảm.
Ngày hôm sau, một tin tức truyền ra làm cả giang hồ dậy sóng.
Mọi người trong bạch đạo vây diệt núi Lạc Đường toàn thắng, Trình Mộc Phong bị thương rồi trốn thoát, sống chết không rõ.
Lập tức người người tinh thần phấn chấn. Tửu lâu, tiệm trà, nơi nơi đều có người tán dóc, nước miếng tung bay.
Có tên khuân vác đứng trong đám người mà nghe mê mẩn, vừa nghe xong liền vội vã chạy vào trong thôn, nghĩ rằng phải nói cho người nhà biết để họ cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng bắt gặp tên đại ma đầu kia.
Về nhà, tên khuân vác sửng sốt một phen, giữa phòng có một người mặc vải thô, nụ cười trên mặt thật thà phúc hậu.
“Sững sờ cái gì? Đây là thợ mộc sư ta vừa mời tới.” Tức phụ của tên khuân vác bưng trà nóng ra: “Thừa dịp gần đây dư dả, sửa nhà một chút, đỡ khi ngươi lại đem đánh bài thua mất.”
Tên khuân vác ha ha cười gượng, nhận trà trong tay tức phụ để lấy lòng.
Nâng mắt nhìn thợ mộc kia, thuận miệng nói: “Sư phó từ đâu tới đây?”
“Gò đất nhỏ núi Trường Bạch.” Thợ mộc sư phó dùng giọng Đông Bắc nói.
“Ồ…”Tên khuân vác gật đầu, dẫn thợ mộc đi nhìn nhà cửa.
Thợ mộc sư phó là người cẩn thận, chưa ăn cơm đã đi làm việc.
Nhìn tay thợ mộc thuần thục, tên khuân vác yên tâm, không phải do hắn đa nghi, dạo này, người nào cũng phải lưu ý.
Trong thôn ngẫu nhiên có nữ nhân tới chơi, thấy sản phẩm của thợ mộc làm rất tốt, về nhà liền tỉ tê bên tai nam nhân nhà mình, lời truyền qua lại, việc làm ăn của thợ mộc ở Đông Bắc càng ngày càng lớn.
Thấy nơi đây có thể hành nghề thuận lợi, thợ mộc liền quyết định ở lại thôn luôn.
Thoáng một cái đã hơn một tháng trôi qua, hôm nay thợ mộc sư phó làm xong việc, huýt sáo đi về nhà, nghe thấy âm thanh nhỏ sau lưng, bên môi mơ hồ cong lên.
Đến trước bãi tha ma, thợ mộc ngừng chân, lạnh lùng nói: “Xuất hiện đi!”
Bảy tám bóng người chợt xuất hiện từ rừng cây phía sau, bao vây thợ mộc.
“Trình thiếu hiệp, chủ nhân phân phó chúng ta mời ngươi tới.” Trong đó có một người ôm quyền nói.
“Lại bị các ngươi tìm được.” Thợ mộc sư phó lắc đầu cười, đưa tay bóc tấm mặt nạ trên mặt mình xuống, khuôn mặt dưới mặt nạ bại lộ dưới ánh trăng, có chút tái nhợt.
“Trình thiếu hiệp, mời.” Người nọ lại nói.
“Ngươi nói mời, ta nhất định phải đi sao?” Trình Mộc Phong nhìn bọn họ có vẻ hứng thú: “Nghe nói đầu của ta bây giờ lên giá tới một vạn hai hoàng kim?”
“Chủ nhân không muốn đầu của Trình thiếu hiệp.” Người nọ cười: “Chủ nhân còn nói, chúng ta phải cung kính với Trình thiếu hiệp.”
“Làm sao ta biết các ngươi không phải vì tiền?” Trình Mộc Phong xoay người rời đi, lại bị họ ngăn chặn.
“Nếu hôm nay ngươi không đi thì ngày mai tất cả mọi người đều biết, thì ra Trình thiếu hiệp trốn ở đây.” Thái độ người nọ vẫn cung kính như cũ nhưng trong giọng nói có ý uy hiếp.
“Ngươi cho là các ngươi còn mạng mà rời đi?” Trình Mộc Phong cười lạnh.
“Nếu là trước kia, mười người như ta cũng không phải là đối thủ của Trình thiếu hiệp.” Trong giọng nói có chút khinh thường: “Nhưng khi chiến đấu kịch liệt ở núi Lạc Đường, Trình thiếu hiệp đã trúng độc, chắc hẳn gần đây không có cách nào vận công?”
Những lời này dường như đã chọc đến chỗ đau của Trình Mộc Phong, chỉ thấy sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
“Trình thiếu hiệp, mời!” Người nọ lặp lại một lần nữa, trong giọng nói đầy ý cưỡng chế như cũ.
Trình Mộc Phong thở dài, gật đầu đáp ứng.
“Đắc tội rồi!” Người nọ đưa ra một dây lụa màu đen, che mắt Trình Mộc Phong lại, tay chân cũng bị trói chặt, sau đó bị ném lên lưng ngựa, suốt chặng đường đường chạy như tên bắn.
Xương sườn Trình Mộc Phong đau âm ỉ, trong bụng như muốn nôn, vì thế càng nghiến răng nghiến lợi, trên đời này quả nhiên chỉ có tiểu hài tử là đối tốt với mình! Sư phụ giao cho mình chuyện cực khổ gì đây? Bị đánh, bị mắng, bị vây diệt, sau cùng còn bị trói thành bánh bao ném lên lưng ngựa.
Hơn một canh giờ, rốt cục Trình Mộc Phong cũng được nâng xuống ngựa, người nọ cởi bỏ dây thừng trên người Trình Mộc Phong, vừa định giả vờ xin lỗi thì thấy sắc mặt vàng ệch của Trình Mộc Phong hướng vào mình, sau đó ôm mình mà bắt đầu nôn…
“Đắc tội rồi… Nhịn không được.” Trình Mộc Phong vỗ vai gã giải thích.
�
“… Không sao.” Sắc mặt người nọ xanh mét, thiếu chút nữa là nôn theo.
Người chung quanh đều dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn. Người yếu ớt như vậy còn được chủ nhân nhà mình gióng trống khua chiêng đi tìm?
Sau khi Trình Mộc Phong nôn xong, tâm tình tốt hơn một chút, vì thế bước chân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào trong.
Chỗ này là một sơn động lớn, càng đi sâu càng thấy hẹp, cuối cùng miễn cưỡng chỉ còn một người đi được, rẽ một hồi đi hết đường đột nhiên lại rộng rãi, có thể thấy được đã hao tổn bao nhiêu công phu mới mở được đường.
Trình Mộc Phong bị dẫn vào trong một đại điện trống trải, sau đó những người đó lui xuống.
Nhìn xung quanh, tuy vật trang trí không nhiều lắm nhưng mỗi thứ đều đặc biệt tinh xảo.
Giá cắm nến khảm ngọc Lưu Ly, hương nhang có chút gay mũi, lấy da Bạch Hổ làm đệm, trang sức là đá Khổng Tước, đều là trang sức của mãng quốc Đông Nam.
“Trình huynh.” Phía sau bức rèm che có một người chậm rãi đi tới, hốc mắt thụt sâu, xương gò má gồ cao, ngọc bội (đồ trang sức đeo ở đai áo) trên người là viên ngọc bảy màu.
“Tề huynh.” Trình Mộc Phong đầy kinh ngạc: “Sao lại là huynh?”
Ba năm trước, y bị sư phụ phái đến phân đà ở Nam Hải, vừa tới liền có người cầu kiến, người tới tự xưng họ Tề, là người người buôn đồ cổ Mãng quốc, mới vừa thu một lượng lớn di vật văn hoá, tính về nước nhưng những tên lùn (*) ở Hải Vực Nam Hải hung hăng ngang ngược, cho nên mới đến yêu cầu Vân Sát Bảo che chở.
*Người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc trước Công nguyên thời xưa.
Cứ như vậy, Trình Mộc Phong có chút giao tình với gã, không ngờ lại gặp gã ở đây.
“Trình huynh thông cảm.” Người nọ ôm quyền cười: “Ta cũng không gạt Trình huynh nữa, tại hạ không phải họ Tề, cũng không phải là người buôn đồ cổ.”
“Vậy ngươi là ai?” Trình Mộc Phong nhíu mày, âm thầm lui về phía sau hai bước.
“Hạ Như Uyên.”
“Ngươi là Vương gia Mãng quốc.” Trình Mộc Phong thất kinh: “Hoàng tộc nước chư hầu một mình lẻn vào Thiên Lang quốc, đây là tội chết.”
“Nếu có thể mời được thiếu niên anh hùng như Trình thiếu hiệp thì chết cũng đáng.” Hạ Như Uyên cười đầy ẩn ý.
“Mời ta?” Trình Mộc Phong cảnh giác nhìn Hạ Như Uyên: “Có ý gì?”
“Mấy ngày gần đây chắc Trình thiếu hiệp chưa từng ăn ngon một bữa?” Hạ Như Uyên không trả lời hắn, đột nhiên chuyển đề tài: “Bổn vương đã chuẩn bị rượu và thức ăn, không bằng ngồi xuống uống mấy chén?”
Cũng không biết chuyện này đến khi nào thì mới có thể kết thúc. Trình Mộc Phong thở dài, không biết tiểu hài tử gần đây có khỏe không, có không chịu ngoan ngoãn đi ngủ hay không.
Hắt xì! Phương Hử nhăn mặt, mũi hắt xì một cái.
“Cảm lạnh?” Tây Đằng Ly hỏi y.
“Không có.” Phương Hử bỏ quả táo gặm một nửa trong tay xuống, rầu rĩ lắc đầu.
“Lại nghĩ tới Tiểu Phong?” Tây Đằng Ly đau lòng vì nhi tử, mấy ngày này tiểu hài tử gầy đi đến cằm cũng nhọn ra rất nhiều.
“Cảm thấy sợ.” Phương Hử đứng lên: “Phụ thân, con ra ngoài một chút.”
“Đi đi.” Tây Đằng Ly gật đầu đáp ứng, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chu Tử.
“Ngươi làm sao vậy?” Tây Đằng vẫy vẫy tay ở trước mặt hắn.
“Linh cảm thật là nhạy.” Chu Tử cảm khái: “Mấy ngày hôm trước nhận bồ câu đưa tin của Thục Sơn, nói mọi người trong bạch đạo sẽ vây diệt Tiểu Phong vào hôm nay.”
“Chắc là không có chuyện gì chứ?” Tây Đằng Ly có chút lo lắng.
“Chắc không đâu.” Chu Tử lắc đầu, sau đó lại cười xấu xa, đến trước mặt Tây Đằng Ly, cọ vào cánh tay của y: “Lúc ta bị mã tặc (bọn cướp ngựa) vây công ở sa mạc, ngươi có linh cảm không?”
“Không có.” Tây Đằng Ly thẳng thắn lắc đầu.
“Gạt người!” Chu Tử cực kỳ vui vẻ mà bế phu nhân nhà mình đi vào phòng: “Ngoan, chúng ta vận động chút đi.”
“Tiểu Phong đang bị nhiều người vây công.” Tây Đằng Ly nhéo mũi hắn: “Ngươi còn có tâm tình mà làm sao? Không được!”
“Hắn sẽ không sao.” Chu Tử cúi đầu, chăm chú hôn.
“Ưm… Chờ…” Đôi má Tây Đằng Ly đỏ lên, ngăn cái tay đang không ngừng tác quái.
“Chuyện gì nữa?” Mắt Chu Tử nheo nheo trêu.
Hắn cố ý! Tây Đằng Đằng trừng hắn, võ công hắn giỏi như vậy, y không tin hắn không biết nhi tử đang ở bên ngoài!
“Ngươi đừng kêu là được.” Chu Tử đè y, khóe mắt đều là ý cười.
Tây Đằng Ly bực mình đẩy hắn ra, ai ngờ người hắn như bạch tuộc, đẩy thế nào cũng không được, vì thế đành phải bực dọc đầu hàng, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Trách sao tiểu hài tử không thân với y, một chút nghiêm túc cũng không có.
“Không được cắn môi!” Chu Tử đưa tay nâng cằm của y, cúi đầu cắn cánh môi mềm mại của y: “Con cháu đều có phúc của con cháu, ta không cho ngươi lo lắng vớ vẩn!”
Sao lại là lo lắng vớ vẩn? Tây Đằng Ly muốn phản bác hắn nhưng khi mở miệng nhưng là một chuỗi rên rỉ nhỏ.
Phương Hử úp tai vào tường, nghe đến mặt đỏ bừng. Phụ thân đang làm cái gì vậy?! Đúng là… Đúng là… Vào lúc này rồi mà phụ thân vẫn có tâm tình như vậy. Vậy…. Mộc Phong chắc không có chuyện gì đâu? Vì thế tiểu hài tử cảm thấy an tâm một chút, xoay người từ từ trở về phòng.
Ăn cơm buổi tối, Tây Đằng Ly ngồi trên ghế dài với sắc mặt xanh mét… Trong đầu không ngừng nhớ tới buổi sáng hôm nay… Đó là cái tư thế kỳ quái gì vậy?!!!!
Chu Tử cười làm lành, gắp rau vào chén y.
Phương Hử nhìn băng ghế được lót ba, bốn cái nệm lớn của Tây Đằng Ly, cực kỳ biết ý mà không mở miệng.
Sau khi cơm nước xong, Tây Đằng Ly muốn ngủ với nhi tử, kết quả bị Chu Tử cưỡng chế bế đi.
Hạ nhân trong phủ đồng loạt nhìn trời rồi nhìn đất, Trương thúc đang quét rác tiện tay kéo một đầu bếp qua, thâm tình chăm chú nhìn.
Phương Hử ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, cười đến không đứng lên được.
Tây Đằng Ly vốn rất tức giận, nhưng khi thấy tiểu hài tử nở nụ cười… Thôi, không tức giận nữa…
“Ngươi còn tức giận?” Chu Tử bế y về phòng ôm trước ngực: “Cho ngươi đánh hai cái để trút giận.”
Tây Đằng Ly vùi đầu, cắn một cái không nặng không nhẹ lên cổ hắn, sau đó lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm dấu răng nhợt nhạt kia.
“Ta đã giấu lá thư của Thục Sơn nhưng vẫn bị tiểu hài tử tìm thấy.” Chu Tử ghé vào tai y thấp giọng giải thích: “Dù nói sao thì nó vẫn không tin, cho nên ta mới….”
“Ngươi dùng cách quái quỷ gì vậy?” Tây Đằng Đằng trừng hắn.
“Tại vì ta không nghĩ ra cách gì khác mà, dù sao thì nhi tử cũng lớn rồi.” Chu Tử cười cực kỳ đê tiện: “Hay là đêm nay chúng ta đổi tư thế?”
…..
“Phịch” một tiếng, trong phòng có người bị đạp xuống giường.
Vì thế đêm đó, Đại Đương Gia của Chu phủ phải ngủ trong thư phòng một đêm, cực kỳ thê thảm.
Ngày hôm sau, một tin tức truyền ra làm cả giang hồ dậy sóng.
Mọi người trong bạch đạo vây diệt núi Lạc Đường toàn thắng, Trình Mộc Phong bị thương rồi trốn thoát, sống chết không rõ.
Lập tức người người tinh thần phấn chấn. Tửu lâu, tiệm trà, nơi nơi đều có người tán dóc, nước miếng tung bay.
Có tên khuân vác đứng trong đám người mà nghe mê mẩn, vừa nghe xong liền vội vã chạy vào trong thôn, nghĩ rằng phải nói cho người nhà biết để họ cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng bắt gặp tên đại ma đầu kia.
Về nhà, tên khuân vác sửng sốt một phen, giữa phòng có một người mặc vải thô, nụ cười trên mặt thật thà phúc hậu.
“Sững sờ cái gì? Đây là thợ mộc sư ta vừa mời tới.” Tức phụ của tên khuân vác bưng trà nóng ra: “Thừa dịp gần đây dư dả, sửa nhà một chút, đỡ khi ngươi lại đem đánh bài thua mất.”
Tên khuân vác ha ha cười gượng, nhận trà trong tay tức phụ để lấy lòng.
Nâng mắt nhìn thợ mộc kia, thuận miệng nói: “Sư phó từ đâu tới đây?”
“Gò đất nhỏ núi Trường Bạch.” Thợ mộc sư phó dùng giọng Đông Bắc nói.
“Ồ…”Tên khuân vác gật đầu, dẫn thợ mộc đi nhìn nhà cửa.
Thợ mộc sư phó là người cẩn thận, chưa ăn cơm đã đi làm việc.
Nhìn tay thợ mộc thuần thục, tên khuân vác yên tâm, không phải do hắn đa nghi, dạo này, người nào cũng phải lưu ý.
Trong thôn ngẫu nhiên có nữ nhân tới chơi, thấy sản phẩm của thợ mộc làm rất tốt, về nhà liền tỉ tê bên tai nam nhân nhà mình, lời truyền qua lại, việc làm ăn của thợ mộc ở Đông Bắc càng ngày càng lớn.
Thấy nơi đây có thể hành nghề thuận lợi, thợ mộc liền quyết định ở lại thôn luôn.
Thoáng một cái đã hơn một tháng trôi qua, hôm nay thợ mộc sư phó làm xong việc, huýt sáo đi về nhà, nghe thấy âm thanh nhỏ sau lưng, bên môi mơ hồ cong lên.
Đến trước bãi tha ma, thợ mộc ngừng chân, lạnh lùng nói: “Xuất hiện đi!”
Bảy tám bóng người chợt xuất hiện từ rừng cây phía sau, bao vây thợ mộc.
“Trình thiếu hiệp, chủ nhân phân phó chúng ta mời ngươi tới.” Trong đó có một người ôm quyền nói.
“Lại bị các ngươi tìm được.” Thợ mộc sư phó lắc đầu cười, đưa tay bóc tấm mặt nạ trên mặt mình xuống, khuôn mặt dưới mặt nạ bại lộ dưới ánh trăng, có chút tái nhợt.
“Trình thiếu hiệp, mời.” Người nọ lại nói.
“Ngươi nói mời, ta nhất định phải đi sao?” Trình Mộc Phong nhìn bọn họ có vẻ hứng thú: “Nghe nói đầu của ta bây giờ lên giá tới một vạn hai hoàng kim?”
“Chủ nhân không muốn đầu của Trình thiếu hiệp.” Người nọ cười: “Chủ nhân còn nói, chúng ta phải cung kính với Trình thiếu hiệp.”
“Làm sao ta biết các ngươi không phải vì tiền?” Trình Mộc Phong xoay người rời đi, lại bị họ ngăn chặn.
“Nếu hôm nay ngươi không đi thì ngày mai tất cả mọi người đều biết, thì ra Trình thiếu hiệp trốn ở đây.” Thái độ người nọ vẫn cung kính như cũ nhưng trong giọng nói có ý uy hiếp.
“Ngươi cho là các ngươi còn mạng mà rời đi?” Trình Mộc Phong cười lạnh.
“Nếu là trước kia, mười người như ta cũng không phải là đối thủ của Trình thiếu hiệp.” Trong giọng nói có chút khinh thường: “Nhưng khi chiến đấu kịch liệt ở núi Lạc Đường, Trình thiếu hiệp đã trúng độc, chắc hẳn gần đây không có cách nào vận công?”
Những lời này dường như đã chọc đến chỗ đau của Trình Mộc Phong, chỉ thấy sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
“Trình thiếu hiệp, mời!” Người nọ lặp lại một lần nữa, trong giọng nói đầy ý cưỡng chế như cũ.
Trình Mộc Phong thở dài, gật đầu đáp ứng.
“Đắc tội rồi!” Người nọ đưa ra một dây lụa màu đen, che mắt Trình Mộc Phong lại, tay chân cũng bị trói chặt, sau đó bị ném lên lưng ngựa, suốt chặng đường đường chạy như tên bắn.
Xương sườn Trình Mộc Phong đau âm ỉ, trong bụng như muốn nôn, vì thế càng nghiến răng nghiến lợi, trên đời này quả nhiên chỉ có tiểu hài tử là đối tốt với mình! Sư phụ giao cho mình chuyện cực khổ gì đây? Bị đánh, bị mắng, bị vây diệt, sau cùng còn bị trói thành bánh bao ném lên lưng ngựa.
Hơn một canh giờ, rốt cục Trình Mộc Phong cũng được nâng xuống ngựa, người nọ cởi bỏ dây thừng trên người Trình Mộc Phong, vừa định giả vờ xin lỗi thì thấy sắc mặt vàng ệch của Trình Mộc Phong hướng vào mình, sau đó ôm mình mà bắt đầu nôn…
“Đắc tội rồi… Nhịn không được.” Trình Mộc Phong vỗ vai gã giải thích.
�
“… Không sao.” Sắc mặt người nọ xanh mét, thiếu chút nữa là nôn theo.
Người chung quanh đều dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn. Người yếu ớt như vậy còn được chủ nhân nhà mình gióng trống khua chiêng đi tìm?
Sau khi Trình Mộc Phong nôn xong, tâm tình tốt hơn một chút, vì thế bước chân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào trong.
Chỗ này là một sơn động lớn, càng đi sâu càng thấy hẹp, cuối cùng miễn cưỡng chỉ còn một người đi được, rẽ một hồi đi hết đường đột nhiên lại rộng rãi, có thể thấy được đã hao tổn bao nhiêu công phu mới mở được đường.
Trình Mộc Phong bị dẫn vào trong một đại điện trống trải, sau đó những người đó lui xuống.
Nhìn xung quanh, tuy vật trang trí không nhiều lắm nhưng mỗi thứ đều đặc biệt tinh xảo.
Giá cắm nến khảm ngọc Lưu Ly, hương nhang có chút gay mũi, lấy da Bạch Hổ làm đệm, trang sức là đá Khổng Tước, đều là trang sức của mãng quốc Đông Nam.
“Trình huynh.” Phía sau bức rèm che có một người chậm rãi đi tới, hốc mắt thụt sâu, xương gò má gồ cao, ngọc bội (đồ trang sức đeo ở đai áo) trên người là viên ngọc bảy màu.
“Tề huynh.” Trình Mộc Phong đầy kinh ngạc: “Sao lại là huynh?”
Ba năm trước, y bị sư phụ phái đến phân đà ở Nam Hải, vừa tới liền có người cầu kiến, người tới tự xưng họ Tề, là người người buôn đồ cổ Mãng quốc, mới vừa thu một lượng lớn di vật văn hoá, tính về nước nhưng những tên lùn (*) ở Hải Vực Nam Hải hung hăng ngang ngược, cho nên mới đến yêu cầu Vân Sát Bảo che chở.
*Người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc trước Công nguyên thời xưa.
Cứ như vậy, Trình Mộc Phong có chút giao tình với gã, không ngờ lại gặp gã ở đây.
“Trình huynh thông cảm.” Người nọ ôm quyền cười: “Ta cũng không gạt Trình huynh nữa, tại hạ không phải họ Tề, cũng không phải là người buôn đồ cổ.”
“Vậy ngươi là ai?” Trình Mộc Phong nhíu mày, âm thầm lui về phía sau hai bước.
“Hạ Như Uyên.”
“Ngươi là Vương gia Mãng quốc.” Trình Mộc Phong thất kinh: “Hoàng tộc nước chư hầu một mình lẻn vào Thiên Lang quốc, đây là tội chết.”
“Nếu có thể mời được thiếu niên anh hùng như Trình thiếu hiệp thì chết cũng đáng.” Hạ Như Uyên cười đầy ẩn ý.
“Mời ta?” Trình Mộc Phong cảnh giác nhìn Hạ Như Uyên: “Có ý gì?”
“Mấy ngày gần đây chắc Trình thiếu hiệp chưa từng ăn ngon một bữa?” Hạ Như Uyên không trả lời hắn, đột nhiên chuyển đề tài: “Bổn vương đã chuẩn bị rượu và thức ăn, không bằng ngồi xuống uống mấy chén?”
Danh sách chương