Sáng sớm hôm sau, Trình Mộc Phong liền dẫn Phương Hử đi tới rừng cây ngoài thành.
“Khi nào thì Dạ bảo chủ tới?” Phương Hử chờ đợi tới mức ngáp ngắn ngáp dài.
“Cứ ở nhà nghỉ ngơi, sao phải đi theo?” Trình Mộc Phong kéo thật chặt áo cho y: “Có lạnh không?”
“Ừm.” Phương Hử chui vào trong lòng Trình Mộc Phong, lười biếng cọ xát.
Trình Mộc Phong đưa tay ôm chặt y, không có động tác gì khác.
Phương Hử có phần nghi hoặc, bình thường dưới loại tình huống này đều hôn một chút, không phải sao? “Mộc Phong.” Phương Tiểu Hử chủ động ngẩng đầu, nhắm mắt.
Trình Mộc Phong bóp cái miệng đang mong đợi của y, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía ngọn cây: “Sư phụ.”
Sư phụ? Phương Hử buồn bực, ngẩng đầu thì thấy một người ngồi trên cây, dung mạo như họa, áo trắng hơn tuyết, đúng là Lục công tử đứng đầu Thiên Lang năm đó – Thiếu Bảo Chủ Thần Tử của Vân Sát Bảo.
Thần Tử Việt rình coi bị phát hiện, đành phải nhảy xuống từ trên cây, vẻ mặt bình tĩnh lại nghiêm túc: “Mộc Phong, gần đây tập võ như thế nào?”
Trình Mộc Phong dở khóc dở cười, còn chưa kịp nói chuyện liền cảm thấy chung quanh đột nhiên nổi lên một cổ khí cường đại, dường như cả mặt đất cũng run nhè nhẹ.
“Trời ạ.” Mặt Thần Tử Việt trắng bệch, bàn chân như bôi dầu mà chuồn mất, lại bị một bóng dáng đột nhiên xuất hiện túm chặt.
“Ai cho ngươi lén tới Tây Nam?” Hắc y nhân nhíu mày.
Hắc y như mực, ngũ quan cứng rắn.
“Một mình ta ở nhà rất nhàm chán, mà hôm nay là 13, ngày số 15 hàng tháng ta đều ở trên! Ngươi đừng nhân cơ hội mà chuồn.” Vẻ mặt Thần Tử Việt cực kỳ kiên định.
“Phì...” Trình Mộc Phong nhịn không được cười ra tiếng.
Vẻ mặt Phương Tiểu Hử cũng trở nên quỷ dị, cắn môi nén cười.
Hai sư phụ của Mộc Phong thật khéo nói đùa.
“Khụ khụ.” Dạ Lan Dạ Lan bị sặc nước miếng, quay đầu nói sang chuyện khác: “Mộc Phong, chuyện ta giao cho con làm tới đâu rồi?”
“Nhạc Uy đã trở lại Đường Môn, chúng ta đã chặn tin tức, hắn không biết Hạ Ngọc Như đã bị thua.” Trình Mộc Phong lấy một chồng giấy từ trong lồng ngực ra: “Những mật hàm này là của chưởng môn Võ Đang, Thiếu Lâm, còn có Cái Bang viết.”
“Tốt lắm.” Dạ Lan San đưa tay vỗ vỗ bả vai Trình Mộc Phong: “Tiểu Phong, lần này uất ức cho con rồi.”
“Sư phụ nói quá lời.” Trình Mộc Phong cười cười.
Phương Tiểu Hử mím môi, Mộc Phong tự dưng bị uất ức lớn như vậy, Dạ bảo chủ nói một câu liền xong?
“Ngươi yên tâm, sau khi chuyện này xong ta sẽ kêu Mộc Phong đến nhà ngươi cầu hôn.” Thần Tử Việt đỉnh đạc nắm bờ vai của y, cười xấu xa: “Chúng ta hỏi Tiểu Hắc muốn nhiều sính lễ, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Phương Hử bị người ta nhìn thấu tâm sự, cảm thấy có phần xấu hổ.
Gần tối cùng ngày, Tô Ngọc cũng chạy tới Vọng Xuyên Thành, phía sau là mấy chiếc xe ngựa, đều treo tơ lụa đỏ thẫm, nhìn qua là việc đáng mừng vui.
Dựa vào địa chỉ Đường Hiên viết cho mình, Tô Ngọc rất nhanh tìm được nơi bí mật của Vân Sát Bảo ở Vọng Xuyên Thành, cũng gặp được đoàn người Trình Mộc Phong.
“Gì thế này, ngươi muốn đi tới nhà ai cầu hôn?” Thần Tử Việt nhìn mấy chiếc xe ngựa kia mà trợn mắt há hốc mồm.
“Đường gia.” Tô Ngọc nghiêm túc đáp.
“Đường gia?” Dạ Lan San nhíu mày.
“Tiểu Hiên nói: Hiện tại trong Đường Môn rất loạn, chúng ta cứu người lại càng có lợi.” Tô Ngọc xấu hổ cười cười: “Vì thế ta đã nghĩ ra cái biện pháp như vậy.”
“Ngươi cố ý muốn chiếu cáo thiên hạ?!” Thần Tử Việt híp mắt.
Tên mập này thực xảo quyệt.
Mặt Tô Ngọc đỏ lên, lại không mở miệng phủ nhận.
Mình có chút ý này.
Buổi tối, mọi người họp lại một chỗ, bàn bạc chuyện giải cứu Đường chưởng môn.
Tôi hôm trước Phương Hử ngủ không ngon, vì thế ánh mắt mơ mơ màng màng.
“Tiểu Hử, đi về nghỉ ngơi trước đi.” Trình Mộc Phong nhỏ giọng khuyên y.
“Không ngủ.” Phương Hử lắc lắc đầu.
Mình phải giúp Mộc Phong làm việc.
“Nghe lời.” Trình Mộc Phong thấp giọng thì thầm với y: “Ta cũng mệt rồi, ngươi đi về ngủ trước, sau đó ta mới có lấy cớ rời khỏi.”
Như vậy... Phương Hử buồn ngủ tới chóng mặt, cũng không còn tâm trí nghĩ tới độ tin cậy những lời này của Trình Mộc Phong, vì thế ngoan ngoãn trở về đi ngủ.
Ngủ không biết bao lâu, thì nghe thấy bên cạnh có tiếng động.
Mở mắt thì thấy Trình Mộc Phong đang cởi quần áo.
“Đánh thức ngươi?” Trình Mộc Phong chui vào chăn, kéo tiểu hài tử vào trong ngực.
“Bàn bàn chuyện thế nào rồi?” Phương Hử bởi vì ngủ một lát nên có tinh thần hơn một chút.
“Không thành vấn đề, ngày mai bắt đầu kế hoạch.” Trình Mộc Phong cắn cắn mũi của y, sau đó quen thuộc tìm đến cái miệng của y.
Phương Hử bị hắn hôn mà toàn thân như nhũn ra, hai chân không tự giác mà cọ lung tung.
Trình Mộc Phong vốn muốn hôn một cái, lúc này lại bị y cọ, có chút không kiềm chế được.
Nhưng Chu tiền bối từng nói với mình, phải đợi mình và Tiểu Hử thành thân xong mới có thể...
“Được rồi, ngủ đi.” Trình Mộc Phong khó khăn đưa ra quyết định.
Thế này... liền ngủ?
Phương Hử có chút buồn bực, lại cảm thấy có chút mất mặt.
Mình bị hắn hôn... có cảm giác rồi...
Trình Mộc Phong ôm lấy tiểu hài tử, lại bị y đẩy ra.
“Làm sao vậy?” Trình Mộc Phong nâng cằm y lên: “Tức giận?”
Phương Hử cực kỳ thất bại.
Hai người cùng hôn nhẹ, sao mình không thể bình tĩnh như Mộc Phong?
Dễ dàng có phản ứng như vậy, chẳng lẽ mình quả nhiên có vẻ... háo sắc?
Muốn đập đầu vào tường.
Thấy vẻ mặt buồn bã của y, Trình Mộc Phong cảm thấy có chút buồn bực, vì thế kéo y vào trong lồng ngực mình.
“Mộc Phong!” Phương Hử kêu lên.
Cảm thấy được thân thể tiểu hài tử có biến hóa nho nhỏ, Trình Mộc Phong vốn sửng sốt, sau đó lắc đầu cười.
Phương Hử ngượng ngùng muốn khóc.
Không còn mặt mũi nào để gặp người rồi.
“Muốn không?” Trình Mộc Phong xoay người đè y.
“Ta... tự mình giải quyết.” Mặt Phương Hử đỏ bừng: “Ngươi đừng xen vào.”
“Tự mình giải quyết?” Trình Mộc Phong cười khẽ, hơi hơi đè thấp thân thể của mình, giọng nói trầm thấp hấp dẫn: “Ngươi tự mình giải quyết, ta phải làm sao bây giờ?”
Toàn thân Phương Hử cứng đờ, cũng không dám động.
Mộc Phong... Cái kia...
Thì ra hắn cũng có cảm giác?
“Ngươi cho ta là tảng đá?” Trình Mộc Phong kéo tay y qua: “Vốn muốn để sau thành thân, hiện tại, hay là cứ trước đi.”
“Trước... trước cái gì?” Phương Hử lắp bắp.
“Ngươi nói đi?” Trình Mộc Phong cúi đầu hôn đôi môi phấn nộn của y, đưa tay kéo quần áo của y, nhẹ nhàng ấn ấn nơi nhô lên trước ngực non mịn của y.
“Mộc Phong.” Phương Hử khẩn trương uốn éo người, lại bị đè chặt trên giường.
Nụ hôn nhẹ nhàng tỉ mỉ mà nóng bỏng, không ngừng áp vào tai, vào môi Phương Hử.
Mỗi ánh mắt đều quen thuộc như vậy, cũng quý giá như vậy.
Đưa tay cởi tất cả y phục của y, Trình Mộc Phong có chút si mê nhìn chăm chú vào thân thể trắng nõn tinh xảo dưới thân.
Sạch sẽ, ngay cả nơi đó cũng là màu hồng nhạt.
“Ngươi không nên nhìn.” Phương Hử xấu hổ đến mức hận không thể biến mất ngay lập tức.
Bình thường mình và hắn tắt đèn rồi mới... cái kia... sờ sờ lẫn nhau.
Nào có như hiện tại, đèn vẫn sáng, liền...
Nơi đó có cái gì đẹp?!
“Đẹp mà, vì sao không cho xem?” Hai tay Trình Mộc Phong cởi y phục của mình: “Cho ngươi xem của ta.”
“Ngươi lưu manh!” Phương Hử kéo chăn qua che mặt mình.
Dù không có mấy tác dụng, ít nhất cũng không ngượng ngùng như vừa rồi.
Sau đó cảm thấy... hắn ngậm chặt của mình...
Toàn thân đều mềm yếu vô lực, trong đầu là một mảnh trống không.
Chuyện sau đó, đều trống rỗng.
Chỉ nhớ vừa mới bắt đầu thì đau, sau đó, cái loại cảm nhận này làm người ta gần như điên mất.
Vừa mới bắt đầu muốn chăm sóc tiểu hài tử, càng về sau, Trình Mộc Phong cũng không khống chế được thân thể của mình.
Thì ra cùng người mình yêu mến thân mật lại có cảm giác tốt như vậy, tốt đến mức không muốn rời khỏi.
Nhịn không được liền muốn y một lần lại một lần.
Mãi đến khi trời hơi sáng, hai người mới ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Trong mộng tràn đầy hoa đào.
Ngày hôm sau, người Đường gia đang ngủ say thì bị một trận tiếng pháo nổ rung trời đánh thức.
“Làm sao vậy?” Đường Diệp mơ mơ màng màng trợn mắt.
“Không có gì.” Đường Khải kéo y vào ngực.
Mình đã sớm nhận được dùng bồ câu đưa tin của Tiểu Hiên, đương nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tiểu Diệp không biết, mình cũng không muốn y biết.
“Các ngươi... bắt đầu hành động đúng không?”Giọng nói Đường Diệp nhỏ như gần như là không nghe được, nhưng Đường Khải nghe rất rõ.
Đường Khải nhắm mắt lại, không trả lời.
“... Ca, đệ xin ca, đến lúc đó... đến lúc đó, ca lưu hắn một cái mạng, có được không?” Mặt Đường Diệp đầy nước mắt.
Mấy ngày nay, mình và hắn đều thật cẩn thận né tránh vấn đề này, nhưng không thể trốn cả đời.
Nên đích thực, tóm lại vẫn phải đối mặt.
Đến ngày sự thật rõ ràng, một bên là phụ thân, một bên là Đường Khải, vậy mình nên làm cái gì bây giờ?
Đường Khải không nói một lời, chỉ ôm chặt y hơn.
“Đệ biết ca hận hắn, đệ không xin ca buông tha hắn, nhưng hắn là phụ thân của đệ.” Toàn thân Đường Diệp đều phát run.
Nếu nhất định phải chết mới có thể hóa giải cừu hận, vậy lấy mạng mình có được không?
Những lời này do dự mãi, cuối cùng cũng không nói ra.
Không dám nói.
Bên trong, Nhạc Uy đang nhìn đống sính lễ chất thành ngọn núi nhỏ mà dựng râu trừng mắt.
“Nhạc phụ đại nhân đừng tức giận, cẩn thận tức hại đến thân thể.” Tô Ngọc đứng ở một bên, cung kính chắp tay thi lễ.
Hạ nhân chung quanh nhao nhao che miệng cười.
Còn nói, trong nhà không có tiểu thư nào để gả, sao có công tử tới cửa cầu hôn.
Nghe xong mới biết, người muốn cưới thực ra là Lục thiếu gia nhà mình.
Này truyền ra còn gì nữa.
“Cút mau!” Nhạc Uy không kiên nhẫn mà đuổi người, cũng bất chấp thân phận hay không thân phận.
“Nhạc phụ đại nhân...”
“Ai là nhạc phụ của ngươi?!” Nhạc Uy giận dữ cắt ngang lời hắn.
“Nhưng Tiểu Hiên đã cùng ta định chung thân, dù nhạc phụ đại nhân không đồng ý, cũng không thay đổi được sự thật.” Vẻ mặt Tô Ngọc chân thành.
“Trở về nói với nó, hoặc là mau trở về cho ta, hoặc là hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Đường gia.” Nhạc Uy ném vỡ chén trà trong tay.
“Nhạc phụ đại nhân đừng tức giận, nếu như thế, ngày mai ta đây trở lại.” Tô Ngọc chắp tay thi lễ tạm biệt Nhạc Uy, đem theo một số sính lễ lớn mà chậm rãi ra khỏi Đường Môn, cũng không về thẳng khách điếm, ngược lại ôm một đống đi một vòng trong thành, muốn bao nhiêu chú ý có bấy nhiêu chú ý.
Phương Hử mở cửa sổ bên giường ra, vừa nhìn xuống vừa cười đến đau bụng.
Tô Ngọc thật sự có thể diễn, Trạng Nguyên áo gấm về nhà cũng không có tư thế này như hắn.
“Khi nào thì Dạ bảo chủ tới?” Phương Hử chờ đợi tới mức ngáp ngắn ngáp dài.
“Cứ ở nhà nghỉ ngơi, sao phải đi theo?” Trình Mộc Phong kéo thật chặt áo cho y: “Có lạnh không?”
“Ừm.” Phương Hử chui vào trong lòng Trình Mộc Phong, lười biếng cọ xát.
Trình Mộc Phong đưa tay ôm chặt y, không có động tác gì khác.
Phương Hử có phần nghi hoặc, bình thường dưới loại tình huống này đều hôn một chút, không phải sao? “Mộc Phong.” Phương Tiểu Hử chủ động ngẩng đầu, nhắm mắt.
Trình Mộc Phong bóp cái miệng đang mong đợi của y, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía ngọn cây: “Sư phụ.”
Sư phụ? Phương Hử buồn bực, ngẩng đầu thì thấy một người ngồi trên cây, dung mạo như họa, áo trắng hơn tuyết, đúng là Lục công tử đứng đầu Thiên Lang năm đó – Thiếu Bảo Chủ Thần Tử của Vân Sát Bảo.
Thần Tử Việt rình coi bị phát hiện, đành phải nhảy xuống từ trên cây, vẻ mặt bình tĩnh lại nghiêm túc: “Mộc Phong, gần đây tập võ như thế nào?”
Trình Mộc Phong dở khóc dở cười, còn chưa kịp nói chuyện liền cảm thấy chung quanh đột nhiên nổi lên một cổ khí cường đại, dường như cả mặt đất cũng run nhè nhẹ.
“Trời ạ.” Mặt Thần Tử Việt trắng bệch, bàn chân như bôi dầu mà chuồn mất, lại bị một bóng dáng đột nhiên xuất hiện túm chặt.
“Ai cho ngươi lén tới Tây Nam?” Hắc y nhân nhíu mày.
Hắc y như mực, ngũ quan cứng rắn.
“Một mình ta ở nhà rất nhàm chán, mà hôm nay là 13, ngày số 15 hàng tháng ta đều ở trên! Ngươi đừng nhân cơ hội mà chuồn.” Vẻ mặt Thần Tử Việt cực kỳ kiên định.
“Phì...” Trình Mộc Phong nhịn không được cười ra tiếng.
Vẻ mặt Phương Tiểu Hử cũng trở nên quỷ dị, cắn môi nén cười.
Hai sư phụ của Mộc Phong thật khéo nói đùa.
“Khụ khụ.” Dạ Lan Dạ Lan bị sặc nước miếng, quay đầu nói sang chuyện khác: “Mộc Phong, chuyện ta giao cho con làm tới đâu rồi?”
“Nhạc Uy đã trở lại Đường Môn, chúng ta đã chặn tin tức, hắn không biết Hạ Ngọc Như đã bị thua.” Trình Mộc Phong lấy một chồng giấy từ trong lồng ngực ra: “Những mật hàm này là của chưởng môn Võ Đang, Thiếu Lâm, còn có Cái Bang viết.”
“Tốt lắm.” Dạ Lan San đưa tay vỗ vỗ bả vai Trình Mộc Phong: “Tiểu Phong, lần này uất ức cho con rồi.”
“Sư phụ nói quá lời.” Trình Mộc Phong cười cười.
Phương Tiểu Hử mím môi, Mộc Phong tự dưng bị uất ức lớn như vậy, Dạ bảo chủ nói một câu liền xong?
“Ngươi yên tâm, sau khi chuyện này xong ta sẽ kêu Mộc Phong đến nhà ngươi cầu hôn.” Thần Tử Việt đỉnh đạc nắm bờ vai của y, cười xấu xa: “Chúng ta hỏi Tiểu Hắc muốn nhiều sính lễ, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Phương Hử bị người ta nhìn thấu tâm sự, cảm thấy có phần xấu hổ.
Gần tối cùng ngày, Tô Ngọc cũng chạy tới Vọng Xuyên Thành, phía sau là mấy chiếc xe ngựa, đều treo tơ lụa đỏ thẫm, nhìn qua là việc đáng mừng vui.
Dựa vào địa chỉ Đường Hiên viết cho mình, Tô Ngọc rất nhanh tìm được nơi bí mật của Vân Sát Bảo ở Vọng Xuyên Thành, cũng gặp được đoàn người Trình Mộc Phong.
“Gì thế này, ngươi muốn đi tới nhà ai cầu hôn?” Thần Tử Việt nhìn mấy chiếc xe ngựa kia mà trợn mắt há hốc mồm.
“Đường gia.” Tô Ngọc nghiêm túc đáp.
“Đường gia?” Dạ Lan San nhíu mày.
“Tiểu Hiên nói: Hiện tại trong Đường Môn rất loạn, chúng ta cứu người lại càng có lợi.” Tô Ngọc xấu hổ cười cười: “Vì thế ta đã nghĩ ra cái biện pháp như vậy.”
“Ngươi cố ý muốn chiếu cáo thiên hạ?!” Thần Tử Việt híp mắt.
Tên mập này thực xảo quyệt.
Mặt Tô Ngọc đỏ lên, lại không mở miệng phủ nhận.
Mình có chút ý này.
Buổi tối, mọi người họp lại một chỗ, bàn bạc chuyện giải cứu Đường chưởng môn.
Tôi hôm trước Phương Hử ngủ không ngon, vì thế ánh mắt mơ mơ màng màng.
“Tiểu Hử, đi về nghỉ ngơi trước đi.” Trình Mộc Phong nhỏ giọng khuyên y.
“Không ngủ.” Phương Hử lắc lắc đầu.
Mình phải giúp Mộc Phong làm việc.
“Nghe lời.” Trình Mộc Phong thấp giọng thì thầm với y: “Ta cũng mệt rồi, ngươi đi về ngủ trước, sau đó ta mới có lấy cớ rời khỏi.”
Như vậy... Phương Hử buồn ngủ tới chóng mặt, cũng không còn tâm trí nghĩ tới độ tin cậy những lời này của Trình Mộc Phong, vì thế ngoan ngoãn trở về đi ngủ.
Ngủ không biết bao lâu, thì nghe thấy bên cạnh có tiếng động.
Mở mắt thì thấy Trình Mộc Phong đang cởi quần áo.
“Đánh thức ngươi?” Trình Mộc Phong chui vào chăn, kéo tiểu hài tử vào trong ngực.
“Bàn bàn chuyện thế nào rồi?” Phương Hử bởi vì ngủ một lát nên có tinh thần hơn một chút.
“Không thành vấn đề, ngày mai bắt đầu kế hoạch.” Trình Mộc Phong cắn cắn mũi của y, sau đó quen thuộc tìm đến cái miệng của y.
Phương Hử bị hắn hôn mà toàn thân như nhũn ra, hai chân không tự giác mà cọ lung tung.
Trình Mộc Phong vốn muốn hôn một cái, lúc này lại bị y cọ, có chút không kiềm chế được.
Nhưng Chu tiền bối từng nói với mình, phải đợi mình và Tiểu Hử thành thân xong mới có thể...
“Được rồi, ngủ đi.” Trình Mộc Phong khó khăn đưa ra quyết định.
Thế này... liền ngủ?
Phương Hử có chút buồn bực, lại cảm thấy có chút mất mặt.
Mình bị hắn hôn... có cảm giác rồi...
Trình Mộc Phong ôm lấy tiểu hài tử, lại bị y đẩy ra.
“Làm sao vậy?” Trình Mộc Phong nâng cằm y lên: “Tức giận?”
Phương Hử cực kỳ thất bại.
Hai người cùng hôn nhẹ, sao mình không thể bình tĩnh như Mộc Phong?
Dễ dàng có phản ứng như vậy, chẳng lẽ mình quả nhiên có vẻ... háo sắc?
Muốn đập đầu vào tường.
Thấy vẻ mặt buồn bã của y, Trình Mộc Phong cảm thấy có chút buồn bực, vì thế kéo y vào trong lồng ngực mình.
“Mộc Phong!” Phương Hử kêu lên.
Cảm thấy được thân thể tiểu hài tử có biến hóa nho nhỏ, Trình Mộc Phong vốn sửng sốt, sau đó lắc đầu cười.
Phương Hử ngượng ngùng muốn khóc.
Không còn mặt mũi nào để gặp người rồi.
“Muốn không?” Trình Mộc Phong xoay người đè y.
“Ta... tự mình giải quyết.” Mặt Phương Hử đỏ bừng: “Ngươi đừng xen vào.”
“Tự mình giải quyết?” Trình Mộc Phong cười khẽ, hơi hơi đè thấp thân thể của mình, giọng nói trầm thấp hấp dẫn: “Ngươi tự mình giải quyết, ta phải làm sao bây giờ?”
Toàn thân Phương Hử cứng đờ, cũng không dám động.
Mộc Phong... Cái kia...
Thì ra hắn cũng có cảm giác?
“Ngươi cho ta là tảng đá?” Trình Mộc Phong kéo tay y qua: “Vốn muốn để sau thành thân, hiện tại, hay là cứ trước đi.”
“Trước... trước cái gì?” Phương Hử lắp bắp.
“Ngươi nói đi?” Trình Mộc Phong cúi đầu hôn đôi môi phấn nộn của y, đưa tay kéo quần áo của y, nhẹ nhàng ấn ấn nơi nhô lên trước ngực non mịn của y.
“Mộc Phong.” Phương Hử khẩn trương uốn éo người, lại bị đè chặt trên giường.
Nụ hôn nhẹ nhàng tỉ mỉ mà nóng bỏng, không ngừng áp vào tai, vào môi Phương Hử.
Mỗi ánh mắt đều quen thuộc như vậy, cũng quý giá như vậy.
Đưa tay cởi tất cả y phục của y, Trình Mộc Phong có chút si mê nhìn chăm chú vào thân thể trắng nõn tinh xảo dưới thân.
Sạch sẽ, ngay cả nơi đó cũng là màu hồng nhạt.
“Ngươi không nên nhìn.” Phương Hử xấu hổ đến mức hận không thể biến mất ngay lập tức.
Bình thường mình và hắn tắt đèn rồi mới... cái kia... sờ sờ lẫn nhau.
Nào có như hiện tại, đèn vẫn sáng, liền...
Nơi đó có cái gì đẹp?!
“Đẹp mà, vì sao không cho xem?” Hai tay Trình Mộc Phong cởi y phục của mình: “Cho ngươi xem của ta.”
“Ngươi lưu manh!” Phương Hử kéo chăn qua che mặt mình.
Dù không có mấy tác dụng, ít nhất cũng không ngượng ngùng như vừa rồi.
Sau đó cảm thấy... hắn ngậm chặt của mình...
Toàn thân đều mềm yếu vô lực, trong đầu là một mảnh trống không.
Chuyện sau đó, đều trống rỗng.
Chỉ nhớ vừa mới bắt đầu thì đau, sau đó, cái loại cảm nhận này làm người ta gần như điên mất.
Vừa mới bắt đầu muốn chăm sóc tiểu hài tử, càng về sau, Trình Mộc Phong cũng không khống chế được thân thể của mình.
Thì ra cùng người mình yêu mến thân mật lại có cảm giác tốt như vậy, tốt đến mức không muốn rời khỏi.
Nhịn không được liền muốn y một lần lại một lần.
Mãi đến khi trời hơi sáng, hai người mới ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Trong mộng tràn đầy hoa đào.
Ngày hôm sau, người Đường gia đang ngủ say thì bị một trận tiếng pháo nổ rung trời đánh thức.
“Làm sao vậy?” Đường Diệp mơ mơ màng màng trợn mắt.
“Không có gì.” Đường Khải kéo y vào ngực.
Mình đã sớm nhận được dùng bồ câu đưa tin của Tiểu Hiên, đương nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tiểu Diệp không biết, mình cũng không muốn y biết.
“Các ngươi... bắt đầu hành động đúng không?”Giọng nói Đường Diệp nhỏ như gần như là không nghe được, nhưng Đường Khải nghe rất rõ.
Đường Khải nhắm mắt lại, không trả lời.
“... Ca, đệ xin ca, đến lúc đó... đến lúc đó, ca lưu hắn một cái mạng, có được không?” Mặt Đường Diệp đầy nước mắt.
Mấy ngày nay, mình và hắn đều thật cẩn thận né tránh vấn đề này, nhưng không thể trốn cả đời.
Nên đích thực, tóm lại vẫn phải đối mặt.
Đến ngày sự thật rõ ràng, một bên là phụ thân, một bên là Đường Khải, vậy mình nên làm cái gì bây giờ?
Đường Khải không nói một lời, chỉ ôm chặt y hơn.
“Đệ biết ca hận hắn, đệ không xin ca buông tha hắn, nhưng hắn là phụ thân của đệ.” Toàn thân Đường Diệp đều phát run.
Nếu nhất định phải chết mới có thể hóa giải cừu hận, vậy lấy mạng mình có được không?
Những lời này do dự mãi, cuối cùng cũng không nói ra.
Không dám nói.
Bên trong, Nhạc Uy đang nhìn đống sính lễ chất thành ngọn núi nhỏ mà dựng râu trừng mắt.
“Nhạc phụ đại nhân đừng tức giận, cẩn thận tức hại đến thân thể.” Tô Ngọc đứng ở một bên, cung kính chắp tay thi lễ.
Hạ nhân chung quanh nhao nhao che miệng cười.
Còn nói, trong nhà không có tiểu thư nào để gả, sao có công tử tới cửa cầu hôn.
Nghe xong mới biết, người muốn cưới thực ra là Lục thiếu gia nhà mình.
Này truyền ra còn gì nữa.
“Cút mau!” Nhạc Uy không kiên nhẫn mà đuổi người, cũng bất chấp thân phận hay không thân phận.
“Nhạc phụ đại nhân...”
“Ai là nhạc phụ của ngươi?!” Nhạc Uy giận dữ cắt ngang lời hắn.
“Nhưng Tiểu Hiên đã cùng ta định chung thân, dù nhạc phụ đại nhân không đồng ý, cũng không thay đổi được sự thật.” Vẻ mặt Tô Ngọc chân thành.
“Trở về nói với nó, hoặc là mau trở về cho ta, hoặc là hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Đường gia.” Nhạc Uy ném vỡ chén trà trong tay.
“Nhạc phụ đại nhân đừng tức giận, nếu như thế, ngày mai ta đây trở lại.” Tô Ngọc chắp tay thi lễ tạm biệt Nhạc Uy, đem theo một số sính lễ lớn mà chậm rãi ra khỏi Đường Môn, cũng không về thẳng khách điếm, ngược lại ôm một đống đi một vòng trong thành, muốn bao nhiêu chú ý có bấy nhiêu chú ý.
Phương Hử mở cửa sổ bên giường ra, vừa nhìn xuống vừa cười đến đau bụng.
Tô Ngọc thật sự có thể diễn, Trạng Nguyên áo gấm về nhà cũng không có tư thế này như hắn.
Danh sách chương