NGÂM NGA
Chương 55: NGƯỜI ĐẦU TIÊN.
***
Game vẫn tiếp tục chơi, ngày tháng cũng tiếp tục trôi qua.
Kể từ hôm ấy, Nguyễn Niệm Sơ liền kéo cả Lệ Đằng vào "team game" trên Wechat. Lệ Đằng chỉ thi thoảng mới cùng họ "tổ đội", phần lớn thời gian anh làm người xem, chỉ ở cạnh nhìn Nguyễn Niệm Sơ chơi. Thực sự không nhìn tiếp được nữa, anh mới ra tay đánh giúp cô mấy trận.
Lệ Đằng chỉ nói trước đây anh đã từng chơi game liên quân này, nhưng chưa bao giờ lộ ra đẳng cấp cụ thể.
Song, Nguyễn Niệm Sơ lại phát hiện, hễ trận nào có anh tham gia đều thắng chắc.
Nhìn tỷ lệ thắng và cấp bậc ngày càng cao, tâm trạng mỗi ngày của Nguyễn Niệm Sơ cũng rất vui.
Hôm nay thứ Bảy, Nguyễn Niệm Sơ vốn định đến nhà Tiểu Tinh dạy nhạc cho cô bé thì buổi trưa lại nhận được điện thoại của dì Hạ, bảo rằng trường Tiểu Tinh học tổ chức một chuyến du lịch mùa thu cho các em, 1 giờ chiều sẽ khởi hành. Nên nghỉ buổi học hôm nay.
Thế là Nguyễn Niệm Sơ làm ổ trong nhà, "tổ đội" với team, chơi quên ăn quên ngủ, quên Trời quên Đất, từ lúc ăn cơm trưa xong cho đến tận trước bữa tối.
Lệ Đằng cắt xong trái cây, bưng đĩa ngồi dựa trước bàn máy tính, vừa đút cho Nguyễn Niệm Sơ, vừa xem cô chơi. Vẻ mặt anh rất lãnh đạm.
Trận này, team gặp phải rắc rối.
Chơi đã được 40 phút, số lượng người hai bên địch ta ngang nhau, nhưng phe ta lại mất nhiều hơn đối phương 3 tòa tháp pha lê. Tình hình không mấy lạc quan. Nguyễn Niệm Sơ nhăn mày, ngón tay ấn chặt con chuột.
"Chuẩn bị rồng lớn!" Trong tai nghe, giọng Rein trầm ổn khách hẳn bình thường.
Dưới hình huống này, bắt được "rồng lớn" là hy vọng duy nhất để thắng. Nhóc người tuyết mà Nguyễn Niệm Sơ điều khiển lắc lư đi tới đi lui, quan sát kỹ xung quanh "rồng lớn" rồi về thành.
Rất không may là: lúc team đánh rồng thì 5 người của phe đối phương cũng đuổi tới. Chốc lát, nổ ra trận chiến, kỹ năng bay ngập trời, ném bom oanh tạc ầm ầm.
Bên này của họ, 3 anh hùng đã nhanh chóng ngã xuống, chỉ còn lại Nguyễn Niệm Sơ và Rein.
"...." Nguyễn Niệm Sơ liếm môi, thần kinh căng thẳng cao độ, run cả tay, tính gia tăng thêm tốc độ tấn công cho Rein. Nhưng chính lúc ấy, người nọ ở bên lại cầm tay phải của cô, đồng thời kiểm soát con chuột cùng bàn phím của cô.
Người tuyết nhỏ bé không thể gia tăng tốc độ tấn công cho Rein.
Bởi mấy giây chậm trễ này, Rein đã ngỏm củ tỏi.
Sau đó, Nguyễn Niệm Sơ liền thấy trên màn hình máy tính, bé người tuyết đáng yêu gia tăng tốc độ tấn công cho chính mình, rồi chạy chạy, ngộ nghĩnh gặm miệng con quái vật, hồi máu. Đoạn, ngộ nghĩnh phun ra mấy cục nước miếng "băng", đuổi giết 2 vị anh huỳnh của quân địch chỉ còn sót lại ít máu và chút sức mạnh.
Nhóm kẻ thù đã bị tiêu diệt, bé người tuyết trở thành anh hùng sống sót cuối cùng. Bóng dáng mũm mĩm đứng giữa đồng cỏ hoang vu. Tư thế ấy quả là kiêu ngạo.
Thời gian đóng băng tử vong của kẻ địch dài hơn team.
Nhờ phúc của người tuyết bé nhỏ, team đã giành được thắng lợi chung cuộc.
Trong phòng thoại, Kiều Vũ Phi vui đến nỗi đập bàn phím, hoan hô: "Nào nào nào, cùng ăn tối đi! Nguyễn Niệm Sơ, tao muốn mời người đàn ông của mày ăn tiệc lớn!"
"...." Nguyễn Niệm Sơ tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu giơ ngón cái với Lệ Đằng, đầy sùng bái: "Thủ trưởng Lệ à, anh khiến em cảm thấy mình đã nhặt được báu vật á."
Lệ Đằng cúp mắt nhìn cô gái gần kề, thờ ơ đáp: "Vậy em phải trân trọng anh đấy!"
Nâng đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh lên quan sát, Nguyễn Niệm Sơ cảm khái: "Vừa có thể cầm súng, vừa có thể gói sủi cảo, lên được chiến trường, xuống được nhà bếp. Giờ còn thêm kỹ năng chơi game nữa chứ. Bạn trai em tài thật í!"
Lệ Đằng véo bàn tay nhỏ mềm mại của cô, hôn một cái: "Là vợ yêu quý của anh có cách dạy bảo."
Nghe vậy, mặt Nguyễn Niệm Sơ phiếm hồng, cô tiện tay chọt chọt cằm anh, dịu giọng: "Vừa nãy Kiều Vũ Phi bảo muốn mời anh ăn cơm."
Ánh mặt Lệ Đằng nhạt đi: "Không muốn đi!"
"Lý do anh không đi?" Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày.
Anh bỏ phó từ phủ định của câu kia, ném trả lại: "Lý do anh đi?"
Con ngươi Nguyễn Niệm Sơ xoay chuyển, cô vỗ tay nịnh nọt: "Đại thần như anh nên đứng dưới ánh Mặt Trời, đón nhận sự kính nể của toàn thể thành viên team chúng ta. Mọi người đều ngưỡng mộ anh đấy!"
"Đón nhận bằng tâm rồi!" Bao năm anh không chạm vào thứ này, cùng chơi cùng xem, còn chẳng phải toàn vì cô sao. Anh căn bản không để ý tới người khác.
Nghiêm túc suy nghĩ vài giây, mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe sáng: ".... Lẽ nào anh không đi là vì Rein?"
Lệ Đằng dửng dưng nhìn cô, không hé môi.
Nguyễn Niệm Sơ buồn cười, vừa không biết làm sao, vừa khó hiểu: "Rein chỉ là một đứa trẻ, còn là người chính anh bỏ tiền nuôi lớn, cũng xem như một nửa là con trai anh. Tại sao anh cứ làm khó cậu ấy thế. Cậu ấy đã trêu chọc anh à?"
"Không tại sao hết. Thấy nó là khó chịu!"
"Ôi chao, dù sao cũng cùng chơi game, kề vai chiến đấu mấy chục trận rồi, sao mà hục hặc vậy?"
Lệ Đằng sầm mặt: "Đấy là giữ thể diện cho em!"
"...." Nguyễn Niệm Sơ im re. Một chốc, cô kéo tay áo anh làm nũng, nhỏ nhẹ: "Ăn bữa cơm thôi mà anh, đi đi mà! Nói không chừng gặp vài lần, anh nhìn cậu ấy sẽ thuận mắt hơn. Chẳng phải hồi ở Campuchia, anh với cậu ấy rất thân thiết à?"
Lệ Đằng không hề suy chuyển.
"Còn bảo về sau cái gì cũng nghe em hết, chẳng có tí thành ý nào cả." Nguyễn Niệm Sơ bĩu môi, buông tay áo anh, nhỏ giọng lầm bầm: "Ba mấy tuổi rồi còn suốt ngày bắt nạt một đứa trẻ, không biết xấu hổ."
Lệ Đằng bực cô nàng này đến nỗi bật cười: "Ông đây đã bắt nạt gì nó?"
"Ban nãy Rein sắp chết, anh cũng không cứu cậu ấy. Gặp nhau, người ta lịch sự chào hỏi anh, anh cũng lạnh nhạt. Chẳng phải bắt nạt là gì?"
"Được." Lệ Đằng nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi thở ra, "Em nói gì cũng đúng."
Nguyễn Niệm Sơ lay lay cánh tay anh: "Vậy anh đi ăn cơm cùng em nhé!"
"...." Lệ Đằng cau mày.
Biết tính anh "ưa ngọt", không "ưa nặng", Nguyễn Niệm Sơ ngẫm ngẫm, cố tình nhăn mặt, đáng thương nói: "Không được ạ?"
Lệ Đằng giơ tay nhúm hai đầu lông mày, hết cách: "Được."
Nguyễn Niệm Sơ cười hớn hở, ghé đến hôn Lệ Đằng. Vừa chạm môi, anh bỗng ấn vào gáy cô, áp về phía mình, ra sức ngậm lấy cánh môi ngọt mềm.
Cô gái này đã trở thành một đốt xương mềm trên cơ thể anh. Không nỡ để cô khóc, không nỡ để cô chịu tủi. Đáy mắt cô vừa ngân ngấn nước là lòng anh đã rối lên, giận dữ gì cũng biến mất tăm. Nói ra thì buồn cười, dù thật hay giả thì vẫn cảm thấy đau lòng.
Đệch, cứ như bị hâm ấy.
***
7 giờ tối, Nguyễn Niệm Sơ cùng Lệ Đằng xuất hiện đúng giờ tại nhà hàng Kiều Vũ Phi đã đặt. Tuy bầu không khí của bữa cơm này không rôm rả, nhưng cũng coi như khá hài hòa.
Nguyễn Niệm Sơ vừa ăn vừa ngước mắt lén quan sát hai người đàn ông bên cạnh. Từ đầu chí cuối, mặt Lệ Đằng lạnh te, không nói một lời. Ngồi đối diện với anh, nụ cười trong mắt Rein lại hiền hòa như dòng suối.
Suy cho cùng đều là bạn bè. Mặc dù không biết rốt cuộc giữa Lệ Đằng và Rein có hiểu lầm gì, nhưng ngày tháng còn dài, luôn có thể làm tiêu tan hiềm khích trước kia.
***
Cuộc sống bình lặng trôi qua, vô ưu vô lo, hết thảy những âm mưu và kinh hoành dường như bỗng chốc đã thành chuyện đời trước, trở nên xa tít tắp.
Mỗi ngày của Nguyễn Niệm Sơ vẫn là hai điểm trên một đường thẳng như cũ. Ban ngày đến đoàn nghệ thuật luyện thanh, tối về nhà chơi game với team, muộn nữa thì bị Lệ Đằng xách lên giường.
Cô cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống êm đềm bình yên hiện tại. Lại cảm thấy nếu sức lực của Lệ Đằng không nhiều từng ấy, tinh lực có thể không dồi dào từng bấy, hẳn là cô sẽ hài lòng hơn.
Ít nhất sẽ không lưu lại bóng ma tâm lý "nhìn thấy giường, liền mềm nhũn chân".
Có điều, bỏ khuyết điểm quá dũng mãnh trên phương diện "giường chiếu" qua một bên, thì Lệ Đằng đối xử với cô, thật sự không chê vào đâu được. Anh rất chiều chuộng cô, cũng rất thương yêu cô. Cô muốn gì, anh cho nấy. Thậm chí tâm huyết dâng trào thuận miệng nói ra, dù không hợp lý, anh cũng sẽ dốc hết sức khiến cô thỏa mãn.
Kiều Vũ Phi bảo, trên thế giới có một kiểu bạn trai, gọi là "bạn trai nhị thập tứ hiếu". Tuy nhiên, phóng mắt thần khắp năm châu, đốt đèn lồng cũng chẳng tìm được mấy mống.
Nguyễn Niệm Sơ nghĩ Lệ Đằng là điển hình trong số đó.
Cô cũng sắp bị anh cưng chiều đến hư rồi. Cơm đút tận miệng, áo mặc tận tay, y như hầu hạ công chúa. Đôi khi, cô nghĩ lung tung, sợ mình được anh chiều chuộng vô bờ bến như vậy nữa thì sẽ đánh mất hết cả những kỹ năng sống cơ bản mất.
Càng nghĩ cô càng hoảng. Bữa nọ đi siêu thị, cô bèn nói cho Lệ Đằng nỗi băn khoăn này: "Về sau anh đừng tốt với em thế nữa. Em sợ sau này ngay cả cách dùng bàn chải đánh răng, em cũng quên mất thôi."
Lệ Đằng đang đẩy xe hàng, giọng điệu nhẹ tênh: "Quên cách dùng thì khỏi dùng luôn. Anh đánh giúp em!"
Khóe môi Nguyễn Niệm Sơ giật giật, húng hắng ho: ".... Trò đùa này quá lố rồi. Anh đây không gọi là chiều bạn gái mà gần giống nuôi con gái đấy." Ngừng một thoáng, cô lắc đầu: "Cũng không phải, bố em cũng chưa chải răng cho em bao giờ."
"Tất nhiên anh đối với em tốt hơn bác trai đối với em rồi." Anh cong môi: "Bằng không sau này kết hôn, bác làm sao yên tâm giao em vào tay anh."
Rõ rành là giọng điệu thản nhiên, nhưng Nguyễn Niệm Sơ nghe xong, chóp tim cũng run lên. Cô xoay đầu, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Lệ Đằng.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Lệ Đằng nhìn lại: "Em nhìn anh làm gì?"
Nguyễn Niệm Sơ vểnh khóe môi: "Em đang nghĩ, có phải em là cô bạn gái đầu tiên khiến anh thích đến vậy không?"
Lệ Đằng nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của cô: "Nghĩ ra chưa?"
Nguyễn Niệm Sơ vẫn mỉm cười, đáp: "Em nghĩ... khẳng định là phải ạ."
Lệ Đằng nhướng mày: "Tại sao?"
"Không cho anh biết đâu." Nguyễn Niệm Sơ lém lỉnh chớp chớp mi. Nói xong, cô nhoẻn cười.
Người đàn ông như anh, nếu cô gái nào từng được anh moi tim moi phổi yêu thương sâu đậm thế này, nhất định sẽ ỷ vào anh cả đời, dùng hết thủ đoạn không để anh chạy thoát, đâu còn phần của Nguyễn Niệm Sơ cô chứ?
Cho nên, cô chắc chắn là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.
***
Hôm sau thứ ba, công việc vẫn rập theo một khuôn. Như thường lệ, Nguyễn Niệm Sơ ngáp suốt lúc đi làm. Vừa vào phòng tập thì thấy trưởng ban cầm tài liệu có chữ đỏ trên bìa đi qua.
Nguyễn Niệm Sơ quét mắt nhìn dòng chữ tiêu đề màu đỏ của tài liệu, là về việc ký hợp đồng với nghệ sĩ vào biên chế chính thức.
Cô mở nắp bình giữ nhiệt, uống hớp nước, huých huých đồng nghiệp bên cạnh, khẽ hỏi: "Này, bồ biết nhận đơn xin chuyển biên chế chính thức ở đâu không?"
"Chỗ trưởng ban có mà..." Đồng nghiệp thuận miệng đáp. Trả lời xong, đồng nghiệp sửng sốt, bấy giờ mới nghĩ tới kinh ngạc, "Nguyễn Niệm Sơ, Mặt Trời mọc đằng Tây hả? Bồ muốn nộp đơn xin chuyển biên chế chính thức?"
Nguyễn Niệm Sơ đặt cốc nước xuống, hờ hững nói: "Mình đến đây đã là năm thứ năm rồi, nộp đơn xin vào biên chế chính thức cũng không quá đáng nhỉ!"
Đồng nghiệp sặc, "Mình không có ý này... Ý mình là trước kia chẳng phải bồ chẳng bao giờ bận tâm về chuyện ấy sao? Lần này trở thành phần tử tích cực rồi, suy nghĩ của mình có phần không theo kịp đấy."
Nguyễn Niệm Sơ mỉm cười, không trả lời đồng nghiệp mà bảo: "Tớ đi xin đơn đây!" Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Trước kia, cô quá biếng nhác, cảm thấy đời người cũng cứ thế thôi, được ngày nào hay ngày đấy, chẳng có gì đáng ra sức phấn đấu theo đuổi. Nhưng nay đã khác. Cô đã có mục tiêu theo đuổi trong lòng, dẫu không thể rạng rỡ như vầng Thái Dương giống anh, chí ít cũng phải khiến mình có chút ánh sáng của sao Trời.
Người đi trên đường thì phải có phương hướng tiến tới, như có tín ngưỡng vậy.
Chớp mắt, không biết nhớ ra chuyện gì, Nguyễn Niệm Sơ lấy di động ra gửi tin nhắn Wechat cho Kiều Vũ Phi. "Sách quý tình yêu của mày nên thêm một dòng."
Kiều Vũ Phi nhắn ngay lại: "Gì?"
Nguyễn Niệm Sơ gõ chữ: "Tình yêu tốt đẹp có thể khiến cá muối lật mình."
Kiều Vũ Phi:....
Lĩnh được mẫu đơn xin chuyển vào biên chế chính thức từ trưởng ban, Nguyễn Niệm Sơ nắn nót điền hết, rồi nộp lại cấp trên. Thường ngày các trưởng đoàn rất coi trọng cô gái trẻ này. Thấy cô cuối cùng đã thông suốt, họ cũng thật lòng mừng thay cho cô.
Trước khi rời đi, trưởng đoàn còn vui vẻ đùa: "Niệm Sơ, chuyện của em với thủ trưởng Lệ nắm chắc rồi hả. Chúng tôi đều đang chờ uống rượu mừng của hai người đấy!"
Da mặt Nguyễn Niệm Sơ mỏng, nghe vậy, hai má cô tức thì đỏ bừng, mỉm cười, chẳng nói gì liền chạy biến ra ngoài.
Hôm nay, nắng vàng rực rỡ, tỏa sáng ấm áp. Nguyễn Niệm Sơ rảo bước trên lối đi dẫn đến phòng luyện giọng. Cô ngẩng đầu híp mắt, giơ tay lên. Những vụn sáng vàng kim xuyên qua kẽ ngón tay cô, như thực sự chạm vào Mặt Trời ấy.
Thoáng cái, tâm tình cô rất vui.
Bây giờ, di động reo một tiếng, nhắc có tin nhắn Wechat mới.
Nguyễn Niệm Sơ cúi đầu lấy ra xem. Người gửi là Rein: "Chị Niệm Sơ ơi, bây giờ chị có rảnh không? Em vừa tới cổng đơn vị bọn chị, em tìm chị có việc ạ."
"...." Mắt cô lóe lên. Ngẫm một tẹo rồi trả lời: "Đợi chị tí!"
Mấy phút sau, Nguyễn Niệm Sơ thấy Rein ngoài cổng đoàn nghệ thuật. Mặt mày khôi ngô, mặc bộ quần áo mùa thu màu nhạt, kiểu cách đơn giản càng toát lên vẻ sạch sẽ dưới ánh dương rạng ngời.
Vừa mới chạy một hồi nên Nguyễn Niệm Sơ hãy còn thở hổn hển: "Có chuyện gì không em?"
Rein không đáp lời, ánh mắt sau gọng kính lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô gái trẻ chợt sáng lấp lánh, rồi dừng trên cái trán lấm tấm mồ hôi của cô. Tiếp đến, cậu ấy rút khăn giấy, muốn lau giúp cô.
"...." Song, Nguyễn Niệm Sơ lại giật mình bởi hành động đột ngột này, cô lùi về sau theo phản xạ.
Rein nở nụ cười nhàn nhạt, cậu ấy chỉ vào mặt Nguyễn Niệm Sơ: "Có mồ hôi."
"Ô..." Nguyễn Niệm Sơ cũng cười, cầm luôn lấy khăn giấy lau vài cái, thuận miệng nói: "Hôm nay mặc nhiều, Trời lại nắng nên hơi nóng. Phải rồi, Rein, em tìm chị có việc gì?"
Kể từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Rein nhìn cô ở khoảng cách gần thế này.
Cậu ấy rũ mi, khắc họa gương mặt cô bằng ánh mắt. Vẻ ngoài của cô cũng chẳng khác năm đó là bao, chẳng qua giữa hai đầu lông mày đã không còn sự hồn nhiên của thiếu nữ, thay vào đó là xinh đẹp và quyến rũ. Trong ký ức, cô vẫn mặc chiếc sarong màu trắng của bà Axin. Nhoáng cái 7 năm trôi qua, quần áo cô thích vẫn là màu sắc nền nã.
Mọi thứ đều không khác gì mấy so với năm nào.
Nếu có thật, thì có lẽ là năm đó cậu thấp hơn cô nửa cái đầu. Lúc nhìn cô, phải nghển cổ lên. Nay, đỉnh đầu cô còn chưa đến cằm cậu. Sự chênh lệch chiều cao này, dường như cậu ấy duỗi tay một cái là có thể ôm gọn cô vào lòng.
"...." Thấy Rein nhìn mình chăm chăm không lên tiếng, Nguyễn Niệm Sơ không khỏi nghi hoặc: "Rein?"
Chàng trai đối diện khẽ nhướng môi: "Ở đây không có ai khác, Nguyễn à, chị có thể gọi em là Tori."
(Tác giả: Xì poi tí. Nếu không phải nam chính toàn ghen thì Tori không thể có cơ hội tới gần nữ chính ~ Cuộc sống cũng sẽ không êm đềm như vậy, nam chính cũng không thể trấn tĩnh như hiện tại. (Anh ấy trấn tĩnh á?), nữ chính cũng sẽ không tiếp tục làm bạn bè với bạn nhỏ Tori.
Đừng nghĩ Dan ngu thế nhé, cũng đừng nghĩ nữ chính ngốc thế nhé, càng đừng nghĩ nam chính đơn giản thế nhé. Anh ghét Tori là có lý do của anh đấy. Sẽ nói sau)
Chương 55: NGƯỜI ĐẦU TIÊN.
***
Game vẫn tiếp tục chơi, ngày tháng cũng tiếp tục trôi qua.
Kể từ hôm ấy, Nguyễn Niệm Sơ liền kéo cả Lệ Đằng vào "team game" trên Wechat. Lệ Đằng chỉ thi thoảng mới cùng họ "tổ đội", phần lớn thời gian anh làm người xem, chỉ ở cạnh nhìn Nguyễn Niệm Sơ chơi. Thực sự không nhìn tiếp được nữa, anh mới ra tay đánh giúp cô mấy trận.
Lệ Đằng chỉ nói trước đây anh đã từng chơi game liên quân này, nhưng chưa bao giờ lộ ra đẳng cấp cụ thể.
Song, Nguyễn Niệm Sơ lại phát hiện, hễ trận nào có anh tham gia đều thắng chắc.
Nhìn tỷ lệ thắng và cấp bậc ngày càng cao, tâm trạng mỗi ngày của Nguyễn Niệm Sơ cũng rất vui.
Hôm nay thứ Bảy, Nguyễn Niệm Sơ vốn định đến nhà Tiểu Tinh dạy nhạc cho cô bé thì buổi trưa lại nhận được điện thoại của dì Hạ, bảo rằng trường Tiểu Tinh học tổ chức một chuyến du lịch mùa thu cho các em, 1 giờ chiều sẽ khởi hành. Nên nghỉ buổi học hôm nay.
Thế là Nguyễn Niệm Sơ làm ổ trong nhà, "tổ đội" với team, chơi quên ăn quên ngủ, quên Trời quên Đất, từ lúc ăn cơm trưa xong cho đến tận trước bữa tối.
Lệ Đằng cắt xong trái cây, bưng đĩa ngồi dựa trước bàn máy tính, vừa đút cho Nguyễn Niệm Sơ, vừa xem cô chơi. Vẻ mặt anh rất lãnh đạm.
Trận này, team gặp phải rắc rối.
Chơi đã được 40 phút, số lượng người hai bên địch ta ngang nhau, nhưng phe ta lại mất nhiều hơn đối phương 3 tòa tháp pha lê. Tình hình không mấy lạc quan. Nguyễn Niệm Sơ nhăn mày, ngón tay ấn chặt con chuột.
"Chuẩn bị rồng lớn!" Trong tai nghe, giọng Rein trầm ổn khách hẳn bình thường.
Dưới hình huống này, bắt được "rồng lớn" là hy vọng duy nhất để thắng. Nhóc người tuyết mà Nguyễn Niệm Sơ điều khiển lắc lư đi tới đi lui, quan sát kỹ xung quanh "rồng lớn" rồi về thành.
Rất không may là: lúc team đánh rồng thì 5 người của phe đối phương cũng đuổi tới. Chốc lát, nổ ra trận chiến, kỹ năng bay ngập trời, ném bom oanh tạc ầm ầm.
Bên này của họ, 3 anh hùng đã nhanh chóng ngã xuống, chỉ còn lại Nguyễn Niệm Sơ và Rein.
"...." Nguyễn Niệm Sơ liếm môi, thần kinh căng thẳng cao độ, run cả tay, tính gia tăng thêm tốc độ tấn công cho Rein. Nhưng chính lúc ấy, người nọ ở bên lại cầm tay phải của cô, đồng thời kiểm soát con chuột cùng bàn phím của cô.
Người tuyết nhỏ bé không thể gia tăng tốc độ tấn công cho Rein.
Bởi mấy giây chậm trễ này, Rein đã ngỏm củ tỏi.
Sau đó, Nguyễn Niệm Sơ liền thấy trên màn hình máy tính, bé người tuyết đáng yêu gia tăng tốc độ tấn công cho chính mình, rồi chạy chạy, ngộ nghĩnh gặm miệng con quái vật, hồi máu. Đoạn, ngộ nghĩnh phun ra mấy cục nước miếng "băng", đuổi giết 2 vị anh huỳnh của quân địch chỉ còn sót lại ít máu và chút sức mạnh.
Nhóm kẻ thù đã bị tiêu diệt, bé người tuyết trở thành anh hùng sống sót cuối cùng. Bóng dáng mũm mĩm đứng giữa đồng cỏ hoang vu. Tư thế ấy quả là kiêu ngạo.
Thời gian đóng băng tử vong của kẻ địch dài hơn team.
Nhờ phúc của người tuyết bé nhỏ, team đã giành được thắng lợi chung cuộc.
Trong phòng thoại, Kiều Vũ Phi vui đến nỗi đập bàn phím, hoan hô: "Nào nào nào, cùng ăn tối đi! Nguyễn Niệm Sơ, tao muốn mời người đàn ông của mày ăn tiệc lớn!"
"...." Nguyễn Niệm Sơ tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu giơ ngón cái với Lệ Đằng, đầy sùng bái: "Thủ trưởng Lệ à, anh khiến em cảm thấy mình đã nhặt được báu vật á."
Lệ Đằng cúp mắt nhìn cô gái gần kề, thờ ơ đáp: "Vậy em phải trân trọng anh đấy!"
Nâng đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh lên quan sát, Nguyễn Niệm Sơ cảm khái: "Vừa có thể cầm súng, vừa có thể gói sủi cảo, lên được chiến trường, xuống được nhà bếp. Giờ còn thêm kỹ năng chơi game nữa chứ. Bạn trai em tài thật í!"
Lệ Đằng véo bàn tay nhỏ mềm mại của cô, hôn một cái: "Là vợ yêu quý của anh có cách dạy bảo."
Nghe vậy, mặt Nguyễn Niệm Sơ phiếm hồng, cô tiện tay chọt chọt cằm anh, dịu giọng: "Vừa nãy Kiều Vũ Phi bảo muốn mời anh ăn cơm."
Ánh mặt Lệ Đằng nhạt đi: "Không muốn đi!"
"Lý do anh không đi?" Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày.
Anh bỏ phó từ phủ định của câu kia, ném trả lại: "Lý do anh đi?"
Con ngươi Nguyễn Niệm Sơ xoay chuyển, cô vỗ tay nịnh nọt: "Đại thần như anh nên đứng dưới ánh Mặt Trời, đón nhận sự kính nể của toàn thể thành viên team chúng ta. Mọi người đều ngưỡng mộ anh đấy!"
"Đón nhận bằng tâm rồi!" Bao năm anh không chạm vào thứ này, cùng chơi cùng xem, còn chẳng phải toàn vì cô sao. Anh căn bản không để ý tới người khác.
Nghiêm túc suy nghĩ vài giây, mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe sáng: ".... Lẽ nào anh không đi là vì Rein?"
Lệ Đằng dửng dưng nhìn cô, không hé môi.
Nguyễn Niệm Sơ buồn cười, vừa không biết làm sao, vừa khó hiểu: "Rein chỉ là một đứa trẻ, còn là người chính anh bỏ tiền nuôi lớn, cũng xem như một nửa là con trai anh. Tại sao anh cứ làm khó cậu ấy thế. Cậu ấy đã trêu chọc anh à?"
"Không tại sao hết. Thấy nó là khó chịu!"
"Ôi chao, dù sao cũng cùng chơi game, kề vai chiến đấu mấy chục trận rồi, sao mà hục hặc vậy?"
Lệ Đằng sầm mặt: "Đấy là giữ thể diện cho em!"
"...." Nguyễn Niệm Sơ im re. Một chốc, cô kéo tay áo anh làm nũng, nhỏ nhẹ: "Ăn bữa cơm thôi mà anh, đi đi mà! Nói không chừng gặp vài lần, anh nhìn cậu ấy sẽ thuận mắt hơn. Chẳng phải hồi ở Campuchia, anh với cậu ấy rất thân thiết à?"
Lệ Đằng không hề suy chuyển.
"Còn bảo về sau cái gì cũng nghe em hết, chẳng có tí thành ý nào cả." Nguyễn Niệm Sơ bĩu môi, buông tay áo anh, nhỏ giọng lầm bầm: "Ba mấy tuổi rồi còn suốt ngày bắt nạt một đứa trẻ, không biết xấu hổ."
Lệ Đằng bực cô nàng này đến nỗi bật cười: "Ông đây đã bắt nạt gì nó?"
"Ban nãy Rein sắp chết, anh cũng không cứu cậu ấy. Gặp nhau, người ta lịch sự chào hỏi anh, anh cũng lạnh nhạt. Chẳng phải bắt nạt là gì?"
"Được." Lệ Đằng nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi thở ra, "Em nói gì cũng đúng."
Nguyễn Niệm Sơ lay lay cánh tay anh: "Vậy anh đi ăn cơm cùng em nhé!"
"...." Lệ Đằng cau mày.
Biết tính anh "ưa ngọt", không "ưa nặng", Nguyễn Niệm Sơ ngẫm ngẫm, cố tình nhăn mặt, đáng thương nói: "Không được ạ?"
Lệ Đằng giơ tay nhúm hai đầu lông mày, hết cách: "Được."
Nguyễn Niệm Sơ cười hớn hở, ghé đến hôn Lệ Đằng. Vừa chạm môi, anh bỗng ấn vào gáy cô, áp về phía mình, ra sức ngậm lấy cánh môi ngọt mềm.
Cô gái này đã trở thành một đốt xương mềm trên cơ thể anh. Không nỡ để cô khóc, không nỡ để cô chịu tủi. Đáy mắt cô vừa ngân ngấn nước là lòng anh đã rối lên, giận dữ gì cũng biến mất tăm. Nói ra thì buồn cười, dù thật hay giả thì vẫn cảm thấy đau lòng.
Đệch, cứ như bị hâm ấy.
***
7 giờ tối, Nguyễn Niệm Sơ cùng Lệ Đằng xuất hiện đúng giờ tại nhà hàng Kiều Vũ Phi đã đặt. Tuy bầu không khí của bữa cơm này không rôm rả, nhưng cũng coi như khá hài hòa.
Nguyễn Niệm Sơ vừa ăn vừa ngước mắt lén quan sát hai người đàn ông bên cạnh. Từ đầu chí cuối, mặt Lệ Đằng lạnh te, không nói một lời. Ngồi đối diện với anh, nụ cười trong mắt Rein lại hiền hòa như dòng suối.
Suy cho cùng đều là bạn bè. Mặc dù không biết rốt cuộc giữa Lệ Đằng và Rein có hiểu lầm gì, nhưng ngày tháng còn dài, luôn có thể làm tiêu tan hiềm khích trước kia.
***
Cuộc sống bình lặng trôi qua, vô ưu vô lo, hết thảy những âm mưu và kinh hoành dường như bỗng chốc đã thành chuyện đời trước, trở nên xa tít tắp.
Mỗi ngày của Nguyễn Niệm Sơ vẫn là hai điểm trên một đường thẳng như cũ. Ban ngày đến đoàn nghệ thuật luyện thanh, tối về nhà chơi game với team, muộn nữa thì bị Lệ Đằng xách lên giường.
Cô cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống êm đềm bình yên hiện tại. Lại cảm thấy nếu sức lực của Lệ Đằng không nhiều từng ấy, tinh lực có thể không dồi dào từng bấy, hẳn là cô sẽ hài lòng hơn.
Ít nhất sẽ không lưu lại bóng ma tâm lý "nhìn thấy giường, liền mềm nhũn chân".
Có điều, bỏ khuyết điểm quá dũng mãnh trên phương diện "giường chiếu" qua một bên, thì Lệ Đằng đối xử với cô, thật sự không chê vào đâu được. Anh rất chiều chuộng cô, cũng rất thương yêu cô. Cô muốn gì, anh cho nấy. Thậm chí tâm huyết dâng trào thuận miệng nói ra, dù không hợp lý, anh cũng sẽ dốc hết sức khiến cô thỏa mãn.
Kiều Vũ Phi bảo, trên thế giới có một kiểu bạn trai, gọi là "bạn trai nhị thập tứ hiếu". Tuy nhiên, phóng mắt thần khắp năm châu, đốt đèn lồng cũng chẳng tìm được mấy mống.
Nguyễn Niệm Sơ nghĩ Lệ Đằng là điển hình trong số đó.
Cô cũng sắp bị anh cưng chiều đến hư rồi. Cơm đút tận miệng, áo mặc tận tay, y như hầu hạ công chúa. Đôi khi, cô nghĩ lung tung, sợ mình được anh chiều chuộng vô bờ bến như vậy nữa thì sẽ đánh mất hết cả những kỹ năng sống cơ bản mất.
Càng nghĩ cô càng hoảng. Bữa nọ đi siêu thị, cô bèn nói cho Lệ Đằng nỗi băn khoăn này: "Về sau anh đừng tốt với em thế nữa. Em sợ sau này ngay cả cách dùng bàn chải đánh răng, em cũng quên mất thôi."
Lệ Đằng đang đẩy xe hàng, giọng điệu nhẹ tênh: "Quên cách dùng thì khỏi dùng luôn. Anh đánh giúp em!"
Khóe môi Nguyễn Niệm Sơ giật giật, húng hắng ho: ".... Trò đùa này quá lố rồi. Anh đây không gọi là chiều bạn gái mà gần giống nuôi con gái đấy." Ngừng một thoáng, cô lắc đầu: "Cũng không phải, bố em cũng chưa chải răng cho em bao giờ."
"Tất nhiên anh đối với em tốt hơn bác trai đối với em rồi." Anh cong môi: "Bằng không sau này kết hôn, bác làm sao yên tâm giao em vào tay anh."
Rõ rành là giọng điệu thản nhiên, nhưng Nguyễn Niệm Sơ nghe xong, chóp tim cũng run lên. Cô xoay đầu, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Lệ Đằng.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Lệ Đằng nhìn lại: "Em nhìn anh làm gì?"
Nguyễn Niệm Sơ vểnh khóe môi: "Em đang nghĩ, có phải em là cô bạn gái đầu tiên khiến anh thích đến vậy không?"
Lệ Đằng nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của cô: "Nghĩ ra chưa?"
Nguyễn Niệm Sơ vẫn mỉm cười, đáp: "Em nghĩ... khẳng định là phải ạ."
Lệ Đằng nhướng mày: "Tại sao?"
"Không cho anh biết đâu." Nguyễn Niệm Sơ lém lỉnh chớp chớp mi. Nói xong, cô nhoẻn cười.
Người đàn ông như anh, nếu cô gái nào từng được anh moi tim moi phổi yêu thương sâu đậm thế này, nhất định sẽ ỷ vào anh cả đời, dùng hết thủ đoạn không để anh chạy thoát, đâu còn phần của Nguyễn Niệm Sơ cô chứ?
Cho nên, cô chắc chắn là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.
***
Hôm sau thứ ba, công việc vẫn rập theo một khuôn. Như thường lệ, Nguyễn Niệm Sơ ngáp suốt lúc đi làm. Vừa vào phòng tập thì thấy trưởng ban cầm tài liệu có chữ đỏ trên bìa đi qua.
Nguyễn Niệm Sơ quét mắt nhìn dòng chữ tiêu đề màu đỏ của tài liệu, là về việc ký hợp đồng với nghệ sĩ vào biên chế chính thức.
Cô mở nắp bình giữ nhiệt, uống hớp nước, huých huých đồng nghiệp bên cạnh, khẽ hỏi: "Này, bồ biết nhận đơn xin chuyển biên chế chính thức ở đâu không?"
"Chỗ trưởng ban có mà..." Đồng nghiệp thuận miệng đáp. Trả lời xong, đồng nghiệp sửng sốt, bấy giờ mới nghĩ tới kinh ngạc, "Nguyễn Niệm Sơ, Mặt Trời mọc đằng Tây hả? Bồ muốn nộp đơn xin chuyển biên chế chính thức?"
Nguyễn Niệm Sơ đặt cốc nước xuống, hờ hững nói: "Mình đến đây đã là năm thứ năm rồi, nộp đơn xin vào biên chế chính thức cũng không quá đáng nhỉ!"
Đồng nghiệp sặc, "Mình không có ý này... Ý mình là trước kia chẳng phải bồ chẳng bao giờ bận tâm về chuyện ấy sao? Lần này trở thành phần tử tích cực rồi, suy nghĩ của mình có phần không theo kịp đấy."
Nguyễn Niệm Sơ mỉm cười, không trả lời đồng nghiệp mà bảo: "Tớ đi xin đơn đây!" Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Trước kia, cô quá biếng nhác, cảm thấy đời người cũng cứ thế thôi, được ngày nào hay ngày đấy, chẳng có gì đáng ra sức phấn đấu theo đuổi. Nhưng nay đã khác. Cô đã có mục tiêu theo đuổi trong lòng, dẫu không thể rạng rỡ như vầng Thái Dương giống anh, chí ít cũng phải khiến mình có chút ánh sáng của sao Trời.
Người đi trên đường thì phải có phương hướng tiến tới, như có tín ngưỡng vậy.
Chớp mắt, không biết nhớ ra chuyện gì, Nguyễn Niệm Sơ lấy di động ra gửi tin nhắn Wechat cho Kiều Vũ Phi. "Sách quý tình yêu của mày nên thêm một dòng."
Kiều Vũ Phi nhắn ngay lại: "Gì?"
Nguyễn Niệm Sơ gõ chữ: "Tình yêu tốt đẹp có thể khiến cá muối lật mình."
Kiều Vũ Phi:....
Lĩnh được mẫu đơn xin chuyển vào biên chế chính thức từ trưởng ban, Nguyễn Niệm Sơ nắn nót điền hết, rồi nộp lại cấp trên. Thường ngày các trưởng đoàn rất coi trọng cô gái trẻ này. Thấy cô cuối cùng đã thông suốt, họ cũng thật lòng mừng thay cho cô.
Trước khi rời đi, trưởng đoàn còn vui vẻ đùa: "Niệm Sơ, chuyện của em với thủ trưởng Lệ nắm chắc rồi hả. Chúng tôi đều đang chờ uống rượu mừng của hai người đấy!"
Da mặt Nguyễn Niệm Sơ mỏng, nghe vậy, hai má cô tức thì đỏ bừng, mỉm cười, chẳng nói gì liền chạy biến ra ngoài.
Hôm nay, nắng vàng rực rỡ, tỏa sáng ấm áp. Nguyễn Niệm Sơ rảo bước trên lối đi dẫn đến phòng luyện giọng. Cô ngẩng đầu híp mắt, giơ tay lên. Những vụn sáng vàng kim xuyên qua kẽ ngón tay cô, như thực sự chạm vào Mặt Trời ấy.
Thoáng cái, tâm tình cô rất vui.
Bây giờ, di động reo một tiếng, nhắc có tin nhắn Wechat mới.
Nguyễn Niệm Sơ cúi đầu lấy ra xem. Người gửi là Rein: "Chị Niệm Sơ ơi, bây giờ chị có rảnh không? Em vừa tới cổng đơn vị bọn chị, em tìm chị có việc ạ."
"...." Mắt cô lóe lên. Ngẫm một tẹo rồi trả lời: "Đợi chị tí!"
Mấy phút sau, Nguyễn Niệm Sơ thấy Rein ngoài cổng đoàn nghệ thuật. Mặt mày khôi ngô, mặc bộ quần áo mùa thu màu nhạt, kiểu cách đơn giản càng toát lên vẻ sạch sẽ dưới ánh dương rạng ngời.
Vừa mới chạy một hồi nên Nguyễn Niệm Sơ hãy còn thở hổn hển: "Có chuyện gì không em?"
Rein không đáp lời, ánh mắt sau gọng kính lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô gái trẻ chợt sáng lấp lánh, rồi dừng trên cái trán lấm tấm mồ hôi của cô. Tiếp đến, cậu ấy rút khăn giấy, muốn lau giúp cô.
"...." Song, Nguyễn Niệm Sơ lại giật mình bởi hành động đột ngột này, cô lùi về sau theo phản xạ.
Rein nở nụ cười nhàn nhạt, cậu ấy chỉ vào mặt Nguyễn Niệm Sơ: "Có mồ hôi."
"Ô..." Nguyễn Niệm Sơ cũng cười, cầm luôn lấy khăn giấy lau vài cái, thuận miệng nói: "Hôm nay mặc nhiều, Trời lại nắng nên hơi nóng. Phải rồi, Rein, em tìm chị có việc gì?"
Kể từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Rein nhìn cô ở khoảng cách gần thế này.
Cậu ấy rũ mi, khắc họa gương mặt cô bằng ánh mắt. Vẻ ngoài của cô cũng chẳng khác năm đó là bao, chẳng qua giữa hai đầu lông mày đã không còn sự hồn nhiên của thiếu nữ, thay vào đó là xinh đẹp và quyến rũ. Trong ký ức, cô vẫn mặc chiếc sarong màu trắng của bà Axin. Nhoáng cái 7 năm trôi qua, quần áo cô thích vẫn là màu sắc nền nã.
Mọi thứ đều không khác gì mấy so với năm nào.
Nếu có thật, thì có lẽ là năm đó cậu thấp hơn cô nửa cái đầu. Lúc nhìn cô, phải nghển cổ lên. Nay, đỉnh đầu cô còn chưa đến cằm cậu. Sự chênh lệch chiều cao này, dường như cậu ấy duỗi tay một cái là có thể ôm gọn cô vào lòng.
"...." Thấy Rein nhìn mình chăm chăm không lên tiếng, Nguyễn Niệm Sơ không khỏi nghi hoặc: "Rein?"
Chàng trai đối diện khẽ nhướng môi: "Ở đây không có ai khác, Nguyễn à, chị có thể gọi em là Tori."
(Tác giả: Xì poi tí. Nếu không phải nam chính toàn ghen thì Tori không thể có cơ hội tới gần nữ chính ~ Cuộc sống cũng sẽ không êm đềm như vậy, nam chính cũng không thể trấn tĩnh như hiện tại. (Anh ấy trấn tĩnh á?), nữ chính cũng sẽ không tiếp tục làm bạn bè với bạn nhỏ Tori.
Đừng nghĩ Dan ngu thế nhé, cũng đừng nghĩ nữ chính ngốc thế nhé, càng đừng nghĩ nam chính đơn giản thế nhé. Anh ghét Tori là có lý do của anh đấy. Sẽ nói sau)
Danh sách chương