Sau buổi nói chuyện trong phòng sách, Cận Ngữ Ca quyết định áp dụng thái độ mặc kệ, không quan tâm với Kiều Hiểu Kiều. Cô vẫn bận rộn chuyện trong công ty và việc nhà như mọi hôm nhưng thái độ trở nên lạnh lùng, băng giá hơn.
Hiểu Kiều thì bắt đầu cẩn thận hơn, cô đã ở tại nhà này cũng được vài năm, tuy rằng bề ngoài các vị trưởng bối cũng không có biểu hiện gì, nhưng mà không khí có phần áp lực hơn. Bà nội và dì Chu cũng chưa nói gì với cô, nhưng trong mắt nhìn Hiểu Kiều đầy vẻ bất đắc dĩ và khó hiểu.
Hiểu Kiều thực sự im lặng, bởi vì Ngữ Ca cự tuyệt trao đổi với cô, cho nên cô chỉ có thể tiếp tục im lặng. Phần lớn thời gian là chăm sóc con, nhưng cũng hay thất thần. Kiều mẹ kịch liệt phản đối quyết định của cô, Hiểu Kiều không giải thích gì thêm, nhưng thái độ kiên quyết như cũ. Kiều Hiểu Kiều chưa bao giờ là 1 người yếu đuối, cô đã quyết định chuyện gì thì hiếm có ai có thể khiến cô dao động.
Các giấy tờ, thủ tục đều được tiến hành thuận lợi. Ngoài trừ dành thời gian chuẩn bị hành lý, những lúc khác đều dành cho Cận Khởi Ngao. Đứa nhóc này không biết nỗi buồn ly biệt, thấy Hiểu Kiều gần gũi ngày càng nhiều, không nhẫn nại nắm tóc quăn của cô, tránh cô ôm ấp. Hiểu Kiều không thể biểu đạt nỗi quyến luyến với Ngữ Ca, nên chỉ có thể dồn hết biểu đạt trên người con gái, nụ cười và tiếng thở dài cứ thay nhau xuất hiện, đôi chân mày nhíu lại như biểu lộ cảm giác trong lòng của cô lúc này.
Thời gian rời đi là vào ban đêm, Hiểu Kiều đem hành lý đặt trước cửa phòng, nhẫn nại lừa Cận Khởi Ngao đi ngủ. Cô nhóc cứ nhảy ra nhảy lại, nhào tới nhào lui vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng chơi đến mệt mỏi, ăn xong bữa khuya, nhẹ nhàng tiến vào giấc mộng đẹp. Hiểu Kiều hôn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mủm mỉm của con gái, dặn Tú Tú chăm sóc con thật tốt, cuối cùng quyết tâm đứng dậy rời khỏi phòng.
Từ trên lầu đi xuống, cửa phòng sách vẫn đóng chặt, Hiểu Kiều biết, Cận Ngữ Ca ở bên trong. HIểu Kiều đứng trước cửa 1 lúc, thở dài không 1 chút do dự, quyết định trực tiếp đẩy cửa ra
Trong phòng sách im lặng, ngọn đèn hơi mờ ảo. Cận Ngữ Ca khoanh tay đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cửa, đôi vai gầy yếu quật cường giữ thẳng, không chút run rẩy..
"Đêm nay bay, đầu tiên là tôi quá cảnh ở Seoul, sau đó đổi chuyến…"
Hiểu Kiều nhỏ giọng nói như đang lầm bầm lầu bầu, Cận Ngữ Ca bất động không nói gì, giống như là không có nghe thấy.
"Em chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá lao lực, khi nào có thời gian thì chơi đùa với Khởi Ngao."
Ngừng 1 chút, xem Cận Ngữ Ca có phản ứng gì không. Kiều Hiểu Kiều đi qua, nắm tay cô, hôn hôn lên tóc Ngữ Ca,
"Tôi đi đây!"
Nói xong xoay người tới cửa, quay đầu lại nhìn bóng dáng người yêu, sau đó kiên quyết ra đi.
Cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Cận Ngữ Ca, mới chậm rãi cúi đầu. Toàn bộ quá trình, cô cũng không nói một câu, không dám mở miệng, sợ chính mình sẽ không khống chế được, sẽ níu kéo Kiều Hiểu Kiều ở lại. Đã không còn như lúc trẻ kiêu ngạo và tự ái, cô chỉ có mong muốn đơn giản sống bên cạnh nhau, nhưng vẫn như trước không thể được viên mãn. Có lẽ, trên đời này vốn không có sự viên mãn.
Sáng hôm sau, Cận gia vẫn bình lặng như cũ.
Trên bàn ăn, mọi người lặng lẽ ăn sáng như mọi hôm, ngoài trừ tiếng muỗng và bát va vào nhau, ngoài ra thì không còn tiếng động nào khác. Ông lão đột nhiên mở miệng,
"Kiều Hiểu Kiều đi rồi?"
Một sự im lặng. Mọi người ngừng mọi động tác, nhưng không ai nói gì. Cận Ngữ Ca nhấp một ngụm cà phê,
"Dạ."
"Có người đi theo không?"
"Có."
Cận Ân Thái gật gật đầu, không nói gì nữa. Lão phu nhân tỉ mỉ quan sát Ngữ Ca, muốn nói lại thôi. Cận Ngữ Ca vô cùng bình tĩnh, ngoài trừ việc uống nhiều hơn 1 ly cafe, ngoài ra không có cái gì bất thường.
Chỉ có Cận Khởi Ngao cảm thấy có điểm gì là lạ, tuy rằng ăn uống no đủ cũng có người chơi cùng, còn được mẹ ôm đùa chơi trong 1 lúc, những cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Rốt cuộc thiếu cái gì, chiếc đầu nhỏ nhắn xoay tới xoay lui tìm kiếm nhưn tìm không ra, đôi tay mủm mỉm cào cào lỗ tai, mặt mày nhăn nhúm lại như 1 chiếc bánh bao nhỏ.
Cũng may con nít mắc bệnh hay quên, không thấy vài ngày cũng thành thối quen. Hoan Nhan hậm hực cứ lấy Âu Dương làm vật trút giận, tới nay cũng chưa chấp nhận đó là sự thật. Tuy nhiên biểu hiện của Cận Ngữ Ca là nằm ngoài dự kiến của mọi người, sau khi Hiểu Kiều đi khỏi, không có như mọi người tưởng tượng sẽ phẫn nộ, mà vẫn tiếp tục cuộc sống như mọi hôm, thậm chí so với bình thường còn muốn thanh thoát hơn. Ngoài trừ việc vô tình nói giỡn với Hoan Nhan, hay trêu học Cận Ân Thái luôn thua bởi sự giảo hoạt của Âu Dương, nhưng thông thường dẫn Cận Khởi Ngao đã giống như chú chim cánh cụt đi dạo quanh sân vườn xem cây, chơi đùa một chút và rất vui vẻ.
Hiểu Kiều mấy lần gọi điện về đều là Tú Tú bắt máy, tín hiệu không tốt, âm thanh đứt quãng. Không nghe rõ đang ở đâu, chỉ biết đi đường thuận lợi, nhưng vì ở quá xa, tín hiệu điện thoại không tốt nên liên lạc cũng không tiện. Cận Ngữ Ca vẫn không chịu tiếp điện thoại của Hiểu Kiền, cô sợ chịu không nổi sẽ mắng nhau trong điện thoại.
Hai tháng sau là sinh nhật Cận Ngữ Ca. Trước giờ cô cũng không thích náo nhiệt, chỉ làm 1 bữa tiệc nhỏ ở lầu 3 của biệt thự Cận gia. Những người tham gia đều là những người có quan hệ cá nhân hoặc bạn bè trạc trạc tuổi. Trai gái đều có, khoảng chừng cũng gần 20 người.
Bởi vì là gia đình tụ hội, tất cả mọi người rất thả lỏng. Nói chuyện phiếm, đánh bài, đùa giỡn với Cận Khởi Ngao, không khí rất là vui vẻ. Cận Ngữ Ca cũng khó thả lỏng được, cười 1 chút với bạn bè, biểu hiện cũng không thật thoải mái. Hoan Nhan ôm cháu gái, bị 1 đám bạn gái độc thân bao vây, líu ríu thảo luận sở thích chỉ sinh con không kết hôn. Khởi Ngao mặc yếm bị nhiều người nắm 1 cái chọt 1 cái, hai tay bé nhỏ bối rối xoay cùng 1 chỗ, không biết làm thế nào mới tốt.
Đột nhiên, mắt cô bé sáng lên, kêu lên 1 tiếng, vươn tay 2 bé nhỏ, giãy giũa ra phía trước. Mọi người nhìn theo hướng của cô bé, quần áo nhàu nát, bụi bặm, Kiều Hiểu Kiều, đeo trên vai 1 cái balo thật to, dáng vẻ mệt mỏi phong trần đứng ở cầu thang. Tuy rằng đen đi không ít, tóc cũng cháy đến hư hỏng, nhưng nụ cười tươi sáng, thần thái thư thả, đúng là đã lâu không có thấy qua.
Mọi người xôn xao, 1 anh chàng huýt gió trêu chọc. Hoan Nhan phản xạ có điều kiện, quay đầu nhìn chị mình. Cận Ngữ Ca đứng ở chỗ ghế sofa nhìn người đang đứng ở đầu cầu thang, mặt vẫn lạnh lùng như trước, sóng mắt bình tĩnh, thậm chí nước trong ly rượu đang cầm trên tay cũng yên ả, 1 chút hoảng hốt cũng không có.
Hiểu Kiều nhìn về phía Cận Ngữ Ca, nở nụ cười phơi bày hàm răng trắng xóa, không giống như trước khi đi bị đưa vào tủ lạnh đông đá. Đoán rằng nhớ con gái đến điên, đi ngang qua mọi người đơn giản chào hỏi, rồi tiến lên trước, đoạt Cận Khởi Ngao trong lòng Hoan Nhan, nhanh chóng, hôn lấy hôn để mặt con gái, ôm vào phòng ngủ. Ánh mắt Cận Ngữ Ca luôn luôn nhìn theo cô, 1 tia vui sướng lóe lên rồi gương mặt cô từ từ bình tĩnh trở lại.
Nhóm bạn rất hiểu ý, thấy Hiểu Kiều đã trở lại, đều đồng loạt xin phép về. Trước khi đi còn ý vị thâm trường nháy mắt với Cận Ngữ Ca. Cận Ngữ Ca cong cong khóe môi cười mà như không cười, đem tất cả những ý nghĩ đen tối của bọn họ nhét vào trong đầu.
Tiễn xong khách, Cận Ngữ Ca đẩy cửa phòng ngủ, Hiểu Kiều đang cùng con gái vui đùa ầm ĩ, đem cục thịt Cận Khởi Ngao nâng lên hạ xuống, chọc cho cô bé cười khanh khách.
Ngữ Ca mặc kệ bọn họ, ngồi xuống bắt đầu tháo bông tai. Hiểu Kiều trộm nhìn cô, đặt con gái lên đùi, cầm 2 tay bé nhỏ của Khởi Ngao dạy cô bé nói chuyện,
"Mẹ!"
"Mẹ!" Khởi Ngao mở miệng lộ ra 8 cái răng nhỏ, trên đầu 1 ít tóc quăn, cười rộ lên giống y chang bản sao của Kiều Hiểu Kiều.
"Đừng nóng giận!"
"Đừng nóng giận!"
"Sẽ mau già!"
"Sẽ mau già!"
"Kiều Hiểu Kiều kỳ cục! Con giúp mẹ dạy dỗ cô ấy ha!"
Cận Khởi Ngao ngừng 1 chút, hiển nhiên, câu nói dài như vậy dĩ nhiên là vượt qua khỏi khả năng ngôn ngữ hiện tại của cô bé, làm cho trong nháy mắt im lặng. Nhưng mà cô bé phản ứng rất nhanh, lập tức dùng biện pháp giải quyết vấn đề của chính mình,
"Nha nha nha nha nha nha nha nhất ha!!"
Cận Ngữ Ca vốn cũng không giận nhiều, nghe con gái tự do phát huy sáng ý phá tan sự lạnh lùng của cô, bật cười. Đầu tiên Hiểu Kiều sửng sốt, cũng ngẩng đầu lên cười ha ha, vừa thông minh vừa đáng yêu Cận Khởi Ngao, làm cho hai người đang cứng ngắc, chỉ trong nháy mắt như hòa hảo.
Sau khi Cận Khởi Ngao ngủ được Tú Tú nhanh chóng bế đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Hiểu Kiều mở ba lô ra, lấy ra 1 chiếc áo khoác, bên trong lại có 1 chiếc áo thun được bọc kỹ, cuối cùng mới lộ ra vật bên trong đó. Là 1 chiếc xe jeep mô hình bằng ngà voi,
"Không tiện lấy hộp, tôi quăn hộp đi. Mẫu xe này tặng cho em, chúc mừng sinh nhật."
Cận Ngữ Ca liếc cô một cái, không nói chuyện, cũng không nhận. Hiểu Kiều đưa tay vòng ôm chặt lấy eo cô, đem mặt vùi vào cổ của cô mà hôn,
"Được rồi, đừng nóng giận mà... Tôi ngồi máy bay 10 mấy tiếng để nhanh chóng về đây, mệt muốn chết a..."
Cận Ngữ Ca vẫn không chịu hé răng, nhưng cũng không có ý tránh né.
Hai tháng, không dài cũng không ngắn, khi nỗi tức giận vừa vơi, thì nỗi nhớ dâng trào. Cô không nói, không có nghĩa là không có cảm giác nhớ mong. Thói quen khi ngủ luôn có 1 người ở cạnh làm ấm áp nhiệt độ cơ thể biến thành khoảng không, loại trống trải nếu cứ tiếp tục, sẽ khiến con người ta có cảm giác càng muốn gặp, càng muốn được ôm.
Chẳng hạn như ngày đặc biệt này, Cận Ngữ Ca không phải không có chờ mong, mà là không dám mong chờ, từ lúc sáng, cô đang rơi vào trạng thái không yên không vui vẻ. Rất nhiều quà và lời chúc mừng, cô cũng chỉ mau mau đáp nhận, cũng không biết đang bất an chuyện gì.
Khi thấy Kiều Hiểu Kiều xuất hiện ở đầu cầu thang, tất cả những nỗi bất an không yên cùng lo lắng đều biến mất trong nháy mắt, những nỗi niềm oán giận cũng hòa tan trong nụ cười sáng lạng tựa ánh mắt trời. Cô không muốn thừa nhận cũng không được, hai tháng rời nhà đã làm cho ánh mắt Kiều Hiểu Kiều càng thêm có thần thái, bao nhiêu sự dịu dàng nhu tình của cô cũng không thể tạo ra.
Cho nên bây giờ, tuy cô biết gặp nhau ngắn ngủi, nhưng bất kể như thế nào, đều không muốn buông tay.
_________________
Hiểu Kiều thì bắt đầu cẩn thận hơn, cô đã ở tại nhà này cũng được vài năm, tuy rằng bề ngoài các vị trưởng bối cũng không có biểu hiện gì, nhưng mà không khí có phần áp lực hơn. Bà nội và dì Chu cũng chưa nói gì với cô, nhưng trong mắt nhìn Hiểu Kiều đầy vẻ bất đắc dĩ và khó hiểu.
Hiểu Kiều thực sự im lặng, bởi vì Ngữ Ca cự tuyệt trao đổi với cô, cho nên cô chỉ có thể tiếp tục im lặng. Phần lớn thời gian là chăm sóc con, nhưng cũng hay thất thần. Kiều mẹ kịch liệt phản đối quyết định của cô, Hiểu Kiều không giải thích gì thêm, nhưng thái độ kiên quyết như cũ. Kiều Hiểu Kiều chưa bao giờ là 1 người yếu đuối, cô đã quyết định chuyện gì thì hiếm có ai có thể khiến cô dao động.
Các giấy tờ, thủ tục đều được tiến hành thuận lợi. Ngoài trừ dành thời gian chuẩn bị hành lý, những lúc khác đều dành cho Cận Khởi Ngao. Đứa nhóc này không biết nỗi buồn ly biệt, thấy Hiểu Kiều gần gũi ngày càng nhiều, không nhẫn nại nắm tóc quăn của cô, tránh cô ôm ấp. Hiểu Kiều không thể biểu đạt nỗi quyến luyến với Ngữ Ca, nên chỉ có thể dồn hết biểu đạt trên người con gái, nụ cười và tiếng thở dài cứ thay nhau xuất hiện, đôi chân mày nhíu lại như biểu lộ cảm giác trong lòng của cô lúc này.
Thời gian rời đi là vào ban đêm, Hiểu Kiều đem hành lý đặt trước cửa phòng, nhẫn nại lừa Cận Khởi Ngao đi ngủ. Cô nhóc cứ nhảy ra nhảy lại, nhào tới nhào lui vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng chơi đến mệt mỏi, ăn xong bữa khuya, nhẹ nhàng tiến vào giấc mộng đẹp. Hiểu Kiều hôn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mủm mỉm của con gái, dặn Tú Tú chăm sóc con thật tốt, cuối cùng quyết tâm đứng dậy rời khỏi phòng.
Từ trên lầu đi xuống, cửa phòng sách vẫn đóng chặt, Hiểu Kiều biết, Cận Ngữ Ca ở bên trong. HIểu Kiều đứng trước cửa 1 lúc, thở dài không 1 chút do dự, quyết định trực tiếp đẩy cửa ra
Trong phòng sách im lặng, ngọn đèn hơi mờ ảo. Cận Ngữ Ca khoanh tay đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cửa, đôi vai gầy yếu quật cường giữ thẳng, không chút run rẩy..
"Đêm nay bay, đầu tiên là tôi quá cảnh ở Seoul, sau đó đổi chuyến…"
Hiểu Kiều nhỏ giọng nói như đang lầm bầm lầu bầu, Cận Ngữ Ca bất động không nói gì, giống như là không có nghe thấy.
"Em chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá lao lực, khi nào có thời gian thì chơi đùa với Khởi Ngao."
Ngừng 1 chút, xem Cận Ngữ Ca có phản ứng gì không. Kiều Hiểu Kiều đi qua, nắm tay cô, hôn hôn lên tóc Ngữ Ca,
"Tôi đi đây!"
Nói xong xoay người tới cửa, quay đầu lại nhìn bóng dáng người yêu, sau đó kiên quyết ra đi.
Cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Cận Ngữ Ca, mới chậm rãi cúi đầu. Toàn bộ quá trình, cô cũng không nói một câu, không dám mở miệng, sợ chính mình sẽ không khống chế được, sẽ níu kéo Kiều Hiểu Kiều ở lại. Đã không còn như lúc trẻ kiêu ngạo và tự ái, cô chỉ có mong muốn đơn giản sống bên cạnh nhau, nhưng vẫn như trước không thể được viên mãn. Có lẽ, trên đời này vốn không có sự viên mãn.
Sáng hôm sau, Cận gia vẫn bình lặng như cũ.
Trên bàn ăn, mọi người lặng lẽ ăn sáng như mọi hôm, ngoài trừ tiếng muỗng và bát va vào nhau, ngoài ra thì không còn tiếng động nào khác. Ông lão đột nhiên mở miệng,
"Kiều Hiểu Kiều đi rồi?"
Một sự im lặng. Mọi người ngừng mọi động tác, nhưng không ai nói gì. Cận Ngữ Ca nhấp một ngụm cà phê,
"Dạ."
"Có người đi theo không?"
"Có."
Cận Ân Thái gật gật đầu, không nói gì nữa. Lão phu nhân tỉ mỉ quan sát Ngữ Ca, muốn nói lại thôi. Cận Ngữ Ca vô cùng bình tĩnh, ngoài trừ việc uống nhiều hơn 1 ly cafe, ngoài ra không có cái gì bất thường.
Chỉ có Cận Khởi Ngao cảm thấy có điểm gì là lạ, tuy rằng ăn uống no đủ cũng có người chơi cùng, còn được mẹ ôm đùa chơi trong 1 lúc, những cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Rốt cuộc thiếu cái gì, chiếc đầu nhỏ nhắn xoay tới xoay lui tìm kiếm nhưn tìm không ra, đôi tay mủm mỉm cào cào lỗ tai, mặt mày nhăn nhúm lại như 1 chiếc bánh bao nhỏ.
Cũng may con nít mắc bệnh hay quên, không thấy vài ngày cũng thành thối quen. Hoan Nhan hậm hực cứ lấy Âu Dương làm vật trút giận, tới nay cũng chưa chấp nhận đó là sự thật. Tuy nhiên biểu hiện của Cận Ngữ Ca là nằm ngoài dự kiến của mọi người, sau khi Hiểu Kiều đi khỏi, không có như mọi người tưởng tượng sẽ phẫn nộ, mà vẫn tiếp tục cuộc sống như mọi hôm, thậm chí so với bình thường còn muốn thanh thoát hơn. Ngoài trừ việc vô tình nói giỡn với Hoan Nhan, hay trêu học Cận Ân Thái luôn thua bởi sự giảo hoạt của Âu Dương, nhưng thông thường dẫn Cận Khởi Ngao đã giống như chú chim cánh cụt đi dạo quanh sân vườn xem cây, chơi đùa một chút và rất vui vẻ.
Hiểu Kiều mấy lần gọi điện về đều là Tú Tú bắt máy, tín hiệu không tốt, âm thanh đứt quãng. Không nghe rõ đang ở đâu, chỉ biết đi đường thuận lợi, nhưng vì ở quá xa, tín hiệu điện thoại không tốt nên liên lạc cũng không tiện. Cận Ngữ Ca vẫn không chịu tiếp điện thoại của Hiểu Kiền, cô sợ chịu không nổi sẽ mắng nhau trong điện thoại.
Hai tháng sau là sinh nhật Cận Ngữ Ca. Trước giờ cô cũng không thích náo nhiệt, chỉ làm 1 bữa tiệc nhỏ ở lầu 3 của biệt thự Cận gia. Những người tham gia đều là những người có quan hệ cá nhân hoặc bạn bè trạc trạc tuổi. Trai gái đều có, khoảng chừng cũng gần 20 người.
Bởi vì là gia đình tụ hội, tất cả mọi người rất thả lỏng. Nói chuyện phiếm, đánh bài, đùa giỡn với Cận Khởi Ngao, không khí rất là vui vẻ. Cận Ngữ Ca cũng khó thả lỏng được, cười 1 chút với bạn bè, biểu hiện cũng không thật thoải mái. Hoan Nhan ôm cháu gái, bị 1 đám bạn gái độc thân bao vây, líu ríu thảo luận sở thích chỉ sinh con không kết hôn. Khởi Ngao mặc yếm bị nhiều người nắm 1 cái chọt 1 cái, hai tay bé nhỏ bối rối xoay cùng 1 chỗ, không biết làm thế nào mới tốt.
Đột nhiên, mắt cô bé sáng lên, kêu lên 1 tiếng, vươn tay 2 bé nhỏ, giãy giũa ra phía trước. Mọi người nhìn theo hướng của cô bé, quần áo nhàu nát, bụi bặm, Kiều Hiểu Kiều, đeo trên vai 1 cái balo thật to, dáng vẻ mệt mỏi phong trần đứng ở cầu thang. Tuy rằng đen đi không ít, tóc cũng cháy đến hư hỏng, nhưng nụ cười tươi sáng, thần thái thư thả, đúng là đã lâu không có thấy qua.
Mọi người xôn xao, 1 anh chàng huýt gió trêu chọc. Hoan Nhan phản xạ có điều kiện, quay đầu nhìn chị mình. Cận Ngữ Ca đứng ở chỗ ghế sofa nhìn người đang đứng ở đầu cầu thang, mặt vẫn lạnh lùng như trước, sóng mắt bình tĩnh, thậm chí nước trong ly rượu đang cầm trên tay cũng yên ả, 1 chút hoảng hốt cũng không có.
Hiểu Kiều nhìn về phía Cận Ngữ Ca, nở nụ cười phơi bày hàm răng trắng xóa, không giống như trước khi đi bị đưa vào tủ lạnh đông đá. Đoán rằng nhớ con gái đến điên, đi ngang qua mọi người đơn giản chào hỏi, rồi tiến lên trước, đoạt Cận Khởi Ngao trong lòng Hoan Nhan, nhanh chóng, hôn lấy hôn để mặt con gái, ôm vào phòng ngủ. Ánh mắt Cận Ngữ Ca luôn luôn nhìn theo cô, 1 tia vui sướng lóe lên rồi gương mặt cô từ từ bình tĩnh trở lại.
Nhóm bạn rất hiểu ý, thấy Hiểu Kiều đã trở lại, đều đồng loạt xin phép về. Trước khi đi còn ý vị thâm trường nháy mắt với Cận Ngữ Ca. Cận Ngữ Ca cong cong khóe môi cười mà như không cười, đem tất cả những ý nghĩ đen tối của bọn họ nhét vào trong đầu.
Tiễn xong khách, Cận Ngữ Ca đẩy cửa phòng ngủ, Hiểu Kiều đang cùng con gái vui đùa ầm ĩ, đem cục thịt Cận Khởi Ngao nâng lên hạ xuống, chọc cho cô bé cười khanh khách.
Ngữ Ca mặc kệ bọn họ, ngồi xuống bắt đầu tháo bông tai. Hiểu Kiều trộm nhìn cô, đặt con gái lên đùi, cầm 2 tay bé nhỏ của Khởi Ngao dạy cô bé nói chuyện,
"Mẹ!"
"Mẹ!" Khởi Ngao mở miệng lộ ra 8 cái răng nhỏ, trên đầu 1 ít tóc quăn, cười rộ lên giống y chang bản sao của Kiều Hiểu Kiều.
"Đừng nóng giận!"
"Đừng nóng giận!"
"Sẽ mau già!"
"Sẽ mau già!"
"Kiều Hiểu Kiều kỳ cục! Con giúp mẹ dạy dỗ cô ấy ha!"
Cận Khởi Ngao ngừng 1 chút, hiển nhiên, câu nói dài như vậy dĩ nhiên là vượt qua khỏi khả năng ngôn ngữ hiện tại của cô bé, làm cho trong nháy mắt im lặng. Nhưng mà cô bé phản ứng rất nhanh, lập tức dùng biện pháp giải quyết vấn đề của chính mình,
"Nha nha nha nha nha nha nha nhất ha!!"
Cận Ngữ Ca vốn cũng không giận nhiều, nghe con gái tự do phát huy sáng ý phá tan sự lạnh lùng của cô, bật cười. Đầu tiên Hiểu Kiều sửng sốt, cũng ngẩng đầu lên cười ha ha, vừa thông minh vừa đáng yêu Cận Khởi Ngao, làm cho hai người đang cứng ngắc, chỉ trong nháy mắt như hòa hảo.
Sau khi Cận Khởi Ngao ngủ được Tú Tú nhanh chóng bế đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Hiểu Kiều mở ba lô ra, lấy ra 1 chiếc áo khoác, bên trong lại có 1 chiếc áo thun được bọc kỹ, cuối cùng mới lộ ra vật bên trong đó. Là 1 chiếc xe jeep mô hình bằng ngà voi,
"Không tiện lấy hộp, tôi quăn hộp đi. Mẫu xe này tặng cho em, chúc mừng sinh nhật."
Cận Ngữ Ca liếc cô một cái, không nói chuyện, cũng không nhận. Hiểu Kiều đưa tay vòng ôm chặt lấy eo cô, đem mặt vùi vào cổ của cô mà hôn,
"Được rồi, đừng nóng giận mà... Tôi ngồi máy bay 10 mấy tiếng để nhanh chóng về đây, mệt muốn chết a..."
Cận Ngữ Ca vẫn không chịu hé răng, nhưng cũng không có ý tránh né.
Hai tháng, không dài cũng không ngắn, khi nỗi tức giận vừa vơi, thì nỗi nhớ dâng trào. Cô không nói, không có nghĩa là không có cảm giác nhớ mong. Thói quen khi ngủ luôn có 1 người ở cạnh làm ấm áp nhiệt độ cơ thể biến thành khoảng không, loại trống trải nếu cứ tiếp tục, sẽ khiến con người ta có cảm giác càng muốn gặp, càng muốn được ôm.
Chẳng hạn như ngày đặc biệt này, Cận Ngữ Ca không phải không có chờ mong, mà là không dám mong chờ, từ lúc sáng, cô đang rơi vào trạng thái không yên không vui vẻ. Rất nhiều quà và lời chúc mừng, cô cũng chỉ mau mau đáp nhận, cũng không biết đang bất an chuyện gì.
Khi thấy Kiều Hiểu Kiều xuất hiện ở đầu cầu thang, tất cả những nỗi bất an không yên cùng lo lắng đều biến mất trong nháy mắt, những nỗi niềm oán giận cũng hòa tan trong nụ cười sáng lạng tựa ánh mắt trời. Cô không muốn thừa nhận cũng không được, hai tháng rời nhà đã làm cho ánh mắt Kiều Hiểu Kiều càng thêm có thần thái, bao nhiêu sự dịu dàng nhu tình của cô cũng không thể tạo ra.
Cho nên bây giờ, tuy cô biết gặp nhau ngắn ngủi, nhưng bất kể như thế nào, đều không muốn buông tay.
_________________
Danh sách chương