Người gọi điện cho Kiều Hiểu Kiều chính là Vệ Kiến Đông, hôm nay hắn trực đêm, nhận được tin báo án, ở thành đông, trong quán KTV, có cô gái cầm dao hành hung. 

Lúc Hiểu Kiều đến, đường cảnh giới đã được kéo ở cửa quán KTV, nhấp nháy màu xanh màu đỏ của đèn xe cảnh sát. Mặc dù là đêm khuya, xung quanh cũng có không ít người hiếu kỳ thò đầu ra nhìn. 

Vệ Kiến Đông nghênh đón: 

"Đội trưởng." 

"Um, sao lại thế này?" Hiểu Kiều xuống xe, vừa đi vào trong vừa hỏi. 

"Có một sinh viên đến quán KTV chơi, bị hạ thuốc, khi tỉnh lại chịu không nổi đả kích, cầm dao gọt trái cây đâm loạn xạ." 

Kiều Hiểu Kiều sắc mặt trầm xuống: "Người ở đâu?" 

"Ở một phòng trên lầu 2, ai cũng sợ bị cô ấy đâm, nên khóa chặt cửa." 

Chủ quán KTV ở bên cạnh nhanh chóng giải thích, 

"Mấy thằng … kia tới chung với cô bé, tôi nghĩ bọn họ quen nhau, đưa vào phòng rồi không thấy trở ra. Lúc sau.. mấy thằng kia đi ra trước, cô bé cầm dao nhỏ ở trong phòng đâm loạn xạ muốn giết người." 

"Còn có ai ở trong đó không?" 

"Không có, nhân viên chúng tôi sợ tới mức nhanh chóng khóa cửa, hên là đàn ông chạy vào, nếu là phụ nữ vào a, để bị thương chỉ thêm phiền phức..."

Hiểu Kiều tới nơi cửa phòng bị khóa: 

"Mở cửa." 

"Đội trưởng, không cần kêu chuyên gia tâm lý sao? Trên tay cô bé có dao, coi chừng gặp nguy hiểm a?" 

Kiều Hiểu Kiều mặt lạnh lùng: 

"Trường hợp này nói không chừng đã tự sát, một cô gái, cho dù cầm dao có bao nhiêu nguy hiểm, ba thằng đàn ông đều không dám vào??" 

Vệ Kiến Đông thấp đầu, không nói. Người của KTV đi lên thật cẩn thận mở khóa, nhanh chóng trốn qua một bên. 

Kiều Hiểu Kiều đẩy cửa ra, quan sát một vòng. 

Trong ngọn đèn mờ mờ ảo ảo, lô ghế sofa kê sát tường, trên bàn đầy bia, mâm đựng trái cây, đầu mẩu thuốc lá quăn bừa bãi, một người cuộn mình ngồi ở một góc tường trên mặt đất. 

Hiểu Kiều tiến lên gần một chút. rồi khụ một tiếng. 

Nghe thấy thanh âm, người kia nhanh chóng ngẩng đầu khỏi đầu gối, dao nhỏ trên tay đâm ra một chút, vẻ mặt rất hoảng sợ nhìn Hiểu Kiều: 

"Cô đừng tới đây!!" 

Cô gái rất trẻ, áo lông màu trắng, váy ngắn kẻ ô vuông, giày bó cao đến đầu gối nhìn rất ngây thơ, trong sáng, hiền lành, nhưng mà trên mặt đầy nước mắt, tóc dài hỗn loạn, lung tung. 

Kiều Hiểu Kiều lập tức dừng lại, mở rộng hai tay: 

"Đừng khẩn trương. Tôi là cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì, em có thể nói với tôi." 

Đôi mắt của cô bé đầy hoảng sợ, bối rối, nhìn thẳng Kiều Hiểu Kiều. Hiểu Kiều cầm thẻ ngành của mình ra, giơ cho cô bé xem: 

"Nè, đây là thẻ ngành xác minh của tôi, tôi không phải người xấu, em đừng sợ." 

Cô gái mờ mịt nhìn vào thẻ chứng minh có hình của Hiểu Kiều, rồi lại nhìn cô, động tác hơi do dự. 

"Lại đây, trước tiên đưa dao cho tôi, đừng làm chuyện điên rồ." 

Nếu không quan tâm đến trạng thái tinh thần của cô bé lấy này, Hiểu Kiều hoàn toàn có thể không để ý bất kỳ điều gì, nhào vào đoạt lấy hung khí, nhưng chính vì sợ cô bé càng thêm bị kích động, nên kiên nhẫn làm dịu. 

"Tôi biết cô bị ức hiếp, nhưng là như thế này không giải quyết được vấn đề, đừng quá xúc động rồi làm chuyện ngốc, sau này em sẽ hối hận." 

Kiều Hiểu Kiều hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhìn thẳng cô. Quả nhiên, cô gái hơi dao động, nước mắt lưng tròng nhìn cô, 

"Chị ơi, tôi nên làm gì bây giờ a..." 

Kiều Hiểu Kiều đưa tay không lấy nắm lưỡi dao, cô bé kia dường như cũng sợ đả thương người, một tay run run, buông lỏng ra. Hiểu Kiều lập tức ném dao ra xa, ôn hòa giúp cô chỉnh lại đám tóc loạn trên trán, nhẹ nhàng nói, 

"Không có việc gì rồi. Trước hết, em đi theo tôi về cục, chúng ta sẽ bắt hết đám người đó, được chứ?" 

Cô gái mặt đầy lệ gật gật đầu, Hiểu Kiều tiến lên đỡ cô đứng dậy. 

Nhóm Vệ Kiến Đông đi vào, người khoa vật chứng cũng tới, Kiều Hiểu Kiều ra lệnh: 

"Lấy chứng cứ tại hiện trường, tất cả các vật phẩm dù nhỏ cỡ nào cũng đều phải lấy mẫu về xét nghiệm. Quan trọng là thức ăn và đồ uống." 

Vệ Kiến Đông nhận lệnh, Hiểu Kiều mang cô gái lên xe cảnh sát, trở về cục công an. 

Đầu tiên là thực hiện kiểm nghiệm pháp y, cô gái hoảng sợ túm lấy cánh tay Kiều Hiểu Kiều, nắm chặt không chịu buông ra. Hiểu Kiều nhẹ nhàng an ủi, cùng cô hoàn thành trình tự xét nghiệm. Sau đó đi phòng thẩm vấn lấy khẩu cung ghi lại vụ án, Hiểu Kiều đi trước, xoay người nhẹ giọng ra lệnh cho Hoắc Bân vừa về tới cục: 

"Đi mua hộp thuốc tránh thai khẩn cấp." 

Hoắc Bân sửng sốt: "hả?" 

Nhìn Hiểu Kiều nghiêm túc, mới hiểu được: "A —— tôi đã biết, lập tức quay lại." 

Vụ án rất rõ ràng, người bị hại tên là Lý Nhiên, là sinh viên năm ba, cùng cái gọi là bạn trai quen không lâu đi ra ngoài chơi, rồi bị bỏ thuốc. Ở trong ly rượu còn dang dở ổ ghế, kiểm tra ra được thành phần thuốc mê trong đó, hiển nhiên kẻ gây án không thể nghĩ rằng sự việc lại làm ầm ĩ đến như vậy, nên cũng không có hành vi hủy diệt chứng cớ. 

Đêm đó Lý Nhiên ở lại phòng nghỉ cục công an. Ngày hôm sau, Hiểu Kiều đem vụ án báo cáo cho thượng cấp, Vương mập mạp lập tức chỉ thị bắt kẻ tình nghi. Ai ngờ, không đợi đội Hiểu Kiều theo tin tức Lý Nhiên cung cấp đi bắt được người, Vương mập mạp chỉ một cú điện thoại liên gọi bọn họ trở về cục. 

Trong phòng làm việc của Cục trưởng, Kiều Hiểu Kiều thật sự chịu không được, lửa giận bốc lên nghi ngút. 

"Cục trưởng Vương, cái gì gọi là tiếp tục quan sát? Nhân chứng, chứng cứ có đầy đủ, dựa vào cái gì không thể bắt người?" 

Vương mập mạp nhăn nhíu mặt mày: "Xuất hiện tình huống mới, không tiện nói với mấy người, tóm lại, trước hết không bắt người." 

"Nhưng mà —— " 

"Tiểu Kiều a, cứ như vậy, cô đi ra ngoài trước đi, có chuyện gì tôi sẽ nói với cô sau." 

Quan cao hơn 1 bậc sẽ đàn áp người, Kiều Hiểu Kiều vô cùng bất mãn, cũng không thể không phục tùng mệnh lệnh. 

Ngày hôm sau, vụ án chuyển biến đột ngột, Lý Nhiên từ người bị hại lại chuyển thành kẻ tình nghi cầm dao ý đồ hành hung, kết quả xét nghiệm tinh dịch của khoa pháp y lại vô duyên vô cớ chứng minh kẻ gây án không phải là kẻ tình nghi mà Lý Nhiên nói, cứ như vậy, lại cấu thành vu cáo. Sau đó, Lý Nhiên bị dẫn từ phòng nghỉ cục công an ra tra khảo trực tiếp. Vụ án cũng chuyển từ tổ trọng án số ba sang cho tổ năm điều tra, hoàn toàn cách ly với đội Hiểu Kiều. Kiều Hiểu Kiều trầm tư không thể hiểu nổi, chú của Vệ Kiến Đông là lãnh đạo trong cục, hỏi được tin tức mấu chốt nhất. 

Kẻ tình nghi phạm tội cưỡng bức Lý Nhiên, là con trai của bí thư thành ủy. 

Tất cả tư liệu vụ án từ lúc bắt đầu đều biến mất khó hiểu, vật chứng Vệ Kiến Đông thu thập về, tất cả chứng cớ toàn bộ thành ra bất lợi cho Lý Nhiên. 

Kiều Hiểu Kiều thái độ từ khó hiểu chuyển sang vô cùng phẫn nộ, không phải là rất vô pháp vô thiên sao. 

Đi vào văn phòng Vương mập mạp đập mạnh vào bàn, cả đời cục trưởng Vương làm hình cảnh cũng vô cùng khó chịu với tấm màn đen này, lại bị ép tới không có nửa điểm xoay sở. Rất nhanh, Lý Nhiên bị chuyển sang trại tạm giam, hơn nữa, vụ án mới lại được giao xuống, Kiều Hiểu Kiều nghe lệnh đi điều tra một băng cướp, cảnh cáo không cho phép nhúng tay vào vụ án Lý Nhiên. 

Nếu là như thế này có thể khuất phục thì không còn là Kiều Hiểu Kiều. 

Vụ án cướp bóc triển khai thuận lợi, Kiều Hiểu Kiều bề ngoài như không có động thái gì, như rất phục tùng sự sắp xếp của cấp trên. Bên trong thì lén lút, dùng quan hệ cá nhân mỗi ngày đều chạy đến trại tạm giam. 

Lý Nhiên cuộn tròn mình, bảo vệ ngồi trên giường, tóc dài bị cắt đi, ánh mắt dại ra, vẻ mặt héo hon. Hiểu Kiều vừa gọi nàng, cô lập tức liều mạng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi. Cha mẹ cũng đã từ nhà đến thăm ở bên ngoài, cùng nhau khóc thành một đoàn, vốn xa lạ với cuộc sống thành thị, thật sự không có cách gì để giải oan. 

Hai chiếc xe, một đen, một trắng lần lượt dừng trước cửa trại tạm giam, hai cô gái với khí chất khác hẳn nhau từ trên xe bước xuống. Chủ nhân chiếc xe màu đen mặc trang phục công sở, đeo mắt kính gọng vàng, trong tay cầm 1 đống hồ sơ, sẳng giọng khí thế bức người; mà chủ nhân chiếc xe trắng, tóc quăn gợn sóng mặc áo khoác dài, tiếng giày cao gót bước kêu lanh lảnh, kính mát cỡ lớn nhìn như minh tinh điện ảnh xuất hiện. 

Kiều Hiểu Kiều đứng chờ ở ven đường, nhếch môi mỉm cười, đi đến đón chào. 

"Kiều 



Cô gái xinh đẹp tóc quăn gỡ bỏ kính mát xuống, vươn tay ôm Kiều Hiểu Kiều, nũng nịu oán giận bên cổ cô, 

"Sao cô lại như vậy a? Đã bao lâu rồi không tụ tập a? Nếu không đi chúng tôi phải đuổi cô ra khỏi hội?" 

Hiểu Kiều ôm vai cô, mím môi cười cười: 

"Tôi rất nhiều việc a..." 

"Cô bận nhiều việc gì a? Sao còn khó khăn, bận rộn hơn so với Lăng Quân?" Nói xong nhìn nhìn cô gái mặc trang phục công sở cùng lại đây: 

"Lăng Quân còn đi tụ tập nhiều lần, ngay cả bóng cô cũng không gặp được." 

Hiểu Kiều liếc mắt nhìn Lăng Quân, cả hai nhìn cô gái tóc quăn cười bất đắc dĩ: 

"Đã làm mẹ, còn giống như con nít!" 

"Làm mẹ thì làm sao? Cô kì thị chủng tộc a?" 

Cô gái tóc quăn xinh đẹp không vui, tới gần Kiều Hiểu Kiều, chóp mũi gần như đụng tới mặt cô. Vẫn là Lăng Quân tới giải vây: 

"Được rồi, Hiểu Kiều tìm chúng ta có chuyện, ôn lại chuyện xưa để lần sau." 

Lúc này mới rảnh tay thở phào nhẹ nhõm, ba người cùng nhau vào cổng trại tạm giam. 

Thấy người nhà Lý Nhiên, Kiều Hiểu Kiều kể lại vụ án phát sinh đêm đó cùng những vật chứng đem đi kiểm nghiệm cho họ nghe, rồi lại giới thiệu hai người bạn mình dẫn đến: 

"chú Lý, hai cô này là bạn hồi trung học của con: bác sĩ tâm lý, Du Khả; luật sư, Hứa Lăng Quân. Tôi nhờ họ đến hỗ trợ vụ án của Lý Nhiên." 

Đơn giản, rõ ràng, lại làm cho người ta cảm giác hết sức tín nhiệm. Cha mẹ Lý Nhiên hiểu lí lẽ, cảm kích vô cùng, liên tục nói vụ án con gái có hy vọng. 

Nghe Hiểu Kiều nói xong toàn bộ quá trình vụ án, Du Khả vỗ bàn đứng lên: 

"Còn có... pháp luật hay không!!" 

"Khả Khả cô bình tĩnh một chút, không phải tôi đã tìm Lăng Quân đến nghĩ biện pháp sao. Vật chứng hiện tại đưa đi xem xét một lần nữa, chắn chắc khẳng định nhân viên giám định không thoát khỏi liên quan, tuy không có nhiều hy vọng, không tránh được có khi còn phải đưa lên tỉnh. Hiện tại, cảm xúc Lý Nhiên rất không ổn định, bác sĩ tâm lý trong cục đưa đến là một lão già, cùng Lý Nhiên nói chuyện một lần, ngược lại cô ấy càng nghiêm trọng hơn, nên tôi mới tìm cô." 

"Cô khuyên giải cô bé một chút, trạng thái người bị hại kháng án rất quan trọng." 

Hứa Lăng Quân đẩy kính mắt, phát biểu ý kiến. 

Du Khả ngồi trở lại: "Tôi đương nhiên biết, nhưng lỡ bọn con ông cháu cha bao che lẫn nhau, Lý Nhiên vẫn không thể cứu." 

Sắc mặt Kiều Hiểu Kiều càng thêm ủ dột: 

"Chuyện này không có kết quả công bằng, tôi sẽ không bỏ qua!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện