Gió lặng lẽ nổi lên, cuốn tung bụi đất xung quang, bốn phía lặng ngắt như tờ. Đám cường đạo ẩn nấp tại một khoảng cách không xa, nhìn Tiểu Nhạn cùng Tiểu Bạch đề cao cảnh giới cũng bất động.
"Đại ca, sao chúng ta không tấn công?" Cầm đầu nhóm cường đạo là một gã to con, tay cầm thanh đao đỏ như máu, ánh mắt thèm thuồng nhìn hai mục tiêu trước mắt.
"Không cần vội, hiện tại các nàng mới tới địa ngục, đợi đối phương mất cảnh giác rồi chúng ta ra tay bắt các nàng. Làn da đó, ánh mắt đó, ừm, ta không muốn chúng bị trầy xước" Hắn liếm môi, ánh mắt đáng khinh càn quét trên người Tiểu Nhạn. Ánh mắt nàng đỏ rực mà diễm lệ thờ ơ nhìn chung quanh, thỉnh thoảng cong cong có nét cười khiến toàn thân hắn trở nên hưng phấn.
Mấy tên đàn em dưới trướng thấy vậy liền lắc đầu trờ về vị trí.
"Phụ nữ dưới địa ngục quá hiếm hoi mà, nữ nhân từ vị diện khác tới địa ngục càng hiếm hơn nữa. Đại ca hưng phấn cũng phải. Vài năm trước, mấy nữ nhân chúng ta bắt được không chịu nổi đại ca tra tấn đã bỏ trốn, cuối cùng cũng chết dưới lưỡi Quang Viêm của đại ca. Không biết hai nữ nhân này sẽ chịu được bao lâu?"
"Đại ca thích nữ nhân cường hãn, có vẻ nữ nhân có đôi mắt đỏ kia hợp ý đại ca. Ta lại thích nữ nhân nhu thuận, đáng yêu bên cạnh hơn. Đợi lúc đại ca chơi chán, nhất định phải xin đại ca ban nàng cho ta mới được" Đám đàn em dưới trướng dùng thần thức truyền âm với nhau, dâm ý tràn ngập.
"Sao đây Nhạn?" Đột nhiên Tiểu Bạch cảm thấy rùng mình, từng lỗ chân lông dựng đứng cả lên. Nàng cảm thấy có vài ánh mắt không tốt đang bắn tới, nhưng Tiểu Nhạn trước sau vẫn không động nên nàng cũng không dám lỗ mãng.
Tiểu Nhạn mày hơi nhíu, cảm giác chán ghét lan tràn ngày càng mãnh liệt, miệng hơi nhếch, vẽ lên một nụ cười quỷ dị, miệt thị cùng khinh thường.
"Vốn muốn đợi chúng tự mình đi ra, nhưng xem ra, ta phải đích thân mời chúng ra mới được"
Nguyên tố dưới chân bắt đầu tụ tập, hơn năm mươi ngọn thương sắc bén được hình thành xung quanh thân của Tiểu Nhạn.
"Đi!" Nàng khẽ hạ lệnh. Từng ngọn thương như một mũi tên rời cung, xé gió lao đi cực nhanh.
Tên thủ lĩnh còn đang mải mê ngắm mỹ nhân, chợt nghe tiếng gió rít gào thì hoàng hồn, lập tức giơ đao ra chắn.
"Keng! Keng!"
Một trận mưa tên chào hỏi tuy không gây thiệt hại gì cho đối phương, nhưng cũng khiến cho đất đá, cây cối xung quanh đổ rạp.
"Ha ha ha!" Tên thủ lĩnh thấy đã bị bại lộ, cũng không tiếp tục ẩn nấp, cười phá lên, dẫn theo đàn em mình đi ra.
"Tiểu mỹ nhân thật nóng vội, cho dù biết đã bị đại gia nhắm trúng cũng không cần nóng vội vậy đi" Nói rồi ra hiệu cho đám đàn em. Gần hai mươi tên còn lại nhận được lệnh liền lập tức di chuyển, đem Tiểu Nhạn cùng Tiểu Bạch bao vây lại.
"Ồ? Ta chẳng qua thấy vài con chuột đang định vụng trộm, thấy ngứa mắt nên phá chơi thôi. Ai dè đụng phải đại gia ngài đâu?"
Tiểu Nhạn liễm mi cười, bộ dạng có phần lười nhác và quyến rũ.
Tiểu Bạch nhìn một cảnh này liền há miệng không nói được cái gì. Tiểu Nhạn đây là đang làm trò gì? Chính mình cũng có hai lão bà, nhìn Tiểu Nhạn bày ra một bộ tư thế quyến rũ kia, tự nhiên cảm thấy quen thuộc. Tiểu Bạch chính là muốn tự tát mình một cái, người đứng cạnh nàng lúc này thực sự là Tiểu Nhạn sao?
Tiểu Nhạn lúc này cũng đâu biết trong đầu Tiểu Bạch rối rắm, nàng chẳng qua buồn chán, muốn thuận miệng đùa một chút, hoàn toàn chẳng có một chút gì muốn quyến rũ như Tiểu Bạch nghĩ. (Hic, Nhạn thay đổi 180 độ rồi)
Nhưng tên cường đạo kia thì lại khác, hắn mê muội nhìn Tiểu Nhạn, từng cái nhấc tay, nhấc chân của nàng đều khiến hắn nhìn như muốn dùng ánh mắt ăn trọn nàng. Hắn bỉ ổi xoa hai tay.
"Nếu như đã biết là đại gia, vậy thì hai mỹ nhân hạ vị thần nàng đừng chống cự. Không ngại nói cho các nàng biết, ta là La Nhĩ Tư, đã tới trung vị thần đỉnh, gần hai mươi anh em cũng đều đã là trung vị thần, đối phó với hạ vị thần như nàng dễ như trở bàn tay."
La Nhĩ Tư giơ tay chồm tới, muốn ôm lấy Tiểu Nhạn. Tiểu Nhạn lắc mình sang một bên, nhìn La Nhĩ Tư vồ vào không khí, miệng nhoẻn cười.
"Đi theo các ngươi ta sẽ được gì?"
La Nhĩ Tư vô hụt, tự thấy mất mặt, nhưng trước đôi mắt câu hồn diễm lệ, lửa giận của hắn không tài nào phát tác. Hắn cười khà, đôi mắt tràn ngập dâm ý "Nếu các nàng gia nhập chúng ta, sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, chỗ ở hay sự an toàn, quần áo trang phục sức đều không thiếu, thậm chí mỗi đêm chúng ta đều có thể khiến các nàng sung sướng thỏa mãn đến tột đỉnh."
Nghe hắn nói lời cuồng dâm, Tiểu Bạch chán ghét nhăn mày, từ trong không gian lấy ra một thanh kiếm có vỏ màu đen dài.
"Nào nào, tiểu mỹ nhân, hạ vị thần như các nàng không chống lại được trung vị thần như ta đâu" La Nhĩ Tư cười, giơ tay ra hiệu, đám đàn em bắt đầu áp sát, đem vòng tròn bao vây thu nhỏ lại.
"Ừm, nghe điều kiện có vẻ không tệ" Tiểu Nhạn đầu hơi cúi nói, La Nhĩ Tư nghe vậy, nhãn tình không khỏi sáng lên. Nhưng hắn chưa cao hứng được lâu, lại nghe Tiểu Nhạn nói tiếp:
"Nhưng cái ta cần là thần cách cùng tài vật của các ngươi!" Tiểu Nhạn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sẫm yêu dị nay ẩn ẩn sự tức giận.
La Nhĩ Tư nghe vậy liền phẫn nộ " Các nàng nhẹ không ưa ưa nặng, vậy đừng trách chúng ta! Lên cả cho ta!"
Gần hai mươi tên cường đạo cầm vũ khí bổ tới Tiểu Nhạn hai người, khí thế rầm trời.
"Tiểu Bạch, cẩn thận một chút" Tiểu Nhạn quan tâm nhắc nhở.
Tiểu Bạch tinh nghịch nháy mắt "Yên tâm đi, dù sao ta cũng là thần thú, cộng thêm Minh Nguyệt ở đây, vài tên trung vị thần còn không gây hại được ta"
Nàng đem Minh Nguyệt rút ra, kiếm khí sắc bén tràn ngập khắp nơi. Thanh Minh Nguyệt này là nàng lấy được tại đáy Ngọc Lan đại lục. Trải qua nhiều năm mài dũa, thanh kiếm rỉ sét năm xưa nàng nhặt được đã bỏ đi dáng vẻ cũ kỹ, thay vào đó là vẻ đẹp lộng lẫy, bóng loáng cùng sắc bén.
Tiểu Nhạn gật đầu, ngay lúc đó hai đạo thần lực theo hai thanh đao bổ xuống.
Chỉ thấy một ánh tím lập lòe, theo chuyển động của Tiểu Nhạn, Tử Huyết dễ dàng đem hai thân thể kia trực tiếp cắt làm đôi. Nàng đưa tay bắt lấy hai viên Trung Vị thần cách một vàng một xanh đang lơ lửng.
"Hừ, yếu như vậy, là luyện hóa thần cách mà thành thần sao?"
Luyện hóa thần cách để thành thần với tự mình lĩnh ngộ để thành thần, khác biệt rất lớn.
La Nhĩ Tư híp mắt nhìn Tiểu Nhạn cùng Tiểu Bạch, đặc biệt là vũ khí của cả hai.
"Hừ, chỉ là hai cái hạ vị thần mà dễ dàng chống đỡ được vây công của trung vị thần. Chắc chắn vũ khí của cả hai cấp bậc đều không nhỏ, ít nhất là trung vị thần khí, thậm chí là thượng vị thần khí!"
Hai mắt La Nhĩ Tư lóe lên vẻ tham lam. Thượng vị thần khí đại biểu cho sức mạnh gì? Phải biết ngay cả thượng vị thần bình thường cũng chưa chắc có thượng vị thần khí.
Chỉ cần chiếm được hai thanh thần khí đó, đối mặt với Thượng vị thần hắn cũng dám đánh một trận.
"Hô!" La Nhĩ Tư quát lớn, tay nắm chặt trung vị thần khí Quang Viêm, nhằm thẳng tới Tiểu Nhạn đánh tới, uy áp tản mát ra, đè ép xuống đối phương, La Nhĩ Tư cười thầm "Chỉ là một hạ vị thần nho nhỏ, trong tay lại nắm giữ một bảo vật như vậy, thật sự muốn chết mà"
La Nhĩ Tư tự tin mười phần lao tới tấn công Tiểu Nhạn. Mắt thấy đối phương vẫn cười đứng bất động, đột nhiên La Nhĩ Tư cảm thấy không ổn, muốn rút đao lui lại.
Nhưng ngay khi hắn định lùi lại, toàn bộ không gian như bị đông đặc lại, hắn một bước cũng không thể duy chuyển.
"Cái gì?" La Nhĩ Tư giật mình.
Tiểu Nhạn lúc này mới gật đầu "Không gian đống kết, tuy chỉ có thể phát huy trong phạm vi ngắn, nhưng dùng trong cận chiến cũng đủ rồi"
La Nhĩ Tư nghe vậy liền giật mình. Không gian đông kết? Không gian? Trước giờ hắn chưa từng thấy ai có thể điều khiển không gian!
La Nhĩ Tư phẫn nộ, dùng toàn bộ thần lực nhằm phá vỡ không gian trói buộc "Khốn kiếp!"
"Phừng!" Cơ thể hắn bùng lên một ngọn hỏa diễm. Ngọn lửa lớn khiến Tiểu Nhạn giật mình, lùi về phía sau.
"Hừ" La Nhĩ Tư nghiến răng gầm lên, đồng thời ngọn lửa càng bùng cháy mãnh liệt, Quang Viêm chấn động mạnh như muốn phá tan không gian xung quanh.
"Phá cho ta!" Con ngươi La Nhĩ Tư xuất hiện những tia máu, thần lực tiêu hao ngày một nhanh, thân thể hắn như bị hỏa diễm bào mòn, nửa người dưới cùng tay trái chẳng bao lâu bị ngọn hỏa diễm mạnh mẽ nuốt chửng.
"Ầm!" Thần lực mạnh mẽ phá tan trói buộc của không gian, La Nhĩ Tư bộ dáng chật vật, tay cầm Quang Viêm lui lại phía sau khoảng trăm mét.
Tiểu Nhạn thấy không gian đông kết bị phá liền trầm ngâm.
"Cũng phải, ta mới chỉ là Hạ vị thần, thần lực không đủ, nên uy lực của Không gian đông kết cũng khá yếu"
La Nhĩ Tư thở hổn hển, mắt thấy Tiểu Nhạn đang bước tới lại gần, tay chân luống cuống, một mặt vừa dùng thần lực ít ỏi còn lại chữa thương, mặt khác vội la lên
"Mau, công kích tầm xa, tuyệt đối không được lại gần ả!"
Hơn mười tên cường đạo tập trung lại công kích tầm xa với Tiểu Nhạn.
"Ầm Ầm" Chung quang phạm vị 50 mét của Tiểu Nhạn có bốn bức tường đột nhiên xuất hiện, đem nàng vây nhốt lại. Từng đợt sóng âm cùng với hỏa diễm công kích hướng nàng đánh tới.
Hàn quang trong mắt Tiểu Nhạn chợt lóe lên, tay vung Tử Huyết, từng khối Địa nguyên tố tập trung lại tạo thành một bức tường chắn hỏa cầu. Nhưng sóng âm thi lại khác, chúng trực tiếp bỏ qua bức tường chắn, đánh thẳng vào linh hồn hải dương của nàng. Tiểu Nhạn thân thể chấn động lùi về phía sau. Tiểu Bạch quan sát hết thảy liền nộ khí xung thiên, Minh Nguyệt kiếm tản ra một lớp khí trắng đục.
Năm tên cường đạo vẫn đang vây lấy nàng không cho nàng tiến lên nửa bước. Tiểu Bạch khàn khàn ra lệnh "Cút cho ta!"
"Tiểu mĩ nhân, đừng nóng, đại ca sẽ thương hương tiếc ng-" một tên cường đạo còn đang nói dở, đôi mắt của Tiểu Bạch đã tỏa ra màu xanh lục, con mắt thứ ba trên trán vốn luôn đóng nay lại lần nữa mở ra, nhìn chòng chọc vào năm tên trước mắt.
Kỹ năng thiên phú- Nhiếp Hồn.
Tên vừa nãy còn đang mải ba hoa, không phòng bị, đã bị ánh sáng màu xanh kia thâm nhập vào linh hồn, một phách đánh tan linh hồn của hắn. Ngay lấp tức, đôi mắt hắn trợn ngược lên trắng dã, tay đang cầm đao cũng buông lỏng ra, từ trên cao rơi thẳng xuống đất.
"Linh hồn công kích! Cẩn thận" Bốn tên còn lại khá hơn, lập tức lùi lại, né tránh tia sáng màu xanh kia.
"Hừ, tránh cả ra!" Tiểu Bạch vung kiếm, Minh Nguyệt kiếm tựa như có linh thức, thân kiếm rung lên tạo ra những âm thanh quái dị khiến bốn tên kia thần trí chao đảo.
"Nhanh, mau che thính giác lại, không thể nghe âm thanh từ thanh kiếm đó phát ra!" Hai trong bốn tên giật mình hô to, nhưng đã chậm.
"Chết đi!" Tiểu Bạch lạnh lùng quát, đem Minh Nguyệt kiếm bổ xuống đầu hai tên thần trí đã rơi vào trạng thái mơ hồ.
"Phập! Phập!" Dễ dàng giống như cắt đậu phụ vậy, hai tên cường đạo dưới trạng thái mơ hồ không thể phát động ma pháp phòng ngự, bị Minh Nguyệt dễ dàng chẻ ra làm hai.
"Hừ, dám cản ta, chỉ có chết" Tiểu Bạch nhìn hai tên còn lại, lãnh ý tràn ngập khiến bọn hắn sợ hãi.
Bọn họ chỉ là trung vị thần bình thường, luyện hóa thần cách mà thành thần, linh hồn vốn rất yếu nhược, đối mặt với Tiểu Bạch hoàn toàn không có lực hoàn thủ, chỉ biết trơ mắt nhìn Tiểu Bạch giết từng người một.
Tiểu Bạch thấy hai tiên còn lại run rẩy đứng một bên thì nheo mắt cảnh cáo, sau đó liền vội vàng bay đến chỗ Tiểu Nhạn.
Nhưng vừa bay lại gần chỗ Tiểu Nhạn, Tiểu Bạch càng cảm thấy Tiểu Nhạn có gì đó không đúng. Vừa nãy nàng cảm thấy linh hồn của Tiểu Nhạn chấn động dữ dội nên mới vội vàng, không để ý ma lực tiêu hao mà sử dụng thiên phú thần thông.
Tiểu Nhạn nửa quỳ bất động trên mặt đất, đám cường đạo sợ nàng giở trò cũng không dám xáp lại gần, chỉ dám đứng từ xa công kích. Lại một đợt hỏa diễm cùng đất đá và sóng âm đánh tới.
Tiểu Bạch vốn muốn xông tới đánh chặn, nhưng ngay lúc này, Tiểu Nhạn hai mắt chợt bừng tỉnh, hắc vụ tản mát ra mãnh liệt, sát khí ngập trời khiến Tiểu Bạch cũng phải lùi lại.
"Nguy hiểm quá, suýt nữa bị chúng khống chế linh hồn rồi" Tiểu Nhạn trầm thấp cười. Nhìn đám hỏa cầu mãnh liệt đánh tới, nhìn bốn phía bị bốn bức tường cao chặn lại, bay lên không được mà xung quanh cũng không có chỗ tránh, Tiểu Nhạn chỉ cười, tay cầm Tử Huyết cắm thẳng xuống lòng đất.
"Hừ!" Thần lực theo thần kiếm làm vật dẫn, lan truyền dưới lòng đất tạo nên một đợt chấn động mạnh. Bốn bức tường cũng bị thần lực đánh phá, nhanh chóng sụp đổ.
Giam cầm vừa được dỡ bỏ, Tiểu Nhạn cực nhanh bay ra khỏi phạm vi công kích.
"Không thể tùy tiện dùng không gian cùng thời gian, vậy dùng thần lực màu đen này là đủ rồi"
Tiểu Nhạn mỉm cười, lắc mình một cái liền xuất hiện ngay phía sau một tên gầy gò trong số mười tên.
"Ngươi là kẻ đánh ra linh hồn công kích sóng âm! Chết đi" Một tay đặt lên đầu hắn, thần lực màu đen nhanh chóng quán nhập vào đại não của hắn. Chẳng mấy chốc đôi mắt khiếp sợ của hắn trở nên mờ mịt nhìn xa xăm.
"Hừ, cho ngươi biết thế nào là bị khống chế linh hồn! Giết hết đám còn lại cho ta!" Tiểu Nhạn vung tay ra lệnh. Tên gầy gò kia cứng nhắc nâng kiếm chỉ vào mấy tên còn lại, miệng lẩm bẩm "Giết"
Tràng cảnh thoáng chốc trở nên hỗn loạn, những người bị Tiểu Nhạn khống chế quay lại đánh chính đồng bọn của mình.
La Nhĩ Tư nhìn những huynh đệ của mình đang chém giết lẫn nhau, gân xanh trên trán nổi lên, tay cầm Quang Viêm bất chấp tất cả lao tới, gầm lên phẫn nộ
"Con đà bà chết tiệt!"
"Bốp" Nhưng hắn chưa kịp lại gần Tiểu Nhạn thì đã bị Tiểu Bạch tung một cước vào bụng hắn, khiến hắn văng ra một quãng xa.
"Đằng nào cũng chết, nhưng ta lại muốn ngươi chứng kiến huynh đệ của ngươi đồ sát lẫn nhau" Tiểu Nhạn tà ác cười. Đây là sự trừng phạt cho việc dám mơ tưởng tới nàng.
La Nhĩ Tư tuyệt vọng nhìn từng huynh đệ của hắn bị huynh đệ khác giết chết. Nỗi căm hận dâng tràn, nhưng hắn bị thương quá nặng, thần lực tiêu hao quá nhiều, giờ đây ngay cả một chút sức lực cũng không có.
La Nhĩ Tư tuyệt vọng nghĩ. Nếu hắn không tham lam và khinh địch, ngay từ đầu chỉ công kích linh hồn và công kích tầm xa thì có lẽ giờ đây cục diện có lẽ đã khác.
Sau một hồi đại chiến, gần hai chục người tính cả La Nhĩ Tư, giờ đây chỉ còn lại sáu người. La Nhĩ Tư nhìn năm huynh đệ còn lại của mình, toàn thân đầy máu, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía xa, trong tâm lại một hồi rét lạnh "Lẽ nào các ngươi cũng định biến ta thành nô lệ như vậy?"
"Nô lệ?" Tiểu Nhạn bật cười, sau đó nàng lại gần một tên bị thương, xuất huyết nhiều đến nỗi môi tím tái "Nhiệm vụ đã xong, các ngươi tự xử đi"
La Nhĩ Tư nghe vậy, đôi đồng tử co rụt lại, chỉ thấy năm huynh đệ của hắn tay cứng nhắc cầm đao giơ lên, từng người một đem lưỡi đao cắm thẳng vào mi tâm của chính mình.
"A! Huynh đệ của ta!" Nhìn thấy năm thần thể đổ ầm xuống, La Nhĩ Tư gào lên, nước mắt khó ức chế tuôn rơi, căm hận dâng lên tới cực điểm làm khuôn mặt hắn méo mó biến dạng.
"Ngươi, còn đàn bá chết tiệt! Ác quỷ! Ngươi là ác quỷ!"
Tiểu Nhạn nghe hắn nổi điên chửi bậy, ánh mắt xẹt qua một tia khó chịu, cầm Tử Huyết khẽ vung lên.
"Phập!" Tiếng chửi bới im bặt, La Nhĩ Tư há to miệng, tứ chi giật giật một hồi liền bất động.
Tiểu Nhạn đem kiếm rút ra. Nàng nhìn máu tươi chảy trên thân kiếm, nhìn đến thất thần.
"Ác quỷ? Liệu một ngày Địch Lỵ Á tỉnh lại, thấy một kẻ ác ma như ta, nàng ấy sẽ sợ hãi sao?"
Tiểu Nhạn bật