Địch Lỵ Á thấy Tiểu Bạch trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng Tiểu Nhạn thì thấy ai kia biểu tình bình thản đang tiến lại chỗ nàng. Địch Lỵ Á ngắm nhìn Tiểu Nhạn một vài giây, liền cười cười

"Nhạn, chúc mừng huynh đã đột phá"

"Cũng chỉ đột phá chút đỉnh không đáng kể thôi, muội cũng thật tinh mắt nha." Tiểu Nhạn bước tới đứng bên cạnh nàng, vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc vàng mềm mại. Sau khi đột phá cửu cấp, cộng với hoa văn kỳ lạ trên vai, cả người Tiểu Nhạn lúc này không phải trầm ổn như mặt nước khi trước, mà khiến cho người ta cảm thấy một loại khí tức bạo ngược, sắc bén, giống như một bảo đao vừa ra khỏi vỏ vậy.

Lam Đức thấy hành động thân mật của hai người thì kho khỏi ho nhẹ, cũng hướng về Tiểu Nhạn cười chúc mừng

"Không hổ danh là Thiên tài của Ân Tư Đặc học viện, không chỉ tư chất ma pháp hơn ngươi mà về thiên phú chiến sĩ cũng không tệ, chẳng hay ngươi đột phá chiến sĩ cấp mấy?"

Tiểu Nhạn hơi ngẩn ra, chiến sĩ? Làm sao tên Lam Đức kia biết nàng ngoài một ma pháp sư, còn là một chiến sĩ? Nhưng sau đó nàng liền hiểu ra, Lam Đức là quốc vương, muốn tìm một ít tình báo về nàng thì thật sự rất dễ dàng...

"Bệ hạ quá lời, Thiên tài chỉ là do mọi người tâng bốc ta quá thôi. Còn về cấp bậc chiến sĩ, cũng không giấu gì ngài, ta hiên giờ là ngũ cấp chiến sĩ" Nàng cũng không muốn tiết lộ bản thân đột phá, dù sao bản thân sống yên ổn đã lâu, đột nhiên hiển lộ thiên tư hơn người sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái.

Tiểu Nhạn nàng nghĩ không sai, các thế lực lớn hiện nay đang ra sức chiêu mộ thêm nhân tài, dụ dỗ, mua chuộc, thậm chí là đe dọa, và nếu không đoạt được, có thể dẫn tới việc bị truy sát,...

Lam Đức gật đầu, ngũ cấp chiến sĩ không hẳn là một nhân vật gì lợi hại, địa vị so với một ngũ cấp ma pháp sư thông thường có thể còn thấp hơn một bậc.

"Trần Tiểu Nhạn, ta có một đề nghị, ngươi nghĩ sao về việc gia nhập vào dưới trướng của ta"Lam Đức bất ngờ đề nghị.

Tiểu Nhạn bất ngờ, nàng căn bản không nghĩ tới đối phương sẽ đề nghị như vậy. Suy nghĩ trong chốc lát nàng bật cười.

Đế vương quả nhiên vẫn là đế vương, vừa có ý định cướp người yêu của ta, lại muốn ta về làm việc dưới quyền của hắn. Lam Đức này mà không làm vua quả thực quá uổng.

Tiểu Nhạn nhìn hắn, đưa tay vòng qua, ôm lấy eo Địch Lỵ Á, hơi dùng sức một chút, khiến Địch Lỵ Á mất trọng tâm ,ngã vào lồng ngực của nàng, cười nói

"Bệ hạ có lòng, ta xin nhận. Có điều, ta xưa nay không quen khom lưng quỳ gối, càng không muốn phải cúi đầu, khuất phục trước ai, vậy nên phần coi trọng này của bệ hạ, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta không đồng ý. Trời cũng không còn sớm sủa, nếu bệ hạ không còn việc gì nữa, cũng nên quay về, kẻo trong cung lo lắng"

Ý tứ của Tiểu Nhạn rất rõ ràng, Lam Đức xấu hổ cười. Hắn có việc tới tìm Long Nhĩ Tư đại sư, lúc trở ra vừa lúc nhìn thấy Địch Lỵ Á đang đùa giỡn với tiểu miêu, không nhịn được ở lại nói chuyện với nàng vài câu, nào ngờ đã hết cả một buổi chiều.

"Ha ha, vậy cũng không phiền đại sư và ngươi nữa. Đề nghị của ta, ngươi cũng không cần vội từ chối, tuy nói là làm việc dưới quyền của ta, nhưng thực chất chúng ta đều đang ra sức vì Đại Tế Ti. Ngươi gia nhập có thể không cần khom lưng quỳ gối với ta, cứ suy nghĩ kỹ đi" Nói rồi hắn phất tay áo rời đi.

"Hừ, tên háo sắc cuối cùng cũng đi" Tiểu Bạch lúc này liền từ trong lòng Địch Lỵ Á nhảy xuống, nhìn Tiểu Nhạn một cái "Trông vợ cho ngươi cả buổi, giờ trả vợ ngươi cho ngươi, ta đi kiếm gì đó ăn mới được"

Tiểu Bạch đi rồi, để lại Tiểu Nhạn và Địch Lỵ Á vẫn đứng ôm nhau, gió chiều nhẹ thôi, mang một chút lạnh lạnh, dễ chịu khoan khoái.

"Muội chờ ta có lâu không?" Tiểu Nhạn cưng chiều vuốt ve tóc nàng, cái khí thế sắc bén vừa rồi dần thu lại, trở về dáng vẻ trầm ổn, hiền hòa.

"Huynh nha, tức giận cũng nên kiềm chế một chút, hắn là quốc vương, đắc tội sẽ không tốt. Với cả, đột nhiên ôm người ta như vậy, thật hư." Địch Lỵ Á nói vậy, nhưng cũng rất tự nhiên và thoải mái tựa trong lòng Tiểu Nhạn.

"Muội không nghe sao? Hắn còn muốn chiêu dụ ta về dưới trướng nữa đấy." Tiểu Nhạn đắc ý cười, nàng cũng chẳng lo lắng chuyện đế vương thù dai, dù sao nàng cũng đạt tới cửu cấp, mang Địch Lỵ Á chạy trốn cũng chẳng phải việc gì quá khó khăn, chỉ có điều...

"Địch Lỵ Á, nếu như quả thật ta bị Lam Đức ghi hận, làm khó dễ, buộc phải rời đi đế quốc này, muội có đi theo ta hay không?" Tiểu Nhạn ưu phiền hỏi, Địch Lỵ Á rất coi trọng người nhà, đặc biệt là phụ mẫu của nàng, bảo nàng ấy bỏ gia đình trốn đi cùng nàng có chút thiệt thòi.

Địch Lỵ Á ngẫm nghĩ một chút, sau đó chầm chậm thở dài "Thật ra, phụ thân muội có ý định gả muội cho bệ hạ làm hậu"

"Cái gì?" Tin này thật sự giống như sét đánh giữa trời quang, Tiểu Nhạn cảm thấy lão già Đại Á Lai Ân này có phải hồ đồ rồi không? Khi không lại định đẩy Địch Lỵ Á vào hậu cung đầy rẩy tranh đấu, nguy hiểm?

"Huynh yên tâm, muội tất nhiên sẽ không đồng ý rồi, chỉ có điều phụ thân gây sức ép, sắp tới có lẽ muội sẽ không thể tới gặp huynh được nhiều" Địch Lỵ Á rầu rĩ nói.

"Nếu như huynh là một cửu cấp ma pháp sư hay một Thánh ma đạo, có lẽ phụ thân sẽ nghĩ lại"

"Địch Lỵ Á, nói cho muội hay một tin, vừa rồi muội nói ta đột phá, nhưng ta còn chưa nói ta đột phá cái gì đâu?" Tiểu Nhạn thần bí cười.

"Không phải huynh đột phá lên bát cấp hay sao?" Tiểu Nhạn mấy ngày trước cũng nói với nàng rất có thể trong tháng này, Tiểu Nhạn sẽ đột phá lên bát cấp.

Tiểu Nhạn gật đầu, sau đó lại lắc đầu khiến Địch Lỵ Á vô cùng khó hiểu.

"Ta đúng là đột phá bát cấp, nhưng không chỉ dừng lại ở bát cấp đâu" Tiểu Nhạn cười đắc ý "Ta bây giờ là cửu cấp cường giả rồi"

"Thật sao?" Địch Lỵ Á không thể tin được, kinh hô một tiếng. Tiểu Nhạn năm nay mới bao nhiêu tuổi? Mười bảy tuổi, mười bảy tuổi, cửu cấp ma pháp sư, trong lịch sử trước đây chưa từng có, thật sự khó mà tin được.

Nếu nói về chiến sĩ, tu luyện đấu khí, nếu đạt được một thiên tài địa bảo gì đó thì có thể làm cho đấu khí đại trướng. Cảnh giới cũng có thể gặp được lĩnh ngộ.

Mười mấy tuổi, đạt tới cửu cấp: Trong lịch sử có!

Còn Tinh thần lực này nói đùa chứ không thể cứ nói tăng là có thể tăng.

"Có lẽ muội đã biết tới Phong Ảnh thuật?" Nhìn biểu tình kinh ngạc của Đich Lỵ Á, Tiểu Nhạn không thể làm gì khác hơn ngoài trình diễn một chút. Lúc này Địch Lỵ Á mới hoàn toàn tin tưởng. Những ngày gần đây, phụ mẫu liên tục khuyên nhủ nàng từ bỏ Tiểu Nhạn, nhưng với thực lực của Tiểu Nhạn bây giờ, nàng tin rằng phụ mẫu sẽ nghĩ lại.

Địch Lỵ Á rất muốn nhanh chóng báo cho phụ mẫu biết, để hai người họ chúc phúc cho nàng cùng Tiểu Nhạn.

Nhìn Địch Lỵ Á vui vẻ rời đi, trong lòng Tiểu Nhạn vẫn có phần bất an. Phụ thân nàng sẽ chịu bỏ qua danh phận Hoàng Hậu của một đế quốc sao?

"Tiểu Bạch, tên ham ăn kia, ăn đủ rồi thì tới phủ Lai Ân, bảo vệ Địch Lỵ Á, nếu như cần thì mang nàng ấy về đây cho ta"

Vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn...

Đêm tối, ở phủ đệ gia tộc Lai Ân

Phu phụ Đại Á Lai Ân hai người vô cùng nghi hoặc yên lặng lắng nghe, rốt cuộc là muốn nói về chuyện gì đây?

"Phụ thân, mẫu thân, con có một việc muốn nói với các người." Địch Lỵ Á hít một hơi thực sâu.

Mẫu thân nàng bật cười "Là đại hỷ sự gì mà lại có bộ dạng như thế này a?"

Địch Lỵ Á cũng nở nụ cười

"Vâng, phụ thân, mẫu thân, các người lúc đầu không phải đều nói Tiểu Nhạn huynh ấy xuất thân thấp kém, thực lực không đủ để làm con rể gia tộc chúng ta sao? Bây giờ huynh ấy đã đạt cửu cấp rồi"

"Cái gì?" Phu phụ hai người đồng thanh kêu lên.

"Địch Lỵ Á nữ nhi yêu quý của ta, ngươi không thể lừa gạt được phụ thân của mình đâu, dù sao thì chuyện này theo như lời ngươi nói thật sự quá không thật" Đại Á Lai Ân đáp.

Địch Lỵ Á cười, lúc đầu nàng cũng không tin"Phụ thân, tin tưởng con, nữ nhi không lừa gạt người"

Tiểu Nhạn mười bảy tuổi đã đạt cửu cấp ma đạo sư, thì việc có thể lên tới Thánh ma đạo, gần như là chắc chắn, Địch Lỵ Á mười phần tin tưởng phụ mẫu sẽ đồng ý mối lương duyên này.

Đại Á Lai Ân lắc đầu cười đáp: "Con gái ngoan, mặc dù tên tiểu tử kia đã đạt cửu cấp, tương lai có thể là một Thánh ma đạo, nhưng làm thê tử của một Thánh ma đạo, làm sao bằng được với đế quốc hoàng hậu đây?"

Nụ cười trên mặt Địch Lỵ Á bỗng vụt tắt.

"Phụ thân, người muốn nói gì?" Địch Lỵ Á vẻ mặt bỗng ngưng trọng xưa nay chưa từng thấy.

Đại Á Lai Ân thở dài đáp: "Địch Lỵ Á, đúng, Tiểu Nhạn mười bảy tuổi đạt cửu cấp, hắn rất lợi hại. Song Lam Đức bệ hạ cũng là hoàng đế của Ngọc Lan đế quốc chúng ta, ngươi nên gả cho người thì hay hơn. Hơn nữa ... Lai Ân gia tộc chúng ta cũng nhờ đó mà thu được lợi ích."

Địch Lỵ Á nhìn phụ thân mình, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.

"Phụ thân, người có còn là phụ thân của ngày xưa không?" Giọng nói của Địch Lỵ Á đã khản cả đi.

Đại Á Lai Ân cứng lại. Thê tử của ông ta cũng tương tự.

"Chẳng lẽ trong mắt phụ thân, quyền thế gia tộc còn quan trọng hơn hạnh phúc của đứa con gái của hai người?" Địch Lỵ Á thật sự không thể hiểu được phụ mẫu của nàng nghĩ gì.

"Con yêu Tiểu Nhạn, từ khi bắt đầu học cùng nhau con đã yêu Tiểu Nhạn, không phải vì huynh ấy là một thiên tài, mà chỉ đơn giản là con yêu huynh ấy" Địch Lỵ Á lệ đã ướt hoen mi."Khi trước, phụ thân chê Tiểu Nhạn xuất thân bình thường, không gia thế, tài năng cũng nửa vời, không thể giúp gia tộc chúng ta. Con nhẫn nhịn, nhẫn nhịn chờ huynh ấy cường đại hơn."

Địch Lỵ Á suốt 7, 8 tháng gần đây, trong lòng vẫn tràn đầy áp lực.

"Rốt cuộc cho tới hôm nay, Tiểu Nhạn cũng đạt tới cửu cấp cường giả.. Con hôm nay đang rất là cao hứng, con hy vọng ... con sẽ được cha mẹ yêu quý của mình chúc phúc. Chỉ có điều ..." Địch Lỵ Á vừa nói, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra, "Các người khiến con thực thất vọng, thực sự thất vọng."

Phu phụ Đại Á Lai Ân đều trầm mặc nhìn con gái.

"Phụ thân, mẫu thân, con rất yêu các người, rất quý trọng các người." Địch Lỵ Á hít một hơi thực sâu. "Nếu các người còn quý trọng con, con hy vọng tới ngày cùng Tiểu Nhạn kết hôn, có thể được các người chúc phúc. Nếu các người không còn quan tâm đến nữ nhi này nữa ... thì đành vậy."

Địch Lỵ Á nói xong liền xoay người rời đi. Tiểu Bạch đã đứng chờ sẵn ở cửa từ khi nào.

Đại Á Lai Ân phu phụ trong lúc nhất thời đều có chút mông lung.

Đợi đến khi nữ nhi đã đi rồi, bọn họ mới tỉnh ngộ lại.

"Địch Lỵ Á." Bọn họ mặc dù gọi lại song lúc này Địch Lỵ Á đã cưỡi Tam Nhãn Linh Miêu lao vút đi trong đêm tối.

~~~ Ầy, lẽ ra định đăng sớm hơn, mà vừa lúc đăng thì crush rủ chơi game nên quên béng luôn, đăng muộn quá hà,xin lỗi mọi người he . Địch Lỵ Á thực ra là một cô nàng cực quyết đoán, nói đi là đi luôn đc, bỏ nhà theo gái mà ~ Mah, mình đăng xong lại chơi với crush nữa đây,hi hi, mọi ng đọc vui ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện