Sáng ngày hôm sau, những nhân vật tầm cỡ bắt đầu xuất hiện.

"Lâm Lôi, ngưoi tính tiếp đãi những nhân vật tầm cỡ kia như thế nào?" Tiểu Nhạn đến bên hắn dò hỏi.

Lâm Lôi bây giờ dám chắc đã được Quang Minh giáo đình chú ý, những đại nhân vật trong Quang Minh giáo đình và một số quý tộc Phân Lai thành sẽ nhanh chóng biết tin phụ thân hắn chết. Hầu hết trong số họ sẽ đến bái tế, đương nhiên Lâm Lôi phải chuẩn bị tiếp đãi.

"Cái gì cần chuẩn bị, ta đã chuẩn bị xong rồi" Lâm Lôi bình thản đi ăn sáng. Ăn xong hắn lại tiếp tục quỳ trong phòng khách thủ hiếu.

Khoảng bảy giờ sáng hôm đó, phía ngoài phủ đệ Ba Lỗ Khắc chợt vang lên tiếng vó ngựa. Một đoàn xe sang trọng dừng trước cửa ...

"Lão Tam!" "Tiểu Nhạn" giọng nói quen thuộc vang lên. Tiểu Nhạn và Lâm Lôi hơi giật mình quay lại, thấy mấy người Lỗ Ân, Gia Âm, La Hoa, còn có Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì – ba huynh đệ cùng ký túc xá của Lâm Lôi đang bước vào.

Đột nhiên phải chịu cú sốc lớn, tâm trạng của Lâm Lôi vô cùng u ám. Nhưng khi nhìn thấy ba huynh đệ đã cùng mình lớn lên ở Học viện ma pháp Ân Tư Đặc, trên mặt hắn bất giác nở nụ cười.

Sáu người Lỗ Ân, Gia Âm, La Hoa, Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì sau khi vào phòng khách liền tiến đến quỳ trên bồ đoàn, khấu đầu.

"Tiểu Nhạn, tối qua ta mới biết tin cha ngươi mất, liền đi cùng Gia Âm và La Hoa tới đây cấp tốc tới đây, ngươi đừng quá đau buồn" Lỗ Ân thấp giọng nói

"Đa tạ các ngươi!" Tiểu Nhạn cúi đầu cảm kích.

Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc cũng vỗ vai an ủi Lâm Lôi.

"Đa tạ các ngươi ..." Lâm Lôi nhìn Da Lỗ: "Da Lỗ lão đại, việc tiếp đãi các quý tộc đành nhờ các ngươi vậy, ta chưa từng có kinh nghiệm trong những chuyện thế này!"

Da Lỗ gật đầu: "Yên tâm đi, ta mang tới đây không ít người, chuyện tiếp đãi nhất định sẽ chu đáo."

Ô Sơn Trấn hiện tại cũng chỉ còn phủ đệ Ba Lỗ Khắc là có người, không khí có phần vắng lặng.

Vậy mà khoảng mười một giờ trưa, mặt đất lại thêm một cơn chấn động, tiếng vó ngựa dồn dập nhưng chỉnh tề, thậm chí còn lớn hơn cả tiếng đoàn xe của nhóm người Lỗ Ân. Một đội kỵ binh hùng tráng áo giáp sáng loáng dẫn đầu phi tới, phía sau là hai cỗ xe ngựa xa hoa. Hai chiếc xe này đều có bốn ngựa kéo, đánh xe đều là những chiến sĩ tráng kiện.

Sau hai xe này là những cỗ xe chở đầy lễ vật, sau cùng lại có một đoàn kỵ binh giáp trụ ngất trời, hộ vệ cả đoàn xe.

Khí thế lẫm liệt của đoàn kỵ sĩ mang Vương bài Quang Minh giáo đình khiến mọi người không khỏi run lên, những cỗ xe hào nhoáng lại làm họ không tin nổi vào mắt mình.

Đoàn xe dừng lại trước của phủ đệ gia tộc Ba Lỗ Khắc. Từ bên trong, không ít người đi ra phụ trách việc sắp xếp ngựa xe.

"Hồng y đại giáo chủ Cát Nhĩ Mặc đại nhân, Hồng y đại giáo chủ Lan Phổ Sâm đại nhân, tới ..." Giọng xướng của gia nhân vang lên.

Thì ra là Hồng Y giáo chủ, Tiểu Nhạn lần đầu được diện kiến hai vị hông y giáo chủ này.

"Cộp! Côp! Cộp" Tiếng vó ngựa lại dồn dập vang lên. Sau khi đoàn xe của Quang Minh giáo đình đến không lâu, lại là một đoàn xe không kém phần đẹp đẽ đang tiến tới, thậm chí còn có phần hấp dẫn hơn vì tháp tùng theo xe là những thị nữ dung mạo xinh đẹp với làn da trắng ngần.

Đi giữa đoàn là cỗ xe ngựa màu vàng sang trọng. Những kỵ sĩ dũng mãnh đang phô bày tài khiển mã siêu quần, đoàn xe dài dằng dặc nhưng tiếng vó ngựa lại chỉnh tề như chỉ có một chiếc xe duy nhất.

Đoàn xe dừng trước cửa phủ đệ gia tộc Ba Lỗ Khắc. Từ phủ đệ vang lên tiếng hô: "Quốc vương Phân Lai vương quốc, Khắc Lai Đức bệ hạ tới!"

"Quốc vương Bệ hạ?"

Tiểu Nhạn nhíu mày. Lại một nhân vật tầm cỡ đến, thậm chí nhân vật này còn có thể là hung thủ gián tiếp giết chết mẹ Lâm Lôi. Tiểu Nhạn rõ ràng cảm thấy Lâm Lôi siết chặt nắm tay, nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, lắc đầu. Lâm Lôi hít sâu một hơi liền trấn tĩnh lại, hơi hướng nàng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Tiếng vó ngựa cứ thế vang lên không ngừng, từng đoàn xe lũ lượt kéo tới, tất cả đều dừng lại trước cổng phủ đệ Ba Lỗ Khắc.

"Bá Nạp đại nhân, công tước Phân Lai vương quốc tới ..."

"Kiệt Bố đại nhân, hầu tước Phân Lai vương quốc tới ..."

"Châu Nặc đại nhân, bá tước Phân Lai vương quốc tới ..."

"Bá Nạp Đức đại nhân, Đức Bố Tư gia tộc, Phân Lai vương quốc tới ..."

"Địch Lỵ Á tiểu thư, Lai Ân gia tộc, đế quốc Ngọc Lan tới ..."

Nghe gia nhân xướng lên tên của Địch Lỵ Á, Tiểu Nhạn không khỏi trợn tròn mắt. Địch Lỵ Á nàng không phải đã trở về gia tộc rồi sao? Sao nàng lại tới nơi này? Tiểu Nhạn ngẩng đầu nhìn, vừa vặn đụng trúng một ánh nhìn ôn nhu đang chăm chú quan sát nàng. Địch Lỵ Á một thân y phục màu trắng, tiến lại gần Tiểu Nhạn, vẻ mặt đầy sự quan tâm lo lắng, bên cạnh là Ngải Lệ Tư cũng đang lo lắng nhìn Lâm Lôi.

"Lâm Lôi, Tiểu Nhạn đừng quá đau buồn"

"Đa tạ muội" Tiểu Nhạn hơi gật đầu, cũng vì ngại hoàn cảnh hiện tại, không thì Tiểu Nhạn đã ôm chầm lấy Địch Lỵ Á. Đối với cái chết của Hoắc Cách, nàng vẫn vô cùng áy náy, hối hận.

"Đại nhân Bạt Đức Sâm, công tước Phân Lai vương quốc tới ..." Đột nhiên tiếng xướng từ bên ngoài vọng vào.

Lâm Lôi hơi chau mày. Nhưng sau đó hắn cũng nhịn xuống, bình tĩnh lại. Tiểu Nhạn cười nhạt một tiếng, xem ra đã tới đông đủ cả rồi.

Tiểu Nhạn và Lâm Lôi vẫn tiếp tục quỳ trong đại sảnh, những người bên ngoài lần lượt bước vào tế lễ ...

Yến tiệc hôm đó cả hai đều không tham dự.

Chiều tối, rất nhiều quý tộc đã rời khỏi Ô Sơn Trấn quay về Phân Lai thành, nhưng một số ít người vẫn lưu lại, như Hồng y đại giáo chủ Cát Nhĩ Mặc hay Địch Lỵ Á ...

Sau bảy ngày thủ tang, buổi tối, Tiểu Nhạn trở lại phòng tiếp tục tu luyện.

Chợt "Cộc cộc ...!" Tiếng gõ cửa vang lên, liền đó là một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Nhạn, là muội, Địch Lỵ Á, có thể vào được không?"

Tiểu Nhạn giật mình, đêm hôm khuya khoắt, Địch Lỵ Á tới lúc này, không phải lại muốn ngủ cùng mình như cái lần trước đêm nàng đi ma thú sơn mạch chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng miệng lại đáp: "Vào đi!"

Cửa phòng mở, Địch Lỵ Á bước vào.

Hai mắt Tiểu Nhạn bất chợt sáng lên, Địch Lỵ Á mặt chiếc váy liền áo màu đỏ nhạt, mái tóc ánh kim búi cao càng tôn thêm vẻ thanh nhã của chiếc cổ trắng ngần ... Khụ, ba tháng không gặp, Tiểu Nhạn thừa nhận bản thân có chút khao khát người con gái này.

"Tiểu Nhạn, huynh không sao chứ?" Địch Lỵ Á bước đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nhạn hỏi.

"Ta không sao, muội đừng lo" Tiểu Nhạn cười đáp. Lúc này không có người, bên cạnh lại là giai nhân mình hằng mong nhớ, Tiểu Nhạn vươn tay, kéo Địch Lỵ Á vào trong lồng ngực.

"Làm sao muội lại tới đây? Ta không phải đã nhắc muội trở về Lai Ân gia tộc?"

Địch Lỵ Á ôm lấy eo nàng, tham lam chiếm lấy chút ấm áp từ trên người Tiểu Nhạn "Muội nghe phụ thân huynh mất, muội lo lắng cho huynh nên liền từ Phân Lai Thành chạy tới đây. Sao nào? Huynh không chào đón muội sao?"

"Không, không phải thế" Tiểu Nhạn bối rối.

Địch Lỵ Á bật cười khẽ, sau đó thở dài "Tiểu Nhạn, đêm hôm muội còn tới gặp huynh là để nói cho huynh biết, muội thực sự  sắp phải về gia tộc. Chắc huynh cũng biết năm nay là năm Ngọc Lan lịch 9999, không lâu nữa liền tới năm 10000. Ngày đầu tiên trong năm là ngày lễ quan trọng nhất tại Ngọc Lan đại lục, ngày Tết của năm Ngọc Lan 10000 đương nhiên lại càng có ý nghĩa quan trọng ..."

Năm thứ 10000, Tiểu Nhạn cũng chính thức sang tuổi mười bảy.

Tiểu Nhạn nghĩ chuyện ngày Tết thứ 10000 quan trọng cũng là điều dễ hiểu, nhưng nàng nghĩ không ra vì sao Địch Lỵ Á lại nhắc tới chuyện này.

" Gia tộc ta vì thế đã hạ lệnh, Tết Ngọc Lan lần chúng ta sẽ cử hành Đồng Khánh Quốc Lễ. Cha ta đã biết ta cùng huynh chuyện tình, ý tứ của ông là muốn huynh cùng ta trở về tham dự" Địch Lỵ Á bẽn lẽn nói, gương mặt hơi đỏ lên.

Tiểu Nhạn nghe vậy thì không khỏi sững sờ, sau đó cười bất đắc dĩ. Đây là muốn con gái dẫn 'bạn trai' về ra mắt gia đình sao?

Nhưng cái người 'bạn trai' là nàng đây thực chất lại là một nữ nhân. Nhìn ánh mắt mong chờ của Địch Lỵ Á, Tiểu Nhạn không khỏi chần chờ.

"Địch Lỵ Á, ta..."

"Huynh cũng sơ tán mọi người dân trong Ô Sơn Trấn rồi. Trên lý thuyết, huynh có thể đi cùng ta, phụ thân ta cũng rất muốn gặp huynh" Địch Lỵ Á gắt gao cằm lấy tay nàng, ý tứ không cho nàng từ chối nữa.

Tiểu Nhạn thở dài gật đầu, lâu lâu Địch Lỵ Á bạo phát, bá đạo cường ngạnh, không theo ý nàng không được mà.

Nhận được sự đồng ý của Tiểu Nhạn, Địch Lỵ Á không khỏi vui vẻ, thơm một cái lên mặt nàng. Cảm nhận được sự ấm áp, ướt át, mềm mại lướt trên má, lại nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng trước mặt. Địch Lỵ Á trong ánh nến mờ ảo lại càng thêm kiều diễm, cuốn hút. Dục hỏa trong cơ thể bắt đầu thiêu đốt, lý trí của Tiểu Nhạn cũng dần lụi tàn. Nàng cúi xuống, bắt lấy đôi môi hồng nhỏ nhắn quyến rũ mà hôn ngấu nghiến, thuận thế xoay người, đem Địch Lỵ Á đặt dưới thân.

"Ưm..."

Địch Lỵ Á bị hôn đến đầu óc mê đảo, cơ thể nhuyễn ra, hơi thở vì nụ hôn kéo dài mà trở lên gấp gáp, trong đêm tối vọng ra lại trở thành âm thanh ái muội.

Tiểu Bạch vốn sau khi Địch Lỵ Á vào phòng liền thức thời đi ra, tránh cho lại bị tổn thương mắt. Vốn đang nằm canh giữ trước cửa, chợt nghe thanh âm hổn hển vọng từ trong ra, xấu hổ lủi ra xa, trong lòng không ngừng mắng

"Tiểu Nhạn chết tiệt, đồ mê gái, đồ háo sắc....".

Trong phòng, nhiệt độ không khí tăng cao, cho đến khi Địch Lỵ Á sắp thở không nổi, Tiểu Nhạn mới luyến tiếc buông ra.

Nhìn thiên hạ dưới thân, Tiểu Nhạn cảm thấy hỏa trong người mình sắp bức bản thân đến điên rồi, Địch Lỵ Á gương mặt ửng đỏ, da thịt vốn trắng nõn nay lại có thêm một tầng ửng hồng, kết hợp cùng với y phục màu hồng nhạt lại càng tăng thêm vẻ ma mị.

Địch Lỵ Á nhìn Tiểu Nhạn đang thất thần, suy yếu đẩy nhẹ đối phương, ý đồ muốn chạy. Tiểu Nhạn bắt lấy ngọc thủ, cười khẽ, chuyển mình hạ thấp người xuống, nhằm thẳng cần cổ trắng ngần của Địch Lỵ Á mà khẽ cắn mút.

"A?! Tiểu, Tiểu Nhạn, chờ chút đã" Địch Lỵ Á kinh hoảng la lên, bên khóe mắt có một giọt nước long lanh.

"?!" Đôi mắt nâu của Tiểu Nhạn sớm đã bị dục vọng che phủ, trở nên mờ mịt không rõ, giọt nước mặt của Địch Lỵ Á rơi trên mu bàn tay nàng, khiến nàng như bị giội một gáo nước lạnh.

"Xin, xin lỗi muội" Tiểu Nhạn luống cuống bò xuống, trong lòng tự mắng bản thân vô sỉ, hồ đồ.

"Ngốc tử này, huynh dọa ta sợ đấy" Địch Lỵ Á ngồi dậy, hơi thở vẫn còn có chút gấp gáp. Thấy Tiểu Nhạn cúi đầu, trầm mặc, hối lỗi, Địch Lỵ Á không khỏi bật cười. Hôn hôn một chút lên khóe môi Tiểu Nhạn, Địch Lỵ Á ậm ừ nói "Hôm nay ta có chút không tiện, xin, xin lỗi huynh" Càng nói, giọng Địch Lỵ Á càng nhỏ, lỗ tai càng hồng như muốn xuất huyết.

Tiểu Nhạn thấy Địch Lỵ Á nói vậy thì trong lòng càng thêm hổ thẹn. Đây là mình bị làm sao vậy? Nhịn nhiều quá lên hóa rồ sao? Địch Lỵ Á còn chưa biết thân phận thật của mình nữa, sao có thể đối với nàng làm ra cái loại chuyện như vậy?

"Xin lỗi muội" Tiểu Nhạn hít một hơi thật dài "Muội nên ghét ta đi".

"Vì sao?" Địch Lỵ Á khó hiểu hỏi lại.

"Vì ta đã lừa gạt tình cảm của muội" Tiểu Nhạn nói ra từng từ một cách khó khăn, tim nàng nhảy bình bịch như muốn phá tan lồng ngực xông ra ngoài.

"Huynh lừa ta sao? Huynh không yêu thích ta?" Địch Lỵ Á nghẹn ngào, viền mắt chợt đỏ.

"Ngốc, sao ta có thể không yêu muội? Chỉ là..." Tiểu Nhạn hơi ngừng một chút nhìn Địch Lỵ Á, cúi đầu "Chỉ là ta không muốn lừa dối muội thêm nữa, lòng ta sẽ áy náy"

Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt nói ra "Ta thực chất, là một nữ nhân!"

Thôi thì thành thực một lần, dù nàng quyết định ra sao, ta cũng sẽ quyết không vì thế mà từ bỏ.



~~~ Ặc ặc, cứ cảm thấy nó fail fail thế nào ấy... mọi người đọc và góp ý cho mình với :'( help!!! ~~~





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện