"Phù! Phù!"
Tiểu Nhạn lúc này đã tháo chạy ra khỏi mê vụ sơn cốc. Mắt nhìn Tử Huyết nhuyễn kiếm trong tay, nàng không khỏi trách cứ bản thân sao không nghĩ tới tình tiết này sớm hơn, giờ thì hay rồi, để cho cái tên ham tài bảo kia nhanh tay nhanh chân rút kiếm ra khỏi đại trận, tức thì nàng đưa mắt lườm ma thú của mình. Không hiểu nàng nuôi dưỡng kiểu gì mà lại dưỡng ra một con ma thú thấy tiền là mắt sáng như sao. Tiểu Bạch bị lườm vẫn ngây ngô không biết gì, thản nhiên ngồi liếm móng vuốt, tu sửa lại nhan sắc, bình tĩnh như thể kẻ gây ra họa không phải nó vậy.
Đúng là không biết thì không sợ. Tiểu Nhạn thở dài một hơi, việc cần làm lúc này là phải đi cảnh báo mọi người sắp có đại họa ma thú, nhưng ai sẽ là người tin nàng? Không khéo người ta lại nghĩ nàng đầu óc không có vấn đề.
"Nhạn, ngươi nghĩ gì mà nhập tâm thế?" Tiểu Bạch thấy nàng đứng trầm ngâm suy tư thì vô cùng hồn nhiên hỏi, vẻ mặt vô tội khiến Tiểu Nhạn chỉ muốn đánh nó một trận.
"Không có gì, Tiểu Bạch, chúng ta mau chóng rời khỏi ma thú sơn mạch trở lại Ân tư đặc học viện thôi" Tiểu Nhạn thở ra một hơi dài nói, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
"Vì sao a? Chúng ta mới vào ma thú sơn mạch chưa được bao lâu mà?" Tiểu Bạch kêu lên phản đối.
"Có chuyện đại sự quan trọng cần làm. Vả lại, nếu nấn ná ở đây lâu hơn nữa, có thể chúng ta sẽ gặp nguy hiểm" Tiểu Nhạn đem Tử Huyết nhuyễn kiếm quấn quanh eo mình, nhìn trông không khác một đai lưng màu tím là bao.
"Nguy hiểm?" Tiểu Bạch nghe thấy thế liền không nháo nữa.
"Trên đường về ta sẽ giải thích cho ngươi" Lúc này dưới chân Tiểu Nhan, Phong nguyên tố bắt đầu tập hợp, nàng nhún người một cái liền bay lên không trung, nhằm hướng bên ngoài ma thú sơn mạch mà bay đi, thêm vào gia tốc phụ trợ, lúc này nàng giống như một mũi tên rời cung lao vút đi, Tiểu Bạch cũng mau chóng theo sau.
Trong suốt quá trình di chuyển, Tiểu Nhạn đem những gì mình biết nói lại cho Tiểu Bạch. Lúc này Tiểu Bạch mới rùng mình một cái, thấp thỏm
"Nói như vậy là ta đã vô tình thả ra một ít thần cấp cường giả?"
"Ừ" Tiểu Nhạn gật đầu, khẳng định lại cho nó một lần nữa.
"Vậy chúng ta còn bao nhiêu thời gian?" Việc đã đến nước này, có thể kéo dài càng nhiều thời gian thì càng tốt.
"Có lẽ là nửa năm, hoặc ngắn hơn, đám thần cấp cường giả đó muốn tìm được vết nứt xem chừng cũng phải mất một ít thời gian, chúng ta có thể tận dụng nó." Tiểu Nhạn mơ hồ phán đoán, bản thân nàng cũng không cách nào xác định được thời gian cụ thể, chỉ có thể tận dụng tối đa thời gian đang có.
"Tạm thời chúng ta cứ trở lại Ân tư đặc học viện, báo cho bọn họ việc sắp sảy ra, có lẽ trong số bọn họ sẽ có người tin tưởng ta mà rời khỏi nơi này trước khi đại họa ập tới, chí ít cũng giảm thiểu số thương vong" Tiểu Nhạn tính toán một chút, ngoài ra nàng cũng sẽ về báo cho Hoắc Cách cùng mọi người trong Ô Sơn trấn biết mà di dời, tạm lánh đi chỗ khác.
Chỉ mất hai ba ngày đường, Tiểu Nhạn cùng Tiểu Bạch đã trở lại Ân Tư Đặc học viện. Một số bạn học của Tiểu Nhạn thấy nàng trở về thì ngạc nhiên chào hỏi, dù sao nàng đi thí luyện vẫn chưa quá một tháng.
Nàng gật đầu coi như chào hỏi lại, sau đó mau chóng đi tìm Địch Lỵ Á.
Địch Lỵ Á sống tại ký túc xá 1953. Lúc này nàng đang ngồi trong đình viện, mơ màng nhìn xa xăm. Đối diện nàng là một thiếu niên tóc đỏ đang thao thao bất tuyệt, thế nhưng chẳng lọt vào tai nàng được chữ nào. Tiểu Nhạn đi vắng, Lâm Lôi không có ở đây, mà Địch Khắc Tây gần đây cũng bận bịu tu luyện cùng với chuyện trong gia tộc, khiến đám thiếu niên quý tộc thừa cơ hội tiếp cận nàng. Thiểu niên tóc đỏ kia thấy Địch Lỵ Á thất thần, gương mặt mĩ lệ tựa như thiên sứ đang thản nhiên nhìn vạn vật, hắn đánh bạo, đưa tay vướt nhẹ gò má nàng. Địch Lỵ Á bị đánh lén, nàng chưa kịp tức giận thì tay của tên thiếu niên kia đã bị một vật thể trắng muốt ngoạm lấy không chút lưu tình.
"Á!" Hắn thảm thiết kêu lên, ôm cánh tay đã bị ngoạm mất một miếng.
Ở trước cửa ký túc xá là một người đang đen mặt đứng đó, trên vai nàng là tiểu bạch miêu đang liếm mép còn dính chút máu, đôi mắt xanh lam lành lạnh nhìn tên đang la hét.
Tất cả những hành động của hắn vừa vặn được Tiểu Nhạn thu hết vào tầm mắt. Lửa giận bốc lên, Tiểu Bạch cảm thấy tâm tình của Tiểu Nhạn, cho dù Tiểu Nhạn chưa ra lệnh nhưng nó đã lao lên, cắn đứt bàn tay của hắn.
"Cút" Tiểu Nhạn lành lạnh nói. Ở trong mê vụ sơn cốc, trải qua sinh tử chi biến, lại cộng thêm việc uống máu Cức bối thiết giáp long khiến cho tâm trí Tiểu Nhạn có chút sai lệch, trở lên hung tàn, trong mắt nàng lóe lên hàn quang, dường như nếu tên kia không mau chóng biến khỏi tầm mắt nàng thì nàng sẽ tiễn hắn một bước lên Tây thiên vậy.
Tên thiếu niên tóc đó dường như còn muốn chửi bới cái gì đó, nhưng đụng phải ánh mắt sắc lạnh kia khiến hắn dựng tóc gáy, giống như tử thần đang đứng nhìn hắn vậy. Hắn sợ sệt, nuốt hết những từ ngữ chửi rủa vào bụng, ôm tay chạy biến.
"Tiểu Nhạn, huynh về rồi" Địch Lỵ Á ngay lúc tên kia chạm vào má nàng thì nàng đã cảm nhận được một ánh nhìn quen thuộc, chỉ là tốc độ của Tiểu Bạch quá nhanh, nàng cũng không kịp nói cái gì thì mọi chuyện đã xong rồi. Dù sao cũng là do tên kia động tay động chân trước, nàng cũng không có cách nào cứu được.
Nghe thanh âm ôn nhu, dịu dàng của ái nhân, ánh mắt của Tiểu Nhạn liền dịu xuống, sát khí nồng đậm liền tiêu biến. Nàng nhoẻn miệng cười, tiến tới cầm lấy tay Địch Lỵ Á, hôn lên đôi bàn tay trắng non, mịn màng như ngọc thạch
"Ta về rồi đây"
Tiểu Bạch lúc này thấy Tiểu Nhạn cùng Địch Lỵ Á tình nồng ý mật liền nhanh chóng lủi mất. Thật đáng thương cho nó mà, nó phải đi tìm đám ma thú trong học viện đánh nhau một trận mới được. (Ta thây đáng thương cho đám sủng thú trong học viện hơn)
Tiểu Nhạn cùng Địch Lỵ Á sau một hồi quyến luyến nhau thì cuối cùng cũng buông ra. Địch Lỵ Á gương mặt ửng đỏ như vừa nhấp chút rượu nồng, tựa vào lòng Tiểu Nhạn
"Lần này huynh trở lại sớm vậy? Có chuyện gì sao?"
Giọng nói của nàng mềm mại, dịu dàng như chiếc lông chim nhẹ nhàng phe phẩy, gãi ngứa lòng Tiểu Nhạn. Tiểu Nhạn liền ôm chặt hơn mĩ nhân trong lòng, hương thơm quen thuộc thanh mát quẩn quanh trên chóp mũi, đầu óc thư thái nhẹ nhàng, hoàn toàn khác hẳn so với lúc ở sơn cốc.
"Ta nhớ muội" Tiểu Nhạn vô cùng tự nhiên nói ra, đưa tay vuốt nhẹ gò má Địch Lỵ Á. Chợt nhớ nơi này lúc nãy bị ngoại nhân vấy bẩn, sắc mặt nàng không khỏi kém đi, lấy tay vuốt qua vuốt lại nhiều lần như đang cố tẩy đi một vết nhơ nào đó, chỉ đến khi một bên má đỏ ửng lên nàng mới nở một nụ cười hài lòng.
"Dẻo miệng" Địch Lỵ Á sao lại không biết dụng ý của Tiểu Nhạn, nàng khúc khích cười, tiếng cười lanh lảnh hòa theo làn gió, len lỏi khắp ký túc xá.
"Nhớ muội thật mà" Tiểu Nhạn cúi đầu thơm một cái lên gương mặt kiều diễm mà nàng hằng nhung nhớ.
"A~" Cũng là bị đánh lén bất ngờ, nhưng lần này Địch Lỵ Á chỉ hàm hồ a lên một tiếng rồi giấu mặt vào ngực Tiểu Nhạn, hai bên tai đã sớm đỏ hồng.
Chờ Địch Lỵ Á hết ngượng ngùng, nàng bắt đầu hướng Tiểu Nhạn truy vấn
"Huynh còn chưa trả lời muội đâu"
"À" Tiểu Nhạn hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu nàng tới tìm Địch Lỵ Á "Là thế này, đúng là có chút chuyện, nhưng Địch Lỵ Á, muội phải nghe lời ta. Mau chóng rời khỏi Ân Tư Đặc học viện trở về gia tộc Lai Ân, càng sớm càng tốt" Nàng ngữ khí trở lên nghiêm trọng.
"Sao vậy?" Địch Lỵ Á lo lắng hỏi.
Tiểu Nhạn lắc đầu "Ta lần này đi vào ma thú sưn mạch, đụng phải đại họa, tai nạn này sẽ sớm lan tới Ân Tư Đặc học viện và các nước thần thánh đồng minh. Muội nên sớm trở lại Lai Ân gia tộc ở Ngọc Lan đế quốc, ở đó sẽ an toàn."
"Vậy còn huynh? Huynh sẽ đi đâu? Hay là huynh cùng về Lai Ân gia tộc cùng muội?" Địch Lỵ Á lo lắng hỏi.
Tiểu Nhạn cười cười "Muội đừng lo, ta còn phải báo cho những người khác nữa, hơn nữa, ta cũng phải trở về nói cho cha một tiếng. Dù sao chúng ta cũng vẫn sẽ có vài tháng để chuẩn bị, nhưng muội vẫn nên trở về Lai Ân gia tộc càng sớm càng tốt."
"Huynh phải cẩn thận đó" Địch Lỵ Á bất an ôm chặt lấy eo của Tiểu Nhạn, vùi đầu vào lòng nàng, cảm nhận sự ấm áp dịu dàng vốn có.
"Tiểu Nhạn, muội chỉ muốn ở bên huynh mãi mãi như thế này"
Tiểu Nhạn cười, nếu Địch Lỵ Á nhìn thì sẽ thấy một nụ cười có mấy phần bất đắc dĩ, chen lẫn mấy phần đau xót ở trong " Ta sẽ ở bên muội mãi, nếu muội chấp nhận con người thật của ta"
"Muội sẽ. Cho dù huynh có ra sao, muội vẫn sẽ ở bên huynh" Địch Lỵ Á khẳng định một cách vô cùng chắc chắn.
Thật sao? Tiểu Nhạn không đáp, chỉ cười sủng nịnh, vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng
Địch Lỵ Á, ta thực sự mong muội sẽ ở bên ta. Dù sau này muội ghét bỏ thân phận nữ tử của ta, nhưng ta vẫn sẽ ko bỏ cuộc đâu. Ta yêu muội, Địch Lỵ Á.
~~~ Cảm thấy chương này hơi tệ, chắc có lẽ do tâm tình nó tệ nên viết cũng sida :( ~ Mọi người đọc rồi cho suy nghĩ, cảm tưởng đi ạ :( ~~~