Ngày hôm sau, nàng mới chính thức tu luyện thực sự. Ngoài hai buổi sáng chiều thực hiện huấn luyện chiến sĩ ra, nàng còn lĩnh hội được tri thức về ma pháp của Đức Lâm gia gia, cố gắng học tập ma pháp đồng thời tăng cường luyện hóa Ma pháp lực. Buổi chiều, lên núi Ô Sơn tập luyện ma pháp cùng Lâm Lôi. Buổi tối, sau bữa ăn nàng lại tiếp tục rèn luyện Minh Tường, cánh tay trái của nàng cũng bắt đầu lành lại một cách nhanh chóng. Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhận thấy rõ sự phát triển từng ngày của hai đứa nhỏ. Trần Tiểu Nhạn khi chính thức thi triển ra Địa hệ ma pháp, nàng vô cùng kích động, cho dù những ma pháp ban đầu chỉ là để mặt đất sinh trưởng ra một cái cây chỉ có 20 ly thước đột nhiên dài ra, trở thành một tiểu 'Địa Đột Thứ'. Từng bước tiến bộ.
Xuân qua thu tới, chớp mắt tiết trời đã bước qua mùa thu, khoảng cách tới kỳ ma pháp chiêu sinh cũng không lâu nữa. Gần đây Tiểu Nhạn phát hiện Tiểu Bạch cứ chạy đi đâu đó chơi cả ngày, không còn quấn quít lấy nàng như trước, trừ hai bữa trưa và tối, còn lại thì không thấy bóng dáng đâu. Nàng tò mò vô cùng, nên hôm nay nàng rón rén đi theo sau Tiểu Bạch. Thân là Địa hệ ma pháp sư, nàng di chuyển vô cùng nhanh chóng mà không hê phát ra tiếng động nào, đây chính là một loại thực lực của Địa hệ ma pháp sư. Tiểu Bạch bị nàng bám đuôi theo dõi mà vẫn hồn nhiên không hề hay biết, đi một mạch tới tông đường Ba Lỗ Khắc. "Ủa? nó chạy tới nơi này làm gì nhỉ?" Trong lòng Trần Tiểu Nhạn hiện lên một dấu hỏi. Tiểu Bạch không dừng lại ở tông đường mà nó vọt thẳng tới một cổ ốc gần đó. Nàng rón rén bước lại gần. Nàng bước tới khoảng sân đó, nhìn qua khe cửa, chỉ thấy tiểu Bạch đang đùa giỡn vô cùng vui vẻ cùng một chú chuột dài chừng 20 ly thước. Chú chuột màu đen toàn thân mềm mại, đôi mắt đảo liên tục, cái đuôi nhung ngoe nguẩy, cực kỳ đáng yêu. Thậm chí hắc sắc lão thử này cũng chỉ dùng 2 chân sau để đứng lên, nhảy nhảy. Mắt Trần Tiểu Nhạn sáng lên. Chú chuột này hẳn là ma thú ảnh thử Bối Bối, ma thú đồng hành của Lâm Lôi.
Ma thú chủ yếu được chia làm 9 cấp, nhất cấp ma thú là yếu nhất. Đương nhiên trên cửu cấp ma thú còn có Thánh vực cấp ma thú!
Mà hắc sắc ảnh thử kia hiện nay cũng mới chỉ khoảng nhị cấp, tam cấp mà thôi. Nhưng như thế nào lại chơi cùng Tiểu Bạch vui vẻ đến bất nhạc diệc hồ thế kia. Thông thường thì ma thú rất cảnh giác với ma thú khác loài, động vật bình thường thì có khi chúng đã xơi tái rồi, cho dù là ma thú ấu nhi hẳn là cũng không ngoại lệ...Chẳng lẽ Tiểu Bạch là một ma thú thật sự?
"Tiểu Nhạn, ngươi thập thò giờ ở đây thế?" Giọng Lâm Lôi vang lên từ phía sau khiến nàng giật mình.
"Lâm Lôi, ngươi chớ có hù ta, ủa, ngươi mang 2 con gà quay tới đây làm gì?"
"Bí mật" Lâm Lôi nháy mắt ra vẻ thần thần bí bí. Trần Tiểu Nhạn khing thường một phen, rõ ràng là đem thịt đi dụ dỗ tiểu ảnh thử. Quả nhiên tiểu Ảnh thử thấy Lâm Lôi liền nhảy lên phía trước, hướng Lâm Lôi không ngừng kêu lên. Hắn ném ra một con gà nướng cho nó.
Tiểu Ảnh thử kêu lên một cách vui sướng. Không ngần ngại kẹp lấy con gà quay cắn một miếng nhỏ rồi ngay lập tức tốc độ cắn xé nhanh hơn, gần như chỉ trong chốc lát, tiểu Ảnh thử với cơ thể nhỏ bé đã ăn sạch sẽ hết con gà lôi nướng khá lớn.
"Ừm, một chú chuột thật đáng yêu" Tiểu Nhạn bước tới, cầm con gà đã được nướng chín đưa cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch sung sướng ngoạm lấy ăn ngấu nghiến. "Bất quá lần sau mang cho chú chuột thôi, đừng có mang cả phần cho tiểu Bạch, nó ăn rồi, bữa trưa lại bỏ bê."
"Tiểu Nhạn , ngươi không cần lo lắng, ta thấy 8-9 phần Tiểu Bạch cũng là ma thú, thậm chí không nhầm chính là Tam Nhãn Linh Miêu, nên chừng đó thức ăn, không đủ làm nó bỏ bữa đâu" Đức Lâm Kha Ốc Đặc bỗng nhiên lơ lửng xuất hiện.
"Đức Lâm gia gia, cái gì gọi là Tam Nhãn Linh Miêu?" Tiểu Bạch dò hỏi.
"Tam Nhãn Linh Miêu, yếu nhất cũng là lục cấp, còn mạnh nhất cũng là thánh vực. Khác với ảnh thử, Tam Nhãn Linh Miêu khi sinh ra không khác gì một con mèo, toàn thân màu trắng, có một sọc đen ở trán. Ngũ cấp Tam Nhãn Linh Miêu, màu lông của chúng mới thay đổi, con mắt thứ ba kia mới được khai mở, kích thước cũng tăng lên, Hoàng Kim Tam Nhãn là vương giả Thánh Vực. Kỳ thực ta cũng chưa từng bắt gặp một Hoàng Kim Tam Nhãn, chỉ mới đọc qua sổ sách ghi lại mà thôi." Đức Lâm Kha Ốc Đặc giảng giải, những gi ông biết về ma thú này thực sự rất ít ỏi.
Trần Tiểu Nhạn choáng váng, nàng tùy tiện cứu 1 con mèo, không ngờ là ấu nhi của Tam Nhãn Linh Miêu, yếu nhất cũng là lục cấp! Như vậy không ổn, sắp tới nàng sẽ rời khỏi đây tới Phân Lai Thành, nếu mang tiểu Bạch theo, có khi nào bị người khác cướp mất không?
"Tiểu Nhạn, ngươi cũng muốn thu phục Tiểu Bạch phải không" Đức Lâm gia gia bên cạnh cười khà khà, ông quá hiểu rõ tâm tính của hai đứa trẻ này. Trần Tiểu Nhạn gật gật đầu, nnagf biết Đức Lâm gia gia định bày cho nàng Bình Đẳng Khế Ước. Nhưng để cho Tiểu Bạch coi nàng như thân nhân không muốn xa rời coi bộ khó. "Con biết gia gia định nói gì, nhưng Tiểu Bạch không như ảnh thử kia, con không thể dụ dỗ nó như Lâm Lôi được". Vị thánh ma đạo nhướn mày, đứa trẻ này suy nghĩ cũng nhạy quá đi, qua cách làm của Lâm Lôi mà cũng có thể đoán được ông định nói gì " Nhưng Tiểu Bạch cũng vô cùng thân thiết với con rồi, sớm muộn nó cũng sẽ nhận con thôi" Ông an ủi, Trần Tiểu Nhạn cũng gật đầu. Hy vọng là như vậy.
Buổi tối, một nhà ba người Lâm Lôi và Tiểu Nhạn đang ngồi quanh bàn ăn.
"Lâm Lôi, nghe nói con gần đây thường xuyên nướng thỏ hoang đem ra khu nhà cổ ở phía hậu viện đúng không?" Ăn được một nửa, Hoắc Cách buông đũa thìa, nhìn về phía Lâm Lôi lên tiếng nói.
Lâm Lôi liền nhìn Hoắc Cách gật đầu nói: "Cha, do tại hậu viện con phát hiện một con vật rất đáng yêu, cực kỳ đáng yêu, cho nên con mới thường xuyên cung cấp thức ăn cho nó."
"Động vật đáng yêu?" Tiểu Ốc Đốn lập tức mắt sáng rực lên.
"Ôi."
Hoắc Cách gật đầu, "Hậu viện nơi đó ít có người đi lại, có động vật cũng là điều có thể, được rồi, không phải một tuần nữa tại Vương Đô trung tâm 'Phân Lai Thành' sẽ diễn ra kỳ thi kiểm tra ma pháp chiêu sinh sao, con chẳng lẽ không định tham gia à?"
"A, kỳ thi kiểm tra ma pháp chiêu sanh?" Trần Tiểu Nhạn cũng buông đũa xuống lắng nghe. Một đạo khí lưu từ Bàn Long giới chỉ bay ra, biến thành lão giả râu tóc bạc trắng 'Đức Lâm Kha Ốc Đặc', Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhìn Lâm Lôi cười nói: "Lâm Lôi, kỳ thi kiểm tra ma pháp chiêu sinh là như thế nào? Nhưng ngươi có thể không cần phải đi, có ta dạy chẳng lẽ lại không bằng cái Ma pháp Học viện kia sao?"
"Con nghĩ thế nào?" Hoắc Cách hơi nhíu mày.
"Cha, con ..."
"Không, Lâm Lôi, đáp ứng cha ngươi đi." Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhướng mày, đột nhiên thay đổi nói. "Ta đã hơn năm ngàn năm không có cùng Ngọc Lan đại lục chính thức tiếp xúc. Lâm Lôi ngươi phải biết rằng sau năm ngàn năm Ngọc Lan đại lục đã có không ít ma pháp sư không ngừng nghiên cứu các loại hình ma pháp mới, không biết sau hơn năm ngàn năm đó đã sản sinh biết bao nhiêu ma pháp mới rồi."
Trần Tiểu Nhạn thấy Lâm Lôi chần chờ liền nói "Đương nhiên là hắn đi rồi, hắn còn muốn là thất cấp ma đạo sư nữa mà" Nói rồi nàng quay qua thè lưỡi với Lâm Lôi. Hoắc Cách cũng gật đầu, miệng nở nụ cười. Hoắc Cách hiểu rõ rằng, Lâm Lôi từ khi nhìn thấy bát cấp song hệ ma pháp sư chiến đấu với dong binh tiểu đội liền muốn trở thành một ma pháp sư. Ông trong lòng cũng là hy vọng chính nhi tử của mình có thể trở thành ma pháp sư.
"Vậy Tiểu Nhạn, con thì sao?" Ông quay sang cười hỏi nàng.
"Con sao?" Trần Tiểu Nhạn bất ngờ, nàng không nghĩ tới Hoắc Cách sẽ hỏi mình.
"Ừm, con có muốn đi không?"
"Có! Con có muốn! Hoắc Cách đại nhân, người cho con đi sao?" Trần Tiểu Nhan hưng phấn nói to, điều này quả thực là ngoài dự kiến của nàng.
"Ừm, nhưng với một điều kiện, con phải đồng ý làm con nuôi của ta" Hoắc Cách cười lớn hơn nữa. Trần Tiểu Nhạn vẫn chưa tin vào lỗ tai mình, vị chủ nhân gia tộc Ba Lỗ Khắc này muốn nhận mình làm con nuôi? Khóe mắt nàng đỏ lên, ngay lập tức nàng quỳ xuống dập dầu hành lễ với Hoắc Cách. "Hài nhi bái kiến phụ thân."
"Ha ha, tốt tốt" Hoắc Cách lien tục cười, Lâm Lôi bên cạnh cũng vui vẻ vỗ vai nàng "huynh đệ, giờ chúng ta chính thức là người một nhà rồi, haha"
"Người một nhà, người một nhà" Tiểu Ốc Đốn cũng vui vẻ hô lên.
Trần Tiểu Nhạn vô cùng xúc động, nàng cho tới bây giờ, đến thế giới này cũng đã hai năm, hai năm không ai thân thích, nay cũng đã có cái gọi là nhà. Nàng òa khóc lớn như một đứa trẻ, rốt cuộc nàng cũng thực sự trở thành một phần tử của thế giới này.
~~~ Chậc, cuối cùng thì Tiểu Nhạn của chúng ta cũng sắp rời khỏi Ô Sơn và gặp lại nửa kia của mình ~~~ Mọi người cứ góp ý nhiệt tình đi ạ