"Anh không ngạc nhiên và thắc mắc gì sao?"
Diêu Bân cầm một cây củi dài chọt chọt vào ngọn lửa đang bập bùng nhen nhóm.
"Chuyện gì?"
Lạc Tu ngồi kế bên, quan sát và đợi thịt được nướng chín.
"Thì...chuyện làm thế nào tôi sống được trong rừng rậm ấy, sao không thấy anh hỏi lại..." Diêu Bân di chuyển mấy quen xiên nướng thịt dê cho được chín đều.
"Không ngạc nhiên lắm, có phải mày là người được thần ban sức mạnh? ở Tháp Nhĩ, người như vậy không nhiều nên việc có nhiều chiến sĩ tử trận trong rừng là hiển nhiên."
Người được thần ban sức mạnh? Thế giới này ảo như vậy sao!!!
Thấy Diêu Bân trông như lọt vào sương mù. Nhìn như hắn thật sự ngạc nhiên vì lần đầu được biết đến chuyện này, không khỏi khiến Lạc Tu khó hiểu mà hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn như nhìn một kẻ quái dị.
"Lẽ nào người này không phải được thần ban sức mạnh?" Lạc Tu nghĩ.
Diêu Bân bối rối, hắn có từng nghe qua chuyện này từ Lão Điệp đâu? Lão Điệp lặn mất tăm, hai hôm nữa mới xuất hiện lận, bây giờ hắn biết hỏi ai đây?
"Nơi tôi từng sống chưa từng thấy nhắc tới..."
Đưa xiên thịt dê nướng nóng hôi hổi cho Lạc Tu, mùi vị thịt nướng rất không tệ chỉ là thiếu đi vị mặn của muối nên độ ngon cũng giảm đi. Lạc Tu nói cho hắn biết, muối rất khan hiếm và không phải nhà nào cũng có muối để dùng. Nhà của Lạc Tu cũng khó khăn lắm mới có được hai, ba viên muối thô dự trữ. Thông thường mọi người sẽ uống máu động vật sống để bổ sung lượng muối trong cơ thể. Diêu Bân không uống được máu tươi, hắn biết bây giờ không phải là lúc kén cá chọn canh nhưng hắn không thể tưởng tượng được hương vị của máu tươi khi uống sống là như thế nào.
Lạc Tu ăn hết cây xiên nướng, chẹp chẹp miệng chưa đã thèm mà kiên nhẫn chờ xiên thứ hai được nướng xong. Từ ngày có người này, chế độ ăn uống của hắn ta được nâng cao lên trông thấy, mỗi ngày đều được ăn ngon ăn ngọt. Có hôm thì được ăn gà rừng nướng mềm mại với lớp vỏ giàn tan nâu đẹp bao phủ bên ngoài,hôm thì được ăn thịt lợn rừng nướng thơm nức mũi, chỉ cần cắn một cái lớp nước mỡ bên trong miếng thịt sẽ chảy ra làm cho Lạc Tu mê đến nổi không dứt ra được!
Đây cũng là một trong những lý do gọi mời hắn ta đi theo Diêu Bân!!!
Bây giờ đã là gần tối, mọi nhà đều đã ăn tối xong mà đóng lều chuẩn bị đi ngủ. Lạc Tu cũng thoải mái không sợ có người nghe lén mà tốt tính thuyết giảng cho Diêu Bân một hồi.
"...Người được thần ban sứ mạnh sẽ được sử dụng sức mạnh từ vị thần mà họ tôn thờ, Họ sẽ có cuộc sống tốt hơn người thường hơn. Chẳng hạn như hỏa thần mà Tháp Nhĩ tôn thờ, Đại Tư Tế là người được thần ban sức mạnh của lửa, lửa của lão có thể chỉ dẫn những điềm xấu sắp xảy ra sắp tới như tốt và xấu. Nếu là điềm tốt, ngọn lửa của lão sẽ chuyển thành màu đỏ rực như máu, ngược lại nếu có đại nạn lớn sắp tới nó sẽ chuyển thành màu xanh biển, Ngọn lửa mà Hỏa Thần ban cho cả tộc Tháp nhĩ này một sức mạnh có thể đoán trước vận may để sẵn sàng chuẩn bị nghênh đón mọi hậu hoạn khó lường. Vì thế mà Đại Tư Tế mới được mọi người tôn thờ như vậy!"
Lại ăn thêm ba cây thịt nướng, Lạc Tu hối thúc Diêu Bân nhanh hơn một tí.
Diêu Bân lạnh mặt, hắn vẫn chưa ăn được xiên nào đâu đó! Có biết là hắn cũng rất muốn ăn thử một chút hay không hả!!!
"Cho nên, nếu mày là một người mang năng lực từ thần, thì hãy giấu cho kĩ vào đó. Đừng để Đại Tư Tế phát hiện được, lão rất sợ vị trí của lão sẽ bị một kẻ mạnh hơn cướp đi nên đa số nếu để lão biết được thì đừng mong trốn đâu cho thoát."
Ăn tròn năm mươi cây que xiên, Lạc Tu mới chán chê mà chừa lại một phần cho Diêu Bân đáng thương, ai biểu thịt này là của người ta tự săn được cơ chứ!hắn cũng chỉ là ăn ké mà thôi!
"...Tôi đang nghĩ...hồi ban chiều đó...anh cảm thấy như thế nào?" Vừa ăn hắn vừa nhỏ giọng hỏi.
Chần chừ một tí, cuối cùng Lạc Tu cũng chịu nói ra thứ bản thân cảm nhận được khi nãy:"xung quanh tự nhiên ấm áp như được cái gì ôm lấy,trán ẩn ẩn nóng lên,rồi có gió nhẹ thổi xung quanh nè...rồi còn có thứ tiếng chẳng hiểu được cất lên,tiếng cười thật trong nữa...là do mày tạo ra?"
"À...xin lỗi, tôi vẫn chưa thể cho anh biết qua nhiều được..." Mỗi người, ai cũng có cho mình một bí mật. Nếu ngu dại đem kể ra hết cho đối phương biết có khác gì tự lấy đá chọi mình?hắn cũng không tin tên này không hề có bí mật nào giấu hắn.
Biểu môi một cái thật thấy ghét, Lạc Tu đứng dậy dập đống lửa đã tàn rồi trở vào lều đi ngủ.
Diêu Bân vẫn chưa kịp ăn hết thịt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà vội vàng cầm thịt chạy theo vào trong.
Ban đêm trời lạnh ngắt, cơ thể chỉ quấn một tấm da thú mỏng manh cộng thêm mùi khó ngửi lâu ngày chưa tắm dồn lại khiến Diêu Bân chẳng thể nào ngủ được mà cứ lăn lăn một vòng qua lại trên mặt đất lạnh lẽo.
Chịu không được,hắn mở miệng định xin xỏ:"Lạc Tu,ngày mai cho tôi đi tắm được không? tôi dơ quá..."
Lạc Tu trên giường đắp da thú ấm áp khó chịu đáp:"đã bảo là hai tháng mới được tắm mà,mày mới tắm qua có được bao nhiêu ngày đâu?sao cứ đòi tiêu tốn nước của tao hoài vậy?"
Ở dơ quá!!!
"Tôi khó chịu quá...người bết lại thành một cục hôi thúi...hay anh rút gọn cho tôi thành một tuần tắm một lần nhé? Chỗ kia của tôi bị anh làm thành dơ bẩn,không vệ sinh sạch sẽ sẽ bị nhiễm bệnh đó..."
Như một oán phụ, Diêu Bân ủy khuất nói:"anh phải chịu trách nhiệm chứ..."
Là đàn ông,cái không quan trọng chính là trinh tiết!!! nhưng ông đây đã chịu khổ vì nhà ngươi nhiều như vậy cũng thấy ấm ức lắm đó, có biết không hử?
Nỗi khổ này, người đàn ông chính hiệu nào có thể chấp nhận đây?!
Lỗ tai Lạc Tu giật giật, nhớ đến chuyện kia trong lòng liền nổi lên bản tánh ham muốn cực độ. Bộ phận bên dưới lại không nghe lời mà rục rịch ngoi lên.
"Hay là làm một chút?" Hắn ta nghĩ.
Ban đêm hoang vắng không có gì để làm, mà thời nguyên thủy cũng chẳng có gì để giải trí tiêu hao thời gian.
Một nơi như vậy,bạn nghĩ xem mọi người sẽ làm gì để không lãng phí thời gian này để vui vẻ chìm vào giấc ngủ ngon thật ngon đây?
Không gian tĩnh mịch bỗng dưng lại phát ra một âm thanh thở dốc nặng nề. Nó phát ra từ nơi khác, cách lều của hai người không xa. Màn đêm như được bật lên một cái đèn xanh, tất cả mọi nơi gần lều của cả hai cũng đua nhau cùng vang lên những tiếng động va chạm liên tiếp thật mạnh,tiếng gầm gừ nặng nề,tiếng rên nho nhỏ,...
Diêu Bân toát mồ hôi lạnh, người đang nằm trên giường cũng ngồi dậy. Hắn ta thở phì phò quay sang nhìn xuống Diêu Bân.
Lạc Tu lửa nóng vờn quanh thân, đôi mắt thâm sâu bị lửa dục bao lấy lấp lóe trong màn đêm. Hắn muốn!
"K...Không được! tôi vẫn còn đau lắm...anh đừng có nhìn tôi..."Diêu Bân luống cuống ngồi dậy,tay không tự chủ được mà che che cái mông cong cong. Hắn vẫn khiếp sợ đối với chuyện đó!!!
"Lại đây,ngày mai cho mày đi tắm." Lạc Tu nhăn mặt không hài lòng nói.
"Tôi...cũng không phải là nô lệ của anh nữa...chúng ta bây giờ là quan hệ hợp tác ngang hàng...anh đừng coi tôi như nô lệ nữa..." Gắt gao ôm mông không chịu đứng dậy luôn.
Đệt, sao tên thổ dân này cứ mãi động dục như thế chứ!!!
"Không muốn đi tắm?" Hắn ta thiếu kiên nhẫn đứng dậy "mày nhiều chuyện như thế làm gì?đàn ông sao cứ nói nhiều như đàn bà!"
"Cũng không được, nếu không có gì trơn trơn thì tôi sẽ bị rách mất...tôi...tôi..." Bao nhiêu nổi ấm ức gom lại thành một cục, lâu ngày không được giải tỏa nay hóa thành từng giọt, từng giọt nước ào ào tấn công Lạc Tu.
Diêu Bân che hai mắt, xấu hổ chết hắn rồi!
Không muốn để người khác thấy bản thân yếu đuối, như thế cũng sẽ chỉ khiến bản thân trở thêm nhu nhược hơn mà thôi!
Đến nơi này cũng được xem như hơi lâu rồi, nhưng hắn vẫn chỉ cứ gặp phải mấy thứ xui xẻo thích bắt nạt hắn không.
Chưa bao giờ được yên ổn một ngày. Hắn cảm thấy rất ủy khuất.
"Tại sao lại là tôi?" Hắn cất tiếng trách móc. Trách cuộc đời quá kì cục!
"...Mày nói cái gì đó?" Lạc Tu không hiểu tại sao tên này lại khóc mất tiêu rồi, cũng đâu có tra tấn hành hạ cái gì mà?
"...Tôi cũng đâu có muốn đâu,anh cũng đừng có như vậy nữa...anh đi tìm người khác đi..." Anh bắt nạt tôi hơi lâu rồi đấy!!!
"...Nô lệ tốn nhiều thực phẩm để mua về lắm,tao lụm mày về mà!còn đối xử tốt như vậy mấy hôm nay nữa, mày mới là người đáng ghét!!!" Lạc Tu cũng bức bối rống to, hắn ta cũng có nổi oan ức không kém!
Hai người tôi rống anh la hết nửa ngày cuối cùng đâm ra mệt mỏi mà tự động trở về vị trí của mình thiếp đi.
Trong vô thức hai người đã giúp nhau giải tỏa ra hết nổi lòng mà bản thân phải chịu đựng thật lâu,thật lâu. Họ đã vô tình giúp người kia rút ra hết những thứ bản thân đã kiềm nén vô cùng mệt mỏi trong bấy lâu nay.
Diêu Bân cầm một cây củi dài chọt chọt vào ngọn lửa đang bập bùng nhen nhóm.
"Chuyện gì?"
Lạc Tu ngồi kế bên, quan sát và đợi thịt được nướng chín.
"Thì...chuyện làm thế nào tôi sống được trong rừng rậm ấy, sao không thấy anh hỏi lại..." Diêu Bân di chuyển mấy quen xiên nướng thịt dê cho được chín đều.
"Không ngạc nhiên lắm, có phải mày là người được thần ban sức mạnh? ở Tháp Nhĩ, người như vậy không nhiều nên việc có nhiều chiến sĩ tử trận trong rừng là hiển nhiên."
Người được thần ban sức mạnh? Thế giới này ảo như vậy sao!!!
Thấy Diêu Bân trông như lọt vào sương mù. Nhìn như hắn thật sự ngạc nhiên vì lần đầu được biết đến chuyện này, không khỏi khiến Lạc Tu khó hiểu mà hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn như nhìn một kẻ quái dị.
"Lẽ nào người này không phải được thần ban sức mạnh?" Lạc Tu nghĩ.
Diêu Bân bối rối, hắn có từng nghe qua chuyện này từ Lão Điệp đâu? Lão Điệp lặn mất tăm, hai hôm nữa mới xuất hiện lận, bây giờ hắn biết hỏi ai đây?
"Nơi tôi từng sống chưa từng thấy nhắc tới..."
Đưa xiên thịt dê nướng nóng hôi hổi cho Lạc Tu, mùi vị thịt nướng rất không tệ chỉ là thiếu đi vị mặn của muối nên độ ngon cũng giảm đi. Lạc Tu nói cho hắn biết, muối rất khan hiếm và không phải nhà nào cũng có muối để dùng. Nhà của Lạc Tu cũng khó khăn lắm mới có được hai, ba viên muối thô dự trữ. Thông thường mọi người sẽ uống máu động vật sống để bổ sung lượng muối trong cơ thể. Diêu Bân không uống được máu tươi, hắn biết bây giờ không phải là lúc kén cá chọn canh nhưng hắn không thể tưởng tượng được hương vị của máu tươi khi uống sống là như thế nào.
Lạc Tu ăn hết cây xiên nướng, chẹp chẹp miệng chưa đã thèm mà kiên nhẫn chờ xiên thứ hai được nướng xong. Từ ngày có người này, chế độ ăn uống của hắn ta được nâng cao lên trông thấy, mỗi ngày đều được ăn ngon ăn ngọt. Có hôm thì được ăn gà rừng nướng mềm mại với lớp vỏ giàn tan nâu đẹp bao phủ bên ngoài,hôm thì được ăn thịt lợn rừng nướng thơm nức mũi, chỉ cần cắn một cái lớp nước mỡ bên trong miếng thịt sẽ chảy ra làm cho Lạc Tu mê đến nổi không dứt ra được!
Đây cũng là một trong những lý do gọi mời hắn ta đi theo Diêu Bân!!!
Bây giờ đã là gần tối, mọi nhà đều đã ăn tối xong mà đóng lều chuẩn bị đi ngủ. Lạc Tu cũng thoải mái không sợ có người nghe lén mà tốt tính thuyết giảng cho Diêu Bân một hồi.
"...Người được thần ban sứ mạnh sẽ được sử dụng sức mạnh từ vị thần mà họ tôn thờ, Họ sẽ có cuộc sống tốt hơn người thường hơn. Chẳng hạn như hỏa thần mà Tháp Nhĩ tôn thờ, Đại Tư Tế là người được thần ban sức mạnh của lửa, lửa của lão có thể chỉ dẫn những điềm xấu sắp xảy ra sắp tới như tốt và xấu. Nếu là điềm tốt, ngọn lửa của lão sẽ chuyển thành màu đỏ rực như máu, ngược lại nếu có đại nạn lớn sắp tới nó sẽ chuyển thành màu xanh biển, Ngọn lửa mà Hỏa Thần ban cho cả tộc Tháp nhĩ này một sức mạnh có thể đoán trước vận may để sẵn sàng chuẩn bị nghênh đón mọi hậu hoạn khó lường. Vì thế mà Đại Tư Tế mới được mọi người tôn thờ như vậy!"
Lại ăn thêm ba cây thịt nướng, Lạc Tu hối thúc Diêu Bân nhanh hơn một tí.
Diêu Bân lạnh mặt, hắn vẫn chưa ăn được xiên nào đâu đó! Có biết là hắn cũng rất muốn ăn thử một chút hay không hả!!!
"Cho nên, nếu mày là một người mang năng lực từ thần, thì hãy giấu cho kĩ vào đó. Đừng để Đại Tư Tế phát hiện được, lão rất sợ vị trí của lão sẽ bị một kẻ mạnh hơn cướp đi nên đa số nếu để lão biết được thì đừng mong trốn đâu cho thoát."
Ăn tròn năm mươi cây que xiên, Lạc Tu mới chán chê mà chừa lại một phần cho Diêu Bân đáng thương, ai biểu thịt này là của người ta tự săn được cơ chứ!hắn cũng chỉ là ăn ké mà thôi!
"...Tôi đang nghĩ...hồi ban chiều đó...anh cảm thấy như thế nào?" Vừa ăn hắn vừa nhỏ giọng hỏi.
Chần chừ một tí, cuối cùng Lạc Tu cũng chịu nói ra thứ bản thân cảm nhận được khi nãy:"xung quanh tự nhiên ấm áp như được cái gì ôm lấy,trán ẩn ẩn nóng lên,rồi có gió nhẹ thổi xung quanh nè...rồi còn có thứ tiếng chẳng hiểu được cất lên,tiếng cười thật trong nữa...là do mày tạo ra?"
"À...xin lỗi, tôi vẫn chưa thể cho anh biết qua nhiều được..." Mỗi người, ai cũng có cho mình một bí mật. Nếu ngu dại đem kể ra hết cho đối phương biết có khác gì tự lấy đá chọi mình?hắn cũng không tin tên này không hề có bí mật nào giấu hắn.
Biểu môi một cái thật thấy ghét, Lạc Tu đứng dậy dập đống lửa đã tàn rồi trở vào lều đi ngủ.
Diêu Bân vẫn chưa kịp ăn hết thịt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà vội vàng cầm thịt chạy theo vào trong.
Ban đêm trời lạnh ngắt, cơ thể chỉ quấn một tấm da thú mỏng manh cộng thêm mùi khó ngửi lâu ngày chưa tắm dồn lại khiến Diêu Bân chẳng thể nào ngủ được mà cứ lăn lăn một vòng qua lại trên mặt đất lạnh lẽo.
Chịu không được,hắn mở miệng định xin xỏ:"Lạc Tu,ngày mai cho tôi đi tắm được không? tôi dơ quá..."
Lạc Tu trên giường đắp da thú ấm áp khó chịu đáp:"đã bảo là hai tháng mới được tắm mà,mày mới tắm qua có được bao nhiêu ngày đâu?sao cứ đòi tiêu tốn nước của tao hoài vậy?"
Ở dơ quá!!!
"Tôi khó chịu quá...người bết lại thành một cục hôi thúi...hay anh rút gọn cho tôi thành một tuần tắm một lần nhé? Chỗ kia của tôi bị anh làm thành dơ bẩn,không vệ sinh sạch sẽ sẽ bị nhiễm bệnh đó..."
Như một oán phụ, Diêu Bân ủy khuất nói:"anh phải chịu trách nhiệm chứ..."
Là đàn ông,cái không quan trọng chính là trinh tiết!!! nhưng ông đây đã chịu khổ vì nhà ngươi nhiều như vậy cũng thấy ấm ức lắm đó, có biết không hử?
Nỗi khổ này, người đàn ông chính hiệu nào có thể chấp nhận đây?!
Lỗ tai Lạc Tu giật giật, nhớ đến chuyện kia trong lòng liền nổi lên bản tánh ham muốn cực độ. Bộ phận bên dưới lại không nghe lời mà rục rịch ngoi lên.
"Hay là làm một chút?" Hắn ta nghĩ.
Ban đêm hoang vắng không có gì để làm, mà thời nguyên thủy cũng chẳng có gì để giải trí tiêu hao thời gian.
Một nơi như vậy,bạn nghĩ xem mọi người sẽ làm gì để không lãng phí thời gian này để vui vẻ chìm vào giấc ngủ ngon thật ngon đây?
Không gian tĩnh mịch bỗng dưng lại phát ra một âm thanh thở dốc nặng nề. Nó phát ra từ nơi khác, cách lều của hai người không xa. Màn đêm như được bật lên một cái đèn xanh, tất cả mọi nơi gần lều của cả hai cũng đua nhau cùng vang lên những tiếng động va chạm liên tiếp thật mạnh,tiếng gầm gừ nặng nề,tiếng rên nho nhỏ,...
Diêu Bân toát mồ hôi lạnh, người đang nằm trên giường cũng ngồi dậy. Hắn ta thở phì phò quay sang nhìn xuống Diêu Bân.
Lạc Tu lửa nóng vờn quanh thân, đôi mắt thâm sâu bị lửa dục bao lấy lấp lóe trong màn đêm. Hắn muốn!
"K...Không được! tôi vẫn còn đau lắm...anh đừng có nhìn tôi..."Diêu Bân luống cuống ngồi dậy,tay không tự chủ được mà che che cái mông cong cong. Hắn vẫn khiếp sợ đối với chuyện đó!!!
"Lại đây,ngày mai cho mày đi tắm." Lạc Tu nhăn mặt không hài lòng nói.
"Tôi...cũng không phải là nô lệ của anh nữa...chúng ta bây giờ là quan hệ hợp tác ngang hàng...anh đừng coi tôi như nô lệ nữa..." Gắt gao ôm mông không chịu đứng dậy luôn.
Đệt, sao tên thổ dân này cứ mãi động dục như thế chứ!!!
"Không muốn đi tắm?" Hắn ta thiếu kiên nhẫn đứng dậy "mày nhiều chuyện như thế làm gì?đàn ông sao cứ nói nhiều như đàn bà!"
"Cũng không được, nếu không có gì trơn trơn thì tôi sẽ bị rách mất...tôi...tôi..." Bao nhiêu nổi ấm ức gom lại thành một cục, lâu ngày không được giải tỏa nay hóa thành từng giọt, từng giọt nước ào ào tấn công Lạc Tu.
Diêu Bân che hai mắt, xấu hổ chết hắn rồi!
Không muốn để người khác thấy bản thân yếu đuối, như thế cũng sẽ chỉ khiến bản thân trở thêm nhu nhược hơn mà thôi!
Đến nơi này cũng được xem như hơi lâu rồi, nhưng hắn vẫn chỉ cứ gặp phải mấy thứ xui xẻo thích bắt nạt hắn không.
Chưa bao giờ được yên ổn một ngày. Hắn cảm thấy rất ủy khuất.
"Tại sao lại là tôi?" Hắn cất tiếng trách móc. Trách cuộc đời quá kì cục!
"...Mày nói cái gì đó?" Lạc Tu không hiểu tại sao tên này lại khóc mất tiêu rồi, cũng đâu có tra tấn hành hạ cái gì mà?
"...Tôi cũng đâu có muốn đâu,anh cũng đừng có như vậy nữa...anh đi tìm người khác đi..." Anh bắt nạt tôi hơi lâu rồi đấy!!!
"...Nô lệ tốn nhiều thực phẩm để mua về lắm,tao lụm mày về mà!còn đối xử tốt như vậy mấy hôm nay nữa, mày mới là người đáng ghét!!!" Lạc Tu cũng bức bối rống to, hắn ta cũng có nổi oan ức không kém!
Hai người tôi rống anh la hết nửa ngày cuối cùng đâm ra mệt mỏi mà tự động trở về vị trí của mình thiếp đi.
Trong vô thức hai người đã giúp nhau giải tỏa ra hết nổi lòng mà bản thân phải chịu đựng thật lâu,thật lâu. Họ đã vô tình giúp người kia rút ra hết những thứ bản thân đã kiềm nén vô cùng mệt mỏi trong bấy lâu nay.
Danh sách chương