BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 44

Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Hạ Vị Sương mở đèn pin, nương ánh sáng ấy mà cột mấy sợi dây câu cá chắc chắn vào bờ dưới cánh cửa cuốn, đầu còn lại cố định trên mặt đất. Sau đó, cô kéo tay quay, từ từ nâng cửa cuốn lên cao. Cửa mở ra, những xác sống gần đó bị tiếng động và hơi người sống thu hút, ồ ạt quay đầu chạy về phía này. Hạ Vị Sương nâng cửa lên đến độ cao đủ cho xe ra vào là dừng. Lúc này, dây câu cá cũng vừa căng.

Đêm xuống, xác sống cũng càng kích động, chạy rất nhanh. Hạ Vị Sương làm xong đâu đấy là lập tức quay trở lại ghế điều khiển ngay, nổ máy xe nhích ra trước một chút, chừa một khoảng đằng sau.

Phập, phập,…

Dưới sự va chạm ở tốc độ cao, dây cước sắc bén, chắc chắn cắt vào thịt dễ dàng hệt như cắt đậu hủ. Người bình thường sẽ không ngốc đến mức dồn hết sức lao vào sợi dây cước mảnh đang căng, nhưng xác sống thì có. Đặc biệt là khi người sống còn ở ngay trước mặt.

Chúng nó không cảm nhận được sự đau đớn, vẫn cố chấp vươn tay, ra sức bườn về phía trước, lại khiến dây câu cá càng cắt sâu. Da thịt vốn đã thối rữa, giờ bị cắt như thế, lại thêm chúng nó không ngừng cử động, thế nên chẳng mấy chốc mà mặt đất đã đầy thịt nát cùng dịch mủ.

Dưới sức ép của xác sống, dây cước phát ra những tiếng ken két. Hạ Vị Sương quay đầu nhìn, thầm nhẩm tính.

Phụt. Bịch. Một cái đầu rơi xuống đất.

Dây câu cá không cắt nổi xương sọ của xác sống, nhưng dưới sự nỗ lực của đám quái vật, cắt cổ chúng nó vẫn không thành vấn đề. Có cái đầu đầu tiên mở màn thì cũng sẽ có cánh tay đầu tiên, cẳng chân đầu tiên rơi xuống.

Đương nhiên, chỉ dựa vào nhiêu đó mà muốn tiêu diệt hết đám xác sống này vẫn không được. Dù dây câu cá rất sắc bén nhưng nơi cố định lại không đủ chắc chắn. Đấy, tấm lưới giết chóc tạo nên từ dây câu cá này cuối cùng cũng không chịu nổi mà bung ra. Xác sống bật hơi hừ hừ nhào vào cửa tiệm. Vì trước đó vẫn luôn gắng sức bườn lên nên theo quán tính, những xác sống may mắn chưa bị rơi đầu cũng ngã dúi, nằm bò trển mặt đất.

Đúng lúc này, Hạ Vị Sương quay xe, lắc lư xóc nảy cán qua người đám xác sống, sau đó lại bẻ lái, nghênh ngang rời đi.

Bóng đêm tối nay rất đẹp. Ánh trăng rất đẹp. Mùi vị thịt người cũng hết sức đẹp. Chỉ có đám xác sống cực khổ, bất chấp máu thịt văng tứ tung vẫn muốn vọt vào cửa hàng bán dụng cụ câu cá là không đẹp chút nào.



Trong xe, Hạ Vị Sương đang nói chuyện với Tang Lộ ảo giác.

Lần này, chị đã đổi sang một bộ lễ phục dạ hội đuôi cá đỏ thắm, đơn giản mà trang nhã, trí thức mà xinh đẹp. Chiếc váy này khá tương tự chiếc váy mà Hạ Vị Sương tặng, nhưng lại không giống nhau. Cái đầm dạ hội đuôi cá màu đỏ này là trang phục mà Tang Lộ đã mặc vào lần đầu tiên Hạ Vị Sương thấy chị.

Đó là buổi tiệc đón tân sinh viên, Tang Lộ mặc lúc làm người dẫn chương trình. Khi ấy, hai người còn chưa quen biết. Hạ Vị Sương ngồi dưới sân khấu, chen chúc giữa biển tân sinh viên mênh mông, không chút nổi bật. Tang Lộ không thấy được cô, nhưng cô lại thấy chị. Vô cùng choáng ngợp, như thể ánh sáng của cả sân khấu đều tập trung vào cô gái xinh đẹp này.

Hạ Vị Sương chưa bao giờ nói cho Tang Lộ nghe, rằng thật ra khi còn chưa quen biết thì cô đã thấy rất có cảm tình với chị. Một thoáng ngỡ ngàng lúc mới gặp đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Hạ Vị Sương. Sau này, cô tặng chị một chiếc váy đỏ, chắc cũng phần nào do lần gặp đầu tiên ảnh hưởng.

“Người này là ai?” Khi đó, Hạ Vị Sương hỏi bạn cùng phòng như thế. Có Trời mới biết chuyện đó đối với người hướng nội như Hạ Vị Sương là bất thường đến độ nào.

Bạn cùng phòng cũng là tân sinh viên, sao có thể biết? Người nọ lắc đầu, nói nếu cậu muốn làm quen thì chờ kết thúc rồi lại đến hậu trường hỏi thử xem.

“Không được.” Đối với Hạ Vị Sương mà nói thì có hành động khác lạ thường sẽ kéo theo vô số chuyện phiền toái sau đó. Cô lắc đầu, cuối cùng vẫn lựa chọn lùi bước.

Vì thế, các cô bỏ lỡ nhau một năm. Sau này khi nhớ lại, Hạ Vị Sương vẫn thường cảm thấy tiếc nuối.

Nhưng may mà quanh đi quẩn lại, các cô vẫn có thể tương ngộ một lần nữa.

Hạ Vị Sương không thích, không cần các mối quan hệ xã giao, cũng không cho rằng mình sẽ gặp được người bằng lòng bao dung tất cả về mình. Cô đắm chìm trong học tập, thành tích xuất sắc. Vì thế, dù kiệm lời, kín tiếng nhưng vẫn có người muốn tiếp xúc với cô, đồng thời ngỏ thời mời cô gia nhập một nhóm dự án nhỏ làm phiên dịch.

Cuộc sống đại học đồng nghĩa với một kiểu trưởng thành mới toanh. Hạ Vị Sương tuy kiệm lời, kín tiếng nhưng cũng không ngại biết thêm càng nhiều thứ. Vì thế, cô nhận lời. Mà cũng may là cô đã nhận lời.

Trong nhóm này, có Tang Lộ.

Khi gặp lại Tang Lộ lần nữa, Hạ Vị Sương bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác như định mệnh. Ngày đó, Tang Lộ mặc một chiếc áo khoác vàng nhạt, ngồi sau bàn, vừa liếc thấy Hạ Vị Sương đã hỏi: “Em biết chị?”

Hạ Vị Sương lắc đầu theo bản năng. Tang Lộ lại không nhịn được mà nở nụ cười.

Tang Lộ nói: “Nhưng chị biết em, Hạ Vị Sương. Thật ra mời em gia nhập chính là ý của chị.”

Hạ Vị Sương có hơi kinh ngạc. Cô hoàn toàn không biết mình và Tang Lộ có gặp nhau bao giờ. Nếu tính cả bữa tiệc chào đón tân sinh viên thì cũng chỉ xem như một nửa.

Tang Lộ hứng thú dạt dào nói: “Bất ngờ lắm à? Một cô bé có thành tích nổi trội lại xinh đẹp như em thường sẽ được rất nhiều người chú ý, dù bản thân em không rõ lắm. Chào em, chị tên Tang Lộ, rất vui được quen biết em.”

Chị chủ động vươn tay. Hạ Vị Sương chần chờ một lúc rồi cũng chậm rãi bắt lấy.

Bàn tay ấy mềm mại mà ấm áp.

Hoàn toàn khác với hiện tại.

Hiện tại, Tang Lộ hư ảo mặc lễ phục đuôi cá màu đỏ mà chị đã mặc vào lần đầu tiên Hạ Vị Sương nhìn thấy, ngồi ngay bên cạnh.

“Tốc độ của cô ta quá nhanh.” Tang Lộ vẫn ung dung, điềm tĩnh hệt như trong kí ức. Chị nói: “Hơn nữa, khứu giác còn cực kì nhạy bén. Chỉ dùng dịch thể của xác sống để che giấu xe vẫn chưa đủ.”

Từ khi vào nội ô, số lượng xác sống đã tăng lên đáng kể. Dù ven đường có không ít xe nhưng muốn tìm một chiếc mới dưới tình cảnh một thân một mình vẫn quá nguy hiểm. Hạ Vị Sương không thể không áp dụng sách lược càng cẩn thận, cố gắng tránh né, cắt đuôi xác sống thay vì trực tiếp va chạm.

Tang Lộ im lặng một lúc lại nói: “Em biết nên làm thế nào.”

Giấc ngủ và đợt bổ sung tinh thạch trước đó đã khiến tinh thần Hạ Vị Sương hồi phục rất nhiều, cũng đủ để căng đến khi cô tìm được nơi lánh nạn mới. Nhưng cô lại không trả lời Tang Lộ, như thể không dám phân tâm.

Tang Lộ thở dài một tiếng, nói: “Em quá ỷ lại chị.”

Hốc mắt Hạ Vị Sương ửng đỏ. Giọng cô khàn khàn: “Chị sẽ luôn ở bên cạnh em, đúng không?”

Tang Lộ bèn đáp: “Đúng vậy.”

Tiếp theo nên làm gì, thật ra trong lòng Hạ Vị Sương biết rất rõ. Xét về bản chất thì Tang Lộ bên cạnh đây chỉ là ảo giác mà cô vẽ ra dựa theo hình tượng Tang Lộ trong trí nhớ. Cho dù trông sống động, chân thật đến thế nhưng vẫn không có linh hồn. Tang Lộ ấy chỉ biết căn cứ vào những ước muốn và ký ức chân thật nhất trong lòng Hạ Vị Sương mà biểu hiện bản thân. Nhưng dẫu thế, Hạ Vị Sương vẫn mong chị có thể nói với mình nhiều hơn nữa.

Cứ như đang chìm trong giấc mơ. Người trong mơ thường sẽ không nhận thức được rằng mình đang mơ. Cho dù giấc mơ chỉ là hư ảo, là câu chuyện mà đại não dựng nên dựa trên kí ức cơ sở và tâm lí của con người thì những tình cảm trong mơ vẫn chân thật như thế.

Tang Lộ bèn nói: “Em cần phải che lấp mùi trên người thêm nữa. Nước hoa, tinh dầu hay dầu thơm* đều được.”

*Nguyên văn hoa lộ thủy (花露水). Không biết là cái gì luôn. QT để nước hoa. Baidu thì là loại có thành phần gồm: cồn, nước, tinh dầu, khác. Tác dụng át mùi, sát trùng, tiêu độc, khử bẩn, lưu hương, chống muỗi, blah bleh. Nói tiếng anh là Florida water nhưng tra Florida water thì lại ra nước hoa Eau de Cologne? Search hình bằng tiếng Trung thì vừa giống dầu gió xanh vừa giống body mist… Sau này thống nhất dùng dầu thơm luôn nha, để phân biệt với nước hoa bình thường.

“Sau đó, em cần tìm một chỗ có thể nghỉ ngơi an toàn.”

“Còn nữa, em biết tấn công vật lí bình thường không có tác dụng với cô ta. Em phải chuẩn bị phương pháp tự vệ khác.”

Hạ Vị Sương lần lượt làm theo. Cô tấp vào cửa hàng ven đường, cầm mấy bình dầu thơm rồi đi ngay, hết sức nhanh chóng. Ngồi vào xe, Hạ Vị Sương lập tức phun thứ chất lỏng nồng nặc ấy lên khắp người.

“Khụ khụ khụ…”

Trong không gian kín, Hạ Vị Sương thiếu chút nữa đã bị sặc chết. Cô không kiềm được mà ho liên hồi, lại còn bóp mũi hắt xì, nước mắt cũng muốn rơi. Hạ Vị Sương vô cùng buồn bực, không thể không đeo cái khẩu trang vào, miễn cho mình bị hun chết. Lúc này đã cách cửa hàng bán dụng cụ câu cá ban nãy rất xa.

Tiếp đó, Hạ Vị Sương chuẩn bị tìm một chỗ thích hợp ẩn nấp, nghỉ ngơi. Nhưng trên thực tế, cũng không có nhiều địa phương để cô lái xe vào trốn. Những lúc càng cấp bách thế này thì lại càng khó tìm được chỗ thích hợp.

Cô bắt đầu cảm thấy nóng ruột, bất an. Tang Lộ bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, nói: “Bình tĩnh lại chút nào. Nếu không tìm được chỗ thích hợp nhất thì hạ yêu cầu xuống một chút vậy.”

Rầm!

Lại là một tiếng vang lớn. Một xác sống bất chợt nhào đến từ phía bên hông, đâm vào xe khiến nó nghiêng ngả, hướng chạy cũng chệch hẳn đi.

Con quái vật xác sống này mạnh quá!

Hạ Vị Sương quay đầu nhìn, thấy được một đôi mắt đỏ bừng, dữ tợn. Tim cô đánh thịch một tiếng, lập tức nhận ra đây là một xác sống tiến hóa càng hung tàn!

Con quái vật bấu chặt chiếc xe. Trên hai tay là bộ móng sắc bén, thoạt trông như mười con dao thép nhỏ, cào trên xe phát ra những tiếng kim loại cọ xát chói lai.

Không xong. Nó có thể phá hỏng chiếc ô tô!

Những mơi mà móng tay cào qua thân xe lóe lên tia lửa. Hạ Vị Sương khẽ cắn môi, rồi bất chợt nhấn ga lao về phía trước. Đến ngã tư, cô lại thình lình chuyển hướng, mượn lực đó mà quẳng con xác sống tiến hóa đi.

Nhưng xác sống tiến hóa vẫn đuổi theo sát phía sau. Tốc độ không hề thua kém chiếc xe của Hạ Vị Sương. E là chẳng bao lâu, nó sẽ đuổi kịp lần nữa!

Hạ Vị Sương không có thời gian từ từ chọn lựa. Chính khi cô chuẩn bị vọt vào một cửa hàng không có bậc thang thì đằng trước đột nhiên vang lên một tiếng “Meooo” điếc tai. Một con mãnh thú lông dài to bằng chiếc xe tải xuất hiện trước mặt Hạ Vị Sương.

Nhìn sang, con mãnh thú ấy hệt như một con cọp phóng lớn, chỉ khác là màu lông nó đen tuyền… Là một con mèo đen biến dị!

Nhìn đến con mèo đen biến dị khổng lồ đến gần như che khuất cả bầu trời ấy, Hạ Vị Sương suýt tuyệt vọng. Con mèo này quá to lớn. Trọng lượng ấy, e chỉ cần một phát là có thể tát lật chiếc ô tô, lại càng không cần phải nói đến chuyện nhào lên đụng bay nó. Nếu đụng nó, đó chính là tấn công kiểu tự sát!

Nhưng hết cách rồi. Khoảng cách quá gần, tốc độ xe lại quá nhanh, muốn vòng tránh đi nó gần như đã là bất khả thi.

Trước là dị thú, sau là xác sống, có lẽ… còn không bằng bị Tang Lộ ăn đâu.

Sắc mặt Hạ Vị Sương tái nhợt. Cô cắn chặt môi dưới, chân đặt lên phanh, vừa định đạp mạnh xuống thì đã thấy con mèo đen biến dị khổng lồ trước mắt nhảy lên, bay qua đầu xe.

Hạ Vị Sương sửng sốt, thả lỏng lực phanh một chút chứ không đạp chết cứng.

Rầm!

Mèo đen nặng nề nhảy lên rồi lại đáp xuống, chấn động khiến cả con phố rung rung. Hạ Vị Sương quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện mục tiêu của con mèo đen biến dị kia không phải mình mà là con quái vật xác sống tiến hóa!

Hai đứa này thế mà lại bắt đầu đánh nhau. Tình hình chiến đấu hết sức kịch liệt, vô cùng gay cấn.

Tình huống này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ thật ra thú biến dị không có hứng thú với nhân loại, tinh hạch của xác sống mới càng thu hút chúng nó hơn?

Hạ Vị Sương cũng không thể ở lại quan sát trận chiến. Cô dứt lòng, chớp lấy thời cơ mà mau chóng chạy trốn. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất kì quái, thế nên chốc chốc lại nhìn qua kính chiếu hậu một lần. Hạ Vị Sương thấy mèo đen biến dị chiếm thượng phong, xem ra nó sẽ là người thắng cuối cùng.

Tiếp theo, Hạ Vị Sương rời khỏi con phố, rẽ một cái, nhẹ nhàng thở phào.

Nhưng ngay sau đó, một đợt những tiếng “rầm rầm” nặng nề khiến mặt đất rung chuyển lại vang lên từ phía sau, khiến cô biến sắc một lần nữa.

Con mèo đen biến dị rượt đến đây!

Lại một cú nhảy vọt, mèo đen đã đến trước mặt Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương không thể không đạp phanh. May mà cô có thắt dây an toàn nên mới không xảy ra chuyện.

Kì quái. Vì sao lại đuổi theo? Mục tiêu số một là xác sống, mục tiêu số hai là con người ư? Mèo đen biến dị vươn móng vuốt, khảy khảy chiếc xe của Hạ Vị Sương. Thấy nó vẫn nằm yên không nhúc nhích, lại khảy tiếp.

Mèo đen: “Meo~”

Hạ Vị Sương: “…”

Không phải nó nghĩ chiếc xe là đồ chơi như banh dây các thứ đấy chứ?

Sắc mặt Hạ Vị Sương có phần quái dị. Trước kia, khi bệnh tâm lí còn nghiêm trọng, nhằm tự cứu bản thân, cô đã trở thành tình nguyện viên tại một trạm cứu trợ mèo lưu lạc trong thành phố A, thi thoảng lại đến đó giúp chăm sóc mèo. Thật ra bản thân cô rất thích mèo, nhưng khi đó cô ngay cả mình còn không lo được, càng không cần phải nói đến chuyện nhận nuôi. Cô chỉ có thể phụ giúp ở trạm cứu trợ, chơi với mèo một chút. Những lúc ấy, cô sẽ thấy tâm trạng mình tốt lên nhiều, dường như lại cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống.

Cũng chính ở trạm cứu trợ, cô quen biết một người bạn rất tốt, Bạch Thiến.

Khi virus xác sống vừa nổ ra, Hạ Vị Sương đã muốn gọi điện cho Bạch Thiến. Chỉ tiếc là không liên lạc được. Cũng không biết chị ấy giờ thế nào.

Cứ nấp mãi trong xe cũng không phải cách. Con mèo đen biến dị này đập mấy phát là xe sẽ hỏng ngay. Đến lúc đó, Hạ Vị Sương ngồi trong xe chắc cũng hỏng theo. Cô đành phải gom hết can đảm, mở cửa xe, đi ra ngoài. Hy vọng con mèo này chỉ hứng thú với chiếc xe chứ không phải hứng thú với cô.

Nhưng lần này, Hạ Vị Sương lại cược sai nữa rồi.

Đôi mắt to tròn như đèn pha của con mèo đen biến dị đảo theo từng bước di chuyển của Hạ Vị Sương, dường như cực kì hứng thú đối với cô. Hạ Vị Sương đứng ngay bên cửa xe, cửa lúc này còn chưa đóng.

Cô suy nghĩ, không biết mình có nên ngồi trở vào hay không.

Đúng lúc này, mèo đen biến dị trước mặt bỗng nhiên “meooo” một tiếng. Nguyên con mèo bất chợt nhảy bắn lên, vọt về phía Hạ Vị Sương.

Xong rồi. Trọng lượng này, cô sắp bị đè bẹp!

Nhưng trên thực tế, Hạ Vị Sương cũng không có bị đè bẹp. Khi bay đến, hình thể mèo đen cũng nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng khôi phục kích thước bằng một con mèo bình thường, vọt vào lòng Hạ Vị Sương như một viên đạn thịt, đâm cho cô phải lảo đảo.

Ôm chú mèo mềm mại lại ấm áp trong tay, Hạ Vị Sương bỗng nhiên cảm thấy vô cùng quen mắt. Một suy nghĩ lóe lên, cô thử thăm dò mà gọi một tiếng: “Cục Than?”

Chú mèo đen khẽ dụi trong lòng cô, vừa định mở miệng nũng nịu “meoo” một tiếng… thì lại hắt hơi.

“Xì!”

Lại một cái hắt hơi.

Sau đó vẫn là một cái hắt hơi.

Hạ Vị Sương vội thả chú mèo xuống đất, ngượng ngùng kéo khẩu trang xuống, nói: “Ngại quá, chị xịt dầu thơm có hơi nhiều… Hắt xì!”

Cục Than trợn đôi mắt vàng tươi tròn vo, ấm ức nhìn cô.

Hạ Vị Sương lặng lẽ kéo khẩu trang lên.

Cùng lúc đó, cô nghĩ ra. Cục Than là một con mèo rất quấn người ở trạm cứu trợ. Nếu Cục Than biến dị rồi vẫn có thể nhận ra cô, không tấn công mà thậm chí còn làm ra hành động bảo vệ cô thì phải chăng nó cũng sẽ bảo vệ những người khác?

Ví dụ như Bạch Thiến?

Như đoán được suy nghĩ của Hạ Vị Sương, Cục Than dùng đuôi móc lấy cẳng chân cô, muốn dẫn cô đến một nơi.

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện