BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 125
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Đối với một người mù mà nói thì bất luận tình hình chiến đấu trước mặt có kịch liệt cỡ nào đi nữa, cô cũng chỉ có thể nghe được: Chát chát chát, rầm rầm rầm, thịch thịch thịch…
Roi dài cắt qua không khí, đan chéo thành lưới, vụt đánh ra những tiếng vang chói tai nối tiếp nhau. Tang Lộ không nói gì, chỉ một lòng tập trung nghĩ nên làm sao để giết chết cô ả trước mắt.
So sánh với Tang Lộ, Châu Châu thi thoảng lại phát ra một vài tiếng kêu đau, hẳn là bị đánh trúng.
Chẳng mấy chốc mà Hạ Vị Sương đã phán đoán ra, Châu Châu thật sự là một đối thủ đáng gờm, khó giải quyết, nhưng vẫn chưa mạnh hơn Tang Lộ.
Tiếng hai người chiến đấu thoắt xa thoắt gần, đánh cho cỏ cây bùn đất bay tán loạn. Hai người bất phân thắng bại, Hạ Vị Sương cũng không thể xen vào, bèn để mặc cả hai mà ngồi xổm xuống, sờ soạng bên chân.
Hạ Vị Sương dùng gậy chống, cẩn thận quờ sang bên, quả nhiên đụng phải. Cô vươn tay sờ soạng… được rồi, là nguyên một con người còn sống nhăn…
Hạ Vị Sương sờ đến bả vai và mái tóc ngắn của người nọ, đoán là một người đàn ông, chẳng lẽ là Thành Mẫn? Có thể lắm.
Bên kia tường, nhân viên an ninh của phòng thí nghiệm càng lúc càng đến gần. Động tĩnh đánh nhau bên đây thật sự quá lớn, bọn họ đã phát hiện!
Rầm!
Một đống cát hất đầy người Hạ Vị Sương. Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, giũ ra. Hai người này mới đánh được một lúc thôi mà người cô đã dính đầy lá cây, đất đá rồi. Xem cái mòi này thì hai người đừng mong có thể phân ra thắng bại trong chốc lát.
“Đừng đánh nữa!” Nghĩ đến đấy, Hạ Vị Sương vội kêu dừng, “Có người sắp đến đây, chúng ta đi trước!”
Hai người đang đuổi đánh nhau lập tức dừng lại. Tang Lộ đột nhiên lùi về sau, nới rộng khoảng cách. Một tay cô ôm eo Hạ Vị Sương, một tay túm gáy áo Thành Mẫn, cuối cùng liếc Châu Châu một cái liếc mắt lạnh nhạt mà đầy ngập sát khí rồi lập tức mang hai người rời đi nhân lúc đêm tối ẩn nấp.
Trên đường về, Tang Lộ vẫn im lặng. Hạ Vị Sương được che chắn kín mít, không bị gió quạt, song Thành Mẫn lại không được may mắn như thế. Sợ Thành Mẫn bị gió thổi mãi sẽ hạ thân nhiệt mà đông chết, Hạ Vị Sương bèn nhéo nhéo vai Tang Lộ, muốn chị che chắn phần đầu của Thành Mẫn lại.
Tang Lộ không hé răng, yên lặng làm theo.
Tựa vào lòng Tang Lộ, thật ra Hạ Vị Sương không cảm nhận được gì. Quần áo mùa đông dày như thế, chỗ nào của chị cũng mềm mềm. Tiếng gió lớn như thế, càng không cần phải nói đến việc lắng nghe nhịp tim. Nhưng Hạ Vị Sương vẫn nhận ra Tang Lộ không được vui, cho dù bản thân cô không nhìn thấy, cho dù Tang Lộ vẫn không nói lời nào.
“Sao vậy? Chị ghét người kia đến thế à?” Hạ Vị Sương có hơi buồn cười, “Cô ta nguy hiểm lắm sao?”
Tang Lộ thấp giọng ừ một tiếng.
Hạ Vị Sương cố ý trêu: “Vậy chị đánh thắng được cô ta không?”
“Đương nhiên.” Giọng Tang Lộ nghe khàn khàn, mang theo ý giết chóc không hề che giấu, “Chị sẽ giết cô ta.”
Thái độ của Tang Lộ thế này đúng là nghiêm túc chưa từng thấy. Lúc trước, khi đối mặt với gã có cánh Lưu Khải Dần cũng không đến mức ấy, những thời điểm khác thì lại càng hiếm khi có thể khiến chị chú ý.
Tang Lộ quá mạnh, dường như đã đứng đầu chuỗi thức ăn của mảnh đất dưới chân đây. Thế nên việc không có kì phùng địch thủ khiến chị bất giác tỏ ra thái độ khinh miệt và coi thường.
Hạ Vị Sương giật giật, đầu tựa vào lòng Tang Lộ, uốn người. Cô giúp chị kéo chiếc khăn quàng cổ cho ngay ngắn, lại giơ tay nắm lấy một lọn tóc dài của Tang Lộ: “Có phải chị ghen tị không?”
Tang Lộ ngơ ngác trong giây lát: “Là thế à?”
“Em đâu biết. Đó không phải chuyện chỉ có chị mới rõ ràng sao?” Hạ Vị Sương nhẹ giọng nói, “Sao chị lại chán ghét cô ta đến thế?”
Giọng Tang Lộ trầm thấp: “Ghét ánh mắt cô ta nhìn em, ghét Sương Sương cười với cô ta. Tỉ lệ cướp em đi của cô ta cao hơn những người khác.”
“Nhưng em sẽ không bị cô ta cướp đi.” Hạ Vị Sương nói, “Bất luận là ai cũng không thể cướp em đi. Em đối xử với chị thế nào, nghĩ về chị thế nào thì chỉ là vì bản thân chị, sẽ không bao giờ bị người khác ảnh hưởng.”
Vòng xoáy khí thế chung quanh Tang Lộ trở nên hòa hoãn hơn một chút. Cô ừ một tiếng bình thản, lại nhấn mạnh: “Sương Sương là của chị, phải thật vui vẻ mà thuộc về chị.”
“Vậy phải xem biểu hiện của chị.” Hạ Vị Sương kéo kéo lọn tóc dài của Tang Lộ, không trêu nữa.
…
Đến nơi cư trú, Tang Lộ đáp xuống đất, mang theo hai người, lặng lẽ trở về phòng cho thuê. Hạ Vị Sương cầm chìa khóa mở cửa, chặn hết gió lạnh bên ngoài mới nhảy xuống khỏi vòng tay Tang Lộ, chống gậy khởi động tay chân đã lạnh đến tê cóng.
Chưa cử động được mấy cái, Hạ Vị Sương đã nghe thấy Tang Lộ quẳng Thành Mẫn xuống đất. Cô bèn vội vàng đi thử hơi thở của Thành Mẫn, xác định anh ta vẫn còn sống mới yên tâm.
“Mấy giờ rồi?” Hạ Vị Sương moi moi từ trong cổ áo, lấy một cái đồng hồ quả quýt, mở ra cho Tang Lộ xem.
“Hai giờ rưỡi.”
Hai giờ rưỡi sáng. Cũng được, không muộn lắm. Trừ đi thời gian đi về thì Tang Lộ tìm được Thành Mẫn, đồng thời mang người đi thật ra cũng không tốn quá nhiều thời gian. Tuy phòng thí nghiệm hạt giống luôn được canh gác nghiêm ngặt nhưng đối với Tang Lộ mà nói thì chuyện khó nhất không phải xâm nhập, mà là làm sao hoàn thành nhiệm vụ mà không giết người.
May mà cô vẫn làm được. Nhờ vào bản đồ địa hình bên trong phòng thí nghiệm Hạ Vị Sương đã chuẩn bị từ trước, Tang Lộ tránh được phần lớn lính canh. Hơn nữa, Hạ Vị Sương còn đánh dấu trọng điểm, Tang Lộ trực tiếp tìm đến mấy nơi mà Thành Mẫn khả năng cao sẽ có mặt, thế là mang được người ra bằng tốc độ nhanh nhất.
Hạ Vị Sương nhét chiếc đồng hồ quả quýt trở vào chỗ cũ, sau đó khom lưng, túm cánh tay Thành Mẫn kéo anh ta lên sô pha.
Tang Lộ chê Thành Mẫn vướng bận. Nếu ngay từ đầu người này ngoan ngoãn đứng ngay cổng lớn của phòng thí nghiệm chờ mình mang đi thì đâu có chuyện gì của Châu Châu kia nữa. Có điều, chê thì chê, Tang Lộ vẫn giúp một tay kéo Thành Mẫn lên sô pha. Trong phòng không có bếp lò, để nằm dưới đất mãi cũng không được. Người này là một nhân tài quý báu, phải nuôi cho đàng hoàng. Quan trọng nhất chính là, Hạ Vị Sương kéo không nổi.
Hạ Vị Sương đắp lên người Thành Mẫn một cái thảm, hỏi Tang Lộ khi nào anh ta sẽ tỉnh lại.
Tang Lộ đáp: “Ngày mai.”
Nếu thế thì tạm thời để đây vậy, chờ mai lại bảo Ngụy Vân Lang trông. Cơ mà đề phòng việc người này tỉnh dậy trước mà chạy trốn, Hạ Vị Sương trói chặt tay chân anh ta lại.
“Tụi mình cũng nghỉ ngơi thôi.” Hạ Vị Sương lạnh đến phải chà tay, “Trễ vậy rồi, em cũng buồn ngủ.”
“Ừ.”
Tang Lộ thấp giọng đáp lời, cùng nhau trở về phòng ngủ. Thật ra phòng ngủ cũng lạnh như phòng khách, cơ mà không gian nơi này nhỏ, còn có ổ chăn. Đóng kín cửa lại, rụt trong chăn, dán một miếng dán giữ nhiệt thì từ từ cũng ấm lên. Đương nhiên là với điều kiện là Tang Lộ không thể gần sát quá.
Nhưng Tang Lộ cứ muốn dán cô, dính cô, thậm chí còn quá đáng hơn so với trước kia.
Trong căn phòng tối tăm, trên chiếc giường chỉ trải chăn và đệm, cô gái tóc đen trong trẻo, xanh xao tựa vào đầu giường, không ngừng rụt người về sau. Hai mắt cô vô thần, ánh mắt không có tiêu cự chỉ nhìn thẳng về phía trước, trên gương mặt là vẻ lúng túng, cam chịu. Mà trước mặt cô còn một cô gái khác mặc áo lông thật dày, cả người rụt trong lớp quần áo, chỉ để lộ đôi mắt tím sâu thẳm cùng mái tóc dài rối tung. Cô gái ấy vươn đôi cánh tay ra từ tay áo, mềm mại như không xương, trông như được nặn ra từ đất dẻo cao su. Cô siết chặt người con gái tóc đen đang lùi về sau, chóp mũi vươn ra từ cổ áo lông đưa đến gần đối phương, không ngừng ngửi tới ngửi lui.
Đúng vậy, Tang Lộ đang ngửi Hạ Vị Sương. Động tác ấy hết sức rõ ràng. Hạ Vị Sương dù không nhìn thấy cũng biết đối phương đang làm gì.
“Tang Lộ.” Một khoảng chật hẹp nơi đầu giường nào có đủ không gian để lùi về sau? Hạ Vị Sương thật sự hét cách, đành phải nói, “Em buồn ngủ lắm, không mấy chị buông ra cho em ngủ đi rồi từ từ chị lại ngửi sau?”
Thật sự rất mệt. Đất cát, cỏ cây dính trên tóc cũng chỉ phủi phủi rồi thôi. Hai người bay đi bay về không sạch sẽ gì cho cam, nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì cũng không thể để ý quá nhiều.
Tang Lộ thoáng buồn bực: “Nếu bị ám mùi thì rất có thể cô ta sẽ lần theo tới đây.”
Hạ Vị Sương ngáp một cái, vươn tay kéo lấy chiếc áo khoác treo trên chiếc ghế ở mép giường: “Chị ngửi cái này này. Lúc ở ngoài em có mặc áo khoác mà.”
Tang Lộ kêu một tiếng, sau đó cả người mềm nhũn, đè lên người Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương từ từ trượt xuống, kéo tấm chăn mỏng đắp lên tay chân. Tuy đã mặc đồ giữ ấm nhưng vẫn thấy lạnh. Cô ngáp một cái. Đừng nói, Tang Lộ quả thật đã nhắc cô một số việc. Vì quá mệt mỏi nên vừa rồi suýt chút nữa đã quên.
Hạ Vị Sương vừa vuốt ve mái tóc dài của Tang Lộ, vừa hỏi: “Cô gái đánh nhau với chị nói mình tên Châu Châu. Có phải cô ta là đồng loại với chị và Lưu Khải Dần không?”
Tang Lộ nằm trên người Hạ Vị Sương, vừa cảm nhận hơi thở và độ ấm từ người thương vừa đáp lại bằng giọng thư thả: “Ừ, không quá giống nhau.”
Mỗi cá thể đều có điểm khác biệt, không thể đánh đồng. Cơ mà đã là đồng loại thì nghĩa là vẫn có điểm chung.
Đến thời điểm hiện tại, Hạ Vị Sương có thể khẳng định Tang Lộ tuyệt đối đã vượt khỏi phạm trù con người. Thế thì hẳn là Châu Châu cũng vậy. Cô ta không xem như con người, nhưng cũng không tính là xác sống.
Hạ Vị Sương nghĩ, dị năng của Cố Mẫn Chi là điều khiển dị thú, như vậy giữa Châu Châu và cô ta thật sự chỉ đơn giản là tình nhân thôi sao? Có khi nào… Châu Châu cũng bị dị năng của Cố Mẫn Chi khống chế? Cố Mẫn Chi có thể khống chế dị thú. Dị thú là động vật có được dị năng. Thật ra con người cũng là một loài động vật, động vật thông minh bậc cao cũng là động vật… Động vật thông minh bậc cao có dị năng, phải chăng cũng sẽ bị dị năng kia ảnh hưởng?
_____________