Không được.
Vẫn phải khiếu nại thôi.
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện hết sức rõ ràng mạch lạc trong đầu Trình Bạch khi sáng sớm mở mắt ra.
Tối qua cô ngủ sớm nhưng lại không được ngon giấc.
Bởi vì nửa đêm nửa hôm không biết nhà hàng xóm bị làm sao mà lại gào ầm lên, không nghe rõ rốt cuộc là gào cái gì nhưng cô nằm mơ thấy ác mộng…
Mơ thấy mình bị quấn vải biến thành một người tí hon bị cả ngàn cây kim đâm đâm vào người đau la oai oái.
Cho nên cô mới gắng hết sức nhìn xem kẻ nào đâm mình.
Cái cô nhìn thấy là Biên Tà với khuôn mặt như mụ dì ghẻ lại còn hơi hơi ấm ức vừa cầm kim đâm cô vừa lẩm nhẩm: “Ai bảo không trả lời tin nhắn của tôi, ai bảo không trả lời tin nhắn của tôi…”
Thật đáng sợ.
Trình Bạch ngủ dậy với hai mắt thâm quầng, mình mẩy đau nhức, sờ lần vai eo một vòng mới nghĩ ra có lẽ hôm qua nằm ngủ sai tư thế. Cô vặn vặn người.
Món nợ này chắc chắn phải tính sổ với nhà hàng xóm.
Cô đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, mở bài hướng dẫn hôm qua Biên Tà gửi cho ra xem qua, trình bày khá là rõ ràng có logic.
Thứ nhất, gọi điện thoại hoặc gõ cửa thử thương lượng;
Thứ hai, khiếu nại thẳng lên tổ dân phố;
Thứ ba, báo cảnh sát.
Trình Bạch ngẫm nghĩ, mặc dù nhà hàng xóm đúng là rất phiền nhưng có vẻ như cũng rất biết nghe góp ý, vụ đèn tường nói thay là thay còn thay rất nhanh, lại không tiếc tiền.
Lần trước là vấn đề ánh sáng, lần này là vấn đề tiếng ồn.
Vấn đề này với vấn đề cũ riêng rẽ với nhau, vậy cho người ta cơ hội, làm lại lần lượt từng bước quy trình từ đầu đi.
Rửa mặt xong, cô viết nhanh một mẩu giấy rồi mở bản kế hoạch nhật trình tối qua Tiêu Nguyệt gửi và danh sách chứng cứ của vụ Chân Phục Quốc ra xem một lượt.
Vẫn đang còn thiếu hai chứng cứ bên Ý.
Mà thứ Hai đã mở cuộc họp trước phiên tòa rồi.
Thời gian khá gấp gáp.
Ở trong nước, đây là khâu tương đối quan trọng. Những vấn đề có dính đến xung đột pháp luật sẽ lựa chọn áp dụng luật của nước nào ngay tại cuộc họp trước phiên hòa, đồng thời cũng trong phiên họp này, hai bên sẽ trình lên chứng cứ của bên mình để tiến hành xác nhận hoặc loại trừ chứng cứ.
Mấu chốt thắng thua của vụ kiện nằm hết ở đây.
Rất nhiều thẩm phán đã hình thành phán đoán về hai bên đương sự và về vụ án ở giai đoạn này và vô cùng hiếm có trường hợp nào thay đổi nhận định ở giai đoạn hỏi và tranh luận trên tòa.
Mặc dù vẫn chưa tới giờ làm việc nhưng Trình Bạch vẫn gửi tin nhắn thoại cho Tiêu Nguyệt dặn: “Sáng nay chị phải qua bên tòa án một chuyến, hôm nay vụ Tằng Niệm Bình tuyên án. Chiều chị có việc đột xuất phải qua đồn công an làm biên bản, phải muộn mới qua công ty được, em đến thì em với luật sư Chiêm nhớ giục cảnh sát và phòng đấu giá bên Ý nhanh chóng cung cấp chứng cứ nhé, tốt nhất là phải kịp phiên họp trao đổi chứng cứ đầu tiên.”
Nói xong Trình Bạch lấy chiếc áo khoác trắng trong tủ ra khoác vào rồi đi xuống dưới nhà.
Lúc đi qua ngôi biệt thự hàng xóm, cô cài tờ giấy đã viết sẵn vào cửa, ấn chuông cửa một cái rồi đi luôn.
Thực sự đang rất vội.
Toà sẽ tuyên án lúc chín giờ mười lăm, không có thời gian để nấn ná.
Hôm qua Biên Tà đi ngủ rất muộn, cả đêm toàn nằm mơ thấy mình đâm Trình Bạch tí hon. Đâm suốt đêm xong hỏi cô sau này có còn dám không trả lời tin nhắn nữa không? Khó lắm mới làm người tí hon tội nghiệp chịu nói ra ba tiếng “tôi sai rồi” thế mà mới nói được mỗi chữ “tôi” thì bỗng nhiên tiếng chuông cửa từ đâu bổ xuống như sét đánh!
Anh bừng tỉnh giấc.
Giờ này chắc là không phải chuyển phát nhanh tới giao hàng rồi, mẹ kiếp mới sáng ngày ra ai tới thế không biết! Phá hỏng cả giấc mơ đẹp của người khác!
Ôm cả bụng tức, mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình cột hờ trên người, Biên Tà lạnh mặt đi ra ngoài.
Kết quả đi ra tới cửa lại không thấy ai.
Nhìn trái nhìn phải, không có lấy một mống nào!
“Đậu, ai mà thất đức quá vậy!”
Mắt Biên Tà thâm đen tận mấy quầng, tưởng là trẻ con hàng xóm nhà nào quanh đây nghịch phá, anh bực mình quát to.
Sau đó quay người trở vào thì nhìn thấy tờ giấy cài phía trên ổ khóa mật mã.
Tiếng bỗng tắt, mí mắt máy một cái.
Có loại dự cảm chẳng lành…
Cầm lấy mở ra xem…
Mặc dù không rõ tối qua nhà quý ngài có làm hoạt động gì nhưng tôi thấy hẳn là cửa sổ nhà quý ngài có cách âm, cho nên xin chân thành đề nghị quý ngài nên đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ khi muốn tạo ra những loại tiếng ồn bất thường, tránh phá hoại quan hệ hàng xóm láng giềng tốt đẹp dẫn đến nảy sinh thêm tranh chấp.
Ký tên: Hàng xóm nghèo ở nhà cũ cách âm kém của ngài.
Phần ký tên đã nâng cấp hơn bản cũ, chữ viết cũng càng ngoáy tợn hơn.
Biên Tà đọc xong tức đến nổ phổi, tay run cả lên, quay ngoắt đầu sang phía ngôi nhà cũ bên cạnh nhìn chằm chằm con rùa đá trên ban công tầng hai, lườm muốn khoan thủng cả mai rùa ra đến nơi.
Quả là không thể nhịn nổi nữa!
Kiến nghị thì được thôi nhưng có thể đừng mới tám giờ sáng mùa đông đã ấn chuông cửa được không?!
Anh dằn cục tức xuống, tính trở vào ngủ tiếp nhưng dằn một hồi vẫn không nuốt cục tức này xuống được. Biên Tà liền cầm tờ giấy đi sang cổng nhà hàng xóm.
Cánh cửa cũ kỹ vẫn dùng ổ khóa chìa.
Nhưng có lắp chuông cửa ở ngoài.
Biên Tà ấn chuông cửa thật mạnh chẳng chút nể nang: “Xin chào, có ai ở nhà không?”
*
Tằng Thanh mới hoàn thành phẫu thuật không lâu, đang trong thời gian bình phục, hôm nay bận làm thủ tục ra viện nên Tằng Niệm Bình không tới tòa, chỉ có mình Trình Bạch là phải có mặt ở tòa với tư cách là người đại diện bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp cho đương sự.
Bên phía Bảo hiểm tài sản An Hòa, Ngũ Cầm cũng không đến.
Tiền Hưng Thành đi đại diện.
Thẩm phán tuyên đọc phán quyết.
Vì bị đơn Bảo hiểm tài sản An Hòa ra thông báo từ chối bồi thường mà không có bằng chứng đầy đủ và thuyết phục chứng minh nguyên đơn Tằng Niệm Bình câu kết với người khác lừa tiền bảo hiểm và mục đích của bảo hiểm giao thông bắt buộc là để đảm bảo nạn nhân bị tai nạn giao thông nhận được bồi thường kịp thời. Là một công ty bảo hiểm chuyên nghiệp, Bảo hiểm tài sản An Hòa cần phải hiểu rất rõ ràng khi nguyên đơn mua bảo hiểm rằng phương tiện cơ giới đặc biệt được dùng chủ yếu phục vụ các công năng đặc biệt.
Cho nên, tòa án ủng hộ toàn bộ các yêu cầu của nguyên đơn.
Tuyên Bảo hiểm tài sản An Hòa phải bồi thường cho nguyên đơn toàn bộ chi phí trước đó nguyên đơn đã bồi thường cho nạn nhân của vụ tai nạn, tổng cộng 140 nghìn.
Tòa tuyên xong, hai bên nguyên đơn và bị đơn cùng với phía tòa án phải ở lại để ký vào biên bản tòa tuyên án giống lần trước.
Thẩm phán tranh thủ trò chuyện với họ.
Hỏi Tiền Hưng Thành xem bên phía Bảo hiểm tài sản An Hòa có định kháng cáo không.
Tiền Hưng Thành lắc đầu, thẳng thắn nói: “Không kháng cáo.”
Thẩm phán thở phào nhẹ nhõm, vụ kiện cuối năm này cuối cùng cũng xong, để rồi lại không nhịn được phàn nàn vụ tranh chấp bảo hiểm này phức tạp tới nỗi làm ông muốn hói cả đầu. May là vụ án lệ này cực kỳ điển hình. Vì tính tranh luận cao của vấn đề liên quan tới phương tiện cơ giới đặc biệt xảy ra tai nạn ở công trường có được tính vào phạm vi bồi thường của bảo hiểm giao thông bắt buộc hay không mà rất có khả năng tới đây nó sẽ được tuyển chọn vào cuốn niên giám án lệ hằng năm của tòa án Thượng Hải hoặc là trở thành án lệ hướng dẫn trong tranh chấp bảo hiểm.
Đối với thẩm phán, đây là một việc rất vẻ vang.
Cho nên thái độ của ông với Tiền Hưng Thành và Trình Bạch cũng khá là thân thiện.
Ra khỏi tòa án, Trình Bạch gửi tin nhắn cho Tằng Niệm Bình thông báo kết quả.
Tiền Hưng Thành đi theo trò chuyện với cô mấy câu. Dù thua kiện anh ta cũng không buồn, vì sau khi vụ kiện này khép lại, anh ta có thể làm thủ tục để rời công ty luật đang làm, nhảy sang làm cho Thiên Chí.
Trò chuyện xong liền vui vẻ chào tạm biệt.
Kết quả tuyên án không ngoài dự tính, từ đầu chí cuối, Trình Bạch hoàn toàn không có gì phải hồi hộp, nói chuyện với Tiền Hưng Thành xong, ăn đại chút gì đó liền tới đồn công an một chuyến làm biên bản lời khai cho vụ của Thượng Phỉ hôm qua. Do bên phía cảnh sát đã lấy được video giám sát nên không có bất kỳ chất vấn hay băn khoăn gì về lời chứng của nhân chứng nữa, cô làm biên bản xong liền cho về luôn.
Chẳng qua lúc ra về, cảnh sát có nói tên cầm dao bị cô đá một cước suýt thì nằm liệt.
Trình Bạch chẳng buồn để tâm, cười thoảng một tiếng, không bình luận gì.
Dù cho tên côn đồ thực hiện vụ tấn công bằng dao nhưng từ video giám sát có thể thấy khi Trình Bạch xông đến ngăn cản hung thủ, cô thực sự bình tĩnh và lý trí.
Thậm chí gần như lạnh lùng tàn khốc phũ phàng.
Cảnh sát xử lý các vụ án nhiều năm thấy Trình Bạch từ đầu tới cuối đều biết rõ mình đang làm gì là biết dám xuống tay như vậy tất nhiên là do biết rõ chừng mực.
Thế nên, sau khi Trình Bạch ký xong biên bản ra về, viên cảnh sát đi nộp biên bản ra liền không nhịn được lắc đầu thán phục: “Làm luật sư toàn là hạng ghê gớm cả…”
Vì biết rõ ranh giới pháp luật đến đâu nên mỗi hành vi hay lựa chọn đưa ra đều rất tỉnh táo. Cái gì làm được, cái gì không được làm, nếu không được làm thì có cách gì đi đường vòng, nếu được làm thì là được đến mức độ nào, trong đầu đều nắm rất rạch ròi.
Những người có thể tuyệt đối lý trí đều rất đáng gờm.
Song, Trình Bạch hoàn toàn chẳng thấy lăn tăn chút nào về những việc mình làm, thậm chí cô còn biết rõ hành vi phòng vệ của mình liệu có làm phát sinh bất kỳ trách nhiệm dân sự nào hay không. Đừng nói đối phương không có cơ hội kiện, cho dù có kiện thì cũng không có khả năng thắng kiện.
Người Trịnh Hưng Nghĩa cầm dao tấn công là một thẩm phán, tính chất vụ việc cực kỳ nghiêm trọng, hệ thống công an – kiểm sát – tòa án không thể nào tùy tiện dung thứ. Hễ dung thứ cho loại chuyện kiểu này một lần thì sẽ có lần hai, lần ba và nhiều lần hơn nữa, hiểm họa khôn lường.
Vậy nên, tuy Thượng Phỉ không bị trọng thương nhưng bản án sắp tới Trịnh Hưng Nghĩa phải đối mặt không thể nào có chuyện nương nhẹ.
Có thể nói là hành hung người khác bằng dao, cũng có thể nói là giết người chưa đạt.
Khung hình phạt khác biệt một trời một vực.
Tùy xem viện kiểm sát khởi tố thế nào.
Con dao găm dài 10cm đủ khả năng dẫn đến chết người của hắn sẽ trở thành chứng cứ quan trọng của vụ án.
Bốn giờ chiều, Trình Bạch qua công ty.
Tình hình có gì đó sai sai.
Vì sao mà…
Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt là lạ vậy? Lúc đi ngang qua khu vực làm việc chung của các luật sư làm công ăn lương ở bên ngoài, các luật sư nam thì nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ và có chút gì đó ẩn giấu, khách sáo hơn ngày thường rất nhiều, các luật sư nữ thì ánh mắt nhìn cô có kỳ lạ, có e ngại, có tôn kính, lại có cả mê muội ước ao mắt lấp lánh sao là sao nhỉ?
Lúc tới ngoài phòng làm việc của mình, ngay đến Tiêu Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Cô nàng đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, phấn khích không kìm nén nổi tâm trạng, chào dõng dạc: “Chúc luật sư Trình buổi chiều tốt lành!”
Trình Bạch bỗng quên bẵng luôn cả chuyện hỏi thăm tiến độ thu thập chứng cứ thế nào, cô trở nên bối rối: “Hôm nay mọi người quên uống thuốc hết rồi à?”
Tiêu Nguyệt thực không tin nổi đến giờ cô vẫn còn chưa hay biết gì, thấy hôm nay cô vẫn mặc bộ âu phục sáng màu như mọi ngày, suýt thì nhào vào ôm cô, chắp hai tay trước ngực phấn khích nói: “Không phải quên uống thuốc đâu, là tại luật sư Trình quá ngầu!”
Chuyện này phải bắt đầu kể từ tối qua.
Xưa nay nghề phóng viên luôn luôn là ở đâu có tin tức ở đó có phóng viên, chuyện cầm dao tấn công người khác ở một con phố sầm uất gần như ngay lập tức đã có phóng viên tới phỏng vấn đưa tin. Thời nay truyền thông đại chúng nở rộ như vậy, đăng một bài lên page, buổi tối còn chưa có ai xem, sáng ra tin tức đã bùng nổ.
Nhất là trong giới luật.
Tin tức luật sư bị đánh không có gì hiếm lạ nhưng dám đâm thẩm phán thì rất hiếm hoi, lần nào xảy ra cũng đều to chuyện.
Ban đầu là đăng ở vòng bạn bè và acc công khai trên Wechat rồi lan sang Weibo.
Mới đầu lượng thông tin còn ít ỏi, tam sao thất bản tưởng là thẩm phán đã bị đâm tử vong. Một bộ phận người tỏ ra sợ hãi, một bộ phận người lại quen thói hoài nghi thẩm phán xử án lung tung chứ không sao đương sự lại phải làm liều như vậy?
Đủ các loại luận điệu nháo nhào nhào cả lên.
May là phía công an phản ứng nhanh, nhanh chóng ra thông báo bác bỏ tin đồn, không cho đám người mang luận điệu xuyên tạc có cơ hội ngóc đầu dậy.
Thế nhưng, việc thẩm phán bị tấn công không bị trọng thương lại làm đám cư dân mạng thích hóng hớt thích to chuyện không mấy hài lòng, uổng công xách dép đi hóng.
Không phải vẫn chưa chết đấy thôi gì?
Đến trưa độ quan tâm liền giảm xuống.
Mãi đến hai giờ chiếu, video giám sát chỗ cửa hàng trà sữa bị tuồn ra thì độ quan tâm mới lại bùng nổ trở lại một lần nữa.
Mặc dù là buổi tối nhưng khu phố sầm uất vẫn rất sáng đèn.
Hình ảnh video ghi lại được cực kỳ rõ ràng.
Trước sau chưa tới mười giây nhưng mà rất nhiều cảm xúc: Thượng Phỉ bị tấn công, Trình Bạch xông tới cứu người, đạp đối phương một cước ngã lăn quay rồi ấn đầu đối phương dộng một phát đầy dứt khoát sau đó giẫm cổ tay đá văng hung khí đi chỗ khác rồi hỏi thăm tình hình người bạn. Lưu loát liền mạch!
Nếu đây là đàn ông bình thường thì cũng không có gì, quan trọng là đây là phụ nữ!
Hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp mặc âu phục!
Quả là ngầu như trái bầu.
Video vừa tung lên liền vượt mốc mười ngàn lượt xem, ngoài những bình luận hô hào phải nghiêm trị hung thủ ra, đại đa số mọi người đều bàn tán lệch chủ đề, phần bình luận có cả dãy người “xin gả”.
Sau đó, hết sức tự nhiên, có người nhận ra đây là Trình Bạch…
Trình Bạch nổi danh chuyên thưa kiện cho cặn bã.
Thân phận vừa bị bóc ra ở dưới bình luận lập tức làm dậy sóng cư dân mạng.
Có người chửi thế mẹ nào thẩm phán với luật sư lại còn có quan hệ riêng tư với nhau; có người tiếp tục moi móc chuyện xấu của Trình Bạch, khẳng định có giúp đỡ bạn bè cũng không thể thay đổi bản chất cặn bã của Trình Bạch; đương nhiên, phần lớn đám đông xem xong mười giây này, từ anti chuyển thành fan. Một là sốc trước nhan sắc đỉnh cao của đại luật sư Trình từng bị chửi khắp cõi mạng. Hai là giật mình trước độ men lì và võ lực của một nữ luật sư, tò mò rốt cuộc Trình Bạch đã gặp chuyện gì mà rèn luyện được thân thủ tốt như vậy…
Chuyện lớn chừng này hoàn toàn có thể coi là tin tức xã hội.
Chẳng mấy chốc mà các bài bóc đã được tung ra khắp nơi mọi xó.
Ví dụ như thân phận của nghi phạm cầm dao, phán quyết ly hôn vì bạo lực gia đình, mở rộng sang cả vấn đề ly thân và tính chất của vụ án này…
Từ khóa hot search “video giám sát cửa hàng trà sữa” từ lúc xuất hiện đã liên tục leo top cho đến khi đạt đỉnh, tới lúc Tiêu Nguyệt kể chuyện này với Trình Bạch, Trình Bạch mở máy tính lên xem thì nó vẫn đang còn trụ ở ngay đầu.
Vậy là hôm nay cả công ty đều vì cái video này nên mới nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi như vậy sao?
Trình Bạch nhếch mép.
Cô không bấm vào xem hot search mà chỉ nhận xét là: “Rõ rảnh.”
Tiêu Nguyệt vô cùng tò mò: “Luật sư Trình luyện tập thế nào vậy? Một người cao to như vậy bị chị đạp một cước đã ngã lăn. Em học với được không?”
Học cái này hả?
Sức giữa nam và nữ có chênh lệch tự nhiên, cô đạp ngã được đối phương là vì tấn công từ đằng sau, đối phương không phòng bị mà cũng không thể phòng bị được, thắng mẹo cả.
Nếu mặt đối mặt đọ sức hoặc là đặt cô vào vị trí của Thượng Phỉ lúc ấy, chỉ e dao đã xiên vào người cô rồi.
Trình Bạch nghĩ rồi đáp đầy nghiêm túc: “Có thể học một chút kỹ thuật phòng thân nhưng tốt nhất là phải luôn luôn cảnh giác phòng ngừa xảy ra tình huống nguy hiểm. Nếu thực sự gặp phải tình huống cấp bách, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Sức em như vậy, lại còn là con gái, đừng ham thể hiện.”
Biên Tà vừa tới công ty đón Trình Bạch qua thăm bên phòng làm việc bên kia, tình cờ nghe được chủ đề này.
Anh bỗng nghĩ đến đoạn video anh xem lúc ngồi trong xe.
Nghĩ đến gương mặt lạnh tanh ấy, động tác lạnh lùng lưu loát ấy, rồi lại nghĩ đến lúc leo lên cân anh từng nghĩ một mình anh có thể đánh được ba Trình Bạch…
Có trời mới biết hôm nay lúc ra khỏi nhà anh đã bực tức thế nào. Nhà hàng xóm không có ai, Trình Bạch vẫn không trả lời tin nhắn. Anh đã tính sẵn trong đầu rồi, chuyện đầu tiên khi tới công ty là phải cãi nhau với Trình Bạch, chất vấn tại sao cô lại theo dõi Weibo của Phương Bất Nhượng, à không, phải chất vấn tại sao cô lại có cái thói rõ ràng có onl mà lại cố ý không trả lời tin nhắn.
Nhưng xem hết video xong, anh lập tức tỉnh táo hẳn.
Chẳng khác gì bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, đằng sau lưng nghe gió buốt thổi đìu hiu.
Trình Bạch đánh đấm tốt như vậy…
Anh còn dám hó hé cóc gì nữa!
Biên Tà nở nụ cười đơ cứng, lúc nghe cô nhấn mạnh chuyện là “con gái”, anh đang đứng ở đằng sau, anh rụt rè giơ tay lên hỏi một câu: “Vậy tôi là đàn ông, nếu gặp tình huống này chắc là có thể ở lại đánh một trận nhỉ?”
Trình Bạch giật mình quay qua nhìn nhìn anh.
Đánh giá một cách nghiêm túc thì thể trạng của Biên tà không thành vấn đề.
Nhưng Trình Bạch lại liếc nhìn đôi giày da anh đang đi, nhếch mép một cái, đùa cợt: “Đến lúc đó anh có thể cởi giày ra hối lộ đối phương. Hoặc là đổi sang giày trượt ván mà chạy cho nhanh.”
Biên Tà bỗng dưng thấy cấn chân khủng khiếp.
Rõ ràng hôm nay không lót thêm gì, vàng thỏi cũng đã lấy ra rồi!
Thế mà vẫn còn bị châm chọc!
Mà giày trượt ván là cái quái gì thế!
*giày trượt ván (tiếng Anh: skateboard shoes/skate shoes)
Tác giả có lời muốn nói:
Không viết nữa.
Còn nợ 7500 chữ.
Ngày mai tiếp tục trả nợ.
Danh sách chương