Luật sư thường hay chơi mẹo “trộm xà đổi cột” ở phần tranh luận, cụm từ này ở trong hoàn cảnh này không mang nghĩa xấu, kỳ thực là dùng ví von hoặc phương pháp tương tự để biểu đạt một cách tương đối sống động những khái niệm pháp luật uyên thâm.

Mục đích của nó không phải để làm cho vấn đề dễ hiểu hơn mà là để cường điệu hóa vấn đề.

Phương pháp này được dùng để gây ấn tượng về điểm then chốt của vấn đề với hội đồng xét xử.

Nguyên tắc phải loại bỏ các “nghi ngờ hợp lý” thì mới có thể nhận định sự kiện có tồn tại thực ra vô cùng đơn giản. Nếu A chết, có người chỉ điểm nói là B giết và đưa ra được chứng cứ liên quan nhưng còn có khả năng là C giết A hoặc A tự sát mà vẫn thỏa mãn về logic cũng như chứng cứ thì không thể nhận định là A bị B giết.

Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn ở các sự kiện liên quan đến lừa đảo trong tố tụng dân sự.

Câu chất vấn này của Trình Bạch chẳng qua là chơi trò “trộm xà đổi cột” để nhấn mạnh một chút mà thôi. Câu này vừa được nói ra, người tham dự phiên tòa được dịp xuýt xoa một phen, ngay cả những đại Par vốn chỉ đến xem tình hình cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Chẳng có điều gì là bí mật ở các công ty luật.

Từ trước khi Trình Bạch nhận vụ này, vụ tranh chấp giữa Bảo hiểm tài sản An Hòa và Tằng Niệm Bình đã được lan truyền trong các nhóm Wechat, chê cười một công ty lớn như Bảo hiểm tài sản An Hòa lại không xử lý được một ông già.

Song bây giờ…

Những người trước đây còn cho rằng đây chắc như đinh đóng cột là một vụ lừa tiền bảo hiểm thì giờ đều ngã ngửa.

Chẳng ai ngờ được sau khi ra tòa sự việc lại thành thế này.

Đúng là một pha quay ngoắt một trăm tám mươi độ!

Trình Bạch và Tiền Hưng Thành tranh luận rất dài.

Tổng kết lại, có ba ý:

Thứ nhất, lúc xảy ra tai nạn, Tằng Niệm Bình đã gom được gần đủ tiền phẫu thuật cho con trai, tuy có động cơ lừa tiền bảo hiểm nhưng không mạnh mẽ;

Thứ hai, người có một chút hiểu biết sẽ biết là có lừa tiền bảo hiểm cũng không lừa bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba, bởi vì bảo hiểm này bồi thường cho người bị hại, bản thân không những không nhận được gì mà có thể còn phải bỏ thêm ra;

Thứ ba, mặc dù có chứng cứ nhưng chỉ là chứng cứ gián tiếp, không thể trực tiếp chứng minh Tằng Niệm Bình cố ý gây tai nạn để lừa tiền bảo hiểm.

Trong tố tụng dân sự có một nguyên tắc là bên nào đưa ra tuyên bố thì bên đó có nghĩa vụ chứng minh cho tuyên bố của mình. Bảo hiểm tài sản An Hòa từ chối bồi thường nhưng chứng cứ đưa ra lại không đủ để nhận định sự kiện lừa tiền bảo hiểm.

Thêm vào đó, luận điểm phản biện về logic bình thường của Tiền Hưng Thành là không đúng, người bình thường đi lừa tiền bảo hiểm kiểu gì cũng phải biết mình lừa tiền của bảo hiểm gì, điều này không có mối quan hệ mật thiết với trình độ văn hóa.

Lời trình bày Tằng Niệm Bình nói sau đó đã chứng tỏ điểm này.

Vậy nên phản biện vừa rồi của Tiền Hưng Thành càng trở nên khiên cưỡng.

Tranh luận người qua kẻ lại một hồi, cán cân trong lòng nhiều người đã có khuynh hướng thiên về nhận định Tằng Niệm Bình không lừa tiền bảo hiểm.

Nếu đúng là lừa tiền bảo hiểm thì thật quá ngu.

Tổng hợp những điều đã biết lại thì chắc hẳn chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Ông ta muốn ngụy tạo bản thân tử vong hoặc bị thương ngoài ý muốn nên mới động tay động chân vào cần cẩu nhưng hôm sau lúc điều khiển cần cẩu, tấm xi măng lại rơi xuống làm người khác bị thương.

Điểm gây nhiều tranh cãi thực ra chính là vì sao tấm xi măng lại rơi xuống.

Nhưng theo nguyên tắc nghi ngờ hợp lý, căn cứ vào những chứng cứ hiện có, nhất là bản ý kiến trưng cầu giám định thì đúng là không thể khẳng định là do Tằng Niệm Bình làm.

Trong trường hợp không có đủ chứng cứ để kết luận, Bảo hiểm tài sản An Hòa đã ra thông báo từ chối bồi thường dẫn đến bị kiện, sau đó bị Trình Bạch đẩy đến tình cảnh này quả chẳng oan.

Rất nhiều người thấy tranh luận đã đến bước này, Trình Bạch đã ngồi xuống rồi thì thở phào nhẹ nhõm, cho là đã xong, Trình Bạch toàn thắng. Nếu thẩm phán không có vấn đề gì nữa thì khả năng Tằng Niệm Bình thắng kiện là rất cao.

Ngay cả Tiền Hưng Thành đại diện cho bị đơn cũng thở hắt ra một hơi.

Không phải anh ta không hiểu vấn đề, chẳng qua là vẫn cố giữ.

Lúc ngồi lại ghế của mình mới thấy lưng túa mồ hôi lạnh.

Nhưng bất ngờ là anh ta không hề thấy thất vọng hay có điều không cam lòng.

Thực ra hợp đồng bảo hiểm nhân thọ Trình Bạch vừa lấy ra, ngay từ phiên họp kiểm tra chứng cứ đã có nhắc đến rồi. Nếu lúc ấy anh ta cẩn thận hơn thì hẳn là đã có thể sớm dự phòng được Trình Bạch sẽ ứng đối thế nào vấn đề lừa tiền bảo hiểm, ít ra vừa rồi tranh luận cũng không đến nỗi trở tay không kịp, bị Trình Bạch dắt mũi.

Song, chẳng có gì mà không phục cả.

Cho dù sớm phát hiện ra điều này thì cũng không ích gì. Bởi vì Trình Bạch chuyến này đã chơi một ván bài mà các quân bài đều lật ngửa*, vốn chẳng cách nào ngăn cản. Hơn nữa, thông báo từ chối bồi thường này của Bảo hiểm tài sản An Hòa quả thực có vấn đề, không thể trách người khác.

*chỗ này t dùng theo câu thoại trong phim “Ván bài lật ngửa”, không phải word by word câu văn gốc.

Vẫn câu đấy, kiện cáo đôi khi chính là đánh cược luật sư đối phương không giỏi hoặc là thẩm phán không giỏi.

Nhưng Biên Tà thì khác.

Hầu hết đại đa số mọi người xung quanh đều đã thở phào nhẹ nhõm nhưng anh lại thấy còn hồi hộp hơn cả ban nãy, tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, ngồi ở hàng ghế sau, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Bởi vì anh biết, tuy vấn đề lừa tiền bảo hiểm đã được giải quyết nhưng vụ kiện này còn một vấn đề khác vô cùng quan trọng…

Đó chính là có bồi thường hay không!

Tranh luận còn chưa kết thúc, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.

Sau màn đọ sức vừa rồi, hiển nhiên không cần phải nhắc đến Tiền Hưng Thành nữa, nhưng ngồi bên cạnh anh ta còn một Ngũ Cầm hầu như từ đầu tới giờ chưa nói một câu nào.

Giám đốc pháp lý của Bảo hiểm tài sản An Hòa.

Lúc chủ tọa phiên tòa hỏi hai bên có còn muốn bổ sung thêm gì không, cuối cùng cô ta cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trình Bạch.

Hôm nay Ngũ Cầm lên tòa mặc bộ âu phục chẳng mấy khi mới mặc đến. Từ khi trở thành nhân viên pháp lý, cô ta thường hay mặc những trang phục mang tính thời trang, chủ yếu là váy. Nhưng bộ âu phục ôm eo hôm nay vẫn rất tôn lên đẳng cấp thượng lưu của cô ta.

So với tính công kích trên tòa bộc lộ rõ ra ngoài của Trình Bạch, trông cô ta có vẻ nhu hòa hơn.

Điều này hoàn toàn trái ngược với tính cách ở ngoài đời của hai người.

“Thưa chủ tọa, đối với những tranh luận vừa rồi giữa người đại diện bên tôi và người đại diện của nguyên đơn, bên tôi không có ý kiến gì thêm.” Giọng Ngũ Cầm nghe có vẻ như đang cố kìm nén một thứ cảm xúc nào đó trong lồng ngực, cô ta nhìn Trình Bạch bằng thái độ hờ hững, “Nhưng về mặt áp dụng luật, có một điểm bên tôi muốn đưa ra chất vấn.”

Cô ấy nói nó thật.

Lúc thấy Ngũ Cầm có mặt tại phòng xét xử, Trình Bạch đã nghĩ tới nhưng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng.

Khoảnh khắc cô ấy mở miệng nói ra, chút hy vọng này liền tan biến.

Giọng nói lạnh tanh của Ngũ Cầm vang khắp phòng: “Nếu đương sự nguyên đơn quả thực không lừa bảo hiểm, bên tôi cũng chỉ có thể bồi thường 100 nghìn căn cứ theo mức bồi thường cao nhất của bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đối với thiết bị đặc biệt. Nguyên đơn yêu cầu bên tôi bồi thường toàn bộ 150 nghìn khoản tiền nguyên đơn phải bồi thường cho bị hại, bên tôi không thể đồng ý được. Bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đều là bảo hiểm tai nạn giao thông dành cho xe cơ giới, phạm vi bồi thường được giới hạn trong trường hợp phương tiện cơ giới được bảo hiểm xảy ra tai nạn giao thông khi đang lưu thông trên đường.”

Đến thật rồi.

Mặc dù Biên Tà không biết Ngũ Cầm là ai nhưng ngay khi Ngũ Cầm nói lời mở đầu, Biên Tà đã đoán được cô ta định nói gì. Bởi vì đây cũng chính là điều mà anh vô cùng hiếu kỳ nhưng lại sĩ diện nên không hỏi được đáp án ở chỗ Trình Bạch.

Anh còn biết, đương nhiên Trình Bạch cũng biết.

Tiếp đó, lại nghe Ngũ Cầm nói tiếp: “Cần cẩu của đương sự nguyên đơn là ô tô cần cẩu, có thể coi là xe cơ giới. Nhưng lúc tai nạn xảy ra, một là nó không ở trên đường, hai là nó đang không lưu thông. Vậy nên không thể xem là tai nạn giao thông xe cơ giới. Mặc dù điều 43 pháp lệnh Bảo hiểm giao thông bắt buộc có quy định xe cơ giới gặp tai nạn khi đang lưu thông không trên đường tạo ra thương vong về người, tổn thất về tài sản cần phải bồi thường thì cũng được áp dụng nhưng cần cẩu của nguyên đơn không thỏa mãn yêu cầu “lưu thông” nên không thể áp dụng.”

Nói cách khác, cho dù Tằng Niệm Bình không lừa tiền bảo hiểm thì 50 nghìn còn lại, Ngũ Cầm cho rằng Bảo hiểm tài sản An Hòa không cần phải bồi thường.

Không phải tai nạn giao thông, sao có thể áp dụng bảo hiểm giao thông bắt buộc? Điều 43 pháp lệnh Bảo hiểm giao thông bắt buộc cô ta nói chính là điều mà nửa đêm Biên Tà gọi điện làm phiền Chu Dị để hỏi cho rõ.

Lúc Biên Tà nghe thấy nhắc đến không nhịn được vô thức quay qua xem Trình Bạch.

Anh biết Trình Bạch đã có sẵn phương pháp ứng đối.

Chủ tọa phiên tòa hỏi Trình Bạch: “Có phản biện không?”

Trình Bạch điềm tĩnh đáp một tiếng: “Có.”

Thời học đại học, đội hùng biện của Học viện luật rất có tiếng, bởi dù sao tốt nghiệp ra trường sau này mọi người đều phải làm công việc dựa vào mồm mép.

Cô, Thượng Phỉ, Ngụy Liễu Liễu và Ngũ Cầm đều là thành viên của đội hùng biện.

Hồi ấy thường xuyên có hoạt động mô phỏng tòa án.

Trình Bạch nhớ rất rõ, năng lực biểu đạt và xảo biện của Ngũ Cầm đều vô cùng mạnh, thậm chí còn giỏi hơn cô. Trình độ soi mói câu từ của cô ấy rất đỉnh, có thể dùng chiếc bẫy đã giăng sẵn để ép đối thủ tới đường cùng.

Hôm nay, đối thủ của Ngũ Cầm biến thành cô.

Nhưng đây dù sao cũng là tòa án chân chính.

Từ lúc nhận vụ này, Trình Bạch đã biết hai điểm chính yếu nhất của vụ kiện này là ở đâu. Giải quyết được vấn đề lừa tiền bảo hiểm cùng lắm chỉ giúp Tằng Niệm Bình lấy được 100 nghìn tiền bồi thường, 50 nghìn còn lại trông cậy cả vào việc có thể áp dụng bảo hiểm giao thông bắt buộc hay không.

Nếu như cô bị Ngũ Cầm đánh bất ngờ thì có lẽ giờ phút này đây đã không biết phải phản biện ra sao. Thế nhưng, toàn bộ đều nằm trong dự liệu của cô.

Cho dù Ngũ Cầm không nói thì tiếp tới, trong phần trình bày của mình, cô cũng sẽ nói.

Trên tòa xưa nay không có bạn bè, chỉ có nguyên đơn với bị đơn hoặc là công tố với người bào chữa.

Trình Bạch ngước mắt nhìn Ngũ Cầm chăm chú, ánh mắt có phần tìm tòi tựa như muốn dùng một góc nhìn hoàn toàn mới như đối với người xa lạ để tìm thấy điều gì đó từ phía đối phương.

Cô phản biện điềm tĩnh, nhẹ nhàng như thể đã chờ có người đưa vấn đề này tới cửa từ lâu.

Chẳng qua người đưa tới cửa lại là bạn bè ngày xưa mà thôi.

“Cần cẩu của đương sự của tôi là phương tiện cơ giới đặc biệt. Lúc xảy ra tai nạn đúng là đang không lưu thông trên đường. Nhưng Bảo hiểm tài sản An Hòa là bên chuyên về bảo hiểm, tại thời điểm ký kết hợp đồng bảo hiểm với đương sự của tôi, lẽ ra phải rõ ràng rằng công dụng chủ yếu của phương tiện này là trên công trường xây dựng chứ không phải dùng để tham gia giao thông. Bởi vậy, rủi ro tai nạn có nhiều khả năng sẽ xuất hiện trong quá trình phương tiện cơ giới đặc biệt làm việc trên công trường.”

Không nói thừa dù chỉ nửa câu.

Lúc phản biện, Trình Bạch không đứng dậy nữa, cô chỉ rút một tờ giấy trong xấp tư liệu của mình ra xem qua rồi để lại xuống mặt bàn.

“Năm 2008, Ủy ban quản lý giám sát bảo hiểm đã có văn bản trả lời liên quan đến vấn đề áp dụng pháp lệnh bảo hiểm giao thông bắt buộc cho tòa án quận Cửu Lí thành phố Từ Châu tỉnh Giang Tô, trong đó chỉ ra rằng phương tiện cơ giới đặc biệt dùng để nâng nhấc trong quá trình hoạt động trên công trường để xảy ra tai nạn cần phải chịu trách nhiệm thì được áp dụng pháp lệnh bảo hiểm giao thông bắt buộc.”

Ngũ Cầm tái mặt.

Các ngón tay để trên bàn siết chặt đan vào nhau, môi mím chặt đầy lạnh lùng.

Nhưng Trình Bạch vẫn nhìn xuống.

Cô không nhìn Ngũ Cầm thêm một lần nào, trong âm điệu bình thường để lộ ra ý chê trách một cách mơ hồ.

“Mặc dù trong thực tiễn tư pháp tồn tại một cách tiếp cận khác đối với phương tiện cơ giới đặc biệt, cũng chính là cách tiếp cận như phía bị đơn đã nêu, nghiêm ngặt dựa theo luật an toàn giao thông đường bộ và pháp lệnh bảo hiểm giao thông bắt buộc, cho rằng tình huống không thuộc về tai nạn giao thông đường bộ thì không thể áp dụng bảo hiểm giao thông bắt buộc. Nhưng mục đích căn bản của việc ra đời bảo hiểm giao thông bắt buộc chính là để đảm bảo nạn nhân bị tai nạn giao thông được bồi thường kịp thời và hiệu quả.”

“Đây mới là tinh thần lập pháp của pháp lệnh bảo hiểm giao thông bắt buộc.”

“Ủy ban quản lý giám sát bảo hiểm là cơ quan giám sát ngành nghề bảo hiểm, câu trả lời của ủy ban có hiệu lực đối với việc giải quyết các tai nạn liên quan đến xe cơ giới đặc biệt. Mặc dù chỉ là văn bản trả lời cho tòa án cấp cơ sở ở Giang Tô nhưng nó có giá trị tham khảo, thích hợp áp dụng với tình huống tương tự. Bên tôi cho rằng, căn cứ theo bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đối với thiết bị đặc biệt, Bảo hiểm tài sản An Hòa cần phải bồi thường 100 nghìn cho đương sự tôi, phần 50 nghìn vượt quá hạn mức tối đa do bảo hiểm giao thông bắt buộc chi trả trong hạn mức.”

So với Phương Bất Nhượng, phong cách của Trình Bạch thực ra rất chính trực.

Lúc hùng biện tất nhiên phải khí thế nhưng lúc nói chuyện chậm rãi bình thường cũng mang một sức thuyết phục riêng.

Sau khi cô nói xong, cả tòa án im phăng phắc.

Ngũ Cầm nhìn cô chằm chằm, không nói gì thêm, vì những gì cô ta có thể nói đều đã bị Trình Bạch nói sạch!

Biên Tà ngồi xem cảm tưởng như nghe thấy cả tiếng quả tim mình đập.

Trình Bạch ngồi phía cuối tầm mắt của anh.

Đôi mắt nhìn xuống bị hàng mi dài che chắn, tạo cho người ta một cảm giác trầm buồn, khuôn mặt thản nhiên không hề biết đổi sắc có đôi phần băng giá.

Thật lạ kỳ, tự nhiên anh lại cảm nhận được trạng thái cảm xúc của Trình Bạch đang không được tốt.

Rõ ràng lúc phản biện luật sư đối phương vẫn còn đang bình thường, sao đến phiên giám đốc pháp lý của Bảo hiểm tài sản An Hòa thì lại trở nên bất ổn?

Không…

Lùi về tận trước nữa, trong khoảng thời gian anh tiếp xúc với Trình Bạch, cô luôn rất ổn, lại còn có thú đùa ác nữa. Trước đây anh chưa từng xem Trình Bạch tranh tụng, hôm nay, lúc thấy Trình Bạch trong phòng, anh cảm thấy cô rất khác ngày thường nhưng chỉ cho rằng đấy là phong cách khi lên tòa của cô.

Nhưng, nếu như không phải chỉ là do lên tòa thì sao?

Hàng mày của Biên Tà chầm chậm nhíu lại, nhìn Trình Bạch một cái rồi lại nhìn Ngũ Cầm bên phía bị đơn một cái, đôi mắt hẹp dài thoáng hiện đôi phần nghiền ngẫm.

Ở hàng thứ hai khu vực dành cho người tham dự phiên tòa, gã đàn ông nào đó tên là Phương Bất Nhượng xem xong đến đây chỉ cảm thấy cực kỳ tẻ nhạt.

Quả nhiên.

Thuần túy là màn biểu diễn một phía của Trình Bạch, đối thủ quá kém, chẳng kích thích chút nào.

Hoàn toàn không thể nào so được với anh ta năm ấy.

Thế hệ trẻ vậy là không được rồi.

Lắc lắc cốc trà sữa vừa vưa uống hết, anh ta lắc đầu cảm khái, khoác chiếc áo vét, đứng dậy bỏ về cùng với trợ lý của mình.

Vào khoảnh khắc cánh cửa phòng xử án mở ra, chủ tọa tuyên bố tạm dừng phiên tòa, phán quyết sẽ được tuyên vào ngày khác.

Ngũ Cầm liền đứng bật dậy khỏi bàn bị đơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau này chắc là sẽ không viết tranh luận trên tòa nữa.

Tối chờ tôi viết yêu đương nhé.

Tiết lộ kịch bản các chương tới:

21: Tiêu chuẩn bạn bè của Trình Bạch

22: Mọi người đoán xem có mấy người cùng đi xem “Nhân chứng buộc tội” nào =3=

23: Gâu gâu gâu gâu [doge]

Tiện thể trả lời luôn, bông tai sao sáu cánh của nữ chính là của Dior, mọi người thấy hứng thú thì tìm kiếm thử xem, bông tai đá malachite ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện