Mời cô bữa cơm, ăn mừng một phen…

Bữa cơm? Trình Bạch nghe vậy bất giác tự hỏi chẳng lẽ lần trước mình gắp thức ăn cho Biên Tà đã để lại cho đối phương một trải nghiệm cũng không đến nỗi nào?

Ra ngoài cửa, cô nhắc nhở Biên Tà một câu: “Anh nghiêm túc chuyện mời cơm đấy à?”

“Đương nhiên là…”

Chữ “nghiêm túc” vừa chực ra khỏi miệng, Biên Tà liền đờ người, bấy giờ anh mới ý thức được vừa rồi mình đã nói gì.

Anh điên rồi sao…

Sửa lời?

Hừ, nói bừa gì vậy, nam nhi đại trượng phu sao có thể lật lọng!

“Đương nhiên là nói đùa.”

“…”

Biên thần nháy mắt hóa thành Biên cẩu, biến hình nhuần nhuyễn, không chút vấp váp.

May là Trình Bạch cũng không tin là thật, không thì khéo phải tức chết.

Biên Tà quấn vòng vòng lại khăn quàng cổ, ho khan một tiếng: “Thế, hay là đổi qua uống cà phê nhỉ?”

Trình Bạch bật cười, lắc đầu: “Không được, tối nay tôi còn phải về công ty có việc.”

Biên Tà “ồ” một tiếng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ bị Trình Bạch tóm cổ đi ăn cơm thật.

Hai người đi thang máy xuống.

Trình Bạch đi lấy xe.

Ở trên xe, cô hỏi Biên Tà: “Tôi nghĩ là anh dẫn tôi tới công ty là muốn tôi bàn chuyện với Cao Thư Bằng, không ngờ anh lại mang tôi tới rồi bỏ ở đó. Anh đã nói những gì với Cao Thư Bằng vậy?”

“Tôi viết kết bài thôi.”

Thực lòng sau khi nghe Kỳ Trấn và Giả Lam Lam nói, cảm xúc của anh đã khá mất kiểm soát. Lúc xảy ra chuyện anh đang vội chạy bản thảo, mãi tới gần đây mới hết bận, thật sự không ngờ hóa ra bọn họ lại có suy nghĩ như vậy.

Lúc ấy anh biết chuyện này đã hết.

“Xác định sau này đôi bên không còn là bạn bè nữa thì có làm gì cũng khỏi khó xử.”

Trình Bạch lại hỏi: “Anh ngang nhiên cướp người của người ta như vậy thì còn muốn kiện nữa không?”

Biên Tà ngẫm nghĩ, đáp: “Đấy vốn là người của tôi, không thể gọi là cướp được. Có điều vụ kiện này, nãy cô nói ngay từ đầu cô đã không định khởi kiện vấn đề câu kết ác ý à?”

“Kiện chuyện đó thì không thắng được.”

Trình Bạch không kiêng kị nói chuyện thắng thua.

“Cho dù là bọn họ câu kết ác ý giao dịch cổ phiếu thì nó cũng không có mối quan hệ trực tiếp với chuyện tỷ lệ cổ phần của anh bị pha loãng. Cổ phần của anh bị pha loãng là vì nghị quyết tăng vốn không được thông báo cho anh. Hôm nay hẹn những cổ đông này ra gặp thực ra chủ yếu là để tìm hiểu chuyện nghị quyết sai luật của đại hội đồng cổ đông, hỏi chuyện câu kết ác ý chỉ là trên danh nghĩa.”

“…”

Đại luật sư là thế này sao?

Biên Tà vẫn còn nhớ, “câu kết ác ý” được anh chủ động nhắc tới từ đầu, chưa từng nghe Trình Bạch phản bác một lời, không ngờ nó lại là ngõ cụt, giờ cô mới chịu nói ra đường thông.

“Thế kiện chuyện trái luật này thì có thể thắng à?”

“Có thể.”

Lần này Trình Bạch cho một câu trả lời chắc chắn.

Nắng chiều khá đẹp, cửa sổ xe hé ra một khe nhỏ, gió nhẹ thổi từ ngoài vào vờn quanh mấy sợi tóc của cô, lắc lư đôi bông tai đá malachite sao sáu cánh đính kim cương.

“Nhưng không thể hoàn thành được nguyện vọng ban đầu anh mong muốn.”

“…”

Biên Tà câm nín, anh hỏi đầy chân thành:

“Cô như vậy không lo sau này không có ai thèm nhờ cô thưa kiện nữa sao?”

Cô làm kiểu này đâu phải chỉ mới lần một lần hai.

Đúng là cô chẳng thèm lo thật.

Kỳ thực, nếu đứng trên góc độ nhìn nhận sự thực để nhận định vấn đề thì mỗi vụ kiện đã định được thắng thua từ trước khi mở phiên tòa. Nếu một vụ kiện đáng ra phải thua mà lại thắng, còn một vụ kiện đáng ra thắng được mà lại thua, thì chỉ có ba loại khả năng.

Một, thẩm phán không giỏi;

Hai, đối thủ không giỏi;

Ba, mình không giỏi.

Đôi khi, khi luật sư đánh một vụ kiện, mình có giỏi hay không có thể tạm thời bỏ qua nhưng đánh cược chủ yếu là ở chỗ luật sư của đối phương không giỏi hoặc là thẩm phán không giỏi.

Trình Bạch không cười, chỉ đáp: “Tổ chức họp đại hội đồng cổ đông sai luật thì nghị quyết đề ra sẽ bị tuyên vô hiệu. Nhưng cũng chỉ tuyên vô hiệu được chuyện này. Trước khi tăng vốn, anh đã chuyển nhượng 20% cổ phần từ 50% cổ phần anh có cho Giả Lam Lam, Giả Lam Lam lại chuyển nhượng lại cho Cao Thư Bằng. Chuyện này đã chết rồi, không thể thay đổi được nữa. Nói cách khác, cho dù nghị quyết tăng vốn bị bãi bỏ thì anh cũng chỉ còn 20% cổ phần, Cao Thư Bằng và Kỳ Trấn có 80% cổ phần, anh vẫn không thể kiểm soát được hướng phát triển của công ty.”

Biên Tà nghe xong rơi vào trầm tư.

Kỳ thực, từ lúc Trình Bạch nói câu ban nãy, anh đã loáng thoáng có dự cảm, giờ chẳng qua là xác thực dự cảm này.

Thật phức tạp.

“Nếu hôm nay tôi không tới đây một chuyến thì đúng là có lẽ sẽ không cam tâm. Nhưng vốn tôi kiện cũng không phải vì tiền, chỉ là để xả giận mà thôi. Giờ đã cướp được người về, công ty này chỉ còn là đồ thừa vướng víu. Từ lúc chuyển nhượng cổ phần cho Giả Lam Lam là tôi đã định rút rồi, không kiện cũng được.”

“Độ lượng vậy cơ à?”

Trình Bạch nghe anh nói đến là nhẹ nhàng như thế thì khá bất ngờ, hoàn toàn không tin anh là người lương thiện tới độ này.

Biên Tà quan sát vẻ mặt của cô là biết ngay cô đang nghĩ gì, anh nhíu nhẹ mày, hừm một tiếng: “Biên Tà này có lúc nào không phải người độ lượng đâu? Tôi vốn đâu phải hạng người tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi có thù tất báo chứ.”

Nói xong anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Thế là Trình Bạch nghe được mấy câu thế này: “Lão Tần, hot search còn chỗ không? Tạm mua cho tên Cao Thư Bằng ngu đần kia một tháng. Hợp tác cóc khỉ gì, nổ hết các tin xấu ra đi. Đúng, không nghe lầm đâu. Anh thấy người gọi cuộc điện thoại này cho anh là người thiếu tiền à?”

Tút, cúp máy.

Vừa vưa đèn đỏ.

Trình Bạch quay qua nhìn anh.

Biên Tà chẳng hề bứt rứt một chút nào: “Là bạn bè, hỏi vay tôi một trăm triệu tôi cho ngay không chớp mắt. Đã thành thù rồi thì tất nhiên là có chiêu gì chơi tuốt, chẳng lẽ ngồi chờ bị chơi chết trước chắc?”

Trình Bạch không còn nói được lời nào.

Tuy nhiên, cô chợt thấy nên nghiêm túc xem xét chuyện làm bạn với Biên Tà. Một trăm triệu quả là một con số không nhỏ.

“Anh thật thú vị, tôi bắt đầu thấy có hứng thú với anh rồi đấy.”

“Đương nhiên rồi…”

Khoan đã, có, có hứng thú?

Cụm từ này và cụm “cảm thấy hứng thú” chỉ sai khác một từ nhưng tác dụng biểu đạt lại có sự khác biệt khá ý nhị.

Sao đại luật sư Trình lại dùng từ bừa bãi vậy chứ?

Biên Tà thở nhẹ, bất giác trở nên cẩn trọng.

Anh nhìn Trình Bạch một cái.

Nhưng Trình Bạch tỏ ra hết sức bình thường, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là có gì đó “ý nhị”.

Chẳng hiểu sao, bỗng dưng anh lại nhớ ra lúc cô cất danh thiếp của Kỳ Trấn có nói là Kỳ Trấn thú vị.

“Thú vị” nhà cô là bán sỉ cả mớ đấy à?

Biên Tà khó chịu trong lòng.

Nhưng anh còn chưa kịp suy xét kỹ càng chút cảm giác khó chịu này thì điện thoại vừa cúp máy đã đổ chuông, anh cúi xuống kiểm tra, không ngờ là Chu Dị gọi.

Anh định nghe máy ngay tức thì.

Dù sao khó lắm cuối cùng đại diện Chu mới chịu bỏ anh ra khỏi danh sách đen lại còn chủ động gọi cho anh.

Chỉ có điều vừa vươn ngón tay anh liền nhớ ra dãy số ban nãy anh viết trên bảng trắng của công ty là của ai, lập tức hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Anh sợ đến nỗi lập tức bấm từ chối cuộc gọi.

Trình Bạch nhìn thấy tên “Đại diện Chu đại nhân” trên màn hình điện thoại của anh, cô khá ngạc nhiên: “Sao không nghe?”

“Chắc không có chuyện gì to tát đâu.”

Làm màu thì sướng lúc đấy nhưng khổ lúc sau.

Biên Tà lặng lẽ cho số điện thoại của Chu Dị vào danh sách đen, không dám nói cho Trình Bạch biết “số để nhảy việc” nãy mình viết chính là số điện thoại của Chu Dị.

Khụ, đồng nghĩa là phòng làm việc sẽ nhận họ vào làm.

Chu Dị là người phụ trách, điện thoại bị gọi cháy máy, chịu vất vả chút cũng là nên thôi.

Chờ xong xuôi chuyện này, anh lại bỏ số cậu ta ra khỏi danh sách đen cũng chưa muộn.

Trình Bạch động não một chút là cũng đoán ra được đôi phần, cô bật cười, không hỏi tiếp nữa.

Cô về công ty, Biên Tà về nhà.

Vì không tiện đường nên cô chỉ chở giúp Biên Tà tới trạm tàu điện ngầm.

Sắp đến trạm thì Trình Bạch có tin nhắn Wechat, cô liếc nhìn, là Tiêu Nguyệt gửi. Đọc xong, cô im lặng một thoáng mới nói với Biên Tà: “Vụ của lão Tằng tòa đã thụ lí rồi, nghe nói là sẽ xếp mở phiên tòa vào đầu tháng mười hai, rất có khả năng là vào mồng 9.”

Ngày mồng 9 tháng 12 à?

Biên Tà cảm thấy ngày này hơi quen quen, ngẫm nghĩ mới nhớ ra, hóa ra ngày ấy chính là ngày vở “Nhân chứng buộc tội” công diễn.

Kể cũng thật khéo.

*

Tin tòa đã thụ lý vụ án Tằng Niệm Bình khởi kiện Bảo hiểm tài sản An Hòa vừa truyền ra ngoài liền ầm ĩ trong giới làm nghề luật Bắc Kinh – Thượng Hải. Dù chuyện Thừa Phương đã qua được nửa năm nhưng ai bảo đợt rồi Trình Bạch lại mới bị Biên Tà đào lên nói lại chứ.

Sau khi rời khỏi Thừa Phương, Trình Bạch tới làm cho Thiên Chí.

Đây là chuyện chẳng ai ngờ.

Nhưng càng bất ngờ hơn nữa là không ngờ Trình Bạch lại nhận làm một vụ án nhỏ như vậy. Đúng là làm người ta mở mang tầm mắt.

Mọi người đều biết giới luật sư cũng có chuyện khinh nhau.

Dân làm phi tố tụng thì tự hào vì không lên tòa, xem thường dân làm tố tụng vừa mệt người mà lại không hái ra tiền. Dân làm tố tụng lại khinh thường dân làm phi tố tụng không biết tranh tụng thì không thể coi là luật sư đích thực. Trong mảng tố tụng thì dân làm án hình sự khinh thường dân làm án dân sự. Trong dân làm án dân sự thì luật sư làm các vụ hôn nhân gia đình lại bị xem thường của xem thường.

Đương nhiên, bị xem thường nhất chính là người nhận bào chữa cho án xâm hại tình dục.

Cỡ đại Par như Trình Bạch thì dù cho một con phượng hoàng bị trụi lông nó vẫn cứ là phượng hoàng. Loại án nhỏ mục tiêu chỉ đánh lấy 150 ngàn như thế này bình thường mà nói đáng ra cô chẳng thể vừa mắt, lại càng khỏi nói đến chuyện nó có vẻ chỉ là một vụ tranh chấp bảo hiểm bình thường, chẳng có bất kỳ khía cạnh nào đáng để làm lấy tiếng.

Trình Bạch nghèo phát điên rồi chăng?

Hay là bị ấm đầu?

Còn có người đoán có thể là làm vụ này để tẩy trắng. Thưa kiện cho hạng cặn bã xong bị ngã ngựa thất thế nên tính đi thưa kiện cho người nghèo để vớt vát lại lấy chút bia miệng tốt đẹp đã chẳng còn lại là bao.

Trình Bạch loáng thoáng nghe được chút phong thanh, thậm chí ngay trong Thiên Chí cũng có người bàn tàn sôi nổi. Chỉ có điều cô chẳng quan tâm.

Về tới công ty, cô vùi mình bận rộn trong văn phòng.

Điện thoại chuyển sang chế độ im lặng, màn hình hiển thị có kha khá tin nhắn mới, hầu hết đều là các luật sư từng quen biết khi trước nhắn tin hỏi chuyện.

Cô không trả lời bất kỳ một người nào.

Đến chín giờ tối, cuối cùng cô đã nghiên cứu hết một lượt toàn bộ các chi tiết trong hồ sơ vụ án, chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về.

Không ngờ rằng lại có một cuộc gọi đến.

Điện thoại hiển thị: Phương Bất Nhượng.

Lại là anh ta.

Trình Bạch vẫn còn nhớ lần trước người này đã từng gọi nhưng chưa được hai giây đã cúp máy, lúc đó cô nghi là gọi nhầm nên không gọi lại.

Sau đó Phương Bất Nhượng cũng không gọi lại.

Chuyện đấy cứ thế qua đi.

Nhưng hôm nay, giờ này, với tác phong thường nhật của Phương Bất Nhượng, chẳng phải đáng ra là đang phiêu ở một chốn xa hoa trụy lạc nào đó sao?

Dù gì mới cách không lâu cô còn mới thấy tin trong vòng bạn bè.

Đội của Phương Bất Nhượng thuộc công ty Minh Thiên Thành nhận một vụ phá sản công ty, bốn tháng kiếm được 80 triệu, trong đó 50 triệu chi trả bằng tiền, 30 triệu trả bằng cổ phiếu ngang giá.

Biết bao nhiêu người làm phi tố tụng thầm ganh tị nghiến muốn rụng cả răng.

Trình Bạch nhìn màn hình năm giây, cuộc gọi vẫn không kết thúc nên cô nghe máy.

Còn chưa nói gì, đầu kia đã cười một tiếng.

Một tiếng khàn rất có từ tính, ngân nga như than thở xen lẫn ý nửa thật nửa đùa.

“Ôi, Trình Bạch ơi Trình Bạch, em đã nghèo đến độ nhận cả vụ kiện kiểu này rồi à, giờ này rồi mà vẫn còn đang ở lại tăng ca. Mấy hôm trước nghe nói vậy anh còn không dám tin. Em coi em kìa, sống vậy là sao?”

Biết ngay là anh ta chẳng nói được gì hay ho mà.

Trình Bạch bất giác liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Chếch chéo bên đối diện là tháp số Một của trung tâm Hưng Nghiệp. Minh Thiên Thành nằm ở tầng hai mươi bảy, trông ngang sang bên Thiên Chí.

Cô không biết có phải là Phương Bất Nhượng nhìn thấy bên cô sáng đèn hay không.

Người này lúc nào cũng lạ lùng.

Có lẽ là có liên quan đến những chuyện đã trải qua.

Phương Bất Nhượng vốn tên là Phương Khiêm, cha mẹ đều là người làm việc trong Công an – Kiểm sát – Tòa án, từ tấm bé đã được mưa dầm thấm đất về pháp luật. Nhưng không ngờ, sau này cha mẹ anh ta lại nhận nuôi con trai của nghi phạm trong một vụ án, đứa trẻ được đặt tên là Phương Nhượng, nhỏ hơn anh ta bảy tuổi.

Mặc dù cùng có tên trong chung một quyển sổ hộ khẩu nhưng hai anh em không hề có quan hệ máu mủ.

Thậm chí có thể nói, quan hệ vô cùng tệ.

Vừa lên đại học, Phương Bất Nhượng liền bỏ chữ “Khiêm”, đổi tên mình thành “Bất Nhượng”, cắt đứt liên lạc với người nhà.

Không lâu sau đó, cái tên này liền bộc lộ tài năng trong giới luật, đến nay đã trở thành một tên tuổi vàng, giá để thuê được anh ta cao đến độ người bình thường chỉ có nước ngửa gãy cổ lên nhìn.

Trình Bạch cất tài liệu vào ngăn tủ khóa, bình thản đáp: “Đại luật sư Phương có chuyện gì thì nói đi, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

Đầu bên kia có vẻ như bị nói làm cho á khẩu, anh ta cười khẽ một tiếng làm người ta dễ liên tưởng đến cảnh anh ta đang hút thuốc lá cầm điện thoại ngồi trước cửa sổ sát đất.

Rất thiếu đứng đắn.

Phương Bất Nhượng nói: “Thiên Chí làm gì có chỗ cho em, bên chỗ anh vẫn đang giữ chỗ cho em đấy. Người như em vào làm cho cái chỗ rách như Thiên Chí thì đúng là uổng phí nhân tài. Đã tới tận Thượng Hải rồi, sao không xem xét lại chút xem?”

Kỳ thực từ mấy tháng trước, lúc Thừa Phương vừa đóng cửa, Phương Bất Nhượng đã hỏi cô xem có muốn tới làm cho Minh Thiên Thành không.

Nhưng lúc đó cô lấy cớ không muốn rời Bắc Kinh để từ chối.

Kết quả, chẳng bao lâu sau liền nghe tin Trình Bạch về Thượng Hải vào làm cho Thiên Chí.

Phương Bất Nhượng có cảm tưởng đàn ông già rồi nên xem chừng mặt mũi cũng mất giá.

Minh Thiên Thành thuộc Hồng quyển sở, đội của anh ta cũng là đội hái ra tiền hạng nhất nhì trong giới, người khác có xin cũng chẳng thể có được cơ hội này.

Trình Bạch đúng là mắt chó đui mù.

“Dạo này không thiếu tiền cho lắm.” Tiền kiếm được hồi làm cộng sự sáng lập Thừa Phương đủ cho cô tiêu mấy năm, Trình Bạch chẳng mấy sốt ruột, cũng chẳng hứng thú với lời mời của Phương Bất Nhượng, chỉ đáp, “Xin nhận ý tốt của đại luật sư Phương, có điều ở Thiên Chí cũng khá tốt, tạm thời tôi không định đi đâu hết.”

Đầu bên kia cười khẩy một tiếng.

Có thứ gì đó kêu đánh cách.

Như tiếng mở nắp bật lửa.

Phương Bất Nhượng nói lúng búng, có vẻ như là do đang ngậm điếu thuốc: “Được thôi, vậy thì chỉ còn có thể mong đợi màn thể hiện trong vụ án tái xuất đầu tiên của em vậy.”

Nói xong liền cúp máy.

Tính mục đích vô cùng mạnh mẽ, không lôi kéo được thì chẳng buồn lãng phí thêm một giây thừa thãi nào.

Anh ta đắt giá hơn Trình Bạch.

Có một thoáng, Trình Bạch suýt thì đã ngỡ là anh ta nhận vụ kiện của Bảo hiểm tài sản An Hòa nhưng ý tưởng này vừa xuất hiện đã lập tức bị cô bác bỏ.

Chút tiền ấy nào đủ cho Phương Bất Nhượng nhét kẽ răng đâu.

Ý của anh ta là hôm mở phiên tòa, có thể anh ta sẽ đến dự thính.

*tháp số Một là tháp cao nhất trong các tháp của Thái Cổ Hối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện