Nói xong câu ấy, bầu không khí trong xe lặng đi.

Biên Tà không nói thêm gì nữa.

Trình Bạch cũng chuyên tâm lái xe.

Đến Hong Kong Plaza, người đầu tiên họ định gặp là Kỳ Trấn.

Thực ra Biên Tà không hiểu cho lắm: “Quan hệ của tôi với người này rất bình thường, hồi trước là Cao Thư Bằng rủ anh ta tới, trong đại hội đồng cổ đông thì cùng tăng vốn với Cao Thư Bằng. Giờ quyền kiểm soát công ty anh ta và Cao Thư Bằng chia nhau, rõ ràng là cùng một giuộc bày trò xử tôi. Liệu có thể moi được gì từ miệng anh ta không?”

“Vậy thì phải nói chuyện rồi mới biết được.”

Trình Bạch từ chối nói trước bất kỳ điều gì, đậu xe rồi đến quán cà phê đã hẹn.

Trước khi đi vào, cô nói với Biên Tà một câu: “Bắt đầu từ lúc ký hợp đồng, tôi là người đại diện cho anh, chịu trách nhiệm về vụ án của anh. Lát nữa tôi bàn chuyện với Kỳ Trấn, nếu tôi không cho anh nói thì anh không nói gì hết.”

Không phải câu cầu xin cũng không phải câu cầu khiến.

Đây chỉ đơn giản là một câu trần thuật nhưng lại toát lên thái độ không cho phép chống đối.

Biên Tà nhíu mày, gật nhẹ đầu.

Hai người vào trong quán cà phê.

Đợi mười mấy phút thì Kỳ Trấn mới lững thững tới trễ.

Âu phục giày da. Nhưng là một bộ âu phục trắng, trong thắt cà vạt màu hồng. Trông mặt mũi cũng khá điển trai, hai tay đút túi, nhìn quanh một vòng, tìm thấy Biên Tà, lúc tới chỗ họ mới bỏ tay ra bắt tay một cái với Trình Bạch.



“Thật không ngờ đấy, tôi còn tưởng là ngôi sao lớn nào ngồi ở đây chứ, Trình tiểu thư còn đẹp hơn mọi người nói rất nhiều.”

Mở miệng ra là nịnh nọt.

Kỳ Trấn có một cặp mắt đào hoa, trước nay luôn rất được các cô gái trẻ yêu thích.

Trình Bạch bắt tay với anh ta xong, lãnh đạm thu tay về.

Cô chẳng hề tỏ vẻ hứng thú gì với Kỳ Trấn, đến nụ cười cũng rất hững hờ, chỉ đáp là: “Kỳ tiên sinh quá khen.”

Sau đó liếc nhìn đồng hồ, người này đến muộn chín phút.

Biên Tà ở ngay bên cạnh.

Rõ ràng Kỳ Trấn đã nhìn thấy anh ngay từ đầu nhưng đến tận lúc ngồi xuống mới chào hỏi anh: “Mới không gặp nhau một thời gian, lần trước gặp còn đang uống rượu với nhau, không ngờ lần này gặp lại anh đã mang theo luật sư rồi. Mặc dù hình như anh chỉ kiện Cao Thư Bằng nhưng tôi có cảm giác như thể mình cũng sắp phải đi hầu tòa vậy. Ôi, sao phải làm vậy chứ?”

Làm cái thằng ông mày.

Biên Tà trộm chửi tục trong lòng một câu.

Nhưng nãy Trình Bạch đã nói rồi nên anh không mở miệng phản bác bất kỳ điều gì, chỉ nở một nụ cười vô cùng giả tạo trên mặt, dùng ánh mắt nói cho hắn biết: Mày là thằng ngu.

Trình Bạch mặc kệ những sóng gió ngầm giữa hai người, đi thẳng vào đề: “Hiện tại tôi là luật sư đại diện cho Biên tiên sinh. Việc tranh chấp cổ phần trong công ty các anh, trước mắt chỉ chuẩn bị khởi kiện một mình Cao Thư Bằng. Là người được hưởng lợi tỷ lệ cổ phần tăng tới 47% sau khi tăng vốn, Kỳ tiên sinh có ủng hộ toàn bộ những hành vi vi phạm quy định có liên quan tới vụ việc này của Cao Thư Bằng không?”

Không có câu nào trong những câu vừa nói là quan trọng, nội dung quan trọng chỉ có hai chữ: Trước mắt.

Trình Bạch không hề đe dọa.

Nhưng ẩn ý thì hết sức hung hiểm.

Bởi vì bây giờ vẫn chưa khởi kiện nên bất kỳ lúc nào cô cũng có thể thêm vào mục bị cáo hai chữ “Kỳ Trấn”.

Vị Trình tiểu thư này trông thì rất đỗi xinh đẹp nhưng thực sự không phải là thứ hoa chỉ có sắc không có hương mà là một đóa hồng nhiều gai khó giải quyết.

Kỳ Trấn lập tức thu tâm trạng trêu ghẹo lại.

Anh ta hơi nheo mắt cười hỏi: “Tôi ủng hộ thì sao, không ủng hộ thì sao? Luật sư Trình muốn tôi cũng ra tòa làm chứng giống Giả Lam Lam rắn rết hả?”

Biên Tà cau mày.

Trình Bạch lại trông rất bình tĩnh.

Lăn lộn nhiều năm trong nghề luật sư, thực sự đã gặp rất nhiều tình huống bất ngờ, dù có là chuyện ngoài dự liệu hơn nữa cô cũng vẫn sẽ không sơ sẩy để lộ ra chút sơ hở nào.

Cho nên, lúc này chẳng những cô không ngạc nhiên mà còn cười: “Ý tưởng này của Kỳ tiên sinh cũng khá hay, có điều hình như tiên sinh rất có thành kiến với Giả Lam Lam tiểu thư thì phải?”

“Người chết vì tiền, chim ngỏm vì ăn mà.”

Kỳ Trấn đáp cà lơ phất phơ nhưng thực ra trong lòng đang tiếc vì không gài được Trình Bạch nói ra quân át chủ bài của bên đó.

“Hồi trước, chính Giả Lam Lam là người đề nghị chúng tôi gạt anh ta ra khỏi công ty.”

Vừa nói anh ta vừa đánh mắt nhìn Biên Tà một cái.

Chữ “anh ta” trong câu này hiển nhiên là chỉ Biên Tà.

“Lúc công ty mới thành lập, phải có danh tiếng thì mới hút được đầu tư. Có một nhà văn hàng đầu là cổ đông của công ty, dù cho có thể người ta không biết công ty làm về cái gì nhưng nói Biên Tà thì mọi người đều biết là ai. Lại thêm anh ta có hiểu biết về việc làm nội dung và nội bộ ngành, cho nên, lúc mới chân ướt chân ráo, không thể thiếu anh ta được.”

“Nhưng qua thời gian, mọi thứ lại khác đi.”

“Hoạt động của công ty đã không còn ở tình trạng không có anh ta thì không được nữa, phương hướng kinh doanh phát triển công ty của anh ta và Cao Thư Bằng lại có rất nhiều khác biệt, xảy ra mâu thuẫn là chuyện đương nhiên.”

“Nguyên nhân tôi đứng về phía Cao Thư Bằng rất đơn giản.”

“Biên Tà là một nhà văn chân chính nhưng không phải là một doanh nhân thực thụ.”

Một nhà văn chân chính, bất kể là viết gì, luôn có một trái tim nhạy cảm để thấu cảm được cuộc sống và mâu thuẫn trong nội tâm. Không cảm tính thì không cách nào cảm nhận được những cảm xúc tinh tế.

Nhưng doanh nhân thì khác.

Thị trường đòi hỏi một con người lý trí và nhất là tàn nhẫn.

Nếu không phải do khác biệt, không phải là cùng một công ty, có lẽ Biên Tà đúng nhưng Cao Thư Bằng cũng không sai.

Mọi con đường đều dẫn đến đích.

Nhưng vấn đề là mọi người lại cùng một công ty, một khi đã nảy sinh khác biệt thì hoặc là phải đi đến nhất trí, hoặc là phải có người nhượng bộ, từ bỏ lập trường ban đầu của mình, hoặc nữa là phải quyết định gạt kẻ bất đồng ý kiến ra khỏi cuộc chơi.

Cao Thư Bằng chắc chắn là một doanh nhân thực thụ.

Kỳ Trấn cảm thấy lựa chọn của mình chẳng có gì đáng trách.

Anh ta biết Biên Tà và Cao Thư Bằng là anh em thân thiết nhiều năm nhưng sự tồn tại của tình anh em thân thiết chẳng phải là để một ngày nào đó đâm nhau một nhát đấy sao? “Vấn đề lớn nhất của anh chính là quá tin tưởng người khác. Làm bạn bè nói chuyện tâm tình thì hợp nhưng không hợp để làm ăn với nhau.”

Kỳ Trấn có vẻ không muốn nói gì nhiều, ngay cả cà phê phục vụ mang ra cũng không hề động tới.

“Đúng là tôi có giao dịch cổ phiếu với Cao Thư Bằng nhưng hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của bọn họ hết. Mấy người đừng có kéo tôi vào, tôi có luật sư đấy. Mặc dù tòa dân sự có quy định công dân có nghĩa vụ ra tòa làm chứng nhưng không có quy định rõ hình phạt cho việc từ chối làm chứng. Mấy người có cho tòa gọi tôi thì tôi cũng không ra mặt đâu.”

Nói xong anh ta liền đứng dậy chào, trước khi đi, đưa cho Trình Bạch một tấm danh thiếp, liếc mắt đưa tình: “Có điều, nếu là luật sư Trình có chuyện riêng tìm tôi thì tôi rất vui lòng.”

Danh thiếp mạ vàng, rất phù hợp với tính cách có phần phóng đãng của người này.

Trình Bạch xem qua một lượt, sau khi Kỳ Trấn đi, cô cất danh thiếp đi, chẳng mấy khi mới thấy cô cười: “Cổ đông công ty các anh đúng là thật thú vị.”

“Thật thú vị” là ý gì?

Biên Tà thấy cô cất danh thiếp của Kỳ Trấn, bất giác hơi để tâm chuyện này một chút, nhưng câu Kỳ Trấn nói lúc đưa danh thiếp đã chỉ rõ đây là việc riêng, anh không tiện hỏi.

Chỉ có thể phụ họa một câu: “Tàm tạm.”

Kết quả của cuộc gặp với Kỳ Trấn thực ra hoàn toàn trong dự liệu.

Người này trông thì rất lãng tử phóng đãng tùy tiện nhưng ở trong giới đầu tư lại là một con người cay nghiệt, gió chiều nào xoay chiều đó, chỉ đứng về phía nào có lợi cho mình. Thông thường, người nào mà có thể ăn chơi ong bướm khắp nơi mà vẫn sạch sẽ thì ấy là vì y rất giỏi rũ sạch mọi lấm bẩn.

Mặc dù quan hệ rất bình thường nhưng ít nhiều gì cũng đã biết nhau mấy năm.

Ít ra về chuyện này, trong lòng Biên Tà hiểu rất rõ.

Nhưng trong cuộc trò chuyện vừa rồi, tay này đã nhắc đến người mà tiếp đây họ sẽ đi gặp. Với trực giác nhạy bén, Biên Tà đánh hơi thấy mùi bất ổn.

Anh trầm hẳn xuống.

Trên đường tới chỗ hẹn Giả Lam Lam, Biên Tà không nói một lời, Trình Bạch cũng không làm phiền anh.

Năm nay Giả Lam Lam hai mươi sáu tuổi, có thể coi là trẻ trung, xinh đẹp. Gia đình làm nghề đầu tư nên trong tay cũng có chút vốn liếng. Mấy năm trước, nhờ bạn bè giới thiệu, Giả Lam Lam quen biết Biên Tà, nghe nói quan hệ cũng được.

Cô gái này thì không đến muộn.

Lúc Biên Tà và Trình Bạch đến quán trà hẹn trước, cô ấy đã đợi sẵn ở đó. Thấy họ đến, Giả Lam Lam liền tươi cười đứng dậy chào: “Lâu lắm mới gặp đại tác gia. Cô đây thì là luật sư Trình tiếng tăm lừng lẫy nhỉ? Tôi là Giả Lam Lam, một trong các cổ đông của công ty. À không, phải nói là một trong các cổ đông trước đây của công ty.”

“Chào Giả tiểu thư.”

Trình Bạch bắt tay chào Giả Lam Lam sau đó ngồi xuống ghế đối diện.

“Tôi đã xem tờ tường trình của cô rồi, cô nói Cao Thư Bằng câu kết trước với các cô nhằm gạt Biên tiên sinh ra ngoài nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Móng tay Giả Lam Lam được làm rất đẹp, để tay trên bàn nước, trông chúng như bầu trời đêm xanh thẫm vậy, Giả Lam Lam đan hai bàn tay vào nhau, cẩn thận trả lời câu hỏi của Trình Bạch.

“Đầu năm, tôi mua 30% cổ phần từ chỗ Biên Tà. Lúc đó anh ấy đã bắt đầu tính chuyện từ từ chuyển nhượng cổ phần, rời khỏi công ty.”

“Nhưng Cao Thư Bằng và Kỳ Trấn không biết.”

“Thực ra tôi đồng ý với quan điểm của Cao Thư Bằng. Hiện tại, phim truyền hình kéo lấy vài ngôi sao tới là quay được rồi, đài truyền hình và nền tảng phát trực tuyến đều chấp nhận. Người khác làm được thì chúng tôi cũng có thể làm được. Nhưng Biên Tà không đồng ý. Anh ấy muốn phát triển sâu về nội dung, cho rằng kịch bản không hay thì không thể quay được phim hay. Nhưng làm theo cách ấy thì tiền về quá chậm, mà tôi lại là một nhà đầu tư.”

“Cho nên, bọn họ mới tới tìm tôi, muốn mở đại hội đồng cổ đông ra nghị quyết tăng vốn nhằm pha loãng tỷ lệ cổ phần của Biên Tà.”

“Tôi do dự lắm. Dù sao thì tôi cũng quen biết Biên Tà trước.”

“Cao Thư Bằng nói với tôi là nếu tôi không muốn ra mặt thì chẳng bằng hãy ký một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần giả, tạm chuyển nhượng cổ phần cho anh ta trước nhưng thực tế cổ phần này vẫn là của tôi, sau khi tăng vốn thành công sẽ trả lại cho tôi. Bởi vì, nghị quyết đại hội đồng cổ đông phải được số người nắm giữ ít nhất 2/3 cổ phần đồng ý thì mới có hiệu lực, không đủ cổ phần thì không thể ra được nghị quyết tăng vốn. Một là tôi cho rằng công ty đã tới lúc cần thay đổi, hai là trước sau gì Biên Tà cũng sẽ đi, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.”

“Cho nên tôi đồng ý.”

“Không ngờ Cao Thư Bằng chơi giả thành thật, sau đó lật lọng nói tôi ký hợp đồng chuyển nhượng thật. Ít ra Biên Tà vẫn còn 2.5% cổ phần, cổ phần của tôi thì mất không luôn, không đòi lại được tí nào.”

Trong lúc nói, Giả Lam Lam vẫn luôn nhìn Trình Bạch nhưng ngón tay để trên bàn thì dần dần xoắn chặt vào nhau.

Biên Tà không nói gì từ đầu tới cuối.

Anh nhìn tay cô ấy rất lâu.

Trình Bạch điềm tĩnh hỏi: “Hình như gia đình Giả tiểu thư là chuyên về đầu tư phải không?”

Giả Lam Lam sững ra: “Đúng vậy, người nhà cho tôi một khoản để làm thử. Thật không ngờ lại thua nhanh như vậy, nói ra đúng là mất mặt.”

Trình Bạch gật nhẹ đầu, vờ như lơ đãng nói: “Dù sao thì giờ cô cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật nên đã chia tay anh ta rồi. Người xưa nói mỗi lần vấp ngã là một lần bớt dại, sau này sẽ tốt đẹp thôi.”

“Cô nói cũng…”

Câu “chia tay anh ta” nói quá tự nhiên nên người nghe chẳng hề phòng bị, Giả Lam Lam gần như là vô thức tiếp lời cô. Chữ “đúng” cuối cùng còn chưa nói ra, da đầu cô ta bỗng tê rần, ngẩng phắt đầu lên nhìn Trình Bạch.

Trình Bạch mỉm cười: “Cô sao vậy?”

“Không, không có gì, cô nói cũng đúng.”

Giả Lam Lam nở một nụ cười gượng gạo, không nói gì thêm.

Tiếp đó, Trình Bạch hỏi cô ta thêm mấy câu, nhưng không liên quan gì đến chuyện giao dịch cổ phiếu nữa, trọng tâm là việc giả mạo chữ ký của Biên Tà để thay đổi nội dung trên giấy phép kinh doanh và những chi tiết liên quan đến chuyện nhóm họp đại hội đồng cổ đông mà không báo với Biên Tà.

Xong việc, đôi bên chào nhau ra về.

Trình Bạch còn khách sáo mấy câu.

Biên Tà không nói tiếng nào, một mình qua siêu thị mua bao thuốc, châm một điếu, đứng bên ngoài hút.

Lúc Trình Bạch lại, anh đưa bao thuốc qua: “Làm một điếu chứ?”

Trình Bạch lắc đầu: “Cai rồi.”

Biên Tà chẳng hề ngạc nhiên chút nào trước chuyện cô cai thuốc. Ngay từ lúc nhìn thấy kẹo bạc hà trên bàn trong văn phòng cô, anh đã đoán được rồi.

Trình Bạch không nhận, anh cất bao thuốc đi, cực kỳ thắc mắc:

“Trông tôi dễ lừa lắm à?”

Trình Bạch ngẫm nghĩ rồi đáp: “Mọi người không dễ bị người lạ lừa nhưng rất dễ bị bạn bè lừa. Nhất là một người bạn mà ban đầu rất tốt, về sau mới thay đổi.”

Đây là an ủi à?

Biên Tà dáng cao, chân dài, có thể so với những người mẫu nam trên sàn catwalk. Chiếc khăn quàng cổ quấn tận ba bốn vòng quanh cổ như đang giữa mùa đông lúc nãy, giờ đã bị gỡ ra, vắt qua cổ, thõng xuống dưới tận vạt áo khoác.

Tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Nhưng vào lúc này, ngoài mặt anh lại hết sức bình thường, không thể nhìn ra được gì.

Kỳ Trấn nói toàn bộ kế hoạch là Giả Lam Lam bày, Giả Lam Lam lại nói là Cao Thư Bằng tới tìm cô ta.

Thật sự đúng là Rashomon.

*Rashomon: tên 1 bộ phim Nhật Bản kể về một vụ án cưỡng bức và giết người được thuật lại qua lời kể của những người chứng kiến và đương sự, mỗi người kể lại cho ra một câu chuyện khác nhau vì muốn che giấu hoặc vì lòng tham.

Đến thằng ngu cũng biết, bất kể là ai đúng ai sai, đám người này đều là cá mè một lứa.

Giả Lam Lam tuyệt chẳng đáng tin, câu chuyện cô ta kể muôn vàn lỗ hổng.

Gia đình chuyên làm đầu tư mà lại có thể để cho Cao Thư Bằng lừa ký hợp đồng được à?

Với lại, Trình Bạch còn gài được cô ta xác nhận có dây dưa tình cảm với Cao Thư Bằng và đã chia tay. Có trời mới biết giữa chừng đã xảy ra những gì.

Điều duy nhất có thể dám chắc là, đám người này bẫy anh.

Quan niệm điều hành công ty khác biệt thì chỉ là bất đồng. Đối với Biên Tà, tiền luôn luôn chỉ là chuyện nhỏ, hết thì kiếm. Nhưng bị anh em thân thiết chục năm đâm dao sau lưng thì thực sự rất khó chịu.

Trình Bạch đứng bên cạnh, rất bình thản: “Anh không cần lo lắng. Câu kết ác ý luôn rất khó chứng minh, ngay từ đầu tôi đã không định khởi kiện bằng chuyện này. Người thứ ba tôi định hẹn bàn vốn là Cao Thư Bằng nhưng anh ta không hồi âm, tôi thấy hẳn là cũng không cần.”

“Bàn à, sao không nói sớm?”

Nằm ngoài dự kiến của cô, Biên Tà lại cười.

“Giờ đi bàn luôn.”

Trình Bạch nhíu mày: “Nhưng chúng ta không có hẹn trước…”

“Tôi mà cần hẹn trước à?”

Cặp mắt màu nâu tảo toát lên vẻ cực đoan.

Điếu thuốc hút quá nửa bị anh mạnh tay dụi tắt. Biên Tà nhìn sang Trình Bạch, giọng vừa lạnh vừa đều.

Cứ coi như chỉ còn 2.5% cổ phần thì anh cũng vẫn là cổ đông của công ty.

Anh muốn xem xem…

Thằng ngu nào mắt mù dám chặn anh ở cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện