Phòng họp nhỏ không lớn.
Trình Bạch ngồi đối diện Tằng Niệm Bình, Tiêu Nguyệt ôm máy tính, sổ tay và bút ghi âm ngồi một bên.
Cô xem qua một lượt các tài liệu mà Tằng Niệm Bình mang tới.
Chủ yếu là hợp đồng ký kết với công ty bảo hiểm và “Thông báo từ chối bồi thường” của công ty bảo hiểm.
Tằng Niệm Bình có dịp biết Trình Bạch từ bảy năm trước. Lúc ấy cô còn làm trợ giúp pháp lý ở Thượng Hải, giúp ông và nhóm công nhân đòi công ty xây dựng tiền công nợ cả năm trời nên ông mới có danh thiếp của Trình Bạch.
Sau này Trình Bạch bỏ làm trợ giúp pháp lý đi Bắc Kinh làm việc, số điện thoại vẫn không thay.
Trình Bạch xem hết các thứ một lượt, hỏi ông: “Bác có danh thiếp của tôi, số điện thoại của tôi cũng không đổi, vì sao không gọi điện thoại thẳng cho tôi?”
Tằng Niệm Bình ngồi ở đó, hai tay nắm chặt nhau: “Mấy tháng trước tôi có gọi mấy lần nhưng không có ai nghe, sau đó không gọi được nữa. Mấy hôm trước, Thanh Tử thấy người ta bàn luận về cô trên mạng, liên quan tới một ông họ Biên nào đó, thì mới biết là cô về Thượng Hải, làm việc ở công ty này. Tôi thực sự không biết phải làm thế nào, hôm qua mới mặt dày mày dạn tới đây tìm. Đang yên đang lành, sao lại xảy ra chuyện thế này chứ…”
Nói rồi, mắt ông lại đỏ lên.
Người đàn ông ngoài năm mươi, nước mắt lấp đầy những rãnh nếp nhăn trên mặt.
Bấy giờ Trình Bạch mới nhớ ra, đợt đó chịu điều tra của hiệp hội luật sư và bộ tư pháp, trên mạng sôi trào kinh khủng, cô gần như không đụng vào điện thoại, sống cuộc sống tách rời với bên ngoài, mãi tới gần đây mới bình thường trở lại.
Người Tằng Niệm Bình gọi là “Thanh Tử” chính là con trai ông ấy.
Bảy tám năm trước giúp họ đòi lương không công, lúc ấy hình như cậu ta đang học cấp ba, nghe nói thành tích cũng khá tốt.
Nhưng hiện tại…
Đặt bên dưới “Thông báo từ chối bồi thường” là một tờ bệnh án, Trình Bạch im lặng đọc một hồi lâu.
Vụ án này của Tằng Niệm Bình thực ra không phức tạp.
Năm ngoái, Tằng Niệm Bình mua bảo hiểm cho cần cẩu ở Bảo hiểm tài sản An Hòa, chủ yếu có ba loại: Bảo hiểm giao thông bắt buộc, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đối với thiết bị đặc biệt.
*danh mục thiết bị đặc biệt: baidu
Bốn tháng trước, trong quá trình ông điều khiển cần cẩu ở công trường thi công, một tấm xi măng rơi xuống ngoài ý muốn làm một công nhân trên công trường bị thương.
Người công nhân này kiện cả Tằng Niệm Bình lẫn Bảo hiểm tài sản An Hòa ra tòa.
Tòa án quận phán quyết Tằng Niệm Bình chịu trách nhiệm bồi thường cho người công nhân này một trăm năm mươi nghìn, Bảo hiểm tài sản An Hòa không phải chịu trách nhiệm bồi thường, lý do là do tai nạn lần này không thuộc về tai nạn giao thông xe cơ giới, không thuộc phạm vi bồi thường của bảo hiểm giao thông bắt buộc.
Tên gọi đầy đủ của bảo hiểm giao thông bắt buộc là “Bảo hiểm bắt buộc trách nhiệm tai nạn giao thông xe cơ giới”, tên gọi đầy đủ của bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba là “Bảo hiểm trách nhiệm thương mại bên thứ ba xe cơ giới”. Nói nôm na đơn giản thì là trước khi mua bảo hiểm, ai gây tai nạn người đó đền, sau khi mua bảo hiểm, gây tai nạn được bên công ty bảo hiểm đền.
Nhưng phạm vi và hạn mức bồi thường đều có giới hạn.
Hồi đầu trong nước áp dụng bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba. Năm 2006, sau khi có “quy định bảo hiểm giao thông bắt buộc” thì đổi sang bảo hiểm giao thông bắt buộc, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba trở thành bảo hiểm bổ sung cho bảo hiểm giao thông bắt buộc.
Cần cẩu của Tằng Niệm Bình thuộc danh mục thiết bị đặc biệt nên ngoài bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba, còn phải mua bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đối với thiết bị đặc biệt.
“Hơn trăm nghìn đó vốn đi mượn để cho Thanh Tử làm phẫu thuật. Sau khi tòa án ra phán quyết như vậy thì phải lấy đi bồi thường cho người ta.”
“Nhưng tôi đọc sách thấy nói tiền tôi đền cho người công nhân đó, theo bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba thì cũng phải do bên công ty bảo hiểm bỏ ra mới phải. Thế nên tôi lại tới tìm bọn họ.”
“Nhưng bọn họ lại cho tôi cái thông báo này…”
Trình độ văn hóa của Tằng Niệm Bình khá thấp, đúng là bị ép lắm mới phải vậy.
Đã không có tiền mướn luật sư, trung tâm trợ giúp pháp lý lại chẳng có một Trình Bạch thứ hai, thế là đành phải mua sách, đeo kính lão, dò từng chữ từng dòng trong “Luật bảo hiểm”.
Thật không ngờ, cuối cùng lại nhận được thông báo từ chối bồi thường.
“Bọn hắn nói điều tra hiện trường tai nạn cho thấy là tôi lừa tiền bảo hiểm, không bồi thường cho tôi một xu nào hết. Mấy hôm trước tôi tới đó van xin còn bị bọn họ đuổi ra, đòi kiện tôi tội lừa tiền bảo hiểm.”
“Nhưng bệnh của Thanh Tử, còn không mổ là muộn mất!”
“Hơn trăm nghìn đó đều là tôi đi mượn mới có, giờ bảo tôi đi đâu kiếm ra một khoản như vậy nữa?”
“Thế này phải làm sao đây…”
Trình Bạch nhìn chằm chằm tờ “Thông báo từ chối bồi thường” trên có đóng con dấu của Bảo hiểm tài sản An Hòa, vô tình ngẩng đầu lên thấy Phí Tĩnh đi về phía phòng làm việc của cô, trộm nghĩ cuối cùng anh ấy cũng gặp được thần tượng của mình rồi, cô không qua đó xem, ngồi nói: “Cách thì có, có thể khởi tố công ty bảo hiểm bằng một nguyên nhân khởi kiện khác. Nhưng bác biết đấy, tôi có điều muốn hỏi bác.”
*danh mục nguyên nhân khởi kiện: baidu. Luật pháp Trung Quốc quy định nguyên nhân khởi kiện phản ánh bản chất mối quan hệ dân sự tham gia vào vụ án, khái quát bản chất quan hệ pháp luật giữa các bên tranh tụng, là phương tiện quan trọng để tòa án quản lý các vụ việc dân sự. Ví dụ một số nguyên nhân khởi kiện: tranh chấp li hôn, tranh chấp tài sản sau li hôn, tranh chấp trách nhiệm bồi thường thiệt hại sau li hôn, tranh chấp về tài sản giữa vợ và chồng.
Tằng Niệm Bình biết thói quen của Trình Bạch, trước khi đến đã chuẩn bị kỹ càng, giờ chỉ gật đầu một cái đáp: “Luật sư Trình hỏi đi.”
“Tôi chỉ hỏi một điều.”
Trình Bạch ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ông cụ tóc bạc hoa râm trước mặt, ánh mắt bình tĩnh mà sâu xa, nói thật chậm, thật rõ ràng.
“Bác có nghĩ tới chuyện lừa tiền bảo hiểm, hay nói cách khác là, đã lừa tiền bảo hiểm chưa?”
*
Vách kính phòng họp có một cái đai cách mặt đất một thước, từ đó đổ lên một mét làm kính mờ, người ngồi ở trong phòng, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy được chân và nửa cái đầu.
Biên Tà ngồi trong văn phòng của Trình Bạch, lại mở quyển “Luật bảo hiểm” lần trước xem ra xem lại.
Nhưng thực sự không tập trung nổi.
Trong đầu anh chỉ có mỗi vụ kiện có vẻ như là lừa tiền bảo hiểm này, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng họp nhỏ một cái, chỉ hận không thể nhập hồn vào Tiêu Nguyệt để ngồi nghe cho rõ rốt cuộc Trình Bạch và Tằng Niệm Bình đang nói những gì, nói thế nào.
Thân ở trên ghế sô pha, hồn ở trong phòng họp.
Buổi trưa Biên Tà chẳng ăn gì mấy, ngồi được một lát bụng bắt đầu sôi lên.
Dạ dày hơi khó chịu.
Anh cố nhịn nhưng không nhịn nổi, vươn móng vuốt về phía khay bánh đậu xanh để dưới bàn nước.
Mới bóc ra còn chưa kịp ăn thì bỗng có một người đàn ông trung niên hơi mập mạp lúc lắc đi tới cửa, gọi một tiếng vừa vui mừng vừa phấn khích: “Đúng là Biên Tà rồi!”
Biên Tà giật mình, miếng bánh đậu xanh đang cầm bị bể mất một góc.
Tim anh rỉ máu.
Phí Tĩnh không để ý thấy, tươi cười đi thẳng vào tự giới thiệu: “Ngại quá, bỗng nhiên nhìn thấy thần tượng nên hơi kích động. Tôi là Phí Tĩnh, đây là danh thiếp của tôi. Đã đọc một số sách của Biên tiên sinh nhưng mãi chưa có duyên được gặp. Hôm qua nghe nói Biên tiên sinh tới công ty nhưng hơi kém may mắn một xíu nên đã để lỡ mất, không ngờ hôm nay lại gặp được. Ôi, lạ thật, sao Trình Nhi lại không báo tôi biết chứ!”
Trình Nhi? Biên Tà phải ngẫm một chút mới hiểu ra người anh ta nói tới là Trình Bạch.
Sau đó cúi đầu đọc lướt danh thiếp trên tay mình: Giám đốc Hãng luật Thiên Chí, Chủ tịch Hiệp hội luật sư thành phố Thượng Hải, Phí Tĩnh.
“Anh đừng hiểu lầm, hôm nay tôi tới đây là nhất thời nổi hứng, luật sư Trình cũng không biết.”
Biên Tà không biết tình hình của Trình Bạch ở hãng luật là thế nào nhưng nghe Phí Tĩnh nói vậy thì hơi lo anh ta hiểu lầm Trình Bạch nên chủ động giải thích một câu.
Phí Tĩnh cũng chỉ thuận miệng trách vậy thôi, thực sự không có ý gì nên cũng không để ý lời Biên Tà vừa nói có phải có ý gì hay không, vô cùng tự nhiên trò chuyện với anh, tranh thủ khen sách anh viết.
Biên Tà mù mờ từ đầu chí cuối.
Bị Phí Tĩnh túm lại khen lấy khen để nửa tiếng đồng hồ, Biên Tà hoàn toàn không cảm thấy quyển sách kinh tài tuyệt diễm, tư tưởng cao thâm đối phương khen đấy là do mình viết ra.
Có lẽ là người thông thái thì mới nhìn ra được sự thông thái, giám đốc Phí đã đạt tới cảnh giới cao siêu nên mới ngộ ra được triết lý từ đám sách vớ vẩn của anh?
May là chẳng bao lâu sau, có trợ lý tới tìm Phí Tĩnh nhắc sắp muộn buổi party du thuyền đêm. Mãi đến lúc ấy, anh ta mới miễn cưỡng phải đi, trước khi đi còn hỏi Biên Tà có muốn đi với mình đi du thuyền ra biển chơi không.
Lần đầu tiên Biên Tà cảm thấy Trình Bạch đúng là cọng rơm cứu mạng.
Vội nói ngay: “Tối nay đã hẹn luật sư Trình dùng cơm mất rồi, để lần sau, lần sau nhé.”
Phí Tĩnh đành chịu, anh không thể giành người với Trình Nhi được, đành xin Biên Tà lần sau nhất định phải mang cho anh ấy sách có chữ ký.
Trình Bạch và Tằng Niệm Bình thảo luận xong đi ra, vừa khéo bắt gặp anh ấy đang bịn rịn đi ra ngoài, thầm cười trộm, cầm hồ sơ vụ án đi vào văn phòng trêu Biên Tà: “Nhà văn lớn đúng là đi đến đâu cũng có fan hâm mộ nhỉ.”
Biên Tà kiệt sức, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, trả lời hoàn toàn theo bản năng: “Có lẽ là sức hấp dẫn của tài hoa luôn có thể vượt qua giới hạn tuổi tác giới tính và nghề nghiệp.”
Nói xong mới hiểu ra.
Ngẩng đầu lên thấy Trình Bạch nhìn anh bằng ánh mắt vừa giống cười mà lại vừa như không phải cười.
Biên Tà ho khan một tiếng, làm bộ như mình không hề nói gì, liếc nhìn về phía phòng họp, hỏi Trình Bạch: “Cô nhận vụ này đấy à?”
Trình Bạch “ừ” một tiếng: “Biên tiên sinh cảm thấy không nên nhận chăng?”
“Không phải. Nhưng vụ này phải làm thế nào?”
Vừa rồi Biên Tà ngồi trong phòng làm việc coi như cũng đọc được một chút, lại thêm trước đó đã hỏi được Tằng Niệm Bình một số chuyện nên đâm ra mới không hiểu vì sao Trình Bạch lại nhận vụ này.
“Vốn đâu thắng nổi chứ.”
“Vì sao không thắng được?”
Trình Bạch cười, cô cảm thấy dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Biên Tà đùa thật vui.
Biên Tà không hiểu cô cười gì nhưng điều này không cản trở chuyện anh bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Vừa nãy tôi có tra cứu một chút, nếu tôi phân tích không sai thì vụ kiện này của luật sư Trình có hai chỗ khó.”
“Thứ nhất, công ty bảo hiểm nói ông ấy lừa tiền bảo hiểm, có lời khai của nhân chứng và bằng chứng khám nghiệm hiện trường, cô phải lật đổ các bằng chứng này như thế nào?”
“Thứ hai, một chiếc cần cẩu gặp tai nạn ở công trường xây dựng có phải là tai nạn giao thông hay không, có thể bắt bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba bồi thường được không?”
“Nếu ông ấy lừa tiền bảo hiểm, đương nhiên sẽ không lấy được xu nào.”
“Nhưng tôi cảm thấy vấn đề thứ hai có vẻ khó hơn.”
“Nếu ông ấy không lừa tiền bảo hiểm, dựa vào bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đối với thiết bị đặc biệt, hạn mức bồi thường cao nhất là một trăm ngàn, năm mươi ngàn còn lại nếu muốn công ty bảo hiểm bồi thường thì nhất định phải lấy từ hạn mức bồi thường của bảo hiểm giao thông bắt buộc.”
Hôm nay Trình Bạch mặc chân váy bút chì màu xám in hình hoa tuyết phối với áo sơ mi kẻ sọc dọc đen trắng. Bắp chân láng mịn và mắt cá chân mảnh khảnh lộ ra ngoài, chân đi đôi cao gót bảy phân màu đen, có một sức hút khác thường.
Trong lúc Biên Tà nói chuyện, cô nghiêng người dựa vào mép bàn làm việc, im lặng nghe.
Nghe xong liền hỏi: “Anh từng đo thử IQ chưa?”
“Tôi không tin thứ đó.”
Biên Tà lắc đầu, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy.
Trình Bạch hiếm lắm mới giải thích một lần: “Không có gì, chỉ là lâu rồi mới thấy một người ngoài nghề có logic rõ ràng như thế.”
Đây coi như là khen anh phải không?
Trong lòng Biên Tà như thể bỗng có một người tí hon đứng bật dậy, vui sướng một cách khó hiểu.
Người da mặt dày được khen không thấy ngại.
Anh lập tức liền nghĩ phải nói mấy câu tỏ ý khiêm tốn một chút.
Nhưng Trình Bạch không cho anh cơ hội mở miệng đã hỏi anh: “Anh cho rằng cần cẩu gặp tai nạn ở công trường xây dựng thì có thể áp dụng bảo hiểm giao thông bắt buộc không?”
“Nghiêm ngặt mà nói thì chắc là không thể.”
Biên Tà trả lời không mấy chắc chắn.
Trình Bạch xùy khẽ một tiếng: “Cần cẩu cũng được tính là xe cơ giới, hễ là xe cơ giới thì đều phải mua bảo hiểm giao thông bắt buộc, nhưng xảy ra tai nạn ở công trường lại không bồi thường, chỉ tai nạn giao thông đường bộ mới bồi thường, vậy còn mua bảo hiểm giao thông bắt buộc để làm gì? Dù sao thì một năm 365 ngày, có lẽ có tới 350 ngày không đi trên đường.”
Biên Tà lập tức liền cảm nhận được tính công kích của Trình Bạch.
Vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù nói rất thoải mái, thậm chí còn hơi cười nhưng cảm giác mang tới lại khác hẳn lúc trước.
Anh giật mình, mặt đối mặt với cô, vô thức hỏi: “Thế rồi sao, cô muốn xử lý vụ này thế nào?”
Trình Bạch tỏ ra ngẫm nghĩ, người hơi đổ về trước, lọn tóc dài hơi gợn buông xuống bên má tới gần hơn với Biên Tà, nụ cười trên môi cong một độ cong rất hoàn mỹ, cuốn hút đến lạ lùng: “Biên tiên sinh biết không, tôi rất rất đắt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Bạch rất rất đắt, một câu hai nghĩa nha.
Trình Bạch ngồi đối diện Tằng Niệm Bình, Tiêu Nguyệt ôm máy tính, sổ tay và bút ghi âm ngồi một bên.
Cô xem qua một lượt các tài liệu mà Tằng Niệm Bình mang tới.
Chủ yếu là hợp đồng ký kết với công ty bảo hiểm và “Thông báo từ chối bồi thường” của công ty bảo hiểm.
Tằng Niệm Bình có dịp biết Trình Bạch từ bảy năm trước. Lúc ấy cô còn làm trợ giúp pháp lý ở Thượng Hải, giúp ông và nhóm công nhân đòi công ty xây dựng tiền công nợ cả năm trời nên ông mới có danh thiếp của Trình Bạch.
Sau này Trình Bạch bỏ làm trợ giúp pháp lý đi Bắc Kinh làm việc, số điện thoại vẫn không thay.
Trình Bạch xem hết các thứ một lượt, hỏi ông: “Bác có danh thiếp của tôi, số điện thoại của tôi cũng không đổi, vì sao không gọi điện thoại thẳng cho tôi?”
Tằng Niệm Bình ngồi ở đó, hai tay nắm chặt nhau: “Mấy tháng trước tôi có gọi mấy lần nhưng không có ai nghe, sau đó không gọi được nữa. Mấy hôm trước, Thanh Tử thấy người ta bàn luận về cô trên mạng, liên quan tới một ông họ Biên nào đó, thì mới biết là cô về Thượng Hải, làm việc ở công ty này. Tôi thực sự không biết phải làm thế nào, hôm qua mới mặt dày mày dạn tới đây tìm. Đang yên đang lành, sao lại xảy ra chuyện thế này chứ…”
Nói rồi, mắt ông lại đỏ lên.
Người đàn ông ngoài năm mươi, nước mắt lấp đầy những rãnh nếp nhăn trên mặt.
Bấy giờ Trình Bạch mới nhớ ra, đợt đó chịu điều tra của hiệp hội luật sư và bộ tư pháp, trên mạng sôi trào kinh khủng, cô gần như không đụng vào điện thoại, sống cuộc sống tách rời với bên ngoài, mãi tới gần đây mới bình thường trở lại.
Người Tằng Niệm Bình gọi là “Thanh Tử” chính là con trai ông ấy.
Bảy tám năm trước giúp họ đòi lương không công, lúc ấy hình như cậu ta đang học cấp ba, nghe nói thành tích cũng khá tốt.
Nhưng hiện tại…
Đặt bên dưới “Thông báo từ chối bồi thường” là một tờ bệnh án, Trình Bạch im lặng đọc một hồi lâu.
Vụ án này của Tằng Niệm Bình thực ra không phức tạp.
Năm ngoái, Tằng Niệm Bình mua bảo hiểm cho cần cẩu ở Bảo hiểm tài sản An Hòa, chủ yếu có ba loại: Bảo hiểm giao thông bắt buộc, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đối với thiết bị đặc biệt.
*danh mục thiết bị đặc biệt: baidu
Bốn tháng trước, trong quá trình ông điều khiển cần cẩu ở công trường thi công, một tấm xi măng rơi xuống ngoài ý muốn làm một công nhân trên công trường bị thương.
Người công nhân này kiện cả Tằng Niệm Bình lẫn Bảo hiểm tài sản An Hòa ra tòa.
Tòa án quận phán quyết Tằng Niệm Bình chịu trách nhiệm bồi thường cho người công nhân này một trăm năm mươi nghìn, Bảo hiểm tài sản An Hòa không phải chịu trách nhiệm bồi thường, lý do là do tai nạn lần này không thuộc về tai nạn giao thông xe cơ giới, không thuộc phạm vi bồi thường của bảo hiểm giao thông bắt buộc.
Tên gọi đầy đủ của bảo hiểm giao thông bắt buộc là “Bảo hiểm bắt buộc trách nhiệm tai nạn giao thông xe cơ giới”, tên gọi đầy đủ của bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba là “Bảo hiểm trách nhiệm thương mại bên thứ ba xe cơ giới”. Nói nôm na đơn giản thì là trước khi mua bảo hiểm, ai gây tai nạn người đó đền, sau khi mua bảo hiểm, gây tai nạn được bên công ty bảo hiểm đền.
Nhưng phạm vi và hạn mức bồi thường đều có giới hạn.
Hồi đầu trong nước áp dụng bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba. Năm 2006, sau khi có “quy định bảo hiểm giao thông bắt buộc” thì đổi sang bảo hiểm giao thông bắt buộc, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba trở thành bảo hiểm bổ sung cho bảo hiểm giao thông bắt buộc.
Cần cẩu của Tằng Niệm Bình thuộc danh mục thiết bị đặc biệt nên ngoài bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba, còn phải mua bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đối với thiết bị đặc biệt.
“Hơn trăm nghìn đó vốn đi mượn để cho Thanh Tử làm phẫu thuật. Sau khi tòa án ra phán quyết như vậy thì phải lấy đi bồi thường cho người ta.”
“Nhưng tôi đọc sách thấy nói tiền tôi đền cho người công nhân đó, theo bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba thì cũng phải do bên công ty bảo hiểm bỏ ra mới phải. Thế nên tôi lại tới tìm bọn họ.”
“Nhưng bọn họ lại cho tôi cái thông báo này…”
Trình độ văn hóa của Tằng Niệm Bình khá thấp, đúng là bị ép lắm mới phải vậy.
Đã không có tiền mướn luật sư, trung tâm trợ giúp pháp lý lại chẳng có một Trình Bạch thứ hai, thế là đành phải mua sách, đeo kính lão, dò từng chữ từng dòng trong “Luật bảo hiểm”.
Thật không ngờ, cuối cùng lại nhận được thông báo từ chối bồi thường.
“Bọn hắn nói điều tra hiện trường tai nạn cho thấy là tôi lừa tiền bảo hiểm, không bồi thường cho tôi một xu nào hết. Mấy hôm trước tôi tới đó van xin còn bị bọn họ đuổi ra, đòi kiện tôi tội lừa tiền bảo hiểm.”
“Nhưng bệnh của Thanh Tử, còn không mổ là muộn mất!”
“Hơn trăm nghìn đó đều là tôi đi mượn mới có, giờ bảo tôi đi đâu kiếm ra một khoản như vậy nữa?”
“Thế này phải làm sao đây…”
Trình Bạch nhìn chằm chằm tờ “Thông báo từ chối bồi thường” trên có đóng con dấu của Bảo hiểm tài sản An Hòa, vô tình ngẩng đầu lên thấy Phí Tĩnh đi về phía phòng làm việc của cô, trộm nghĩ cuối cùng anh ấy cũng gặp được thần tượng của mình rồi, cô không qua đó xem, ngồi nói: “Cách thì có, có thể khởi tố công ty bảo hiểm bằng một nguyên nhân khởi kiện khác. Nhưng bác biết đấy, tôi có điều muốn hỏi bác.”
*danh mục nguyên nhân khởi kiện: baidu. Luật pháp Trung Quốc quy định nguyên nhân khởi kiện phản ánh bản chất mối quan hệ dân sự tham gia vào vụ án, khái quát bản chất quan hệ pháp luật giữa các bên tranh tụng, là phương tiện quan trọng để tòa án quản lý các vụ việc dân sự. Ví dụ một số nguyên nhân khởi kiện: tranh chấp li hôn, tranh chấp tài sản sau li hôn, tranh chấp trách nhiệm bồi thường thiệt hại sau li hôn, tranh chấp về tài sản giữa vợ và chồng.
Tằng Niệm Bình biết thói quen của Trình Bạch, trước khi đến đã chuẩn bị kỹ càng, giờ chỉ gật đầu một cái đáp: “Luật sư Trình hỏi đi.”
“Tôi chỉ hỏi một điều.”
Trình Bạch ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ông cụ tóc bạc hoa râm trước mặt, ánh mắt bình tĩnh mà sâu xa, nói thật chậm, thật rõ ràng.
“Bác có nghĩ tới chuyện lừa tiền bảo hiểm, hay nói cách khác là, đã lừa tiền bảo hiểm chưa?”
*
Vách kính phòng họp có một cái đai cách mặt đất một thước, từ đó đổ lên một mét làm kính mờ, người ngồi ở trong phòng, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy được chân và nửa cái đầu.
Biên Tà ngồi trong văn phòng của Trình Bạch, lại mở quyển “Luật bảo hiểm” lần trước xem ra xem lại.
Nhưng thực sự không tập trung nổi.
Trong đầu anh chỉ có mỗi vụ kiện có vẻ như là lừa tiền bảo hiểm này, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng họp nhỏ một cái, chỉ hận không thể nhập hồn vào Tiêu Nguyệt để ngồi nghe cho rõ rốt cuộc Trình Bạch và Tằng Niệm Bình đang nói những gì, nói thế nào.
Thân ở trên ghế sô pha, hồn ở trong phòng họp.
Buổi trưa Biên Tà chẳng ăn gì mấy, ngồi được một lát bụng bắt đầu sôi lên.
Dạ dày hơi khó chịu.
Anh cố nhịn nhưng không nhịn nổi, vươn móng vuốt về phía khay bánh đậu xanh để dưới bàn nước.
Mới bóc ra còn chưa kịp ăn thì bỗng có một người đàn ông trung niên hơi mập mạp lúc lắc đi tới cửa, gọi một tiếng vừa vui mừng vừa phấn khích: “Đúng là Biên Tà rồi!”
Biên Tà giật mình, miếng bánh đậu xanh đang cầm bị bể mất một góc.
Tim anh rỉ máu.
Phí Tĩnh không để ý thấy, tươi cười đi thẳng vào tự giới thiệu: “Ngại quá, bỗng nhiên nhìn thấy thần tượng nên hơi kích động. Tôi là Phí Tĩnh, đây là danh thiếp của tôi. Đã đọc một số sách của Biên tiên sinh nhưng mãi chưa có duyên được gặp. Hôm qua nghe nói Biên tiên sinh tới công ty nhưng hơi kém may mắn một xíu nên đã để lỡ mất, không ngờ hôm nay lại gặp được. Ôi, lạ thật, sao Trình Nhi lại không báo tôi biết chứ!”
Trình Nhi? Biên Tà phải ngẫm một chút mới hiểu ra người anh ta nói tới là Trình Bạch.
Sau đó cúi đầu đọc lướt danh thiếp trên tay mình: Giám đốc Hãng luật Thiên Chí, Chủ tịch Hiệp hội luật sư thành phố Thượng Hải, Phí Tĩnh.
“Anh đừng hiểu lầm, hôm nay tôi tới đây là nhất thời nổi hứng, luật sư Trình cũng không biết.”
Biên Tà không biết tình hình của Trình Bạch ở hãng luật là thế nào nhưng nghe Phí Tĩnh nói vậy thì hơi lo anh ta hiểu lầm Trình Bạch nên chủ động giải thích một câu.
Phí Tĩnh cũng chỉ thuận miệng trách vậy thôi, thực sự không có ý gì nên cũng không để ý lời Biên Tà vừa nói có phải có ý gì hay không, vô cùng tự nhiên trò chuyện với anh, tranh thủ khen sách anh viết.
Biên Tà mù mờ từ đầu chí cuối.
Bị Phí Tĩnh túm lại khen lấy khen để nửa tiếng đồng hồ, Biên Tà hoàn toàn không cảm thấy quyển sách kinh tài tuyệt diễm, tư tưởng cao thâm đối phương khen đấy là do mình viết ra.
Có lẽ là người thông thái thì mới nhìn ra được sự thông thái, giám đốc Phí đã đạt tới cảnh giới cao siêu nên mới ngộ ra được triết lý từ đám sách vớ vẩn của anh?
May là chẳng bao lâu sau, có trợ lý tới tìm Phí Tĩnh nhắc sắp muộn buổi party du thuyền đêm. Mãi đến lúc ấy, anh ta mới miễn cưỡng phải đi, trước khi đi còn hỏi Biên Tà có muốn đi với mình đi du thuyền ra biển chơi không.
Lần đầu tiên Biên Tà cảm thấy Trình Bạch đúng là cọng rơm cứu mạng.
Vội nói ngay: “Tối nay đã hẹn luật sư Trình dùng cơm mất rồi, để lần sau, lần sau nhé.”
Phí Tĩnh đành chịu, anh không thể giành người với Trình Nhi được, đành xin Biên Tà lần sau nhất định phải mang cho anh ấy sách có chữ ký.
Trình Bạch và Tằng Niệm Bình thảo luận xong đi ra, vừa khéo bắt gặp anh ấy đang bịn rịn đi ra ngoài, thầm cười trộm, cầm hồ sơ vụ án đi vào văn phòng trêu Biên Tà: “Nhà văn lớn đúng là đi đến đâu cũng có fan hâm mộ nhỉ.”
Biên Tà kiệt sức, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, trả lời hoàn toàn theo bản năng: “Có lẽ là sức hấp dẫn của tài hoa luôn có thể vượt qua giới hạn tuổi tác giới tính và nghề nghiệp.”
Nói xong mới hiểu ra.
Ngẩng đầu lên thấy Trình Bạch nhìn anh bằng ánh mắt vừa giống cười mà lại vừa như không phải cười.
Biên Tà ho khan một tiếng, làm bộ như mình không hề nói gì, liếc nhìn về phía phòng họp, hỏi Trình Bạch: “Cô nhận vụ này đấy à?”
Trình Bạch “ừ” một tiếng: “Biên tiên sinh cảm thấy không nên nhận chăng?”
“Không phải. Nhưng vụ này phải làm thế nào?”
Vừa rồi Biên Tà ngồi trong phòng làm việc coi như cũng đọc được một chút, lại thêm trước đó đã hỏi được Tằng Niệm Bình một số chuyện nên đâm ra mới không hiểu vì sao Trình Bạch lại nhận vụ này.
“Vốn đâu thắng nổi chứ.”
“Vì sao không thắng được?”
Trình Bạch cười, cô cảm thấy dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Biên Tà đùa thật vui.
Biên Tà không hiểu cô cười gì nhưng điều này không cản trở chuyện anh bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Vừa nãy tôi có tra cứu một chút, nếu tôi phân tích không sai thì vụ kiện này của luật sư Trình có hai chỗ khó.”
“Thứ nhất, công ty bảo hiểm nói ông ấy lừa tiền bảo hiểm, có lời khai của nhân chứng và bằng chứng khám nghiệm hiện trường, cô phải lật đổ các bằng chứng này như thế nào?”
“Thứ hai, một chiếc cần cẩu gặp tai nạn ở công trường xây dựng có phải là tai nạn giao thông hay không, có thể bắt bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba bồi thường được không?”
“Nếu ông ấy lừa tiền bảo hiểm, đương nhiên sẽ không lấy được xu nào.”
“Nhưng tôi cảm thấy vấn đề thứ hai có vẻ khó hơn.”
“Nếu ông ấy không lừa tiền bảo hiểm, dựa vào bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đối với thiết bị đặc biệt, hạn mức bồi thường cao nhất là một trăm ngàn, năm mươi ngàn còn lại nếu muốn công ty bảo hiểm bồi thường thì nhất định phải lấy từ hạn mức bồi thường của bảo hiểm giao thông bắt buộc.”
Hôm nay Trình Bạch mặc chân váy bút chì màu xám in hình hoa tuyết phối với áo sơ mi kẻ sọc dọc đen trắng. Bắp chân láng mịn và mắt cá chân mảnh khảnh lộ ra ngoài, chân đi đôi cao gót bảy phân màu đen, có một sức hút khác thường.
Trong lúc Biên Tà nói chuyện, cô nghiêng người dựa vào mép bàn làm việc, im lặng nghe.
Nghe xong liền hỏi: “Anh từng đo thử IQ chưa?”
“Tôi không tin thứ đó.”
Biên Tà lắc đầu, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy.
Trình Bạch hiếm lắm mới giải thích một lần: “Không có gì, chỉ là lâu rồi mới thấy một người ngoài nghề có logic rõ ràng như thế.”
Đây coi như là khen anh phải không?
Trong lòng Biên Tà như thể bỗng có một người tí hon đứng bật dậy, vui sướng một cách khó hiểu.
Người da mặt dày được khen không thấy ngại.
Anh lập tức liền nghĩ phải nói mấy câu tỏ ý khiêm tốn một chút.
Nhưng Trình Bạch không cho anh cơ hội mở miệng đã hỏi anh: “Anh cho rằng cần cẩu gặp tai nạn ở công trường xây dựng thì có thể áp dụng bảo hiểm giao thông bắt buộc không?”
“Nghiêm ngặt mà nói thì chắc là không thể.”
Biên Tà trả lời không mấy chắc chắn.
Trình Bạch xùy khẽ một tiếng: “Cần cẩu cũng được tính là xe cơ giới, hễ là xe cơ giới thì đều phải mua bảo hiểm giao thông bắt buộc, nhưng xảy ra tai nạn ở công trường lại không bồi thường, chỉ tai nạn giao thông đường bộ mới bồi thường, vậy còn mua bảo hiểm giao thông bắt buộc để làm gì? Dù sao thì một năm 365 ngày, có lẽ có tới 350 ngày không đi trên đường.”
Biên Tà lập tức liền cảm nhận được tính công kích của Trình Bạch.
Vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù nói rất thoải mái, thậm chí còn hơi cười nhưng cảm giác mang tới lại khác hẳn lúc trước.
Anh giật mình, mặt đối mặt với cô, vô thức hỏi: “Thế rồi sao, cô muốn xử lý vụ này thế nào?”
Trình Bạch tỏ ra ngẫm nghĩ, người hơi đổ về trước, lọn tóc dài hơi gợn buông xuống bên má tới gần hơn với Biên Tà, nụ cười trên môi cong một độ cong rất hoàn mỹ, cuốn hút đến lạ lùng: “Biên tiên sinh biết không, tôi rất rất đắt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Bạch rất rất đắt, một câu hai nghĩa nha.
Danh sách chương