Diệp Mộng Vy tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền, đứng lên cầm lấy túi xách, vừa ra khỏi cửa đã gặp Điệp Mộng về đến, cô ta khó hiểu nhìn Diệp Mộng Vy, vội vàng hỏi:
_ Chị Vy Vy, chị đi đâu vậy?
_ Hoắc thị.
_ Hoắc thị? Chị, em đi nữa!
Điệp Mộng chạy theo sau Diệp Mộng Vy, cho dù đi xa cũng có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ người cô. Điệp Mộng tuy sợ hãi nhưng vẫn không thể bỏ mặc, để cô một mình đến Hoắc thị.
Điệp Mộng âm thầm nhắn cho Hoắc Duệ Thần một tin, bảo anh ta đến thẳng Hoắc thị, nếu không cơn bão Diệp Mộng Vy này sẽ quét sạch Hoắc thị mất.
...
Diệp Mộng Vy ngang nhiên đi vào Hoắc thị, nhưng cũng không quên ăn mặc kín đáo, không để người khác nhận ra mình. Điệp Mộng đi cạnh cũng phải bịt kín, nếu tra được cô ta là ai, thì Diệp Mộng Vy cũng sẽ bị lộ.
Bảo vệ muốn ngăn cản hai người lại, nhưng Hoắc Duệ Thần vừa hay đi đến, lót đường cho Diệp Mộng Vy. Cô cũng thừa biết anh ta sẽ đến, nếu không với bảo vệ của Hoắc thị, cô chưa đến cửa đã bị quăng đi rồi!
Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng vào thang máy, cửa vẫn không đóng lại, cứ như chờ ai đó! Cô thở dài, mất kiên nhẫn lên tiếng:
_ Mau vào đây, tôi mất kiên nhẫn với anh rồi đấy!
_ Hi Vy Vy, lâu rồi không gặp!
_ Chưa đến năm ngày, lâu cái đầu anh đấy!
Hoắc Duệ Thần cười trừ, sau đó đi vào ấn vào tầng cao nhất, rồi nhẹ nhàng quay người nhìn Diệp Mộng Vy, lên tiếng giải thích:
_ Vy Vy, tất cả cũng không phải là lỗi của tôi. Bây giờ chị nghĩ đi, chính chị cũng không thể quên được anh tôi, vậy tại sao lại bắt thằng bé không được nhận lại ba? Thằng bé vừa gặp anh tôi là đã nhận ra được, nhờ hai đặc điểm mà chị từng nói.
_ Vậy là do tôi sao?
_ Không, do con chị quá thông minh, không phải do chị. Nói uy tín luôn, Bảo Bảo quá thông minh.
Diệp Mộng Vy hít thở sâu, suy nghĩ một chút thì thấy cũng rất có lí. Nhưng cô âm thầm rời đi khi mang thai, cộng với cái lí do cô chia tay Hoắc Vũ, anh cho dù không hận cũng rất buồn và đau.
Diệp Mộng Vy tỏ ra áy náy một chút, nhưng rất nhanh đã thay đổi sắc mặt, vung chân đá mạnh Hoắc Duệ Thần, lạnh lùng lên tiếng:
_ A...đau...
_ Con tôi tôi lo được, không có ba nó vẫn còn mẹ. Bốn năm tôi lo được, tại sao phải nhận ba mới sống được? Con tôi, tôi không cho phép ai đưa nó đi!
Ting.
Thang máy vừa mở ra, Diệp Mộng Vy nhướn mày nhìn Hoắc Duệ Thần, nhỏ giọng nói:
_ Dẫn đường.
_ Được, đi... đi lối này!
Hoắc Duệ Thần run rẩy dẫn đường, Điệp Mộng bên cạnh không dám lên tiếng nói giúp anh ta, sợ chính mình cũng bị vạ lây.
Cả ba đến trước cửa văn phòng chủ tịch, Diệp Mộng Vy đưa tay gõ cửa, bên trong không có động tĩnh nào, khiến cô lo lắng đập mạnh cửa, lớn tiếng gọi:
_ Hoắc Vũ, anh mau ra đây cho tôi! Hoắc Vũ...
Lục Đình Thái vừa hay đi đến, nhìn ba người trước mắt mà mỉm cười, cúi người chào Hoắc Duệ Thần rồi lên tiếng hỏi:
_ Tiểu thiếu gia, anh tìm Hoắc tổng sao? _ Anh hai tôi đâu rồi?
_ Ở sân thượng đấy!
Diệp Mộng Vy tức giận đến sắp khóc luôn rồi, cảm giác bảo bối trong tay bị chia sẻ với tình cũ, cô thật sự không chịu được! Hoắc Duệ Thần nhanh chân đi lên sân thượng, cô cũng chạy vội theo, khiến Lục Đình Thái chẳng hiểu chuyện gì!
Cửa sân thượng vừa mở ra, Diệp Mộng Vy đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Diệp Hoắc Ảnh Quân. Vừa nhìn thấy cậu, cô đã lớn tiếng gọi:
_ Bảo Bảo, mau qua đây!
_ Mẹ Vy Vy.
Diệp Mộng Vy ôm chầm lấy Diệp Hoắc Ảnh Quân, nhất thời cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Hoắc Vũ. Cô không để tâm đến, xoa xoa đầu cậu trách móc:
_ Bảo Bảo, sao con lại rời xa ba Duệ Thần, có biết mẹ lo cho con lắm không?
_ Mẹ, con chơi cùng ba mà! Mẹ đừng để con và ba xa nhau nữa có được không?
Diệp Mộng Vy kinh ngạc, đúng là gia đình trọn vẹn, có cả ba lẫn mẹ con cái mới có thể hạnh phúc. Nhưng bây giờ, quan trọng là cô không muốn hàn gắn với Hoắc Vũ, nếu không từ lâu Diệp Hoắc Ảnh Quân đã có một gia đình trọn vẹn rồi!
Hoắc Vũ đi đến, ngồi xuống cạnh Diệp Mộng Vy và Diệp Hoắc Ảnh Quân, anh xoa đầu cậu, nhỏ giọng dịu dàng nói:
_ Bảo Bảo, chúng ta còn gặp nhau mà, ngoan ngoãn ở cạnh mẹ Vy Vy, ba sẽ thường xuyên đến thăm con.
_ Không muốn, con muốn sống chung với cả hai! Mẹ Vy Vy...
_ Đừng nói nữa, mau cùng mẹ quay về!
Diệp Mộng Vy nhẫn tâm bế Diệp Hoắc Ảnh Quân đi, mặc kệ Hoắc Vũ có chút thất vọng về thái độ của cô.
Diệp Mộng Vy vừa đến cửa đã không kiềm được mà bồi thêm một câu, khiến Hoắc Duệ Thần cũng bị vạ lây:
_ Sau này tôi và Hoắc gia sẽ không liên can gì đến nhau. Duệ Thần, cảm ơn anh bốn năm qua đã ở cạnh tôi, sau này đừng đến tìm Bảo Bảo, cũng đừng xưng ba con thân mật nữa! Bảo Bảo sinh ra đã không có ba, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy và tương lai cũng không thay đổi! Điệp Mộng, chúng ta đi!
_ À dạ...
Bóng dáng cô đơn của Diệp Mộng Vy khiến cả hai người đàn ông họ Hoắc phải thở dài. Người phụ nữ phải mạnh mẽ đến đâu mới có thể như vậy chứ?
Hoắc Vũ ngồi xuống ghế, uống cạn ly rượu trên bàn, cảm xúc bây giờ của anh rất rối, có hận cũng không hận được Diệp Mộng Vy. Bốn năm dõi theo chân cô, vậy mà cô mang thai đến sinh cả em bé, anh chẳng hề biết chuyện gì!
Hoắc Duệ Thần nhìn Hoắc Vũ, chuyện Diệp Mộng Vy mang thai, anh ta cũng không muốn giấu. Nhưng vì sự cầu xin của cô, anh ta mới đành giấu đi sự hiện diện bé nhỏ Diệp Hoắc Ảnh Quân.
Hoắc Duệ Thần lắc đầu bất lực, nhỏ giọng lên tiếng hỏi:
_ Anh, sao anh không thử điều tra ở phía mẹ xem sao? Biết đâu đây chính là lí do Vy Vy chia tay anh?
_ Em nghĩ anh chưa từng sao? Nhưng mẹ quá cẩn trọng, anh không thể điều tra được chuyện gì! Nhưng cho dù có chút bằng chứng, mẹ cũng sẽ chối bỏ, không thể đoán được tâm tư của mẹ.
_ Vậy quản gia?
Hoắc Vũ đặt ly rượu xuống bàn, ngã lưng ra sau ghế, không nhanh không chậm đáp:
_ Ông ta trung thành với mẹ, cho dù hỏi thử vài câu, ông ta cũng sẽ nói với mẹ.
_ Chẳng lẽ anh để mẹ quản lý chúng ta mãi sao?
_ Để từ từ đi, đợi Liên Dạ Nguyệt về đã!
_ Sắp về rồi sao?
Hoắc Vũ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ gì đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhanh, đang rất gần. Hoắc Duệ Thần đưa mắt nhìn ra, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn sang trọng, từ từ bước vào sân thượng.
Cô ta vừa nhìn thấy Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần, đã không kiềm được mà chạy đến, ôm chầm lấy Hoắc Duệ Thần, khiến anh ta kinh ngạc nói lớn:
_ Nguyệt Nhi, em về thật rồi sao?
_ Em về rồi! Lúc sáng chúng ta còn gặp nhau đấy! Cô gái bị cướp.
_ Hửm, sao khi đó không cùng anh về?
Liên Dạ Nguyệt mỉm cười, quay sang nhìn Hoắc Vũ, vui vẻ thông báo thành tích của mình:
_ Vũ, đây là những gì anh muốn, còn có một số thông tin quan trọng nữa!
_ Vừa từ nhà lớn về sao?
_ Phải, mẹ anh vẫn tin tưởng em hơn hai người đấy! Duệ Thần, đừng thừ người ra đó nữa! Em và anh Vũ đang điều tra mẹ anh, tuy không nhiều nhưng có còn hơn không. Tối nay đưa em đi chơi nha?
_ Được, thưởng cho em.
_ Chị Vy Vy, chị đi đâu vậy?
_ Hoắc thị.
_ Hoắc thị? Chị, em đi nữa!
Điệp Mộng chạy theo sau Diệp Mộng Vy, cho dù đi xa cũng có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ người cô. Điệp Mộng tuy sợ hãi nhưng vẫn không thể bỏ mặc, để cô một mình đến Hoắc thị.
Điệp Mộng âm thầm nhắn cho Hoắc Duệ Thần một tin, bảo anh ta đến thẳng Hoắc thị, nếu không cơn bão Diệp Mộng Vy này sẽ quét sạch Hoắc thị mất.
...
Diệp Mộng Vy ngang nhiên đi vào Hoắc thị, nhưng cũng không quên ăn mặc kín đáo, không để người khác nhận ra mình. Điệp Mộng đi cạnh cũng phải bịt kín, nếu tra được cô ta là ai, thì Diệp Mộng Vy cũng sẽ bị lộ.
Bảo vệ muốn ngăn cản hai người lại, nhưng Hoắc Duệ Thần vừa hay đi đến, lót đường cho Diệp Mộng Vy. Cô cũng thừa biết anh ta sẽ đến, nếu không với bảo vệ của Hoắc thị, cô chưa đến cửa đã bị quăng đi rồi!
Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng vào thang máy, cửa vẫn không đóng lại, cứ như chờ ai đó! Cô thở dài, mất kiên nhẫn lên tiếng:
_ Mau vào đây, tôi mất kiên nhẫn với anh rồi đấy!
_ Hi Vy Vy, lâu rồi không gặp!
_ Chưa đến năm ngày, lâu cái đầu anh đấy!
Hoắc Duệ Thần cười trừ, sau đó đi vào ấn vào tầng cao nhất, rồi nhẹ nhàng quay người nhìn Diệp Mộng Vy, lên tiếng giải thích:
_ Vy Vy, tất cả cũng không phải là lỗi của tôi. Bây giờ chị nghĩ đi, chính chị cũng không thể quên được anh tôi, vậy tại sao lại bắt thằng bé không được nhận lại ba? Thằng bé vừa gặp anh tôi là đã nhận ra được, nhờ hai đặc điểm mà chị từng nói.
_ Vậy là do tôi sao?
_ Không, do con chị quá thông minh, không phải do chị. Nói uy tín luôn, Bảo Bảo quá thông minh.
Diệp Mộng Vy hít thở sâu, suy nghĩ một chút thì thấy cũng rất có lí. Nhưng cô âm thầm rời đi khi mang thai, cộng với cái lí do cô chia tay Hoắc Vũ, anh cho dù không hận cũng rất buồn và đau.
Diệp Mộng Vy tỏ ra áy náy một chút, nhưng rất nhanh đã thay đổi sắc mặt, vung chân đá mạnh Hoắc Duệ Thần, lạnh lùng lên tiếng:
_ A...đau...
_ Con tôi tôi lo được, không có ba nó vẫn còn mẹ. Bốn năm tôi lo được, tại sao phải nhận ba mới sống được? Con tôi, tôi không cho phép ai đưa nó đi!
Ting.
Thang máy vừa mở ra, Diệp Mộng Vy nhướn mày nhìn Hoắc Duệ Thần, nhỏ giọng nói:
_ Dẫn đường.
_ Được, đi... đi lối này!
Hoắc Duệ Thần run rẩy dẫn đường, Điệp Mộng bên cạnh không dám lên tiếng nói giúp anh ta, sợ chính mình cũng bị vạ lây.
Cả ba đến trước cửa văn phòng chủ tịch, Diệp Mộng Vy đưa tay gõ cửa, bên trong không có động tĩnh nào, khiến cô lo lắng đập mạnh cửa, lớn tiếng gọi:
_ Hoắc Vũ, anh mau ra đây cho tôi! Hoắc Vũ...
Lục Đình Thái vừa hay đi đến, nhìn ba người trước mắt mà mỉm cười, cúi người chào Hoắc Duệ Thần rồi lên tiếng hỏi:
_ Tiểu thiếu gia, anh tìm Hoắc tổng sao? _ Anh hai tôi đâu rồi?
_ Ở sân thượng đấy!
Diệp Mộng Vy tức giận đến sắp khóc luôn rồi, cảm giác bảo bối trong tay bị chia sẻ với tình cũ, cô thật sự không chịu được! Hoắc Duệ Thần nhanh chân đi lên sân thượng, cô cũng chạy vội theo, khiến Lục Đình Thái chẳng hiểu chuyện gì!
Cửa sân thượng vừa mở ra, Diệp Mộng Vy đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Diệp Hoắc Ảnh Quân. Vừa nhìn thấy cậu, cô đã lớn tiếng gọi:
_ Bảo Bảo, mau qua đây!
_ Mẹ Vy Vy.
Diệp Mộng Vy ôm chầm lấy Diệp Hoắc Ảnh Quân, nhất thời cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Hoắc Vũ. Cô không để tâm đến, xoa xoa đầu cậu trách móc:
_ Bảo Bảo, sao con lại rời xa ba Duệ Thần, có biết mẹ lo cho con lắm không?
_ Mẹ, con chơi cùng ba mà! Mẹ đừng để con và ba xa nhau nữa có được không?
Diệp Mộng Vy kinh ngạc, đúng là gia đình trọn vẹn, có cả ba lẫn mẹ con cái mới có thể hạnh phúc. Nhưng bây giờ, quan trọng là cô không muốn hàn gắn với Hoắc Vũ, nếu không từ lâu Diệp Hoắc Ảnh Quân đã có một gia đình trọn vẹn rồi!
Hoắc Vũ đi đến, ngồi xuống cạnh Diệp Mộng Vy và Diệp Hoắc Ảnh Quân, anh xoa đầu cậu, nhỏ giọng dịu dàng nói:
_ Bảo Bảo, chúng ta còn gặp nhau mà, ngoan ngoãn ở cạnh mẹ Vy Vy, ba sẽ thường xuyên đến thăm con.
_ Không muốn, con muốn sống chung với cả hai! Mẹ Vy Vy...
_ Đừng nói nữa, mau cùng mẹ quay về!
Diệp Mộng Vy nhẫn tâm bế Diệp Hoắc Ảnh Quân đi, mặc kệ Hoắc Vũ có chút thất vọng về thái độ của cô.
Diệp Mộng Vy vừa đến cửa đã không kiềm được mà bồi thêm một câu, khiến Hoắc Duệ Thần cũng bị vạ lây:
_ Sau này tôi và Hoắc gia sẽ không liên can gì đến nhau. Duệ Thần, cảm ơn anh bốn năm qua đã ở cạnh tôi, sau này đừng đến tìm Bảo Bảo, cũng đừng xưng ba con thân mật nữa! Bảo Bảo sinh ra đã không có ba, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy và tương lai cũng không thay đổi! Điệp Mộng, chúng ta đi!
_ À dạ...
Bóng dáng cô đơn của Diệp Mộng Vy khiến cả hai người đàn ông họ Hoắc phải thở dài. Người phụ nữ phải mạnh mẽ đến đâu mới có thể như vậy chứ?
Hoắc Vũ ngồi xuống ghế, uống cạn ly rượu trên bàn, cảm xúc bây giờ của anh rất rối, có hận cũng không hận được Diệp Mộng Vy. Bốn năm dõi theo chân cô, vậy mà cô mang thai đến sinh cả em bé, anh chẳng hề biết chuyện gì!
Hoắc Duệ Thần nhìn Hoắc Vũ, chuyện Diệp Mộng Vy mang thai, anh ta cũng không muốn giấu. Nhưng vì sự cầu xin của cô, anh ta mới đành giấu đi sự hiện diện bé nhỏ Diệp Hoắc Ảnh Quân.
Hoắc Duệ Thần lắc đầu bất lực, nhỏ giọng lên tiếng hỏi:
_ Anh, sao anh không thử điều tra ở phía mẹ xem sao? Biết đâu đây chính là lí do Vy Vy chia tay anh?
_ Em nghĩ anh chưa từng sao? Nhưng mẹ quá cẩn trọng, anh không thể điều tra được chuyện gì! Nhưng cho dù có chút bằng chứng, mẹ cũng sẽ chối bỏ, không thể đoán được tâm tư của mẹ.
_ Vậy quản gia?
Hoắc Vũ đặt ly rượu xuống bàn, ngã lưng ra sau ghế, không nhanh không chậm đáp:
_ Ông ta trung thành với mẹ, cho dù hỏi thử vài câu, ông ta cũng sẽ nói với mẹ.
_ Chẳng lẽ anh để mẹ quản lý chúng ta mãi sao?
_ Để từ từ đi, đợi Liên Dạ Nguyệt về đã!
_ Sắp về rồi sao?
Hoắc Vũ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ gì đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhanh, đang rất gần. Hoắc Duệ Thần đưa mắt nhìn ra, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn sang trọng, từ từ bước vào sân thượng.
Cô ta vừa nhìn thấy Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần, đã không kiềm được mà chạy đến, ôm chầm lấy Hoắc Duệ Thần, khiến anh ta kinh ngạc nói lớn:
_ Nguyệt Nhi, em về thật rồi sao?
_ Em về rồi! Lúc sáng chúng ta còn gặp nhau đấy! Cô gái bị cướp.
_ Hửm, sao khi đó không cùng anh về?
Liên Dạ Nguyệt mỉm cười, quay sang nhìn Hoắc Vũ, vui vẻ thông báo thành tích của mình:
_ Vũ, đây là những gì anh muốn, còn có một số thông tin quan trọng nữa!
_ Vừa từ nhà lớn về sao?
_ Phải, mẹ anh vẫn tin tưởng em hơn hai người đấy! Duệ Thần, đừng thừ người ra đó nữa! Em và anh Vũ đang điều tra mẹ anh, tuy không nhiều nhưng có còn hơn không. Tối nay đưa em đi chơi nha?
_ Được, thưởng cho em.
Danh sách chương