_ Cắt, rất tốt, chuyển cảnh đi, tất cả nghỉ ngơi và chuẩn bị cảnh tiếp theo.
Diệp Mộng Vy dịu dàng đi vào phòng trang điểm, không ngờ Lưu Tư Dao lại giành đường mà đi trước, vô tình đẩy ngã Diệp Mộng Vy. Điệp Mộng thấy vậy liền đi nhanh đến, đỡ lấy cô rồi tức giận nhìn Lưu Tư Dao, quát:
_ Lưu Tư Dao, không thấy đường sao, con mắt cô mọc trên đầu à? _ Chỉ đụng nhẹ đã ngã, đúng là giả vờ không biết để ai xem? Dù sao Hoắc Vũ cũng chẳng có ở đây!
_ Lưu Tư Dao, cô...
Diệp Mộng Vy can ngăn, lắc đầu cho qua mọi chuyện, Điệp Mộng chỉ đành ngậm ngùi mà bỏ bụng không nói gì thêm. Không phải Diệp Mộng Vy sợ Lưu Tư Dao, mà cô nhịn, cô nhịn vì công việc vì đoàn phim, nhưng rồi sẽ có một ngày nhịn sẽ không còn tác dụng nữa!
Nhất Tinh Thần vừa đến, cảnh sau sẽ có sự góp mặt của anh ta, nhưng anh ta vẫn thảnh thơi đi vào phòng trang điểm, còn không quên kể cho Điệp Mộng nghe những chuyện anh ta đã hóng được, còn nói móc Lưu Tư Dao về một chuyện:
_ Điệp Mộng, tôi lần trước thấy một nam một nữ đứng trước đoàn phim của chúng ta nói gì đó, có vẻ rất mờ ám.
_ Sao nữa, có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?
_ Qua một lúc, thằng đó tát nhỏ đó một cái, sau đó nhỏ đó cảnh cáo gì đó rồi tức giận rời đi!
_ Anh cứ "đó, đó" khiến tôi nhức cả đầu! Nhưng anh đi làm mà tôi thấy anh toàn hóng chuyện, riết rồi tôi tưởng anh là máy quay của showbiz đấy!
Nhất Tinh Thần bật cười, nhìn sang Lưu Tư Dao đã trở nên khó coi, hai tay cô ta nắm chặt lấy trang phục, sợ hãi không dám thở mạnh. Lưu Tư Dao biết người mà Nhất Tinh Thần nói chính là cô ta, nhưng chuyện này ngầm ám hiệu cô ta không được phép làm gì quá đáng, nếu không sẽ bị scandal dìm chết.
...
Buổi trưa, đoàn phim nghỉ ngơi sau một buổi làm cật lực, Diệp Mộng Vy vừa thay ra bộ trang phục rườm rà trên người, liền nghe thấy bên ngoài có người gọi. Điệp Mộng ra mở cửa thì là người của đoàn phim, anh ta nhìn Điệp Mộng chỉ tay ra ngoài, thông báo:
_ Có người tên Liên Dạ Nguyệt muốn gặp chị Vy Vy, có cho vào không?
Điệp Mộng liếc nhìn Diệp Mộng Vy, nhận được tín hiệu mới gật đầu với người đàn ông. Diệp Mộng Vy đứng dậy đi ra ngoài, nơi làm việc này cũng không phải nơi có thể nói chuyện riêng, an toàn vẫn là trên hết.
Liên Dạ Nguyệt được đưa vào, đi ngang qua Nhất Tinh Thần một cách tuyệt tình, khiến anh ta quay người nhìn mãi.
Diệp Mộng Vy kéo tay Liên Dạ Nguyệt, vui vẻ chào hỏi nhau:
_ Nguyệt Nhi, lâu quá không gặp em.
_ Phải nói là rất lâu, nhưng sắp tới chúng ta vẫn còn nhiều thời gian gặp nhau mà! Phải rồi, em có chuyện muốn nói với chị, chúng ta đi ăn trưa nha?
_ Được!
Cả hai quay người định rời đi, phía sau truyền đến tiếng gọi của Nhất Tinh Thần, khiến Liên Dạ Nguyệt nhíu mày quay lại nhìn.
_ Dara.
Nhất Tinh Thần chạy đến cạnh Liên Dạ Nguyệt, gãi gãi đầu mỉm cười, cúi người ngang bằng với cô ta, nhỏ giọng hỏi:
_ Dara, chúng ta lại gặp nhau rồi, có phải cô đẹp hơn rồi không?
_ Satra? Sao...sao anh lại ở đây? Đừng nói vì chuyện chiếc váy cưới của bộ phim mà anh tìm đến đây nha?
_ Tôi đâu có rảnh, tôi là vai chính của bộ phim " Sủng phi thành hậu" đấy!
_ Thật sao? Được đấy, thành công hơn rồi!
Nhất Tinh Thần được khen liền lên mặt, vỗ ngực xưng tên, khiến Liên Dạ Nguyệt bật cười thành tiếng:
_ Tôi đây là Nhất Tinh Thần, là người sẽ gây bão ở cả hai nước Trung - Thái.
_ Vậy sao, thế anh cứ tiếp tục mơ đi, tôi phải đi rồi!
_ Không thể đi cùng sao?
_ Không.
Câu trả lời phũ phàng khiến Nhất Tinh Thần có chút ngượng ngùng nhưng vẫn không phản đối, lặng lẽ nhìn bóng lưng của họ khuất dần.
...
Trong nhà hàng, Liên Dạ Nguyệt liên tục gắp đồ ăn cho Diệp Mộng Vy, sau đó mới từ từ lên tiếng kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Diệp Mộng Vy nhíu mày vì Liên Dạ Nguyệt nhắc đến tên Giang Ngọc Tôn.
_ Nguyệt Nhi, anh ta muốn thăm dò chị làm gì, chị và anh ta không quen nhau mà!
Lúc này Liên Dạ Nguyệt mới hiểu câu nói của Giang Ngọc Tôn có nghĩa là gì! Hoá ra Diệp Mộng Vy đã quen luôn Giang Ngọc Tôn, anh ta mới tìm đến Liên Dạ Nguyệt để thăm dò Diệp Mộng Vy. Cô ta không giải thích câu hỏi của cô, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
_ Giang Ngọc Tôn không phải người tốt, anh ta lừa dối tình cảm của em chỉ để thăm dò chị. Sau này chị không được tiếp xúc với anh ta, nếu không Hoắc Vũ sẽ phạt chị đấy!
_ Là người xấu sao? Hèn gì khi gặp chị cứ luôn miệng gọi "Vy Vy, Vy Vy", khiến chị khó chịu không thôi!
_ Ăn đi chị, ăn nhiều vào!
Liên Dạ Nguyệt có chút chột dạ mà liên tục gắp đồ ăn cho Diệp Mộng Vy, sợ một ngày nào đó cô nhớ ra sẽ không tha cho cô ta. Dụ dỗ người mất trí thì dễ, nhưng để người mất trí nhớ lại vì những câu dụ dỗ đó thì là tử thần như muốn tìm đến cửa.
...
Hoắc Vũ ngồi mãi mới duyệt hết đống tài liệu trên bàn, vừa định ra khỏi cửa, Lục Đình Thái lại đem vào một chồng tài liệu khác, khiến anh đau đầu nhức óc vì đống chữ này!
Anh ngồi lại vào ghế, Lục Đình Thái nhìn ra biểu hiện của anh liền lên tiếng, lời nói khiến anh vui vẻ hẳn:
_ Hoắc tổng, anh đã làm xong việc hôm nay rồi, có thể đến tìm phu nhân.
_ Hết rồi sao? Vậy tháng này cậu tăng lương, đi thôi, chúng ta đến đoàn phim.
Lục Đình Thái bất lực mỉm cười, anh ta đang nghĩ đến tương lai của mình, kiếp thê nô hiện rõ trước mắt...
...
Dưới sảnh, xe cảnh sát đậu đầy trước cổng Hoắc thị, khiến tất cả nhân viên rối loạn vào giờ trưa. Lục Đình Thái vừa ra khỏi cửa thang máy đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, nhanh chân đi đến cản một vài tên cảnh sát lại.
Lục Đình Thái giữ chặt một người cảnh sát, nhíu mày khó chịu hỏi:
_ Các người muốn làm loạn gì đây? Nơi này là Hoắc thị, không phải nơi các người bắt tội phạm.
_ Chúng tôi là đến bắt tội phạm, gọi Hoắc Vũ ra đây nói chuyện.
_ Anh có lệnh bắt giữ không? Các người đến đây làm loạn, tôi gọi luật sư đến đây, kiện các người gây rối nơi làm việc, giả lệnh bắt giữ, không có bằng chứng tố cáo.
Lời của Lục Đình Thái rất nhanh đã khiến đám cảnh sát phải an phận hơn. Họ đẩy bảo vệ ra, một đám năm người ngang nhiên đi vào trong, đến trước mặt Lục Đình Thái, liếc xéo một cái cảnh cáo rồi lớn tiếng nói với những người đang có mặt ở đây:
_ Tôi là cảnh sát trưởng của đội phòng chống tội phạm, tôi tên là Cao Đường, tôi muốn đến đây hỏi chủ của cái Tập đoàn này đã làm gì phó đội trưởng Minh Lam của bọn tôi rồi? Từ sáng đã thông báo sẽ đến đây để bàn lại một số chuyện, nhưng lại không thấy quay lại. Chúng tôi cần một câu trả lời từ Hoắc Vũ.
_ Có chuyện gì vậy? Cái người cảnh sát lúc sáng đến gây chuyện đó sao? Làm nhiều cái tôi tưởng họ là nhân vật phản diện không đấy!
_ Ừ, sáng thì có người đến nhận mình có thai với Hoắc tổng, còn mắng chửi không thôi!
_ Cô ta là phó đội trưởng đấy, vậy mà lại làm ra loại chuyện trơ trẽn đó, đúng là nhục mặt cảnh sát mà!
Bàn tán quá lớn, khiến cả năm người cảnh sát đều nghe thấy, chuyện này khiến họ muốn đội quần mà ra về. Nhưng vụ mất tích không dấu vết của Minh Lam, khiến họ không thể không can thiệp vào!
Diệp Mộng Vy dịu dàng đi vào phòng trang điểm, không ngờ Lưu Tư Dao lại giành đường mà đi trước, vô tình đẩy ngã Diệp Mộng Vy. Điệp Mộng thấy vậy liền đi nhanh đến, đỡ lấy cô rồi tức giận nhìn Lưu Tư Dao, quát:
_ Lưu Tư Dao, không thấy đường sao, con mắt cô mọc trên đầu à? _ Chỉ đụng nhẹ đã ngã, đúng là giả vờ không biết để ai xem? Dù sao Hoắc Vũ cũng chẳng có ở đây!
_ Lưu Tư Dao, cô...
Diệp Mộng Vy can ngăn, lắc đầu cho qua mọi chuyện, Điệp Mộng chỉ đành ngậm ngùi mà bỏ bụng không nói gì thêm. Không phải Diệp Mộng Vy sợ Lưu Tư Dao, mà cô nhịn, cô nhịn vì công việc vì đoàn phim, nhưng rồi sẽ có một ngày nhịn sẽ không còn tác dụng nữa!
Nhất Tinh Thần vừa đến, cảnh sau sẽ có sự góp mặt của anh ta, nhưng anh ta vẫn thảnh thơi đi vào phòng trang điểm, còn không quên kể cho Điệp Mộng nghe những chuyện anh ta đã hóng được, còn nói móc Lưu Tư Dao về một chuyện:
_ Điệp Mộng, tôi lần trước thấy một nam một nữ đứng trước đoàn phim của chúng ta nói gì đó, có vẻ rất mờ ám.
_ Sao nữa, có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?
_ Qua một lúc, thằng đó tát nhỏ đó một cái, sau đó nhỏ đó cảnh cáo gì đó rồi tức giận rời đi!
_ Anh cứ "đó, đó" khiến tôi nhức cả đầu! Nhưng anh đi làm mà tôi thấy anh toàn hóng chuyện, riết rồi tôi tưởng anh là máy quay của showbiz đấy!
Nhất Tinh Thần bật cười, nhìn sang Lưu Tư Dao đã trở nên khó coi, hai tay cô ta nắm chặt lấy trang phục, sợ hãi không dám thở mạnh. Lưu Tư Dao biết người mà Nhất Tinh Thần nói chính là cô ta, nhưng chuyện này ngầm ám hiệu cô ta không được phép làm gì quá đáng, nếu không sẽ bị scandal dìm chết.
...
Buổi trưa, đoàn phim nghỉ ngơi sau một buổi làm cật lực, Diệp Mộng Vy vừa thay ra bộ trang phục rườm rà trên người, liền nghe thấy bên ngoài có người gọi. Điệp Mộng ra mở cửa thì là người của đoàn phim, anh ta nhìn Điệp Mộng chỉ tay ra ngoài, thông báo:
_ Có người tên Liên Dạ Nguyệt muốn gặp chị Vy Vy, có cho vào không?
Điệp Mộng liếc nhìn Diệp Mộng Vy, nhận được tín hiệu mới gật đầu với người đàn ông. Diệp Mộng Vy đứng dậy đi ra ngoài, nơi làm việc này cũng không phải nơi có thể nói chuyện riêng, an toàn vẫn là trên hết.
Liên Dạ Nguyệt được đưa vào, đi ngang qua Nhất Tinh Thần một cách tuyệt tình, khiến anh ta quay người nhìn mãi.
Diệp Mộng Vy kéo tay Liên Dạ Nguyệt, vui vẻ chào hỏi nhau:
_ Nguyệt Nhi, lâu quá không gặp em.
_ Phải nói là rất lâu, nhưng sắp tới chúng ta vẫn còn nhiều thời gian gặp nhau mà! Phải rồi, em có chuyện muốn nói với chị, chúng ta đi ăn trưa nha?
_ Được!
Cả hai quay người định rời đi, phía sau truyền đến tiếng gọi của Nhất Tinh Thần, khiến Liên Dạ Nguyệt nhíu mày quay lại nhìn.
_ Dara.
Nhất Tinh Thần chạy đến cạnh Liên Dạ Nguyệt, gãi gãi đầu mỉm cười, cúi người ngang bằng với cô ta, nhỏ giọng hỏi:
_ Dara, chúng ta lại gặp nhau rồi, có phải cô đẹp hơn rồi không?
_ Satra? Sao...sao anh lại ở đây? Đừng nói vì chuyện chiếc váy cưới của bộ phim mà anh tìm đến đây nha?
_ Tôi đâu có rảnh, tôi là vai chính của bộ phim " Sủng phi thành hậu" đấy!
_ Thật sao? Được đấy, thành công hơn rồi!
Nhất Tinh Thần được khen liền lên mặt, vỗ ngực xưng tên, khiến Liên Dạ Nguyệt bật cười thành tiếng:
_ Tôi đây là Nhất Tinh Thần, là người sẽ gây bão ở cả hai nước Trung - Thái.
_ Vậy sao, thế anh cứ tiếp tục mơ đi, tôi phải đi rồi!
_ Không thể đi cùng sao?
_ Không.
Câu trả lời phũ phàng khiến Nhất Tinh Thần có chút ngượng ngùng nhưng vẫn không phản đối, lặng lẽ nhìn bóng lưng của họ khuất dần.
...
Trong nhà hàng, Liên Dạ Nguyệt liên tục gắp đồ ăn cho Diệp Mộng Vy, sau đó mới từ từ lên tiếng kể hết mọi chuyện cho cô nghe. Diệp Mộng Vy nhíu mày vì Liên Dạ Nguyệt nhắc đến tên Giang Ngọc Tôn.
_ Nguyệt Nhi, anh ta muốn thăm dò chị làm gì, chị và anh ta không quen nhau mà!
Lúc này Liên Dạ Nguyệt mới hiểu câu nói của Giang Ngọc Tôn có nghĩa là gì! Hoá ra Diệp Mộng Vy đã quen luôn Giang Ngọc Tôn, anh ta mới tìm đến Liên Dạ Nguyệt để thăm dò Diệp Mộng Vy. Cô ta không giải thích câu hỏi của cô, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
_ Giang Ngọc Tôn không phải người tốt, anh ta lừa dối tình cảm của em chỉ để thăm dò chị. Sau này chị không được tiếp xúc với anh ta, nếu không Hoắc Vũ sẽ phạt chị đấy!
_ Là người xấu sao? Hèn gì khi gặp chị cứ luôn miệng gọi "Vy Vy, Vy Vy", khiến chị khó chịu không thôi!
_ Ăn đi chị, ăn nhiều vào!
Liên Dạ Nguyệt có chút chột dạ mà liên tục gắp đồ ăn cho Diệp Mộng Vy, sợ một ngày nào đó cô nhớ ra sẽ không tha cho cô ta. Dụ dỗ người mất trí thì dễ, nhưng để người mất trí nhớ lại vì những câu dụ dỗ đó thì là tử thần như muốn tìm đến cửa.
...
Hoắc Vũ ngồi mãi mới duyệt hết đống tài liệu trên bàn, vừa định ra khỏi cửa, Lục Đình Thái lại đem vào một chồng tài liệu khác, khiến anh đau đầu nhức óc vì đống chữ này!
Anh ngồi lại vào ghế, Lục Đình Thái nhìn ra biểu hiện của anh liền lên tiếng, lời nói khiến anh vui vẻ hẳn:
_ Hoắc tổng, anh đã làm xong việc hôm nay rồi, có thể đến tìm phu nhân.
_ Hết rồi sao? Vậy tháng này cậu tăng lương, đi thôi, chúng ta đến đoàn phim.
Lục Đình Thái bất lực mỉm cười, anh ta đang nghĩ đến tương lai của mình, kiếp thê nô hiện rõ trước mắt...
...
Dưới sảnh, xe cảnh sát đậu đầy trước cổng Hoắc thị, khiến tất cả nhân viên rối loạn vào giờ trưa. Lục Đình Thái vừa ra khỏi cửa thang máy đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, nhanh chân đi đến cản một vài tên cảnh sát lại.
Lục Đình Thái giữ chặt một người cảnh sát, nhíu mày khó chịu hỏi:
_ Các người muốn làm loạn gì đây? Nơi này là Hoắc thị, không phải nơi các người bắt tội phạm.
_ Chúng tôi là đến bắt tội phạm, gọi Hoắc Vũ ra đây nói chuyện.
_ Anh có lệnh bắt giữ không? Các người đến đây làm loạn, tôi gọi luật sư đến đây, kiện các người gây rối nơi làm việc, giả lệnh bắt giữ, không có bằng chứng tố cáo.
Lời của Lục Đình Thái rất nhanh đã khiến đám cảnh sát phải an phận hơn. Họ đẩy bảo vệ ra, một đám năm người ngang nhiên đi vào trong, đến trước mặt Lục Đình Thái, liếc xéo một cái cảnh cáo rồi lớn tiếng nói với những người đang có mặt ở đây:
_ Tôi là cảnh sát trưởng của đội phòng chống tội phạm, tôi tên là Cao Đường, tôi muốn đến đây hỏi chủ của cái Tập đoàn này đã làm gì phó đội trưởng Minh Lam của bọn tôi rồi? Từ sáng đã thông báo sẽ đến đây để bàn lại một số chuyện, nhưng lại không thấy quay lại. Chúng tôi cần một câu trả lời từ Hoắc Vũ.
_ Có chuyện gì vậy? Cái người cảnh sát lúc sáng đến gây chuyện đó sao? Làm nhiều cái tôi tưởng họ là nhân vật phản diện không đấy!
_ Ừ, sáng thì có người đến nhận mình có thai với Hoắc tổng, còn mắng chửi không thôi!
_ Cô ta là phó đội trưởng đấy, vậy mà lại làm ra loại chuyện trơ trẽn đó, đúng là nhục mặt cảnh sát mà!
Bàn tán quá lớn, khiến cả năm người cảnh sát đều nghe thấy, chuyện này khiến họ muốn đội quần mà ra về. Nhưng vụ mất tích không dấu vết của Minh Lam, khiến họ không thể không can thiệp vào!
Danh sách chương