Đoàn phim đang chuẩn bị cho buổi chụp poster phim "Sủng phi thành hậu", ngoài nam nữ chính ra thì còn có những vai phụ chính của bộ phim, và tất nhiên là không thể thiếu Lưu Tư Dao.
Nhất Tinh Thần và A Hào đứng trong góc nhìn ra, không ngừng quan sát xung quanh để hóng chuyện. A Hào chỉ tay về phía Lưu Tư Dao, khó chịu lên tiếng:
_ Tinh Thần, cái cô Lưu Tư Dao gì đó, tôi thấy chẳng ra làm sao!
_ Có gì sao? _ Nhìn cô ta đi, ăn mặc không giống ai, hở trên lộ dưới không có gu thẩm mỹ gì cả!
_ Đừng nói xấu người khác, đến trước mặt nói thẳng luôn đi!
_ Tôi đẹp trai chứ không có ngu, có giỏi thì anh đi đi!
Nhất Tinh Thần bật cười thành tiếng, khoanh tròn hai tay trước ngực, nhướn mày hỏi A Hào:
_ Vậy nếu như tôi dám nói với cô ta, cậu chịu thua cái gì đây?
_ Tôi sẽ thua tiền lương tháng này của mình.
_ Được, cả tháng này tôi cho cậu làm việc gấp đôi.
_ Cái tên vô lương tâm, hừ!
Nhất Tinh Thần đi đến đứng cạnh Lưu Tư Dao, quan sát từ trên xuống dưới người cô ta rồi chậc chậc lưỡi lắc đầu ra vẻ không thích gu ăn mặc của Lưu Tư Dao. Cô ta không muốn quan tâm đến, quay người định rời đi thì bị lời nói nhỏ đầy phán xét của Nhất Tinh Thần làm cho tức giận:
_ Chị gái, à không, phải gọi là bà cô mới đúng. Cô ăn mặc đến đoàn phim cũng nên chú ý một chút, muốn làm như vậy cho ai xem sao? Tôi thấy Hoắc Vũ đã là hoa có chủ, cô hao tâm tổn trí làm gì?
_ Liên quan gì đến anh? Nhưng sao anh biết được?
_ Thừa nhận là mình thích Hoắc Vũ sao? Tôi chỉ quan sát một chút là biết thôi, có cô ngu ngốc mới không nhận ra.
_ Anh...
_ Ê ê đừng tức giận, nhăn mày nhiều quá sẽ để lại nếp nhăn đấy, rất xấu!
Nhất Tinh Thần gật đầu xem như đã phán xét xong rồi rời đi, để lại cho Lưu Tư Dao biết bao nhiêu là tức giận. Châu Hà bặm môi trợn mắt tỏ ra khinh thường Lưu Tư Dao, nếu đổi lại vừa rồi là Đường Nghệ Hân thì Nhất Tinh Thần có cơ hội rời đi như vậy mới sợ đấy!
...
Hoắc Vũ đích thân lái xe đưa Diệp Mộng Vy đến đoàn phim, không ngờ lại gặp được Giang Ngọc Tôn ở đây! Anh định bước lên trước chào hỏi nhưng mắt thấy Diệp Mộng Vy đi lướt qua người Giang Ngọc Tôn, khiến anh có chút khó hiểu. Chẳng lẽ...
Giang Ngọc Tôn quay người nhìn Diệp Mộng Vy, lớn tiếng gọi đầy thân mật:
_ Vy Vy.
Diệp Mộng Vy dừng bước rồi từ từ quay lại, tháo nhẹ cặp kính râm nhìn Giang Ngọc Tôn, sau đó quay sang Hoắc Vũ bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
_ Anh ta là ai vậy?
_ Là...Giang Ngọc Tôn, con trai của Giang Ngọc Phạm, em không biết sao?
_ Không biết, không quen càng không thích người đàn ông khác ngoài bạn diễn gọi em thân mật như vậy!
_ Nhưng anh ta cứ bám lấy em, em chịu không nổi thì anh cũng thế!
_ Mặc kệ anh ta đi, chúng ta vào trong thôi!
Giang Ngọc Tôn nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Diệp Mộng Vy, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hoắc Vũ thả nhẹ bước chân đến trước mặt Giang Ngọc Tôn, nhỏ giọng giải thích với anh ta:
_ Vy Vy vì chịu sự đả kích từ scandal vừa rồi, cộng với chuyện ba anh muốn dùng quy tắc ngầm với Vy Vy, nên cô ấy muốn vạch rõ ranh giới với anh, sau này bớt làm phiền cô ấy!
_ Cô ấy muốn vạch rõ ranh giới thì liền muốn chơi trò mất trí nhớ sao?
_ Không thì sao? Vậy thì sao quên được anh, anh trai yêu dấu...
_ Anh... khốn kiếp.
...
Diệp Mộng Vy đang chuẩn bị trong phòng trang điểm, cửa bất ngờ được mở ra, Nhất Tinh Thần ló đầu vào tìm kiếm mục tiêu, thấy không có liền chuyển sang Diệp Mộng Vy, nhỏ giọng hỏi:
_ Diệp Mộng Vy, cái cô quản lý của cô đâu rồi, hôm nay không đến sao?
_ Cậu tìm con bé làm gì? Không khỏe nên tôi bảo ở nhà rồi!
_ Tôi muốn rủ cô ta đi hóng chuyện ở đoàn ghi hình bên cạnh, vừa xảy ra vụ đánh nhau đấy, cảnh sát đến luôn rồi!
_ Nghiêm trọng vậy sao? Có ai bị thương không?
_ Bây giờ qua hóng mới biết được, đợi tôi hóng xong sẽ về kể cho cô biết!
_ Anh ăn mặc vậy đi luôn sao?
Chưa nhận được câu trả lời đã chẳng thấy người đâu, trên người vác theo bộ trang phục hoàng thượng để đi hóng chuyện, người khác để ý thì lại nói anh ta bị điên rồi!
Cạch, cửa lại được mở ra, người đến là Lưu Tư Dao trong bộ trang phục quý phi cao quý nhã nhặn nhưng không tôn lên được khí chất của một nhân vật phản diện đầy mưu mô và ác độc.
Lưu Tư Dao đi vào ngồi cạnh Diệp Mộng Vy, ánh mắt nhìn cô trong gương cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy! Diệp Mộng Vy tròn mắt đối lại, nhỏ giọng khuyên nhủ:
_ Lưu Tư Dao, cô nên để dành ánh mắt này vào cảnh quay mới phải, sao lại tập diễn ở đây mà không báo cho tôi tiếng nào vậy?
_ Tập diễn, cô thật biết đùa. Tôi là...
_ Cái trâm cài này không hợp, em đổi cho chị đi, màu đỏ mới hợp với bộ trang phục màu đỏ.
_ Bộ đó hình như mặc trong ngày chị được sắc phong làm hoàng hậu có đúng không?
_ Phải, trâm cài này đều không hợp, em gọi giám đốc phụ trách khâu chuẩn bị cho chị đi!
_ Dạ!
Lưu Tư Dao nhìn đống trâm cài trên bàn, sau đó nhìn vào cây trâm trên đầu mình, nhất thời hơi khó xử nhưng cô ta nhìn thế nào cũng thấy bản thân xinh đẹp không kém gì ai!
_ Tôi thấy món nào cũng như nhau, hợp hay không đều nhờ vào người mang nó.
_ Vậy cô cũng có hợp với bộ trang phục trên người đâu, đây là do cô rồi!
_ Cô...
_ Chị, giám đốc đến rồi!
_ Diệp Mộng Vy, cô có chuyện gì sao?
Diệp Mộng Vy chỉ tay lên đống trâm cài trên bàn, thành thạo nói:
_ Đây đâu phải thứ mà một hoàng hậu dùng, toàn trâm cài của quý phi và các phi tần. Tôi đang vào vai hoàng hậu để chụp poster, không hợp với trang phục phải làm sao đây?
_ Hửm, tôi đã chuẩn bị riêng cho bộ trang phục này là một cây trâm rất sang trọng còn là hình con phượng hoàng sải cánh nữa mà!
_ Là cái đó sao?
Nguyệt Ánh chỉ tay vào cây trâm trên đầu Lưu Tư Dao, đúng như miêu tả của giám đốc phụ trách, phượng hoàng sải cánh lại nằm trên đầu Lưu Tư Dao, điều này khiến cho anh ta tức điên lên, không kiềm được mà lớn tiếng:
_ Lưu Tư Dao, ai cài nó lên cho cô vậy? Mau lấy nó xuống, đây không phải đồ của cô.
_ Gì chứ, tôi thấy nó hợp với tôi nên tôi cài lên thôi, có cần làm quá lên vậy không? Tôi cài không đẹp hơn cô ta sao? Còn ở đây ra vẻ ta đây cao thượng lắm!
_ Lưu Tư Dao, tôi nói cô lấy nó xuống nhanh lên!
_ Tôi mới không chịu đấy, anh làm gì được tôi?
Lưu Tư Dao tức giận bỏ đi, cứng đầu ngang bướng không chịu trả lại cây trâm cài, khiến giám đốc phụ trách phải tức đến đỏ mặt. Anh ta nhìn Diệp Mộng Vy vẫn bình tĩnh trang điểm, nhỏ giọng an ủi cô:
_ Diệp Mộng Vy, cô đợi tôi lấy lại cho cô, cô yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nói lại với đạo diễn Vũ, nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá.
_ Không cần đâu, cũng chỉ là một cây trâm cài, tôi tự làm cũng được, không cần phải làm lớn chuyện vậy đâu!
_ Như vậy sao được? Để tôi lấy lại cho cô.
_ Không cần, cô ta thích thì cứ để cô ta cài, tôi không cần nữa! Anh ra ngoài đi!
_ Vậy được...
Nhất Tinh Thần và A Hào đứng trong góc nhìn ra, không ngừng quan sát xung quanh để hóng chuyện. A Hào chỉ tay về phía Lưu Tư Dao, khó chịu lên tiếng:
_ Tinh Thần, cái cô Lưu Tư Dao gì đó, tôi thấy chẳng ra làm sao!
_ Có gì sao? _ Nhìn cô ta đi, ăn mặc không giống ai, hở trên lộ dưới không có gu thẩm mỹ gì cả!
_ Đừng nói xấu người khác, đến trước mặt nói thẳng luôn đi!
_ Tôi đẹp trai chứ không có ngu, có giỏi thì anh đi đi!
Nhất Tinh Thần bật cười thành tiếng, khoanh tròn hai tay trước ngực, nhướn mày hỏi A Hào:
_ Vậy nếu như tôi dám nói với cô ta, cậu chịu thua cái gì đây?
_ Tôi sẽ thua tiền lương tháng này của mình.
_ Được, cả tháng này tôi cho cậu làm việc gấp đôi.
_ Cái tên vô lương tâm, hừ!
Nhất Tinh Thần đi đến đứng cạnh Lưu Tư Dao, quan sát từ trên xuống dưới người cô ta rồi chậc chậc lưỡi lắc đầu ra vẻ không thích gu ăn mặc của Lưu Tư Dao. Cô ta không muốn quan tâm đến, quay người định rời đi thì bị lời nói nhỏ đầy phán xét của Nhất Tinh Thần làm cho tức giận:
_ Chị gái, à không, phải gọi là bà cô mới đúng. Cô ăn mặc đến đoàn phim cũng nên chú ý một chút, muốn làm như vậy cho ai xem sao? Tôi thấy Hoắc Vũ đã là hoa có chủ, cô hao tâm tổn trí làm gì?
_ Liên quan gì đến anh? Nhưng sao anh biết được?
_ Thừa nhận là mình thích Hoắc Vũ sao? Tôi chỉ quan sát một chút là biết thôi, có cô ngu ngốc mới không nhận ra.
_ Anh...
_ Ê ê đừng tức giận, nhăn mày nhiều quá sẽ để lại nếp nhăn đấy, rất xấu!
Nhất Tinh Thần gật đầu xem như đã phán xét xong rồi rời đi, để lại cho Lưu Tư Dao biết bao nhiêu là tức giận. Châu Hà bặm môi trợn mắt tỏ ra khinh thường Lưu Tư Dao, nếu đổi lại vừa rồi là Đường Nghệ Hân thì Nhất Tinh Thần có cơ hội rời đi như vậy mới sợ đấy!
...
Hoắc Vũ đích thân lái xe đưa Diệp Mộng Vy đến đoàn phim, không ngờ lại gặp được Giang Ngọc Tôn ở đây! Anh định bước lên trước chào hỏi nhưng mắt thấy Diệp Mộng Vy đi lướt qua người Giang Ngọc Tôn, khiến anh có chút khó hiểu. Chẳng lẽ...
Giang Ngọc Tôn quay người nhìn Diệp Mộng Vy, lớn tiếng gọi đầy thân mật:
_ Vy Vy.
Diệp Mộng Vy dừng bước rồi từ từ quay lại, tháo nhẹ cặp kính râm nhìn Giang Ngọc Tôn, sau đó quay sang Hoắc Vũ bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
_ Anh ta là ai vậy?
_ Là...Giang Ngọc Tôn, con trai của Giang Ngọc Phạm, em không biết sao?
_ Không biết, không quen càng không thích người đàn ông khác ngoài bạn diễn gọi em thân mật như vậy!
_ Nhưng anh ta cứ bám lấy em, em chịu không nổi thì anh cũng thế!
_ Mặc kệ anh ta đi, chúng ta vào trong thôi!
Giang Ngọc Tôn nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Diệp Mộng Vy, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hoắc Vũ thả nhẹ bước chân đến trước mặt Giang Ngọc Tôn, nhỏ giọng giải thích với anh ta:
_ Vy Vy vì chịu sự đả kích từ scandal vừa rồi, cộng với chuyện ba anh muốn dùng quy tắc ngầm với Vy Vy, nên cô ấy muốn vạch rõ ranh giới với anh, sau này bớt làm phiền cô ấy!
_ Cô ấy muốn vạch rõ ranh giới thì liền muốn chơi trò mất trí nhớ sao?
_ Không thì sao? Vậy thì sao quên được anh, anh trai yêu dấu...
_ Anh... khốn kiếp.
...
Diệp Mộng Vy đang chuẩn bị trong phòng trang điểm, cửa bất ngờ được mở ra, Nhất Tinh Thần ló đầu vào tìm kiếm mục tiêu, thấy không có liền chuyển sang Diệp Mộng Vy, nhỏ giọng hỏi:
_ Diệp Mộng Vy, cái cô quản lý của cô đâu rồi, hôm nay không đến sao?
_ Cậu tìm con bé làm gì? Không khỏe nên tôi bảo ở nhà rồi!
_ Tôi muốn rủ cô ta đi hóng chuyện ở đoàn ghi hình bên cạnh, vừa xảy ra vụ đánh nhau đấy, cảnh sát đến luôn rồi!
_ Nghiêm trọng vậy sao? Có ai bị thương không?
_ Bây giờ qua hóng mới biết được, đợi tôi hóng xong sẽ về kể cho cô biết!
_ Anh ăn mặc vậy đi luôn sao?
Chưa nhận được câu trả lời đã chẳng thấy người đâu, trên người vác theo bộ trang phục hoàng thượng để đi hóng chuyện, người khác để ý thì lại nói anh ta bị điên rồi!
Cạch, cửa lại được mở ra, người đến là Lưu Tư Dao trong bộ trang phục quý phi cao quý nhã nhặn nhưng không tôn lên được khí chất của một nhân vật phản diện đầy mưu mô và ác độc.
Lưu Tư Dao đi vào ngồi cạnh Diệp Mộng Vy, ánh mắt nhìn cô trong gương cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy! Diệp Mộng Vy tròn mắt đối lại, nhỏ giọng khuyên nhủ:
_ Lưu Tư Dao, cô nên để dành ánh mắt này vào cảnh quay mới phải, sao lại tập diễn ở đây mà không báo cho tôi tiếng nào vậy?
_ Tập diễn, cô thật biết đùa. Tôi là...
_ Cái trâm cài này không hợp, em đổi cho chị đi, màu đỏ mới hợp với bộ trang phục màu đỏ.
_ Bộ đó hình như mặc trong ngày chị được sắc phong làm hoàng hậu có đúng không?
_ Phải, trâm cài này đều không hợp, em gọi giám đốc phụ trách khâu chuẩn bị cho chị đi!
_ Dạ!
Lưu Tư Dao nhìn đống trâm cài trên bàn, sau đó nhìn vào cây trâm trên đầu mình, nhất thời hơi khó xử nhưng cô ta nhìn thế nào cũng thấy bản thân xinh đẹp không kém gì ai!
_ Tôi thấy món nào cũng như nhau, hợp hay không đều nhờ vào người mang nó.
_ Vậy cô cũng có hợp với bộ trang phục trên người đâu, đây là do cô rồi!
_ Cô...
_ Chị, giám đốc đến rồi!
_ Diệp Mộng Vy, cô có chuyện gì sao?
Diệp Mộng Vy chỉ tay lên đống trâm cài trên bàn, thành thạo nói:
_ Đây đâu phải thứ mà một hoàng hậu dùng, toàn trâm cài của quý phi và các phi tần. Tôi đang vào vai hoàng hậu để chụp poster, không hợp với trang phục phải làm sao đây?
_ Hửm, tôi đã chuẩn bị riêng cho bộ trang phục này là một cây trâm rất sang trọng còn là hình con phượng hoàng sải cánh nữa mà!
_ Là cái đó sao?
Nguyệt Ánh chỉ tay vào cây trâm trên đầu Lưu Tư Dao, đúng như miêu tả của giám đốc phụ trách, phượng hoàng sải cánh lại nằm trên đầu Lưu Tư Dao, điều này khiến cho anh ta tức điên lên, không kiềm được mà lớn tiếng:
_ Lưu Tư Dao, ai cài nó lên cho cô vậy? Mau lấy nó xuống, đây không phải đồ của cô.
_ Gì chứ, tôi thấy nó hợp với tôi nên tôi cài lên thôi, có cần làm quá lên vậy không? Tôi cài không đẹp hơn cô ta sao? Còn ở đây ra vẻ ta đây cao thượng lắm!
_ Lưu Tư Dao, tôi nói cô lấy nó xuống nhanh lên!
_ Tôi mới không chịu đấy, anh làm gì được tôi?
Lưu Tư Dao tức giận bỏ đi, cứng đầu ngang bướng không chịu trả lại cây trâm cài, khiến giám đốc phụ trách phải tức đến đỏ mặt. Anh ta nhìn Diệp Mộng Vy vẫn bình tĩnh trang điểm, nhỏ giọng an ủi cô:
_ Diệp Mộng Vy, cô đợi tôi lấy lại cho cô, cô yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nói lại với đạo diễn Vũ, nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá.
_ Không cần đâu, cũng chỉ là một cây trâm cài, tôi tự làm cũng được, không cần phải làm lớn chuyện vậy đâu!
_ Như vậy sao được? Để tôi lấy lại cho cô.
_ Không cần, cô ta thích thì cứ để cô ta cài, tôi không cần nữa! Anh ra ngoài đi!
_ Vậy được...
Danh sách chương