Buổi tối sảnh tiệc.

Nhà hàng Phong Hoa luôn là sự lựa chọn hàng đầu cho các bữa tiệc, vừa sang trọng lại rộng rãi, trang trí không quá cầu kỳ nhưng lại bắt mắt.

Diệp Mộng Vy từ nhà đến cũng mất khoảng nửa tiếng, chỉ có chuẩn bị và thay dạ phục là lâu một chút, khiến xe công ty dưới nhà đợi có chút không kiên nhẫn.

Hơn mười phút sau, xe bắt đầu khởi hành, chạy với tốc độ không nhanh không chậm, vừa rẽ vào con đường nhỏ vắng vẻ, đã khiến Diệp Mộng Vy có chút bất an. Điệp Mộng như hiểu ý của cô, nhỏ giọng hỏi tài xế phía trước:

_ Anh gì ơi, đây đâu phải đường đến nhà hàng Phong Hoa, có phải anh nhằm rồi không? _ Tôi đi đường tắt thôi, hai người yên tâm đi!

Diệp Mộng Vy không an tâm, vội vàng gửi định vị cho Hoắc Vũ rồi tùy cơ ứng biến.

...

Bên phía buổi tiệc, chỉ còn mười phút nữa là đã bắt đầu, Vũ Hạo cũng đã đến, nam chính Nhất Tinh Thần vừa được xe đưa đến không lâu, nhưng hình bóng của Diệp Mộng Vy lại không thấy đâu.

Hoắc Vũ nhìn quanh một lượt rồi nhìn sang Lục Đình Thái, nhỏ giọng hỏi:

_ Vy Vy vẫn chưa đến sao? Có gọi được cho Điệp Mộng không?

_ Không được, tín hiệu hình như không được tốt lắm, định vị của phu nhân tôi cũng tra ra được, nhưng một lúc liền mất dấu!

_ Mau cho người đi điều tra, không chừng là mẹ tôi làm đấy!

Hoắc Vũ đi đến cạnh Vũ Hạo, âm thầm bí mật nói rõ cho ông biết sau đó liền rời đi! Vừa đến cửa đã bị Liên Dạ Nguyệt ngăn lại, kéo vào một góc, không vội nói:

_ Anh bình tĩnh chút, chị Vy Vy bị mẹ anh đưa đi, chỉ muốn dùng chị ấy đổi lại tấm thẻ bài. Em thấy, hay là để em đến đó ứng phó trước, sau đó anh đem người đến cứu, có được không?

_ Ở đâu?

_ Bìa rừng gần biển, vách đá cao ở phía đông, em chỉ có thể kéo dài ba mươi phút, tất cả phải nhờ vào anh rồi!

_ Được, vất vả cho em rồi!

...

Bìa rừng phía đông.

Lâm Chi Ái ngồi nhàn nhã uống trà giữa cái thời tiết đang chuyển mùa này, lại chọn nơi hoang dã như có rừng có biển để ngắm cảnh đẹp. Bà ta nhìn Diệp Mộng Vy đang bị trói trước mắt, bị đánh thuốc mê ngất xỉu, bên cạnh còn có Điệp Mộng đang tỉnh táo nhưng lại bị trói chặt, miệng bịt kín, có ú ớ cũng không ai quan tâm đến!

Lâm Chi Ái nhìn vệ sĩ bên cạnh, lạnh giọng buông một câu:

_ Tạt nước biển cho cô ta tỉnh đi, không nói chuyện gì thật vô vị.



_ Dạ!

Điệp Mộng kinh ngạc mở to mắt, đầu liên tục lắc mạnh, khiến Lâm Chi Ái nhíu mày khó chịu. Đặt ly trà nóng xuống, từ từ đi đến kéo khăn bịt miệng ra, không vui nói:

_ Con tiện nhân này, hoá ra mày là quản lý của hồ ly tinh Diệp Mộng Vy. Thế nào, mày muốn nói cái gì đây?

_ Bà Hoắc, tôi xin bà, bà đừng tạt nước chị ấy mà, tôi xin bà đó!

_ Chỉ tạt nước cho tỉnh thôi, có gì quá đáng đâu chứ? Tụi bây nhanh một chút đi, để Nguyệt Nhi đến thấy bộ dạng im phăng phắc của cô ta, thì lại tưởng tao thánh mẫu, không làm gì ả ta.

_ Đừng mà, đừng tạt nước biển mà!

Lâm Chi Ái nhìn Điệp Mộng khác thường như vậy, vội vàng hối thúc vệ sĩ:

_ Nhanh lên đi, chậm chạm không ai bằng! Mau tạt vào mặt cô ta.

Một thùng nước lớn tạt thẳng vào người Diệp Mộng Vy, khiến Điệp Mộng đứng hình tại chỗ, mặt biến sắc, không chút tinh thần để la hét nữa!

Diệp Mộng Vy từ từ tỉnh lại, mở mắt nhìn Lâm Chi Ái đang xem biểu hiện của cô, giọng yếu ớt khiến Điệp Mộng lo lắng:

_ Lâm Chi Ái, bà còn dám lấy tôi ra để uy hiếp Hoắc Vũ sao? Bà bị quyền lực che mờ mắt rồi, bà nghĩ mình còn sống được lâu sao?

_ Chị Vy Vy, chị không sao chứ? Bà ta tạt nước biển vào người chị đấy, không sao chứ chị?

_ Không sao, đừng khóc nữa!

Lâm Chi Ái quay về ghế ngồi, bật cười thành tiếng, lời nói ác ý khiến Diệp Mộng Vy phải lớn tiếng phản bác:

_ Diệp Mộng Vy, vì lá bài triệu hồi, tao có thể đánh đổi cả hai thằng con trai thì mày đã là gì? Một con hồ ly tinh, mày nghĩ mình đứng ở vị trí nào?

_ Lâm Chi Ái, bà điên rồi, bà bị ông quản gia tẩy não rồi! Đến con trai của mình mà bà còn đem ra làm vật hy sinh, vậy bà sống trên đời này làm gì nữa?

_ Chị Vy Vy, giữ sức đi, chị đừng nói nữa mà!

_ Không sao, chị chịu được!

Lâm Chi Ái không phản bác cũng không tức giận, im lặng chờ người cần tới.

Một chiếc xe dừng lại, con đường nhỏ đã không còn chỗ đi vào, Liên Dạ Nguyệt phải luồn lách để đến cạnh Lâm Chi Ái. Cô ta nhìn Diệp Mộng Vy đang chịu khổ ở gần đó, nhưng cô ta vẫn chỉ đồng cảm mà không giúp được gì!

Lâm Chi Ái kéo Liên Dạ Nguyệt ngồi xuống cạnh mình, chỉ tay về phía Diệp Mộng Vy, vui vẻ nói:

_ Nguyệt Nhi ngoan, Diệp Mộng Vy bây giờ đang trong tay chúng ta, cô ta sẽ không dám quyến rũ Hoắc Vũ nữa!



_ Bác Hoắc, anh Hoắc Vũ không còn qua lại với cô ta nữa, bác bắt cô ta có ích lợi gì đâu chứ? Không chừng, cô ta chết ở đây thì Hoắc Vũ cũng sẽ không đến!

_ Thật vậy sao? Vậy phải làm sao, nhưng sao con biết tụi nó không qua lại với nhau nữa?

_ Anh Hoắc Vũ tối qua có đến tìm con, bọn con đã xác định mối quan hệ rồi, Diệp Mộng Vy không ngán đường con nữa! Bác thả người đi, đợi thêm vài ba hôm nữa, con sẽ lấy lại được thẻ bài cho bác.

Lâm Chi Ái lắc đầu, phản bác lại ý kiến của Liên Dạ Nguyệt, khiến cô ta có chút bất ngờ:

_ Không đúng, Bảo Bảo còn ở chỗ cô ta thì Hoắc Vũ vẫn còn qua lại. Con yên tâm, đợi thêm đi, Hoắc Vũ nhất định sẽ đến!

Liên Dạ Nguyệt như ngồi trên đống lửa, nhìn Diệp Mộng Vy đang dần yếu sức khiến cô ta càng trở nên lo lắng!

Bỗng nhiên xe cảnh sát vang lên, khiến Lâm Chi Ái bất ngờ đến lo sợ. Bà ta hốt hoảng gọi vệ sĩ đến, lớn tiếng nói:

_ Mau, mau bắt hai con tiện nhân này lại, để chúng ta có đường lui.

_ Tôi xem ai dám? Các người còn muốn chết thì cứ bắt người, nghe lời bà ta, lún sâu thêm nữa đi! Bà ta bây giờ tội lỗi đầy mình, các người còn muốn bước theo bà ta sao?

_ Nguyệt Nhi, con đang nói cái gì thế hả? Chúng ta mà bị bắt, con cũng không thoát tội.

_ Tôi có tội gì chứ? Bác gái, tội của bác nhiều lắm, tôi cũng chỉ giúp bác hiểu rõ vấn đề mà thôi, nên là ngoan ngoãn một chút, pháp luật sẽ khoan hồng độ lượng cho bác.

Lâm Chi Ái suy sụp, người bên cạnh khiến bà ta tin tưởng nhất lại chính là người phản bội và tính kế bà ta. Cảnh sát đến, bắt tất cả đi, chỉ có một vài tên vệ sĩ chạy mất, nhưng cũng sẽ không thể thoát khỏi vòng tay của pháp luật.

Điệp Mộng nhìn Hoắc Vũ đang chạy đến, lớn tiếng gọi:

_ Hoắc tổng, mau gọi xe cấp cứu, chị Vy Vy sắp không ổn rồi!

_ Nguyệt Nguyệt, gọi cấp cứu. Mau lên, sắp không kịp rồi! Hoắc Duệ Thần, mau đến cởi trói cho Điệp Mộng, chúng ta đi mau!

...

Cạch.

Phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ cấp cứu từ từ đi đến, tiếng thở dài như trút bỏ gánh nặng ai ai cũng nghe thấy! Hoắc Vũ lo lắng đi đến, vội hỏi:

_ Bác sĩ, Vy Vy sao rồi, không nguy hiểm gì chứ?

_ Bệnh nhân không sao, đã rửa cơ thể qua một lượt, tẩy hết tất cả nước biển dính trên người, bây giờ đã qua cơn nguy kịch rồi! May mắn là đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu như chậm khoảng năm phút nữa, bệnh nhân có thể sẽ tử vong do dị ứng quá nặng. Sau này người nhà chú ý, bệnh nhân dị ứng với nước biển cực nghiêm trọng, nhất định không được chạm vào nước biển dù chỉ một chút!

_ Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ...

_ Tại sao tôi lại không biết chuyện này?

_ Lần đầu bị dị ứng, anh đã ở cạnh chị ấy đâu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện