Diệp Mộng Vy trở lại phòng bệnh, tất cả đã chìm vào giấc ngủ sâu. Cô nhẹ nhàng bước đến cạnh Diệp Hoắc Ảnh Quân, hôn lên trán cậu một cái rồi bảo:
_ Bảo Bảo, mẹ nhất định sẽ không để con chịu bất cứ tổn thương nào! Bảo Bảo ngủ ngon.
Diệp Mộng Vy đến trước cửa sổ, cầm điện thoại gọi cho ai đó, biểu cảm trên gương mặt cô rất chi là dịu dàng, mong rằng người bên kia sẽ không thấy phiền khi cô gọi đến.
Qua một lúc, cứ ngỡ không ai nhấc máy, nhưng điện thoại được kết nối, giọng dịu dàng ấm áp vang lên trong điện thoại, khiến cô vội vàng đáp lời:
_ Vy Vy? Giờ này khuya rồi, em gọi anh có chuyện gì sao? _ Giang Tôn, khi nào anh về nước vậy?
_ Sao đây? Có phải nhớ anh rồi không?
_ Giang Tôn, em không đùa...
Giang Ngọc Tôn bật cười, sau đó nghiêm túc trả lời câu hỏi của Diệp Mộng Vy:
_ Nhanh thôi, có thể một hoặc hai tuần nữa!
_ Vậy...chị Vivian thì sao? Có về cùng anh không?
_ Có, sao lại hỏi nhiều vậy? Có phải có chuyện gì rồi không?
Diệp Mộng Vy bị nói trúng tim đen liền im lặng, Giang Ngọc Tôn biết được cũng im lặng theo, vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Cô do dự một lúc, quyết định nói ra:
_ Giang Tôn, em cần sự giúp đỡ của anh, khỏi sự uy hiếp của Lâm Chi Ái.
_ Bà ta lại gây khó dễ cho em sao?
_ Bà ta muốn giết Bảo Bảo, em sợ một mình em sẽ không bảo vệ được thằng bé. Giang Tôn, em cần anh.
Giang Ngọc Tôn im lặng, cảm giác câu nói cần anh ta của Diệp Mộng Vy, chỉ là sự giúp đỡ, báo đáp là không thể những gì anh ta muốn. Giang Ngọc Tôn trầm ngâm một lúc, quyết định lên tiếng, đáp:
_ Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em và Bảo Bảo, đợi anh.
_ Em đợi anh, tạm biệt!
_ Tạm biệt, ngủ ngon!
...
Sáng hôm sau, Liên Dạ Nguyệt mua ít trái cây đến bệnh viện thăm Diệp Mộng Vy. Cô ta vừa vào cửa đã thấy Hoắc Vũ ngồi một góc, Hoắc Duệ Thần ngồi bên cạnh. Còn Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng lại ngồi cùng nhau, cứ như ở đây vừa xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Liên Dạ Nguyệt như lạc lõng giữa không gian kì quái này, vội cười lớn, nhìn Diệp Mộng Vy hỏi:
_ Chị Vy Vy, chị khỏe rồi chứ? Em có đem ít trái cây cho chị đây!
_ Nguyệt Nhi, em đem hai người họ về đi, chị không tiếp anh em nhà họ Hoắc.
_ Ha, mọi người sao vậy? Chị nói hai người này sao? Em không quen, không có quen biết gì hết á! Hay là tung tin tìm "trẻ" thất lạc đi, chứ em biết ai đâu mà đem về!
Diệp Mộng Vy nhìn vẻ mặt sượng trân của Liên Dạ Nguyệt, nhất thời lại cảm thấy bản thân chính là bị tính kế, trong đó có cả Liên Dạ Nguyệt. Cả ba thông đồng với nhau, không phải ép cô và Hoắc Vũ hàn gắn thì là gì nữa chứ?
Diệp Mộng Vy lười quan tâm nữa, ngước nhìn Điệp Mộng, nhỏ giọng nói:
_ Em sắp xếp lịch, để dư một ngày chị đi đón Giang Tôn.
_ Anh ta về sao?
_ Có thể là tuần sau đấy!
Liên Dạ Nguyệt vừa nghe đến tên "Giang Tôn", đã chú ý đến, vội vàng ngồi xuống ghế, nhíu mày hỏi Diệp Mộng Vy:
_ Chị Vy Vy, chị cũng biết anh Tôn nữa sao?
_ Bọn chị là bạn thân, cũng có thể xem là anh em.
_ Vậy khi chị đi đón anh ấy, có thể cho em theo không?
_ À được, khi chị đi sẽ gọi em.
Hoắc Vũ đi đến trước giường, không vui nhìn Diệp Mộng Vy rồi nhìn sang Liên Dạ Nguyệt, lạnh lùng hỏi:
_ Là Giang Ngọc Tôn sao?
_ Dạ phải!
_ Sao trả lời rồi, chẳng phải nói không quen sao? Con bé hai mặt này!
Liên Dạ Nguyệt á khẩu, hoàn toàn không nói lại được gì nữa, ánh mắt cầu cứu chuyển sang Diệp Mộng Vy, cô cũng phớt lờ đi, hoàn toàn không quan tâm.
Hoắc Duệ Thần lên tiếng thay, nhưng lại càng khiến Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng càng ghét ra mặt:
_ Được rồi, Nguyệt Nguyệt, chuyện đó sắp xếp xong chưa?
_ Xong rồi, người đó đến Philippines ăn chơi, chắc lâu mới về! Mà mọi người đã ăn sáng chưa?
Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng như hai người ở thế giới riêng vậy, âm thầm xem kịch bản và lịch sắp xếp dày đặc của mình. Liên Dạ Nguyệt nhìn Hoắc Vũ, cả hai đều cảm thấy khi Hoắc Duệ Thần lên tiếng, hai người họ đều tỏ ra vừa ghét vừa hận.
Điệp Mộng nhìn Diệp Mộng Vy cười một cái, sau đó rời đi rất nhanh. Hoắc Duệ Thần vừa định cất bước theo sau Điệp Mộng, Diệp Mộng Vy liền lớn tiếng gọi lại:
_ Hoắc Duệ Thần...
Ánh mắt đầy lửa hận của Diệp Mộng Vy, khiến Hoắc Duệ Thần cảm thấy mọi chuyện mình làm ra, đã trở thành sự ghét cay ghét đắng trong mắt người mình thích và người chị lâu năm.
Hoắc Duệ Thần bỏ qua lời nói của Diệp Mộng Vy, trực tiếp ra khỏi phòng, chạy nhanh theo sau Điệp Mộng. Mắt vừa thấy cô ta đi vào thang máy, anh ta nhanh chân chạy đến chặn cửa lại, khiến Điệp Mộng giật thót tim.
Hoắc Duệ Thần từ từ đi vào, cửa vừa đóng lại, cũng là lúc không khí trở nên khác lạ. Hoắc Duệ Thần quay lại đối diện với Điệp Mộng, chưa cất tiếng hay làm gì, đã khiến cô ta tỏ ra đề phòng. Anh ta nhỏ giọng lên tiếng, khiến Điệp Mộng chăm chú nghe:
_ Điệp Mộng, thành thật xin lỗi về chuyện hôm qua. Tôi không biết bản thân sẽ nói ra những câu nói khó nghe đó, cô tha thứ cho tôi lần này nha? Thật sự tôi biết bản thân nói ra đã khiến cô đau lòng, tôi là thằng đàn ông chưa từng biết nói những câu nói mặn nồng trước người... mình yêu.
Càng nói về cuối càng nhỏ giọng, khiến Điệp Mộng phải cố gắng lắng nghe. Hoắc Duệ Thần lần đầu tiên biết ngượng ngùng, chắc là nói ra câu nói muốn lấy Điệp Mộng. Còn bây giờ, mặt đỏ bừng, tai cũng đỏ nốt, khiến Điệp Mộng vừa hận vừa yêu.
Cô ta cũng không phải người để bụng những chuyện nhỏ nhặt, nhưng chuyện này chạm đến lòng tự trọng của cô ta, không phải vài câu nói là có thể bỏ qua.
Ting, thang máy mở ra, Điệp Mộng đi qua người Hoắc Duệ Thần rồi ra khỏi thang máy. Anh ta cứ nghĩ bản thân không được tha thứ, nên chán nản rời khỏi bệnh viện.
Điệp Mộng cũng đến nhà hàng gần đó mua ít đồ ăn, rồi quay về bệnh viện. Cứ ngỡ Hoắc Duệ Thần đã đi lên nên cô ta không quan tâm.
Lên đến tầng cũng thấy Hoắc Vũ và Liên Dạ Nguyệt đi ra. Điệp Mộng mỉm cười một cái rồi đi lướt qua, Hoắc Vũ liền gọi cô ta lại:
_ Điệp Mộng, Duệ Thần đâu rồi?
_ Hả, không phải anh ta lên đây rồi sao? Tôi và anh ta không nói gì với nhau, sau đó đã tạm biệt ở tầng trệt.
_ Không đi cùng cô? Nguyệt Nguyệt, gọi cho nó đi!
Liên Dạ Nguyệt gật đầu, lấy điện thoại liên lạc với Hoắc Duệ Thần, nhưng đều là máy bận. Điệp Mộng nghĩ đến chuyện vừa rồi mình không đáp lời, có lẽ đã khiến Hoắc Duệ Thần suy sụp tinh thần.
Hoắc Vũ nhìn sự khác lạ của Điệp Mộng, tằng hắng giọng, hỏi:
_ Điệp Mộng, cô biết nó đã đi đâu, đúng không?
_ Hả, tôi... tôi không biết, tôi và anh ta, từ lâu đã không còn bất cứ mối quan hệ nào rồi! Chuyện của anh ta, bây giờ không liên quan gì đến tôi nữa! Xin thứ lỗi, tôi không giúp gì được cho hai người.
Điệp Mộng đi vào phòng, để lại Hoắc Vũ và Liên Dạ Nguyệt đầy dấu chấm hỏi. Cả hai rời đi, muốn xem thử sau hôm nay Hoắc Duệ Thần có quay về không, khi đó mới cho người đi tìm sau!
_ Bảo Bảo, mẹ nhất định sẽ không để con chịu bất cứ tổn thương nào! Bảo Bảo ngủ ngon.
Diệp Mộng Vy đến trước cửa sổ, cầm điện thoại gọi cho ai đó, biểu cảm trên gương mặt cô rất chi là dịu dàng, mong rằng người bên kia sẽ không thấy phiền khi cô gọi đến.
Qua một lúc, cứ ngỡ không ai nhấc máy, nhưng điện thoại được kết nối, giọng dịu dàng ấm áp vang lên trong điện thoại, khiến cô vội vàng đáp lời:
_ Vy Vy? Giờ này khuya rồi, em gọi anh có chuyện gì sao? _ Giang Tôn, khi nào anh về nước vậy?
_ Sao đây? Có phải nhớ anh rồi không?
_ Giang Tôn, em không đùa...
Giang Ngọc Tôn bật cười, sau đó nghiêm túc trả lời câu hỏi của Diệp Mộng Vy:
_ Nhanh thôi, có thể một hoặc hai tuần nữa!
_ Vậy...chị Vivian thì sao? Có về cùng anh không?
_ Có, sao lại hỏi nhiều vậy? Có phải có chuyện gì rồi không?
Diệp Mộng Vy bị nói trúng tim đen liền im lặng, Giang Ngọc Tôn biết được cũng im lặng theo, vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Cô do dự một lúc, quyết định nói ra:
_ Giang Tôn, em cần sự giúp đỡ của anh, khỏi sự uy hiếp của Lâm Chi Ái.
_ Bà ta lại gây khó dễ cho em sao?
_ Bà ta muốn giết Bảo Bảo, em sợ một mình em sẽ không bảo vệ được thằng bé. Giang Tôn, em cần anh.
Giang Ngọc Tôn im lặng, cảm giác câu nói cần anh ta của Diệp Mộng Vy, chỉ là sự giúp đỡ, báo đáp là không thể những gì anh ta muốn. Giang Ngọc Tôn trầm ngâm một lúc, quyết định lên tiếng, đáp:
_ Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em và Bảo Bảo, đợi anh.
_ Em đợi anh, tạm biệt!
_ Tạm biệt, ngủ ngon!
...
Sáng hôm sau, Liên Dạ Nguyệt mua ít trái cây đến bệnh viện thăm Diệp Mộng Vy. Cô ta vừa vào cửa đã thấy Hoắc Vũ ngồi một góc, Hoắc Duệ Thần ngồi bên cạnh. Còn Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng lại ngồi cùng nhau, cứ như ở đây vừa xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Liên Dạ Nguyệt như lạc lõng giữa không gian kì quái này, vội cười lớn, nhìn Diệp Mộng Vy hỏi:
_ Chị Vy Vy, chị khỏe rồi chứ? Em có đem ít trái cây cho chị đây!
_ Nguyệt Nhi, em đem hai người họ về đi, chị không tiếp anh em nhà họ Hoắc.
_ Ha, mọi người sao vậy? Chị nói hai người này sao? Em không quen, không có quen biết gì hết á! Hay là tung tin tìm "trẻ" thất lạc đi, chứ em biết ai đâu mà đem về!
Diệp Mộng Vy nhìn vẻ mặt sượng trân của Liên Dạ Nguyệt, nhất thời lại cảm thấy bản thân chính là bị tính kế, trong đó có cả Liên Dạ Nguyệt. Cả ba thông đồng với nhau, không phải ép cô và Hoắc Vũ hàn gắn thì là gì nữa chứ?
Diệp Mộng Vy lười quan tâm nữa, ngước nhìn Điệp Mộng, nhỏ giọng nói:
_ Em sắp xếp lịch, để dư một ngày chị đi đón Giang Tôn.
_ Anh ta về sao?
_ Có thể là tuần sau đấy!
Liên Dạ Nguyệt vừa nghe đến tên "Giang Tôn", đã chú ý đến, vội vàng ngồi xuống ghế, nhíu mày hỏi Diệp Mộng Vy:
_ Chị Vy Vy, chị cũng biết anh Tôn nữa sao?
_ Bọn chị là bạn thân, cũng có thể xem là anh em.
_ Vậy khi chị đi đón anh ấy, có thể cho em theo không?
_ À được, khi chị đi sẽ gọi em.
Hoắc Vũ đi đến trước giường, không vui nhìn Diệp Mộng Vy rồi nhìn sang Liên Dạ Nguyệt, lạnh lùng hỏi:
_ Là Giang Ngọc Tôn sao?
_ Dạ phải!
_ Sao trả lời rồi, chẳng phải nói không quen sao? Con bé hai mặt này!
Liên Dạ Nguyệt á khẩu, hoàn toàn không nói lại được gì nữa, ánh mắt cầu cứu chuyển sang Diệp Mộng Vy, cô cũng phớt lờ đi, hoàn toàn không quan tâm.
Hoắc Duệ Thần lên tiếng thay, nhưng lại càng khiến Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng càng ghét ra mặt:
_ Được rồi, Nguyệt Nguyệt, chuyện đó sắp xếp xong chưa?
_ Xong rồi, người đó đến Philippines ăn chơi, chắc lâu mới về! Mà mọi người đã ăn sáng chưa?
Diệp Mộng Vy và Điệp Mộng như hai người ở thế giới riêng vậy, âm thầm xem kịch bản và lịch sắp xếp dày đặc của mình. Liên Dạ Nguyệt nhìn Hoắc Vũ, cả hai đều cảm thấy khi Hoắc Duệ Thần lên tiếng, hai người họ đều tỏ ra vừa ghét vừa hận.
Điệp Mộng nhìn Diệp Mộng Vy cười một cái, sau đó rời đi rất nhanh. Hoắc Duệ Thần vừa định cất bước theo sau Điệp Mộng, Diệp Mộng Vy liền lớn tiếng gọi lại:
_ Hoắc Duệ Thần...
Ánh mắt đầy lửa hận của Diệp Mộng Vy, khiến Hoắc Duệ Thần cảm thấy mọi chuyện mình làm ra, đã trở thành sự ghét cay ghét đắng trong mắt người mình thích và người chị lâu năm.
Hoắc Duệ Thần bỏ qua lời nói của Diệp Mộng Vy, trực tiếp ra khỏi phòng, chạy nhanh theo sau Điệp Mộng. Mắt vừa thấy cô ta đi vào thang máy, anh ta nhanh chân chạy đến chặn cửa lại, khiến Điệp Mộng giật thót tim.
Hoắc Duệ Thần từ từ đi vào, cửa vừa đóng lại, cũng là lúc không khí trở nên khác lạ. Hoắc Duệ Thần quay lại đối diện với Điệp Mộng, chưa cất tiếng hay làm gì, đã khiến cô ta tỏ ra đề phòng. Anh ta nhỏ giọng lên tiếng, khiến Điệp Mộng chăm chú nghe:
_ Điệp Mộng, thành thật xin lỗi về chuyện hôm qua. Tôi không biết bản thân sẽ nói ra những câu nói khó nghe đó, cô tha thứ cho tôi lần này nha? Thật sự tôi biết bản thân nói ra đã khiến cô đau lòng, tôi là thằng đàn ông chưa từng biết nói những câu nói mặn nồng trước người... mình yêu.
Càng nói về cuối càng nhỏ giọng, khiến Điệp Mộng phải cố gắng lắng nghe. Hoắc Duệ Thần lần đầu tiên biết ngượng ngùng, chắc là nói ra câu nói muốn lấy Điệp Mộng. Còn bây giờ, mặt đỏ bừng, tai cũng đỏ nốt, khiến Điệp Mộng vừa hận vừa yêu.
Cô ta cũng không phải người để bụng những chuyện nhỏ nhặt, nhưng chuyện này chạm đến lòng tự trọng của cô ta, không phải vài câu nói là có thể bỏ qua.
Ting, thang máy mở ra, Điệp Mộng đi qua người Hoắc Duệ Thần rồi ra khỏi thang máy. Anh ta cứ nghĩ bản thân không được tha thứ, nên chán nản rời khỏi bệnh viện.
Điệp Mộng cũng đến nhà hàng gần đó mua ít đồ ăn, rồi quay về bệnh viện. Cứ ngỡ Hoắc Duệ Thần đã đi lên nên cô ta không quan tâm.
Lên đến tầng cũng thấy Hoắc Vũ và Liên Dạ Nguyệt đi ra. Điệp Mộng mỉm cười một cái rồi đi lướt qua, Hoắc Vũ liền gọi cô ta lại:
_ Điệp Mộng, Duệ Thần đâu rồi?
_ Hả, không phải anh ta lên đây rồi sao? Tôi và anh ta không nói gì với nhau, sau đó đã tạm biệt ở tầng trệt.
_ Không đi cùng cô? Nguyệt Nguyệt, gọi cho nó đi!
Liên Dạ Nguyệt gật đầu, lấy điện thoại liên lạc với Hoắc Duệ Thần, nhưng đều là máy bận. Điệp Mộng nghĩ đến chuyện vừa rồi mình không đáp lời, có lẽ đã khiến Hoắc Duệ Thần suy sụp tinh thần.
Hoắc Vũ nhìn sự khác lạ của Điệp Mộng, tằng hắng giọng, hỏi:
_ Điệp Mộng, cô biết nó đã đi đâu, đúng không?
_ Hả, tôi... tôi không biết, tôi và anh ta, từ lâu đã không còn bất cứ mối quan hệ nào rồi! Chuyện của anh ta, bây giờ không liên quan gì đến tôi nữa! Xin thứ lỗi, tôi không giúp gì được cho hai người.
Điệp Mộng đi vào phòng, để lại Hoắc Vũ và Liên Dạ Nguyệt đầy dấu chấm hỏi. Cả hai rời đi, muốn xem thử sau hôm nay Hoắc Duệ Thần có quay về không, khi đó mới cho người đi tìm sau!
Danh sách chương