Hoắc Vũ đưa mắt nhìn vào phòng cấp cứu, sau đó quay lại hỏi Tĩnh Vụ:

_ Mẹ, Bảo Bảo bị... đưa đi khi nào vậy? _ Cách đây vài tiếng thôi! Vốn dĩ là mẹ muốn đưa Bảo Bảo đến tiệm trang sức, sau đó giữa đường liền bị chặn lại, rồi Bảo Bảo bị bắt đi! Từ ngày Bảo Bảo đến nhà mẹ, thì chưa bao giờ mẹ ra khỏi nhà nửa bước. Đến hôm nay chỗ mẹ quản lý có chuyện nên mới ra ngoài! Thật sự không trở tay kịp.

Hoắc Vũ không nghe cũng biết đoạn sau diễn ra thế nào! Tất cả đường đi nước bước của Hoắc gia, Diệp Mộng Vy nắm rõ trong lòng bàn tay. Một mình đến đó cứu Diệp Hoắc Ảnh Quân, thì trong tay cô đã nắm chắc phần thắng rồi!

...

Vài tiếng trước...

Diệp Hoắc Ảnh Quân ngồi đối diện với Lâm Chi Ái, vẻ mặt khó coi nhìn bà ta, biểu cảm ghét ra mặt như vậy, thật khiến Lâm Chi Ái không hài lòng.

Bà ta đẩy ly sữa đến trước mặt Diệp Hoắc Ảnh Quân, dịu dàng lên tiếng:

_ Bảo Bảo, bà là bà nội của con, đừng làm ra bà là người xấu vậy chứ!

_ Bà vốn dĩ là người xấu mà! Bà hại ba và mẹ tôi không đến được với nhau, hại tôi và ba chia xa lâu như vậy! Bà không xứng làm bà nội của tôi! Mau thả tôi về với mẹ Vy Vy.

_ Mẹ Vy Vy? Bảo Bảo, sau này con sẽ là con trai của mẹ Nguyệt Nhi, không phải con của mẹ Vy Vy. Ba con sau này sẽ lấy mẹ Nguyệt Nhi, con là đích tử của Hoắc gia, không được gọi con khốn đó là mẹ.

Diệp Hoắc Ảnh Quân tức giận đẩy ly sữa xuống sàn, tiếng bể thất thanh khiến Lâm Chi Ái giật mình. Diệp Hoắc Ảnh Quân đứng hẳn lên sofa, lớn tiếng nói:

_ Bà không được mắng mẹ Vy Vy, ngoài mẹ Vy Vy ra, tôi sẽ không gọi ai là mẹ. Bà không được nói xấu mẹ tôi, bà là vật cản trở mẹ và ba tôi, bà mau thả tôi về!

_ Bảo Bảo, con không được hỗn láo với bà nội. Cho dù thế nào, bà vẫn là bà nội của con, con không được dạy dỗ đàng hoàng sao?

_ Bảo Bảo nhà tôi được dạy dỗ đàng hoàng hay không, cũng không liên quan gì đến Hoắc gia các người! Bắt người là phạm pháp, tôi báo cảnh sát rồi đấy!

_ Mẹ ơi...!

Diệp Mộng Vy hiên ngang đi vào, đưa tay ôm lấy Diệp Hoắc Ảnh Quân, khiêu khích nhìn Lâm Chi Ái đang không thể lên tiếng. Cô đưa tay "suỵt" một cái, sau đó kiêu ngạo nói:

_ Đừng bất ngờ, Hoắc gia này có thể tôi chưa đặt chân đến, nhưng từng đường đi nước bước tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Bà đừng nghĩ đem Bảo Bảo đến đây thì tôi không thể tìm ra.

_ Diệp Mộng Vy, ai cho mày vào nhà tao? Người đâu, quản gia đâu rồi? Mau tống cổ con khốn này ra khỏi Hoắc gia cho tôi!



Diệp Mộng Vy lạnh lùng nhìn hai tên vệ sĩ phía sau và tên quản gia trước mắt. Cô nhanh tay vung mạnh nắm đấm vào mặt tên quản gia, khiến Lâm Chi Ái hốt hoảng nói lớn:

_ Mày...mày dám đánh người? Hai thằng bây, mau tống cổ nó ra ngoài.

Diệp Mộng Vy nhanh chóng giải quyết hai tên vệ sĩ, cứ nghĩ đã xong chuyện, nhưng bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân chạy vào, khiến Diệp Mộng Vy cảm thấy bất an.

Một đám vệ sĩ đi vào, thực lực nghiêng về Lâm Chi Ái, bà ta nhếch mép cười, khinh thường Diệp Mộng Vy:

_ Con khốn như mày làm sao đấu lại tao? Nếu không có Hoắc Vũ, thì mày cũng chỉ là con đàn bà vô dụng mà thôi! Bắt nó lại, ép Hoắc Vũ lấy Nguyệt Nhi, sau đó thì xử nó!

_ Dạ!

Diệp Mộng Vy nắm chặt hai tay, tự tin đấu với một đám người được huấn luyện chặt chẽ. Còn cô, cũng chỉ học được võ phòng thân ở phim trường, nhưng thời gian cô ra trận, còn nhiều hơn đám vệ sĩ này!

Thắng hay thua, phải nhờ vào vận may của Diệp Mộng Vy rồi! Nếu không thì bỏ mạng ở đây cũng là chuyện bình thường.

Diệp Hoắc Ảnh Quân đứng bên cạnh quan sát, thấy Diệp Mộng Vy đang dần đuối sức, cậu lớn tiếng gọi, khiến cô như tiếp thêm sức mạnh:

_ Mẹ Vy Vy, mẹ Vy Vy, Bảo Bảo tin mẹ làm được, mẹ Vy Vy...

Diệp Mộng Vy chỉ có Diệp Hoắc Ảnh Quân là điểm yếu, là giới hạn của mình, bản thân cô cố gắng cũng vì cậu, bỏ dở giữa chừng, cô có chết cũng không yên tâm.

Qua một lúc lâu, Diệp Mộng Vy đuối sức nằm dưới sàn, đám vệ sĩ cũng vì chiêu trò của cô mà nằm lăn ra đất! Cô cố gắng đứng lên, mệt mỏi đi đến bế Diệp Hoắc Ảnh Quân, thở hắt ra, sắc lạnh nhìn Lâm Chi Ái, cảnh cáo:

_ Lâm Chi Ái, bà còn có ý định muốn bắt Bảo Bảo, tôi nhất định sẽ không khách sáo nữa! Lần sau tôi nhất định sẽ kiện bà vì tôi bắt cóc trẻ dưới năm tuổi, tội này đáng để phạt tù đấy!

_ Nó là cháu nội của tao, tại sao tao không được đưa nó đi?

_ Vì bà không có tư cách.

...

Qua gần một tiếng đồng hồ, bác sĩ trong phòng cấp cứu đi ra, đặt hai tay vào túi áo, sau đó thông báo:

_ Bệnh nhân chỉ là bị thương nhẹ, chấn thương đầu gối, máu bầm tụ lại, dẫn đến kiệt sức. Người nhà chú ý một chút, nếu bệnh nhân sốt cao phải gọi bác sĩ, nếu không sẽ dẫn đến co giật và nhiều tình trạng nguy hiểm khác!

_ Cảm ơn bác sĩ!

_ Đây là trách nhiệm của chúng tôi, bệnh nhân đã được chuyển đến phòng hồi sức, mọi người có thể đến đó!



_ Cảm ơn bác sĩ.

...

_ Bệnh tự kỷ rất dễ gặp ở trẻ, khó trị hay dễ trị vẫn tùy vào người nhà và cả bé. Nhưng trường hợp của bé này, sớm hay muộn cũng sẽ dẫn đến tự kỷ. Nhưng...tình trạng đã thuyên giảm, có thể sẽ không dẫn đến tự kỷ.

_ Nguyên nhân là gì vậy bác sĩ?

_ Chắc có một người hoặc một thứ gì đó đã tác động đến bé, dẫn đến việc bé không suy nghĩ nhiều về người đó hoặc thứ đó!

_ "Chả nhẽ là do Hoắc Vũ? Anh ta đã tác động đến Bảo Bảo, dẫn đến nó không suy nghĩ hay mơ tưởng về ba nó?"

Điệp Mộng suy nghĩ, nhưng cũng chỉ là suy đoán, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực. Cô ta mỉm cười gật đầu, nói một câu rồi rời đi:

_ Bác sĩ, vậy cảm ơn ông rất nhiều! Chúng tôi xin phép.

_ Được, tạm biệt!

Điệp Mộng bế Diệp Hoắc Ảnh Quân ra khỏi phòng, vừa đi vừa suy nghĩ. Diệp Hoắc Ảnh Quân ôm lấy cổ Điệp Mộng, nhỏ giọng nói:

_ Dì Điệp, ba con ở ngoài với trong tưởng tượng rất khác nhau! Ba con ở ngoài rất thương con, gương mặt cũng rất soái, lại vô cùng yêu chiều con. Còn ba trong tưởng tượng vẫn giống vậy, chỉ là con không thể tưởng tượng ra gương mặt của ba.

_ Bảo Bảo, con biết tưởng tượng từ khi nào vậy? Suy nghĩ nhiều như vậy sẽ không tốt đâu!

_ Từ khi nghe mẹ bảo ba Duệ Thần không phải ba của con. Hai người họ khác nhau quá, con không thể dựa theo ba Duệ Thần để tưởng tượng ra ba Vũ.

Điệp Mộng nghe xong liền ngớ người, rõ ràng Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần là anh em, điểm giống nhau cũng nhiều như vậy, sao lại không thể tưởng tượng ra được?

Điệp Mộng thở dài, nhỏ giọng căn dặn cậu:

_ Con đừng nói chuyện này cho mẹ Vy Vy biết nha? Nếu không, mẹ nhất định sẽ đánh đòn con đấy! Vì tưởng tượng ra ba mà dẫn đến bệnh cho mình, mẹ nhất định sẽ không tha cho con.

_ Dạ, con biết rồi ạ! Nhưng dì Điệp Mộng, con đói rồi!

_ Đói rồi sao? Vậy chúng ta ra ngoài mua chút gì đó cho mọi người luôn!

_ Dạ, con muốn ăn pizza.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện