Tạ Chinh đang họp lại một lần nữa thất thần, thần sắc ngưng trọng nhìn thuộc hạ của mình đang nói, mặt mày lạnh lùng, hình như đối với đối phương không hài lòng.

Bầu không khí nhất thời khẩn trương, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, mãi đến khi một trợ lý đúng lúc đẩy cửa vào, đem một ly trà đen đặt trước mặt Tạ Chinh. Âm thanh đĩa sứ va chạm kéo Tạ Chinh đang xuất thần trở về, cậu nhấp ngụm trà, lần thứ hai nhìn về phía thuộc hạ, cục xúc bất an nghiêm khắc trong mắt tản đi mấy phần, trầm giọng nói: “Tiếp tục.”

Tan họp, Tạ Chinh trở lại văn phòng, ngồi ở ghế dựa nắn nhẹ mi tâm. Trên bàn có hai cái máy vi tính xách tay đều ở chế độ chờ, cậu mở mắt, ngón tay nhấp vào nơi cảm ứng.

Màn hình sáng lên, hiển thị hình ảnh hai người thanh niên trẻ tuổi. Mặt mày sắc bén, nghiêm trang là cậu, ôm bờ vai cậu cười lộ ra răng trắng chính là Trình Cố.

Đây là tấm ảnh duy nhất hai người chụp chung, từ khi Tạ Chinh dùng làm hình nền không có đổi qua.

Nhưng bây giờ có thể đổi hình nền mới.

Tạ Chinh cầm điện thoại di động lên, từ trong album tìm một tấm ảnh Trình Cố chụp một mình. Trong hình Trình Cố không nhìn vào ống kính mà đang nghiêng người lấy áo khoát trên ghế dựa. Tạ Chinh đem bức ảnh khuếch đại, ngón tay ở trên mặt Trình Cố mơn trớn, khóe môi hiện lên nụ cười rất nhạt. Trình Cố tướng mạo xuất chúng, sáng rực động nhân, gò má lại nhiều hơn mấy phần ác liệt. Bức ảnh này là Tạ Chinh chụp, khi âm hiệu chụp ảnh vang lên “Răng rắc” Trình Cố lập tức quay đầu lại, còn chưa kịp bắt cậu xóa bỏ, cậu đã cất điện thoại di động, nói: “Buổi tối ngày mai tôi trở lại thăm anh.”

Sau khi làm xong cả hai nằm trên ghế salông, Tạ Chinh ôm Trình Cố vào trong ngực hôn môi, trước sau tay chưa rời khỏi hình xăm súng trường nửa dụ dỗ nửa uy hiếp hỏi vết thương kia là như thế nào mà có, Trình Cố giống như bị đạp vào chỗ hiểm, mi mắt run lên một cái, chỉ nói đó là bị thương trong lần hành động cuối cùng.

Tạ Chinh biết anh đang nói láo.

Không có nhiệm vụ nào lại làm ra vết sẹo như thế này, miệng vết thương quá bằng phẳng, tuyệt đối không thể xuất phát từ trong tay kẻ địch, huống hồ lời giải thích này đã tự mâu thuẫn với chuyện “Xuất ngũ kết hôn”.

Tạ Chinh không vạch trần sự thật vào lúc đó, Trình Cố còn hãm trong dư vị cao trào đầu óc không tỉnh táo lắm mới có thể phạm vào sai lầm này. Theo lý thuyết cậu phải làm cứng rắn hơn một ít, ép Trình Cố nói thật, nhưng chung quy cậu mềm lòng, ôm Trình Cố vào buồng tắm ở lầu một, mình cũng vọt vào tắm, chỉ đòi Trình Cố một cam kết —— “Tôi không bỏ chạy”.

Ngày đó cậu mặc áo sơ mi của Trình Cố, chuẩn bị rời đi mới nhớ áo khoác của mình còn trên ghế dựa, trở về nhờ Trình Cố giúp lấy, sau đó cậu đứng ở cửa chụp được tấm hình kia.

Mấy ngày nay chuyện công ty bận rộn, ban ngày Tạ Chinh không thể phân thân, chỉ có buổi tối đi đến nhà Trình Cố ngồi một lúc, sáng sớm và buổi trưa cũng gọi mấy phút điện thoại. Trình Cố đối với chuyện cậu đến thăm mỗi ngày và “Điện thoại quấy rầy” hai lần cũng không phiền chán, thậm chí sẽ chừa cho cậu một phần cơm nước hoặc là chuẩn bị một đĩa hoa quả. Trình Mộc Qua đặc biệt yêu thích cậu, thường xuyên ôm chân của cậu, hoan thiên hỉ địa muốn ôm.

Chỉ là phía dưới sự hòa thuận vui vẻ này ẩn giấu một bí ẩn rất sâu.

Tạ Chinh đã sai người điều tra tình hình sinh hoạt cũng như quan hệ xã hội của Trình Cố và Trình Mộc Qua trong năm năm qua. Cái này điều tra rất khó, thân phận Trình Cố đặc thù, được quân đội bảo vệ, phần lớn thông tin hoặc bị che đậy, hoặc được làm giả, muốn kéo tơ bóc kén điều tra không phải chuyện dễ dàng. Tạ Chinh dùng thủ đoạn đặc biệt nhờ người làm trong nội bộ quân đội điều tra, đối phương tuy rằng đồng ý, lại không bảo đảm có thể tìm được hết thảy tư liệu.

Trước mắt thông tin duy nhất được biết là, sau khi Trình Cố rời khỏi tổ hành động đặc thù sử dụng số tiền xuất ngũ kếch xù làm đầu tư, bây giờ mặc dù không đến nỗi đại phú đại quý, nhưng áo cơm không lo.

Chuyện này Tạ Chinh đã từ nơi ở của Trình Cố chứng minh được.

Lúc rảnh rỗi, Tạ Chinh chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu sẽ hiện ra vết thương kia, đầu ngón tay cũng giữ lại xúc cảm rõ ràng.

Rất hiển nhiên, đó là bí mật Trình Cố nỗ lực muốn che giấu.

Tạ Chinh chưa đem vết thương và hình xăm súng trường nói cho bất luận người nào, nhưng lại giống như điên rồ mỗi ngày lên mạng tìm hiểu.

Tất cả các giải đáp đều có chung đáp án một cách lạ kỳ: đây là vết sẹo cắt ngang do sinh mổ (c-section).

Tạ Chinh che trán cười khổ, quá hoang đường!

Ngày ấy mới vừa nhìn thấy vết sẹo ở bụng dưới Trình Cố cậu cũng nghĩ như vậy, nhưng làm sao có thể chứ? Trình Cố là nam thì làm sao có vết sẹo do sinh mổ? Kinh ngạc và đau lòng hình thành hai cảm xúc hoàn toàn mâu thuẫn. Một mặt, cậu không tin Trình Cố có thể sinh con, mặt khác, cậu nghĩ Trình Cố phải trải qua sinh mổ mà tim như bị đao cắt.

Cậu không quản được tâm tình của mình, lúc cậu tiếp tục gõ trong khung tìm kiếm câu: “Nam giới có thể sinh con hay không” tự mình cũng cảm thấy buồn cười.

Không giống như vết thương ở bụng dưới, giải đáp không giống nhau, lời giải đáp rất đa dạng, có người nói có thể sinh, anh hàng xóm của họ mới vừa mang thai, có người nói làm sao có khả năng, tiểu thuyết kì huyễn xem quá nhiều, có người nói đàn ông xác thực có thể sinh con nhưng xác suất cực nhỏ…

Tạ Chinh đóng trang web trầm thấp than thở.

Chính chuyện này làm cậu hết lần này tới lần khác thất thần trong công việc.

Điện thoại nội tuyến vang lên, một trợ lý nói: Tần tiên sinh đến.

Tạ Chinh đứng dậy, thở dài một hơi, đi đến phòng tiếp khách.

Tần tiên sinh là một danh y, giao tình với Tạ thị rất thâm hậu, những năm gần đây ở nước ngoài làm nghề y, nửa tháng trước mới trở về nước an dưỡng. Tạ Chinh luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng mời ông đến Kỳ thành, hy vọng nghi ngờ trong lòng mình tìm được đáp án.

Sau khi hàn huyên Tần tiên sinh cầm lấy bức họa vết sẹo Tạ Chinh vẽ ra, ngón tay trỏ gõ gõ trên giấy: “Nếu đúng như sự miêu tả của cậu và hình và này không có vẽ sai, như vậy tôi có thể kết luận, đây chính là vết sẹo do sinh mổ nhưng …”

Suy nghĩ hoang đường được chuyên gia trong nghề chứng thực, tim Tạ Chinh đập nhanh hơn, ánh mắt trở nên sâu hơn: “Nhưng?”

“Nhưng đây không phải vết thương do sinh mổ bình thường. Cậu xem, dựa vào vị trí của vết sẹo, sinh mổ phân thành giải phẫu ngang và giải phẫu thẳng, tình huống bình thường ít khi giải phẫu ngang.”

“Vậy điều này có ý nghĩa gì?”

Tần tiên sinh lắc đầu một cái: “Mỗi người có một tình huống khác nhau, tùy theo cơ địa từng người, chỉ bằng một tấm hình tôi không có cách nào nói cho cậu điều này có ý nghĩa gì.”

Tạ Chinh trầm mặc chốc lát: “Vậy bây giờ, ngài có thể chắc chắn đây là vết sẹo do sinh mổ?”

“Chính xác trăm phần trăm.”

Nghe vậy, ngón tay Tạ Chinh nắm chặt, lông mày nhíu lại thật sâu.

Tần tiên sinh nhiều lần đi tới chiến địa, đối với quân đội có hiểu biết nhất định, quan hệ với Tạ Chinh từ trước đến giờ không sai, thấy Tạ Chinh muốn nói lại thôi, ôn thanh nói: “Thiếu gia, có ý kiến gì cậu đừng ngại lớn mật nói với tôi, cậu mời tôi lại đây, không phải là có vấn đề quan trọng muốn hỏi tôi chăng?”

Hầu kết Tạ Chinh giật giật, lấy một điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, một lát sau liền vứt bỏ, thận trọng nhìn về phía Tần tiên sinh: “Nếu như tôi nói vết thương này xuất hiện ở một trên người một người đàn ông thì sao?”

Tần tiên sinh ngẩn ra, tay cầm chén trà dừng một chút.

Giây lát, Tần tiên sinh cười nhạt nói: “Như vậy vị trí vết thương có thể giải thích hợp lý.”

Tạ Chinh không khỏi về nghiên người về phía trước hỏi: “Cái gì?”

“Thiếu gia, theo góc độ của người học ngành y, có một số cực ít nam giới bị ảnh hưởng bởi hoóc-môn rất đặc biệt nên có thể mang thai sinh con.” Tần tiên sinh nói: “Nhưng bởi vì thân thể cấu tạo của nam và nữ không giống nhau, lúc bác sĩ tiến hành sinh mổ cho nam giới chỉ có thể phẫu thuật theo chiều ngang. Mặt khác, người nam sinh mổ nguy hiểm hơn người nữ sinh mổ rất nhiều và đau đớn cũng tăng gấp đôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện