------------------------
Vô Song công tử, lung linh lung linh Phỉ Nhiên Thù.
Danh hiệu này, không biết ai là người đã đặt ra.
Mọi người chỉ biết Phỉ Nhiên Thù ngay từ lúc còn bé đã là một người rất tao nhã, lại được đích thân thiên hạ đệ nhất trang chủ đời trước, là Phỉ Vô Tà hết lòng chỉ dạy, Tiên Thiên công pháp độc bộ giang hồ.
Nhưng lại không ai biết, Vô Song công tử còn sống được ở trên đời, đã là một chuyện rất nghịch thiên.
Phỉ Nhiên Thù khi sinh ra, bị đoán mệnh là thuộc sao Phá Quân Tinh, khắc cha khắc mẹ, người có mệnh sao này số kiếp đã định trước là không có vợ, không gia đình, lại đau ốm triền miên.
Quốc sư chắc chắn, hắn sẽ không sống qua được mười tuổi.
Mà do mạng số khắc cả cha lẫn mẹ, vì lẽ đó nên từ khi còn là một đứa bé hắn đã bị đưa đến Lăng Vân Phong để sinh sống, thuộc dạng trời sinh ngày nuôi.
Lúc Phỉ Vô Tà gặp được, liền nắn bóp tay chân của hắn, chỉ nói một câu:
“Bẫm sinh kém cỏi, kinh mạch tắc nghẽn, không thích hợp luyện võ.”
Lại nói một thêm một câu:
“Có điều nét mặt xinh đẹp hơn người, rất có thể là một tên mặt trắng trong tương lai.”
Phỉ Nhiên Thù rốt cuộc là nhờ cái mặt xinh đẹp mà được nhận vào thiên hạ đệ nhất trang, đi theo Phỉ Vô Tà học võ, uh không....học múa dưỡng sinh thì đúng hơn.
Mười tuổi, chưa chết.
11 tuổi, chưa chết.
12 tuổi, tự phế bỏ kinh mạch của mình.
Phỉ Vô Tà sau khi phát hiện ra, phí đi sức của hai trâu chín hổ mới cứu được lại hắn, vì tìm chỗ sống trong chỗ chết, rốt cuộc cũng được ân cao đền đáp, hắn tu luyện thành công Tiên Thiên Cương Khí.
Phỉ Vô Tà vừa tức giận vừa vui, suýt chút nữa thì tinh thần phân liệt.
Tức giận là dạy cho hắn luyện khí dưỡng sinh thì có, nhưng chưa bao giờ đã dạy hắn Tiên Thiên công pháp, chỉ cho hắn phương pháp điều tức, lại gượng ép tu luyện Tiên Thiên Công, khiến thân thể bị hao tổn quá lớn, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Còn vui là vì trải qua chuyện này, kinh mạch của hắn hoàn toàn thay đổi, nhân tài như vậy trăm năm qua Phỉ Vô Tà nghe nói còn chưa có, huống chi thấy tận mắt, nên liền nhận hắn làm truyền nhân.
Từ đấy, Phỉ Vô Tà càng thêm để tâm chỉ dạy cho Phỉ Nhiên Thù, đem sở học cả đời của chính mình mà dốc lòng truyền thụ lại.
Một tên trời sinh thuộc loại kém cỏi nhất trong đệ nhất trang, cư nhiên tạo nên một kỳ tích, Phỉ Vô Tà mất nhiều tâm sức mời các danh y trong thiên hạ đến đệ nhất trang, chỉ với mong ước điều trị cho thân thể quá hư nhược của Phỉ Nhiên Thù.
Phỉ Nhiên Thù đến khi mười sáu tuổi là bắt đầu bước chân vào giới giang hồ, dùng bộ dạng một thiếu niên phong thái phong nhã mà danh chấn võ lâm.
20 tuổi tu luyện thành công công pháp Đệ Thất Trọng, đại diện cho Phỉ Vô Tà làm trọng tài thiên hạ, danh chấn tam giáo.
Đến lúc năm 22 tuổi, Phỉ Vô Tà tự cảm thấy số mạng của mình đã tận, liền đem vị trí Trang chủ truyền lại cho hắn.
Sau đó hắn liền bị lãnh tụ của tam giáo liên thủ ép làm chức thiên hạ giang hồ võ lâm Trọng Tài Giả, từ đó do sự hun đúc của giang hồ, thiếu niên ngày xưa đã trưởng thành.
Như thế nào Trọng Tài Giả?
Từ những việc như võ lâm sinh tử quyết đấu, cho tới cuộc chiến giữa các bang phái chính tà, luận võ, đều cùng hắn có liên quan.
Có một lần gặp việc rất kỳ quái, hắn làm trọng tài một trận quyết đấu trên núi Thái Hư, gần chùa Thiên Cơ, việc quyết đấu sinh tử này có lý do là tình cảm tay ba giữa ba người, hai nam và một nữ.
Đến cuối cùng, hai vị nam nhân đang quyết đấu người sống ta chết tranh dành tình nhân, đột nhiên không biết lĩnh ngộ cái gì, lại từ bỏ quyết đấu, dắt tay nhau xuống tóc đi tu.
Người nữ lại bị kích thích quá độ, cũng muốn nương nhờ cửa Phật. Nhà Phật thì làm sao thu nhận nữ đệ tử a? Cô gái này muốn đi tu lại bị cự tuyệt, dưới cơn nóng giận dĩ nhiên là đại náo nhà chùa một phen, chưa hả giận còn lấy luôn tượng phật ở đại điện mà đi.
Việc huyên náo này khiến cho nhà phật phát hỏa, đồng thời ở trong lòng đem Phỉ Nhiên Thù mà oán giận một thời gian rất dài, việc này tam giới đều đồng cảm với nhà phật, khi gặp mặt đều nhìn hắn như là nhìn quái vật.
Phảng phất như là, chính hắn cố tình dẫn thành phần bất chính đến cửa chùa mà làm loạn.
Phảng phất như là, chính hắn xúi giục người khác đến nhà phật cướp tượng.
Có trời mới biết là làm sao. Phỉ Nhiên Thù hết cách, đành ngữa mặt nhìn trời mà than:
"Người phong nhã đi đến nơi nào, đều không tránh được chút lưu hương."
Ai có thể ngờ tới hai vị nam nhân kia, nói tu liền tu, ngộ tính cứ cư nhiên mà cao như vậy, suy đi nghĩ lại, chuyện này thật quá xảo hợp.
Chỉ có thể nhận định, bọn họ quả thật là có yêu nhau. Vốn là Phỉ Nhiên Thù đối với tình yêu chân thành loại này cũng không có ý kiến, hắn chỉ xúi thêm hai người nam nhân phất cờ gõ trống thông cáo thiên hạ, uh, thông cáo thiên hạ rồi thì thôi đi, lại còn muốn Phỉ Nhiên Thù ra mặt làm chứng, cuối cùng thì đổ bể. . . . . . . . . . . . Báo hại hắn phải giả bệnh trốn hết mấy tháng, mới tránh khỏi kiếp nạn này.
---------------------
Lần này là đi đến núi Thái Cực hòa giải ân oán giữa Lưỡng Nghi Sơn Trang cùng Thái Học các.
Thiên hạ ngày nay, Thái Học các ...là khiến cho người ta lo lắng nhất.
Thái Học các cùng Quốc Tử Giám đều lệ thuộc vào Long Môn, mà người đứng đầu Long Môn lại là Cửu vương gia, người có quyền lực rất lớn trong triều đình hiện nay.
Theo lý thuyết thì Long Môn cùng với giới giang hồ, là dạng nước sông không phạm nước giếng. Nhưng trong triều đình lại xuất hiện vết rạn nứt, đương kim hoàng thượng không tôn sùng vương bá chi đạo của Long Môn, mà nghiêng về hướng Đạo Môn.
Điều này, vô hình chung lại chèn ép thế lực của Long Môn trong triều đình, Long Môn nuốt không trôi bèn đem cục tức này tính lên người của Đạo Môn.
Người của Long Môn về phương diện võ công mà nói, chính xác là không cao, nhưng nói về phương diện quan binh, thì rất có thực lực, thi thoảng lại đem binh lính kiếm ngọn núi nào có người của đạo môn thì bao vây lại, hỏi ai còn dám đến mà ở ? Vây ba ngọn núi Thái Âm, Thái Hư, Thái Thanh thì cũng thôi đi, núi Thái Cực vốn cũng không phải thuần túy chỉ có người của đạo môn tu hành, trên đó còn có người của Lưỡng Nghi Sơn Trang lấy kiếm làm gốc, tập luyện võ công từ nhỏ, môn hạ đệ tử lại đa số là người tuổi trẻ máu nóng, làm sao chịu nổi đám quan binh khiêu khích? Liền xảy ra chuyện chuyện máu me. . . . . .
Ôi, bao nhiêu chuyện thị phi của giang hồ cứ đổ vào một người.
Phỉ Nhiên Thù nắm giữ chức vụ thiên hạ đệ nhất hạ trang chủ chỉ mới hơn năm năm, nhưng trăm công nghìn việc, tâm dường như đã thành người già trên trăm tuổi.
Điều duy nhất không hề thay đổi, là ở trong bất kỳ trường hợp nào hắn cũng hiên ngang giữ vững lập trường, chính là bộ dáng: phong nhã như mây, một phần tất yếu, không thể thiếu.
Giữ vững cái lập trường này cũng rất là mệt mỏi, thử hỏi lúc nào cũng khẩn trương giữ vững cái vẻ soái ca là mệt đến bực nào?! Như là trong thời khắc xuất thủ giả cứu Hành Ca, hắn cũng không quên duy trì dáng vẽ phong nhã, ôi, mệt chết người ta mà.
Mà giờ khắc này nhìn thấy Hành Ca vẻ mặt đang si ngốc nhìn mình, giống như một chúng sinh đang ngước nhìn lên thần tượng, Phỉ Nhiên Thù cảm giác công sức của mình đã bỏ ra là không hề phí, cái này là nguồn động lực để duy trì vẻ soái ca a.
Nhưng thật ra, khi vừa đối mặt với Hành Ca, trong một cái nháy mắt, Phỉ Nhiên Thù cũng có chút thất thố mà mất đi vẻ phong nhã vốn có của mình.
Lúc đầu cho nàng lên xe, cũng không phải là vì nàng"Tướng mạo xinh đẹp đi một mình dễ có chuyện", mà là bởi vì thanh âm nàng, cực kỳ giống một vị cố nhân hơn ba năm trước, xuất thủ cứu giúp nàng nguyên cũng là vì thế.
Giờ khắc này đem nàng kéo vào trong toa xe, mới thấy rõ ràng, không chỉ riêng giọng nói quen thuộc, cảm giác gần gủi cùng với cố nhân kia cũng giống nhau như đúc.
Chỉ là, người đang cho rằng xa nhau rồi gặp lại, tựa hồ như chỉ có một mình hắn mà thôi.
Trong thực tế, từ lúc nhìn thấy Phỉ Nhiên Thù, Hành Ca liền mơ hồ cảm giác mình lại phát bệnh rồi.
Phỉ Nhiên Thù so với những kẻ làm bộ tao nhã khác mà Hành Ca đã gặp qua, đều như là làm trò hề.
Hành Ca lần đầu tiên trong cuộc đời, mới miễn cưỡng thấy được một người giống như bước ra từ trong trang sách, diện mạo như tranh, trơn bóng như ngọc.
Giờ khắc này nhìn Phỉ Nhiên Thù ngồi ở trong xe, chỉ là làm cái động tác pha trà, vậy mà cũng rất là đặc biệt.
Thật vất vả giãy dụa hồi lâu mới đá được hình ảnh của hắn ra khỏi đầu mình, Hành Ca lập tức nhớ lại cái tên Phỉ Nhiên Thù, cái tên này không tính là xa lạ.
Thiên hạ đệ nhất trang chủ, thiên hạ giang hồ võ lâm Trọng Tài Giả, thiên hạ đệ nhất.....miệng thối.
Hành ca không nhịn được lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tình huống : nên lựa chọn cái tư thế ôm cảm ơn như thế nào đây?
"Chó. . . . . . A, không.......Cẩu Đản cô nương, mời uống trà.
Phỉ Nhiên Thù cử chỉ đầy tao nhã hoàn mỹ, chỉ là ánh mắt nhìn Hành Ca có mang theo ý tứ thăm dò.
"Đa tạ trang chủ."
Hành Ca tiếp nhận chén trà, lại suy nghĩ có nên đổi qua kêu bằng “Phỉ trang chủ” cho có phần thêm thân mật hay không.
Phỉ Nhiên Thù mỉm cười nhấp một miếng trà, chẳng biết vì sao, bỗng nhiên sắc mặt có chút tái nhợt.
Hành Ca trong một cái sát na nhìn thấy được khuôn mặt tái tái này, ký ức như một tia chớp ở trong đầu lóe sáng một cái, khuôn mặt đẹp trai đang tai tái này rất giống với gã ngày hôm ấy tự tử ở Thái Hồ. . . . . . Phỉ Nhiên Thù thì ra chính là người cùng với tri âm có tư mật! Ah không! Đã là tình củ!
"Ngươi, ngươi là. . . . . ." Hành Ca không tự chủ được chỉ thẳng vào Phỉ Nhiên Thù.
"Hát chín bài ca họa ra Phỉ Nhiên Thù, tiếng đàn thể hiện họa ra ta, tại hạ Phỉ Nhiên Thù." Phỉ Nhiên Thù nói.
Hành Ca cố nén hét lên lời kích động, tự nói với mình ta không liên quan đến chuyện của ngươi, chỉ cần nàng không nói ra, hắn đương nhiên sẽ không biết nàng biết bí mật của hắn, không có chuyện gì không có chuyện gì, không trở ngại việc nàng ôm đùi của hắn là tốt rồi.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt của hắn, lại không nhịn được hết sức thương tiếc, người đẹp như vậy tốt như vậy, làm sao lại thuộc cái hội “đam mỹ” cho đành đoạn?
Tuy rằng tri âm cũng rất tuấn tú, nhưng so sánh với người này, chính là khác nhau một trời một vực rồi.
Ôi, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, may là hiện tại là chia tay rồi.
Không biết có phải là vì vết thương lòng chưa lành? sắc mặt của trang chủ không được tốt lắm a. . . . . . Hành Ca đau lòng hỏi:
"Thân thể của trang chủ không thoải mái sao?"
"Trang chủ vừa mới vì một việc trong võ lâm mà ra tay xử án, công lực và thân thể bị hao tổn, vì lẽ đó mới một mực ở bên trong xe ngựa vận công trị thương. Lúc cô nương bị tập kích, công lực của trang chủ chưa hoàn toàn khôi phục, lại tùy tiện dùng nội lực mà tạo ra sương mù với gió, cũng không phải là lại làm cho mình tiếp tục bị thương rồi chứ hả ?"
Đang ở ngoài đánh xe, Thừa Ảnh đột nhiên nói chen vào, hiển nhiên rất không vừa ý việc trang chủ của mình không biết cách bảo vệ thân thể.
"Nếu nội lực chưa khôi phục, tại sao phải nhất định dùng nội lực tạo ra sương mù với gió?" Hành Ca không hiểu.
"Không có gió, không thể tạo ra được sương mù, nhất là loại sương mù có hương thơm." Phỉ Nhiên Thù giải thích.
Thì ra nguyên nhân khi hắn ra trận cần phải có sương mù là như thế!
"Nhưng tại sao phải nhất định có sương mù?" Hành Ca đến cuối cùng vẫn là không hiểu.
"Ngươi nhìn không thấy đẹp hay sao?"
Phỉ Nhiên Thù đang nói, lại khoa trương đưa ra ngón chỉ, lau lau nước trà dính trên môi.
Hành Ca lập tức ngẩn ngơ nhìn Phỉ Nhiên Thù, nhìn hắn có loại động tác như vậy, oanh oanh yến yến mà nói cười, nhìn sao cũng thấy ám muội, lại có thêm mấy phần đáng yêu.
Hành Ca luôn cảm thấy, phần đáng yêu này, có chút quen thuộc, liền sinh ra hiểu lầm, mặt có chút hơi đỏ, nhìn thấy hắn còn đang ngóng trông chờ nàng trả lời, vội hỏi:
"Đẹp lắm."
Phỉ Nhiên Thù cười cười.
Hành Ca đột nhiên cảm thấy mình có chút “em đi xa quá, em đi xa anh quá”, sợ hắn hiểu lầm, vội vã lại nói:
"Không phải là nói cái mặt của ngươi đâu."
Dừng một chút, phát hiện vẫn nói như vậy vẫn chưa hết ý, bồi thêm, "Đương nhiên là cái mặt của ngươi cũng được lắm."
Sau khi nói xong, Hành Ca đối với bản thân của mình có chút thất vọng. Tư duy hỗn loạn, nói năng lộn xộn, xem ra là lại phát bệnh rồi. A, từ khi xuống núi tới nay, bệnh mỗi lúc mỗi nặng a, có nên đi đại phu khám qua một lần hay không?
"Nói đến mặt mày, cô nương nhìn qua rất giống với một cố nhân của Phỉ mỗ, ngay cả thanh âm, cũng rất giống."
Phỉ Nhiên Thù cũng không có phát hiện ra Hành Ca đang hỗn loạn, chỉ là thật sâu nhìn nàng, ý đồ từ trên nét mặt của nàng tìm ra manh mối, "Vì lẽ đó nhìn cô nương lúc, rõ ràng là lần đầu gặp gỡ, Phỉ mỗ lại cảm thấy ngươi như là người cố nhân kia."
Hành Ca sửng sốt một chút, nói:
"Có thể để cho trang chủ nhớ mãi không quên , vậy chắc là mỹ nhân."
"Ngược lại thì đúng hơn."
Phỉ Nhiên Thù nhớ lại một hồi, ăn ngay nói thật.
"Vậy khẳng định không phải là ta được."
Hành Ca phản ứng rất nhanh.
Phỉ Nhiên Thù thấy buồn cười.
Cố nhân kia cũng có cái loại tự tin giống như vầy, thỉnh thoảng cũng nói chuyện rất bừa bãi, điều duy nhất không giống chính là, cố nhân tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng ánh mắt thủy chung là lộ ra nét thông minh trong sáng; mà vị cô nương trước mặt này, khí thế thì bừng bừng, nhưng ánh mắt có vẻ hỗn độn mê man, thậm chí có lúc còn nhìn không thấy mình.
Nếu như không phải là nàng, thế gian này lại có hai người giống nhau đến như vậy?
Nếu như đúng là nàng, thế gian này có thể sinh ra được loại người kỳ lạ đến như thế?
--------------------
Xe ngựa dừng lại ở một nhà tranh ven đường, đêm đã thật khuya.
Thành Tứ Phương cùng thành Lộc Dương đều là nơi đông đúc và giàu có, khánh vãng lai cùng người qua đường rất nhiều, bởi vì đường đi là khá xa, vì lẽ đó trên đường thường xây vài cái nhà tranh đơn sơ, dành cho khách lỡ đường nghỉ chân qua đêm.
Phỉ Nhiên Thù cùng Hành Ca vô cùng may mắn, căn nhà tranh này không có người.
Thừa Ảnh đi bắt một con gà rừng, Hành Ca thì nhận trách nhiệm nướng nó.
"Cẩu Đản cô nương, ngươi quay gà xem ra rất chuyên nghiệp?"
Thừa Ảnh từ lúc dừng xe lại cho đến giờ, chẳng hiểu vì sao không giống lúc đầu gặp gỡ hiền lành thân thiện, bây giờ nói chuyện với Hành Ca, trong giọng nói ít nhiều mang theo địch ý.
"Trên núi tu hành kham khổ, ta tự nhiên cũng có vài điều ham muốn khác rồi." Hành Ca nói.
"Cẩu Đản cô ——" Phỉ Nhiên Thù mở miệng.
"Sặc, đợi một chút."
Hành Ca cuối cùng rõ ràng rồi, Cẩu Đản vì sao lại gào khóc thảm thiết như thế, thời điểm nghe người khác gọi là Cẩu Đản, trong lòng quả thật không vui vẻ gì.
"Đừng kêu là Cẩu Đản, chúng ta đã cùng trãi qua chung hoạn nạn, không bằng gọi nhũ danh ta đi."
"Nhũ danh cô nương." Phỉ Nhiên Thù là người rất biết phải trái.
"Ặc, tên của ta không phải là nhũ danh, ta nói ta có một cái nhũ danh khác." Hành Ca cười nói.
Đại danh đã gọi là Cẩu Đản, nhũ danh còn có thể là.....con gì? Đang khi Phỉ Nhiên Thù cùng Thừa Ảnh lòng đang tràn đầy lo lắng, đều cho rằng Hành Ca sẽ phun ra cái gì mà "Cẩu Thặng" rồi "Vượng Tài" rồi "Con gì cũng đều có", thì nàng nói:
"Nhũ danh của ta là Hành Ca, cũng là do pháp sư đặt."
Trong đầu vốn đang tiếp nhận các loại......bách thú, chợt nghe đến hai chữ Hành Ca, Phỉ Nhiên Thù trong lòng có hơi chút mất mát và thất vọng.
"Ta thiết nghĩ, thời điểm khi Diệu Thiện pháp sư đặt cái tên này cho ngươi, sự giằng xé và mâu thuẫn trong lòng, người bình thường nhất định không thể nào tưởng tượng ra nổi đâu." Phỉ Nhiên Thù nói.
Hành Ca suy nghĩ một hồi, khá là tán thành gật gật đầu:
"Đại khái chắc là đang giãy dụa lựa chọn buổi trưa nên ăn cái gì trước đấy mà, mặc dù chỉ có hai món là cải xanh hoặc bánh màn thầu mà thôi."
Phỉ Nhiên Thù quyết định không nói tiếp vấn đề này nữa, hỏi qua chuyện khác:
"Hành Ca, những người mặc áo đen kia vì sao phải truy bắt ngươi?"
Nói đến điều này, Hành Ca trong bụng nghe trào lên nước đắng.
"Ta cũng không biết a. Trước đó bởi vì không biết thân phận của trang chủ, nên ta có điều che dấu. Kỳ thực ta cũng là người tu đạo, xuống núi được hơn hai tháng nay, ở thành Tứ Phương đang sinh sống rất tốt, đột nhiên lại có nha sai tìm tới cửa, lại có một đám nam nữ đạo sĩ tìm đến. May là bần đạo người gặp người thích, hoa thấy hoa nở, lại trọng nghĩa khinh tài, mới được thủ vệ cửa thành hỗ trợ, từ đó chạy thoát ra. Bần đạo đối với đám nam nữ đạo sĩ kia là không biết, càng khỏi nói đến mấy người mặc áo đen."
"Kỳ thực Cẩu Đản không phải tên của ngươi?" Thừa Ảnh cau mày hỏi.
"Không cần để ý đến những chi tiết nhỏ này." Hành Ca nói.
"Ngươi nói đến cùng có câu nào là thật hay không?" Thừa Ảnh chịu không được lại hỏi vặn.
"Thừa Ảnh, không được vô lễ." Phỉ Nhiên Thù liếc Thừa Ảnh một cái.
Thừa Ảnh nhận được mệnh lệnh, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn cúi đầu, đoạt lấy con gà, tự tay mình nướng lấy.
Hành Ca yên lặng mà di chuyển cái mông, ngồi gần vào Phỉ Nhiên Thù, cùng hắn sóng vai nhìn Thừa Ảnh, nói:
"Bị thất tình sao, Thừa Ảnh công tử?"
Thừa Ảnh trợn mắt trừng nàng.
Hành Ca vội vã chuyển qua hướng Phỉ Nhiên Thù, "Thừa Ảnh thật hung dữ a, trang chủ ngươi phải bảo vệ bần đạo nha."
"Ngươi cũng nên có chừng có mực." Phỉ Nhiên Thù bất đắc dĩ nói.
"Nha." Hành Ca yên lặng bĩu môi một cái.
"Chiếu theo cách ngươi nói, không chỉ có đám người áo đen thần bí, mà còn liên lụy tới rất nhiều người trong Đạo Môn, như vậy sự tình thì có chút thú vị. Hành Ca, trước mắt tình cảnh của ngươi cũng không an toàn, nếu như ngươi không có an bài nào khác, không ngại trang ta nghèo kém, thì đến làm khách đi. Thứ nhất là có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, thứ hai, ta cũng rất muốn biết, những người này rộn rộn ràng ràng, là vì tại làm sao."
Phỉ Nhiên Thù nghĩ : người này thật có gặp chuyện không ổn ngoài giang hồ? Hay là muốn mình mang theo bên người đây?
Hành Ca nghĩ : sự tình quá đẹp đẽ rồi, cứ như vậy ôm đùi được rồi! Bảo trì cái tư thế này, không nên cử động!
Trong lòng thì đang hân hoan nhảy nhót, Hành Ca lại cố nén ý cười, mặt ra vẻ thật ngưng trọng gật gật đầu, cẩn thận nói:
"Ừ, bần đạo toàn bộ nghe theo sự sắp đặt của trang chủ."
Không lâu sao, Thừa Ảnh nướng chín con gà, ba người chia nhau ăn.
Trong lúc ăn, Hành Ca có chút khiếp sợ nhìn vẻ mặt lãnh khốc lầm lầm lỳ lỳ của Thừa Ảnh, nên nàng sau khi ăn no liền biết điều mà yên lặng tìm góc hẻo lánh bày ra rơm rạ khô mà nằm xuống.
Buổi sáng còn chưa tỉnh rượu, lại cả một ngày này chạy tới chạy lui, vừa sợ vừa mệt, vào lúc này Hành Ca nằm xuống, suy nghĩ có thiên hạ đệ nhất trang chủ ở ngay bên cạnh, trong lòng liền nổi lên một trận an tâm, sau đó ngay lập tức bước vào mộng gặp Chu công.
Phỉ Nhiên Thù cùng Thừa Ảnh nằm ở phía ngoài cửa.
Phỉ Nhiên Thù thấy Hành Ca đã ngủ, mới cùng Thừa Ảnh truyền âm nhập mật.
"Thừa Ảnh, ngươi thấy Hành Ca quá huyên náo mà khó chịu sao? Trước đó còn không phải cùng nàng vừa nói vừa cười?"
"Bẫm trang chủ, ta nghe được các ngươi ở trong buồng xe nói chuyện."
"Ừ, rồi thì sao?"
"Trang chủ nói nàng giống cố nhân của ngài, nếu như nàng thực sự là người phụ nữ kia, còn không phải chính là thủ phạm báo hại ngài sợ hãi nữ nhân, mãi cho đến nay vẫn còn độc thân hay sao? Dọc theo đường đi miệng còn đầy lời nói dối, vốn là nữ nhân xấu xa! Không hiểu vì sao trang chủ phải mời nàng về trang!"
Phỉ Nhiên Thù nghe vậy, ngây ngốc ra một lát, mới nói:
"Thừa Ảnh a Thừa Ảnh, bổn trang chúa nhớ là chưa bao giờ kể qua với ngươi về chuyện của cố nhân? Như vậy, sợ sệt nữ nhân, độc thân đến nay, xấu nữ nhân, ngươi là dùng cái cách suy nghĩ gì để thu được kết luận như vậy?"
Thừa Ảnh yên lặng quay đầu, vừa nghiêm trang vừa bi thương mà nói:
"Trang chủ ngươi đừng hỏi, ta không muốn vì vậy mà để cho ngươi nhớ lại chuyện củ, lại mất một phen thương tâm gần chết nữa, thôi ngủ đi."
Nói xong nhắm mắt lại, một bộ từ chối câu trả lời.
Phỉ Nhiên Thù cũng không nói gì thêm, ngước mặt ngắm trời, thở ra một hơi thật dài. Nói chuyện với cái tên Thừa Ảnh này, sao lúc nào cũng có cảm giác khó khăn như vậy?
Thiên tài khó tránh khỏi thân cô độc, Phong Nhã đều là kẻ cô quạnh.
Đây chẳng lẽ là số mệnh của Trọng Tài Giả hay sao? Đẹp trai thì có gì sai?
Phỉ Nhiên Thù đành buông tha việc quản Thừa Ảnh suy nghĩ cái gì, lúc này có chuyện quan trọng hơn cần hắn đi làm.
"Đi thành Tứ Phương điều tra một chút, nàng gặp phải người nào và xảy ra chuyện gì, đi mau rồi về nhanh."
"Nhưng là thành Tứ Phương, cửa thành bây giờ đã đóng. . . . . ."
"Hả?"
". . . . . . Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Thừa Ảnh mặc dù đối với Hành Ca rất có ý kiến, nhưng đối với mệnh lệnh của Phỉ Nhiên Thù thì giống như bé ngoan, nhất nhất vâng theo.
Trong nhà tranh giờ khắc này chỉ còn lại Phỉ Nhiên Thù cùng Hành Ca hai người.
Ngay khi Phỉ Nhiên Thù lấy chăn đệm từ trên xe ngựa xuống chuẩn bị đi ngủ, bất chợt lại nghe trong góc có chút động tĩnh.
Ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy Hành Ca âm thầm đứng dậy, sau đó chậm rãi hướng về vị trí của hắn mà đi tới.
Hắn đang muốn lên tiếng, đột nhiên phát hiện ra nàng có biểu hiện hơi khác thường, có vẻ như đang mộng du, liền không chút biến sắc, yên lặng xem diễn biến.
Hành Ca đi tới vị trí của hắn, quỳ gối bên cạnh người, sau đó nắm một cái tay của hắn, tay liền đan lấy tay.
Phỉ Nhiên Thù trong lòng chấn động mạnh, đột nhiên trố mắt, trong con ngươi đã nhiều năm không có cảm xúc, chợt lấp lóe lên trong màn đêm.