Lúc Cố Diệc mang theo tào phớ đẩy cửa tiến vào, hiện trường gây án của Cố Nghiêu còn chưa thu dọn xong, cậu luống cuống tay chân giấu bình cầu nguyện ra đằng sau, nở một nụ cười cứng ngắc:" Mua về rồi hả?"

Mua về rồi.

Cố Diệc vô cùng tri kỉ mà làm bộ không phát hiện ra bộ dạng mờ ám của cậu, chân sải bước thật dài đem đồ vật trong tay đi cất, cách vài bước đã nhìn thấy chocolate ba tầng bày giữa bàn, xung quanh trang trí hoa hồng đỏ, kiều diễm ướt át, rất có không khí lãng mạn của bữa tối bên ánh nến.

Đem bình cầu nguyện giấu vài trong khe hở của ghế sofa, Cố Nghiêu di chuyển bước chân đi qua, giải thích:" Chủ đề của cái bánh sinh nhật này là "Tiểu Vương Tử"..."

Chỉ còn lại hoa hồng này, toàn bộ đều tặng cho cậu.

Cố Diệc bị cậu chọc cười, vươn tay trêu chọc cái trán đang cúi thấp của cậu một chút, cười nói:" Tôi mới không thèm tiểu vương tử hoa hồng kiêu ngạo, còn không tinh xảo tuyệt diễm bằng tôi."

Cố Nghiêu bị âm thanh đầy từ tính của hắn trêu chọc, lưng đã sớm tê rần, nội dung trong mấy tờ giấy nhỏ mạnh mẽ chui vào trong đầu cậu, cậu nuốt một ngụm nước bọt, chẳng lẽ phải gọi "chồng ơi" thật sao? Xem như hôm nay là sinh nhật Cố Diệc, cậu không so đo với hắn.

"Cố Diệc, tôi có lời muốn nói với cậu."

Ánh mắt Cố Diệc như có như không đảo qua ghế sofa, ánh đèn màu vàng ấm áp từ cửa sổ sát đất hắt lên gương mặt Cố Nghiêu, sóng nhiệt trong đôi mắt thâm thúy của Cố Diệc lập tức dâng lên cuồn cuộn, trên mặt tràn ngập chờ mong, giống như một con husky lớn đang vẫy vẫy cái đuôi.

Từ lúc được Cố Nghiêu chấp nhận thân phận bạn trai tới nay, Cố Diệc chờ cơ hội này rất lâu rồi, mỗi lần tưởng tượng ngực đều như bị mèo cào đến phát ngứa.

Bờ môi mỏng của Cố Nghiêu đóng mở nhiều lần, sắc mặt dần dần đỏ lên, trầm mặc nửa ngày, vừa phát ra một tiếng gương mặt Cố Diệc đột nhiên tiến lại gần, ánh mắt như chứa hàng trăm nghìn ngọn lửa, trong bóng đêm cực kì hương diễm ướt át.

Vì vậy, hai chữ "chồng ơi" Cố Diệc không hề nghe thấy, đã bị Cố Nghiêu xấu hổ tặng chi một cái tát trên mặt.

"...."

"ĐM!" Đây hoàn toàn là phản xạ có điều kuện của Cố Nghiêu:" Xin lỗi, xin lỗi."

Tự biết mình đuối lí cậu lập tức ôm lấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, nhón chân thổi thổi hai cái, sau đó rụt đầu, nhỏ giọng hỏi:" Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Cố Diệc vuốt vuốt một bên má của mình, bên trên tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của Cố Nghiêu, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, cười đến có chút đáng sợ:" Vậy Nghiêu Nghiêu chuẩn bị bồi thường tôi thế nào đây?"

Lúc bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Cố Nghiêu đã bị Cố Diệc đè lên ghế sofa rộng lớn, áo khoác đã sớm không thấy bóng dáng, áo len rộng rãi bị hắn thô lỗ kéo ra, lộ ra một nửa bả vai và xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, quần jean chật vật quấn lấy cổ chân. Hệ thống cách âm của biệt thự này vô cùng tốt, cậu bị giữ chặt trên ghế sofa, hoàn toàn không nghe thấy người bên ngoài nói gì, bên tai chỉ toàn là âm thanh Cố Diệc mút hôn da thịt trên cổ cậu.

Đang lúc ý loạn tình mê, điện thoại của Cố Diệc kêu lên. Chuông điện thoại như một hồi cảnh báo, đem Cố Nghiêu từ trong mơ màng hoan ái kéo ra, cậu đẩy đẩy cái đầu trước ngực, đẩy mãi vẫn không nhúc nhích, đành phải thừa dịp Cố Diệc ngẩng đầu cắn một cái lên cổ hắn, nhắc nhở:" Điện thoại... Có người đến."

Cố Diệc hít vào một hơi, đôi mắt liếc qua điện thoại đặt trên mặt bàn, giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm:" Cậu chờ chút."

Hắn ném tới một câu hung ác, cưỡng ép cởi hắn quần jean dưới chân Cố Nghiêu ra, lúc này mới đứng dậy đi ra cửa, nửa phút sau, Cố Nghiêu mặc quần lót màu trắng nằm trên ghế sofa, thở phì phò nắm lấy vạt áo len, nhìn hắn cầm đến một hộp bưu kiện.

"?" Cố Nghiêu ngạc nhiên, rõ ràng là sinh nhật Cố Diệc hắn còn lên mạng đặt quà sinh nhật tặng cho chính mình?

Khi cậu lại bắt đầu áy náy vì vừa rồi đã đánh hắn, Cố Diệc đã đứng trước mặt cậu dùng lực mở hộp bưu kiện, từ trên ghế sofa ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy xương cằm dưới rõ ràng và vết cắn trên yết hầu Cố Diệc.

Cố Nghiêu vô thức vuốt bờ môi đang nóng lên của mình, tim đập như nổi trống, ĐM, mình vừa mới cắn yết hầu của hắn?

Cố Diệc mở hộp bưu kiện ra, một hoá đơn màu trắng rơi xuống, bay qua trước mặt Cố Nghiêu, rơi trên ghế sofa.

Cố Nghiêu ôm hai chân tựa trên ghế, tóm lấy tờ hoá đơn, sắc mặt bắt đầu tối dần. " Hàng đặt theo yêu cầu: Bộ đồ cosplay thỏ đen và... trang phục y tá tình thú."

A, là cậu xem thường tên khốn kiếp này.

Lúc này Cố Diệc đang muốn lại gần ôm lấy cậu, bị Cố Nghiêu vô tình đạp một cái, bàn chân chống lên cơ ngực rắn chắc không cho tới gần.

Áo khoác lỏng lẻo của Cố Nghiêu còn treo trên người, đầu ngón tay trắng nhợt nhạt kẹp lấy tờ giấy kia, liếc nhìn hắn cười lạnh nói:" Cố Diệc, con mẹ nó cậu điên à?"

Cố Diệc vuốt ve cái chân thẳng tắp trước ngực, giọng nói mang theo chút tủi thân:" Sinh nhật tôi cậu không tặng quà, tôi tự mình mua quà đến cho cậu tặng còn không được?"

_________________________________

Editor: Hai phiên ngoại sau chắc là có H nên đã bị khoá, tại hạ bất tài không lấy được raw về edit cho mọi người, xin dập đầu tạ tội.  •́  ‿,•̀
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện