Lần này Cố Điềm trở về vì bị mẹ Cố ép đi xem mắt.

Mẹ Cố một lòng muốn trói con gái ở trong nước tránh cho cô ra nước ngoài làm loạn. Cố Điềm không thuyết phục được bà, thấy mẹ Cố sắp chảy cả hai dòng lệ đành phải buồn bực đồng ý trở về.

Tuy nhiên cô cũng chỉ đồng ý ngoài miệng thôi, cứ để yên như vậy thì đã không phải là Cố Thiết Chùy.

Vì vậy Cố Nghiêu nghiễm nhiên trở thành đối tượng quấy rối đầu tiên của Cố Điềm.

Cố Thiết Chuỳ: Em trai thối, đang làm gì thế? Cố Thiết Chùy: Có chuyện muốn nói....

Cố Thiết Chùy: Dạo này có rảnh không?

Cố Nghiêu: Rất bận, không rảnh, không giúp.

Cố Nghiêu thật sự rất phiền, gần đây ánh mắt tên Cố Diệc ngu ngốc kia nhìn cậu có gì đó không đúng, chuyện của bản thân cậu còn chưa giải quyết, càng không muốn dính líu đến chuyện của Cố Điềm.

Cố Thiết Chùy: Giỏi lắm! Lời của chị mà cũng không nghe? Có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ không? Tan nát cõi lòng.gif

Cố Nghiêu:...

Hồi còn bé, Cố Điềm luôn ỷ mình lớn hơn mà bắt nạt Cố Nghiêu, còn hay cướp đồ chơi của cậu, mỗi lần bị tóm ba mẹ đều mắng cô không biết nhường nhịn em trai nhỏ tuổi, Cố Điềm bị mắng đứng dậy ưỡn ngực, gọi Cố Nghiêu một tiếng "anh trai" sau đó lại tiếp tục bắt nạt cậu. Sau này chiều cao của Cố Nghiêu tăng chóng mặt, Cố Điềm cảm thấy bị uy hiếp, bắt đầu lấy thân phận chị gái ra đè ép cậu, đối với hành vi trẻ con này Cố Nghiêu chỉ muốn ha ha.

Cố Thiết Chùy: Hic hic hic... Em nhẫn tâm nhìn chị gái xinh đẹp như hoa của mình phải đi xem mắt với ông chú trung niên đầu trọc ư?

Cố Nghiêu: Không đành lòng, nhưng mà mắc mớ gì đến em?

Vì muốn doạ cho đối tượng xem mắt chạy mất mà để em trai mình giả gái diễn một vở bi kịch day dứt không thôi, loại chuyện táng tận lương tâm này là việc mà một người chị gái nên làm sao?

Cố Nghiêu: Chị nghĩ cũng đừng nghĩ!!!!

Một dấu "!" không đủ, Cố Nghiêu cố ý gõ thêm ba cái nữa thể hiện sự quyết tâm của mình.

Cố Chùy thấy kế này không thành lại sinh thêm kế khác: Nghiêu Nghiêu, nếu em giúp chị xử lí cái mớ bòng bong này chị sẽ thuyết phục ba mẹ đổi tên cho em!

Nếu như người khác nói ra câu này nhất định Cố Nghiêu sẽ nghĩ người ta bị điên, nhưng nếu là Cố Thiết Chùy thì lại khác. Ở Cố gia, Cố Thiết Chùy không chỉ không sợ trời không sợ đất còn có biệt tài nói ngựa chết thành ngựa sống, chỉ cần Cố Thiết Chùy ra tay, khả năng ba mẹ đổi tên cho cậu có thể thành công đến tám, chín phần.

Cố Điềm thấy Cố Nghiêu chần chừ chưa trả lời liền biết cậu đã động lòng.

Cố Thiết Chùy: Nghiêu Nghiêu, em thử nghĩ xem, cho dù ba mẹ không đồng ý chị cũng có thể giúp em che dấu tội danh tự ý đổi tên.

Từ nhỏ đến lớn, vì ước mơ được đổi tên mà Cố Nghiêu đã cố gắng rất nhiều, nhưng ba Cố mẹ Cố vẫn không đồng ý, ngay cả ông ngoại cũng nói một câu "Đổi tên không may mắn", thật đúng là mê tín. Để duy trì hình tượng người con ngoan ngoãn trước mặt ba mẹ, Cố Nghiêu vẫn không phản bác, không tranh luận thêm gì nữa chuyện này cứ như vậy đi vào dĩ vãng.

Cố Thiết Chùy tiếp tục quạt gió thổi lửa: Nghiêu Nghiêu! À không! Nghiêu ca! Từ nay về sau thẻ căn cước của em không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa, hộ chiếu của em trai chị đẹp như vậy, tại sao phải giấu đi?

Cố Chùy lấy toàn bộ meme thể hiện tấm chân tình nhất trong điện thoại của mình ra làm đảm bảo, chỉ cần làm loạn buổi xem mắt lần này, Cố Nghiêu có thể đổi tên thành công. Chấp niệm khi còn bé vẫn luôn ở trong lòng, hơn nữa Cố Nghiêu nghĩ đến mình từ nay về sau có thể ở trước mặt Cố Điềm vùng lên đấu tranh như nông nô vùng lên đòi ruộng đất, mặc váy một lần có lợi cả đời, chuyện này còn có gì không thể đồng ý?!

Đột nhiên lại nghĩ tới tên Cố Diệc chó má kia, Cố Nghiêu bực bội gãi đầu, trong lòng đã chửi ầm lên.

Từ đêm hôm đó sau khi bị Cố Diệc hôn, hắn ăn đòn của Cố Nghiêu xong bắt đầu giúp cậu mua bữa sáng, chiếm chỗ ngồi, quét dọn vệ sinh. Một thanh niên nghiện net mỗi ngày đều có đồ ăn sáng nóng hổi, chậm rãi ung dung đến phòng máy tính vẫn có vị trí tốt nhất mà ngồi, phòng ngủ lúc nào cũng sạch sẽ thoáng mát, làm Cố Nghiêu không nhịn được mà thoải mái hưởng thụ. Chỉ thảm cho Lý Xán và Trương Bằng Huy mỗi ngày đều bị Cố Diệc bắt ép tổng vệ sinh phòng.

Chỉ có một điều không bao giờ thay đổi, chính là Cố Diệc chỉ cần bắt được cơ hội lập tức động tay động chân với cậu, Cố Nghiêu tức giận muốn đánh người, nhưng trong miệng còn ngậm tào phớ Cố Diệc mua trước cổng trường, cho nên cậu không thể không biết xấu hổ mà ra tay được, chỉ có thể để lại cho hắn một câu:" Cút!"

Tối thứ sáu, Lý Xán và Trương Bằng Huy về nhà, Cố Nghiêu thừa dịp Cố Diệc ra ngoài chơi bóng lén lén lút lút mang dép lê chạy xuống lầu nhận bưu kiện.

Bưu kiện là của Cố Thiết Chùy gửi đến, bên trong có hai bộ quần áo và tóc giả, một bộ là quần áo vest màu hồng viền hoa phối hợp đi cùng giày cao gót, bộ kia là váy ngắn màu đen kết hợp với giày trắng. Tóc giả làm theo kiểu uốn xoăn nhẹ nhàng thời thượng nhất, Cố Điềm sợ cậu thẹn thùng còn chuẩn bị một cái áo khoác dài, thật sự là phục vụ từ A đến Z.

Cố Nghiêu lên lầu mở bưu kiện, suýt chút nữa cầm kéo cắt vào chân, miệng lầm nhẩm niệm "Thanh tâm chú" mấy lần mới nhịn được không phát nổ.

Cố Nghiêu tự nói với mình rằng Cố Điềm đã bắt được tử huyệt của cậu, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, chỉ là mặc đồ nữ đi ăn cơm với Cố Thiết Chùy một bữa thôi, nhắm mắt liền qua, không có gì ghê gớm.

Nói thì nói thế, Cố Nghiêu cấp tốc nghiên cứu cách mặc hai bộ đồ này, sau đó thừa dịp Cố Diệc còn chưa trở về đá cái hộp xuống dưới gầm giường.

Cố Nghiêu cảm thấy chuyện này nhất định không thể để người khác phát hiện ra, nhất là Cố Diệc, tên chó má đó luôn nghĩ cậu là nữ giả nam, hắn mà biết thì hậu quả thật sự không lường trước được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện